Chương 49: Kẻ đeo mặt nạ bí ẩn
Sứa
24/05/2024
Tại Hắc Đạo, sau khi Cố Dạ Bạch tỉnh lại, cảm giác đầu anh vẫn còn chút nhói đau. Anh ngồi dậy định bước xuống giường thì từ bên ngoài Chi Hạo bước vào, giọng nói có chút lo lắng vang lên:
- Này anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Cố Dạ Bạch nhìn Chi Hạo nói:
- Mấy giờ rồi.
Chi Hao nhìn đồng hồ đeo trên tay đoạn nói:
- 5 giờ chiều rồi.
Lúc này anh mới sực nhớ đến cô. Giờ nay cô tan làm, hôm qua anh không về chắc chắn cô đang lo lắng.
Cố Dạ Bạch bước xuống giường mà mặc kệ lời khuyên can của Chi Hạo. Cô ấy đứng đó chỉ biết thở dài trước sự cứng đầu của anh.
Khi anh vừa ra tới cửa thì Lâm Trình lúc này chạy đến thở không ra hơi nói:
- Lão đại không tìm thấy Y Vân đâu cả.
Cố Dạ Bạch nghe xong thì nhíu mày tra hỏi:
- Cậu nói gì ?
Lâm Trình bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lại đang run sợ, đôi mắt cậu ta không dám nhìn thẳng vào anh, giọng nói có phần lắp bắp trả lời:
- Hôm qua sau khi lão đại ngất đi, tôi đã đến nhà để theo dõi bảo vệ cho cô ấy. Thế nhưng cô ấy không muốn tôi ở lại nên đã bảo tôi trở về. Lúc chiều lão đại vẫn chưa tỉnh nên tôi đã đến công ty để đón cô ấy tan làm.
Lúc đó tôi nghĩ Y Vân vẫn còn chưa khoẻ nên lái xe về biệt thự để xem tình hình. Nhưng không thấy cô ấy ở nhà, quản gia nói sáng nay Y Vân đã đi làm.
Tôi đã cho người tìm kiếm khắp khu vực thành phố hiện tại chưa có tin tức nào.
Cố Dạ Bạch nghe xong cả người cứng đờ. Nếu cô ấy không đi làm, không ở biệt thự thì có thể đi đâu được chứ.
Trong lòng anh chợt loé lên một cảm giác bất an.
Ưu Trình và Tống Trình lúc này cũng chạy tới. Bọn họ hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nhìn ba người giọng nói lạnh lùng vang lên bên trong có chút điên cuồng:
- Chia nhau tìm cô ấy cho tôi, trong vòng một ngày phải tìm bằng được cô ấy.
Hạ lệnh xong anh nhanh chóng bước ra ngoài, đi đến chiếc cano khởi động rồi lái rời khỏi hòn đảo.
Chi Hạo cũng đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô cũng tỏ ra hoang mang lo lắng. Một người sống sờ sờ tại sao lại biến mất không dấu vết được chứ.
Chiếc cano vào tới cảng, Cố Dạ Bạch cả người toả ra khí thế bữc người. Anh lên chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail rồi lái đi. Cố Dạ Bạch gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng đáp lại anh là giọng nói máy móc vang lên:
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Bàn tay anh siết chặt vô lăng, ở đây cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một người bạn tên A Tư. Nhớ đến người bạn này của cô, Cố Dạ Bạch vội lái xe đến nhà cô ấy.
Đứng trước một căn nhà nhỏ, anh đưa tay bấm chuông liên tục. Trong nhà A Tư đang nấu bữa tối vội bỏ dở chạy ra mở cổng. Nhìn thấy anh, cô ấy chợt sững lại. Khuôn mặt cô ấy lộ vẻ sợ hãi khi đứng đối diện với anh.
Cố Dạ Bạch không quan tâm đến ánh mắt A Tư đang nhìn mình, anh đi thẳng vào vấn đề nói:
- Cô ấy có đến đây không ?
Ban đầu A Tư có chút nghi hoặc không biết anh đang nói đến ai. Một lúc sau cô ấy mới sực nhớ ra khẽ nhìn anh lắc đầu nói:
- Y Vân không có đến đây, chúng tôi hẹn cuối tuần mới gặp nhau. Sao anh lại đến đây hỏi cô ấy, chẳng lẽ hai người cãi nhau sao.
Cố Dạ Bạch biết cô không đến đây liền quay người rời đi cũng không thèm trả lời câu hỏi của A Tư. Nhìn theo
chiếc xe sang trọng đang lao vút đi, A Tư đứng đó cảm giác khó hiểu.
Cô ấy đóng cổng rồi đi nhanh vào nhà lấy điện thoại nhắn tin cho cô để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Bên này dưới tầng hầm, Triệu Y Vân đi lại trong căn hầm. Bản thân cô cũng không biết người đàn ông kia muốn làm gì. Nhìn điện thoại bây giờ đã là 8 giờ tối. Ở dưới này không có sóng, cho dù cô có dơ điện thoại lên cao cũng không có một chút tín hiệu.
Cả ngày hôm nay ngoài tên đàn em của hắn đưa đồ ăn xuống cho cô thì không còn ai xuất hiện. Cô đã cố gắng hỏi han tình hình nhưng đáp lại đều là ánh mắt sắc lạnh của tên đàn em kia.
Triệu Y Vân cảm thấy mỏi chân, cô đi đến giường ngồi xuống trầm ngâm suy nghĩ cách để thoát khỏi đây. Lúc này cơn buồn ngủ đột nhiên ấp đên, cho dù cô cố gắng mở mắt để gắng trụ nhưng không được.
Cô từ từ khép mi mắt rồi nằm xuống chiếc giường êm ái kia mà ngủ thiếp đi.
Cánh cửa tầng hầm đột nhiên mở ra rồi đóng lại. Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ kia xuất hiện, hắn bước đến chiếc giường mà cô đang ngủ rồi ngồi xuống.
Ngón tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt của cô. Đôi môi hồng hào của hắn khẽ nhếch lên cười. Hắn để cô nằm dịch vào trong rồi bản thân nằm xuống bên cạnh cô. Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô không rời. Cả căn phòng chìm trong yên lặng thi thoảng vang lên tiếng thở đều đặn của cô.
- Này anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Cố Dạ Bạch nhìn Chi Hạo nói:
- Mấy giờ rồi.
Chi Hao nhìn đồng hồ đeo trên tay đoạn nói:
- 5 giờ chiều rồi.
Lúc này anh mới sực nhớ đến cô. Giờ nay cô tan làm, hôm qua anh không về chắc chắn cô đang lo lắng.
Cố Dạ Bạch bước xuống giường mà mặc kệ lời khuyên can của Chi Hạo. Cô ấy đứng đó chỉ biết thở dài trước sự cứng đầu của anh.
Khi anh vừa ra tới cửa thì Lâm Trình lúc này chạy đến thở không ra hơi nói:
- Lão đại không tìm thấy Y Vân đâu cả.
Cố Dạ Bạch nghe xong thì nhíu mày tra hỏi:
- Cậu nói gì ?
Lâm Trình bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng bên trong lại đang run sợ, đôi mắt cậu ta không dám nhìn thẳng vào anh, giọng nói có phần lắp bắp trả lời:
- Hôm qua sau khi lão đại ngất đi, tôi đã đến nhà để theo dõi bảo vệ cho cô ấy. Thế nhưng cô ấy không muốn tôi ở lại nên đã bảo tôi trở về. Lúc chiều lão đại vẫn chưa tỉnh nên tôi đã đến công ty để đón cô ấy tan làm.
Lúc đó tôi nghĩ Y Vân vẫn còn chưa khoẻ nên lái xe về biệt thự để xem tình hình. Nhưng không thấy cô ấy ở nhà, quản gia nói sáng nay Y Vân đã đi làm.
Tôi đã cho người tìm kiếm khắp khu vực thành phố hiện tại chưa có tin tức nào.
Cố Dạ Bạch nghe xong cả người cứng đờ. Nếu cô ấy không đi làm, không ở biệt thự thì có thể đi đâu được chứ.
Trong lòng anh chợt loé lên một cảm giác bất an.
Ưu Trình và Tống Trình lúc này cũng chạy tới. Bọn họ hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Anh nhìn ba người giọng nói lạnh lùng vang lên bên trong có chút điên cuồng:
- Chia nhau tìm cô ấy cho tôi, trong vòng một ngày phải tìm bằng được cô ấy.
Hạ lệnh xong anh nhanh chóng bước ra ngoài, đi đến chiếc cano khởi động rồi lái rời khỏi hòn đảo.
Chi Hạo cũng đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô cũng tỏ ra hoang mang lo lắng. Một người sống sờ sờ tại sao lại biến mất không dấu vết được chứ.
Chiếc cano vào tới cảng, Cố Dạ Bạch cả người toả ra khí thế bữc người. Anh lên chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail rồi lái đi. Cố Dạ Bạch gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng đáp lại anh là giọng nói máy móc vang lên:
- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Bàn tay anh siết chặt vô lăng, ở đây cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một người bạn tên A Tư. Nhớ đến người bạn này của cô, Cố Dạ Bạch vội lái xe đến nhà cô ấy.
Đứng trước một căn nhà nhỏ, anh đưa tay bấm chuông liên tục. Trong nhà A Tư đang nấu bữa tối vội bỏ dở chạy ra mở cổng. Nhìn thấy anh, cô ấy chợt sững lại. Khuôn mặt cô ấy lộ vẻ sợ hãi khi đứng đối diện với anh.
Cố Dạ Bạch không quan tâm đến ánh mắt A Tư đang nhìn mình, anh đi thẳng vào vấn đề nói:
- Cô ấy có đến đây không ?
Ban đầu A Tư có chút nghi hoặc không biết anh đang nói đến ai. Một lúc sau cô ấy mới sực nhớ ra khẽ nhìn anh lắc đầu nói:
- Y Vân không có đến đây, chúng tôi hẹn cuối tuần mới gặp nhau. Sao anh lại đến đây hỏi cô ấy, chẳng lẽ hai người cãi nhau sao.
Cố Dạ Bạch biết cô không đến đây liền quay người rời đi cũng không thèm trả lời câu hỏi của A Tư. Nhìn theo
chiếc xe sang trọng đang lao vút đi, A Tư đứng đó cảm giác khó hiểu.
Cô ấy đóng cổng rồi đi nhanh vào nhà lấy điện thoại nhắn tin cho cô để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Bên này dưới tầng hầm, Triệu Y Vân đi lại trong căn hầm. Bản thân cô cũng không biết người đàn ông kia muốn làm gì. Nhìn điện thoại bây giờ đã là 8 giờ tối. Ở dưới này không có sóng, cho dù cô có dơ điện thoại lên cao cũng không có một chút tín hiệu.
Cả ngày hôm nay ngoài tên đàn em của hắn đưa đồ ăn xuống cho cô thì không còn ai xuất hiện. Cô đã cố gắng hỏi han tình hình nhưng đáp lại đều là ánh mắt sắc lạnh của tên đàn em kia.
Triệu Y Vân cảm thấy mỏi chân, cô đi đến giường ngồi xuống trầm ngâm suy nghĩ cách để thoát khỏi đây. Lúc này cơn buồn ngủ đột nhiên ấp đên, cho dù cô cố gắng mở mắt để gắng trụ nhưng không được.
Cô từ từ khép mi mắt rồi nằm xuống chiếc giường êm ái kia mà ngủ thiếp đi.
Cánh cửa tầng hầm đột nhiên mở ra rồi đóng lại. Người đàn ông đeo chiếc mặt nạ kia xuất hiện, hắn bước đến chiếc giường mà cô đang ngủ rồi ngồi xuống.
Ngón tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt của cô. Đôi môi hồng hào của hắn khẽ nhếch lên cười. Hắn để cô nằm dịch vào trong rồi bản thân nằm xuống bên cạnh cô. Đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô không rời. Cả căn phòng chìm trong yên lặng thi thoảng vang lên tiếng thở đều đặn của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.