Chương 77: Dự định
Ngọc Khánh
09/02/2023
- Câm! Nó đâu rồi, tao chỉ cần biết nó đang ở đâu.
Quay trở lại lúc sáng, Mộng Ánh ngồi thẫn thờ trong phòng bỗng từ đâu ra một đám người xông vào, cô chưa kịp hiểu chuyện gì liềm cảm thấy dưới cổ chân của mình nhẹ dần, họ tháo chiếc xích kia ra. Một người đàn ông trong nhóm đó tiến đến lấy trong túi một chiếc khăn màu đen lụa bịt mắt cô lại trực tiếp lôi ra bên ngoài, Mộng Ánh khó chịu chống cự mà quát lên:
- Mấy người định làm gì tôi nữa, mau buông ra đi!
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng, mặc dù đang bị bịt kín mắt nhưng Mộng Ánh vẫn cảm nhận được họ đang đưa cô lên một chiếc xe nào đó. Ngồi trên xe, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong suy nghĩ của Mộng Ánh, cô không biết rằng sắp tới bọn chúng sẽ làm gì, muốn trốn thoát cũng không thể.
Chiếc xe rừng lại, một giọng nói vang lên đó chính xác là giọng nam:
- Lôi cô ta xuống!
Giọng nót phát ra, cùng lúc cũng có một lực kéo cô xuống xe, Mộng Ánh mặt bị bịt chặt, hai tay đã trói ngược ra sau lưng. Đến một căn phòng nào đó Mộng Ánh bị đẩy mạnh vào trong, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống sàn nhà, cô nhăn nhó khó chịu lên vì đau, mà nói:
- Các người định làm gì?
Từ đâu một giọng nói có chút tà mị cất lên cùng với đó là những tiếng bước chân chậm dãi *lộp cộp* đang tiến đến rất gần:
- Em sẽ sớm biết thôi mà!
Mộng Ánh khó khắn ngồi dậy co rút chân lại, kìm nén sự sợ hãi mà hỏi:
- Anh là ai?
Người đàn ông nhỏ giọng ra lệnh cho đám người kia:
- Đích thân tôi sẽ tự mình nếm thử cô ta, bây giờ ra ngoài hết đi!
Người kia gật đầu ra hiệu cho đàn em ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Ngước mặt hướng ra ngoài cánh cửa chắc chắn điều gì đó, lúc này hắn mới từ đi lại, ngồi khụy gối xuống tháo bịt mắt của cô xuống, Mộng Ánh lúc này mới nhìn thấy ánh sáng chiếu vào mắt mình, cô nheo mắt nhìn con người đang ở trước mặt mình, ngạc nhiên nói:
- T...Từ Vũ Khôi..!
Mộng Ánh chưa kịp hoàn hồn, thì một mũi kim tiêm bên trong chứa chất gì đó màu vàng nhạt giơ ra trước mặt cô, Từ Vũ Khôi ấn nhẹ lên làm cho một vài giọt nước nhỏ chảy ra. Mộng Ánh hốt hoảng ra mặt di chuyển người lùi về sau, lắp bắp hỏi:
- Anh...anh định làm...gì?
Từ Vũ Khôi cười nhạt gương mặt tà mị trả lời cô:
- Tôi định làm gì thì bây giờ cô sẽ biết!
Từ Vũ Khôi ấn cả người Mộng Ánh xuống sàn nhà, trực tiếp ghim mũi tiêm đó vào cánh tay phải của cô. Rất nhanh thuốc bắt đầu ngấm dần vào cơ thể Mộng Ánh, cô nửa tỉnh nửa mơ muốn đẩy Từ Vũ Khôi ra. Bên ngoài những tiếng rên la hét của cô vang lên, đám thuộc hạ của Đương Lâm Hàn nhìn nhau cười lớn. Một lúc sau, Từ Vũ Khôi đi ra, một tay gài chiếc cúc áo, nhàn nhạt nói:
- Xong rồi, cứ vào xem!
Người đàn ông kia ngó đầu vào bên trong cười khẩu nói:
- Làm tốt lắm, cô ta anh xử lý sao thì tùy, chúng tôi về thông báo cho ông chủ một tiếng là được!
Bọn chúng quay người rời đi, lúc này Từ Vũ Khôi mới bước vào bên trong ngồi xuống bên cạnh cô mà nói:
- Tôi xin lỗi!
Mộng Ánh nước mắt từng giọt lăn dài trên gò má, nhìn người đối diện với anh mắt vừa ghê tởm vừa sợ hãi, cô lạnh lùng nói:
- Anh cút đi, đừng lại gần tôi...tôi xin anh..!
Từ Vũ Khôi thở dài quay người rời đi, vừa ra đến cửa phòng liền cầm chiếc điện thoại mà Từ Vũ Khôi đã lấy trộm được khi ở căn cứ XQ hình như đó là điện thoại của cô, bấm vào phần danh sách lưu số liên lạc Từ Vũ Khôi chọn một số đó là của Diệp Nhi, phải một lúc sau người bên kia mới bắt máy, nói:
- "Alo, cho hỏi ai vậy?"
- "Đến địa chỉ này gặp tôi!" (Từ Vũ Khôi nói)
Dứt câu Từ Vũ Khôi liền tắt máy, vào phần tin nhắn chọn địa điểm của căn nhà mà gửi qua đoạn tin nhắn cho Diệp Nhi. Ở bên này, Diệp Nhi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì nhận được tin nhắn, không nghĩ gì nhiều nhanh chóng gọi xe đến đúng địa điểm mà Từ Vũ Khôi đã gửi.
Đến nơi, Diệp Nhi với gương mặt nhăn nhó có chút sợ hãi nhìn lên căn nhà trước mắt mình, một lúc đứng đấu tranh tư tưởng cuối cùng mới dám đi lên. Đẩy nhẹ cửa bước vào bên trong, Diệp Nhi bàng hoàng khi nhìn thấy một thân hình quen thuộc nằm tuyệt vọng dưới nền nhà, quần áo xộc xệch, Diệp Nhi hốt hoảng liền chạy lại lấy tay lay nhẹ người mà nói:
- Ánh Ánh à, cậu sao vậy? Cậu nghe tớ nói gì không?
Diệp Nhi ôm Mộng Ánh vào lòng lau đi những giọt nước mắt trên má cô, lúc này mới để ý trên người Mộng Ánh có vài vết hồng tím ám muội trên cổ, đang định nói thên thì cùng lúc này Từ Vũ Khôi bước vào nhìn Diệp Nhi rồi nói:
- Cô nghĩ không sai, là tôi làm đấy!
Diệp Nhi nhìn sang phía cửa ánh mắt tức giận định đặt Mộng Ánh xuống lao về phía Từ Vũ Khôi thì bị Mộng Ánh giữ lại, nói:
- Diệp Nhi, đừng...đừng đi...hức...mà...mình sợ lắm...
Tiếng khóc nấc lên của Mộng Ánh khiến Diệp Nhi đau lòng vô cùng, tự hỏi rằng Mộng Ánh đã làm chuyện gì sai mà bây giờ phải chịu những tổn thương hết lần này đến lần khác vậy. Không gian bắt đầu rơi vào yên tĩnh chỉ còn lại những tiếng nấc, Từ Vũ Khôi bước lại đưa ra trước mặt Diệp Nhi lạnh giọng nói:
- Cô đi theo tôi!
Diệp Nhi thấy vậy dỗ dịu Mộng Ánh rồi đi ra ngoài, ra khỏi phòng Từ Vũ Khôi liền đưa ra trước mặt Diệp Nhi hai tấm vé máy bay rồi nói:
- Cầm lấy, đưa cô ấy qua Thụy Sỹ nhưng không được để cho gia đình của cố ấy và Đinh Tuấn Trạch biết chuyện hôm nay được không?
Diệp nhìn tấm vé trên tay Từ Vũ Khôi liền nheo mày nói:
- Tại sao tôi phải làm vậy.
- Mọi thứ trước mắt không như cô nghĩ, chỉ có cô mới giúp được tôi, sau này giải quyết mọi thứ xong tôi sẽ tìm hai người và cho cô biết mọi thứ, lúc đó cả hai có thể về Trung Quốc. (Từ Vũ Khôi nói)
Quay trở lại lúc sáng, Mộng Ánh ngồi thẫn thờ trong phòng bỗng từ đâu ra một đám người xông vào, cô chưa kịp hiểu chuyện gì liềm cảm thấy dưới cổ chân của mình nhẹ dần, họ tháo chiếc xích kia ra. Một người đàn ông trong nhóm đó tiến đến lấy trong túi một chiếc khăn màu đen lụa bịt mắt cô lại trực tiếp lôi ra bên ngoài, Mộng Ánh khó chịu chống cự mà quát lên:
- Mấy người định làm gì tôi nữa, mau buông ra đi!
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng, mặc dù đang bị bịt kín mắt nhưng Mộng Ánh vẫn cảm nhận được họ đang đưa cô lên một chiếc xe nào đó. Ngồi trên xe, hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong suy nghĩ của Mộng Ánh, cô không biết rằng sắp tới bọn chúng sẽ làm gì, muốn trốn thoát cũng không thể.
Chiếc xe rừng lại, một giọng nói vang lên đó chính xác là giọng nam:
- Lôi cô ta xuống!
Giọng nót phát ra, cùng lúc cũng có một lực kéo cô xuống xe, Mộng Ánh mặt bị bịt chặt, hai tay đã trói ngược ra sau lưng. Đến một căn phòng nào đó Mộng Ánh bị đẩy mạnh vào trong, cả người mất thăng bằng mà ngã xuống sàn nhà, cô nhăn nhó khó chịu lên vì đau, mà nói:
- Các người định làm gì?
Từ đâu một giọng nói có chút tà mị cất lên cùng với đó là những tiếng bước chân chậm dãi *lộp cộp* đang tiến đến rất gần:
- Em sẽ sớm biết thôi mà!
Mộng Ánh khó khắn ngồi dậy co rút chân lại, kìm nén sự sợ hãi mà hỏi:
- Anh là ai?
Người đàn ông nhỏ giọng ra lệnh cho đám người kia:
- Đích thân tôi sẽ tự mình nếm thử cô ta, bây giờ ra ngoài hết đi!
Người kia gật đầu ra hiệu cho đàn em ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Ngước mặt hướng ra ngoài cánh cửa chắc chắn điều gì đó, lúc này hắn mới từ đi lại, ngồi khụy gối xuống tháo bịt mắt của cô xuống, Mộng Ánh lúc này mới nhìn thấy ánh sáng chiếu vào mắt mình, cô nheo mắt nhìn con người đang ở trước mặt mình, ngạc nhiên nói:
- T...Từ Vũ Khôi..!
Mộng Ánh chưa kịp hoàn hồn, thì một mũi kim tiêm bên trong chứa chất gì đó màu vàng nhạt giơ ra trước mặt cô, Từ Vũ Khôi ấn nhẹ lên làm cho một vài giọt nước nhỏ chảy ra. Mộng Ánh hốt hoảng ra mặt di chuyển người lùi về sau, lắp bắp hỏi:
- Anh...anh định làm...gì?
Từ Vũ Khôi cười nhạt gương mặt tà mị trả lời cô:
- Tôi định làm gì thì bây giờ cô sẽ biết!
Từ Vũ Khôi ấn cả người Mộng Ánh xuống sàn nhà, trực tiếp ghim mũi tiêm đó vào cánh tay phải của cô. Rất nhanh thuốc bắt đầu ngấm dần vào cơ thể Mộng Ánh, cô nửa tỉnh nửa mơ muốn đẩy Từ Vũ Khôi ra. Bên ngoài những tiếng rên la hét của cô vang lên, đám thuộc hạ của Đương Lâm Hàn nhìn nhau cười lớn. Một lúc sau, Từ Vũ Khôi đi ra, một tay gài chiếc cúc áo, nhàn nhạt nói:
- Xong rồi, cứ vào xem!
Người đàn ông kia ngó đầu vào bên trong cười khẩu nói:
- Làm tốt lắm, cô ta anh xử lý sao thì tùy, chúng tôi về thông báo cho ông chủ một tiếng là được!
Bọn chúng quay người rời đi, lúc này Từ Vũ Khôi mới bước vào bên trong ngồi xuống bên cạnh cô mà nói:
- Tôi xin lỗi!
Mộng Ánh nước mắt từng giọt lăn dài trên gò má, nhìn người đối diện với anh mắt vừa ghê tởm vừa sợ hãi, cô lạnh lùng nói:
- Anh cút đi, đừng lại gần tôi...tôi xin anh..!
Từ Vũ Khôi thở dài quay người rời đi, vừa ra đến cửa phòng liền cầm chiếc điện thoại mà Từ Vũ Khôi đã lấy trộm được khi ở căn cứ XQ hình như đó là điện thoại của cô, bấm vào phần danh sách lưu số liên lạc Từ Vũ Khôi chọn một số đó là của Diệp Nhi, phải một lúc sau người bên kia mới bắt máy, nói:
- "Alo, cho hỏi ai vậy?"
- "Đến địa chỉ này gặp tôi!" (Từ Vũ Khôi nói)
Dứt câu Từ Vũ Khôi liền tắt máy, vào phần tin nhắn chọn địa điểm của căn nhà mà gửi qua đoạn tin nhắn cho Diệp Nhi. Ở bên này, Diệp Nhi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì nhận được tin nhắn, không nghĩ gì nhiều nhanh chóng gọi xe đến đúng địa điểm mà Từ Vũ Khôi đã gửi.
Đến nơi, Diệp Nhi với gương mặt nhăn nhó có chút sợ hãi nhìn lên căn nhà trước mắt mình, một lúc đứng đấu tranh tư tưởng cuối cùng mới dám đi lên. Đẩy nhẹ cửa bước vào bên trong, Diệp Nhi bàng hoàng khi nhìn thấy một thân hình quen thuộc nằm tuyệt vọng dưới nền nhà, quần áo xộc xệch, Diệp Nhi hốt hoảng liền chạy lại lấy tay lay nhẹ người mà nói:
- Ánh Ánh à, cậu sao vậy? Cậu nghe tớ nói gì không?
Diệp Nhi ôm Mộng Ánh vào lòng lau đi những giọt nước mắt trên má cô, lúc này mới để ý trên người Mộng Ánh có vài vết hồng tím ám muội trên cổ, đang định nói thên thì cùng lúc này Từ Vũ Khôi bước vào nhìn Diệp Nhi rồi nói:
- Cô nghĩ không sai, là tôi làm đấy!
Diệp Nhi nhìn sang phía cửa ánh mắt tức giận định đặt Mộng Ánh xuống lao về phía Từ Vũ Khôi thì bị Mộng Ánh giữ lại, nói:
- Diệp Nhi, đừng...đừng đi...hức...mà...mình sợ lắm...
Tiếng khóc nấc lên của Mộng Ánh khiến Diệp Nhi đau lòng vô cùng, tự hỏi rằng Mộng Ánh đã làm chuyện gì sai mà bây giờ phải chịu những tổn thương hết lần này đến lần khác vậy. Không gian bắt đầu rơi vào yên tĩnh chỉ còn lại những tiếng nấc, Từ Vũ Khôi bước lại đưa ra trước mặt Diệp Nhi lạnh giọng nói:
- Cô đi theo tôi!
Diệp Nhi thấy vậy dỗ dịu Mộng Ánh rồi đi ra ngoài, ra khỏi phòng Từ Vũ Khôi liền đưa ra trước mặt Diệp Nhi hai tấm vé máy bay rồi nói:
- Cầm lấy, đưa cô ấy qua Thụy Sỹ nhưng không được để cho gia đình của cố ấy và Đinh Tuấn Trạch biết chuyện hôm nay được không?
Diệp nhìn tấm vé trên tay Từ Vũ Khôi liền nheo mày nói:
- Tại sao tôi phải làm vậy.
- Mọi thứ trước mắt không như cô nghĩ, chỉ có cô mới giúp được tôi, sau này giải quyết mọi thứ xong tôi sẽ tìm hai người và cho cô biết mọi thứ, lúc đó cả hai có thể về Trung Quốc. (Từ Vũ Khôi nói)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.