Chương 114: Giao dịch
Sứa
20/06/2024
Cố Dạ Bạch nhớ lại khung cảnh khi đó. Anh đang ở nhà nghe tin báo từ Lâm Trình, Cố Dạ Bạch liền lái xe đến hắc đạo. Khi vừa đến nơi Cố Dạ Bạch không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy A Ninh.
Cả thân hình A Ninh ốm yếu không ra hình người. Cô ta yếu ớt ngồi tự vào ghế thở mệt mỏi. Nhìn thấy anh xuất hiện A Ninh chỉ khẽ cười rồi ngất lịm đi.
Mọi người lo lắng vội gọi bác sĩ tới khám cho cô ta. Sau khi xem xét một hồi lúc này bác sĩ nhìn anh nói:
- Cô ấy bị suy dinh dưỡng và do ở một nơi quá lâu nên cơ thể thiếu ánh nắng mặt trời dẫn đến cơ thể thiếu chất.
Cần bổ sung chất cho cô ấy nhanh khỏẻ và nên tắm nắng sớm mỗi ngày.
Cố Dạ Bạch nghe xong gật đầu nhìn bác sĩ nói:
- Tôi biết rồi.
Bác sĩ dặn dò xong cũng không còn chuyện gì nữa liền rời đi. Chi Hạo đứng một bên lúc này lên tiếng nói:
- Hắn ta nhốt cô ấy ở dưới căn hầm đó suốt bốn năm qua, thật là một kẻ điên mà.
Lâm Trình thở dài một tiếng rồi nhìn anh nói:
- Lão đại Y Vân sau khi giúp chúng tôi chạy trốn cô ấy nhờ tôi nói với anh rằng cô ấy vẫn ổn.
Cố Dạ Bạch nghe xong liền quay người lại nhìn Lâm Trình nói:
- Cô ấy đã nhớ ra mọi chuyện rồi sao, tại sao cậu lại không mang cô ấy theo.
Lâm Trình vội nhìn anh giải thích mọi chuyện:
- Y Vân là người phát hiện ra căn hầm đầu tiên, khi tôi lẻn vào căn biệt thự đó để tìm A Ninh thì cũng vô tình nhìn thấy cửa hầm mở. Tôi đã đi xuống thăm dò thì nhìn thấy Y Vân đang ra sức mở khoá cho A Ninh.
Sau khi ba chúng tôi thoát khỏi căn hầm thì Y Vân giúp chúng tôi thoát ra khỏi biệt thự. Cô ấy dặn tôi chuyển lời lại với anh và không có ý định rời đi cùng.
Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày vì từ khi cô rời đi cùng Hắc Phong Hiên thì trí nhớ của cô vẫn chưa phục hồi. Vậy chuyện gì đã xảy ra mà trong thời gian ngắn cô ấy lại nhớ ra mọi chuyện chứ.
Cố Dạ Bạch dự định tới tìm cô nhưng khi anh vừa đi được hai bước thì lúc này A Ninh có dấu hiệu tỉnh lại. Cô ta từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh mọi thứ. Khi ánh mắt dừng lại ở chỗ anh lúc này cô ta mới vui mừng nói:
- Không phải là mơ, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi.
A Ninh kích động muốn ngồi dậy, Chi Hạo đứng gần đó vội bước tới đỡ cô ta ngồi lên, dựa vào cạnh giường. A Ninh đôi mắt ướt đẫm nhìn mọi người. Cô ta bây giờ cảm thấy rất vui khi thoát khỏi nơi địa ngục đó.
- A Ninh bây giờ cô có thể nói vì sao cô lại bị nhốt ở căn hầm kia rồi chứ.
Lâm Trình nhìn cô ta nói, A Ninh khẽ gật đầu rồi nhìn mọi người bắt đầu kể.
- Năm đó sau khi tôi rời đi khỏi nhà Dạ Bạch, tôi cứ nghĩ Y Vân sẽ không quay trở lại nhưng khi tôi đến chỗ Hắc Phong Hiên thì hắn nói Dạ Bạch đã tìm thấy cô ấy.
Kí ức của A Ninh dần quay trở về bốn năm trước. Khi đó cô ta đang ngồi trong phòng khách của nhà Hắn Phong Hiên. Nghe hắn ta nói anh đã đưa cô đi thì cô ta không khỏi nhíu mày.
- Là anh cố tình để anh ấy đuổi kịp đúng không. Với khả năng của anh thì tôi nghĩ Dạ Bạch không thể đuổi kịp anh được.
Hắc Phong Hiên nhún vai nhìn cô ta nói:
- Cậu ta bất chấp mọi thứ chỉ muốn bắt cô ta trở về. Tôi tuy mang tiếng ác nhưng không nỡ để một đôi uyên ương cách xa như vậy.
A Ninh hừ một tiếng nhìn hắn ta nói:
Uống công tôi tốn sức đẩy cô ta đi.Được rồi không nói chuyện này nữa. Chuyện tôi giao cho cô, cô làm thế nào rồi. Thời gian Cố Dạ Bạch ra khỏi nhà chắc cũng đủ thời gian để cô ra tay rồi chứ.Hắc Phong Hiên không còn bộ dáng đùa cợt mà thay vào đó là sắc mặt cùng lời nói lạnh lùng nhìn về phía A Ninh đang ngồi. A Ninh hiểu anh ta đang nói gì nhưng cô ta cũng không vội giao ra mà nhìn anh ta nói:
- Nó đang ở trong tay tôi, nhưng anh nên nhớ giữa chúng ta có một cuộc giao dịch. Anh đã hứa sau khi tôi làm xong sẽ nói cho tôi biết ba mẹ tôi hiện tại đang ở đâu.
Hắc Phong Hiên khẽ nhíu mày nhìn cô ta, nhưng một lát sau hắn ta khẽ nhếch miệng cười nói:
Cô không biết hiện tại bản thân đang ở đâu sao. Chẳng nhẽ không sợ tôi cho người cưỡng chế cô lại để lấy sao.Tôi không nghĩ anh là một kẻ nuốt lời như vậy.Ha cô thật tin người, nhưng cô đặt niềm tin đúng người rồi. Nếu cô nóng lòng muốn gặp bọn họ thì đi thôi.Dứt lời hắt ta đứng lên bước ra phía ngoài vườn. A Ninh nhíu mày khó hiểu không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn bước theo sau hắn ta. Hiện tai cô ta chỉ mong gặp lại ba mẹ mình.
Cả thân hình A Ninh ốm yếu không ra hình người. Cô ta yếu ớt ngồi tự vào ghế thở mệt mỏi. Nhìn thấy anh xuất hiện A Ninh chỉ khẽ cười rồi ngất lịm đi.
Mọi người lo lắng vội gọi bác sĩ tới khám cho cô ta. Sau khi xem xét một hồi lúc này bác sĩ nhìn anh nói:
- Cô ấy bị suy dinh dưỡng và do ở một nơi quá lâu nên cơ thể thiếu ánh nắng mặt trời dẫn đến cơ thể thiếu chất.
Cần bổ sung chất cho cô ấy nhanh khỏẻ và nên tắm nắng sớm mỗi ngày.
Cố Dạ Bạch nghe xong gật đầu nhìn bác sĩ nói:
- Tôi biết rồi.
Bác sĩ dặn dò xong cũng không còn chuyện gì nữa liền rời đi. Chi Hạo đứng một bên lúc này lên tiếng nói:
- Hắn ta nhốt cô ấy ở dưới căn hầm đó suốt bốn năm qua, thật là một kẻ điên mà.
Lâm Trình thở dài một tiếng rồi nhìn anh nói:
- Lão đại Y Vân sau khi giúp chúng tôi chạy trốn cô ấy nhờ tôi nói với anh rằng cô ấy vẫn ổn.
Cố Dạ Bạch nghe xong liền quay người lại nhìn Lâm Trình nói:
- Cô ấy đã nhớ ra mọi chuyện rồi sao, tại sao cậu lại không mang cô ấy theo.
Lâm Trình vội nhìn anh giải thích mọi chuyện:
- Y Vân là người phát hiện ra căn hầm đầu tiên, khi tôi lẻn vào căn biệt thự đó để tìm A Ninh thì cũng vô tình nhìn thấy cửa hầm mở. Tôi đã đi xuống thăm dò thì nhìn thấy Y Vân đang ra sức mở khoá cho A Ninh.
Sau khi ba chúng tôi thoát khỏi căn hầm thì Y Vân giúp chúng tôi thoát ra khỏi biệt thự. Cô ấy dặn tôi chuyển lời lại với anh và không có ý định rời đi cùng.
Cố Dạ Bạch khẽ nhíu mày vì từ khi cô rời đi cùng Hắc Phong Hiên thì trí nhớ của cô vẫn chưa phục hồi. Vậy chuyện gì đã xảy ra mà trong thời gian ngắn cô ấy lại nhớ ra mọi chuyện chứ.
Cố Dạ Bạch dự định tới tìm cô nhưng khi anh vừa đi được hai bước thì lúc này A Ninh có dấu hiệu tỉnh lại. Cô ta từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh mọi thứ. Khi ánh mắt dừng lại ở chỗ anh lúc này cô ta mới vui mừng nói:
- Không phải là mơ, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi.
A Ninh kích động muốn ngồi dậy, Chi Hạo đứng gần đó vội bước tới đỡ cô ta ngồi lên, dựa vào cạnh giường. A Ninh đôi mắt ướt đẫm nhìn mọi người. Cô ta bây giờ cảm thấy rất vui khi thoát khỏi nơi địa ngục đó.
- A Ninh bây giờ cô có thể nói vì sao cô lại bị nhốt ở căn hầm kia rồi chứ.
Lâm Trình nhìn cô ta nói, A Ninh khẽ gật đầu rồi nhìn mọi người bắt đầu kể.
- Năm đó sau khi tôi rời đi khỏi nhà Dạ Bạch, tôi cứ nghĩ Y Vân sẽ không quay trở lại nhưng khi tôi đến chỗ Hắc Phong Hiên thì hắn nói Dạ Bạch đã tìm thấy cô ấy.
Kí ức của A Ninh dần quay trở về bốn năm trước. Khi đó cô ta đang ngồi trong phòng khách của nhà Hắn Phong Hiên. Nghe hắn ta nói anh đã đưa cô đi thì cô ta không khỏi nhíu mày.
- Là anh cố tình để anh ấy đuổi kịp đúng không. Với khả năng của anh thì tôi nghĩ Dạ Bạch không thể đuổi kịp anh được.
Hắc Phong Hiên nhún vai nhìn cô ta nói:
- Cậu ta bất chấp mọi thứ chỉ muốn bắt cô ta trở về. Tôi tuy mang tiếng ác nhưng không nỡ để một đôi uyên ương cách xa như vậy.
A Ninh hừ một tiếng nhìn hắn ta nói:
Uống công tôi tốn sức đẩy cô ta đi.Được rồi không nói chuyện này nữa. Chuyện tôi giao cho cô, cô làm thế nào rồi. Thời gian Cố Dạ Bạch ra khỏi nhà chắc cũng đủ thời gian để cô ra tay rồi chứ.Hắc Phong Hiên không còn bộ dáng đùa cợt mà thay vào đó là sắc mặt cùng lời nói lạnh lùng nhìn về phía A Ninh đang ngồi. A Ninh hiểu anh ta đang nói gì nhưng cô ta cũng không vội giao ra mà nhìn anh ta nói:
- Nó đang ở trong tay tôi, nhưng anh nên nhớ giữa chúng ta có một cuộc giao dịch. Anh đã hứa sau khi tôi làm xong sẽ nói cho tôi biết ba mẹ tôi hiện tại đang ở đâu.
Hắc Phong Hiên khẽ nhíu mày nhìn cô ta, nhưng một lát sau hắn ta khẽ nhếch miệng cười nói:
Cô không biết hiện tại bản thân đang ở đâu sao. Chẳng nhẽ không sợ tôi cho người cưỡng chế cô lại để lấy sao.Tôi không nghĩ anh là một kẻ nuốt lời như vậy.Ha cô thật tin người, nhưng cô đặt niềm tin đúng người rồi. Nếu cô nóng lòng muốn gặp bọn họ thì đi thôi.Dứt lời hắt ta đứng lên bước ra phía ngoài vườn. A Ninh nhíu mày khó hiểu không biết hắn muốn làm gì nhưng vẫn bước theo sau hắn ta. Hiện tai cô ta chỉ mong gặp lại ba mẹ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.