Chương 6
Ngải Mân
14/08/2015
Lam Tinh, Chu Tề Vĩ, Đỗ Mạn Ny ba người ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đợi Lam Nguyệt về.
Lam Nguyệt khóe môi còn mang theo nụ cười, bước chân nhẹ nhàng, khi nhìn thấy trận thế này, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, cô biết không thể trốn thoát.
“Tiểu Kiệt đâu?” Cô đành lấy con làm lá chắn.
“Ngủ.” Lam Tinh thản nhiên nói.
“Hôm nay sao lại ngoan như vậy, còn chưa đến chín giờ đã lên giường đi ngủ?” Cô cười gượng.
“Cô giáo nói, thằng bé cứng đầu, ngủ trưa không chịu ngủ, nên khá mệt, tớ là mẹ nuôi của nó phải dỗ dành liên tục, nó mới chịu ngủ.” Lần này Đỗ Mạn Ny báo cáo.
“Ưm…. Tớ đi tắm rửa.” Cô tự lui vào phòng mình, bất đắc dĩ bị Lam Tinh giữ lấy.
“Chị, đừng làm rùa nữa, trốn được mốt lúc cũng không tránh được cả đời.”
“Nguyệt!” Đỗ Mạn Ny làm nũng thân thiết. “Trà tớ đã pha cho cậu, ngồi xuống nói chuyện phiếm đi! Hay cậu muốn đợi mẹ Lam về, nói cho mẹ nghe?”
“Muốn tán gẫu cái gì?” Lam Nguyệt kiên trì ngồi xuống ghế sofa.
“Lam Nguyệt, mọi người đều quan tâm em, em và Mạnh Thừa Kiệt thế nào vậy?” Người nói chuyện đầu tiên là Chu Tề Vĩ.
“Mọi người trước đây không phải vẫn lo lắng tôi không có ai lấy sao? Lo lắng tôi tự nhốt mình cả ngày ở nhà sao? Hiện tại tôi bất quá chỉ ăn bữa cơm, mọi người sao lại làm nghiêm trọng như vậy?” Lam Nguyệt phải lớn tiếng dọa nạt, bằng không khi cô hé miệng, tuyệt đối không thể ứng phó lại được ba cái mồm.
“Không phủ nhận chính là thừa nhận! Chị thật sự muốn trở lại với Mạnh Thừa Kiệt?!” Lam Tinh tức giận đứng trước mặt Lam Nguyệt.
“Ở trên đường gặp tai nạn xe cộ thôi! Mọi người không xem tin tức sao? Tôi thấy kênh SNG có phát sóng mà.” Lam Nguyệt đành phải tránh đi.
“Lam Nguyệt, nói vào trọng điểm đi.” Đỗ Mạn Ny nhíu mắt lại, cảnh cáo Lam Nguyệt tốt nhất không nên giả bộ ngớ ngẩn.
“Mọi người cũng biết tôi nhát gan, sợ nhất nhìn thấy máu, tôi sợ tới mức căn bản không dám xuống xe, hơn nữa tai nạn làm xe cộ phía sau không đi được, muốn đi cũng không được, đành phải nhờ Mạn Ny đi đón Tiểu Kiệt, sau đó chúng tôi lại bị cảnh sát giữ lại làm biên bản, anh ấy chưa ăn cơm, tôi cũng chưa ăn, thuận tiện đi ăn cơm, ăn cơm xong tôi ngay lập tức về nhà!” Lam Nguyệt nói đều là sự thật, chỉ là cô che dấu một phần không nói, nếu cô nói cô làm bạn gái Mạnh Thừa Kiệt, nhất định sẽ bị ba người họ đuổi giết.
“Như vậy thôi?” Đỗ Mạn Ny vẫn nheo mắt, có chút hoài nghi.
“Như vậy thôi!” Lam Nguyệt kiên định gật đầu.
“Vậy Mạnh Thừa Kiệt vì sao lại đưa chị đi đón Tiểu Kiệt?” Lam Tinh hỏi.
“Ai! Còn không phải tại Tề Vĩ.”
“Sao lại đổ cho anh?” Chu Tề Vĩ nhíu mày hỏi lại.
“Anh nói với Mạnh Thừa Kiệt anh và em đã ly hôn, kết quả toàn công ty đều biết em đang độc thân, mọi người thấy tội nghiệp em một mình nuôi con, đều xung phong muốn đưa em đi.” Lam Nguyệt cũng là nói sự thật, chẳng qua cô không nhắc tới chuyện có vẻ ái muội mà cô và Mạnh Thừa Kiệt đã làm.
“Vậy cậu tại sao lại lên xe của Mạnh Thừa Kiệt?” Lần này người nói là Đỗ Mạn Ny.
“Bởi vì ở đây đàn ông chỉ có anh ấy có xe, mọi người không phải muốn Tiểu Kiệt lên xe máy chứ?”
Mọi người giống như thẩm vấn tội phạm thay phiên nhau thẩm vấn Lam Nguyệt, nếu đối tượng là người khác, là thành phần tri thức tinh anh, hoặc là một người đàn ông đáng tin cậy, bọn họ sẽ không nói hai lời, tất cả đều giơ hai tay đồng ý.
Chính là vì đối tượng là Mạnh Thừa Kiệt, tuấn tú phi phàm, lại có lịch sử phong lưu như vậy, mà mọi chuyện nghe được đều là Lam Nguyệt nói với họ, họ làm sao có thể để yên cho Lam Nguyệt và Mạnh Thừa Kiệt dẫm lại vết xe đổ!
Không phải là dưa dê vào miệng cọp, chờ Lam Nguyệt bị Mạnh Thừa Kiệt lừa sao?
Tuy rằng Mạnh Thừa Kiệt là bố của Tiểu Kiệt, nhưng không ai dám cam đoan Mạnh Thừa Kiệt sau khi biết chân tướng sự tình, có thể nào chỉ cần con không cần mẹ? Nếu thật là như vậy, mất đi đứa con Lam Nguyệt sẽ không thể sống nổi.
Họ thà rằng mở to hai mắt Lam Nguyệt, chọn lựa cho cô và Tiểu Kiệt một người thật tốt, không cần vừa thấy Mạnh Thừa Kiệt đại soái ca, ngay cả đông tây nam bắc đều bị lạc phương hướng, giống như lúc trước ngây ngốc đem lần đầu tiên của chính mình dâng cho người đàn ông xa lạ Mạnh Thừa Kiệt.
“Nguyệt, bọn mình đều là lo lắng cho cậu.” Đỗ Mạn Ny thấm thía nói.
“Chị, bọn em không muốn chị lại bị lừa.” Lam Tinh cầm chặt tay Lam Nguyệt, dặn dò lại.
“Lam Nguyệt, mọi người đều là muốn tốt cho em.” Chu Tề Vĩ nói một cách chính nghĩa.
“Em biết, không có mọi người giúp đỡ, em và Tiểu Kiệt làm sao có được ngày hôm nay? Cám ơn mọi người.” Lam Nguyệt chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt ba người, nếu để cho họ biết chuyện cô và Mạnh Thừa Kiệt, họ nhất định sẽ tức chết.
Ai! Cô nghĩ, dù sao nếu cô lại thất tình, chỉ cần không cho họ biết cô đang nói chuyện yêu đương, chỉ cần để họ nghĩ cô vì lo lắng mà khổ sở là được.
Suốt một tuần đó, Mạnh Thừa Kiệt buổi tối đều đưa Lam Nguyệt đi đón Tiểu Kiệt, sau đó lại chạy về công ty tăng ca, tuy rằng Lam Nguyệt nói không cần, nhưng anh rất kiên trì, cô cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Khi Lam Nguyệt đang thu dọn chuẩn bị tan tầm, Hạ Tư Ngâm ngồi bên cạnh cô giọng có chút ghen tị: “Lam Nguyệt, giám đốc đối với cậu rất tốt, mỗi ngày đều đưa cậu đi đón con.”
Lam Nguyệt cười yếu ớt. “Anh ấy đối với mọi người đều rất tốt.”
Ở trong công ty, Mạnh Thừa Kiệt vì sợ gây phiền phức cho Lam Nguyệt, vì vậy quan hệ của họ chỉ như là thủ trưởng và cấp dưới, không ai biết họ vụng trộm yêu đương.
“Sao tớ không thấy anh ấy đưa tớ về lần nào?!” Hà Tư Ngâm không phục oán giận nói.
“Sao lại không có? Tớ nhớ có lần cậu tăng ca đến nửa đêm, giám đốc đưa cậu về nhà, chẳng lẽ tớ nhớ nhầm?”
“Làm ơn, có một lần mà thô!” Đó là cô trăm phương nghìn kế, cố ý làm đến nửa đêm cùng anh tan tầm, mới có cái phúc ấy.
Nghĩ vậy, Hà Tư Ngâm không khỏi ai oán, kết quả một người phong lưu như giám đốc, dọc đường chỉ cùng cô nói chuyện, ngay cả nửa điểm ái muội cũng không có, sau đó cô không làm cái chuyện ngu ngốc này nữa, không bằng sớm về nhà ôm chăn bông xem tivi thoải mái.
“Anh ấy thấy tội nghiệp tớ không có ai, trời lạnh đi đón con vất vả.” Lam Nguyệt đứng lên, thói quen quay đầu nhìn lại, Mạnh Thừa Kiệt không có ở chỗ, trong lòng có chút mất mát, xem ra hôm nay phải đi một mình.
“Đừng nhìn!” Hà Tư Ngâm nói, làm Lam Nguyệt quay đầu. “Giám đốc còn ở trong văn phòng lão đại.”
“Tư Ngâm, vậy cậu nói với giám đốc một tiếng, tớ về trước.”
“Cậu không đợi anh ấy sao?” Hà Tư Ngâm quả thật ghen tị với Lam Nguyệt, nếu Mạnh Thừa Kiệt mỗi ngày đều đưa cô về như vậy thì có phải tốt không?
“Không đợi, tớ không muốn quấy rầy anh ấy làm việc.” Nói xong, Lam Nguyệt đeo túi đi ra khỏi phòng.
Người là một loại động vật làm việc theo thói quen, một khi đã bị ràng buộc, sẽ rất khó thay đổi.
Giống như hiện tại….
Trời mưa phùn bay nhè nhẹ, hơi lạnh khiến cô hơi co vai lại, nếu có thể ngồi ấm áp thoải mái trong xe của Mạnh Thừa Kiệt thì thật tốt.
Aiz! Sự thật là, cô miễn cưỡng khen, sẽ phải ướt đũng người mới leo lên được xe buýt.
Chưa đi đến bến xe, một tiếng còi ngắn vang lên sau lưng, cô nhìn lại, cửa xe bên phải vừa lúc mở ra.
“Lên xe nhanh lên.” Mạnh Thừa Kiệt thò đầu ra từ phía lái.
Cô có chút ngây ngẩn, không nghĩ tới anh lại lái xe đến đây, động tác có chút chần chờ lên xe.
“Anh không phải đang họp sao?” Thực sự cô rất vui.
“Sao không đợi anh?” Anh đạp ga, cho xe đi.
“Anh đang làm việc, huống hồ em có thể đi xe buýt cũng được.”
“Bận việc cũng phải đưa em đi.” Nhân lúc đèn đỏ, Mạnh Thừa Kiệt nắm tay trái của cô, chăm chú nhìn. “Em biết không? Hy vọng của anh mỗi tối chỉ là lúc được đưa em đi đón Tiểu Kiệt, chỉ có lúc này, anh mới có thể nói chuyện với em, nắm tay em.” Anh thật sự rất đáng thương, tuy rằng họ là đồng nghiệp, dường như cả ngày ở cùng một nơi, nhưng cơ hội nói chuyện cũng không có, ở công ty, anh thường ngồi phía sau nhìn bóng dáng cô, trong lòng oán thán.
“Anh…. Vì sao tốt với em như vậy? Em đã kết hôn, lại có một đứa con ba tuổi….” Lam Nguyệt bất an cắn môi dưới, vấn đề này trong lòng thắc mắc đã lâu, cuối cùng cũng có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Đèn xanh bật sáng, anh một tay cầm lái, tay kia luyến tiếc buông bàn tay mềm mại của cô ra.
“Lát nữa chúng ta đưa Tiểu Kiệt đi ăn Mc Donalds.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, anh muốn dùng hành động để chứng minh.
“Anh không phải về công ty sao?”
“Có, nhưng có thể trễ một chút, anh và Đại Phú gần như đã bàn bạc xong rồi.”
“Em có thể tự đưa Tiểu Kiệt đi.” Cô không muốn làm phiền công việc của anh.
“Không được, anh hôm qua đã đồng ý với Tiểu Kiệt, hôm nay phải dẫn nó đi ăn McDonalds, người lớn không thể lừa trẻ con.”
“Thừa Kiệt, cám ơn anh.” Nhìn anh tận tâm chăm sóc cô và Tiểu Kiệt, cô cảm động khóe mắt ẩm ướt.
Suốt một tuần nay, Tiểu Kiệt gặp anh vẫn kêu papa, chuyện này phải trách cô, trước đây luôn chỉ vào ảnh nói với Tiểu Kiệt đây là ba ba của nó.
Bởi vậy trong bộ óc nhỏ bé của Tiểu Kiệt, đã sớm nhận định mình có hai ba ba và hai mẹ.
Ngay từ đầu, Lam Nguyệt còn có thể sửa lại cách gọi của Tiểu Kiệt cho đúng, nhưng thằng bé cố chấp không chịu sửa, mà khi nó gọi papa, hai má nó hồng lên, cô chỉ còn cách để mặc Tiểu Kiệt gọi như vậy.
“Pham quy, đã nói rồi, em không được nói ‘Cảm ơn’, anh nhất định sẽ phạt em.” Tay phải anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó lại buông ra.
Cô nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền như hai đóa hoa nở rực rỡ. “Phạt thế nào?”
“Phạt em hôn anh.” Anh thật sự tự nhiên đưa mặt lại gần. Tình cảm của hai người tiến triển chậm như ốc sên, cứ mãi dừng lại ở giai đoạn nắm tay, xem ra Mạnh Thừa Kiệt đang phải theo đuổi một người con gái đúng phong cách truyền thống rồi!
“Anh tập trung lái xe đi!” Cô rút tay mình lại, mười ngón tay bất an đặt lên gối, hai bên tai hồng rực.
Vào nhà trẻ, thường chỉ là cô xuống đón Tiểu Kiệt ra, hôm nay tự nhiên anh lại nói: “Anh cùng em đi vào đón Tiểu Kiệt.”
“A?” Lam Nguyệt cả kinh.
“Không sao, hôm nay vừa vặn có chỗ đỗ xe.”
“Không cần!” Đừng đùa, nếu để các cô giáo thấy anh và Tiểu Kiệt giống nhau như vậy, các cô giáo sẽ nghĩ sao?
Nhưng mà mỗi lần cô nói không cần, anh vẫn làm theo ý mình, căn bản không đem lời phản đối của cô cho vào trong tai.
Đi vào cửa nhà trẻ, cô giáo vừa thấy Mạnh Thừa Kiệt đã nói: “Bố của Tiểu Kiệt, lần đầu nhìn thấy anh đến đón Tiểu Kiệt thì phải?”
“Tôi lái xe chờ bên ngoài.” Mạnh Thừa Kiệt cười cười.
Cô giáo thiếu chút nữa hồn vía bay mất trước nụ cười của Mạnh Thừa Kiệt, người đàn ông này quả thật vô cùng cuồng dã.
“Anh và Tiểu Kiệt rất gióng nhau, cứ như từ một khuôn mẫu đúc ra.”
Nghe vậy, khóe miệng Lam Nguyệt hơi co rúm, trên đầu xuất hiện vài đám mây đen, may là Tiểu Kiệt mới vào học nửa năm, Chu Tề Vĩ còn chưa có cơ hội lấy thân phận ba ba tới đây, không đã có rắc rối lớn.
“Mọi người đều nói vậy, con của tôi, đương nhiên giống tôi.” Mạnh Thừa Kiệt hăng hái nói.
Ông trời ơi, anh làm sao nói như vậy mà mặt không đỏ tim không đập? Lam Nguyệt thấy lòng bất ổn, chẳng lẽ anh đã biết gì sao? Không thể nào, đêm đó anh say đến hồ đồ, lại không biết cô là ai, làm sao có thể biết Tiểu Kiệt là con anh.
Tiểu Kiệt được cô giáo dẫn ra, vừa nhìn thấy Mạnh Thừa Kiệt liền vui vẻ chạy tới. “Papa, papa nói hôm nay dẫn con đi McDonalds.”
Mạnh Thừa Kiệt ôm lấy thằng bé. “Không thành vấn đề, chúng ta hôm nay phải đi ăn McDonalds, nhưng mà, hôm nay con có ngoan không?”
“Tiểu Kiệt rất ngoan.” Cô giáo cướp lời. “Chu tiên sinh, tạm biệt.”
“Tôi không họ Chu, tôi họ Mạnh.” Mạnh Thừa Kiệt lạnh lùng bỏ lại phía sau những lời này, ôm Tiểu Kiệt rời đi.
Cô giáo vẻ mặt kinh ngạc. “Này…..”
Lam Nguyệt đành phải xin lỗi: “Cô giáo, tôi đi trước, tạm biệt.” Cô vội vã chạy theo anh.
Mạnh Thừa Kiệt cảm thấy hơi bực mình, con mình lại phải mang họ của tên cảnh sát quê mùa kia, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đi vào trái tim cô? Làm cô nguyện ý nói cho anh biết Tiểu Kiệt là con anh?
Anh rất buồn rầu, anh không muốn để cô hiểu lầm là anh vì con mới thích cô, nên chậm chạp không vạch trần chuyện hôm đó, chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều, anh hy vọng cô có thể hiểu lòng anh, thật sự chân thành, anh muốn chính cô tự nói ra.
Trên đường đi Tiểu Kiệt vui vẻ hát các bài hát thiếu nhi, sau khi đi vào McDonalds, Lam Nguyệt gọi choTiểu Kiệt một phần cơm nhi đồng, còn có một món đồ chơi McDonalds.
“Anh ăn gì?”
“Cơm 1 hào đi.” Mạnh Thừa Kiệt tùy ý nhìn liếc qua thực đơn.
Cô lại gọi đĩa cơm 1 hào, khi cô trả tiền, anh giành đưa tiền ra trước.
“Sao có thể để anh trả tiền?” Lam Nguyệt giữ lại.
Anh nhìn cô, trong mắt không có một tia hờn giận, cô hiểu được ánh mắt ấy, ngoan ngoãn cho tiền vào túi, đưa con lên tầng.
Anh nhìn cô kéo Tiểu Kiệt vào toilet rồi trở ra, lại bảo Tiểu Kiệt phải ăn cái gì, sau khi ăn xong, cô mới bằng lòng để Tiểu Kiệt đi chơi cầu trượt, còn không quên dặn nó phải cẩn thận.
Anh đột nhiên cảm thấy đau lòng, lại thật sự hạnh phúc.
Lam Nguyệt dạy Tiểu Kiệt rất tốt, cô phải mất bao nhiêu tâm huyết mới nuôi được Tiểu Kiệt lớn như thế?
Anh đột nhiên cảm thấy tội lỗi, anh sao có thể chỉ vì Tiểu Kiệt mang họ Chu chứ không phải họ Mạnh mà tức giận được!
Chỉ một đêm phong lưu đã tạo ra một sinh mệnh, nếu lúc ấy biết người con gái xa lạ ấy mang trong mình con của anh, anh nhất định sẽ bắt cô bỏ đứa trẻ, thậm chí cảm thấy cô chắc chắn có mưu đồ.
Hơn nữa nếu cô thật sự muốn tìm anh, không hề khó khăn, có thể hỏi ở Quan Toàn, nhất định có người biết cách liên lạc với anh ở Mỹ, nhưng cô cái gì cũng không nói, lựa chọn cách dũng cảm một mình sinh đứa trẻ.
“Lam Nguyệt.” Anh cúi đầu xuống phía cô.
“Ưm?” Cô khẽ ngẩng lên.
“Anh yêu em.” Anh khẽ chạm môi lên đôi môi ẩm ướt của cô.
Tuy nụ hôn này không hề giống hôn, cô vẫn sợ tới mức dùng tay xoa xoa môi, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nếu không ngại đây là nơi công cộng, anh thật sự muốn cùng cô hưởng thụ thế giới ngọt ngào của riêng hai người.
Trong cuộc đời anh, nếu anh không biết đến sự tồn tại của Tiểu Kiệt thì sẽ thế nào? Giờ đây, tất cả những khổ sở mà họ đã trải qua, anh nhất định sẽ bù lại trong tương lai.
*
Gần đây Mạnh Thừa Kiệt ở lại văn phòng nhiều hơn, chủ yếu là làm công việc chế tác trên máy tính.
Vạn Đại Phú mới tuyển thêm hai chuyên gia làm hoạt hình, phối hợp với Mạnh Thừa Kiệt quay phim, làm quảng cáo thực tế cùng phim hoạt hình, dự tính sau dịp năm mới sẽ đưa lên tivi.
Gần trưa, một người dáng người cao ráo xinh đẹp, mặc áo trùng váy ngắn, chân đi đôi bốt cao, mái tóc dài cuộn sóng, đi vào công ty quảng cáo Đạt Văn.
“Xin hỏi….” Mỹ nữ tóc dài đứng cạnh cửa, nhìn xung quanh.
Lam Nguyệt đứng lên, bởi vì bất luận là khách tham quan hay đối tác, chỉ cần không phải người công ty, đều là cô và Hà Tư Ngâm tiếp.
“Xin hỏi, cô tìm ai?” Lam Nguyệt bước về trước.
“Xin hỏi, Mạnh Thừa Kiệt có đây không?” Mỹ nữ phong tình lắc lắc mái tóc dài.
“Cô tìm anh ấy có việc gì?”
“Tôi là bạn của anh ấy, họ Tiêu.”
“Tiêu tiểu thư, xin đợi một chút.” Lam Nguyệt đi đến trước tấm bình phong của Mạnh Thừa Kiệt. “Giám đốc, có Tiêu tiểu thư tìm anh.”
Mạnh Thừa Kiệt đứng lên, lướt mắt qua Lam Nguyệt, thấy Tiêu Thư Phương, có chút sửng sốt.
Tiêu Thư Phương hiển nhiên cũng thấy Mạnh Thừa Kiệt, có chút không thoải mái.
“Thừa Kiệt.” Tiếng Thừa Kiệt có rất nhiều ai oán.
“Em sao lại đến đây?” Anh đi ra, không muốn một mình nói chuyện với Tiêu Thư Phương, sợ Lam Nguyệt hiểu lầm.
Lúc này Hà Tư Ngâm cũng vểnh tai lắng nghe, bởi vì cô đã ngửi được mùi bát quái.
“Không có việc gì không thể tới tìm anh sao? Anh làm việc không có thời gian gặp em, em chỉ còn cách tự tìm đến thôi.” Tiêu Thư Phương không hề nổi giận, ngược lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Giám đốc, phòng họp trống, anh có thể cùng bạn đi vào bên trong nói chuyện.” Lam Nguyệt biết rõ duyên với phái nữ của anh rất tốt, nhưng có người tới tận đây tìm anh, lại là một người con gái ôn nhu uyển chuyển như vậy, lòng cô thật sự không thoải mái, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười.
“Không cần, tôi và cô ấy ở đây nói hai câu là xong.” Mạnh Thừa Kiệt không chút suy nghĩ lập tức từ chối.
Lam Nguyệt gật gật đầu, ngồi vào chỗ của mình, cô và Hà Tư Ngâm trao đổi một ánh mắt.
Hà Tư Ngâm nháy mắt, cô nhún nhún vai, cô biết Hà Tư Ngâm là hỏi cô, người kia là ai, chính là cô cũng không biết. Kỳ thật, cô còn muốn biết hơn, cô gái này có quan hệ gì với Mạnh Thừa Kiệt?
Lam Nguyệt làm bộ nhập dữ liệu trên máy, tai lại chăm chú nghe đoạn đối thoại ở phía sau, cảm thấy Tiêu tiểu thư này rất quen, nhưng đã gặp ở đâu?
“Em tới tìm anh ăn trưa!” Tiêu Thư Phương kề mặt vào Mạnh Thừa Kiệt, cười nói.
“Anh rất bận, thường gọi đồ ăn luôn.”
Đúng vậy, người con gái trước mắt chính là Tiêu Thư Phương, cô là con gái của Giám đốc công ty Quan Toàn, cũng là một người anh đã từng yêu.
“Ngay cả thời gian ăn cơm cũng không cho em được sao?” Tiêu Thư Phương đã muốn khóc.
“Anh thật sự không rảnh.” Mạnh Thừa Kiệt không che dấu muốn đuổi khách. Năm đó, khi anh xuất ngoại, Tiêu Thư Phương cũng không muốn anh xuất ngoại, cô hy vọng anh ở lại Quan Toàn, chờ ngồi lên ngai vàng của Giám đốc, nhưng anh không muốn thăng tiến nhờ quan hệ, anh muốn tự mình xây dựng sự nghiệp, anh muốn đi ra ngoài xem, anh có rất nhiều giấc mơ muốn thực hiện.
“Kiệt, anh đã nói sẽ cho em cơ hội, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Tiêu Thư Phương cắn môi đau khổ cầu xin.
“Thư Phương, thật xin lỗi, anh đã có bạn gái.”
Mạnh Thừa Kiệt tuyên bố, làm Hà Tư Ngâm và Lam Nguyệt đồng thời quay lại nhìn, tim Lam Nguyệt khẽ nhảy lên, bạn gái của anh rốt cuộc là ai?
“Anh bận việc như vậy, sao rảnh mà tìm bạn gái? Em biết anh cố ý muốn đuổi em, anh từng yêu em như vậy, anh làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt em?”Tiêu Thư Phương lao đến, liều lĩnh ôm lấy anh.
“Thư Phương, đừng như vậy, bốn năm trước chúng ta đã chia tay.” Anh không động thủ với con gái, nên chỉ có thể thẳng tắp mặc cô ta ôm.
Tiêu Thư Phương không biết từ đâu biết anh về nước, chủ động liên lạc với anh, nói có đoạn quảng cáo muốn Đạt Văn làm, anh lấy tư cách hợp tác cùng cô ăn cơm hai lần, lại không nghĩ rằng cô sẽ tìm đến tận công ty.
Lúc này, Lam Nguyệt cầm ấm chén đứng lên, đi vào phòng trà nước trốn. Người này chắc chắn là bạn gái trước kia của anh, mà cô ngồi ở đây, giống như nghe lén bí mật của anh, cô không thích như vậy.
Lúc cô đứng lên, vẫn không quản được hai mắt của mình, hơi liếc lại nhìn anh, chỉ thấy họ đang ôm nhau.
Trái tim cô như căng lên, bước chân nhanh chóng đi vào phòng trà nước như chạy, thì ra mộng lại tỉnh nhanh như vậy, mới nửa tháng, cô đã thất tình.
Lời nói của Lam Tinh, Mạn Ny, Tề Vỹ, nghiệm chứng thật là nhanh, cô nên nghe lời họ, đừng khiêu khích lửa, đến lúc đó sẽ cháy sạch, toàn thân là thương tích, cho dù thoát ra cũng không có cách nào khỏi hết.
Vốc một vốc nước lạnh lên mặt, giúp cô tự thanh tỉnh lại mình, thuận tiện tẩy sạch những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên mặt.
Gặp dịp thì chơi là tốt rồi, cô vì sao phải vọng tưởng nhiều như vậy?!
Lam Nguyệt khóe môi còn mang theo nụ cười, bước chân nhẹ nhàng, khi nhìn thấy trận thế này, nụ cười trong nháy mắt cứng đờ, cô biết không thể trốn thoát.
“Tiểu Kiệt đâu?” Cô đành lấy con làm lá chắn.
“Ngủ.” Lam Tinh thản nhiên nói.
“Hôm nay sao lại ngoan như vậy, còn chưa đến chín giờ đã lên giường đi ngủ?” Cô cười gượng.
“Cô giáo nói, thằng bé cứng đầu, ngủ trưa không chịu ngủ, nên khá mệt, tớ là mẹ nuôi của nó phải dỗ dành liên tục, nó mới chịu ngủ.” Lần này Đỗ Mạn Ny báo cáo.
“Ưm…. Tớ đi tắm rửa.” Cô tự lui vào phòng mình, bất đắc dĩ bị Lam Tinh giữ lấy.
“Chị, đừng làm rùa nữa, trốn được mốt lúc cũng không tránh được cả đời.”
“Nguyệt!” Đỗ Mạn Ny làm nũng thân thiết. “Trà tớ đã pha cho cậu, ngồi xuống nói chuyện phiếm đi! Hay cậu muốn đợi mẹ Lam về, nói cho mẹ nghe?”
“Muốn tán gẫu cái gì?” Lam Nguyệt kiên trì ngồi xuống ghế sofa.
“Lam Nguyệt, mọi người đều quan tâm em, em và Mạnh Thừa Kiệt thế nào vậy?” Người nói chuyện đầu tiên là Chu Tề Vĩ.
“Mọi người trước đây không phải vẫn lo lắng tôi không có ai lấy sao? Lo lắng tôi tự nhốt mình cả ngày ở nhà sao? Hiện tại tôi bất quá chỉ ăn bữa cơm, mọi người sao lại làm nghiêm trọng như vậy?” Lam Nguyệt phải lớn tiếng dọa nạt, bằng không khi cô hé miệng, tuyệt đối không thể ứng phó lại được ba cái mồm.
“Không phủ nhận chính là thừa nhận! Chị thật sự muốn trở lại với Mạnh Thừa Kiệt?!” Lam Tinh tức giận đứng trước mặt Lam Nguyệt.
“Ở trên đường gặp tai nạn xe cộ thôi! Mọi người không xem tin tức sao? Tôi thấy kênh SNG có phát sóng mà.” Lam Nguyệt đành phải tránh đi.
“Lam Nguyệt, nói vào trọng điểm đi.” Đỗ Mạn Ny nhíu mắt lại, cảnh cáo Lam Nguyệt tốt nhất không nên giả bộ ngớ ngẩn.
“Mọi người cũng biết tôi nhát gan, sợ nhất nhìn thấy máu, tôi sợ tới mức căn bản không dám xuống xe, hơn nữa tai nạn làm xe cộ phía sau không đi được, muốn đi cũng không được, đành phải nhờ Mạn Ny đi đón Tiểu Kiệt, sau đó chúng tôi lại bị cảnh sát giữ lại làm biên bản, anh ấy chưa ăn cơm, tôi cũng chưa ăn, thuận tiện đi ăn cơm, ăn cơm xong tôi ngay lập tức về nhà!” Lam Nguyệt nói đều là sự thật, chỉ là cô che dấu một phần không nói, nếu cô nói cô làm bạn gái Mạnh Thừa Kiệt, nhất định sẽ bị ba người họ đuổi giết.
“Như vậy thôi?” Đỗ Mạn Ny vẫn nheo mắt, có chút hoài nghi.
“Như vậy thôi!” Lam Nguyệt kiên định gật đầu.
“Vậy Mạnh Thừa Kiệt vì sao lại đưa chị đi đón Tiểu Kiệt?” Lam Tinh hỏi.
“Ai! Còn không phải tại Tề Vĩ.”
“Sao lại đổ cho anh?” Chu Tề Vĩ nhíu mày hỏi lại.
“Anh nói với Mạnh Thừa Kiệt anh và em đã ly hôn, kết quả toàn công ty đều biết em đang độc thân, mọi người thấy tội nghiệp em một mình nuôi con, đều xung phong muốn đưa em đi.” Lam Nguyệt cũng là nói sự thật, chẳng qua cô không nhắc tới chuyện có vẻ ái muội mà cô và Mạnh Thừa Kiệt đã làm.
“Vậy cậu tại sao lại lên xe của Mạnh Thừa Kiệt?” Lần này người nói là Đỗ Mạn Ny.
“Bởi vì ở đây đàn ông chỉ có anh ấy có xe, mọi người không phải muốn Tiểu Kiệt lên xe máy chứ?”
Mọi người giống như thẩm vấn tội phạm thay phiên nhau thẩm vấn Lam Nguyệt, nếu đối tượng là người khác, là thành phần tri thức tinh anh, hoặc là một người đàn ông đáng tin cậy, bọn họ sẽ không nói hai lời, tất cả đều giơ hai tay đồng ý.
Chính là vì đối tượng là Mạnh Thừa Kiệt, tuấn tú phi phàm, lại có lịch sử phong lưu như vậy, mà mọi chuyện nghe được đều là Lam Nguyệt nói với họ, họ làm sao có thể để yên cho Lam Nguyệt và Mạnh Thừa Kiệt dẫm lại vết xe đổ!
Không phải là dưa dê vào miệng cọp, chờ Lam Nguyệt bị Mạnh Thừa Kiệt lừa sao?
Tuy rằng Mạnh Thừa Kiệt là bố của Tiểu Kiệt, nhưng không ai dám cam đoan Mạnh Thừa Kiệt sau khi biết chân tướng sự tình, có thể nào chỉ cần con không cần mẹ? Nếu thật là như vậy, mất đi đứa con Lam Nguyệt sẽ không thể sống nổi.
Họ thà rằng mở to hai mắt Lam Nguyệt, chọn lựa cho cô và Tiểu Kiệt một người thật tốt, không cần vừa thấy Mạnh Thừa Kiệt đại soái ca, ngay cả đông tây nam bắc đều bị lạc phương hướng, giống như lúc trước ngây ngốc đem lần đầu tiên của chính mình dâng cho người đàn ông xa lạ Mạnh Thừa Kiệt.
“Nguyệt, bọn mình đều là lo lắng cho cậu.” Đỗ Mạn Ny thấm thía nói.
“Chị, bọn em không muốn chị lại bị lừa.” Lam Tinh cầm chặt tay Lam Nguyệt, dặn dò lại.
“Lam Nguyệt, mọi người đều là muốn tốt cho em.” Chu Tề Vĩ nói một cách chính nghĩa.
“Em biết, không có mọi người giúp đỡ, em và Tiểu Kiệt làm sao có được ngày hôm nay? Cám ơn mọi người.” Lam Nguyệt chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt ba người, nếu để cho họ biết chuyện cô và Mạnh Thừa Kiệt, họ nhất định sẽ tức chết.
Ai! Cô nghĩ, dù sao nếu cô lại thất tình, chỉ cần không cho họ biết cô đang nói chuyện yêu đương, chỉ cần để họ nghĩ cô vì lo lắng mà khổ sở là được.
Suốt một tuần đó, Mạnh Thừa Kiệt buổi tối đều đưa Lam Nguyệt đi đón Tiểu Kiệt, sau đó lại chạy về công ty tăng ca, tuy rằng Lam Nguyệt nói không cần, nhưng anh rất kiên trì, cô cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Khi Lam Nguyệt đang thu dọn chuẩn bị tan tầm, Hạ Tư Ngâm ngồi bên cạnh cô giọng có chút ghen tị: “Lam Nguyệt, giám đốc đối với cậu rất tốt, mỗi ngày đều đưa cậu đi đón con.”
Lam Nguyệt cười yếu ớt. “Anh ấy đối với mọi người đều rất tốt.”
Ở trong công ty, Mạnh Thừa Kiệt vì sợ gây phiền phức cho Lam Nguyệt, vì vậy quan hệ của họ chỉ như là thủ trưởng và cấp dưới, không ai biết họ vụng trộm yêu đương.
“Sao tớ không thấy anh ấy đưa tớ về lần nào?!” Hà Tư Ngâm không phục oán giận nói.
“Sao lại không có? Tớ nhớ có lần cậu tăng ca đến nửa đêm, giám đốc đưa cậu về nhà, chẳng lẽ tớ nhớ nhầm?”
“Làm ơn, có một lần mà thô!” Đó là cô trăm phương nghìn kế, cố ý làm đến nửa đêm cùng anh tan tầm, mới có cái phúc ấy.
Nghĩ vậy, Hà Tư Ngâm không khỏi ai oán, kết quả một người phong lưu như giám đốc, dọc đường chỉ cùng cô nói chuyện, ngay cả nửa điểm ái muội cũng không có, sau đó cô không làm cái chuyện ngu ngốc này nữa, không bằng sớm về nhà ôm chăn bông xem tivi thoải mái.
“Anh ấy thấy tội nghiệp tớ không có ai, trời lạnh đi đón con vất vả.” Lam Nguyệt đứng lên, thói quen quay đầu nhìn lại, Mạnh Thừa Kiệt không có ở chỗ, trong lòng có chút mất mát, xem ra hôm nay phải đi một mình.
“Đừng nhìn!” Hà Tư Ngâm nói, làm Lam Nguyệt quay đầu. “Giám đốc còn ở trong văn phòng lão đại.”
“Tư Ngâm, vậy cậu nói với giám đốc một tiếng, tớ về trước.”
“Cậu không đợi anh ấy sao?” Hà Tư Ngâm quả thật ghen tị với Lam Nguyệt, nếu Mạnh Thừa Kiệt mỗi ngày đều đưa cô về như vậy thì có phải tốt không?
“Không đợi, tớ không muốn quấy rầy anh ấy làm việc.” Nói xong, Lam Nguyệt đeo túi đi ra khỏi phòng.
Người là một loại động vật làm việc theo thói quen, một khi đã bị ràng buộc, sẽ rất khó thay đổi.
Giống như hiện tại….
Trời mưa phùn bay nhè nhẹ, hơi lạnh khiến cô hơi co vai lại, nếu có thể ngồi ấm áp thoải mái trong xe của Mạnh Thừa Kiệt thì thật tốt.
Aiz! Sự thật là, cô miễn cưỡng khen, sẽ phải ướt đũng người mới leo lên được xe buýt.
Chưa đi đến bến xe, một tiếng còi ngắn vang lên sau lưng, cô nhìn lại, cửa xe bên phải vừa lúc mở ra.
“Lên xe nhanh lên.” Mạnh Thừa Kiệt thò đầu ra từ phía lái.
Cô có chút ngây ngẩn, không nghĩ tới anh lại lái xe đến đây, động tác có chút chần chờ lên xe.
“Anh không phải đang họp sao?” Thực sự cô rất vui.
“Sao không đợi anh?” Anh đạp ga, cho xe đi.
“Anh đang làm việc, huống hồ em có thể đi xe buýt cũng được.”
“Bận việc cũng phải đưa em đi.” Nhân lúc đèn đỏ, Mạnh Thừa Kiệt nắm tay trái của cô, chăm chú nhìn. “Em biết không? Hy vọng của anh mỗi tối chỉ là lúc được đưa em đi đón Tiểu Kiệt, chỉ có lúc này, anh mới có thể nói chuyện với em, nắm tay em.” Anh thật sự rất đáng thương, tuy rằng họ là đồng nghiệp, dường như cả ngày ở cùng một nơi, nhưng cơ hội nói chuyện cũng không có, ở công ty, anh thường ngồi phía sau nhìn bóng dáng cô, trong lòng oán thán.
“Anh…. Vì sao tốt với em như vậy? Em đã kết hôn, lại có một đứa con ba tuổi….” Lam Nguyệt bất an cắn môi dưới, vấn đề này trong lòng thắc mắc đã lâu, cuối cùng cũng có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Đèn xanh bật sáng, anh một tay cầm lái, tay kia luyến tiếc buông bàn tay mềm mại của cô ra.
“Lát nữa chúng ta đưa Tiểu Kiệt đi ăn Mc Donalds.” Anh không trả lời câu hỏi của cô, anh muốn dùng hành động để chứng minh.
“Anh không phải về công ty sao?”
“Có, nhưng có thể trễ một chút, anh và Đại Phú gần như đã bàn bạc xong rồi.”
“Em có thể tự đưa Tiểu Kiệt đi.” Cô không muốn làm phiền công việc của anh.
“Không được, anh hôm qua đã đồng ý với Tiểu Kiệt, hôm nay phải dẫn nó đi ăn McDonalds, người lớn không thể lừa trẻ con.”
“Thừa Kiệt, cám ơn anh.” Nhìn anh tận tâm chăm sóc cô và Tiểu Kiệt, cô cảm động khóe mắt ẩm ướt.
Suốt một tuần nay, Tiểu Kiệt gặp anh vẫn kêu papa, chuyện này phải trách cô, trước đây luôn chỉ vào ảnh nói với Tiểu Kiệt đây là ba ba của nó.
Bởi vậy trong bộ óc nhỏ bé của Tiểu Kiệt, đã sớm nhận định mình có hai ba ba và hai mẹ.
Ngay từ đầu, Lam Nguyệt còn có thể sửa lại cách gọi của Tiểu Kiệt cho đúng, nhưng thằng bé cố chấp không chịu sửa, mà khi nó gọi papa, hai má nó hồng lên, cô chỉ còn cách để mặc Tiểu Kiệt gọi như vậy.
“Pham quy, đã nói rồi, em không được nói ‘Cảm ơn’, anh nhất định sẽ phạt em.” Tay phải anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó lại buông ra.
Cô nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền như hai đóa hoa nở rực rỡ. “Phạt thế nào?”
“Phạt em hôn anh.” Anh thật sự tự nhiên đưa mặt lại gần. Tình cảm của hai người tiến triển chậm như ốc sên, cứ mãi dừng lại ở giai đoạn nắm tay, xem ra Mạnh Thừa Kiệt đang phải theo đuổi một người con gái đúng phong cách truyền thống rồi!
“Anh tập trung lái xe đi!” Cô rút tay mình lại, mười ngón tay bất an đặt lên gối, hai bên tai hồng rực.
Vào nhà trẻ, thường chỉ là cô xuống đón Tiểu Kiệt ra, hôm nay tự nhiên anh lại nói: “Anh cùng em đi vào đón Tiểu Kiệt.”
“A?” Lam Nguyệt cả kinh.
“Không sao, hôm nay vừa vặn có chỗ đỗ xe.”
“Không cần!” Đừng đùa, nếu để các cô giáo thấy anh và Tiểu Kiệt giống nhau như vậy, các cô giáo sẽ nghĩ sao?
Nhưng mà mỗi lần cô nói không cần, anh vẫn làm theo ý mình, căn bản không đem lời phản đối của cô cho vào trong tai.
Đi vào cửa nhà trẻ, cô giáo vừa thấy Mạnh Thừa Kiệt đã nói: “Bố của Tiểu Kiệt, lần đầu nhìn thấy anh đến đón Tiểu Kiệt thì phải?”
“Tôi lái xe chờ bên ngoài.” Mạnh Thừa Kiệt cười cười.
Cô giáo thiếu chút nữa hồn vía bay mất trước nụ cười của Mạnh Thừa Kiệt, người đàn ông này quả thật vô cùng cuồng dã.
“Anh và Tiểu Kiệt rất gióng nhau, cứ như từ một khuôn mẫu đúc ra.”
Nghe vậy, khóe miệng Lam Nguyệt hơi co rúm, trên đầu xuất hiện vài đám mây đen, may là Tiểu Kiệt mới vào học nửa năm, Chu Tề Vĩ còn chưa có cơ hội lấy thân phận ba ba tới đây, không đã có rắc rối lớn.
“Mọi người đều nói vậy, con của tôi, đương nhiên giống tôi.” Mạnh Thừa Kiệt hăng hái nói.
Ông trời ơi, anh làm sao nói như vậy mà mặt không đỏ tim không đập? Lam Nguyệt thấy lòng bất ổn, chẳng lẽ anh đã biết gì sao? Không thể nào, đêm đó anh say đến hồ đồ, lại không biết cô là ai, làm sao có thể biết Tiểu Kiệt là con anh.
Tiểu Kiệt được cô giáo dẫn ra, vừa nhìn thấy Mạnh Thừa Kiệt liền vui vẻ chạy tới. “Papa, papa nói hôm nay dẫn con đi McDonalds.”
Mạnh Thừa Kiệt ôm lấy thằng bé. “Không thành vấn đề, chúng ta hôm nay phải đi ăn McDonalds, nhưng mà, hôm nay con có ngoan không?”
“Tiểu Kiệt rất ngoan.” Cô giáo cướp lời. “Chu tiên sinh, tạm biệt.”
“Tôi không họ Chu, tôi họ Mạnh.” Mạnh Thừa Kiệt lạnh lùng bỏ lại phía sau những lời này, ôm Tiểu Kiệt rời đi.
Cô giáo vẻ mặt kinh ngạc. “Này…..”
Lam Nguyệt đành phải xin lỗi: “Cô giáo, tôi đi trước, tạm biệt.” Cô vội vã chạy theo anh.
Mạnh Thừa Kiệt cảm thấy hơi bực mình, con mình lại phải mang họ của tên cảnh sát quê mùa kia, rốt cuộc phải làm sao mới có thể đi vào trái tim cô? Làm cô nguyện ý nói cho anh biết Tiểu Kiệt là con anh?
Anh rất buồn rầu, anh không muốn để cô hiểu lầm là anh vì con mới thích cô, nên chậm chạp không vạch trần chuyện hôm đó, chỉ sợ cô suy nghĩ nhiều, anh hy vọng cô có thể hiểu lòng anh, thật sự chân thành, anh muốn chính cô tự nói ra.
Trên đường đi Tiểu Kiệt vui vẻ hát các bài hát thiếu nhi, sau khi đi vào McDonalds, Lam Nguyệt gọi choTiểu Kiệt một phần cơm nhi đồng, còn có một món đồ chơi McDonalds.
“Anh ăn gì?”
“Cơm 1 hào đi.” Mạnh Thừa Kiệt tùy ý nhìn liếc qua thực đơn.
Cô lại gọi đĩa cơm 1 hào, khi cô trả tiền, anh giành đưa tiền ra trước.
“Sao có thể để anh trả tiền?” Lam Nguyệt giữ lại.
Anh nhìn cô, trong mắt không có một tia hờn giận, cô hiểu được ánh mắt ấy, ngoan ngoãn cho tiền vào túi, đưa con lên tầng.
Anh nhìn cô kéo Tiểu Kiệt vào toilet rồi trở ra, lại bảo Tiểu Kiệt phải ăn cái gì, sau khi ăn xong, cô mới bằng lòng để Tiểu Kiệt đi chơi cầu trượt, còn không quên dặn nó phải cẩn thận.
Anh đột nhiên cảm thấy đau lòng, lại thật sự hạnh phúc.
Lam Nguyệt dạy Tiểu Kiệt rất tốt, cô phải mất bao nhiêu tâm huyết mới nuôi được Tiểu Kiệt lớn như thế?
Anh đột nhiên cảm thấy tội lỗi, anh sao có thể chỉ vì Tiểu Kiệt mang họ Chu chứ không phải họ Mạnh mà tức giận được!
Chỉ một đêm phong lưu đã tạo ra một sinh mệnh, nếu lúc ấy biết người con gái xa lạ ấy mang trong mình con của anh, anh nhất định sẽ bắt cô bỏ đứa trẻ, thậm chí cảm thấy cô chắc chắn có mưu đồ.
Hơn nữa nếu cô thật sự muốn tìm anh, không hề khó khăn, có thể hỏi ở Quan Toàn, nhất định có người biết cách liên lạc với anh ở Mỹ, nhưng cô cái gì cũng không nói, lựa chọn cách dũng cảm một mình sinh đứa trẻ.
“Lam Nguyệt.” Anh cúi đầu xuống phía cô.
“Ưm?” Cô khẽ ngẩng lên.
“Anh yêu em.” Anh khẽ chạm môi lên đôi môi ẩm ướt của cô.
Tuy nụ hôn này không hề giống hôn, cô vẫn sợ tới mức dùng tay xoa xoa môi, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nếu không ngại đây là nơi công cộng, anh thật sự muốn cùng cô hưởng thụ thế giới ngọt ngào của riêng hai người.
Trong cuộc đời anh, nếu anh không biết đến sự tồn tại của Tiểu Kiệt thì sẽ thế nào? Giờ đây, tất cả những khổ sở mà họ đã trải qua, anh nhất định sẽ bù lại trong tương lai.
*
Gần đây Mạnh Thừa Kiệt ở lại văn phòng nhiều hơn, chủ yếu là làm công việc chế tác trên máy tính.
Vạn Đại Phú mới tuyển thêm hai chuyên gia làm hoạt hình, phối hợp với Mạnh Thừa Kiệt quay phim, làm quảng cáo thực tế cùng phim hoạt hình, dự tính sau dịp năm mới sẽ đưa lên tivi.
Gần trưa, một người dáng người cao ráo xinh đẹp, mặc áo trùng váy ngắn, chân đi đôi bốt cao, mái tóc dài cuộn sóng, đi vào công ty quảng cáo Đạt Văn.
“Xin hỏi….” Mỹ nữ tóc dài đứng cạnh cửa, nhìn xung quanh.
Lam Nguyệt đứng lên, bởi vì bất luận là khách tham quan hay đối tác, chỉ cần không phải người công ty, đều là cô và Hà Tư Ngâm tiếp.
“Xin hỏi, cô tìm ai?” Lam Nguyệt bước về trước.
“Xin hỏi, Mạnh Thừa Kiệt có đây không?” Mỹ nữ phong tình lắc lắc mái tóc dài.
“Cô tìm anh ấy có việc gì?”
“Tôi là bạn của anh ấy, họ Tiêu.”
“Tiêu tiểu thư, xin đợi một chút.” Lam Nguyệt đi đến trước tấm bình phong của Mạnh Thừa Kiệt. “Giám đốc, có Tiêu tiểu thư tìm anh.”
Mạnh Thừa Kiệt đứng lên, lướt mắt qua Lam Nguyệt, thấy Tiêu Thư Phương, có chút sửng sốt.
Tiêu Thư Phương hiển nhiên cũng thấy Mạnh Thừa Kiệt, có chút không thoải mái.
“Thừa Kiệt.” Tiếng Thừa Kiệt có rất nhiều ai oán.
“Em sao lại đến đây?” Anh đi ra, không muốn một mình nói chuyện với Tiêu Thư Phương, sợ Lam Nguyệt hiểu lầm.
Lúc này Hà Tư Ngâm cũng vểnh tai lắng nghe, bởi vì cô đã ngửi được mùi bát quái.
“Không có việc gì không thể tới tìm anh sao? Anh làm việc không có thời gian gặp em, em chỉ còn cách tự tìm đến thôi.” Tiêu Thư Phương không hề nổi giận, ngược lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Giám đốc, phòng họp trống, anh có thể cùng bạn đi vào bên trong nói chuyện.” Lam Nguyệt biết rõ duyên với phái nữ của anh rất tốt, nhưng có người tới tận đây tìm anh, lại là một người con gái ôn nhu uyển chuyển như vậy, lòng cô thật sự không thoải mái, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười.
“Không cần, tôi và cô ấy ở đây nói hai câu là xong.” Mạnh Thừa Kiệt không chút suy nghĩ lập tức từ chối.
Lam Nguyệt gật gật đầu, ngồi vào chỗ của mình, cô và Hà Tư Ngâm trao đổi một ánh mắt.
Hà Tư Ngâm nháy mắt, cô nhún nhún vai, cô biết Hà Tư Ngâm là hỏi cô, người kia là ai, chính là cô cũng không biết. Kỳ thật, cô còn muốn biết hơn, cô gái này có quan hệ gì với Mạnh Thừa Kiệt?
Lam Nguyệt làm bộ nhập dữ liệu trên máy, tai lại chăm chú nghe đoạn đối thoại ở phía sau, cảm thấy Tiêu tiểu thư này rất quen, nhưng đã gặp ở đâu?
“Em tới tìm anh ăn trưa!” Tiêu Thư Phương kề mặt vào Mạnh Thừa Kiệt, cười nói.
“Anh rất bận, thường gọi đồ ăn luôn.”
Đúng vậy, người con gái trước mắt chính là Tiêu Thư Phương, cô là con gái của Giám đốc công ty Quan Toàn, cũng là một người anh đã từng yêu.
“Ngay cả thời gian ăn cơm cũng không cho em được sao?” Tiêu Thư Phương đã muốn khóc.
“Anh thật sự không rảnh.” Mạnh Thừa Kiệt không che dấu muốn đuổi khách. Năm đó, khi anh xuất ngoại, Tiêu Thư Phương cũng không muốn anh xuất ngoại, cô hy vọng anh ở lại Quan Toàn, chờ ngồi lên ngai vàng của Giám đốc, nhưng anh không muốn thăng tiến nhờ quan hệ, anh muốn tự mình xây dựng sự nghiệp, anh muốn đi ra ngoài xem, anh có rất nhiều giấc mơ muốn thực hiện.
“Kiệt, anh đã nói sẽ cho em cơ hội, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Tiêu Thư Phương cắn môi đau khổ cầu xin.
“Thư Phương, thật xin lỗi, anh đã có bạn gái.”
Mạnh Thừa Kiệt tuyên bố, làm Hà Tư Ngâm và Lam Nguyệt đồng thời quay lại nhìn, tim Lam Nguyệt khẽ nhảy lên, bạn gái của anh rốt cuộc là ai?
“Anh bận việc như vậy, sao rảnh mà tìm bạn gái? Em biết anh cố ý muốn đuổi em, anh từng yêu em như vậy, anh làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt em?”Tiêu Thư Phương lao đến, liều lĩnh ôm lấy anh.
“Thư Phương, đừng như vậy, bốn năm trước chúng ta đã chia tay.” Anh không động thủ với con gái, nên chỉ có thể thẳng tắp mặc cô ta ôm.
Tiêu Thư Phương không biết từ đâu biết anh về nước, chủ động liên lạc với anh, nói có đoạn quảng cáo muốn Đạt Văn làm, anh lấy tư cách hợp tác cùng cô ăn cơm hai lần, lại không nghĩ rằng cô sẽ tìm đến tận công ty.
Lúc này, Lam Nguyệt cầm ấm chén đứng lên, đi vào phòng trà nước trốn. Người này chắc chắn là bạn gái trước kia của anh, mà cô ngồi ở đây, giống như nghe lén bí mật của anh, cô không thích như vậy.
Lúc cô đứng lên, vẫn không quản được hai mắt của mình, hơi liếc lại nhìn anh, chỉ thấy họ đang ôm nhau.
Trái tim cô như căng lên, bước chân nhanh chóng đi vào phòng trà nước như chạy, thì ra mộng lại tỉnh nhanh như vậy, mới nửa tháng, cô đã thất tình.
Lời nói của Lam Tinh, Mạn Ny, Tề Vỹ, nghiệm chứng thật là nhanh, cô nên nghe lời họ, đừng khiêu khích lửa, đến lúc đó sẽ cháy sạch, toàn thân là thương tích, cho dù thoát ra cũng không có cách nào khỏi hết.
Vốc một vốc nước lạnh lên mặt, giúp cô tự thanh tỉnh lại mình, thuận tiện tẩy sạch những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên mặt.
Gặp dịp thì chơi là tốt rồi, cô vì sao phải vọng tưởng nhiều như vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.