Chương 46: Được cứu
Sứa
23/05/2024
Tại bệnh viện.
Cố Dạ Bạch đứng trước cánh cửa đang khép lại của phòng cấp cứu. Đôi mắt anh lo lắng dán chặt vào cánh cửa như muốn nhìn xuyên thấu bên trong.
Lục Lệ Thành ngồi ở ghế chờ cũng lo lắng cho cô. Chi Hạo lúc này chạy đến nơi vội hỏi han tình hình:
- Cô ấy sao rồi.
Không có ai lên tiếng trả lời, Chi Hạo cũng đưa ánh mắt lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Khi nãy cô ấy không chế Hạ Huyền chờ đến khi thuyền cập bến. Cảnh sát chạy lên bắt giữ cô ta lúc đó cô mới đến được đây.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khi của anh khiến ông ta càng run rẩy hơn. Giống như kiểu ông không cứu được cô ấy tôi sẽ giết chết ông vậy. Giọng nói lắp bắp của ông bác sĩ cất lên:
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, vết thương ở tay tuy khá sâu nhưng được chúng tôi bắng bó cẩn thận, một lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
Nghe được tin này tảng đá đè nặng trên mỗi người đều được đặt xuống, không còn căng thẳng như trước.
Cô được đẩy đến phòng vip của bệnh viện. Cố Dạ Bạch từ lúc cô được đẩy về đây vẫn ngồi im nhìn cô đang nằm nhắm mắt.
Một lúc sau đôi mắt cô khẽ chớp rồi từ từ mở ra. Trần nhà trắng xóá đập vào mắt cô, Cố Dạ Bạch nhìn thấy cô đã tỉnh tâm trạng anh lúc nãy mới vui vẻ hơn chút.
- Em tỉnh rồi.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô nhẹ nhàng ghé đầu sang nhìn anh mỉm cười. Tốt quá cô vẫn còn sống để nhìn thấy anh. Chi Hạo vui mừng lên tiếng:
- Cô không sao rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Cô yên tâm kẻ làm cô bị thương đã bị cảnh sát bắt giữ rồi. Mà tại sao lúc đó cô lại đỡ nhát dao đó cho tôi chứ, lúc đó tôi đang định phản đòn thì bị cô đẩy ra, lãnh trọn một nhát dao lại còn bị cô ta đẩy xuống biển. Lúc đó tôi cố nắm tay cô nhưng không được, khiến tôi sợ phát khiếp. Nếu cô có mệnh hệ gì chắc tôi sẽ không sống yên với tên kia rồi.
Cô khẽ cười mở miệng nói:
- Lúc đó tôi chỉ làm theo bản năng nhưng lại không nghĩ đến chuyện mình bị đẩy xuống dưới.
Lục Lệ Thành từ ngoài cửa bước vào, lúc này anh ta bước đến giường bệnh của cô.
- Y Vân tôi xin lỗi vì đã liên lụy đến cô.
Cô nhìn anh ta khẽ lắc đầu đoạn nói:
- Không phải lỗi của giám đốc, tôi không có trách anh.
Lục Lệ Thành khẽ mỉm cười nhìn cô nói:
- Cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ không cần đi làm lại vội. Cũng muộn rồi tôi về đây.
Triệu Y Vân gật đầu lên tiếng chào anh ta. Nhìn bóng lưng anh ta khuất sau cánh cửa lúc này Cố Dạ Bạch lên tiếng nói:
- Em nên tránh xa hắn ra một chút, anh thấy hắn không phải một kẻ tầm thường đâu.
Cô khó hiểu trước lời nói của anh. Khi nãy ở trên thuyền cứu hộ, sau khi đưa cô lên thuyền ánh mắt anh va phải hình săm bên ngực trái của Lệ Thành đằng sau lớp áo bị ướt dính vào da.
Nếu là một hình sắm bình thường thì không nói nhưng hình săm của hắn rất đặc biệt. Nó giống với hình săm trên người của bọn người Bạch Đạo.
Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, anh muốn nhìn cho kĩ nhưng lại bị chiếc áo khoác bên ngoài của hắn che đi. Triệu Y Vân lắc lắc cánh tay anh lúc này Cố Dạ Bạch mới hoàn hồn trở lại.
- Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
Cố Dạ Bạch lắc đầu tỏ ý không có gì. Anh để cô nằm xuống nghỉ ngơi rồi ra hiệu cho Chi Hạo đi ra ngoài.
Hai người đứng ở cuối hành lang của bệnh viện. Lúc này Chi Hạo tò mò hỏi anh:
- Anh gọi tôi ra đây là có chuyện gì sao ?
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
- Cô đi điều tra cái tên Lục Lệ Thành kia đi. Tôi nghi ngờ hắn ta là người của Bạch Đạo. Khi nãy tôi lờ mờ thấy trên người hắn có một hình săm đầu nâu bên dưới hình đầu nâu là một bông hoa đỏ rực.
Chi Hạo nhíu mày kinh sợ. Nếu hắn đúng là người của bọn Bạch Đạo kia thì chẳng phải Y Vân gặp nguy hiểm rồi sao.
Nhưng mà anh có chắc không, nếu như là đúng thì Y Vân cô ấy ...Tôi sẽ cho Lâm Trình theo dõi bảo vệ cô ấy. Chuyện này nên làm trong âm thầm, chờ sau khi điều tra rõ ràng khi đó chúng ta sẽ lên kế hoạch hành độngChi Hạo gật đầu, nhìn thấy thời gian không còn sớm, cô ấy dặn dò anh chăm sóc cho cô thật tốt rồi bản thân quay về.
Vì bệnh viện cấm hút thuốc nên anh đành quay lại phòng cô. Cánh cửa phòng mở ra, anh bước vào bên trong thì thấy cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Cố Dạ Bạch bước đến ngồi cạnh cô, ngón tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt tóc cô.
Anh cúi xuống đặt nụ hôn trên trán cô rồi khẽ cười nhìn cô ngủ ngon.
Cố Dạ Bạch đứng trước cánh cửa đang khép lại của phòng cấp cứu. Đôi mắt anh lo lắng dán chặt vào cánh cửa như muốn nhìn xuyên thấu bên trong.
Lục Lệ Thành ngồi ở ghế chờ cũng lo lắng cho cô. Chi Hạo lúc này chạy đến nơi vội hỏi han tình hình:
- Cô ấy sao rồi.
Không có ai lên tiếng trả lời, Chi Hạo cũng đưa ánh mắt lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Khi nãy cô ấy không chế Hạ Huyền chờ đến khi thuyền cập bến. Cảnh sát chạy lên bắt giữ cô ta lúc đó cô mới đến được đây.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ bước ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khi của anh khiến ông ta càng run rẩy hơn. Giống như kiểu ông không cứu được cô ấy tôi sẽ giết chết ông vậy. Giọng nói lắp bắp của ông bác sĩ cất lên:
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, vết thương ở tay tuy khá sâu nhưng được chúng tôi bắng bó cẩn thận, một lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
Nghe được tin này tảng đá đè nặng trên mỗi người đều được đặt xuống, không còn căng thẳng như trước.
Cô được đẩy đến phòng vip của bệnh viện. Cố Dạ Bạch từ lúc cô được đẩy về đây vẫn ngồi im nhìn cô đang nằm nhắm mắt.
Một lúc sau đôi mắt cô khẽ chớp rồi từ từ mở ra. Trần nhà trắng xóá đập vào mắt cô, Cố Dạ Bạch nhìn thấy cô đã tỉnh tâm trạng anh lúc nãy mới vui vẻ hơn chút.
- Em tỉnh rồi.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô nhẹ nhàng ghé đầu sang nhìn anh mỉm cười. Tốt quá cô vẫn còn sống để nhìn thấy anh. Chi Hạo vui mừng lên tiếng:
- Cô không sao rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Cô yên tâm kẻ làm cô bị thương đã bị cảnh sát bắt giữ rồi. Mà tại sao lúc đó cô lại đỡ nhát dao đó cho tôi chứ, lúc đó tôi đang định phản đòn thì bị cô đẩy ra, lãnh trọn một nhát dao lại còn bị cô ta đẩy xuống biển. Lúc đó tôi cố nắm tay cô nhưng không được, khiến tôi sợ phát khiếp. Nếu cô có mệnh hệ gì chắc tôi sẽ không sống yên với tên kia rồi.
Cô khẽ cười mở miệng nói:
- Lúc đó tôi chỉ làm theo bản năng nhưng lại không nghĩ đến chuyện mình bị đẩy xuống dưới.
Lục Lệ Thành từ ngoài cửa bước vào, lúc này anh ta bước đến giường bệnh của cô.
- Y Vân tôi xin lỗi vì đã liên lụy đến cô.
Cô nhìn anh ta khẽ lắc đầu đoạn nói:
- Không phải lỗi của giám đốc, tôi không có trách anh.
Lục Lệ Thành khẽ mỉm cười nhìn cô nói:
- Cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ không cần đi làm lại vội. Cũng muộn rồi tôi về đây.
Triệu Y Vân gật đầu lên tiếng chào anh ta. Nhìn bóng lưng anh ta khuất sau cánh cửa lúc này Cố Dạ Bạch lên tiếng nói:
- Em nên tránh xa hắn ra một chút, anh thấy hắn không phải một kẻ tầm thường đâu.
Cô khó hiểu trước lời nói của anh. Khi nãy ở trên thuyền cứu hộ, sau khi đưa cô lên thuyền ánh mắt anh va phải hình săm bên ngực trái của Lệ Thành đằng sau lớp áo bị ướt dính vào da.
Nếu là một hình sắm bình thường thì không nói nhưng hình săm của hắn rất đặc biệt. Nó giống với hình săm trên người của bọn người Bạch Đạo.
Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua, anh muốn nhìn cho kĩ nhưng lại bị chiếc áo khoác bên ngoài của hắn che đi. Triệu Y Vân lắc lắc cánh tay anh lúc này Cố Dạ Bạch mới hoàn hồn trở lại.
- Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy.
Cố Dạ Bạch lắc đầu tỏ ý không có gì. Anh để cô nằm xuống nghỉ ngơi rồi ra hiệu cho Chi Hạo đi ra ngoài.
Hai người đứng ở cuối hành lang của bệnh viện. Lúc này Chi Hạo tò mò hỏi anh:
- Anh gọi tôi ra đây là có chuyện gì sao ?
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:
- Cô đi điều tra cái tên Lục Lệ Thành kia đi. Tôi nghi ngờ hắn ta là người của Bạch Đạo. Khi nãy tôi lờ mờ thấy trên người hắn có một hình săm đầu nâu bên dưới hình đầu nâu là một bông hoa đỏ rực.
Chi Hạo nhíu mày kinh sợ. Nếu hắn đúng là người của bọn Bạch Đạo kia thì chẳng phải Y Vân gặp nguy hiểm rồi sao.
Nhưng mà anh có chắc không, nếu như là đúng thì Y Vân cô ấy ...Tôi sẽ cho Lâm Trình theo dõi bảo vệ cô ấy. Chuyện này nên làm trong âm thầm, chờ sau khi điều tra rõ ràng khi đó chúng ta sẽ lên kế hoạch hành độngChi Hạo gật đầu, nhìn thấy thời gian không còn sớm, cô ấy dặn dò anh chăm sóc cho cô thật tốt rồi bản thân quay về.
Vì bệnh viện cấm hút thuốc nên anh đành quay lại phòng cô. Cánh cửa phòng mở ra, anh bước vào bên trong thì thấy cô đã ngủ thiếp đi từ bao giờ. Cố Dạ Bạch bước đến ngồi cạnh cô, ngón tay nhẹ nhàng đưa lên vuốt tóc cô.
Anh cúi xuống đặt nụ hôn trên trán cô rồi khẽ cười nhìn cô ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.