Chương 29
Dạ Tử Vũ
08/12/2015
Cửa vừa được mở ra, không đợi Tô Hoài Dương lên tiếng, mẹ Tô liền oán giận, « Hoài Dương a, tại sao bây giờ con mới trở về, Lưu Na tới tìm con nãy giờ, ngày hôm qua nó cũng tới……… »
Nói đến một nửa, mẹ Tô rốt cục cũng chú ý tới người thanh niên thanh tú cao ráo đứng kế bên con trai mình, cẩn thận quan sát một chút, mẹ Tô đột nhiên biến sắc, bỏ lại hai người liền xoay lưng đi vào nhà. Chỉ cần liếc mắt một cái, mẹ Tô đã nhận ra Âu Vãn Quân, chính là nam hài xinh đẹp lúc trước chiếm lấy trái tim của thằng con trai mình, bảy năm, hiện tại cậu ta đã trở lại……..
Bất đắc dĩ nhìn Âu Vãn Quân cười nhún vai, Tô Hoài Dương đối với phản ứng của mẹ cảm thấy thật có lỗi.
« Này là chuyện thường tình mà. » Trao cho người yêu một nụ cười tươi rói, Âu Vãn Quân ôm lấy eo của Tô Hoài Dương, chắc trong thế gian này, chỉ có ba mẹ của mình đối với người yêu đồng tính của đứa con không hề sợ hãi cũng như phản đối thôi, sau khi bay qua Úc gặp ba, Âu Vãn Quân đã kể hết chuyện này cho gia đình của mình nghe, ba Âu đối với việc này cũng chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết………
« Vào nhà thôi. » Cầm lấy bàn tay của Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương dẫn đầu bước vào phía trong.
Phòng khách, mẹ Tô im lặng ngồi trên ghế sô pha, kế bên là một nữ nhân xinh đẹp, nhìn qua chính là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó.
Thấy hai người tiến vào, ba Tô vừa nâng tách trà định uống rõ ràng chấn động một chút, thiếu chút nữa đánh rơi cái tách, nhưng ông không hổ danh là lão tướng chém giết nhiều năm ở thương trường, lập tức liền khôi phục lại dáng vẻ trấn định như bình thường.
« Bác trai khỏe, con đã trở về. » Tiến lên cúi đầu chào ba Tô một cái, Âu Vãn Quân không hề có chút kiên ngạo chào hỏi.
« Ân. » Ba Tô đáp một tiếng rồi kêu vợ mình đem hai tách trà lên, ông không muốn phân phó người giúp việc, bởi vì chuyện kế tiếp sau đây chính là việc riêng của Tô gia.
Mẹ Tô tuy rằng không vui, nhưng vì có người ngoài ở đây, hơn nữa còn là gia đình trí thức, không thể nào làm mất mặt được.
Lưu Na nhìn thẳng vào Âu Vãn Quân, nào có nam nhân lớn lên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân chứ, quả thực đây chính là đòn đả kích đối với nàng, lại thấy Tô Hoài Dương nhìn cậu đầy thân mật, trong lòng không biết nảy sinh tư vị gì. Nhà nàng cùng Tô gia là thân gia, nhưng lui tới cũng không thường xuyên, nhưng từ hai năm trước, bác gái thường xuyên mời bọn họ đến dùng cơm, nhìn thấy được tâm tư của mẹ Tô, cộng thêm một người vĩ đại như Tô Hoài Dương, nàng đã sớm coi chính mình là nàng dâu của Tô gia. Tuy rằng Tô Hoài Dương đối với nàng rất bình thường, nhưng nàng vẫn có lòng tin, bởi vì Tô Hoài Dương căn bản không có người bạn nữ nào, giả lấy thời gian, nàng khẳng định sẽ thành công.
Nhưng hiện tại nàng không còn tin tưởng chắc chắn như vậy nữa rồi, không biết như thế nào, thân là nam nhân, nhưng Âu Vãn Quân lại gây cho nàng cảm giác nguy hiểm, nàng chưa bao giờ thấy Tô Hoài Dương ôn nhu với người nào như vậy cả. Nàng không thể bỏ cuộc, Tô Hoài Dương chính là hy vọng lớn nhất của nàng, trên nàng có hai người anh trai, gia sản chắc chắn không thể nào đến phiên nàng thừa kế, hơn nữa sau khi tốt nghiệp với tấm bằng loại thường, nàng cũng chỉ tìm được một công việc nhỏ trong công ty. Nàng chính là người thích an nhàn, nếu ai đó kêu nàng làm viên chức, mỗi ngày sống cuộc sống lập đi lập lại như vậy liền cảm thấy đáng sợ. Những người nam nhân xung quanh, có thể cho nàng cuộc sống đầy đủ giàu sang chỉ có Tô Hoài Dương. Cho nên hai năm nay nàng cố gắng lấy lòng hai vợ chồng Tô gia, rốt cuộc cũng chiếm được ấn tượng tốt trong lòng hai người, tuy rằng Tô Hoài Quang và con mèo chết tiệt cho tới bây giờ vẫn xem nàng không vừa mắt…..
Lưu Na ngồi giữa mọi người, tính tình khôn khéo của nàng đã nhận ra được đây là loại không khí không hề tầm thường, nhưng nàng không nghĩ sẽ rời đi. Sáng sớm ngày hôm nay nàng đã tới rồi, vì gặp Tô Hoài Dương, nàng không quan tâm đến cái bụng đầy nước trà, cố gắng cùng hai vợ chồng Tô gia trò chuyện gần mấy tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới đợi được người trở về, cứ rời đi như vậy, nàng không cam lòng.
« Ba, Vãn Quân vừa về ngày hôm qua. » Tô Hoài Dương bắt đầu câu chuyện trước, « Ngày hôm qua con ở chung với em ấy ở khách sạn, quên gọi điện thoại báo cho ba mẹ một tiếng. » Hắn phải nhanh chóng nói rõ ràng ra hết, chặt đứt ý niệm trong đầu của mẹ.
Mẹ Tô nghe xong quả nhiên sắc mặt tái xanh, nhưng bà không phải là người dễ dàng từ bỏ, đứa con bên này không thông thì liền xuống tay với Âu Vãn Quân, làm cho cậu biết khó mà lui. Nghĩ vậy, bà lập tức mở miệng, « Hoài Dương a, Tiểu Na chờ con gần cả ngày. Bình thường gặp mặt còn hôn nhẹ mấy cái, như thế nào hôm nay ngay cả tiếp đón cũng không làm. »
Nghe xong những lời này, cọng gân trên trán Tô Hoài Dương giật giật mấy cái, mẹ tuyệt đối là cố ý ! Lưu đại thiên kim kia cũng thật là, không thấy nhà bọn họ đang có chuyện riêng hay sao ? Còn ở lì trong này làm cái gì !! Vội vàng nhìn người yêu một cái, chỉ thấy Âu Vãn Quân không biểu tình cúi đầu uống trà. Trời ạ, Tiểu Quân, em ngàn vạn lần đừng hiểu lầm a, chia cách thêm một năm nào nữa hắn thật sự sẽ chết a.
Ba Tô ở một bên cũng cảm thấy xấu hổ, tâm tư của vợ ông làm sao không hiểu được, nhưng…… Còn cô gái Lưu Na kia, bình thường nhìn rất thông minh, hôm nay tại sao không nhìn xem tình hình ? Ba Tô đang suy nghĩ làm sao để kêu Lưu Na trở về, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã mở miệng.
« Hoài Dương, em tìm anh đã vài ngày rồi. Nếu bác gái không nói anh phải đi xã giao, người ta còn tưởng rằng anh không thèm để ý đến người ta nữa chứ, anh chưa bao giờ nhớ đến em cả. » Nói là không có gì, nhưng biểu tình cùng giọng nói của Lưu Na thật sự muốn mờ ám có bao nhiêu mờ ám.
« Lưu tiểu thư, quan hệ giữa chúng ta dường như không có tốt đến như vậy. » Áp chế cơn tức trong lòng, Tô Hoài Dương lạnh lùng mở miệng, không khí liền ngay lập tức rơi vào xấu hổ, ngay cả mẹ Tô ở một bên cũng cảm thấy Lưu Na nói những lời này rất khó nghe, ba Tô nâng cái tách lên uống trà mấy lượt để che dấu sự khó xử, người coi như bình thường nhất thật ra là Âu Vãn Quân.
« Lưu tiểu thư, hai ngày nay Hoài Dương đều ở chung với tôi, bởi vì tôi vừa trở về, hơn nữa chúng tôi đã nhiều năm không gặp. Thật có lỗi, đã khiến cho cô phải chờ đợi rồi. » Âu Vãn Quân vừa nói xong câu này, Tô Hoài Dương liền sợ hãi, tuy rằng không nghe được cảm xúc, nhưng ai biết cái người này đang muốn ẩn ý điều gì.
« A, đúng vậy, người như Hoài Dương rất trọng nghĩa khí. » Bị Tô Hoài Dương tạt một gáo nước lạnh, Lưu Na không ngờ rằng đối phương lại không hề chừa cho nàng chút mặt mũi nào, nhưng may mắn Âu Vãn Quân tiếp lời, nàng vội vàng biết thời thế đáp lại. Âu Vãn Quân cười cười xem như đồng ý, nhưng không nói thêm gì nữa, không khí lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, tiếng mèo kêu lên, mọi người nhìn lại nơi phát ra, chỉ thấy một con mèo béo mập, đang từ từ chen vào giữa khe cửa.
Tô Hoài Dương vừa thấy con mèo kia tiến vào, mặt mày lập tức hớn hở, hắn hướng con mèo vẫy tay, mèo ta lập tức chạy vội tới, cái đầu liền chui vào lòng ngực Tô Hoài Dương.
« Đây là…….Vãn Thần ? » Âu Vãn Quân vừa thấy con mèo liền có cảm giác rất quen thuộc, có điểm nghi hoặc nhìn về phía Tô Hoài Dương. « Chính là nó. » Nhìn Âu Vãn Quân cười cười, Tô Hoài Dương liền đem con mèo đặt vào trong lòng ngực Âu Vãn Quân.
Lưu Na nhìn thấy cảnh đó, trong lòng không khỏi vui vẻ. Con mèo chết tiệt này thấy người lạ là bắt đầu giơ móng vuốt, gây không biết bao nhiêu là phiền toái, nàng đang chờ để chế giễu, lại phát hiện con mèo kia sau khi ngửi ngửi Âu Vãn Quân, rồi lập tức dùng đầu nhỏ cọ qua cọ lại trong lòng cậu, thậm chí còn liếm mấy cái lấy lòng, Lưu Na dám chắc, nếu nó mà là con chó thì cái đuối nhất định đang quẩy điên cuồng. Điều này làm cho Lưu Na thực ghen ghét, không khỏi có điểm hung tợn nhìn trừng trừng vào con mèo kia.
Con mèo mập mẫn cảm phát hiện một đạo ánh mắt không thiện cảm nhìn mình, nó quay đầu phát hiện là từ Lưu Na. Đôi mắt lục to di chuyển, từ trên người Âu Vãn Quân nhảy xuống, đi đến chỗ Lưu Na.
Nhìn con mèo đi tới gần, Lưu Na cảm thấy khẩn trương, nhưng nàng phát hiện con mèo này hôm nay trở nên dễ bảo, bắt đầu cọ chân nàng. Lưu Na trong lòng vui vẻ, vội vàng đem con mèo ôm vào lòng, đây chính là cơ hội tốt để nàng thể hiện a.
Con mèo mập vẫn không nhúc nhích ngồi trên đùi Lưu Na, còn Lưu Na thì đang vội vàng trưng bày tính thiện lương của mình. Đột nhiên, mặt nàng bất ngờ đổi màu, tiếp theo không còn chút hình tượng hét ầm lên. Mọi người cả kinh, nhìn về phía nàng, chỉ thấy một bãi nước đái mèo đang từ từ chảy xuống……..
Mẹ Tô hoảng hốt lập tức đuổi con mèo đi, tay chân luống cuống lấy khăn giấy chà lau, ba Tô chỉ biết lắc đầu, đây không phải là lần đầu a..
Tô Hoài Dương một bên đã sớm nhịn cười đến cả người phát run, không phải hắn không thông cảm, chỉ là cảm thấy có chút thỏa mãn. Âu Vãn Quân thì chỉ ngồi im nhìn, mặt không chút thay đổi.
Mẹ Tô bảo Lưu Na đi thay bộ đồ khác, còn cái váy dơ này để người giúp việc giặt sạch. Sau đó mẹ Tô liền thuận thế mời Lưu Na ở lại qua đêm, nàng tất nhiên là vô cùng cao hứng đáp ứng.
Tô Hoài Dương thấy thế, kéo lấy Âu Vãn Quân bước lên lầu, trước khi đi bỏ lại một câu, « Con với Vãn Quân đi ngủ trước. »
Trong phòng, Âu Vãn Quân đang tắm rửa. Tô Hoài Dương thì dọn dẹp hành lí nhỏ mà cậu mang đến, vừa mở ra thì nhìn thấy một cái CD được cất cẩn thận trong hộp, còn bọc vải nhung xung quanh, mặt trên không có viết chữ nào. Lúc này, Âu Vãn Quân vừa lau tóc vừa đi ra, Tô Hoài Dương cầm lấy CD tò mò nhìn cậu. Âu Vãn Quân mỉm cười, sau đó nhìn thoáng qua đầu máy trong phòng hắn, ý bảo hắn cứ tự nhiên xem.
Tô Hoài Dương đem CD bỏ vào máy, một giai điệu nhẹ nhàng truyền ra, chính là bài hát mà năm đó hắn đã tự tay thu tặng Âu Vãn Quân, . Vãn Quân vẫn giữ lại…… Tô Hoài Dương cảm động ôm chầm lấy người trước mắt.
Bên kia, Lưu Na vừa tắm rửa xong tính quay về phòng dành cho khách, không cố ý bước ngang qua phòng Tô Hoài Dương. Vừa đi đến trước cửa phòng, nàng liền nghe thấy tiếng hát mềm nhẹ du dương, là giọng của Tô Hoài Dương, tuy rằng rất khác so với hiện tại, nhưng nàng có thể nhận ra.
Tò mò, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, trộm nhìn vào trong phòng, sau đó nàng giật mình……
Trong phòng, Âu Vãn Quân ngồi trên ghế lật xem một quyển sách. Ở phía sau, Tô Hoài Dương đang cầm khăn lau mái tóc còn ướt cho cậu, trong ánh mắt tràn ngập sự sủng ái, hắn thỉnh thoảng ngâm nga theo ca khúc, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ bên tai Âu Vãn Quân…….
Nguyên lai……..nguyên lai đây là sự thật ! Nhìn những hình ảnh trước mắt, trong đầu Lưu Na trống rỗng. Nàng từng nghe anh trai của nàng có đề cập qua Tô Hoài Dương hình như là người đồng tính, nhưng nhiều năm trôi qua ai cũng không tận mắt thấy, cũng sẽ không tin là thật. Nguyên lai hết thảy đều là sự thật, khó trách Tô Hoài Dương không hề quan hệ với bất kì nữ nhân nào, nhiều năm qua, trong lòng hắn đã có người thương, hắn đang đợi……… cậu ta.
Không, nàng không cam lòng ! Nàng chẳng lẽ lại thất bại bởi một người nam nhân sao, tuy rằng người nam nhân đó rất xinh đẹp làm cho nàng tự cảm thấy xấu hổ, nhưng công sức của nàng hai năm qua thì sao ? Nàng không muốn buông tay, cũng sẽ không bao giờ buông tay………… Nếu cùng tranh với người kia, nàng tin tưởng chính mình có ưu thế hơn, về cái nhìn của xã hội cũng như về gia đình. Nàng tin tưởng chỉ cần đủ lý do, cuối cùng Tô Hoài Dương nhất định sẽ lựa chọn nàng.
Âu Vãn Quân sao ? Chúng ta hãy chờ xem…..
Nhìn thấy hai người đang thân mật trong lòng, trong mắt Lưu Na bắn ra tia nhìn oán độc…….
Nói đến một nửa, mẹ Tô rốt cục cũng chú ý tới người thanh niên thanh tú cao ráo đứng kế bên con trai mình, cẩn thận quan sát một chút, mẹ Tô đột nhiên biến sắc, bỏ lại hai người liền xoay lưng đi vào nhà. Chỉ cần liếc mắt một cái, mẹ Tô đã nhận ra Âu Vãn Quân, chính là nam hài xinh đẹp lúc trước chiếm lấy trái tim của thằng con trai mình, bảy năm, hiện tại cậu ta đã trở lại……..
Bất đắc dĩ nhìn Âu Vãn Quân cười nhún vai, Tô Hoài Dương đối với phản ứng của mẹ cảm thấy thật có lỗi.
« Này là chuyện thường tình mà. » Trao cho người yêu một nụ cười tươi rói, Âu Vãn Quân ôm lấy eo của Tô Hoài Dương, chắc trong thế gian này, chỉ có ba mẹ của mình đối với người yêu đồng tính của đứa con không hề sợ hãi cũng như phản đối thôi, sau khi bay qua Úc gặp ba, Âu Vãn Quân đã kể hết chuyện này cho gia đình của mình nghe, ba Âu đối với việc này cũng chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết………
« Vào nhà thôi. » Cầm lấy bàn tay của Âu Vãn Quân, Tô Hoài Dương dẫn đầu bước vào phía trong.
Phòng khách, mẹ Tô im lặng ngồi trên ghế sô pha, kế bên là một nữ nhân xinh đẹp, nhìn qua chính là tiểu thư của một gia đình giàu có nào đó.
Thấy hai người tiến vào, ba Tô vừa nâng tách trà định uống rõ ràng chấn động một chút, thiếu chút nữa đánh rơi cái tách, nhưng ông không hổ danh là lão tướng chém giết nhiều năm ở thương trường, lập tức liền khôi phục lại dáng vẻ trấn định như bình thường.
« Bác trai khỏe, con đã trở về. » Tiến lên cúi đầu chào ba Tô một cái, Âu Vãn Quân không hề có chút kiên ngạo chào hỏi.
« Ân. » Ba Tô đáp một tiếng rồi kêu vợ mình đem hai tách trà lên, ông không muốn phân phó người giúp việc, bởi vì chuyện kế tiếp sau đây chính là việc riêng của Tô gia.
Mẹ Tô tuy rằng không vui, nhưng vì có người ngoài ở đây, hơn nữa còn là gia đình trí thức, không thể nào làm mất mặt được.
Lưu Na nhìn thẳng vào Âu Vãn Quân, nào có nam nhân lớn lên còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân chứ, quả thực đây chính là đòn đả kích đối với nàng, lại thấy Tô Hoài Dương nhìn cậu đầy thân mật, trong lòng không biết nảy sinh tư vị gì. Nhà nàng cùng Tô gia là thân gia, nhưng lui tới cũng không thường xuyên, nhưng từ hai năm trước, bác gái thường xuyên mời bọn họ đến dùng cơm, nhìn thấy được tâm tư của mẹ Tô, cộng thêm một người vĩ đại như Tô Hoài Dương, nàng đã sớm coi chính mình là nàng dâu của Tô gia. Tuy rằng Tô Hoài Dương đối với nàng rất bình thường, nhưng nàng vẫn có lòng tin, bởi vì Tô Hoài Dương căn bản không có người bạn nữ nào, giả lấy thời gian, nàng khẳng định sẽ thành công.
Nhưng hiện tại nàng không còn tin tưởng chắc chắn như vậy nữa rồi, không biết như thế nào, thân là nam nhân, nhưng Âu Vãn Quân lại gây cho nàng cảm giác nguy hiểm, nàng chưa bao giờ thấy Tô Hoài Dương ôn nhu với người nào như vậy cả. Nàng không thể bỏ cuộc, Tô Hoài Dương chính là hy vọng lớn nhất của nàng, trên nàng có hai người anh trai, gia sản chắc chắn không thể nào đến phiên nàng thừa kế, hơn nữa sau khi tốt nghiệp với tấm bằng loại thường, nàng cũng chỉ tìm được một công việc nhỏ trong công ty. Nàng chính là người thích an nhàn, nếu ai đó kêu nàng làm viên chức, mỗi ngày sống cuộc sống lập đi lập lại như vậy liền cảm thấy đáng sợ. Những người nam nhân xung quanh, có thể cho nàng cuộc sống đầy đủ giàu sang chỉ có Tô Hoài Dương. Cho nên hai năm nay nàng cố gắng lấy lòng hai vợ chồng Tô gia, rốt cuộc cũng chiếm được ấn tượng tốt trong lòng hai người, tuy rằng Tô Hoài Quang và con mèo chết tiệt cho tới bây giờ vẫn xem nàng không vừa mắt…..
Lưu Na ngồi giữa mọi người, tính tình khôn khéo của nàng đã nhận ra được đây là loại không khí không hề tầm thường, nhưng nàng không nghĩ sẽ rời đi. Sáng sớm ngày hôm nay nàng đã tới rồi, vì gặp Tô Hoài Dương, nàng không quan tâm đến cái bụng đầy nước trà, cố gắng cùng hai vợ chồng Tô gia trò chuyện gần mấy tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới đợi được người trở về, cứ rời đi như vậy, nàng không cam lòng.
« Ba, Vãn Quân vừa về ngày hôm qua. » Tô Hoài Dương bắt đầu câu chuyện trước, « Ngày hôm qua con ở chung với em ấy ở khách sạn, quên gọi điện thoại báo cho ba mẹ một tiếng. » Hắn phải nhanh chóng nói rõ ràng ra hết, chặt đứt ý niệm trong đầu của mẹ.
Mẹ Tô nghe xong quả nhiên sắc mặt tái xanh, nhưng bà không phải là người dễ dàng từ bỏ, đứa con bên này không thông thì liền xuống tay với Âu Vãn Quân, làm cho cậu biết khó mà lui. Nghĩ vậy, bà lập tức mở miệng, « Hoài Dương a, Tiểu Na chờ con gần cả ngày. Bình thường gặp mặt còn hôn nhẹ mấy cái, như thế nào hôm nay ngay cả tiếp đón cũng không làm. »
Nghe xong những lời này, cọng gân trên trán Tô Hoài Dương giật giật mấy cái, mẹ tuyệt đối là cố ý ! Lưu đại thiên kim kia cũng thật là, không thấy nhà bọn họ đang có chuyện riêng hay sao ? Còn ở lì trong này làm cái gì !! Vội vàng nhìn người yêu một cái, chỉ thấy Âu Vãn Quân không biểu tình cúi đầu uống trà. Trời ạ, Tiểu Quân, em ngàn vạn lần đừng hiểu lầm a, chia cách thêm một năm nào nữa hắn thật sự sẽ chết a.
Ba Tô ở một bên cũng cảm thấy xấu hổ, tâm tư của vợ ông làm sao không hiểu được, nhưng…… Còn cô gái Lưu Na kia, bình thường nhìn rất thông minh, hôm nay tại sao không nhìn xem tình hình ? Ba Tô đang suy nghĩ làm sao để kêu Lưu Na trở về, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã mở miệng.
« Hoài Dương, em tìm anh đã vài ngày rồi. Nếu bác gái không nói anh phải đi xã giao, người ta còn tưởng rằng anh không thèm để ý đến người ta nữa chứ, anh chưa bao giờ nhớ đến em cả. » Nói là không có gì, nhưng biểu tình cùng giọng nói của Lưu Na thật sự muốn mờ ám có bao nhiêu mờ ám.
« Lưu tiểu thư, quan hệ giữa chúng ta dường như không có tốt đến như vậy. » Áp chế cơn tức trong lòng, Tô Hoài Dương lạnh lùng mở miệng, không khí liền ngay lập tức rơi vào xấu hổ, ngay cả mẹ Tô ở một bên cũng cảm thấy Lưu Na nói những lời này rất khó nghe, ba Tô nâng cái tách lên uống trà mấy lượt để che dấu sự khó xử, người coi như bình thường nhất thật ra là Âu Vãn Quân.
« Lưu tiểu thư, hai ngày nay Hoài Dương đều ở chung với tôi, bởi vì tôi vừa trở về, hơn nữa chúng tôi đã nhiều năm không gặp. Thật có lỗi, đã khiến cho cô phải chờ đợi rồi. » Âu Vãn Quân vừa nói xong câu này, Tô Hoài Dương liền sợ hãi, tuy rằng không nghe được cảm xúc, nhưng ai biết cái người này đang muốn ẩn ý điều gì.
« A, đúng vậy, người như Hoài Dương rất trọng nghĩa khí. » Bị Tô Hoài Dương tạt một gáo nước lạnh, Lưu Na không ngờ rằng đối phương lại không hề chừa cho nàng chút mặt mũi nào, nhưng may mắn Âu Vãn Quân tiếp lời, nàng vội vàng biết thời thế đáp lại. Âu Vãn Quân cười cười xem như đồng ý, nhưng không nói thêm gì nữa, không khí lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, tiếng mèo kêu lên, mọi người nhìn lại nơi phát ra, chỉ thấy một con mèo béo mập, đang từ từ chen vào giữa khe cửa.
Tô Hoài Dương vừa thấy con mèo kia tiến vào, mặt mày lập tức hớn hở, hắn hướng con mèo vẫy tay, mèo ta lập tức chạy vội tới, cái đầu liền chui vào lòng ngực Tô Hoài Dương.
« Đây là…….Vãn Thần ? » Âu Vãn Quân vừa thấy con mèo liền có cảm giác rất quen thuộc, có điểm nghi hoặc nhìn về phía Tô Hoài Dương. « Chính là nó. » Nhìn Âu Vãn Quân cười cười, Tô Hoài Dương liền đem con mèo đặt vào trong lòng ngực Âu Vãn Quân.
Lưu Na nhìn thấy cảnh đó, trong lòng không khỏi vui vẻ. Con mèo chết tiệt này thấy người lạ là bắt đầu giơ móng vuốt, gây không biết bao nhiêu là phiền toái, nàng đang chờ để chế giễu, lại phát hiện con mèo kia sau khi ngửi ngửi Âu Vãn Quân, rồi lập tức dùng đầu nhỏ cọ qua cọ lại trong lòng cậu, thậm chí còn liếm mấy cái lấy lòng, Lưu Na dám chắc, nếu nó mà là con chó thì cái đuối nhất định đang quẩy điên cuồng. Điều này làm cho Lưu Na thực ghen ghét, không khỏi có điểm hung tợn nhìn trừng trừng vào con mèo kia.
Con mèo mập mẫn cảm phát hiện một đạo ánh mắt không thiện cảm nhìn mình, nó quay đầu phát hiện là từ Lưu Na. Đôi mắt lục to di chuyển, từ trên người Âu Vãn Quân nhảy xuống, đi đến chỗ Lưu Na.
Nhìn con mèo đi tới gần, Lưu Na cảm thấy khẩn trương, nhưng nàng phát hiện con mèo này hôm nay trở nên dễ bảo, bắt đầu cọ chân nàng. Lưu Na trong lòng vui vẻ, vội vàng đem con mèo ôm vào lòng, đây chính là cơ hội tốt để nàng thể hiện a.
Con mèo mập vẫn không nhúc nhích ngồi trên đùi Lưu Na, còn Lưu Na thì đang vội vàng trưng bày tính thiện lương của mình. Đột nhiên, mặt nàng bất ngờ đổi màu, tiếp theo không còn chút hình tượng hét ầm lên. Mọi người cả kinh, nhìn về phía nàng, chỉ thấy một bãi nước đái mèo đang từ từ chảy xuống……..
Mẹ Tô hoảng hốt lập tức đuổi con mèo đi, tay chân luống cuống lấy khăn giấy chà lau, ba Tô chỉ biết lắc đầu, đây không phải là lần đầu a..
Tô Hoài Dương một bên đã sớm nhịn cười đến cả người phát run, không phải hắn không thông cảm, chỉ là cảm thấy có chút thỏa mãn. Âu Vãn Quân thì chỉ ngồi im nhìn, mặt không chút thay đổi.
Mẹ Tô bảo Lưu Na đi thay bộ đồ khác, còn cái váy dơ này để người giúp việc giặt sạch. Sau đó mẹ Tô liền thuận thế mời Lưu Na ở lại qua đêm, nàng tất nhiên là vô cùng cao hứng đáp ứng.
Tô Hoài Dương thấy thế, kéo lấy Âu Vãn Quân bước lên lầu, trước khi đi bỏ lại một câu, « Con với Vãn Quân đi ngủ trước. »
Trong phòng, Âu Vãn Quân đang tắm rửa. Tô Hoài Dương thì dọn dẹp hành lí nhỏ mà cậu mang đến, vừa mở ra thì nhìn thấy một cái CD được cất cẩn thận trong hộp, còn bọc vải nhung xung quanh, mặt trên không có viết chữ nào. Lúc này, Âu Vãn Quân vừa lau tóc vừa đi ra, Tô Hoài Dương cầm lấy CD tò mò nhìn cậu. Âu Vãn Quân mỉm cười, sau đó nhìn thoáng qua đầu máy trong phòng hắn, ý bảo hắn cứ tự nhiên xem.
Tô Hoài Dương đem CD bỏ vào máy, một giai điệu nhẹ nhàng truyền ra, chính là bài hát mà năm đó hắn đã tự tay thu tặng Âu Vãn Quân, . Vãn Quân vẫn giữ lại…… Tô Hoài Dương cảm động ôm chầm lấy người trước mắt.
Bên kia, Lưu Na vừa tắm rửa xong tính quay về phòng dành cho khách, không cố ý bước ngang qua phòng Tô Hoài Dương. Vừa đi đến trước cửa phòng, nàng liền nghe thấy tiếng hát mềm nhẹ du dương, là giọng của Tô Hoài Dương, tuy rằng rất khác so với hiện tại, nhưng nàng có thể nhận ra.
Tò mò, nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, trộm nhìn vào trong phòng, sau đó nàng giật mình……
Trong phòng, Âu Vãn Quân ngồi trên ghế lật xem một quyển sách. Ở phía sau, Tô Hoài Dương đang cầm khăn lau mái tóc còn ướt cho cậu, trong ánh mắt tràn ngập sự sủng ái, hắn thỉnh thoảng ngâm nga theo ca khúc, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ bên tai Âu Vãn Quân…….
Nguyên lai……..nguyên lai đây là sự thật ! Nhìn những hình ảnh trước mắt, trong đầu Lưu Na trống rỗng. Nàng từng nghe anh trai của nàng có đề cập qua Tô Hoài Dương hình như là người đồng tính, nhưng nhiều năm trôi qua ai cũng không tận mắt thấy, cũng sẽ không tin là thật. Nguyên lai hết thảy đều là sự thật, khó trách Tô Hoài Dương không hề quan hệ với bất kì nữ nhân nào, nhiều năm qua, trong lòng hắn đã có người thương, hắn đang đợi……… cậu ta.
Không, nàng không cam lòng ! Nàng chẳng lẽ lại thất bại bởi một người nam nhân sao, tuy rằng người nam nhân đó rất xinh đẹp làm cho nàng tự cảm thấy xấu hổ, nhưng công sức của nàng hai năm qua thì sao ? Nàng không muốn buông tay, cũng sẽ không bao giờ buông tay………… Nếu cùng tranh với người kia, nàng tin tưởng chính mình có ưu thế hơn, về cái nhìn của xã hội cũng như về gia đình. Nàng tin tưởng chỉ cần đủ lý do, cuối cùng Tô Hoài Dương nhất định sẽ lựa chọn nàng.
Âu Vãn Quân sao ? Chúng ta hãy chờ xem…..
Nhìn thấy hai người đang thân mật trong lòng, trong mắt Lưu Na bắn ra tia nhìn oán độc…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.