Chương 39: Xử lý
Bạch Tiểu Y
25/08/2023
Áng chiều tà soi rọi qua từng con phố nhỏ, đâm xuyên qua từng tán lá cây mà nhẹ đáp xuống làn đường đổ bóng, tại ngôi trường dành cho những con nhà quý tộc, Ngải Lỵ Nhĩ đang nói chuyện với hiệu trưởng của trường, nhưng có lẽ việc bàn bạc sắp không ổn rồi, lão hiệu trưởng vì không muốn làm phật lòng phụ huynh của đứa trẻ bị đánh kia mà quyết định đuổi học Alex. Cô tức giận mà đập bàn đòi lý lẽ, nhưng lão nào nghe mà chỉ chăm chăm vào việc làm sao để lấy được lòng của vị công tước là cha của đứa bé đó. Ngải Lỵ Nhĩ mím môi, rốt cuộc thì công bằng ở đâu chứ, rồi cô cũng cụp mắt mà cười buồn, không quyền lực, không tiền bạc, thì cô cũng chẳng là cái thá gì trong cái xã hội thối nát này cả. Alex túm lấy góc váy của Ngải Lỵ Nhĩ, nó giương đôi mắt màu đỏ ra ý nói là không cần vì nó mà làm đến như vậy. Cô nhìn nó, dù cho Alex có hay hóng hách đến mấy thì chung quy nó vẫn là một đứa trẻ hiểu chuyện, đứng trước tình cảnh hiện giờ, nó chỉ biết nhẫn nhục mà chịu đựng, trong khi người sai không phải là nó. Ngải Lỵ Nhĩ cười hiền, cô xoa lấy đầu nó rồi rút điện thoại ra gọi cho một người.
Sơn Lâm đang làm việc thì bỗng điện thoại trong túi vang lên, ông liền dừng lại công việc đang làm mà bắt máy. Đầu dây bên kia là Ngải Lỵ Nhĩ đang chầm mặc mà nói, giờ cô muốn đánh cược vào cú điện thoại này.
" Ngài quản gia, lúc trước ngài đã bảo cháu là một viên của hoàng tộc đúng không ? Vậy nếu bây giờ cháu dùng quyền lực riêng ấy để giải quyêt một việc thì có được không ạ ? "
Sơn Lâm im lặng, ông đang suy nghĩ tại sao cô lại nói những lời như vậy, và rồi ông chợt nhớ đến chuyện của Alex. Sơn Lâm cười mỉm đáp.
" Người đứng đầu của một hoàng tộc, sao có thể không sử dụng quyền lực của mình. "
Chỉ cần một câu nói đó là đủ. Ngải Lỵ Nhĩ cười khẩy, cô đi đến bàn hiệu trưởng mà cao giọng nói.
" Từ giờ ông không cần phải làm việc ở đây đâu. Ông chính thức bị từ chức. "
Lão hiệu trưởng kinh ngạc, rồi lão lại cười phá lên mà bảo.
" Ngươi chỉ là một kẻ dân thường, mà cứ nghĩ mình là chim phượng hoàng ở trên cao ư. Đừng có làm ta cười đến chết chứ, ngươi còn chẳng phải là một quý tộc thì có quyền gì bắt ta từ chức. "
Ngải Lỵ Nhĩ cười chế giễu, đôi mắt lam ngọc khẽ ánh lên, rồi nó từ từ chuyển thành màu đỏ sẫm. Lão hiệu trưởng nhìn thấy cảnh này thì liền kinh hãi, mồ hôi không ngừng chảy ra, lão đã từng nghe nói, trong hoàng tộc có một người có thể thay đổi được màu mắt của chính mình, không lẽ lại chính là con nhỏ dân thường này ư.
" Bôi nhọ danh dự của người hoàng gia, ngươi chính là phạm vào tội đáng chết. Ngươi nghĩ ta nên xử lý ngươi thế nào đây~ ? " - đôi mắt như viên ruby xoáy sâu vào mặt lão, khiến lão sợ hãi mà mặt cắt không còn một giọt máu.
Lão nhanh nhảu đứng dậy, mà quỳ xuống dập đầu trước mặt cô, ai nấy trong phòng đều sợ hãi khi một thành viên của hoàng gia lại đến đây, tên công tước có con bị đánh cũng không nói nên lời khi biết mình đã chọc nhầm người, gã sợ hãi, rồi cũng bắt đứa con trai quỳ theo, sau vụ này, gã phải rời khỏi kinh thành mà đến một chỗ khác mới được, không thể nào ở đây lâu thêm nếu như muốn được sống yên ổn.
" Ngải Lỵ Nhĩ tiểu thư, là tôi có mắt như mù mới khiến cô tức giận, tôi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả, và cho cô một kết quả thoả đáng. " - lão sợ hãi mà chắp tay van xin.
" Không cần đâu. Ông bị từ chức rồi. " - Ngải Lỵ Nhĩ lùi lại, rồi cô cau mày mà sầm mặt nói.
Alex bên cạnh không khỏi bàng hoàng, ánh mắt đó, nó chưa bao giờ thấy qua từ cô cả. Rồi nó khẽ rụt rè mà nắm lấy tay cô, lúc này Ngải Lỵ Nhĩ mới để ý mà cúi xuống nhìn nó.
" Chúng ta về thôi. Ở đây tôi cảm thấy ngột ngạt quá. " - Alex cúi gằm mặt nói.
" Được. " - Ngải Lỵ Nhĩ nắm lại tay nó, cô vui vẻ mà dẫn nó ra ngoài, lão hiểu trưởng dù muốn giải thích nhưng bị ánh mắt từ tên công tước đó làm cho câm nín, lão hoảng sợ mà chấp nhận số phận của mình.
Trên dãy hành lang rộng lớn, có bóng chiều tà ngả vào, Ngải Lỵ Nhĩ vui vẻ khi mình vừa mới chừng trị được một kẻ xấu, Alex bên cạnh thì không nói gì, nó lén nhìn, rồi thở phào nhẹ nhỏm khi con ngươi trước kia lại trở về như cũ. Lúc đó, nó thực sự đã cảm thấy sợ hãi khi có một nguồn linh lực to lớn toát ra, không phải là sự răn đe mà những kẻ khác lan toả, mà là một thứ uy quyền của người đứng đầu sở hữu. Ngải Lỵ Nhĩ - người mang trong mình ba dòng máu khác nhau với ba thân phận của từng giống loài, là hồ ly, hay huyết tộc, hoặc rồng. Nó nào biết, dù sao nó cũng chỉ là một kẻ ngoài cuộc mà thôi.
Áng chiều tà vẫn chiếu, đám mây bồng bềnh vẫn trôi, làn gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc màu vàng óng giữa mảnh trời quang đãng. Từng khối tuyết lớn bắt đầu đổ sụp, xa xa, có hai con người đang chơi đuổi bắt nhau nô đùa náo nức, Ngải Lỵ Nhĩ chạy trước, theo sau là Alex với vẻ giận dỗi trên mặt, nhưng tất nhiên trên những khuôn mặt đó vẫn luôn nở một nụ cười toả nắng.
Sơn Lâm đang làm việc thì bỗng điện thoại trong túi vang lên, ông liền dừng lại công việc đang làm mà bắt máy. Đầu dây bên kia là Ngải Lỵ Nhĩ đang chầm mặc mà nói, giờ cô muốn đánh cược vào cú điện thoại này.
" Ngài quản gia, lúc trước ngài đã bảo cháu là một viên của hoàng tộc đúng không ? Vậy nếu bây giờ cháu dùng quyền lực riêng ấy để giải quyêt một việc thì có được không ạ ? "
Sơn Lâm im lặng, ông đang suy nghĩ tại sao cô lại nói những lời như vậy, và rồi ông chợt nhớ đến chuyện của Alex. Sơn Lâm cười mỉm đáp.
" Người đứng đầu của một hoàng tộc, sao có thể không sử dụng quyền lực của mình. "
Chỉ cần một câu nói đó là đủ. Ngải Lỵ Nhĩ cười khẩy, cô đi đến bàn hiệu trưởng mà cao giọng nói.
" Từ giờ ông không cần phải làm việc ở đây đâu. Ông chính thức bị từ chức. "
Lão hiệu trưởng kinh ngạc, rồi lão lại cười phá lên mà bảo.
" Ngươi chỉ là một kẻ dân thường, mà cứ nghĩ mình là chim phượng hoàng ở trên cao ư. Đừng có làm ta cười đến chết chứ, ngươi còn chẳng phải là một quý tộc thì có quyền gì bắt ta từ chức. "
Ngải Lỵ Nhĩ cười chế giễu, đôi mắt lam ngọc khẽ ánh lên, rồi nó từ từ chuyển thành màu đỏ sẫm. Lão hiệu trưởng nhìn thấy cảnh này thì liền kinh hãi, mồ hôi không ngừng chảy ra, lão đã từng nghe nói, trong hoàng tộc có một người có thể thay đổi được màu mắt của chính mình, không lẽ lại chính là con nhỏ dân thường này ư.
" Bôi nhọ danh dự của người hoàng gia, ngươi chính là phạm vào tội đáng chết. Ngươi nghĩ ta nên xử lý ngươi thế nào đây~ ? " - đôi mắt như viên ruby xoáy sâu vào mặt lão, khiến lão sợ hãi mà mặt cắt không còn một giọt máu.
Lão nhanh nhảu đứng dậy, mà quỳ xuống dập đầu trước mặt cô, ai nấy trong phòng đều sợ hãi khi một thành viên của hoàng gia lại đến đây, tên công tước có con bị đánh cũng không nói nên lời khi biết mình đã chọc nhầm người, gã sợ hãi, rồi cũng bắt đứa con trai quỳ theo, sau vụ này, gã phải rời khỏi kinh thành mà đến một chỗ khác mới được, không thể nào ở đây lâu thêm nếu như muốn được sống yên ổn.
" Ngải Lỵ Nhĩ tiểu thư, là tôi có mắt như mù mới khiến cô tức giận, tôi chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả, và cho cô một kết quả thoả đáng. " - lão sợ hãi mà chắp tay van xin.
" Không cần đâu. Ông bị từ chức rồi. " - Ngải Lỵ Nhĩ lùi lại, rồi cô cau mày mà sầm mặt nói.
Alex bên cạnh không khỏi bàng hoàng, ánh mắt đó, nó chưa bao giờ thấy qua từ cô cả. Rồi nó khẽ rụt rè mà nắm lấy tay cô, lúc này Ngải Lỵ Nhĩ mới để ý mà cúi xuống nhìn nó.
" Chúng ta về thôi. Ở đây tôi cảm thấy ngột ngạt quá. " - Alex cúi gằm mặt nói.
" Được. " - Ngải Lỵ Nhĩ nắm lại tay nó, cô vui vẻ mà dẫn nó ra ngoài, lão hiểu trưởng dù muốn giải thích nhưng bị ánh mắt từ tên công tước đó làm cho câm nín, lão hoảng sợ mà chấp nhận số phận của mình.
Trên dãy hành lang rộng lớn, có bóng chiều tà ngả vào, Ngải Lỵ Nhĩ vui vẻ khi mình vừa mới chừng trị được một kẻ xấu, Alex bên cạnh thì không nói gì, nó lén nhìn, rồi thở phào nhẹ nhỏm khi con ngươi trước kia lại trở về như cũ. Lúc đó, nó thực sự đã cảm thấy sợ hãi khi có một nguồn linh lực to lớn toát ra, không phải là sự răn đe mà những kẻ khác lan toả, mà là một thứ uy quyền của người đứng đầu sở hữu. Ngải Lỵ Nhĩ - người mang trong mình ba dòng máu khác nhau với ba thân phận của từng giống loài, là hồ ly, hay huyết tộc, hoặc rồng. Nó nào biết, dù sao nó cũng chỉ là một kẻ ngoài cuộc mà thôi.
Áng chiều tà vẫn chiếu, đám mây bồng bềnh vẫn trôi, làn gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc màu vàng óng giữa mảnh trời quang đãng. Từng khối tuyết lớn bắt đầu đổ sụp, xa xa, có hai con người đang chơi đuổi bắt nhau nô đùa náo nức, Ngải Lỵ Nhĩ chạy trước, theo sau là Alex với vẻ giận dỗi trên mặt, nhưng tất nhiên trên những khuôn mặt đó vẫn luôn nở một nụ cười toả nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.