Chương 23:
Samson
01/11/2022
– Cô ngủ chưa vậy
– Anh có việc gì không? Sao toàn gọi lúc đêm thế. Không để tôi ngủ thì phải để cho Ngọc nó ngủ chứ
– Em Ngọc đang nói chuyện ngoài ngõ với thằng Nhật kia kìa
– Anh… sao anh biết
– Những người thông minh thì cái gì chẳng biết
– Mà anh có việc gì
– Tôi cảm ơn cô vụ sáng nay – giọng tôi ngập ngừng
– Nhận lời cảm ơn của anh thì tôi uống nước cũng không trôi
– Cảm ơn thật đấy, giống tôi đùa lắm à
– Dẫu có thật nhưng tôi vẫn thấy cái tấm lòng của anh nó bốc mùi như đêm hôm qua vậy.
– Cô dám… nói thế à. Tôi dập máy đây. Chào cô !
Tôi cúp máy, trong lòng đầy rẫy những luẩn quẩn. Nhớ lại lúc cô ta vừa ngẩng đầu dậy lúc đang ngái ngủ tôi lại buồn cười. Cô ta cũng dễ thương, chỉ tại lúc đó nhận ra là cô ta thì tôi mới giật mình như vậy. Nhưng đôi mắt cô ta, nhìn vào đôi mắt ấy, nó làm tôi thật sự ấn tượng, mà thẳng thừng ra tôi rất thích đôi mắt đó. Đôi mắt sâu và có chút gì đó buồn buồn. Cô làm tôi…
“Nhật calling”
– Em đây, có việc gì vậy anh.
– Mày còn hỏi anh việc gì cơ à, mày kể chuyện hôm qua anh nghe xem.
– À, lúc đó anh uống say quá, em cũng phê phê, ra tính tiền thì anh gục luôn ở ngoài cửa. Em phải bảo mấy đứa nhân viên bế anh ra taxi đấy. Em với Ngọc mỗi người đi 1 xe về.
– Thế sao không vứt anh vào nhà nghỉ, mày lôi anh về chỗ kia làm gì. Mày không biết anh kị phòng con gái lắm à
– Em cũng định vậy, nhưng anh say vậy, ở 1 mình nhỡ làm sao. Ngọc bảo em chở về phòng Ngọc
– Nó bảo gì mày cũng nghe à, mở mồm ra là Ngọc bảo.
– Hề, về đấy có bà chị bà í chăm sóc cho anh tốt quá còn gì.
– Chị nào?
– Thì chị cùng phòng với Ngọc, 3 người mới dìu anh vào nhà được đấy. Người nhũn như chi chi.
– Hả, rồi sao.
– Lôi vào phòng xong bà í cởi áo, cạo gió cho anh đấy, không thì sáng nay anh có mà dậy được.
– What the…!
– Xong rồi anh còn nôn cả ra tay bà í nữa, lúc đấy em say cũng ngồi im chả giúp gì được. Nói chung là bà í lo hết. Sáng nay thấy bà í gục ở trên bàn, bọn em sáng nay đi sớm. Vậy mấy giờ anh dậy.
– Cái thằng đầu đất mày, chuyện to như vậy mày không nói, lại còn để cô ta động vào anh nữa. Sáng hơn 9 rưỡi dậy.
– Nhưng mà em cũng say khướt, lướt về được đến nhà là may lắm rồi. Mà kinh bỏ xừ, hôm qua anh cầm chai rượu uống sốc. Lần sau có rủ đêm là em không đi với anh nữa đâu.
– Thôi cúp đi, biết thế đã, mày làm hỏng hết việc của anh.
– Việc gì ạ, mà thôi em ngủ đây, anh rắc rối bỏ xừ.
Thằng Nhật cúp máy. Bực mình thật, cô ta làm cái gì không biết. Giờ tôi phải làm gì đây, tránh mặt thì mất tiền, không tránh mặt thì chết vì nhục mất. Uống xong lon bia, bóp mạnh. Từ khi cô ta xuất hiện, thì cô ta xuất hiện trong đầu mình hơi bị nhiều.
Sáng hôm sau mình đến công ty, thấy ai ai cũng vui vẻ, tự nhiên lại còn cười cười với mình nữa. Nhưng cũng có người tủm tỉm cười như có điều gì đó bí ẩn. Mới đầu tuần đã thế này chắc suôn sẻ. Đi lên phòng làm việc.
– Chào mọi người – tôi cười – đầu tuần vui vẻ và hăng say lao động nhé.
– Chào sếp, hôm nay sếp tươi thế, đúng là đang yêu có khác. Mà sếp hôm nay hơi bị hot đấy nha, mới đầu tuần đã làm anh em ghen tị.
– Ơ, mà có chuyện gì hả.
– Gớm, giả vờ khéo thế, sếp mặc cái áo hồng công nhận là hơi bị đẹp, thêm cái biểu cảm khuôn mặt thì khỏi chê – chị Linh chen vào
– Chị nói gì cơ, áo hồng.
– Vậy sếp không biết à, cả công ty biết sếp với em Trang yêu nhau rồi, sếp giấu làm gì. Chuẩn bị khao anh em đi
– Bình tĩnh, mọi người làm việc đi tôi vào phòng.
Quái lạ, làm sao mà mọi người biết được chuyện này. Gọi riêng chị Linh vào.
– Chị nói rõ ràng em nghe xem, làm sao mọi người công ty lại như vậy.
– À, chị thấy trên fb của Trang có chụp ảnh em mặc cái áo hồng, mọi người trong công ty thấy thế cũng share nên giờ ai cũng biết.
– Thôi chết em rồi, chị ra đi.
Chị Linh đi ra ngoài, tôi mở facebook lên, vào wall nhà Trang thấy cái ảnh áo hồng của mình với cái caption “ dẫn sếp đi mua áo mà không thể nhịn được cười, dễ thương lắm í ”. kéo xuống dưới thì cmt các kiểu của mấy người trong công ty “ gớm, dẫn nhau đi mua áo đôi à”, “cưới đi em ơi” bla.bla tỉ thứ trên đời.
Xong… xác định, bao lâu nay gìn giữ hình ảnh tốt đẹp, giờ lại để lọt ra cái ảnh này, trưa nay làm sao mà dám bước ra khỏi phòng đây. Mà cái chốn công sở, người này truyền tai người kia. Lần này chắc bẹp ruột vì cái tin đồn cộng thêm cái ảnh và cái caption tình ngay lí gian kia nữa. Bố ơi con phải làm gì bây giờ.
– Anh có việc gì không? Sao toàn gọi lúc đêm thế. Không để tôi ngủ thì phải để cho Ngọc nó ngủ chứ
– Em Ngọc đang nói chuyện ngoài ngõ với thằng Nhật kia kìa
– Anh… sao anh biết
– Những người thông minh thì cái gì chẳng biết
– Mà anh có việc gì
– Tôi cảm ơn cô vụ sáng nay – giọng tôi ngập ngừng
– Nhận lời cảm ơn của anh thì tôi uống nước cũng không trôi
– Cảm ơn thật đấy, giống tôi đùa lắm à
– Dẫu có thật nhưng tôi vẫn thấy cái tấm lòng của anh nó bốc mùi như đêm hôm qua vậy.
– Cô dám… nói thế à. Tôi dập máy đây. Chào cô !
Tôi cúp máy, trong lòng đầy rẫy những luẩn quẩn. Nhớ lại lúc cô ta vừa ngẩng đầu dậy lúc đang ngái ngủ tôi lại buồn cười. Cô ta cũng dễ thương, chỉ tại lúc đó nhận ra là cô ta thì tôi mới giật mình như vậy. Nhưng đôi mắt cô ta, nhìn vào đôi mắt ấy, nó làm tôi thật sự ấn tượng, mà thẳng thừng ra tôi rất thích đôi mắt đó. Đôi mắt sâu và có chút gì đó buồn buồn. Cô làm tôi…
“Nhật calling”
– Em đây, có việc gì vậy anh.
– Mày còn hỏi anh việc gì cơ à, mày kể chuyện hôm qua anh nghe xem.
– À, lúc đó anh uống say quá, em cũng phê phê, ra tính tiền thì anh gục luôn ở ngoài cửa. Em phải bảo mấy đứa nhân viên bế anh ra taxi đấy. Em với Ngọc mỗi người đi 1 xe về.
– Thế sao không vứt anh vào nhà nghỉ, mày lôi anh về chỗ kia làm gì. Mày không biết anh kị phòng con gái lắm à
– Em cũng định vậy, nhưng anh say vậy, ở 1 mình nhỡ làm sao. Ngọc bảo em chở về phòng Ngọc
– Nó bảo gì mày cũng nghe à, mở mồm ra là Ngọc bảo.
– Hề, về đấy có bà chị bà í chăm sóc cho anh tốt quá còn gì.
– Chị nào?
– Thì chị cùng phòng với Ngọc, 3 người mới dìu anh vào nhà được đấy. Người nhũn như chi chi.
– Hả, rồi sao.
– Lôi vào phòng xong bà í cởi áo, cạo gió cho anh đấy, không thì sáng nay anh có mà dậy được.
– What the…!
– Xong rồi anh còn nôn cả ra tay bà í nữa, lúc đấy em say cũng ngồi im chả giúp gì được. Nói chung là bà í lo hết. Sáng nay thấy bà í gục ở trên bàn, bọn em sáng nay đi sớm. Vậy mấy giờ anh dậy.
– Cái thằng đầu đất mày, chuyện to như vậy mày không nói, lại còn để cô ta động vào anh nữa. Sáng hơn 9 rưỡi dậy.
– Nhưng mà em cũng say khướt, lướt về được đến nhà là may lắm rồi. Mà kinh bỏ xừ, hôm qua anh cầm chai rượu uống sốc. Lần sau có rủ đêm là em không đi với anh nữa đâu.
– Thôi cúp đi, biết thế đã, mày làm hỏng hết việc của anh.
– Việc gì ạ, mà thôi em ngủ đây, anh rắc rối bỏ xừ.
Thằng Nhật cúp máy. Bực mình thật, cô ta làm cái gì không biết. Giờ tôi phải làm gì đây, tránh mặt thì mất tiền, không tránh mặt thì chết vì nhục mất. Uống xong lon bia, bóp mạnh. Từ khi cô ta xuất hiện, thì cô ta xuất hiện trong đầu mình hơi bị nhiều.
Sáng hôm sau mình đến công ty, thấy ai ai cũng vui vẻ, tự nhiên lại còn cười cười với mình nữa. Nhưng cũng có người tủm tỉm cười như có điều gì đó bí ẩn. Mới đầu tuần đã thế này chắc suôn sẻ. Đi lên phòng làm việc.
– Chào mọi người – tôi cười – đầu tuần vui vẻ và hăng say lao động nhé.
– Chào sếp, hôm nay sếp tươi thế, đúng là đang yêu có khác. Mà sếp hôm nay hơi bị hot đấy nha, mới đầu tuần đã làm anh em ghen tị.
– Ơ, mà có chuyện gì hả.
– Gớm, giả vờ khéo thế, sếp mặc cái áo hồng công nhận là hơi bị đẹp, thêm cái biểu cảm khuôn mặt thì khỏi chê – chị Linh chen vào
– Chị nói gì cơ, áo hồng.
– Vậy sếp không biết à, cả công ty biết sếp với em Trang yêu nhau rồi, sếp giấu làm gì. Chuẩn bị khao anh em đi
– Bình tĩnh, mọi người làm việc đi tôi vào phòng.
Quái lạ, làm sao mà mọi người biết được chuyện này. Gọi riêng chị Linh vào.
– Chị nói rõ ràng em nghe xem, làm sao mọi người công ty lại như vậy.
– À, chị thấy trên fb của Trang có chụp ảnh em mặc cái áo hồng, mọi người trong công ty thấy thế cũng share nên giờ ai cũng biết.
– Thôi chết em rồi, chị ra đi.
Chị Linh đi ra ngoài, tôi mở facebook lên, vào wall nhà Trang thấy cái ảnh áo hồng của mình với cái caption “ dẫn sếp đi mua áo mà không thể nhịn được cười, dễ thương lắm í ”. kéo xuống dưới thì cmt các kiểu của mấy người trong công ty “ gớm, dẫn nhau đi mua áo đôi à”, “cưới đi em ơi” bla.bla tỉ thứ trên đời.
Xong… xác định, bao lâu nay gìn giữ hình ảnh tốt đẹp, giờ lại để lọt ra cái ảnh này, trưa nay làm sao mà dám bước ra khỏi phòng đây. Mà cái chốn công sở, người này truyền tai người kia. Lần này chắc bẹp ruột vì cái tin đồn cộng thêm cái ảnh và cái caption tình ngay lí gian kia nữa. Bố ơi con phải làm gì bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.