Chương 35: Ở lại : Hẹn hò
Bạch Tiểu Y
25/08/2023
Ngải Lỵ Nhĩ đã quyết định sẽ sống ở Anh Quốc, một phần vì đây là nhà của cô, và một phần cô cũng muốn ở đây để theo dõi tình hình của em, nhưng có một việc mà cô vẫn luôn bận tâm, đó chính là phải học tất cả các lễ nghi của hoàng gia vì cô chính là người của hoàng tộc, cô khóc ròng trong lòng, buổi học bắt đầu từ sáng sớm và kết thúc lúc tối muộn, khiến cô không có thời gian nghỉ ngơi mà uể oải như xác sống vật vờ. Thấm thoát mà cũng đã 1 tháng trôi qua, Ngải Lỵ Nhĩ nằm gục trên đống sách mà hồn sắp lìa khỏi xác, Hàn Tử Thiên liếc nhìn, hắn mỉm cười mà xoa lấy đầu cô. Hắn vì muốn ở cạnh cô mà không ngần ngại chuyển công tác từ Trung Quốc sang bên đây, chỉ để có khoảng thời gian rải rác cơm chó khắp nơi. Chỉ có Alex, là vẫn cứng đầu lẽo đẽo theo sau Sơn Lâm để có mong muốn được gặp lại em. Khoảng thời gian yên bình cứ thế mà dần trôi, Hắc Diệp Tà Phong cũng không có động tĩnh nào mà tìm đến bọn họ, bởi lẽ gã còn đang phải chạy trốn những đám quỷ sai đang truy bắt mình. Bạch Ngạo Hiên vẫn một mình canh giữ toà tháp to lớn đó, vẫn mong ngóng từng ngày em có thể tỉnh lại.
Ngải Lỵ Nhĩ nghiêng đầu nhẹ cười, cô đưa tay chạm đến từng lọn tóc bạc của hắn. Hàn Tử Thiên ngồi đọc sách bên cạnh cũng thuận theo mà nghiêng đầu để cho cô nghịch. Ngải Lỵ Nhĩ cười thích thú, cô đứng dậy mà sà vào lòng hắn, rồi nhẹ hôn lên môi hắn khiến hắn giật mình mà thả rơi quyển sách xuống dưới sàn. Hàn Tử Thiên ôm lấy eo cô, hắn dí đầu cô vào một nụ hôn sâu.
" Ở đây vẫn còn có trẻ con đó, hai người có thể bớt bớt lại không ? " - Alex đã đứng ở cửa từ lúc nào, nó mở giọng với một khuôn mặt hết sức tỉnh bơ, có lẽ là nó đã quá quen rồi chăng.
Ngải Lỵ Nhĩ giật mình mà đẩy Hàn Tử Thiên, khiến hắn đen mắt mà trừng mắt nhìn Alex, nó cũng không hoảng sợ mà còn lè lưỡi ra trêu ngươi hắn. Hàn Tử Thiên nổi trận lôi đình, hắn đứng dậy mà chơi đuổi bắt với Alex, Ngải Lỵ Nhĩ nhìn vậy mà chỉ biết phì cười, giống hệt như một gia đình nhỏ vậy. Song, khi ý nghĩ vừa chợt loé lên, cô liền đỏ mặt mà che tay lại.
" Ngải Lỵ Nhĩ ơi là Ngải Lỵ Nhĩ, tại sao mày có thể có suy nghĩ đi xa như vậy chứ ! " - cô đập đầu vào tường mà cố chấn an mình, rồi lại đau đớn mà ngồi thụp xuống ôm đầu.
Hàn Tử Thiên đi tới, hắn bế thốc cô lên mà nói.
" Đồ ngốc, đừng có làm mình bị thương nữa. " - hắn nhẹ hôn lên phần trán đã đỏ của cô.
Ngải Lỵ Nhĩ ngơ ngác rồi bỗng chốc mặt lại đỏ phừng phừng, cô ôm lấy trán mình mà giương đôi mắt tức giận ra nhìn hắn. Nhưng trong mắt Hàn Tử Thiên lại như biến thành chú mèo nhỏ giận dỗi, hắn mỉm cười, rồi nói.
" Chúng ta hẹn hò đi. "
Mặt cô bắt đầu hoá đá, và trong ngày hôm đó cô như người mất hồn vậy. Hẹn hò, ngay tại đất nước này, giữa trời đông lạnh giá ư !! Không phải là rất lãng mạn sao, có thể cùng người mình thương ôm ôm ấp ấp, làm chuyện mà mấy người lớn thường hay làm. Bậy nào, và đến khi cô đã đứng đợi sẵn ở quảng trường trung tâm thì mới hoàng hồn trở lại, Hàn Tử Thiên đã đi mua nước cho cô từ lâu. Những bông tuyết bắt đầu rơi, vậy là mùa đông đã đến rồi, cô khẽ đưa tay chạm vào những bông tuyết nhỏ, lòng rộn ràng mà nhớ về quá khứ, khi cô và em vẫn còn nô đùa náo nức giữa trời đông lạnh giá, khoảng thời gian đó thật đẹp, đôi mắt xanh lam nhẹ rũ. Hàn Tử Thiên đi tới mà bất thình lình để chai nước chạm vào mặt cô. Ngải Lỵ Nhĩ giật mình, cô quay mặt mà định trách móc hắn nhưng lại bị nụ cười dịu dàng của hắn làm cho đánh gục. Cô ngơ ngẩn, khiến hắn phải phì cười mà xoa lấy đầu cô.
" Tiểu hồ ly, lại đang nghĩ cái gì vậy ? "
" Không có.. " - Ngải Lỵ Nhĩ xấu hổ mà quay đi.
Hàn Tử Thiên cũng không nói gì, hắn nắm tay cô mà dắt đi. Mở đầu cho cuộc hẹn hò, chính là thử cảm giác mạnh - nhà ma. Ngải Lỵ Nhĩ đổ mồ hôi hột mà định chuồn đi, nhưng đâu có dễ khi qua cặp đen ngòm đó. Hàn Tử Thiên tươi cười mà dắt cô vào, Ngải Lỵ Nhĩ khóc thét. Trò chơi tiếp theo là tàu lượn siêu tốc, cái này thì Ngải Lỵ Nhĩ cực kì thích nhưng Hàn Tử Thiên thì không, hắn xanh mặt mà nôn thốc nôn tháo khi vừa bước xuống khỏi tàu, cô đứng bên cạnh mà chỉ biết cười trừ vỗ lưng hắn. Đến trưa, cả hai cùng chọn một nhà hàng dành cho các cặp đôi để gọi món, cô thích thú mà chụp ảnh lia lịa khi những món ăn được bày biện rất chi tiết được bưng ra. Tiếng ly rượu vang lên, cô và hắn cùng cụm ly mà uống, tiếng cười huyên náo vang vọng trong căn phòng nhỏ. Đến chiều, bọn họ lại cùng nhau quyết định đi xem phim, rạp chiếu phim được Hàn Tử Thiên bao chọn nên chẳng có tiếng ồn ào khi xem. Đến tối, khi mà mọi người đã ngủ, thì mới có hai bóng dáng lấp ló chạy vào trong khu biệt viện của hoàng gia. Sơn Lâm từ trên cao nhìn xuống mà chỉ biết thở dài, đã lớn rồi chứ có phải như đứa trẻ nhỏ đâu mà đi chơi về muộn vậy, ông đúng là hết nói nổi với bọn họ rồi.
Ánh trăng vẫn sáng, mây đen vẫn trôi, một ngày yên bình nữa lại đi qua, liệu ngày mai, không biết sẽ lại có chuyện gì xảy ra đây.
Ngải Lỵ Nhĩ nghiêng đầu nhẹ cười, cô đưa tay chạm đến từng lọn tóc bạc của hắn. Hàn Tử Thiên ngồi đọc sách bên cạnh cũng thuận theo mà nghiêng đầu để cho cô nghịch. Ngải Lỵ Nhĩ cười thích thú, cô đứng dậy mà sà vào lòng hắn, rồi nhẹ hôn lên môi hắn khiến hắn giật mình mà thả rơi quyển sách xuống dưới sàn. Hàn Tử Thiên ôm lấy eo cô, hắn dí đầu cô vào một nụ hôn sâu.
" Ở đây vẫn còn có trẻ con đó, hai người có thể bớt bớt lại không ? " - Alex đã đứng ở cửa từ lúc nào, nó mở giọng với một khuôn mặt hết sức tỉnh bơ, có lẽ là nó đã quá quen rồi chăng.
Ngải Lỵ Nhĩ giật mình mà đẩy Hàn Tử Thiên, khiến hắn đen mắt mà trừng mắt nhìn Alex, nó cũng không hoảng sợ mà còn lè lưỡi ra trêu ngươi hắn. Hàn Tử Thiên nổi trận lôi đình, hắn đứng dậy mà chơi đuổi bắt với Alex, Ngải Lỵ Nhĩ nhìn vậy mà chỉ biết phì cười, giống hệt như một gia đình nhỏ vậy. Song, khi ý nghĩ vừa chợt loé lên, cô liền đỏ mặt mà che tay lại.
" Ngải Lỵ Nhĩ ơi là Ngải Lỵ Nhĩ, tại sao mày có thể có suy nghĩ đi xa như vậy chứ ! " - cô đập đầu vào tường mà cố chấn an mình, rồi lại đau đớn mà ngồi thụp xuống ôm đầu.
Hàn Tử Thiên đi tới, hắn bế thốc cô lên mà nói.
" Đồ ngốc, đừng có làm mình bị thương nữa. " - hắn nhẹ hôn lên phần trán đã đỏ của cô.
Ngải Lỵ Nhĩ ngơ ngác rồi bỗng chốc mặt lại đỏ phừng phừng, cô ôm lấy trán mình mà giương đôi mắt tức giận ra nhìn hắn. Nhưng trong mắt Hàn Tử Thiên lại như biến thành chú mèo nhỏ giận dỗi, hắn mỉm cười, rồi nói.
" Chúng ta hẹn hò đi. "
Mặt cô bắt đầu hoá đá, và trong ngày hôm đó cô như người mất hồn vậy. Hẹn hò, ngay tại đất nước này, giữa trời đông lạnh giá ư !! Không phải là rất lãng mạn sao, có thể cùng người mình thương ôm ôm ấp ấp, làm chuyện mà mấy người lớn thường hay làm. Bậy nào, và đến khi cô đã đứng đợi sẵn ở quảng trường trung tâm thì mới hoàng hồn trở lại, Hàn Tử Thiên đã đi mua nước cho cô từ lâu. Những bông tuyết bắt đầu rơi, vậy là mùa đông đã đến rồi, cô khẽ đưa tay chạm vào những bông tuyết nhỏ, lòng rộn ràng mà nhớ về quá khứ, khi cô và em vẫn còn nô đùa náo nức giữa trời đông lạnh giá, khoảng thời gian đó thật đẹp, đôi mắt xanh lam nhẹ rũ. Hàn Tử Thiên đi tới mà bất thình lình để chai nước chạm vào mặt cô. Ngải Lỵ Nhĩ giật mình, cô quay mặt mà định trách móc hắn nhưng lại bị nụ cười dịu dàng của hắn làm cho đánh gục. Cô ngơ ngẩn, khiến hắn phải phì cười mà xoa lấy đầu cô.
" Tiểu hồ ly, lại đang nghĩ cái gì vậy ? "
" Không có.. " - Ngải Lỵ Nhĩ xấu hổ mà quay đi.
Hàn Tử Thiên cũng không nói gì, hắn nắm tay cô mà dắt đi. Mở đầu cho cuộc hẹn hò, chính là thử cảm giác mạnh - nhà ma. Ngải Lỵ Nhĩ đổ mồ hôi hột mà định chuồn đi, nhưng đâu có dễ khi qua cặp đen ngòm đó. Hàn Tử Thiên tươi cười mà dắt cô vào, Ngải Lỵ Nhĩ khóc thét. Trò chơi tiếp theo là tàu lượn siêu tốc, cái này thì Ngải Lỵ Nhĩ cực kì thích nhưng Hàn Tử Thiên thì không, hắn xanh mặt mà nôn thốc nôn tháo khi vừa bước xuống khỏi tàu, cô đứng bên cạnh mà chỉ biết cười trừ vỗ lưng hắn. Đến trưa, cả hai cùng chọn một nhà hàng dành cho các cặp đôi để gọi món, cô thích thú mà chụp ảnh lia lịa khi những món ăn được bày biện rất chi tiết được bưng ra. Tiếng ly rượu vang lên, cô và hắn cùng cụm ly mà uống, tiếng cười huyên náo vang vọng trong căn phòng nhỏ. Đến chiều, bọn họ lại cùng nhau quyết định đi xem phim, rạp chiếu phim được Hàn Tử Thiên bao chọn nên chẳng có tiếng ồn ào khi xem. Đến tối, khi mà mọi người đã ngủ, thì mới có hai bóng dáng lấp ló chạy vào trong khu biệt viện của hoàng gia. Sơn Lâm từ trên cao nhìn xuống mà chỉ biết thở dài, đã lớn rồi chứ có phải như đứa trẻ nhỏ đâu mà đi chơi về muộn vậy, ông đúng là hết nói nổi với bọn họ rồi.
Ánh trăng vẫn sáng, mây đen vẫn trôi, một ngày yên bình nữa lại đi qua, liệu ngày mai, không biết sẽ lại có chuyện gì xảy ra đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.