Chương 27: Anh không có bẩn
Sứa
23/05/2024
Nhìn thấy cô bỏ đi trong lòng anh lần đầu tiên xuất hiện cảm giác giống như sắp mất đi một thứ gì đó vậy. Anh bước nhanh đến giữ lấy cố tay cô. Triệu Y Vân nhíu mày khó chịu nhìn anh nói:
Rốt cuộc anh còn muốn gì nữa.Em chán ghét anh đến vậy sao ?Đúng tôi chán ghét ghê tởm anh.Lời nói của cô giống như mũi tên sắc nhọn xuyên qua lồng ngực anh vậy. Cố Dạ Bạch nhìn cô khẩn cầu, lần đầu tiên anh cảm thấy yếu đuối trước một người con gái như vậy. Anh sợ mất cô hơn bao giờ hết.
- A Nhi anh không làm gì cô ta cả, anh chỉ là muốn dạy cho em một bài học thôi. Anh không muốn em tiếp xúc với người đàn ông nào khác ngoài anh cả.
Cô nhíu mày như không tin lời anh nói. Cố Dạ Bạch biết cô không tin liền lấy điện thoại trong túi mở lên đoạn ghi âm. Âm thanh bên trong phát ra là những tiếng hoan ái trụy lạc. Khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.
- Anh chỉ bảo cô ta giả vờ phát ra tiếng thôi chứ anh không động vào cô ta. Lúc đó em nhắm mắt lên mới không chú ý đến.
Quả thật lúc đó cô nhắm mắt chỉ nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của cô ta.
- Anh không bẩn trước giờ cũng không bẩn. Anh chỉ có em là người đầu tiên. Khi biết em vẫn còn xử nữ chưa bị tên khốn kia đụng chạm anh cảm thấy rất vui. A Nhi à em đừng bỏ mặc anh một mình có được không.
Triệu Y Vân bất ngờ khi nhìn thấy anh bày ra bộ dạng cầu xin. Cô không nghĩ một người lạnh lùng như anh lại có bộ dạng như vậy.
- Được nhưng tôi có một điều kiện.
Cố Dạ Bạch mừng rỡ, khuôn mặt anh giãn ra vui vẻ nhìn cô nói:
- Được chỉ cần em không rời xa anh, cho dù có là điều kiện gì anh cũng đồng ý.
Nghe anh nói chắc chắn như vậy cô lúc này mới nói:
- Tôi muốn đến công ty RH làm.
Cố Dạ Bạch bỗng khựng lại mất mấy giây. Đó chẳng phải là công ty của cái tên đưa cô về hay sao. Triệu Y Vân thấy anh do dự lúc này cô lạnh nhạt nói:
Nếu anh không đồng ý thì thôi vậy, tôi sẽ ...Anh đồng ý nhưng em phải để anh đưa đón đi làm. Không được tiếp xúc gần với tên đó.Không để cô nói hết anh liền cắt ngang lời cô nói. Triệu Y Vân mừng thầm trong lòng vậy là từ giờ cô có thể thực hiện được ước mơ của bản thân.
Nhìn trời cũng đã chuyển dần về đêm cô nhìn anh nói:
- Cũng muộn rồi tôi về phòng ngủ đây. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu công việc mới.
Nói xong cô quay người bước đi, Cố Dạ Bạch cũng đi theo phía sau cô giống như chiếc đuôi nhỏ vậy. Khi cô vào tới phòng nhìn thấy anh cũng bước vào, cô vội chặn anh lại nói:
- Anh vào đây làm gì bên kia mới là phòng của anh mà.
Cố Dạ Bạch nhìn cô bằng ánh mắt long lanh, giọng nói nũng nịu khác hẳn với ngày thường.
- Nhưng anh muốn ngủ với em, không có mùi cơ thể của em anh không ngủ được.
Cô nheo mắt nhíu mày bất lực nhìn anh. Làm sao cô có thể từ chối khi nhìn vào đôi mắt long lanh mong chờ kia được chứ. Triệu Y Vân đành thở dài nói:
- Được rồi mau vào trong đi, tại sao bây giờ anh lại làm nũng giống con nít vậy chứ.
Anh khẽ cười ghé sát tại cô nói:
- Chẳng phải em nói chỉ có con nít mới bú thôi sao. Tôi cũng muốn thành con nít.
Dứt lời anh cúi xuống hôn cô, mùi rượi ban nãy vẫn chưa bay hết tỏả ra xung quanh. Anh đưa chân về phía sau đạp cánh cửa đóng lại nhanh chóng đẩy cô nằm xuống giường.
Bàn tay anh cởi bỏ từng nút áo trên người cô, chiếc áo nhỏ cũng bị anh cởi khuy ném xuống đất. Anh vồ vập lấy cô như bị bỏ đói lâu ngày.
Cô nằm bên dưới không chỉ đẩy anh ra mà còn phối hợp với anh. Hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm. Anh cảm thấy hưng phấn hơn lúc trước, mạnh bạo tiến vào trong miệng cô mà mút lưỡi. Đến khi cô gần như không chịu nối anh mới từ từ nhả ra.
Khuôn mặt cô đỏ ửng cố gắng hít lấy bầu không khí vào phổi. Giọng nói oán thán của cô vang nên:
- Anh muốn tôi chết dưới nụ hôn của anh sao.
Đôi môi cô đỏ ửng sưng tấy thấy cô mấp máy môi nói trông càng quyến rũ hơn. Anh đưa ngón tay miết nhẹ đầu môi cô nói:
- Ai kêu miệng em ngọt quá làm gì, khiến anh chỉ muốn chìm đắm trong nụ hôn đó.
Hai tai cô đỏ ửng không dám nhìn mặt anh. Cố Dạ Bạch khẽ cười anh không nhanh không chậm cởi bỏ hết những thứ vướng víu còn lại của cả hai.
Anh cúi xuống hôn lên cổ cô rồi từ từ xuống ngực rồi đến bụng. Sau cùng là bên dưới. Ngực cô phập phồng cùng với tiếng thở dốc. Bàn tay cô nắm lấy ga giưỡng khẽ ưỡn người lên.
Bên dưới anh bắt đầu đưa lưỡi tách hai bên mép thịt ửng hồng của cô rồi liếm mút xung quanh. Anh đưa ngón tay vào trong cô bắt đầu thụt ra vào. Dâm thủy chảy ra đều bị anh liếm sạch.
- Ưm...đừng chỗ đó dơ lắm...
Anh vẫn tiếp tục công việc mà mình đang làm, miệng anh thích thú nói:
- Ngọt lắm anh rất thích, em mau ra nhiều hơn đi.
Ngón tay anh cứ như vậy mà thọc sâu vào bên trong cô. Dâm thủy chảy ra nhiều hơn. Anh mút lấy hạt le nhỏ của cô. Phía trên cô chỉ biết nằm im mà tận hưởng những khoái lạc mà anh mang đến.
- A ..ưm. thích quá...anh vào sâu thêm đi...a...ưm ...đúng rồi là chỗ đó.
Anh theo chỉ dẫn của cô mà làm nhanh hơn. Sau một lúc đạt đến giới hạn cô ưỡn người bàn tay nắm chặt lấy ga gường mà bắn ra.
Nước lôi lênh láng chảy ra ga giường thành một vũng. Cô nằm đó mệt mỏi mà thở dốc.
Rốt cuộc anh còn muốn gì nữa.Em chán ghét anh đến vậy sao ?Đúng tôi chán ghét ghê tởm anh.Lời nói của cô giống như mũi tên sắc nhọn xuyên qua lồng ngực anh vậy. Cố Dạ Bạch nhìn cô khẩn cầu, lần đầu tiên anh cảm thấy yếu đuối trước một người con gái như vậy. Anh sợ mất cô hơn bao giờ hết.
- A Nhi anh không làm gì cô ta cả, anh chỉ là muốn dạy cho em một bài học thôi. Anh không muốn em tiếp xúc với người đàn ông nào khác ngoài anh cả.
Cô nhíu mày như không tin lời anh nói. Cố Dạ Bạch biết cô không tin liền lấy điện thoại trong túi mở lên đoạn ghi âm. Âm thanh bên trong phát ra là những tiếng hoan ái trụy lạc. Khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.
- Anh chỉ bảo cô ta giả vờ phát ra tiếng thôi chứ anh không động vào cô ta. Lúc đó em nhắm mắt lên mới không chú ý đến.
Quả thật lúc đó cô nhắm mắt chỉ nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của cô ta.
- Anh không bẩn trước giờ cũng không bẩn. Anh chỉ có em là người đầu tiên. Khi biết em vẫn còn xử nữ chưa bị tên khốn kia đụng chạm anh cảm thấy rất vui. A Nhi à em đừng bỏ mặc anh một mình có được không.
Triệu Y Vân bất ngờ khi nhìn thấy anh bày ra bộ dạng cầu xin. Cô không nghĩ một người lạnh lùng như anh lại có bộ dạng như vậy.
- Được nhưng tôi có một điều kiện.
Cố Dạ Bạch mừng rỡ, khuôn mặt anh giãn ra vui vẻ nhìn cô nói:
- Được chỉ cần em không rời xa anh, cho dù có là điều kiện gì anh cũng đồng ý.
Nghe anh nói chắc chắn như vậy cô lúc này mới nói:
- Tôi muốn đến công ty RH làm.
Cố Dạ Bạch bỗng khựng lại mất mấy giây. Đó chẳng phải là công ty của cái tên đưa cô về hay sao. Triệu Y Vân thấy anh do dự lúc này cô lạnh nhạt nói:
Nếu anh không đồng ý thì thôi vậy, tôi sẽ ...Anh đồng ý nhưng em phải để anh đưa đón đi làm. Không được tiếp xúc gần với tên đó.Không để cô nói hết anh liền cắt ngang lời cô nói. Triệu Y Vân mừng thầm trong lòng vậy là từ giờ cô có thể thực hiện được ước mơ của bản thân.
Nhìn trời cũng đã chuyển dần về đêm cô nhìn anh nói:
- Cũng muộn rồi tôi về phòng ngủ đây. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu công việc mới.
Nói xong cô quay người bước đi, Cố Dạ Bạch cũng đi theo phía sau cô giống như chiếc đuôi nhỏ vậy. Khi cô vào tới phòng nhìn thấy anh cũng bước vào, cô vội chặn anh lại nói:
- Anh vào đây làm gì bên kia mới là phòng của anh mà.
Cố Dạ Bạch nhìn cô bằng ánh mắt long lanh, giọng nói nũng nịu khác hẳn với ngày thường.
- Nhưng anh muốn ngủ với em, không có mùi cơ thể của em anh không ngủ được.
Cô nheo mắt nhíu mày bất lực nhìn anh. Làm sao cô có thể từ chối khi nhìn vào đôi mắt long lanh mong chờ kia được chứ. Triệu Y Vân đành thở dài nói:
- Được rồi mau vào trong đi, tại sao bây giờ anh lại làm nũng giống con nít vậy chứ.
Anh khẽ cười ghé sát tại cô nói:
- Chẳng phải em nói chỉ có con nít mới bú thôi sao. Tôi cũng muốn thành con nít.
Dứt lời anh cúi xuống hôn cô, mùi rượi ban nãy vẫn chưa bay hết tỏả ra xung quanh. Anh đưa chân về phía sau đạp cánh cửa đóng lại nhanh chóng đẩy cô nằm xuống giường.
Bàn tay anh cởi bỏ từng nút áo trên người cô, chiếc áo nhỏ cũng bị anh cởi khuy ném xuống đất. Anh vồ vập lấy cô như bị bỏ đói lâu ngày.
Cô nằm bên dưới không chỉ đẩy anh ra mà còn phối hợp với anh. Hai người trao cho nhau nụ hôn say đắm. Anh cảm thấy hưng phấn hơn lúc trước, mạnh bạo tiến vào trong miệng cô mà mút lưỡi. Đến khi cô gần như không chịu nối anh mới từ từ nhả ra.
Khuôn mặt cô đỏ ửng cố gắng hít lấy bầu không khí vào phổi. Giọng nói oán thán của cô vang nên:
- Anh muốn tôi chết dưới nụ hôn của anh sao.
Đôi môi cô đỏ ửng sưng tấy thấy cô mấp máy môi nói trông càng quyến rũ hơn. Anh đưa ngón tay miết nhẹ đầu môi cô nói:
- Ai kêu miệng em ngọt quá làm gì, khiến anh chỉ muốn chìm đắm trong nụ hôn đó.
Hai tai cô đỏ ửng không dám nhìn mặt anh. Cố Dạ Bạch khẽ cười anh không nhanh không chậm cởi bỏ hết những thứ vướng víu còn lại của cả hai.
Anh cúi xuống hôn lên cổ cô rồi từ từ xuống ngực rồi đến bụng. Sau cùng là bên dưới. Ngực cô phập phồng cùng với tiếng thở dốc. Bàn tay cô nắm lấy ga giưỡng khẽ ưỡn người lên.
Bên dưới anh bắt đầu đưa lưỡi tách hai bên mép thịt ửng hồng của cô rồi liếm mút xung quanh. Anh đưa ngón tay vào trong cô bắt đầu thụt ra vào. Dâm thủy chảy ra đều bị anh liếm sạch.
- Ưm...đừng chỗ đó dơ lắm...
Anh vẫn tiếp tục công việc mà mình đang làm, miệng anh thích thú nói:
- Ngọt lắm anh rất thích, em mau ra nhiều hơn đi.
Ngón tay anh cứ như vậy mà thọc sâu vào bên trong cô. Dâm thủy chảy ra nhiều hơn. Anh mút lấy hạt le nhỏ của cô. Phía trên cô chỉ biết nằm im mà tận hưởng những khoái lạc mà anh mang đến.
- A ..ưm. thích quá...anh vào sâu thêm đi...a...ưm ...đúng rồi là chỗ đó.
Anh theo chỉ dẫn của cô mà làm nhanh hơn. Sau một lúc đạt đến giới hạn cô ưỡn người bàn tay nắm chặt lấy ga gường mà bắn ra.
Nước lôi lênh láng chảy ra ga giường thành một vũng. Cô nằm đó mệt mỏi mà thở dốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.