Chương 1
Mộc Lâm
25/03/2015
Mở đầu
Đã nhiều năm trôi qua, đứa bé cũng dần dần lớn lên, nhiều năm qua nhà họ Kỷ ở trong khu nhà cao cấp càng lúc càng náo nhiệt, Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm lại có thêm ba đứa con trai.
Con người cũng thay đổi theo năm tháng, người khỏe mạnh cũng già đi, nhưng người một nhà vẫn gắn bó như cũ.
Mà cô bé Kỷ Xảo An kia, mặc dù thân thể lớn lên thành "người lớn", nhưng tâm lý của cô vẫn là một cô bé, vẫn là bảo bối mà cha mẹ và mấy em trai thương yêu nhất, cũng là người mà mọi người không thể bỏ xuống được.
Mặc dù Kỷ Xảo An đã hai mươi lăm tuổi, thoạt nhìn bề ngoài giống như những cô gái bình thường khác, nhưng khi còn bé do một lần bị bệnh dẫn đến não bị tổn thương, trí tuệ chậm phát triển, mặc dù đã trưởng thành, nhưng trí tuệ và năng lực chỉ chỉ dừng ở năm mười tuổi.
Nhà họ Kỷ đường đường là một gia đình giàu có nhưng lại có một người như vậy, người ngoài nghe thấy không khỏi thở dài, muốn an ủi, nhưng chỉ cần là người nhà họ Kỷ, thì họ nhất định sẽ nói "Nhiều chuyện!"
Mặc kệ Xảo An là như thế nào, cô vĩnh viễn là bảo bối của cả nhà, vĩnh viễn có nụ cười sáng lạn hồn nhiên, có can đảm và lòng hiếu kỳ, thậm chí cô luôn khiến mọi người nhức đầu không thôi, nhiều lúc không biết nên trách cứ hay nên khen ngợi?
Buổi chiều gió thổi nhẹ, gió lạnh thổi qua sân nhà, thổi vào phòng khách to lớn củ nhà họ Kỷ.
Hôm nay là ngày nghỉ, khó khăn lắm mọi người mới đều ở nhà, người giúp việc mang bàn đến sân để cho cả gia đình ông bà chủ uống trà chiều, hưởng thụ gió thổi nhè nhẹ.
Mọi người rất bận rộn, chỉ thấy Kỷ Xảo An ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, lúc thì nhìn ra cửa cổng lúc lại nhìn em ba ngồi bên cạnh.
Cũng vì sợ Xảo An chạy lung tung, cho nên cậu em thứ ba luôn luôn nghiêm túc của cô chịu trách nhiệm giám thị cô.
Mặc dù Kỷ Xảo An là chị cả, nhưng mà người em trai trước mặt nhỏ hơn cô gần mười tuổi, luôn coi cô giống một người em gái.
Trên thực tế, không chỉ có mình cậu em này, ngay cả hai người em trai khác của cô cũng coi cô như em gái mà chăm sóc, bảo vệ, những bé trai này đều cam tâm tình nguyện trợ giúp gánh vác trách nhiệm này lên vai, chăm sóc người chị chậm phát triển trí tuệ này, một câu oán hận họ cũng không có, đã là tay chân (chỉ anh chị em trong gia đình), thì nên như thế.
Nhưng mà Kỷ Xảo An thì thảm rồi, trước kia là ba và mẹ trông coi cô, hiện tại cả ba người em trai cũng trông coi cô, làm cô muốn chạy đi chơi cũng không được.
"Tiểu Tiệp..." Cô làm nũng nói, dáng vẻ giống như không thể ngồi yên được nữa.
Nhưng mà người trước mắt nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi, cậu con trai chỉ mới vừa lên cấp ba chỉ liếc nhìn cô một cái, giọng nói quả thực so với ba thì càng giống ba hơn. "Ngoan ngoãn ngồi im! Không cần suốt ngày nghĩ muốn đi chơi."
"Người ta... Không phải là muốn đi chơi..." Queen -
"Thôi nào, ngoan một chút đi."
Kỷ Xảo An bĩu môi nhìn về phía cổng, cô muốn chạy ra khỏi cổng... chờ chút nữa anh sẽ đến đây... thật lâu rồi anh chưa đến...
Nhưng vào lúc này, bên trong nhà vọng ra tiếng gọi, muốn người đang giám thị Kỷ Xảo An vào giúp đỡ; cậu đứng lên, trước khi đi vẫn không quên nhìn Kỷ Xảo An ân cần dạy bảo một phen. "Chị, không được chạy lung tung đó! Nếu chị lại chạy đi khiến ba và mẹ không tìm được chị, mẹ sẽ khóc đó!" Nói xong mới đi vào nhà.
Kỷ Xảo An bĩu môi nhìn trái lại nhìn phải, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng thời cơ đã đến, bây giờ không chạy thì còn đợi lúc nào nữa?
Quả nhiên chỉ trong chớp mắt, Kỷ Xảo An liền rời khỏi ghế, chạy mất dạng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người trong nhà họ Kỷ đi ra ngoài, chuẩn bị hưởng thụ thời gian dùng trà chiều... Đây là thời gian của cả nhà, cũng là thói quen của họ, mỗi tuần sẽ chọn một ngày nghỉ, mọi người quây quần bên nhau tâm sự, uống trà, và ăn bánh ngọt Tạ Thi Âm làm, cùng nhau chia xẻ những việc thường gặp trong cuộc sống.
Quan trọng hơn là, khiến bọn nhỏ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Kỷ Văn Hào đi bên cạnh bà xã của mình, giúp bà bưng bánh ngọt ra, những công việc này họ sẽ không cần người giúp việc, mà tự mình làm.
Gia đình tụ hội, niền vui là tự mình chuẩn bị, nếu để người khác giúp đỡ thì không còn ý nghĩa nữa rồi.
Hai vợ chồng vẫn cười nói với nhau, mấy người con trai cũng chen vào mấy câu, nhưng ánh mắt của họ đều tập trung vào cái bàn trong sân, mọi người cũng không nói ra điều này.
Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Tiểu An đâu rồi?"
Tạ Thi Âm nhìn xung quanh, gió vẫn tiếp tục thổi, nhưng bà lại không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, đáng yêu của con gái. "Tiểu Tiệp, không phải bảo con ở đây trông chị sao?"
Vẻ mặt của cậu con trai gọi là Tiểu Tiệp kia liền cứng ngắc, quả nhiên là không biết nên nói gì. Cô gái này, không đúng! Người này đúng là con nít mà! Đã bảo đừng chạy lung tung rồi mà lại không chịu nghe, bây giờ không biết đã chạy đi đâu rồi! "Con... Có dặn chị ấy không được chạy lung tung rồi..." Sau đó liền hô to, "Kỷ Xảo An, chị ra đây cho em!"
Con trai lớn nhà hị Kỷ nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút, rồi nói với ba mẹ: "Ba, mẹ, con đoán là chị... lại chạy ra cổng nữa rồi!"
Kỷ Văn Hào nhìn con trai, "Sao con biết?"
"Hôm nay là ngày anh Tử Nghị giải ngũ! Anh Tử Nghị sẽ phải đến nhà chúng ta, chắc chắn là chị đang đợi anh ấy!" Anh phân tích rất rõ ràng.
"Khó trách! Khó trách không biết tại sao hôm nay chị ấy lại như vậy, ngồi cũng không yên."
"Thì ra là anh Tử Nghị muốn đến!"
Tạ Thi Âm và chồng liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ, đứa nhỏ này, nhiều năm qua cũng chỉ biết mỗi mình Bùi Tử Nghị, mà người Tiểu An thường nghĩ đến cũng chỉ có đứa bé trai kia.
Có lẽ Tiểu An không hiểu, nhưng họ đứng bên cạnh xem thì có thể nhận thấy được chân tình.
Tạ Thi Âm đặt đồ trong tay xuống, đi về phía cửa cổng, nhẹ nhàng kéo cửa ra, quả nhiên nhìn thấy con gái đang ngồi trên ghế đá. "Tiểu An."
Kỷ Xảo An vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mẹ, cười cười tỏ vẻ xin lỗi, "Mẹ."
"Con gái ngốc, nhanh vào thôi."
"Nghị Nghị muốn tới..."
Nhẹ nhàng đi lên cầm lấy tay con gái, "Nếu như Tử Nghị đến, nó sẽ nhấn chuông! Mau vào, mẹ chải đầu cho con, tóc bị gió thổi bay loạn hết cả rồi, nếu để Tử Nghị thấy sẽ ngượng ngùng."
Kỷ Xảo An cười cười, nhiều năm qua vẫn là nụ cười rực rỡ này, cô vùi đầu vào lòng mẹ làm nũng giống như khi còn bé.
Có lúc Tạ Thi Âm sẽ nghĩ, nếu như con gái trưởng thành sẽ mất đi nụ cười đáng yêu này, vậy thì không lớn cũng là một ân huệ ông trời ban cho Tiểu An, làm cô vĩnh viễn có thể giữ được nụ cười đơn thuần.
Dắt con gái vào ngồi lên ghế, Tạ Thi Âm chải đầu giúp cô.
Tóc Xảo An mềm mại lại thẳng, cộng thêm làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt thâm thúy, Tiểu An thật sự là một cô gái rất đẹp.
Không có đáng tiếc, Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào vẫn không nói đáng tiếc, họ tin Tiểu An may mắn có được vẻ đẹp như vậy, cũng có một tấm lòng lương thiện.
Kỷ Văn Hào cười cười nói với con gái: "Tiểu An còn chạy ra cửa chờ Tử Nghị nữa, vậy thì ba sẽ ghen đó!"
"Ba ba..." Tiểu An vừa cười và kêu ba.
Con trai lớn nhà họ Kỷ cũng nói: "Đúng vậy, em cũng sẽ ghen."
Con trai thứ hai cũng nói: "Em cũng như vậy!"
"Em trai..."
Nhưng mà sắc mặt của cậu con trai út xanh mét, "Em sẽ không ăn dấm, em sẽ nổi giận. Kỷ Xảo An, em đã nói chị không được chạy lung tung!"
Kỷ Xảo An vội vàng xin lỗi, khoanh tay trước ngực nói: "Chị xin lỗi..."
Tạ Thi Âm cười cười, giúp con gái cột tóc, rồi ngồi xuống bên cạnh, "Được rồi, không sao rồi! Tiểu An, em trai rất quan tâm con! Lần sau không nên như vậy nữa, nếu không mọi người sẽ lo lắng."
"Con xin lỗi..."
Bầu không khí liền nóng lên, mỗi người đều trò chuyện thật vui, còn Tiểu An thì ngồi một bên vừa ăn bánh ngọt trên bàn vừa nghe mọi người nói chuyện, có nhiều lúc cô nghe không hiểu mọi người đang nói gì, trải qua nhiều năm học tập, cô cũng đã học xong rất nhiều kỹ năng sống, cũng nghe hiểu được một số việc đơn giản trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, còn những chuyện "sâu" hơn thì cô không có cách nào hiểu được.
Nhưng cô vẫn thấy vui vẻ, có thể ở cùng với mọi người, nhìn ba và em trai nói chuyện, nghẹ mẹ dặn dò và thương yêu, cô cảm thấy mình thật vui vẻ.
Chẳng qua là thỉnh thoảng ánh mắt cô lại liếc nhìn ra ngoài cổng, chờ bạn tốt đã quen biết thật nhiều năm - Bùi Tử Nghị.
Mỗi lần đến Bùi Tử Nghị sẽ mang cho cô một cây kem, lúc mới bắt đầu là cô chờ cây kem mà anh mang đến, sau đó cô cũng không biết rốt cuộc là mình chờ cái gì?
Là kem, hay là anh?
Vấn đề này, cô cũng không biết...
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, cái gì cũng chưa thấy được, đã thấy Kỷ Xảo An lao ra ngoài tốc độ giống như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, quả thực là rất nhanh.
Con trai thứ ba lắc đầu cười khổ, "Xem ra cả nhà chúng ta gộp lại cũng không bằng anh Kỷ rồi!"
Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Đó là các con, chứ người Tiểu An yêu thích nhất chính là ba."
Tạ Thi Âm cười cười, vỗ vỗ chồng, đã nhiều năm rồi, chồng bà vẫn rất bảo vệ con gái, tình huống tranh thủ tình cảm như thế này cũng thường hay gặp.
Kỷ Xảo An mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Bùi Tử Nghị, cô vui mừng đến nỗi xém nhảy dựng lên; mà Bùi Tử Nghị nhìn thấy cô, ban đầu sắc mặt căng thẳng sau đó đôi môi cũng nở nụ cười dịu dàng.
"Nghị Nghị..."
"Sao vậy? Em tìm anh hay tìm kem của anh?"
"Nghị Nghị, muốn ăn lạnh lạnh..."
Bùi Tử Nghị cười lắc đầu, lấy kem trong túi đưa cho cô, nhìn cô đứng ngay tại chỗ bóc kem ra rồi cắm một miếng lớn, nụ cười trên mặt càng sâu.
Anh chỉ biết khi anh buồn phiền, chỉ cần nhìn thấy cô thì mọi phiền não đều tiên tan hết.
Chẳng qua là vấn đề vẫn không có cách giải quyết!
Kỷ Xảo An chủ động kéo tay Bùi Tử Nghị, mà Bùi Tử Nghị cũng không cảm thấy lạ... Từ nhỏ đến lớn, hình như từ lúc họ biết nhau đến giờ, thường có rất nhiều hành động thân mật như vậy.
Cô thích, anh liền tiếp nhận, giống như không nghĩ đến có cái gì không đúng.
Vào sân, nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Kỷ đang ngồi trên ghế ở trong sân, Bùi Tử Nghị liền chào hỏi mọi người. "Con chào bác trai, bác gái."
"Tử Nghị, đã lâu không gặp."
"Anh Bùi, cuối cùng cũng được giải ngũ rồi à!"
Bùi Tử Nghị cười cười, "Đúng vậy, đếm xong bánh bao, cuối cùng cũng tự do."
Kỷ Văn Hào nhìn người đàn ông này, lúc trước một đám nhóc loay choay nhưng bây giờ thằng nhóc đã trưởng thành, cao lớn đẹp trai là một người đàn ông thành thục, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh.
Lại nhìn con gái mình đang đứng cạnh cậu ta, Kỷ Văn Hào càng cảm khái... ông từng nghĩ sẽ gả con gái mình cho Bùi Tử Nghị, nhưng mà đứa bé lớn lên, tương lai cũng sẽ thay đổi, ông không đủ khả năng khống chế.
Tạ Thi Âm nhìn con gái, "Tiểu An, để Tử Nghị ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Kỷ Xảo An vội vàng buông tay Bùi Tử Nghị ra để anh ngồi xuống, mình thì ngồi sát bên, cứ như vậy Bùi Tử Nghị gia nhập hàng ngũ nói chuyện cùng người nhà họ Kỷ.
Rất lâu rồi Bùi Tử Nghị đã có cảm giác mình thích nhà họ Kỷ hơn, anh thích không khí nơi này, cũng thích cô bé này, nhưng hiện tại anh lại tiến thoái lưỡng nan, rất khó lựa chọn, lại không biết nên lựa chọn nên như thế nào.
Cô bé này, hiểu không?
"Tử Nghị, hôm nay ở lại ăn tốt đi!"
"Dạ, con cám ơn."
Trong ánh mắt Bùi Tử Nghị giống như đang suy nghĩ điều gì đó, có lẽ Kỷ Xảo An không nhìn ra, dù có nhìn ra cũng không hiểu, nhưng những người còn lại của nhà họ Kỷ đều phát hiện ra.
Bữa tối hôm đó, Bùi Tử Nghị cùng ăn với mọi người trong nhà họ Kỷ, thỉnh thoảng cũng cười nói, bầu không khí tương đối sôi nổi, dĩ nhiên lời nói trẻ con của Kỷ Xảo An khiến mọi người đều bật cười.
Sau khi ăn xong, Bùi Tử Nghị cùng Kỷ Xảo An đi tới vườn hoa, thật ra thì do cô một mực đòi đi theo anh... đã nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn bám theo anh như một cái đuôi, cô thích đi theo anh, còn anh thì lại không nói gì.
Nhìn lúm đồng tiền đáng yêu của cô, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác nín thở, cô bé này đã trưởng thành, đã không phải là cô nhóc khi bé kia nữa, nhất định cô không biết cô luôn luôn có thể tác động tới tim anh, để cho anh cảm giác được tim của anh khi thì đập quá nhanh khi thì quên cả đập.
Nhưng mà nhất định cô không hiểu, cô sẽ không hiểu... cô khiến anh cảm thấy vô lực và thất bại.
Đột nhiên Bùi Tử Nghị không nhịn được nói toàn bộ những suy nghĩ trong lòng mình cô cô biết, dĩ nhiên, anh dùng những từ dễ hiểu nhất, nói quyết định trong lòng mình cho cô biết.
Sau đó không ai biết Bùi Tử Nghị về lúc nào, nhưng mọi người phát hiện Kỷ Xảo An bĩu môi, ngồi ở bậc thang trước cửa nhà nhìn bầu trời đầy sao, nhìn trăng sáng.
Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào trao đổi ánh mắt, rồi quyết định để bà lên trước, ngồi xuống bên cạnh con gái. "Tiểu An, sao vậy con?"
Kỷ Xảo An nhìn cha mẹ, lần đầu tiên ánh mắt cô hiện lên vẻ hoang mang, "Mẹ."
"Làm sao vậy con?"
"Mẹ, nước Mỹ là cái gì?"
"Nước Mỹ... là một quốc gia!"
"Vậy nước Mỹ ở đâu?"
"Ở rất xa... Tại sao con lại hỏi những điều này vậy?"
Kỷ Xảo An nhìn mẹ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thất bại và khó hiểu, đây là lần đầu tiên Tạ Thi Âm nhìn thấy trong mắt con gái lộ ra những cảm xúc này.
Kỷ Xảo An không giải thích được, có phải cô đã làm sai điều gì không, cô không ngoan sao? Tại sao... Nghị Nghị lại muốn đi? "Mẹ, Nghị Nghị... muốn đi nước Mỹ!"
Nước Mỹ... Cô có thể đi đến đó không?
Chương 1.
Trong một lớp học ồn ào của khối sáu, một cô bé ngồi hàng ghế đầu tiên cạnh cửa sổ, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, cặp mắt to tròn nhìn cái thế giới này, giống như cái thế giới này không giống như trong trí tưởng tượng của cô.
Có rất nhiều bạn nhỏ, ai cũng thật đáng yêu, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn, có vài người vây quanh cô sờ sờ tóc của cô, sau đó cô sẽ mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.
Lúc này, một cậu bé nhảy ra, dáng vẻ như đại ca muốn mọi người cút ngay; mọi người lập tức giải tán, cô bé nhìn thấy cậu con trai, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
"Nghị Nghị..."
"Cầu xin cậu thông minh lên một chút có được hay không? Có người thì muốn chơi với cậu, có người thì muốn bắt nạt cậu, cậu nên phân biệt được biết không?"
"Hì hì..."
"Chẳng qua không sao cả! Mình sẽ bảo vệ cậu, nếu ai dám bắt nạt cậu, mình sẽ đánh bọn họ nhừ tử."
Nhìn cậu bé giơ quả đấm, cô bé bĩu môi, lắc đầu, lại cười cười. Cô luôn thích cười như vậy, để nụ cười cực rỡ luôn hiện hữu trên khuôn mặt đáng yêu của cô.
"Thầy giáo nói chỉ cần cậu không ngủ trong giờ học là được rồi, cho nên tuyệt đối không được ngủ, nhưng cũng đừng nói chuyện với bạn học! Bác Kỷ nói thật lâu nhà trường mới đồng ý cho cậu vào lớp học. Nhưng cậu cũng đừng lo lắng, mình nhất định sẽ chỉ cậu..."
"Chỉ cái rắm! Một người bị thiểu năng trí tuệ sao mà chỉ được?"
Một giọng nói vang lên ở phía sau, cậu bé nheo mắt lại nhìn, cô bé cũng ló đầu ra nhìn xem ai đang nói, sau đó lại cười cười.
"Cười cái rắm! Thật là một đứa ngu ngốc."
Không khí tương đối căng thẳng, cậu bé xoay người nhìn chằm chằm một cậu bé khác đang nói, ánh mắt lộ vẻ tức giận, cũng bởi vì động tác này, khiến cậu hoàn toàn che cô bé ở phía sau mình. "Cậu nói lại lần nữa xem!"
Cậu bé kia cũng tỏ ra không sợ hãi, trừng mắt lại.... ở trường cậu ta là một tiểu bá vương, không hề sợ ai! "Nói mấy lần cũng như vậy thôi, ngu ngốc chính là ngu ngốc."
"Mẹ kiếp! Miệng mày sao lại thối thế hả! Đáng ăn đòn..." Thế là cậu xông lên phía trước, đánh nhau với đứa bé kia.
Đối phương cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, hiển nhiên rất thích nghênh chiến. "Tao thấy dáng vẻ của mày rất chướng mắt! Cho rằng mình là hộ hoa sứ giả sao?"
Trong hỗn loạn truyền ra câu này, hai đứa trẻ đánh nhau túi bụi, bên trong lớp học hoàn toàn hỗn loạn, tất cả học sinh đều hét chói tai, mọi người đều tránh ra để nhường chỗ cho hai cậu bé đang đánh nhau.
Cô bé cũng há miệng thật to, cho dù cô ngốc, nhưng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô vội đứng lên quơ tay. "Nghị Nghị... Không thể..."
"Nghị Nghị..."
Nghị Nghị...
****
Kỷ Xảo An yên lặng ngồi gấp quần áo, trải qua rất nhiều lần học tập và luyện tập cuối cùng cô cũng biết làm việc này.
Đây là một quỹ từ thiện được mở dưới danh nghĩa của cô nhi viện bao gồm cả việc nuôi dạy (nuôi và dạy học), nhận nuôi những đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, hơn nữa cũng cung cấp không gian học tập cho những đứa trẻ giống như Kỷ Xảo An, để chúng học được cách tự lập.
Mà Xảo An lại làm việc ở đây, từ khi học hết chương trình phổ thông cô cũng không học lên nữa, trên thực tế cô cũng không cần và không muốn học lên.
Sau khi Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm suy nghĩ thì đã quyết định để cô học cách độc lập tự chủ, tự chăm sóc bản thân, thậm chí phát huy sức lực bản thân giúp đỡ xã hội.
Xảo An rất ngoan, cô đơn thuần... điều cô thường nghĩ đều là những trò chơi, cô cũng rất thích những trò chơi đó, nhưng độ khó của những trò chơi lại khác nhau, cần thời gian thích ứng, nhưng Xảo An vẫn vui vẻ đi học cách chơi.
Lúc này một bạn nhỏ đi đến gọi cô, giọng nói rất lớn, nhưng Xảo An đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không nghe thấy, mãi cho đến khi những bạn nhỏ khác chạy đến kéo góc áo cô, cô mới bừng tỉnh.
"Chị..."
"Làm sao vậy..."
"Tiểu Vi đang khóc."
Kỷ Xảo An vội vàng đứng lên, đi theo bạn nhỏ đến căn phòng bên cạnh, nhìn thấy một cô bé ngồi dưới đất khóc, bên cạnh có hai bé trai đang lôi kéo bé, giống như đang đoạt địa bàn, ai cũng không nhường nhau.
Tiểu Vi và Xảo An đều bị thiểu năng trí tuệ, đều khác nhau là tiểu Vi thích khóc, lá gan cũng nhỏ, chỉ cần người khác to tiếng hay nghiêm mặt thì Tiểu Vi liền rơi nước mắt.
Tiểu Vi không nhín, bé trai bên cạnh cũng không dám cử động, nhưng mà hai người đang nắm quần áo của Tiểu Vi, người nào cũng không buông tay.
Kỷ Xảo An vội vàng tiến lên. "Không thể như vậy... không thể..."
Kỷ Xảo An ngồi dưới đất, vội vàng ôm Tiểu Vi vào ngực vỗ về an ủi cô bé; Tiểu Vi dựa vào lòng Kỷ Xảo An tiếp tục khóc.
"Tiểu Vi ngoan... Có chị ở đây..." Kỷ Xảo An cố gắng nhớ lại những động tác và những lời yêu thương của mẹ cô, ôm bé gái vào lòng, cô cũng an ủi và chăm sóc bé y chang mẹ cô làm với cô.
Cô không hiểu chăm sóc là gì, lại càng không hiểu cái gì là tâm lý học, cô chỉ biết cô rất thích được mẹ ôm, bởi vì được ôm rất thoải mái...
Tiểu Vi thoải mái dựa vào ngực cô nói, "Chị... Hơi sợ..."
"Không phải sợ... có chị ở đây..." Lau nước mắt trên mặt bé, Kỷ Xảo An lắc lư cơ thể, tiếp tục an ủi Tiểu Vi.
Lúc này có một một người đàn ông từ cửa chạy vào phòng, theo sau là một người phụ nữ, chẳng qua là chân trái của người phụ nữ di chuyển hơi bất tiện, giống như là bị cà thọt.
Người đàn ông nhìn xung quanh, "Có chuyện gì vậy?"
Cái chú này luôn luôn nghiêm túc, đứa trẻ nào trong viện cũng sợ, tất cả mọi người đều im lặng không dám nói chuyện.
Người phụ nữ thấy thế thì lắc đầu bật cười, "Dáng vẻ này của anh sẽ hù chết bọn nhỏ mất!"
Người đàn ông nhún nhún vai, người phụ nữ ngồi xổm người xuống, nhìn hai bé trai đang không biết nên làm gì kia, "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho chị biết, tại sao Tiểu Vi lại khóc?"
Một đứa bé trai gãi gãi đầu, "Cháu muốn rủ Tiểu Vi đi chơi."
"Cháu cũng vậy."
Nở nụ cười, "Muốn chơi cùng Tiểu Vi! Rất tốt! Nhưng mà không nên lôi kéo! Tiểu Vi sẽ sợ đó!"
Kỷ Xảo An dùng sức gật đầu, vỗ vỗ đứa bé trong ngực "Tiểu Vi hơi sợ... không thể kéo..."
Người phụ nữ kia sờ sờ đầu hai bé trai, biết hai đứa bé này rất hiền, chỉ là nhìn thấy Tiểu Vi không thể thích ứng với hoàn cảnh, một mình núp trong góc nhìn rất đáng thương, muốn mang bé đi chơi. "Nhưng mà các con cũng rất ngoan! Phải chăm sóc Tiểu Vi hơn nữa đó! Chờ thêm một thời gian nữa, Tiểu Vi tương đối thích ứng với hoàn cảnh, các con có thể mang bạn đi chơi, nhưng nữa phải nhớ kỹ, không được chạy đi xa đó!"
"Đã biết!"
Kỷ Xảo An vỗ vỗ Tiểu Vi, nhìn cô bé trong ngực đang bĩu môi, hiển nhiên là rất lệ thuộc vào cô, Xảo An cũng nói: "Tiểu Vi, muốn đi chơi không? Rất vui đó!"
"Hơi sợ..."
"Không phải sợ... Chị cùng chơi với em..."
Cuối cùng cũng trấn an được đám nhỏ, người phụ nữ căn dặn người đàn ông đứng bên, "Anh đưa bọn nhỏ ra khu đất trống chơi bóng đi."
Người đàn ông gật đầu, cầm trái banh bên cạnh lên, "Đi thôi! Ra ngoài chơi bóng, ai đến cuối sẽ bị ăn đòn."
Tất cả bọn nhỏ đều hô lên, cười nói với nhau, ai cũng rất vui, kẻ trước người sau chạy ra khỏi phòng; chỉ chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Kỷ Xảo An, Tiểu Vi, và gười phụ nữ kia.
Kỷ Xảo An vẫn ôm Tiểu Vi, thậm chí còn hát một bài hát thiếu nhi, hy vọng Tiểu Vi vừa khóc xong có thể ngủ một giấc, quên đi cảm giác sợ hãi kia.
Ngượi phụ nữ ngồi một bên nhìn, trên mặt nở nụ cười vui mừng, cô nhẹ nhàng huých Xảo An, "Xảo An, phòng làm việc của mình còn có việc cần xử lý, mình đi trước nhé!"
Xảo An cười cười, "Ừ!"
"Vậy Tiểu Vi giao cho cậu đó!"
"Được"
Người phụ nữ đứng lên xoay người đi ra ngoài, ra đến cửa phòng, cô lại không nhìn được quay đầu lại nhìn... hình ảnh này khiến cô cảm thấy ấm áp, rất thoải mái.
Xảo An tốt bụng phát ra từ nội tâm, bởi vì ngay chính cô cũng không biết hành động của mình gọi là tốt bụng, cho nên càng lộ vẻ trân quý.
Nhìn hình ảnh Xảo An hết lòng chăm sóc đứa bé, đây chính là hình ảnh đẹp nhất thế giới, một cô bé lương thiện động lòng người, cho dù bị khiếm khuyết, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô.
Khó trách hai người đàn ông kia không có cách nào buông bỏ được cô ấy, khó trách...
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên không lâu thì toàn trường cũng về gần hết, chỉ còn lại thầy giám thị, thầy chủ nhiệm và hai học sinh nam bị phạt đứng... cậu bé bên trái lộ ra vẻ mặt tức giận, con mắt tím bầm, khóe miệng còn có máu.
Cậu bé bên phải cũng không khá hơn là mấy, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh, giống như không hề để ý đến hành động đánh nhau vừa rồi của mình.
Lúc này thầy giáo chủ nhiệm đi từ phòng giám thị ra, nhìn hai người họ rồi nói: "Thầy đã liên lạc với phụ huynh của hai em, lát nữa họ sẽ đến đây đón hai em."
Cậu bé bên trái - Bùi Tử Nghị - la to, "Em sẽ bị ba em đánh chết!"
Thầy giáo nhìn cậu rồi nói: "Vậy thì đừng có đánh nhau!" Thật không nghĩ tới một học sinh ưu tú như Bùi Tử Nghị lại đánh nhau, theo như lời nói của các học sinh trong lớp, và chính cậu cũng thừa nhận, là cậu ra tay đánh người trước!
Cậu bé còn lại tên là Giang Uy, cảm thấy không sao cả chỉ nhún nhún vai, "Không sao cả, dù sao bà nội em cũng không quản em."
Thầy giám thị và thầy giáo chủ nhiệm cũng không nhìn Giang Uy, họ đã đã sớm biết đứa nhỏ này có hành vi lệch lạc, vì vậy có thể không để ý đến cậu thì sẽ sẽ không để ý, dù sao đi đến trường học đi học tuân thủ qui định của nhà trường là tốt rồi.
Nói xong thầy chủ nhiệm liền rời đi, để hai đứa trẻ tiếp tục đứng trước cửa phòng quản sinh; Bùi Tử Nghị cảm thấy rất buồn bực, mẹ kiếp, nếu không phải cái thằng này mắng Tiểu An, cậu làm sao phải đánh nó?
Nếu nó dám mắng một lần nữa, cậu lại đánh một nữa, điều này tuyệt đối không thay đổi được, nói giỡn, dám mắng Tiểu An, chính là cần ăn đòn. "Cũng tại mày, nếu mày không mắng Tiểu An, tao mới không đánh nhau với mày."
Giang Uy vẫn tỏ vẻ không sao, "Tao thích thì tao mắng, mày làm gì được nào? Muốn đánh thì tới đây! Mày tưởng tao sợ chắc!"
Nói giỡn, từ trước đếnh giờ cậu chưa bao giờ đánh thua... Mặc dù mấy đấm của người này rất mạnh, khiến mặt cậu giờ vẫn còn đau, nhưng mà cậu sẽ không nhận thua.
"Mẹ nó, mày thật sự muốn ăn đòn mà! Mắng Tiểu An như vậy là có ý gì?"
"Bởi vì tao thấy nó cứ luôn miệng kêu 'Nghị Nghị', ' Nghị Nghị' rất khó nghe!"
"Mắc mớ gì tới mày!" Cậu rất thích Tiểu An gọi cậu như vậy.
"Tao thấy khó chịu!"
"Mẹ nó, không dạy dỗ mày, mày đúng là hèn hạ mà."
"Đến đây."
Bỗng nhiên từ cây cột phía sau nhô ra một cái đầu, chính là Kỷ Xảo An, mà trên tay cô còn cầm một cái túi nhỏ.
"Tiểu An, sao cậu còn chưa về nhà?"
Xảo An đi qua, trên mặt nở nụ cười xin lỗi, cô lấy cây kem trong túi đồ ra.
Vừa lúc Bùi Tử Nghị bị phạt đứng đã lâu, cảm thấy hơi khát. "Wow! Là lạnh lạnh! Vừa lúc mình đang khát nước,"
Xảo An cười cười, lại lấy một cây khác đưa cho Giang Uy; Giang Uy hơi kinh ngạc, nhưng không nhận.
"Lạnh lạnh... ăn lạnh lạnh..."
"Mình..."
Bùi Tử Nghị vừa cắn một miếng kem to, vừa liếc cậu ta, "Tiểu An, đừng để ý đến cậu ta, để cậu ta chết vì khát cũng tốt, cây đó cũng cho mình ăn đi."
Giang Uy vội vàng giật lấy, lộ vẻ mặt đắc ý, "Không cho cậu đấy."
"Cho mình! Tiểu An, không nên cho cậu ta."
"Như thế nào!"
Lúc này Kỷ Xảo An đứng giữa hai người, tách hai người ra, chính mình cũng bắt đầu ăn kem.
Cứ như vậy, ba đứa trẻ suýt nữa tan học về nhà khi mặt trời khuất bóng, đứng trước cửa phòng giám thị ăn kem.
Bùi Tử Nghị, Kỷ Xảo An, và Giang Uy cùng với mùi vị của cây kem, đã trở thành một ký ức ngọt ngào không thể quên được...
***
Anh đứng ở cửa, nhìn cô bé đang bận rộn sắp xếp lại các món đồ chơi... nhiều năm như thế, cô vẫn là một cô bé, vĩnh viễn sẽ không lớn lên, vĩnh viễn đáng yêu như vậy.
Đột nhiên cô bé ngừng lại, giống như là nhớ tới gì đó, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, cô đơn thuần nên sẽ không che dấu tâm tình, cô không biết làm sao, hơn nữa cô đang nhớ đến cái gì.
Là người đàn ông kia sao?
Anh đi vào phòng, đến bên cạnh cô, giúp cô bỏ những món đồ chơi kia vào tủ.
Kỷ Xảo An phát hiện anh, liền mỉm cười, "A Uy..."
Người đàn ông này chính là Giang Uy, anh cũng cười, rồi giúp Kỷ Xảo An làm việc, trên thực tế, anh cũng nhờ cô, mới có cơ hội làm việc ở đây.
Thành thật mà nói, Giang Uy không nghĩ đến mình sẽ làm việc ở hội từ thiện, công việc này là do Xảo An và bác Kỷ giúp anh xin... sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh bắt đầu đi theo những băng phái xã hội đen thậm chí còn phạm tội, từng đi tù.
Sau khi ra tù không lâu, anh gặp Tiểu An, dù đã qua nhiều năm nhưng cô vẫn thuần khiết như trước.
Nhìn lại mình, trưởng thành lại trở thành người dơ bẩn, xã hội này giống như vứt bỏ anh, nhưng Tiểu An lại rất vui vẻ chào hỏi anh, thậm chí còn làm nũng với bác Kỷ, để bác sắp xếp cho anh một công việc trong hội từ thiện.
Thật ra thì từ năm đó sau khi ăn cây kem kia xong thì anh đã không thể nào quên được cô bé này rồi, cũng từ giây phút đó anh không cho phép mình mắng cô nữa, gì mà ngu ngốc, thiểu năng đều không nói ra khỏi miệng.
Thậm chí anh cũng bắt đầu thấy tức giận khi người khác mắng cô, thì ra đây là ý muốn bảo vệ...
Anh có thể cảm nhận được tình cảm giữa Tiểu An và Bùi Tử Nghị, thậm chí còn ghen tỵ, cho nên sau khi biết tin Bùi Tử Nghị ra nước ngoài, trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Nhưng mà nhìn thấy Tiểu An ít cười hơn, mặc dù cô vẫn hồn nhiên như trước nhưng thời gian ngẩn người lại càng nhiều.
Anh không đành lòng khi thấy cô như vậy, đúng vậy! Anh thừa nhận anh thích Tiểu An, cũng vì cô mà đau lòng không thôi, nhiều lúc anh không nhịn được xúc động, không nhịn được xúc động thích một người
Có lẽ năm đó anh khiêu khích Bùi Tử Nghị, cũng do anh không thích anh ta bảo vệ cô, độc chiếm cô! "Tiểu An, em đang nhớ Bùi Tử Nghị sao?"
Nghe được cái tên quen thuộc, Tiểu An trực tiếp bộc lộ ánh mắt bất đắc dĩ, có thể nhìn ra được cô rất nhớ anh ta: "Nhớ... nhớ Nghị Nghị..."
Giang Uy cười khổ, "Em thật đúng là thành thật, không nể mặt anh gì cả."
"A Uy..."
Giang Uy cười cười, "Tiểu An, thật ra thì anh rất thích em!" Anh lớn mật nói, nói tiếng lòng của mình, cũng thử dò xét, cũng là thổ lộ.
Kỷ Xảo An cười cười, "Thích, Tiểu An thích A Uy..."
Giang Uy nhìn ánh mắt của cô, đó là ánh mắt đơn thuần, không hề có chút tạp chất, không hề chê dấu, không hề có một tia đa tình, căn bản làm cho người ta nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Anh biết, anh thật sự biết, cô nói thích là tình cảm giữa bạn và bạn... giống như cô thích đồ chơi vậy, nhưng mà khác với thich Bùi Tử Nghị.
Cũng dọn dẹp đồ chơi xong rồi, Kỷ Xảo An trực tiếp ngồi trên tấm đệm đặt trên mặt đất để nghỉ ngơi, lấy tay lau mồ hôi; Giang Uy cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không ngồi quá gần cũng không quá xa.
Bỗng nhiên Giang Uy phát hiện mình có thể đã hiểu tại sao Bùi Tử Nghị sẽ chọn sau khi giải ngũ liền ra nước ngoài, có thể người này đang trốn tránh!
Trốn tránh tình cảm của Tiểu An sao? Có thể không phải vậy, thậm chí có thể nói hoàn toàn ngược lại, có thể Bùi Tử Nghị cho rằng Tiểu An không hiểu được tình cảm.
Có lẽ anh ta cho rằng Tiểu An đơn thuần như vậy, cô sẽ thích tất cả những người đối xử tốt với mình, căn bản cô không hiểu được cái gì là tình cảm, cái gì là tình cảm giữa nam nữ, cái gì gọi là yêu.
Bùi Tử Nghị thật sự rất ngốc!
"Nghị Nghị..."
Trái tim Giang Uy thắt lại, bình thường chán ghét, ghen tỵ với Bùi Tử Nghị là một chuyện, nhưng bây giờ nhìn thấy Xảo An lúc nào cũng nhớ anh ta, anh cũng rất không nỡ.
Từ sau khi anh được Tiểu An và Bác Kỷ giúp đỡ để làm lại cuộc đời, anh tự nói với mình anh sẽ không bao giờ rời khỏi đây, anh sẽ dùng cả đời để báo đáp Tiểu An, giúp đỡ Tiểu An.
Anh không khìm lòng được đưa tay sờ đầu Tiểu An, thân mật nói: "Tiểu An, không nên nghĩ quá nhiều có được hay không? Vui vẻ lên, nơi này cũng có nhiều bạn nhỏ thích chị Tiểu An đó!"
Kỷ Xảo An cười cười, "Ừ!"
Bầu không khí giữa hai người rất ấm áp, giống như hai người bạn tốt nói chuyện với nhau, cho dù trong lòng anh là một tấm chân tình, nhưng anh lựa chọn đè nén...
Có lẽ ở mức độ nào đó, Bùi Tử Nghị cũng nghĩ như vậy... anh ta không muốn Tiểu An phiền não về vấn đề này.
Ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng, cô ấy không dám đi vào trong phòng, giống như sợ mình sẽ phá hư bầu không khí của hai người kia. Cô khẽ thở dài một hơi, rất nhẹ, nhưng lại vang dội trong đáy lòng.
Kỷ Xảo An đơn thuần không thể tiếp nhận được loại tâm tình quá phức tạp này, cô thích mọi người, cho dù người đó không thích cô, nhưng cô vẫn thích tất cả mọi người.
Hơn nữa cô rất thích Nghị Nghị, Nghị Nghị là bạn tốt nhất của cô, cô thích giống như hồi còn bé cùng anh ăn kem, chơi rất vui vẻ.
Nhưng mà không thấy Nghị Nghị, Nghị Nghị đã đi đến nơi gọi là nước Mỹ.
Cô rất nhớ Nghị Nghị...
Một Bùi Tử Nghị đã làm thay đổi cuộc sống của Kỷ Xảo An... từ trước đến nay, cô chưa từng phiền não, bởi vì cô thích chơi đùa, có trái tim cởi mở, lạc quan yêu đời, nhưng sau khi Bùi Tử Nghị đi, đột nhiên cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều khác.
Cô nhớ Nghị Nghị quá...
"Tiểu An, đang nghĩ gì vậy?" Cô gái đang đi đến tên là Phương Hân Nghi, là CEO của hội Kim Cơ, là bạn tốt Tiểu An quen khi học cấp hai, là một cô gái thông minh, đáng tiếc do một lần bị tai nạn mà chân đi cà thọt.
Tiểu An nhìn thấy cô liền cười, "Nghi Nghi..."
Phương Hân Nghi ngồi xuống cạnh cô, "Cậu gọi mình như vậy khiến mình có cảm giác mình rất già, nghe cứ như dì của cậu vậy đó!"
Kỷ Xảo An cười, Phương Hân Nghi cũng cười, trên thực tế, cũng không hiểu nổi tại sao hai cô gái này lại trở thành bạn tốt.
Lúc còn đi học Phương Hân Nghi là một học sinh xuất sắc, nhưng vì không "trọn vẹn" nên người xung quanh luôn nhìn cô bằng cặp mắt khác thường, chỉ có Tiểu An cười chân thành với cô.
Chỉ cần biết Tiểu An thì nhất định sẽ thích cô, một cô gái nhiệt tình lại đáng yêu, ngay cả cô cũng từ bỏ công việc có thu nhập cao, bằng lòng đến đây là hội Kim Cơ này làm, cùng Tiểu An trợ giúp những đứa bé giống như Tiểu An.
Nhưng thật ra còn một nguyên nhân nữa khiến cô đến hội Kim Cơ này, đó là vì người đàn ông tên Giang Uy, chẳng qua đó chỉ là tình yêu đơn phương của cô mà thôi. "Tiểu An đang nhớ Bùi Tử Nghị sao?"
Lại nghe được cái tên này, "Nghị Nghị..."
Phương Hân Nghi nhìn ra được, do cũng là phụ nữ nên cô cũng cảm động: Có lẽ Tiểu An không thông minh, nhưng về mặt tình cảm... thì cô ấy thích Bùi Tử Nghị!
Chẳng qua là
Xảo An không hiểu, mà có thể Bùi Tử Nghị cũng cho là cô ấy không hiểu.
“Đừng lo lắng, Bùi Tử Nghị đi nước Mỹ, mình nghĩ qua đó một thời gian nữa cậu ấy sẽ quay về, câu phai rngoan đó!”
Bỗng nhiên, Kỷ Xảo An đang cúi đầu chơi tay mình liền ngẩng đầu lên nhìn Phương Hân Nghi, trong đôi mắt hiện lên khát vọng. “Nghi Nghi…”
“Làm sao vậy?”
Nắm tay Phương Hân Nghi, Kỷ Xảo An kích động nói. “Nước Mỹ, Tiểu An muốn đi nước Mỹ…”
Mới đầu Phương Hân Nghi không cảm thấy có gì lạ, liền gật đầu. “Cậu có thể hỏi bác Kỷ. Mình nghĩ bác trai thương cậu như vậy nhất định sẽ đồng ý.”
Nhưng mà Tiểu An lắc đầu. “Nước Mỹ…”
Phương hân Nghi cảm thấy có gì đó lạ lạ. “Cậu… không phải muốn mình đưa cậu đi chứ?”
Lại lắc đầu, Kỷ Xảo An đang cố gắng nghĩ xem nên biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, sau đó mới nói: “Tiểu An… muốn tự mình đi…”
Phương Hân Nghi há to mồm một lúc lấu au cũng không nói được gì, cuối cùng cũng nặn ra được mấy chữ. “Tiểu An, cậu đang nói đùa sao?”
“Tiểu An muốn đi nước Mỹ…”
Phương Hân Nghi lắc đầu. “Mình không nghe nhầm chứ, cậu muốn đi một mình? Không muốn người nhà đi cùng?”
Tiểu An lắc đầu. “Không cần.”
Phương Hân Nghi vội vàng nắm bả vai Kỷ Xảo An, nhìn thẳng vào mặt cô, lại nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt cô. “Wowww… Ông trời! Tiểu An, mình thành thật nói cho cậu biết, điều này không thể nào! Thứ nhất, bác Kỷ sẽ không đồng ý để cậu một mình đi nước ngoài. Thứ hai, mình cũng không đồng ý để cậu ra nước ngoài một mình!”
Cô nói rất chắc chắn, nhưng mà Kỷ Xảo An chỉ nhìn cô rồi kéo kéo ống tay áo của cô. “Nghi Nghi, làm ơn… Tiểu An, đi nước Mỹ…”
“Không được!” Việc này quá nguy hiểm! Tâm trí Tiểu An chậm chạp, trước mắt tâm trí của cô chỉ phát triển đến trình độ của đứa bé mười tuổi, có đứa trẻ nào mười tuổi mà tự mình ra nước ngoài không?
Kỷ Xảo An bĩu môi, vẫn cố gắng nài nỉ Phương Hân Nghi, Nghi Nghi là người bạn tốt nhất của cô, có thể nghĩ biện pháp giúp cô, cô muốn ra nước ngoài, rất muốn đi. “Làm ơn, Nghi Nghi…”
Phương Hân Nghi không hề động đậy, nói giỡn sao, chuyện này quá nghiêm trọng, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao đây? Nối tiếc nuối này ai cũng không có cách nào chịu được.
Thật hỏng bét! Tên Bùi Tử Nghị kia một mình ra nước ngoài lại lưu lại cho cô vấn đề này, gặp phải Tiểu An khẩn cầu.
“Nghi Nghi, Tiểu An nhớ Nghị Nghị…”
Phương Hân Nghi nhìn bộ dáng sa sút của cô, cũng không đành lòng, thở dài một hơi, quả nhiên là vì Bùi Tử Nghị!
Tên Bùi Tử Nghị kia có tài đức gid chứ, lại có thể làm cho một cô bé đơn thuần dám vì anh ta mà mạnh dạn, bây giờ lại có ý định ra nước ngoài.
“Nghi Nghi… làm ơn…”
Phương Hân Nghi mềm lòng, trong đầu cũng nhanh chóng suy nghĩ, phải giúp cô ấy đứng lên mới được… cho dù lý trí nói cô không thể làm như thế, làm vậy là hại Tiểu An, nhưng tình cảm lại nói cô phải giúp Tiểu An, cô đồng cảm với nỗi nhớ Tiểu An giành cho Bùi Tử Nghị.
“Làm ơn… Tiểu An nhớ Nghị Nghị…”
Phương Hân Nghi nhìn cô bĩu môi, dáng vẻ khổ sở, ôm vai cô kéo cô vào lòng mình an ủi. “Mình không nên đồng ý với cậu.”
Nhưng khi nhìn Tiểu An như vậy, cô cũng rất khổ sở!
Tình cảm giữa Tiểu An và người nhà của cô ấy rất sâu đậm, hiện tại Tiểu An không dám nói với người nhà, cũng không muốn người nhà đi theo, cho nên chỉ có thể tìm cô, cô không thể nào từ chối Tiểu An! “Được rồi! Tiểu An, mình sẽ giúp cậu, cậu có thể đi nước Mỹ.”
“Cảm ơn… Nghi Nghi, cảm ơn…”
“Đừng cám ơn mình quá sớm.” Phương Hân Nghi đe dọa. “Cậu có thể một mình đi nước Mỹ, nhưng mà mình sẽ nhờ bạn mình ở nước Mỹ đón cậu, trước khi cậu tìm được Bùi Tử Nghị,nhất định cậu phải ở chung với người bạn kia của mình, có biết không?”
“Biết!”
“Vậy cậu có biết Bùi Tử Nghị ở nơi nào của nước Mỹ không?”
Kỷ Xảo An liền lấy một tờ giấy nhăm nhúm trong túi áo ra, trên đó có ột dòng chữ rồng bay phượng mua, do Bùi Tử Nghị viết lại… xem ra trước khi tên đàn ông kia ra nước ngoài đã đưa cho cô, chẳng qua là Tiểu An xem không hiểu mấy chữ đó.
“Thứ hai đến thứ sau ở Massachusetts Institute of Technology (Viện công nghệ Massachusetts – viết tắt là MIT), thành phố Cambridge. Thứ bảy và chủ nhật ở chi nhánh của tập đoàn Bùi thị tại NewYork. Quả nhiên là người này đi học và đi làm.” Chẳng qua là cô không hiểu, điều này có gì đâu mà không thể nói, tại sao không để cho mọi người biết? Rốt cuộc Bùi Tử Nghị đang suy nghĩ cái gì đây?
Phương Hân Nghi một bụng đầynghi ngờ, còn Kỷ Xảo An thì rất vui, thiếu chút nữa là khua tay múa chân. Nghị Nghị, mình đến đây!
Cô muốn đi tìm Nghị Nghị, cô nên mang cái gì cho anh đây?
Mang kem đi!
Cùng một việc, hai người, hai suy nghĩ… Kỷ Xảo An vui vẻ, Phương Hân Nghi phiền muộn, nhưng thấy Tiểu An vui vẻ, cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Tiểu An luôn có ma lực như vậy…
Đã nhiều năm trôi qua, đứa bé cũng dần dần lớn lên, nhiều năm qua nhà họ Kỷ ở trong khu nhà cao cấp càng lúc càng náo nhiệt, Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm lại có thêm ba đứa con trai.
Con người cũng thay đổi theo năm tháng, người khỏe mạnh cũng già đi, nhưng người một nhà vẫn gắn bó như cũ.
Mà cô bé Kỷ Xảo An kia, mặc dù thân thể lớn lên thành "người lớn", nhưng tâm lý của cô vẫn là một cô bé, vẫn là bảo bối mà cha mẹ và mấy em trai thương yêu nhất, cũng là người mà mọi người không thể bỏ xuống được.
Mặc dù Kỷ Xảo An đã hai mươi lăm tuổi, thoạt nhìn bề ngoài giống như những cô gái bình thường khác, nhưng khi còn bé do một lần bị bệnh dẫn đến não bị tổn thương, trí tuệ chậm phát triển, mặc dù đã trưởng thành, nhưng trí tuệ và năng lực chỉ chỉ dừng ở năm mười tuổi.
Nhà họ Kỷ đường đường là một gia đình giàu có nhưng lại có một người như vậy, người ngoài nghe thấy không khỏi thở dài, muốn an ủi, nhưng chỉ cần là người nhà họ Kỷ, thì họ nhất định sẽ nói "Nhiều chuyện!"
Mặc kệ Xảo An là như thế nào, cô vĩnh viễn là bảo bối của cả nhà, vĩnh viễn có nụ cười sáng lạn hồn nhiên, có can đảm và lòng hiếu kỳ, thậm chí cô luôn khiến mọi người nhức đầu không thôi, nhiều lúc không biết nên trách cứ hay nên khen ngợi?
Buổi chiều gió thổi nhẹ, gió lạnh thổi qua sân nhà, thổi vào phòng khách to lớn củ nhà họ Kỷ.
Hôm nay là ngày nghỉ, khó khăn lắm mọi người mới đều ở nhà, người giúp việc mang bàn đến sân để cho cả gia đình ông bà chủ uống trà chiều, hưởng thụ gió thổi nhè nhẹ.
Mọi người rất bận rộn, chỉ thấy Kỷ Xảo An ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, lúc thì nhìn ra cửa cổng lúc lại nhìn em ba ngồi bên cạnh.
Cũng vì sợ Xảo An chạy lung tung, cho nên cậu em thứ ba luôn luôn nghiêm túc của cô chịu trách nhiệm giám thị cô.
Mặc dù Kỷ Xảo An là chị cả, nhưng mà người em trai trước mặt nhỏ hơn cô gần mười tuổi, luôn coi cô giống một người em gái.
Trên thực tế, không chỉ có mình cậu em này, ngay cả hai người em trai khác của cô cũng coi cô như em gái mà chăm sóc, bảo vệ, những bé trai này đều cam tâm tình nguyện trợ giúp gánh vác trách nhiệm này lên vai, chăm sóc người chị chậm phát triển trí tuệ này, một câu oán hận họ cũng không có, đã là tay chân (chỉ anh chị em trong gia đình), thì nên như thế.
Nhưng mà Kỷ Xảo An thì thảm rồi, trước kia là ba và mẹ trông coi cô, hiện tại cả ba người em trai cũng trông coi cô, làm cô muốn chạy đi chơi cũng không được.
"Tiểu Tiệp..." Cô làm nũng nói, dáng vẻ giống như không thể ngồi yên được nữa.
Nhưng mà người trước mắt nhỏ hơn cô rất nhiều tuổi, cậu con trai chỉ mới vừa lên cấp ba chỉ liếc nhìn cô một cái, giọng nói quả thực so với ba thì càng giống ba hơn. "Ngoan ngoãn ngồi im! Không cần suốt ngày nghĩ muốn đi chơi."
"Người ta... Không phải là muốn đi chơi..." Queen -
"Thôi nào, ngoan một chút đi."
Kỷ Xảo An bĩu môi nhìn về phía cổng, cô muốn chạy ra khỏi cổng... chờ chút nữa anh sẽ đến đây... thật lâu rồi anh chưa đến...
Nhưng vào lúc này, bên trong nhà vọng ra tiếng gọi, muốn người đang giám thị Kỷ Xảo An vào giúp đỡ; cậu đứng lên, trước khi đi vẫn không quên nhìn Kỷ Xảo An ân cần dạy bảo một phen. "Chị, không được chạy lung tung đó! Nếu chị lại chạy đi khiến ba và mẹ không tìm được chị, mẹ sẽ khóc đó!" Nói xong mới đi vào nhà.
Kỷ Xảo An bĩu môi nhìn trái lại nhìn phải, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng thời cơ đã đến, bây giờ không chạy thì còn đợi lúc nào nữa?
Quả nhiên chỉ trong chớp mắt, Kỷ Xảo An liền rời khỏi ghế, chạy mất dạng.
Chẳng bao lâu sau, mọi người trong nhà họ Kỷ đi ra ngoài, chuẩn bị hưởng thụ thời gian dùng trà chiều... Đây là thời gian của cả nhà, cũng là thói quen của họ, mỗi tuần sẽ chọn một ngày nghỉ, mọi người quây quần bên nhau tâm sự, uống trà, và ăn bánh ngọt Tạ Thi Âm làm, cùng nhau chia xẻ những việc thường gặp trong cuộc sống.
Quan trọng hơn là, khiến bọn nhỏ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Kỷ Văn Hào đi bên cạnh bà xã của mình, giúp bà bưng bánh ngọt ra, những công việc này họ sẽ không cần người giúp việc, mà tự mình làm.
Gia đình tụ hội, niền vui là tự mình chuẩn bị, nếu để người khác giúp đỡ thì không còn ý nghĩa nữa rồi.
Hai vợ chồng vẫn cười nói với nhau, mấy người con trai cũng chen vào mấy câu, nhưng ánh mắt của họ đều tập trung vào cái bàn trong sân, mọi người cũng không nói ra điều này.
Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Tiểu An đâu rồi?"
Tạ Thi Âm nhìn xung quanh, gió vẫn tiếp tục thổi, nhưng bà lại không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, đáng yêu của con gái. "Tiểu Tiệp, không phải bảo con ở đây trông chị sao?"
Vẻ mặt của cậu con trai gọi là Tiểu Tiệp kia liền cứng ngắc, quả nhiên là không biết nên nói gì. Cô gái này, không đúng! Người này đúng là con nít mà! Đã bảo đừng chạy lung tung rồi mà lại không chịu nghe, bây giờ không biết đã chạy đi đâu rồi! "Con... Có dặn chị ấy không được chạy lung tung rồi..." Sau đó liền hô to, "Kỷ Xảo An, chị ra đây cho em!"
Con trai lớn nhà hị Kỷ nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút, rồi nói với ba mẹ: "Ba, mẹ, con đoán là chị... lại chạy ra cổng nữa rồi!"
Kỷ Văn Hào nhìn con trai, "Sao con biết?"
"Hôm nay là ngày anh Tử Nghị giải ngũ! Anh Tử Nghị sẽ phải đến nhà chúng ta, chắc chắn là chị đang đợi anh ấy!" Anh phân tích rất rõ ràng.
"Khó trách! Khó trách không biết tại sao hôm nay chị ấy lại như vậy, ngồi cũng không yên."
"Thì ra là anh Tử Nghị muốn đến!"
Tạ Thi Âm và chồng liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười khổ, đứa nhỏ này, nhiều năm qua cũng chỉ biết mỗi mình Bùi Tử Nghị, mà người Tiểu An thường nghĩ đến cũng chỉ có đứa bé trai kia.
Có lẽ Tiểu An không hiểu, nhưng họ đứng bên cạnh xem thì có thể nhận thấy được chân tình.
Tạ Thi Âm đặt đồ trong tay xuống, đi về phía cửa cổng, nhẹ nhàng kéo cửa ra, quả nhiên nhìn thấy con gái đang ngồi trên ghế đá. "Tiểu An."
Kỷ Xảo An vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mẹ, cười cười tỏ vẻ xin lỗi, "Mẹ."
"Con gái ngốc, nhanh vào thôi."
"Nghị Nghị muốn tới..."
Nhẹ nhàng đi lên cầm lấy tay con gái, "Nếu như Tử Nghị đến, nó sẽ nhấn chuông! Mau vào, mẹ chải đầu cho con, tóc bị gió thổi bay loạn hết cả rồi, nếu để Tử Nghị thấy sẽ ngượng ngùng."
Kỷ Xảo An cười cười, nhiều năm qua vẫn là nụ cười rực rỡ này, cô vùi đầu vào lòng mẹ làm nũng giống như khi còn bé.
Có lúc Tạ Thi Âm sẽ nghĩ, nếu như con gái trưởng thành sẽ mất đi nụ cười đáng yêu này, vậy thì không lớn cũng là một ân huệ ông trời ban cho Tiểu An, làm cô vĩnh viễn có thể giữ được nụ cười đơn thuần.
Dắt con gái vào ngồi lên ghế, Tạ Thi Âm chải đầu giúp cô.
Tóc Xảo An mềm mại lại thẳng, cộng thêm làn da trắng như tuyết cùng với khuôn mặt thâm thúy, Tiểu An thật sự là một cô gái rất đẹp.
Không có đáng tiếc, Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào vẫn không nói đáng tiếc, họ tin Tiểu An may mắn có được vẻ đẹp như vậy, cũng có một tấm lòng lương thiện.
Kỷ Văn Hào cười cười nói với con gái: "Tiểu An còn chạy ra cửa chờ Tử Nghị nữa, vậy thì ba sẽ ghen đó!"
"Ba ba..." Tiểu An vừa cười và kêu ba.
Con trai lớn nhà họ Kỷ cũng nói: "Đúng vậy, em cũng sẽ ghen."
Con trai thứ hai cũng nói: "Em cũng như vậy!"
"Em trai..."
Nhưng mà sắc mặt của cậu con trai út xanh mét, "Em sẽ không ăn dấm, em sẽ nổi giận. Kỷ Xảo An, em đã nói chị không được chạy lung tung!"
Kỷ Xảo An vội vàng xin lỗi, khoanh tay trước ngực nói: "Chị xin lỗi..."
Tạ Thi Âm cười cười, giúp con gái cột tóc, rồi ngồi xuống bên cạnh, "Được rồi, không sao rồi! Tiểu An, em trai rất quan tâm con! Lần sau không nên như vậy nữa, nếu không mọi người sẽ lo lắng."
"Con xin lỗi..."
Bầu không khí liền nóng lên, mỗi người đều trò chuyện thật vui, còn Tiểu An thì ngồi một bên vừa ăn bánh ngọt trên bàn vừa nghe mọi người nói chuyện, có nhiều lúc cô nghe không hiểu mọi người đang nói gì, trải qua nhiều năm học tập, cô cũng đã học xong rất nhiều kỹ năng sống, cũng nghe hiểu được một số việc đơn giản trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, còn những chuyện "sâu" hơn thì cô không có cách nào hiểu được.
Nhưng cô vẫn thấy vui vẻ, có thể ở cùng với mọi người, nhìn ba và em trai nói chuyện, nghẹ mẹ dặn dò và thương yêu, cô cảm thấy mình thật vui vẻ.
Chẳng qua là thỉnh thoảng ánh mắt cô lại liếc nhìn ra ngoài cổng, chờ bạn tốt đã quen biết thật nhiều năm - Bùi Tử Nghị.
Mỗi lần đến Bùi Tử Nghị sẽ mang cho cô một cây kem, lúc mới bắt đầu là cô chờ cây kem mà anh mang đến, sau đó cô cũng không biết rốt cuộc là mình chờ cái gì?
Là kem, hay là anh?
Vấn đề này, cô cũng không biết...
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, cái gì cũng chưa thấy được, đã thấy Kỷ Xảo An lao ra ngoài tốc độ giống như viên đạn bay ra khỏi nòng súng, quả thực là rất nhanh.
Con trai thứ ba lắc đầu cười khổ, "Xem ra cả nhà chúng ta gộp lại cũng không bằng anh Kỷ rồi!"
Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Đó là các con, chứ người Tiểu An yêu thích nhất chính là ba."
Tạ Thi Âm cười cười, vỗ vỗ chồng, đã nhiều năm rồi, chồng bà vẫn rất bảo vệ con gái, tình huống tranh thủ tình cảm như thế này cũng thường hay gặp.
Kỷ Xảo An mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Bùi Tử Nghị, cô vui mừng đến nỗi xém nhảy dựng lên; mà Bùi Tử Nghị nhìn thấy cô, ban đầu sắc mặt căng thẳng sau đó đôi môi cũng nở nụ cười dịu dàng.
"Nghị Nghị..."
"Sao vậy? Em tìm anh hay tìm kem của anh?"
"Nghị Nghị, muốn ăn lạnh lạnh..."
Bùi Tử Nghị cười lắc đầu, lấy kem trong túi đưa cho cô, nhìn cô đứng ngay tại chỗ bóc kem ra rồi cắm một miếng lớn, nụ cười trên mặt càng sâu.
Anh chỉ biết khi anh buồn phiền, chỉ cần nhìn thấy cô thì mọi phiền não đều tiên tan hết.
Chẳng qua là vấn đề vẫn không có cách giải quyết!
Kỷ Xảo An chủ động kéo tay Bùi Tử Nghị, mà Bùi Tử Nghị cũng không cảm thấy lạ... Từ nhỏ đến lớn, hình như từ lúc họ biết nhau đến giờ, thường có rất nhiều hành động thân mật như vậy.
Cô thích, anh liền tiếp nhận, giống như không nghĩ đến có cái gì không đúng.
Vào sân, nhìn thấy toàn bộ người nhà họ Kỷ đang ngồi trên ghế ở trong sân, Bùi Tử Nghị liền chào hỏi mọi người. "Con chào bác trai, bác gái."
"Tử Nghị, đã lâu không gặp."
"Anh Bùi, cuối cùng cũng được giải ngũ rồi à!"
Bùi Tử Nghị cười cười, "Đúng vậy, đếm xong bánh bao, cuối cùng cũng tự do."
Kỷ Văn Hào nhìn người đàn ông này, lúc trước một đám nhóc loay choay nhưng bây giờ thằng nhóc đã trưởng thành, cao lớn đẹp trai là một người đàn ông thành thục, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua nhanh.
Lại nhìn con gái mình đang đứng cạnh cậu ta, Kỷ Văn Hào càng cảm khái... ông từng nghĩ sẽ gả con gái mình cho Bùi Tử Nghị, nhưng mà đứa bé lớn lên, tương lai cũng sẽ thay đổi, ông không đủ khả năng khống chế.
Tạ Thi Âm nhìn con gái, "Tiểu An, để Tử Nghị ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Kỷ Xảo An vội vàng buông tay Bùi Tử Nghị ra để anh ngồi xuống, mình thì ngồi sát bên, cứ như vậy Bùi Tử Nghị gia nhập hàng ngũ nói chuyện cùng người nhà họ Kỷ.
Rất lâu rồi Bùi Tử Nghị đã có cảm giác mình thích nhà họ Kỷ hơn, anh thích không khí nơi này, cũng thích cô bé này, nhưng hiện tại anh lại tiến thoái lưỡng nan, rất khó lựa chọn, lại không biết nên lựa chọn nên như thế nào.
Cô bé này, hiểu không?
"Tử Nghị, hôm nay ở lại ăn tốt đi!"
"Dạ, con cám ơn."
Trong ánh mắt Bùi Tử Nghị giống như đang suy nghĩ điều gì đó, có lẽ Kỷ Xảo An không nhìn ra, dù có nhìn ra cũng không hiểu, nhưng những người còn lại của nhà họ Kỷ đều phát hiện ra.
Bữa tối hôm đó, Bùi Tử Nghị cùng ăn với mọi người trong nhà họ Kỷ, thỉnh thoảng cũng cười nói, bầu không khí tương đối sôi nổi, dĩ nhiên lời nói trẻ con của Kỷ Xảo An khiến mọi người đều bật cười.
Sau khi ăn xong, Bùi Tử Nghị cùng Kỷ Xảo An đi tới vườn hoa, thật ra thì do cô một mực đòi đi theo anh... đã nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn bám theo anh như một cái đuôi, cô thích đi theo anh, còn anh thì lại không nói gì.
Nhìn lúm đồng tiền đáng yêu của cô, khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác nín thở, cô bé này đã trưởng thành, đã không phải là cô nhóc khi bé kia nữa, nhất định cô không biết cô luôn luôn có thể tác động tới tim anh, để cho anh cảm giác được tim của anh khi thì đập quá nhanh khi thì quên cả đập.
Nhưng mà nhất định cô không hiểu, cô sẽ không hiểu... cô khiến anh cảm thấy vô lực và thất bại.
Đột nhiên Bùi Tử Nghị không nhịn được nói toàn bộ những suy nghĩ trong lòng mình cô cô biết, dĩ nhiên, anh dùng những từ dễ hiểu nhất, nói quyết định trong lòng mình cho cô biết.
Sau đó không ai biết Bùi Tử Nghị về lúc nào, nhưng mọi người phát hiện Kỷ Xảo An bĩu môi, ngồi ở bậc thang trước cửa nhà nhìn bầu trời đầy sao, nhìn trăng sáng.
Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào trao đổi ánh mắt, rồi quyết định để bà lên trước, ngồi xuống bên cạnh con gái. "Tiểu An, sao vậy con?"
Kỷ Xảo An nhìn cha mẹ, lần đầu tiên ánh mắt cô hiện lên vẻ hoang mang, "Mẹ."
"Làm sao vậy con?"
"Mẹ, nước Mỹ là cái gì?"
"Nước Mỹ... là một quốc gia!"
"Vậy nước Mỹ ở đâu?"
"Ở rất xa... Tại sao con lại hỏi những điều này vậy?"
Kỷ Xảo An nhìn mẹ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thất bại và khó hiểu, đây là lần đầu tiên Tạ Thi Âm nhìn thấy trong mắt con gái lộ ra những cảm xúc này.
Kỷ Xảo An không giải thích được, có phải cô đã làm sai điều gì không, cô không ngoan sao? Tại sao... Nghị Nghị lại muốn đi? "Mẹ, Nghị Nghị... muốn đi nước Mỹ!"
Nước Mỹ... Cô có thể đi đến đó không?
Chương 1.
Trong một lớp học ồn ào của khối sáu, một cô bé ngồi hàng ghế đầu tiên cạnh cửa sổ, ánh mắt hiện lên vẻ tò mò, cặp mắt to tròn nhìn cái thế giới này, giống như cái thế giới này không giống như trong trí tưởng tượng của cô.
Có rất nhiều bạn nhỏ, ai cũng thật đáng yêu, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn, có vài người vây quanh cô sờ sờ tóc của cô, sau đó cô sẽ mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng.
Lúc này, một cậu bé nhảy ra, dáng vẻ như đại ca muốn mọi người cút ngay; mọi người lập tức giải tán, cô bé nhìn thấy cậu con trai, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
"Nghị Nghị..."
"Cầu xin cậu thông minh lên một chút có được hay không? Có người thì muốn chơi với cậu, có người thì muốn bắt nạt cậu, cậu nên phân biệt được biết không?"
"Hì hì..."
"Chẳng qua không sao cả! Mình sẽ bảo vệ cậu, nếu ai dám bắt nạt cậu, mình sẽ đánh bọn họ nhừ tử."
Nhìn cậu bé giơ quả đấm, cô bé bĩu môi, lắc đầu, lại cười cười. Cô luôn thích cười như vậy, để nụ cười cực rỡ luôn hiện hữu trên khuôn mặt đáng yêu của cô.
"Thầy giáo nói chỉ cần cậu không ngủ trong giờ học là được rồi, cho nên tuyệt đối không được ngủ, nhưng cũng đừng nói chuyện với bạn học! Bác Kỷ nói thật lâu nhà trường mới đồng ý cho cậu vào lớp học. Nhưng cậu cũng đừng lo lắng, mình nhất định sẽ chỉ cậu..."
"Chỉ cái rắm! Một người bị thiểu năng trí tuệ sao mà chỉ được?"
Một giọng nói vang lên ở phía sau, cậu bé nheo mắt lại nhìn, cô bé cũng ló đầu ra nhìn xem ai đang nói, sau đó lại cười cười.
"Cười cái rắm! Thật là một đứa ngu ngốc."
Không khí tương đối căng thẳng, cậu bé xoay người nhìn chằm chằm một cậu bé khác đang nói, ánh mắt lộ vẻ tức giận, cũng bởi vì động tác này, khiến cậu hoàn toàn che cô bé ở phía sau mình. "Cậu nói lại lần nữa xem!"
Cậu bé kia cũng tỏ ra không sợ hãi, trừng mắt lại.... ở trường cậu ta là một tiểu bá vương, không hề sợ ai! "Nói mấy lần cũng như vậy thôi, ngu ngốc chính là ngu ngốc."
"Mẹ kiếp! Miệng mày sao lại thối thế hả! Đáng ăn đòn..." Thế là cậu xông lên phía trước, đánh nhau với đứa bé kia.
Đối phương cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, hiển nhiên rất thích nghênh chiến. "Tao thấy dáng vẻ của mày rất chướng mắt! Cho rằng mình là hộ hoa sứ giả sao?"
Trong hỗn loạn truyền ra câu này, hai đứa trẻ đánh nhau túi bụi, bên trong lớp học hoàn toàn hỗn loạn, tất cả học sinh đều hét chói tai, mọi người đều tránh ra để nhường chỗ cho hai cậu bé đang đánh nhau.
Cô bé cũng há miệng thật to, cho dù cô ngốc, nhưng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô vội đứng lên quơ tay. "Nghị Nghị... Không thể..."
"Nghị Nghị..."
Nghị Nghị...
****
Kỷ Xảo An yên lặng ngồi gấp quần áo, trải qua rất nhiều lần học tập và luyện tập cuối cùng cô cũng biết làm việc này.
Đây là một quỹ từ thiện được mở dưới danh nghĩa của cô nhi viện bao gồm cả việc nuôi dạy (nuôi và dạy học), nhận nuôi những đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, hơn nữa cũng cung cấp không gian học tập cho những đứa trẻ giống như Kỷ Xảo An, để chúng học được cách tự lập.
Mà Xảo An lại làm việc ở đây, từ khi học hết chương trình phổ thông cô cũng không học lên nữa, trên thực tế cô cũng không cần và không muốn học lên.
Sau khi Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm suy nghĩ thì đã quyết định để cô học cách độc lập tự chủ, tự chăm sóc bản thân, thậm chí phát huy sức lực bản thân giúp đỡ xã hội.
Xảo An rất ngoan, cô đơn thuần... điều cô thường nghĩ đều là những trò chơi, cô cũng rất thích những trò chơi đó, nhưng độ khó của những trò chơi lại khác nhau, cần thời gian thích ứng, nhưng Xảo An vẫn vui vẻ đi học cách chơi.
Lúc này một bạn nhỏ đi đến gọi cô, giọng nói rất lớn, nhưng Xảo An đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không nghe thấy, mãi cho đến khi những bạn nhỏ khác chạy đến kéo góc áo cô, cô mới bừng tỉnh.
"Chị..."
"Làm sao vậy..."
"Tiểu Vi đang khóc."
Kỷ Xảo An vội vàng đứng lên, đi theo bạn nhỏ đến căn phòng bên cạnh, nhìn thấy một cô bé ngồi dưới đất khóc, bên cạnh có hai bé trai đang lôi kéo bé, giống như đang đoạt địa bàn, ai cũng không nhường nhau.
Tiểu Vi và Xảo An đều bị thiểu năng trí tuệ, đều khác nhau là tiểu Vi thích khóc, lá gan cũng nhỏ, chỉ cần người khác to tiếng hay nghiêm mặt thì Tiểu Vi liền rơi nước mắt.
Tiểu Vi không nhín, bé trai bên cạnh cũng không dám cử động, nhưng mà hai người đang nắm quần áo của Tiểu Vi, người nào cũng không buông tay.
Kỷ Xảo An vội vàng tiến lên. "Không thể như vậy... không thể..."
Kỷ Xảo An ngồi dưới đất, vội vàng ôm Tiểu Vi vào ngực vỗ về an ủi cô bé; Tiểu Vi dựa vào lòng Kỷ Xảo An tiếp tục khóc.
"Tiểu Vi ngoan... Có chị ở đây..." Kỷ Xảo An cố gắng nhớ lại những động tác và những lời yêu thương của mẹ cô, ôm bé gái vào lòng, cô cũng an ủi và chăm sóc bé y chang mẹ cô làm với cô.
Cô không hiểu chăm sóc là gì, lại càng không hiểu cái gì là tâm lý học, cô chỉ biết cô rất thích được mẹ ôm, bởi vì được ôm rất thoải mái...
Tiểu Vi thoải mái dựa vào ngực cô nói, "Chị... Hơi sợ..."
"Không phải sợ... có chị ở đây..." Lau nước mắt trên mặt bé, Kỷ Xảo An lắc lư cơ thể, tiếp tục an ủi Tiểu Vi.
Lúc này có một một người đàn ông từ cửa chạy vào phòng, theo sau là một người phụ nữ, chẳng qua là chân trái của người phụ nữ di chuyển hơi bất tiện, giống như là bị cà thọt.
Người đàn ông nhìn xung quanh, "Có chuyện gì vậy?"
Cái chú này luôn luôn nghiêm túc, đứa trẻ nào trong viện cũng sợ, tất cả mọi người đều im lặng không dám nói chuyện.
Người phụ nữ thấy thế thì lắc đầu bật cười, "Dáng vẻ này của anh sẽ hù chết bọn nhỏ mất!"
Người đàn ông nhún nhún vai, người phụ nữ ngồi xổm người xuống, nhìn hai bé trai đang không biết nên làm gì kia, "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho chị biết, tại sao Tiểu Vi lại khóc?"
Một đứa bé trai gãi gãi đầu, "Cháu muốn rủ Tiểu Vi đi chơi."
"Cháu cũng vậy."
Nở nụ cười, "Muốn chơi cùng Tiểu Vi! Rất tốt! Nhưng mà không nên lôi kéo! Tiểu Vi sẽ sợ đó!"
Kỷ Xảo An dùng sức gật đầu, vỗ vỗ đứa bé trong ngực "Tiểu Vi hơi sợ... không thể kéo..."
Người phụ nữ kia sờ sờ đầu hai bé trai, biết hai đứa bé này rất hiền, chỉ là nhìn thấy Tiểu Vi không thể thích ứng với hoàn cảnh, một mình núp trong góc nhìn rất đáng thương, muốn mang bé đi chơi. "Nhưng mà các con cũng rất ngoan! Phải chăm sóc Tiểu Vi hơn nữa đó! Chờ thêm một thời gian nữa, Tiểu Vi tương đối thích ứng với hoàn cảnh, các con có thể mang bạn đi chơi, nhưng nữa phải nhớ kỹ, không được chạy đi xa đó!"
"Đã biết!"
Kỷ Xảo An vỗ vỗ Tiểu Vi, nhìn cô bé trong ngực đang bĩu môi, hiển nhiên là rất lệ thuộc vào cô, Xảo An cũng nói: "Tiểu Vi, muốn đi chơi không? Rất vui đó!"
"Hơi sợ..."
"Không phải sợ... Chị cùng chơi với em..."
Cuối cùng cũng trấn an được đám nhỏ, người phụ nữ căn dặn người đàn ông đứng bên, "Anh đưa bọn nhỏ ra khu đất trống chơi bóng đi."
Người đàn ông gật đầu, cầm trái banh bên cạnh lên, "Đi thôi! Ra ngoài chơi bóng, ai đến cuối sẽ bị ăn đòn."
Tất cả bọn nhỏ đều hô lên, cười nói với nhau, ai cũng rất vui, kẻ trước người sau chạy ra khỏi phòng; chỉ chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Kỷ Xảo An, Tiểu Vi, và gười phụ nữ kia.
Kỷ Xảo An vẫn ôm Tiểu Vi, thậm chí còn hát một bài hát thiếu nhi, hy vọng Tiểu Vi vừa khóc xong có thể ngủ một giấc, quên đi cảm giác sợ hãi kia.
Ngượi phụ nữ ngồi một bên nhìn, trên mặt nở nụ cười vui mừng, cô nhẹ nhàng huých Xảo An, "Xảo An, phòng làm việc của mình còn có việc cần xử lý, mình đi trước nhé!"
Xảo An cười cười, "Ừ!"
"Vậy Tiểu Vi giao cho cậu đó!"
"Được"
Người phụ nữ đứng lên xoay người đi ra ngoài, ra đến cửa phòng, cô lại không nhìn được quay đầu lại nhìn... hình ảnh này khiến cô cảm thấy ấm áp, rất thoải mái.
Xảo An tốt bụng phát ra từ nội tâm, bởi vì ngay chính cô cũng không biết hành động của mình gọi là tốt bụng, cho nên càng lộ vẻ trân quý.
Nhìn hình ảnh Xảo An hết lòng chăm sóc đứa bé, đây chính là hình ảnh đẹp nhất thế giới, một cô bé lương thiện động lòng người, cho dù bị khiếm khuyết, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô.
Khó trách hai người đàn ông kia không có cách nào buông bỏ được cô ấy, khó trách...
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên không lâu thì toàn trường cũng về gần hết, chỉ còn lại thầy giám thị, thầy chủ nhiệm và hai học sinh nam bị phạt đứng... cậu bé bên trái lộ ra vẻ mặt tức giận, con mắt tím bầm, khóe miệng còn có máu.
Cậu bé bên phải cũng không khá hơn là mấy, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ bướng bỉnh, giống như không hề để ý đến hành động đánh nhau vừa rồi của mình.
Lúc này thầy giáo chủ nhiệm đi từ phòng giám thị ra, nhìn hai người họ rồi nói: "Thầy đã liên lạc với phụ huynh của hai em, lát nữa họ sẽ đến đây đón hai em."
Cậu bé bên trái - Bùi Tử Nghị - la to, "Em sẽ bị ba em đánh chết!"
Thầy giáo nhìn cậu rồi nói: "Vậy thì đừng có đánh nhau!" Thật không nghĩ tới một học sinh ưu tú như Bùi Tử Nghị lại đánh nhau, theo như lời nói của các học sinh trong lớp, và chính cậu cũng thừa nhận, là cậu ra tay đánh người trước!
Cậu bé còn lại tên là Giang Uy, cảm thấy không sao cả chỉ nhún nhún vai, "Không sao cả, dù sao bà nội em cũng không quản em."
Thầy giám thị và thầy giáo chủ nhiệm cũng không nhìn Giang Uy, họ đã đã sớm biết đứa nhỏ này có hành vi lệch lạc, vì vậy có thể không để ý đến cậu thì sẽ sẽ không để ý, dù sao đi đến trường học đi học tuân thủ qui định của nhà trường là tốt rồi.
Nói xong thầy chủ nhiệm liền rời đi, để hai đứa trẻ tiếp tục đứng trước cửa phòng quản sinh; Bùi Tử Nghị cảm thấy rất buồn bực, mẹ kiếp, nếu không phải cái thằng này mắng Tiểu An, cậu làm sao phải đánh nó?
Nếu nó dám mắng một lần nữa, cậu lại đánh một nữa, điều này tuyệt đối không thay đổi được, nói giỡn, dám mắng Tiểu An, chính là cần ăn đòn. "Cũng tại mày, nếu mày không mắng Tiểu An, tao mới không đánh nhau với mày."
Giang Uy vẫn tỏ vẻ không sao, "Tao thích thì tao mắng, mày làm gì được nào? Muốn đánh thì tới đây! Mày tưởng tao sợ chắc!"
Nói giỡn, từ trước đếnh giờ cậu chưa bao giờ đánh thua... Mặc dù mấy đấm của người này rất mạnh, khiến mặt cậu giờ vẫn còn đau, nhưng mà cậu sẽ không nhận thua.
"Mẹ nó, mày thật sự muốn ăn đòn mà! Mắng Tiểu An như vậy là có ý gì?"
"Bởi vì tao thấy nó cứ luôn miệng kêu 'Nghị Nghị', ' Nghị Nghị' rất khó nghe!"
"Mắc mớ gì tới mày!" Cậu rất thích Tiểu An gọi cậu như vậy.
"Tao thấy khó chịu!"
"Mẹ nó, không dạy dỗ mày, mày đúng là hèn hạ mà."
"Đến đây."
Bỗng nhiên từ cây cột phía sau nhô ra một cái đầu, chính là Kỷ Xảo An, mà trên tay cô còn cầm một cái túi nhỏ.
"Tiểu An, sao cậu còn chưa về nhà?"
Xảo An đi qua, trên mặt nở nụ cười xin lỗi, cô lấy cây kem trong túi đồ ra.
Vừa lúc Bùi Tử Nghị bị phạt đứng đã lâu, cảm thấy hơi khát. "Wow! Là lạnh lạnh! Vừa lúc mình đang khát nước,"
Xảo An cười cười, lại lấy một cây khác đưa cho Giang Uy; Giang Uy hơi kinh ngạc, nhưng không nhận.
"Lạnh lạnh... ăn lạnh lạnh..."
"Mình..."
Bùi Tử Nghị vừa cắn một miếng kem to, vừa liếc cậu ta, "Tiểu An, đừng để ý đến cậu ta, để cậu ta chết vì khát cũng tốt, cây đó cũng cho mình ăn đi."
Giang Uy vội vàng giật lấy, lộ vẻ mặt đắc ý, "Không cho cậu đấy."
"Cho mình! Tiểu An, không nên cho cậu ta."
"Như thế nào!"
Lúc này Kỷ Xảo An đứng giữa hai người, tách hai người ra, chính mình cũng bắt đầu ăn kem.
Cứ như vậy, ba đứa trẻ suýt nữa tan học về nhà khi mặt trời khuất bóng, đứng trước cửa phòng giám thị ăn kem.
Bùi Tử Nghị, Kỷ Xảo An, và Giang Uy cùng với mùi vị của cây kem, đã trở thành một ký ức ngọt ngào không thể quên được...
***
Anh đứng ở cửa, nhìn cô bé đang bận rộn sắp xếp lại các món đồ chơi... nhiều năm như thế, cô vẫn là một cô bé, vĩnh viễn sẽ không lớn lên, vĩnh viễn đáng yêu như vậy.
Đột nhiên cô bé ngừng lại, giống như là nhớ tới gì đó, lộ ra vẻ mặt không biết làm sao, cô đơn thuần nên sẽ không che dấu tâm tình, cô không biết làm sao, hơn nữa cô đang nhớ đến cái gì.
Là người đàn ông kia sao?
Anh đi vào phòng, đến bên cạnh cô, giúp cô bỏ những món đồ chơi kia vào tủ.
Kỷ Xảo An phát hiện anh, liền mỉm cười, "A Uy..."
Người đàn ông này chính là Giang Uy, anh cũng cười, rồi giúp Kỷ Xảo An làm việc, trên thực tế, anh cũng nhờ cô, mới có cơ hội làm việc ở đây.
Thành thật mà nói, Giang Uy không nghĩ đến mình sẽ làm việc ở hội từ thiện, công việc này là do Xảo An và bác Kỷ giúp anh xin... sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh bắt đầu đi theo những băng phái xã hội đen thậm chí còn phạm tội, từng đi tù.
Sau khi ra tù không lâu, anh gặp Tiểu An, dù đã qua nhiều năm nhưng cô vẫn thuần khiết như trước.
Nhìn lại mình, trưởng thành lại trở thành người dơ bẩn, xã hội này giống như vứt bỏ anh, nhưng Tiểu An lại rất vui vẻ chào hỏi anh, thậm chí còn làm nũng với bác Kỷ, để bác sắp xếp cho anh một công việc trong hội từ thiện.
Thật ra thì từ năm đó sau khi ăn cây kem kia xong thì anh đã không thể nào quên được cô bé này rồi, cũng từ giây phút đó anh không cho phép mình mắng cô nữa, gì mà ngu ngốc, thiểu năng đều không nói ra khỏi miệng.
Thậm chí anh cũng bắt đầu thấy tức giận khi người khác mắng cô, thì ra đây là ý muốn bảo vệ...
Anh có thể cảm nhận được tình cảm giữa Tiểu An và Bùi Tử Nghị, thậm chí còn ghen tỵ, cho nên sau khi biết tin Bùi Tử Nghị ra nước ngoài, trong lòng anh cảm thấy rất vui.
Nhưng mà nhìn thấy Tiểu An ít cười hơn, mặc dù cô vẫn hồn nhiên như trước nhưng thời gian ngẩn người lại càng nhiều.
Anh không đành lòng khi thấy cô như vậy, đúng vậy! Anh thừa nhận anh thích Tiểu An, cũng vì cô mà đau lòng không thôi, nhiều lúc anh không nhịn được xúc động, không nhịn được xúc động thích một người
Có lẽ năm đó anh khiêu khích Bùi Tử Nghị, cũng do anh không thích anh ta bảo vệ cô, độc chiếm cô! "Tiểu An, em đang nhớ Bùi Tử Nghị sao?"
Nghe được cái tên quen thuộc, Tiểu An trực tiếp bộc lộ ánh mắt bất đắc dĩ, có thể nhìn ra được cô rất nhớ anh ta: "Nhớ... nhớ Nghị Nghị..."
Giang Uy cười khổ, "Em thật đúng là thành thật, không nể mặt anh gì cả."
"A Uy..."
Giang Uy cười cười, "Tiểu An, thật ra thì anh rất thích em!" Anh lớn mật nói, nói tiếng lòng của mình, cũng thử dò xét, cũng là thổ lộ.
Kỷ Xảo An cười cười, "Thích, Tiểu An thích A Uy..."
Giang Uy nhìn ánh mắt của cô, đó là ánh mắt đơn thuần, không hề có chút tạp chất, không hề chê dấu, không hề có một tia đa tình, căn bản làm cho người ta nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Anh biết, anh thật sự biết, cô nói thích là tình cảm giữa bạn và bạn... giống như cô thích đồ chơi vậy, nhưng mà khác với thich Bùi Tử Nghị.
Cũng dọn dẹp đồ chơi xong rồi, Kỷ Xảo An trực tiếp ngồi trên tấm đệm đặt trên mặt đất để nghỉ ngơi, lấy tay lau mồ hôi; Giang Uy cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không ngồi quá gần cũng không quá xa.
Bỗng nhiên Giang Uy phát hiện mình có thể đã hiểu tại sao Bùi Tử Nghị sẽ chọn sau khi giải ngũ liền ra nước ngoài, có thể người này đang trốn tránh!
Trốn tránh tình cảm của Tiểu An sao? Có thể không phải vậy, thậm chí có thể nói hoàn toàn ngược lại, có thể Bùi Tử Nghị cho rằng Tiểu An không hiểu được tình cảm.
Có lẽ anh ta cho rằng Tiểu An đơn thuần như vậy, cô sẽ thích tất cả những người đối xử tốt với mình, căn bản cô không hiểu được cái gì là tình cảm, cái gì là tình cảm giữa nam nữ, cái gì gọi là yêu.
Bùi Tử Nghị thật sự rất ngốc!
"Nghị Nghị..."
Trái tim Giang Uy thắt lại, bình thường chán ghét, ghen tỵ với Bùi Tử Nghị là một chuyện, nhưng bây giờ nhìn thấy Xảo An lúc nào cũng nhớ anh ta, anh cũng rất không nỡ.
Từ sau khi anh được Tiểu An và Bác Kỷ giúp đỡ để làm lại cuộc đời, anh tự nói với mình anh sẽ không bao giờ rời khỏi đây, anh sẽ dùng cả đời để báo đáp Tiểu An, giúp đỡ Tiểu An.
Anh không khìm lòng được đưa tay sờ đầu Tiểu An, thân mật nói: "Tiểu An, không nên nghĩ quá nhiều có được hay không? Vui vẻ lên, nơi này cũng có nhiều bạn nhỏ thích chị Tiểu An đó!"
Kỷ Xảo An cười cười, "Ừ!"
Bầu không khí giữa hai người rất ấm áp, giống như hai người bạn tốt nói chuyện với nhau, cho dù trong lòng anh là một tấm chân tình, nhưng anh lựa chọn đè nén...
Có lẽ ở mức độ nào đó, Bùi Tử Nghị cũng nghĩ như vậy... anh ta không muốn Tiểu An phiền não về vấn đề này.
Ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng, cô ấy không dám đi vào trong phòng, giống như sợ mình sẽ phá hư bầu không khí của hai người kia. Cô khẽ thở dài một hơi, rất nhẹ, nhưng lại vang dội trong đáy lòng.
Kỷ Xảo An đơn thuần không thể tiếp nhận được loại tâm tình quá phức tạp này, cô thích mọi người, cho dù người đó không thích cô, nhưng cô vẫn thích tất cả mọi người.
Hơn nữa cô rất thích Nghị Nghị, Nghị Nghị là bạn tốt nhất của cô, cô thích giống như hồi còn bé cùng anh ăn kem, chơi rất vui vẻ.
Nhưng mà không thấy Nghị Nghị, Nghị Nghị đã đi đến nơi gọi là nước Mỹ.
Cô rất nhớ Nghị Nghị...
Một Bùi Tử Nghị đã làm thay đổi cuộc sống của Kỷ Xảo An... từ trước đến nay, cô chưa từng phiền não, bởi vì cô thích chơi đùa, có trái tim cởi mở, lạc quan yêu đời, nhưng sau khi Bùi Tử Nghị đi, đột nhiên cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều khác.
Cô nhớ Nghị Nghị quá...
"Tiểu An, đang nghĩ gì vậy?" Cô gái đang đi đến tên là Phương Hân Nghi, là CEO của hội Kim Cơ, là bạn tốt Tiểu An quen khi học cấp hai, là một cô gái thông minh, đáng tiếc do một lần bị tai nạn mà chân đi cà thọt.
Tiểu An nhìn thấy cô liền cười, "Nghi Nghi..."
Phương Hân Nghi ngồi xuống cạnh cô, "Cậu gọi mình như vậy khiến mình có cảm giác mình rất già, nghe cứ như dì của cậu vậy đó!"
Kỷ Xảo An cười, Phương Hân Nghi cũng cười, trên thực tế, cũng không hiểu nổi tại sao hai cô gái này lại trở thành bạn tốt.
Lúc còn đi học Phương Hân Nghi là một học sinh xuất sắc, nhưng vì không "trọn vẹn" nên người xung quanh luôn nhìn cô bằng cặp mắt khác thường, chỉ có Tiểu An cười chân thành với cô.
Chỉ cần biết Tiểu An thì nhất định sẽ thích cô, một cô gái nhiệt tình lại đáng yêu, ngay cả cô cũng từ bỏ công việc có thu nhập cao, bằng lòng đến đây là hội Kim Cơ này làm, cùng Tiểu An trợ giúp những đứa bé giống như Tiểu An.
Nhưng thật ra còn một nguyên nhân nữa khiến cô đến hội Kim Cơ này, đó là vì người đàn ông tên Giang Uy, chẳng qua đó chỉ là tình yêu đơn phương của cô mà thôi. "Tiểu An đang nhớ Bùi Tử Nghị sao?"
Lại nghe được cái tên này, "Nghị Nghị..."
Phương Hân Nghi nhìn ra được, do cũng là phụ nữ nên cô cũng cảm động: Có lẽ Tiểu An không thông minh, nhưng về mặt tình cảm... thì cô ấy thích Bùi Tử Nghị!
Chẳng qua là
Xảo An không hiểu, mà có thể Bùi Tử Nghị cũng cho là cô ấy không hiểu.
“Đừng lo lắng, Bùi Tử Nghị đi nước Mỹ, mình nghĩ qua đó một thời gian nữa cậu ấy sẽ quay về, câu phai rngoan đó!”
Bỗng nhiên, Kỷ Xảo An đang cúi đầu chơi tay mình liền ngẩng đầu lên nhìn Phương Hân Nghi, trong đôi mắt hiện lên khát vọng. “Nghi Nghi…”
“Làm sao vậy?”
Nắm tay Phương Hân Nghi, Kỷ Xảo An kích động nói. “Nước Mỹ, Tiểu An muốn đi nước Mỹ…”
Mới đầu Phương Hân Nghi không cảm thấy có gì lạ, liền gật đầu. “Cậu có thể hỏi bác Kỷ. Mình nghĩ bác trai thương cậu như vậy nhất định sẽ đồng ý.”
Nhưng mà Tiểu An lắc đầu. “Nước Mỹ…”
Phương hân Nghi cảm thấy có gì đó lạ lạ. “Cậu… không phải muốn mình đưa cậu đi chứ?”
Lại lắc đầu, Kỷ Xảo An đang cố gắng nghĩ xem nên biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, sau đó mới nói: “Tiểu An… muốn tự mình đi…”
Phương Hân Nghi há to mồm một lúc lấu au cũng không nói được gì, cuối cùng cũng nặn ra được mấy chữ. “Tiểu An, cậu đang nói đùa sao?”
“Tiểu An muốn đi nước Mỹ…”
Phương Hân Nghi lắc đầu. “Mình không nghe nhầm chứ, cậu muốn đi một mình? Không muốn người nhà đi cùng?”
Tiểu An lắc đầu. “Không cần.”
Phương Hân Nghi vội vàng nắm bả vai Kỷ Xảo An, nhìn thẳng vào mặt cô, lại nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt cô. “Wowww… Ông trời! Tiểu An, mình thành thật nói cho cậu biết, điều này không thể nào! Thứ nhất, bác Kỷ sẽ không đồng ý để cậu một mình đi nước ngoài. Thứ hai, mình cũng không đồng ý để cậu ra nước ngoài một mình!”
Cô nói rất chắc chắn, nhưng mà Kỷ Xảo An chỉ nhìn cô rồi kéo kéo ống tay áo của cô. “Nghi Nghi, làm ơn… Tiểu An, đi nước Mỹ…”
“Không được!” Việc này quá nguy hiểm! Tâm trí Tiểu An chậm chạp, trước mắt tâm trí của cô chỉ phát triển đến trình độ của đứa bé mười tuổi, có đứa trẻ nào mười tuổi mà tự mình ra nước ngoài không?
Kỷ Xảo An bĩu môi, vẫn cố gắng nài nỉ Phương Hân Nghi, Nghi Nghi là người bạn tốt nhất của cô, có thể nghĩ biện pháp giúp cô, cô muốn ra nước ngoài, rất muốn đi. “Làm ơn, Nghi Nghi…”
Phương Hân Nghi không hề động đậy, nói giỡn sao, chuyện này quá nghiêm trọng, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao đây? Nối tiếc nuối này ai cũng không có cách nào chịu được.
Thật hỏng bét! Tên Bùi Tử Nghị kia một mình ra nước ngoài lại lưu lại cho cô vấn đề này, gặp phải Tiểu An khẩn cầu.
“Nghi Nghi, Tiểu An nhớ Nghị Nghị…”
Phương Hân Nghi nhìn bộ dáng sa sút của cô, cũng không đành lòng, thở dài một hơi, quả nhiên là vì Bùi Tử Nghị!
Tên Bùi Tử Nghị kia có tài đức gid chứ, lại có thể làm cho một cô bé đơn thuần dám vì anh ta mà mạnh dạn, bây giờ lại có ý định ra nước ngoài.
“Nghi Nghi… làm ơn…”
Phương Hân Nghi mềm lòng, trong đầu cũng nhanh chóng suy nghĩ, phải giúp cô ấy đứng lên mới được… cho dù lý trí nói cô không thể làm như thế, làm vậy là hại Tiểu An, nhưng tình cảm lại nói cô phải giúp Tiểu An, cô đồng cảm với nỗi nhớ Tiểu An giành cho Bùi Tử Nghị.
“Làm ơn… Tiểu An nhớ Nghị Nghị…”
Phương Hân Nghi nhìn cô bĩu môi, dáng vẻ khổ sở, ôm vai cô kéo cô vào lòng mình an ủi. “Mình không nên đồng ý với cậu.”
Nhưng khi nhìn Tiểu An như vậy, cô cũng rất khổ sở!
Tình cảm giữa Tiểu An và người nhà của cô ấy rất sâu đậm, hiện tại Tiểu An không dám nói với người nhà, cũng không muốn người nhà đi theo, cho nên chỉ có thể tìm cô, cô không thể nào từ chối Tiểu An! “Được rồi! Tiểu An, mình sẽ giúp cậu, cậu có thể đi nước Mỹ.”
“Cảm ơn… Nghi Nghi, cảm ơn…”
“Đừng cám ơn mình quá sớm.” Phương Hân Nghi đe dọa. “Cậu có thể một mình đi nước Mỹ, nhưng mà mình sẽ nhờ bạn mình ở nước Mỹ đón cậu, trước khi cậu tìm được Bùi Tử Nghị,nhất định cậu phải ở chung với người bạn kia của mình, có biết không?”
“Biết!”
“Vậy cậu có biết Bùi Tử Nghị ở nơi nào của nước Mỹ không?”
Kỷ Xảo An liền lấy một tờ giấy nhăm nhúm trong túi áo ra, trên đó có ột dòng chữ rồng bay phượng mua, do Bùi Tử Nghị viết lại… xem ra trước khi tên đàn ông kia ra nước ngoài đã đưa cho cô, chẳng qua là Tiểu An xem không hiểu mấy chữ đó.
“Thứ hai đến thứ sau ở Massachusetts Institute of Technology (Viện công nghệ Massachusetts – viết tắt là MIT), thành phố Cambridge. Thứ bảy và chủ nhật ở chi nhánh của tập đoàn Bùi thị tại NewYork. Quả nhiên là người này đi học và đi làm.” Chẳng qua là cô không hiểu, điều này có gì đâu mà không thể nói, tại sao không để cho mọi người biết? Rốt cuộc Bùi Tử Nghị đang suy nghĩ cái gì đây?
Phương Hân Nghi một bụng đầynghi ngờ, còn Kỷ Xảo An thì rất vui, thiếu chút nữa là khua tay múa chân. Nghị Nghị, mình đến đây!
Cô muốn đi tìm Nghị Nghị, cô nên mang cái gì cho anh đây?
Mang kem đi!
Cùng một việc, hai người, hai suy nghĩ… Kỷ Xảo An vui vẻ, Phương Hân Nghi phiền muộn, nhưng thấy Tiểu An vui vẻ, cô cũng không nhịn được mà bật cười.
Tiểu An luôn có ma lực như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.