Chương 98: Cơn ghen
Sứa
13/06/2024
Nhưng cô làm sao có thể nhanh bằng anh. Khi cô chạy đến cửa thì Cố Dạ Bạch đã nhanh tay chặn cửa lại. Triệu Y Vân vội khựng lại cổ họng khẽ lên xuống.
Thấy Cố Dạ Bạch từ từ tiến lại phía mình, cô không còn cách nào khác đành từ từ lùi lại. Đến khi lưng cô chạm vào tường lúc này cô mới dừng lại nhìn anh, giọng nói có chút sợ hãi:
- Anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh đừng có làm bậy nếu không tôi sẽ chết cho anh xem.
Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày nhìn cô khuôn mặt tỏ ra thích thú nói:
- Có vẻ như bốn năm không gặp em lại học được tính uy hiếp người khác rồi.
Triệu Y Vân khẽ nhíu mày nhìn anh khó hiểu nói:
- Anh nói vậy là sao, chẳng lẽ trước kia tôi và anh từng quen biết nhau sao?
Cố Dạ Bạch tiền sát lại gần cô, Triệu Y Vân muốn tránh né nhưng không được. Anh đưa bàn tay có vết cắn lên chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô. Giọng nói anh trầm thấp mang đầy sự yêu thương:
- Chúng ta không những quen biết mà còn rất thân thuộc với cơ thể của nhau.
Nói rồi Cố Dạ Bạch đưa tay chẩm chậm chỉ vào những nơi mà anh đã nhìn thấu trên cơ thể của cô:
Phía sau cổ em có một nốt ruồi màu đỏ, hay ở dưới mông của em cũng có một vết bớt. Hai bắp đùi em đều có hai nốt ruồi song song. Và ở ngực của em có....Đủ rồi, anh đừng nói nữa.Khuôn mặt cô ửng đỏ khi nghe anh nhắc đến những đặc điểm trên người mình. Nếu như không qua lại cùng nhau thì sao anh lại biết rõ những đặc điểm trên người cô như vậy.
Triệu Y Vân khẽ nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên sự hoang mang. Cô nhìn anh cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Tôi không nhớ trước đây anh và tôi quen nhau như thế nào. Nhưng hiện tại tôi không có ấn tượng gì với anh.
Vậy nên bây giờ tôi và anh chỉ là kẻ xa lạ, nếu anh Cố đây có bất cứ hành vi không đứng đắn nào với tôi. Tôi sẽ không tha cho anh.
Ánh mắt cô kiên định không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh mà cảnh cáo. Cố Dạ Bạch hai từ kẻ xa lạ xuất phát từ miệng cô anh khẽ nhíu mày không vui. Anh mạnh bạo nắm cổ tay cô kéo đến gường rồi đẩy cô ngã xuống, điều này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
- Này anh định làm gì vậy, tôi không nói xuông đầu.
Triệu Y Vân tính bò dậy nhưng bị Cố Dạ Bạch nhanh tay khóa hai cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu giữ chặt. Cả người cô nằm giữa hai chân anh, Cố Dạ Bạch tháo cà vạt trên cổ buộc vào cổ tay cô.
Triệu Y Vân cố vùng vẫy thoát ra nhưng không được, cô nhìn xuống quần anh muốn dùng đầu gối thúc mạng vào vật đang nằm trong quần của anh nhưng lại bị Cố Dạ Bạch nhìn thấy ý đồ. Anh khẽ nhếch miệng cười ngồi đè lên hai chân cô ,khiến cô không còn cách nào di chuyển.
Cố Dạ Bạch khẽ cúi xuống nhìn cô đang chật vật mà nói:
- Em định làm hỏng nó sao, nếu em làm vậy thì tôi làm sao có thể thoả mãn em được chứ.
Triệu Y Vân trừng mắt tức giận nhìn anh, trái tim cô đập loạn xạ vì sợ hãi.
- Anh mau xuống khỏi người tôi ngay, nếu không vị hôn phu của tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Cô cứ nghĩ nhắc đến vị hôn phu của mình thì anh sẽ buông tha cho mình. Nhưng cô đã lầm, sắc mặt anh dần thay lạnh lùng, trong đáy mắt hiện lên sự tức giận nhìn cô nói:
- Hắc Phong Hiên đã làm gì em chưa, hai người ở cùng nhau 4 năm đã ngủ cùng nhau chưa.
Triệu Y Vân có chút bất ngờ không nghĩ anh lại biết về vị hôn phu của mình. Thấy cô không trả lời mình, Cố Dạ Bạch đưa tay giật mạnh chiếc áo sơ mi của cô đang mặc khiến cho cúc áo văng ra xung quanh. Triệu Y Vân giật mình hoảng hốt nói lớn:
- Anh làm gì vậy...ưm..
Không kịp để cô nói hết Cố Dạ Bạch đã cúi người xuống mạnh bạo hôn lấy môi cô. Nhưng cô lại không hợp tác đầu cứ lắc qua lại khiến anh phải đưa tay giữ chặt đầu cô mà hôn ngấu nghiến.
Trong cuống họng của cô bây giờ chỉ phát ra tiếng ư ư, đôi chân đạp loạn xạ. Đôi môi cô bị anh mút cho đến đỏ ửng khẽ sưng. Khi lưỡi của anh muốn tiến vào bên trong cô liền cắt chặt hai hàm răng không buông.
Cố Dạ Bạch thấy vậy bàn tay còn lại đưa lên xoa nắn hai bầu ngực của cô. Hai núm ti nhỏ bị anh day day trêu đùa dần cứng lại. Bản thân cô dần xuất hiện cảm giác lạ, miệng khẽ hé mở, Cố Dạ Bạch thấy thời cơ đã đến anh là liền đưa lưỡi luồn lách vào trong miệng cô.
- U...ưm...
Hai tay cô bị trói không thể đẩy anh ra, cảm thấy bản thân bị cưỡng bức cô phút chốc cảm thấy tủi nhục. Những giọt nước mắt khẽ chảy xuống hai khoé mắt. Cố Dạ Bạch thấy cô khóc liền rời khỏi môi cô.
Thật ra anh cũng không muốn dùng cách này với cô nhưng nghĩ tới 4 năm qua cô ở cùng người đàn ông khác.
Nghĩ tới cảnh hai người họ đi quá giới hạn anh không thể chịu được.
Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt của cô. Triệu Y Vân quay đầu sang một bên không muốn nhìn anh.
Cố Dạ Bạch trong lòng cảm thấy có lỗi liền nói:
- Xin lỗi là do anh mất kiểm chế.
Triệu Y Vân có chút sững sờ nhưng cũng không quay mặt nhìn anh. Trong thâm tâm cô cũng không hiểu mình bị sao nữa. Từ khi gặp anh, cô lại có cảm giác thân thuộc đến lạ. Khác hẳn so với Hắc Phong Hiên cô thật tâm chỉ coi anh ấy như người bạn.
Thấy Cố Dạ Bạch từ từ tiến lại phía mình, cô không còn cách nào khác đành từ từ lùi lại. Đến khi lưng cô chạm vào tường lúc này cô mới dừng lại nhìn anh, giọng nói có chút sợ hãi:
- Anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh đừng có làm bậy nếu không tôi sẽ chết cho anh xem.
Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày nhìn cô khuôn mặt tỏ ra thích thú nói:
- Có vẻ như bốn năm không gặp em lại học được tính uy hiếp người khác rồi.
Triệu Y Vân khẽ nhíu mày nhìn anh khó hiểu nói:
- Anh nói vậy là sao, chẳng lẽ trước kia tôi và anh từng quen biết nhau sao?
Cố Dạ Bạch tiền sát lại gần cô, Triệu Y Vân muốn tránh né nhưng không được. Anh đưa bàn tay có vết cắn lên chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô. Giọng nói anh trầm thấp mang đầy sự yêu thương:
- Chúng ta không những quen biết mà còn rất thân thuộc với cơ thể của nhau.
Nói rồi Cố Dạ Bạch đưa tay chẩm chậm chỉ vào những nơi mà anh đã nhìn thấu trên cơ thể của cô:
Phía sau cổ em có một nốt ruồi màu đỏ, hay ở dưới mông của em cũng có một vết bớt. Hai bắp đùi em đều có hai nốt ruồi song song. Và ở ngực của em có....Đủ rồi, anh đừng nói nữa.Khuôn mặt cô ửng đỏ khi nghe anh nhắc đến những đặc điểm trên người mình. Nếu như không qua lại cùng nhau thì sao anh lại biết rõ những đặc điểm trên người cô như vậy.
Triệu Y Vân khẽ nhíu mày, trong đáy mắt hiện lên sự hoang mang. Cô nhìn anh cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Tôi không nhớ trước đây anh và tôi quen nhau như thế nào. Nhưng hiện tại tôi không có ấn tượng gì với anh.
Vậy nên bây giờ tôi và anh chỉ là kẻ xa lạ, nếu anh Cố đây có bất cứ hành vi không đứng đắn nào với tôi. Tôi sẽ không tha cho anh.
Ánh mắt cô kiên định không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh mà cảnh cáo. Cố Dạ Bạch hai từ kẻ xa lạ xuất phát từ miệng cô anh khẽ nhíu mày không vui. Anh mạnh bạo nắm cổ tay cô kéo đến gường rồi đẩy cô ngã xuống, điều này khiến cô cảm thấy sợ hãi.
- Này anh định làm gì vậy, tôi không nói xuông đầu.
Triệu Y Vân tính bò dậy nhưng bị Cố Dạ Bạch nhanh tay khóa hai cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu giữ chặt. Cả người cô nằm giữa hai chân anh, Cố Dạ Bạch tháo cà vạt trên cổ buộc vào cổ tay cô.
Triệu Y Vân cố vùng vẫy thoát ra nhưng không được, cô nhìn xuống quần anh muốn dùng đầu gối thúc mạng vào vật đang nằm trong quần của anh nhưng lại bị Cố Dạ Bạch nhìn thấy ý đồ. Anh khẽ nhếch miệng cười ngồi đè lên hai chân cô ,khiến cô không còn cách nào di chuyển.
Cố Dạ Bạch khẽ cúi xuống nhìn cô đang chật vật mà nói:
- Em định làm hỏng nó sao, nếu em làm vậy thì tôi làm sao có thể thoả mãn em được chứ.
Triệu Y Vân trừng mắt tức giận nhìn anh, trái tim cô đập loạn xạ vì sợ hãi.
- Anh mau xuống khỏi người tôi ngay, nếu không vị hôn phu của tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Cô cứ nghĩ nhắc đến vị hôn phu của mình thì anh sẽ buông tha cho mình. Nhưng cô đã lầm, sắc mặt anh dần thay lạnh lùng, trong đáy mắt hiện lên sự tức giận nhìn cô nói:
- Hắc Phong Hiên đã làm gì em chưa, hai người ở cùng nhau 4 năm đã ngủ cùng nhau chưa.
Triệu Y Vân có chút bất ngờ không nghĩ anh lại biết về vị hôn phu của mình. Thấy cô không trả lời mình, Cố Dạ Bạch đưa tay giật mạnh chiếc áo sơ mi của cô đang mặc khiến cho cúc áo văng ra xung quanh. Triệu Y Vân giật mình hoảng hốt nói lớn:
- Anh làm gì vậy...ưm..
Không kịp để cô nói hết Cố Dạ Bạch đã cúi người xuống mạnh bạo hôn lấy môi cô. Nhưng cô lại không hợp tác đầu cứ lắc qua lại khiến anh phải đưa tay giữ chặt đầu cô mà hôn ngấu nghiến.
Trong cuống họng của cô bây giờ chỉ phát ra tiếng ư ư, đôi chân đạp loạn xạ. Đôi môi cô bị anh mút cho đến đỏ ửng khẽ sưng. Khi lưỡi của anh muốn tiến vào bên trong cô liền cắt chặt hai hàm răng không buông.
Cố Dạ Bạch thấy vậy bàn tay còn lại đưa lên xoa nắn hai bầu ngực của cô. Hai núm ti nhỏ bị anh day day trêu đùa dần cứng lại. Bản thân cô dần xuất hiện cảm giác lạ, miệng khẽ hé mở, Cố Dạ Bạch thấy thời cơ đã đến anh là liền đưa lưỡi luồn lách vào trong miệng cô.
- U...ưm...
Hai tay cô bị trói không thể đẩy anh ra, cảm thấy bản thân bị cưỡng bức cô phút chốc cảm thấy tủi nhục. Những giọt nước mắt khẽ chảy xuống hai khoé mắt. Cố Dạ Bạch thấy cô khóc liền rời khỏi môi cô.
Thật ra anh cũng không muốn dùng cách này với cô nhưng nghĩ tới 4 năm qua cô ở cùng người đàn ông khác.
Nghĩ tới cảnh hai người họ đi quá giới hạn anh không thể chịu được.
Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt của cô. Triệu Y Vân quay đầu sang một bên không muốn nhìn anh.
Cố Dạ Bạch trong lòng cảm thấy có lỗi liền nói:
- Xin lỗi là do anh mất kiểm chế.
Triệu Y Vân có chút sững sờ nhưng cũng không quay mặt nhìn anh. Trong thâm tâm cô cũng không hiểu mình bị sao nữa. Từ khi gặp anh, cô lại có cảm giác thân thuộc đến lạ. Khác hẳn so với Hắc Phong Hiên cô thật tâm chỉ coi anh ấy như người bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.