Chương 51: Căn hầm
Sứa
24/05/2024
Hai người đang ngồi ăn sáng thì lúc này cửa tầng hầm mở ra, một tên đàn em bước đến chỗ hắn nói nhỏ chuyện gì đó.
Chỉ thấy miệng hắn khẽ nhếch lên cười, đôi mắt dần toát lên sự lạnh lẽo khiến cô nổi da gà. Hắn phất tay ra hiệu cho tên đàn em ra ngoài rồi nhìn cô đang ăn bữa sáng đoạn nói:
- Xem ra hắn tìm thấy em nhanh hơn tôi tưởng.
Cô chợt dừng đũa sau khi nghe thấy tin anh đã tìm được cô. Tâm trang cô lúc này vui sướng không thôi. Cô tin chắc anh sẽ đến đây để cứu cô mà.
Hắn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô. Nhìn thấy cô có vẻ đang rất phấn khích. Giọng nói dịu dàng có chút tủi hờn của hắn vang lên:
- Xem em kìa vui đến vậy sao. Chẳng lẽ ở đây với tôi em không vui à. Dù sao tôi cũng chưa từng ngược đãi em mà.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nhìn hắn nói:
- Anh thấy vui chứ tôi không thấy vui. Chẳng ai chịu sống ở một căn hầm xung quanh toàn bốn bức tường nhàm chán không có chút ánh sáng lọt vào cả.
Nghe cô nói xong, hắn đứng dậy bước lại gần chỗ cô đang ngồi. Triệu Y Vân khẽ nuốt nước miếng, thấy hắn ngày càng tiến sát lại chỗ mình thì không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ hắn lại phát điên gì rồi ?
Cô muốn đứng dậy nhưng bị hắn nhanh tay giữ lại, sát khí của hắn tỏả ra áp bức khiến cô khẽ run rẩy. Một tay hắn để lên thành ghế, tay còn lại giữ chặt tay cô. Cả người hắn cúi xuống đối diện sát khuôn mặt của cô.
Triệu Y Vân dần trở lên yếu thế, thấy khuôn mặt hắn đang dần cúi xuống. Cô mím chặt môi nhắm mắt không dám thở mạnh.
Hắn cúi xuống cổ cô khẽ hít hà mùi hương thanh mát từ da thịt cô. Đôi môi hắn khẽ chạm nhẹ xuống làn da trắng trẻo của cô.
Triệu Y Vân giật mình vội dùng lực đẩy hắn ra rồi nhanh chóng bật dậy khỏi ghế. Nhìn thấy cô phản ứng mạnh như vậy hắn khẽ nhếch miệng cười đoạn nói:
- Em đâu cần phản ứng mạnh như vậy, tôi chỉ muôn lưu giữ một chút hương thơm từ người em trước khi thả ra thôi mà. Muốn giữ em ở lại mấy ngày nhưng xem ra không được rồi.
Cô nghi hoặc nhìn hắn hỏi lại:
- Anh sẽ thả tôi ra thật chứ?
Hắn quay người bước đi chỉ bỏ lại cho cô một câu:
- Nếu em không muốn thì cứ ở lại đây đi.
Nhìn thấy hắn gần đến cửa hầm, cô không muốn ở lại nơi này vội cầm túi xách chạy nhanh đến đằng sau hắn.
Cửa hầm mở ra, ánh sáng bên ngoài dọi vào khiến cô chói mắt mà đưa tay lên mặt che lại. Sau một hồi thích nghi với ánh sáng cô bỏ tay xuống nhìn xung quanh.
Nơi đây giống như một nhà kho vậy rất rộng lớn. Nhưng lại không có để đồ mà chỉ duy nhất có một chiếc xe.
Nhưng nhìn chiếc xe này khá tồi tàn, nếu nói quá thì nó giống như đống sắt vụn hoen rỉ vậy.
Hắn quay lại đưa bàn tay ra, cô tỏ ra kháng cự nói:
- Không cần tôi tự đi được, anh mau dẫn đường đi.
Hắm thấy ý tốt của mình bị cô phủi bỏ nhưng không sao, một lát nữa cô sẽ phải cầu xin hắn giúp thôi.
Bên ngoài cánh cổng của một căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô. Hàng chục chiếc xe đen bảy chỗ dừng lại. Hàng chục người khuôn mặt lạnh tanh cầm vũ khí trên tay xếp thành hàng để chờ mệnh lệnh.
Cố Dạ Bạch cùng Chi Hạo và ba người kia dẫn đầu. Đối diện với bọn họ là những tên đàn em trong Bạch Đạo.
Bọn chúng ai nấy cũng không chịu yếu thế mà đằm đằm sát khí. Giọng nói lạnh lẽo của anh nhìn chúng nói:
- Mau thả người nếu không đừng trách tao san bằng chỗ này.
Phía bên chỗ cô bây giờ rất thảm. Sau khi hắn dẫn cô ra khỏi nhà kho, cô thấy hắn bước đi rất kì lạ. Nhưng cô cũng không thèm quan tâm mà hiên ngang bước đi.
Bỗng chân cô giắm phải một thứ gì đó khẽ nún xuống một chút. Hắn nghe thấy có động tĩnh khác lạ thì vội quay lại kéo cô nằm xuống.
Triệu Y Vân bàng hoàng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ đâu hàng chục mũi tên bay đến. Những mũi tên sắc nhọn cắm sâu vào bức tường phía xa.
Điều này làm cô không khỏi run sợ. Hắn đứng lên đưa tay ra, cô nắm lấy tay hắn rồi được kéo dậy.
- Tôi nói rồi mà, em nên theo sát tôi nếu không xảy ra chuyện gì tôi cũng không bảo đảm được đâu nhé.
Tim cô bây giờ vẫn đang còn đập thình thịch. Nếu như lúc nãy cô không bị đẩy nằm xuống kịp thì bây giờ cô đã thành một cổ thi thể.
Triệu Y Vân khẽ nhíu mày nhìn hắn vừa phủi bụi trên người vừa nói:
- Tại sao anh lại giăng bẫy khắp nơi như vậy chứ?
Hắn khẽ cười nhìn cô ra vẻ thần bí nói:
- Bao giờ em đến đây tôi sẽ nói cho em biết, còn giờ thì đi thôi nhớ theo sát tôi đó.
Bàn tay cô bị hắn kéo đi, nghe hắn nói vậy miệng cô lẩm bẩm nói:
- Có chết tôi cũng không thèm quay lại nơi này.
Hắn bước đi phía trước khẽ nhếch miệng cười khi nghe thấy câu nói của cô. Cả hai người cùng đi qua một cây cầu nhỏ được bắc qua một cái hồ trồng rất nhiều sen.
Nhưng bên dưới không phải là những con cá nhỏ mà lại là một đàn cá sấu. Chúng núp ở dưới những tán lá sen to trên mặt nước.
Trong đầu cô tưởng tưởng viễn cảnh nếu không may trượt chân rơi xuống thì chỉ có nước làm mồi cho bọn chúng cắn xé thôi.
Chỉ thấy miệng hắn khẽ nhếch lên cười, đôi mắt dần toát lên sự lạnh lẽo khiến cô nổi da gà. Hắn phất tay ra hiệu cho tên đàn em ra ngoài rồi nhìn cô đang ăn bữa sáng đoạn nói:
- Xem ra hắn tìm thấy em nhanh hơn tôi tưởng.
Cô chợt dừng đũa sau khi nghe thấy tin anh đã tìm được cô. Tâm trang cô lúc này vui sướng không thôi. Cô tin chắc anh sẽ đến đây để cứu cô mà.
Hắn quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô. Nhìn thấy cô có vẻ đang rất phấn khích. Giọng nói dịu dàng có chút tủi hờn của hắn vang lên:
- Xem em kìa vui đến vậy sao. Chẳng lẽ ở đây với tôi em không vui à. Dù sao tôi cũng chưa từng ngược đãi em mà.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nhìn hắn nói:
- Anh thấy vui chứ tôi không thấy vui. Chẳng ai chịu sống ở một căn hầm xung quanh toàn bốn bức tường nhàm chán không có chút ánh sáng lọt vào cả.
Nghe cô nói xong, hắn đứng dậy bước lại gần chỗ cô đang ngồi. Triệu Y Vân khẽ nuốt nước miếng, thấy hắn ngày càng tiến sát lại chỗ mình thì không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ hắn lại phát điên gì rồi ?
Cô muốn đứng dậy nhưng bị hắn nhanh tay giữ lại, sát khí của hắn tỏả ra áp bức khiến cô khẽ run rẩy. Một tay hắn để lên thành ghế, tay còn lại giữ chặt tay cô. Cả người hắn cúi xuống đối diện sát khuôn mặt của cô.
Triệu Y Vân dần trở lên yếu thế, thấy khuôn mặt hắn đang dần cúi xuống. Cô mím chặt môi nhắm mắt không dám thở mạnh.
Hắn cúi xuống cổ cô khẽ hít hà mùi hương thanh mát từ da thịt cô. Đôi môi hắn khẽ chạm nhẹ xuống làn da trắng trẻo của cô.
Triệu Y Vân giật mình vội dùng lực đẩy hắn ra rồi nhanh chóng bật dậy khỏi ghế. Nhìn thấy cô phản ứng mạnh như vậy hắn khẽ nhếch miệng cười đoạn nói:
- Em đâu cần phản ứng mạnh như vậy, tôi chỉ muôn lưu giữ một chút hương thơm từ người em trước khi thả ra thôi mà. Muốn giữ em ở lại mấy ngày nhưng xem ra không được rồi.
Cô nghi hoặc nhìn hắn hỏi lại:
- Anh sẽ thả tôi ra thật chứ?
Hắn quay người bước đi chỉ bỏ lại cho cô một câu:
- Nếu em không muốn thì cứ ở lại đây đi.
Nhìn thấy hắn gần đến cửa hầm, cô không muốn ở lại nơi này vội cầm túi xách chạy nhanh đến đằng sau hắn.
Cửa hầm mở ra, ánh sáng bên ngoài dọi vào khiến cô chói mắt mà đưa tay lên mặt che lại. Sau một hồi thích nghi với ánh sáng cô bỏ tay xuống nhìn xung quanh.
Nơi đây giống như một nhà kho vậy rất rộng lớn. Nhưng lại không có để đồ mà chỉ duy nhất có một chiếc xe.
Nhưng nhìn chiếc xe này khá tồi tàn, nếu nói quá thì nó giống như đống sắt vụn hoen rỉ vậy.
Hắn quay lại đưa bàn tay ra, cô tỏ ra kháng cự nói:
- Không cần tôi tự đi được, anh mau dẫn đường đi.
Hắm thấy ý tốt của mình bị cô phủi bỏ nhưng không sao, một lát nữa cô sẽ phải cầu xin hắn giúp thôi.
Bên ngoài cánh cổng của một căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô. Hàng chục chiếc xe đen bảy chỗ dừng lại. Hàng chục người khuôn mặt lạnh tanh cầm vũ khí trên tay xếp thành hàng để chờ mệnh lệnh.
Cố Dạ Bạch cùng Chi Hạo và ba người kia dẫn đầu. Đối diện với bọn họ là những tên đàn em trong Bạch Đạo.
Bọn chúng ai nấy cũng không chịu yếu thế mà đằm đằm sát khí. Giọng nói lạnh lẽo của anh nhìn chúng nói:
- Mau thả người nếu không đừng trách tao san bằng chỗ này.
Phía bên chỗ cô bây giờ rất thảm. Sau khi hắn dẫn cô ra khỏi nhà kho, cô thấy hắn bước đi rất kì lạ. Nhưng cô cũng không thèm quan tâm mà hiên ngang bước đi.
Bỗng chân cô giắm phải một thứ gì đó khẽ nún xuống một chút. Hắn nghe thấy có động tĩnh khác lạ thì vội quay lại kéo cô nằm xuống.
Triệu Y Vân bàng hoàng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ đâu hàng chục mũi tên bay đến. Những mũi tên sắc nhọn cắm sâu vào bức tường phía xa.
Điều này làm cô không khỏi run sợ. Hắn đứng lên đưa tay ra, cô nắm lấy tay hắn rồi được kéo dậy.
- Tôi nói rồi mà, em nên theo sát tôi nếu không xảy ra chuyện gì tôi cũng không bảo đảm được đâu nhé.
Tim cô bây giờ vẫn đang còn đập thình thịch. Nếu như lúc nãy cô không bị đẩy nằm xuống kịp thì bây giờ cô đã thành một cổ thi thể.
Triệu Y Vân khẽ nhíu mày nhìn hắn vừa phủi bụi trên người vừa nói:
- Tại sao anh lại giăng bẫy khắp nơi như vậy chứ?
Hắn khẽ cười nhìn cô ra vẻ thần bí nói:
- Bao giờ em đến đây tôi sẽ nói cho em biết, còn giờ thì đi thôi nhớ theo sát tôi đó.
Bàn tay cô bị hắn kéo đi, nghe hắn nói vậy miệng cô lẩm bẩm nói:
- Có chết tôi cũng không thèm quay lại nơi này.
Hắn bước đi phía trước khẽ nhếch miệng cười khi nghe thấy câu nói của cô. Cả hai người cùng đi qua một cây cầu nhỏ được bắc qua một cái hồ trồng rất nhiều sen.
Nhưng bên dưới không phải là những con cá nhỏ mà lại là một đàn cá sấu. Chúng núp ở dưới những tán lá sen to trên mặt nước.
Trong đầu cô tưởng tưởng viễn cảnh nếu không may trượt chân rơi xuống thì chỉ có nước làm mồi cho bọn chúng cắn xé thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.