Chương 59: A Ninh quay trở lại
Sứa
24/05/2024
Bữa trưa kết thúc ngay sau khi anh bỏ đi. Mọi người trở ra phòng khách ngồi. Sự im lặng bao trùm không ai nói với ai một lời nào, trong lòng ai đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Chiếc xe của anh dừng lại trước bờ biển. Cố Dạ Bạch vội mở cửa xe bước xuống, anh nhìn xung quanh để tìm kiếm ai đó.
Từ phía xa dưới bãi cát trắng, một cô gái có nước da trắng bạch. Thân hình mảnh khảnh gầy yếu. Có thể tưởng tượng cảnh cô gái kia vừa mới ốm dậy.
Trên người cô gái đó mặc một chiếc váy dài màu trắng có hoa tiết những hình bông hoa hồng nhỏ. Mái tóc dài đen nhánh được xoã xuống, trên đầu đội một chiếc mũ vành.
Dưới ánh nắng nhìn cô gái nhỏ giống như thiên sứ, đẹp đến rung động. Trái tim anh nhìn thấy hình ảnh này cũng khẽ hẫng một nhịp.
- A Ninh.
Giọng nói dịu dàng của anh vang lên, hướng phía cô gái kia mà gọi. A Ninh khẽ quay đầu lại nhìn anh nở nụ cười tươi tắn. Cô ấy chầm chậm chạy về phía anh. Khi gần đến nơi bỗng cô ấy trượt chân vấp ngã.
Cố Dạ Bạch hốt hoảng vội đưa tay ra đỡ cô ấy. A Ninh nằm gọi trong vòng tay của anh mà vui mừng như đứa trẻ nói:
- Dạ Bạch cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi.
Cố Dạ Bạch nhìn người con gái đang ôm mình như không tin được chuyện này xảy ra. Bàn tay anh khẽ run đặt lên đầu A Ninh, xác định đây là sự thật lúc này trong lòng anh vui mừng khôn xiết.
Tại căn biệt thự, Chi Hạo bê đĩa hoa quả đặt xuống trước mặt cô rồi nói:
- Y Vân em ăn hoa quả đi, chị đã gọt xong rồi.
Triệu Y Vân nhìn chiếc bánh kem đặt trên mặt bàn, trong lòng cô có một dự cảm gì đó không lành. Cô gật đầu rồi đưa tay tùy ý cầm một quả nho.
Phía ngoài vang lên tiếng động cơ xe, biết anh đã về cô cùng mọi người đều đứng lên. Triệu Y Vân với chiếc bánh kem cầm trên tay, khi nãy anh đi vội còn chưa kịp cắt bánh do cô làm.
Cô định bước ra đón anh thì vội khựng lại. Nụ cười trên miệng dần tắt vụt. Bên ngoài cửa bước vào nhà không chỉ có một mình anh mà còn có một cô gái đang khoác tay anh đi bên cạnh.
Điều khác biệt cô gái đó lại gần giống với cô. Nhưng nhìn cô ấy có vẻ tiều tụy, giống như một người mới ốm dậy.
Trong đầu cô chợt nhớ tên cái tên A Ninh mà khi nãy anh thốt ra.
Chi Hạo và ba người kia cũng sững người khi nhìn thấy A Ninh. Bây giờ bọn họ có thể chắc chắn việc A Ninh còn sống. Nhưng tại sao mấy năm nay cô ấy lại không xuất hiện, không một tín hiệu báo tin về việc mình còn sống.
Điều này bọn họ cần phải điều tra rõ ràng. Cả bốn người đều đồng loạt nhìn sang phía cô. Trong lòng cô lúc này rấy lên một sự lo sợ. Những tình tiết máu chó trong truyện hiển hiện trong đầu cô.
Hoá ra trước giờ cô chỉ là một thế thân, chỉ là nữ phụ trong truyện tình của bọn họ.
Trong vô thức khẽ run rấy, chiếc bánh kem trên tay bị rơi xuống nền này tan nát. Cô hoảng hồn vội cúi xuống nhặt. Cố Dạ Bạch vội gỡ tay A Ninh ra khỏi tay mình rồi đi nhanh đến phụ cô dọn dẹp.
Triệu Y Vân hất tay của anh ra rồi nghẹn ngào nói:
- Để em tự dọn, anh không cần làm đâu.
Chi Hạo chạy đến lấy giấy rồi ngồi xuống phụ cô lau phần kem bị dính ra sàn nhà. Cố Dạ Bạch ngồi đó khẽ nhíu mày nhìn cô.
Sau khi dọn dẹp xong, nhìn chiếc bánh mà cô tự tay làm bây giờ lại không khác gì một đống bầy hầy, trong lòng cô le lói nỗi buồn khó tả.
- Nhìn cô giống tôi thật đó.
Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát của A Ninh vang lên. Cô đứng đó chỉ biết khẽ cười rồi nhìn cô ấy nói:
- Quả thực khá giống.
Cố Dạ Bạch bây giờ mới có chút chột dạ. Khi nãy anh đã quá vui mừng nên đã đưa A Ninh về đây. A Ninh nhìn sang Chi Hạo và ba người kia khẽ mỉm cười chào.
- Lâu rồi không gặp mọi người.
Chi Hạo cũng tỏ ra lịch sự gật đầu chào lại rồi nói:
- Tại sao cô còn sống vậy mà mấy năm qua lại không báo tin cho chúng tôi biết.
A Ninh nghe xong ánh mắt có chút buồn, giọng nói dần nghẹn lại:
- 5 năm qua khi vụ tai nạn xảy ra. Sau khi rơi xuống vách núi tôi đã bất tỉnh và tưởng như đã chết. Tôi dần rơi vào trạng thái hôn mê và không biết gì.
Tôi được một hộ gia đình dưới chân núi cứu và họ đưa tôi đến trạm y tế gần đó. Khi tôi tỉnh lại đã là ba tháng sau.
Lúc đó tôi không nhớ mình là ai vậy nên sau một sự cố trượt chân rơi xuống vách núi khi đi hái thuốc tôi đã lấy lại trí nhớ của mình.
Và khi nhớ ra mọi chuyện tôi đã trở về đây để gặp mọi người.
Nghe những lời của A Ninh bọn họ cũng đồng cảm nhìn cô ấy. Một tiểu thư nhà giàu có vậy mà mất tích sau 5 năm thì trở lại. Bọn họ ai nấy cũng đều vui mừng, nhưng chỉ có Chi Hạo trong lòng lại nghĩ khác.
Chắc chắn trong câu chuyện của A Ninh kể có vấn đề. Một vách núi cao sâu hun hút, khi rơi xuống không thể toàn mạng chứ đừng nói là mất trí nhớ. Vậy tại sao A Ninh lại nói dối mọi người. Trong chuyện này có uẩn khúc gì khác ư.
Chiếc xe của anh dừng lại trước bờ biển. Cố Dạ Bạch vội mở cửa xe bước xuống, anh nhìn xung quanh để tìm kiếm ai đó.
Từ phía xa dưới bãi cát trắng, một cô gái có nước da trắng bạch. Thân hình mảnh khảnh gầy yếu. Có thể tưởng tượng cảnh cô gái kia vừa mới ốm dậy.
Trên người cô gái đó mặc một chiếc váy dài màu trắng có hoa tiết những hình bông hoa hồng nhỏ. Mái tóc dài đen nhánh được xoã xuống, trên đầu đội một chiếc mũ vành.
Dưới ánh nắng nhìn cô gái nhỏ giống như thiên sứ, đẹp đến rung động. Trái tim anh nhìn thấy hình ảnh này cũng khẽ hẫng một nhịp.
- A Ninh.
Giọng nói dịu dàng của anh vang lên, hướng phía cô gái kia mà gọi. A Ninh khẽ quay đầu lại nhìn anh nở nụ cười tươi tắn. Cô ấy chầm chậm chạy về phía anh. Khi gần đến nơi bỗng cô ấy trượt chân vấp ngã.
Cố Dạ Bạch hốt hoảng vội đưa tay ra đỡ cô ấy. A Ninh nằm gọi trong vòng tay của anh mà vui mừng như đứa trẻ nói:
- Dạ Bạch cuối cùng em cũng gặp lại anh rồi.
Cố Dạ Bạch nhìn người con gái đang ôm mình như không tin được chuyện này xảy ra. Bàn tay anh khẽ run đặt lên đầu A Ninh, xác định đây là sự thật lúc này trong lòng anh vui mừng khôn xiết.
Tại căn biệt thự, Chi Hạo bê đĩa hoa quả đặt xuống trước mặt cô rồi nói:
- Y Vân em ăn hoa quả đi, chị đã gọt xong rồi.
Triệu Y Vân nhìn chiếc bánh kem đặt trên mặt bàn, trong lòng cô có một dự cảm gì đó không lành. Cô gật đầu rồi đưa tay tùy ý cầm một quả nho.
Phía ngoài vang lên tiếng động cơ xe, biết anh đã về cô cùng mọi người đều đứng lên. Triệu Y Vân với chiếc bánh kem cầm trên tay, khi nãy anh đi vội còn chưa kịp cắt bánh do cô làm.
Cô định bước ra đón anh thì vội khựng lại. Nụ cười trên miệng dần tắt vụt. Bên ngoài cửa bước vào nhà không chỉ có một mình anh mà còn có một cô gái đang khoác tay anh đi bên cạnh.
Điều khác biệt cô gái đó lại gần giống với cô. Nhưng nhìn cô ấy có vẻ tiều tụy, giống như một người mới ốm dậy.
Trong đầu cô chợt nhớ tên cái tên A Ninh mà khi nãy anh thốt ra.
Chi Hạo và ba người kia cũng sững người khi nhìn thấy A Ninh. Bây giờ bọn họ có thể chắc chắn việc A Ninh còn sống. Nhưng tại sao mấy năm nay cô ấy lại không xuất hiện, không một tín hiệu báo tin về việc mình còn sống.
Điều này bọn họ cần phải điều tra rõ ràng. Cả bốn người đều đồng loạt nhìn sang phía cô. Trong lòng cô lúc này rấy lên một sự lo sợ. Những tình tiết máu chó trong truyện hiển hiện trong đầu cô.
Hoá ra trước giờ cô chỉ là một thế thân, chỉ là nữ phụ trong truyện tình của bọn họ.
Trong vô thức khẽ run rấy, chiếc bánh kem trên tay bị rơi xuống nền này tan nát. Cô hoảng hồn vội cúi xuống nhặt. Cố Dạ Bạch vội gỡ tay A Ninh ra khỏi tay mình rồi đi nhanh đến phụ cô dọn dẹp.
Triệu Y Vân hất tay của anh ra rồi nghẹn ngào nói:
- Để em tự dọn, anh không cần làm đâu.
Chi Hạo chạy đến lấy giấy rồi ngồi xuống phụ cô lau phần kem bị dính ra sàn nhà. Cố Dạ Bạch ngồi đó khẽ nhíu mày nhìn cô.
Sau khi dọn dẹp xong, nhìn chiếc bánh mà cô tự tay làm bây giờ lại không khác gì một đống bầy hầy, trong lòng cô le lói nỗi buồn khó tả.
- Nhìn cô giống tôi thật đó.
Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát của A Ninh vang lên. Cô đứng đó chỉ biết khẽ cười rồi nhìn cô ấy nói:
- Quả thực khá giống.
Cố Dạ Bạch bây giờ mới có chút chột dạ. Khi nãy anh đã quá vui mừng nên đã đưa A Ninh về đây. A Ninh nhìn sang Chi Hạo và ba người kia khẽ mỉm cười chào.
- Lâu rồi không gặp mọi người.
Chi Hạo cũng tỏ ra lịch sự gật đầu chào lại rồi nói:
- Tại sao cô còn sống vậy mà mấy năm qua lại không báo tin cho chúng tôi biết.
A Ninh nghe xong ánh mắt có chút buồn, giọng nói dần nghẹn lại:
- 5 năm qua khi vụ tai nạn xảy ra. Sau khi rơi xuống vách núi tôi đã bất tỉnh và tưởng như đã chết. Tôi dần rơi vào trạng thái hôn mê và không biết gì.
Tôi được một hộ gia đình dưới chân núi cứu và họ đưa tôi đến trạm y tế gần đó. Khi tôi tỉnh lại đã là ba tháng sau.
Lúc đó tôi không nhớ mình là ai vậy nên sau một sự cố trượt chân rơi xuống vách núi khi đi hái thuốc tôi đã lấy lại trí nhớ của mình.
Và khi nhớ ra mọi chuyện tôi đã trở về đây để gặp mọi người.
Nghe những lời của A Ninh bọn họ cũng đồng cảm nhìn cô ấy. Một tiểu thư nhà giàu có vậy mà mất tích sau 5 năm thì trở lại. Bọn họ ai nấy cũng đều vui mừng, nhưng chỉ có Chi Hạo trong lòng lại nghĩ khác.
Chắc chắn trong câu chuyện của A Ninh kể có vấn đề. Một vách núi cao sâu hun hút, khi rơi xuống không thể toàn mạng chứ đừng nói là mất trí nhớ. Vậy tại sao A Ninh lại nói dối mọi người. Trong chuyện này có uẩn khúc gì khác ư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.