Chương 61: Rắc rối
Ngọc Khánh
19/01/2023
- Cô là ai vậy?
Ngọc Lan thấy có người gọi mình liền quay người lại nhìn thấy có Mộng Ánh liền đứng dậy, Mộng Ánh nheo mày nhìn từ từ bước lại sofa. Nhìn kĩ gương mặt cô một lúc lâu, Ngọc Lan liền trả lời:
- Tôi là Đinh Ngọc Lan em họ của Đinh tổng, còn chị là...
Mộng Ánh trả lời:
- Tôi là Mộng Ánh, thư kí của Đinh tổng!
Ngọc Lan ngắm nhìn kĩ gương mặt của Mộng Ánh liền cảm thấy có gì đó rất quen,nhận ra người đứng trước mặt mình là ai từ cái tên cho đến cả gương mặt này không thể lẫn đi đâu được, nhưng có điều có chút khác là phong cách thời trang của Mộng Ánh bây giờ có sự thay đổi khá lớn so với lúc trước, gương mặt cũng khác đi đôi chút nên phải một lúc thì Ngọc Lan mới nhận ra được.
Ngọc Lan mỉm cười hí hửng nắm tay Mộng Ánh ngồi xuống ghế, rồi quay ra nói chuyện với cô như cách một đôi bạn thân vừa gặp lại nhau khiến Mộng Ánh khó hiểu đến ngạc nhiên, Ngọc Lan vui vẻ nói:
- Chị là Mộng Ánh thật sao?
Mộng Ánh nhìn Ngọc Lan đến khó hiểu, vừa dứt câu giới thiệu của mình xong thì giờ lại bị hỏi ngược lại không khác gì một kẻ bị tình nghi, Mộng Ánh miễn cưỡng trả lời lại:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Xác định được đúng người, Ngọc Lan không nghĩ nhiều bắt đầu kể với Mộng Ánh như đang muốn thú tội:
- Chị có nhớ em là ai không? Em là người mà 6 năm trước bị anh Tuấn Trạch nhận là người yêu á... thật ra em chỉ là em họ thôi, mọi chuyện do anh ấy nói em làm chứ không phải như chị nghĩ đâu...em xin lỗi chị nha!
Ngọc Lan nói liên tục như thể sợ có ai nói mất phần của mình vậy, Mộng Ánh im lặng ngồi nghe Ngọc Lan giải thích trong khi bản thân cô đã biết hết mọi chuyện. Sau khi Ngọc Lan nói xong cô mới nói:
- Còn gì nữa không?
Ngọc Lan ôm lấy tay cô nói:
- Chị bị lây bệnh từ anh trai em sao, lạnh nhạt như tảng băng luôn!
Mộng Ánh bật cười, tự hỏi tại sao trái ngược với cô em gái đáng yêu đến như vậy lại là một người anh trai lúc nào cũng trưng cái mặt nghiêm túc lạnh lùng lên, đôi lúc lại ôn nhu đến lạ. Cô bị Ngọc Lan lôi cuốn vào cuộc trò chuyện đến quên luôn cả công việc. Ngọc Lan khẽ nghiêng đầu hỏi:
- Chị ơi, thế chị có ghét em không?
- Không, chị không ghét.
Cả hai đang nói chuyện, bỗng cánh cửa mở ra một giọng nói cất lên khiến hai người ngồi trên ghế giật mình mà quay lại:
- Anh họp xong rồi sao.
Đinh Tuấn Trạch nhíu mày tay bỏ vào túi quần đi lại phía hai người:
- Ừm.
Ngọc Lan tưởng rằng sẽ làm cho anh ngạc nhiên với sự xuất hiện đầy bất ngờ này, nhưng mà điều đó lại trái ngược, Đinh Tuấn Trạch trên gương mặt không có một chút ngạc nhiên nào, từ lúc vào đến lúc giờ gương mặt vẫn không thay đổi thậm trí là lơ đi cô em gái của mình. Đinh Tuấn Trạch lạnh mặt quay trở lại bàn làm việc lấy chiếc laptop của mình rồi đi vào thẳng vào phòng làm việc của cô, đi đến cửa anh lạnh giọng nói:
- Vào đây!
Mộng Ánh nghe thấy anh gọi mình, cô quay sang nhìn Ngọc Lan rồi đi theo anh:
- Vâng.
Để lại Ngọc Lan đứng ngây người ở đó nhìn hai người bước vào trong, Đinh Tuấn Trạch kéo chiếc rèm chắn lại, rồi ngồi trên ghế làm việc của Mộng Ánh, anh mở chiếc laptop lên gương mặt như đang giận nhưng đều được nén lại:
- Đi lại đây!
Mộng Ánh từ từ bước lại phía anh, Đinh Tuấn Trạch đẩy chiếc máy tính sang hương cô, đoạn video được mở lên, đó là toàn cảnh những gì diễn ra trong buổi tiệc tối hôm đó đều được camera ghi hình lại. Quan trọng nhất là cảnh người phụ nữ hôm đó nói chuyện với cô trong buổi tiệc lại chính là người lén lút lúc cô không để ý mà bỏ gì đó vào ly nước của cô.
Đinh Tuấn Trạch tắt chiếc máy laptop, người anh mệt mỏi tựa người xuống ghế, tay khoanh trước ngực xoay ghế sang đối diện với cô, trầm giọng nói:
- Biết lý do rồi chứ!
Mộng Ánh gật đầu nhưng sau lại hỏi:
- Tại sao chị ta lại hạ dược em?
Đinh Tuấn Trạch nhìu mày nhìn vào màn hình máy tính đen thui kia, nói:
- Em có gây thù với ai không?
Mộng Ánh lắc đầu nói:
- Không có.
Ngày bình thường đi làm công việc thì như núi thời gian đâu mà gây thù trút oán với ai, nếu có thì cũng chỉ là nhân viên bình thường trong tập đoàn vì đôi khi vì họ ghen tị với Mộng Ánh những điều lặt vặt, nhưng họ không đủ khả năng để làm ra việc đó được, Mộng Ánh nói:
- Vậy chị ta...
Mộng Ánh nói ngắt quãng lại cũng đủ để Đinh Tuấn Trạch hiểu cô đang muốn hỏi gì:
- Cô ta có người đứng sau sai bảo!
Mộng Ánh nheo mày hỏi tiếp:
- Tại sao anh biết?
Đinh Tuấn Trạch lấy điện thoại ra đưa cho cô xem, Mộng Ánh xem xong nheo mày nói:
- Là Chu Linh sao?
Bây giờ Mộng Ánh mới hiểu tại sao Đinh Tuấn Trạch lại biết có người đứng sau tất cả mọi chuyện, nhưng ai là người đứng sau tất, đang là muốn hại cô hay có mục đích gì khác, thật sự lại một rắc rối mới ập tới rồi!
Ngọc Lan thấy có người gọi mình liền quay người lại nhìn thấy có Mộng Ánh liền đứng dậy, Mộng Ánh nheo mày nhìn từ từ bước lại sofa. Nhìn kĩ gương mặt cô một lúc lâu, Ngọc Lan liền trả lời:
- Tôi là Đinh Ngọc Lan em họ của Đinh tổng, còn chị là...
Mộng Ánh trả lời:
- Tôi là Mộng Ánh, thư kí của Đinh tổng!
Ngọc Lan ngắm nhìn kĩ gương mặt của Mộng Ánh liền cảm thấy có gì đó rất quen,nhận ra người đứng trước mặt mình là ai từ cái tên cho đến cả gương mặt này không thể lẫn đi đâu được, nhưng có điều có chút khác là phong cách thời trang của Mộng Ánh bây giờ có sự thay đổi khá lớn so với lúc trước, gương mặt cũng khác đi đôi chút nên phải một lúc thì Ngọc Lan mới nhận ra được.
Ngọc Lan mỉm cười hí hửng nắm tay Mộng Ánh ngồi xuống ghế, rồi quay ra nói chuyện với cô như cách một đôi bạn thân vừa gặp lại nhau khiến Mộng Ánh khó hiểu đến ngạc nhiên, Ngọc Lan vui vẻ nói:
- Chị là Mộng Ánh thật sao?
Mộng Ánh nhìn Ngọc Lan đến khó hiểu, vừa dứt câu giới thiệu của mình xong thì giờ lại bị hỏi ngược lại không khác gì một kẻ bị tình nghi, Mộng Ánh miễn cưỡng trả lời lại:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Xác định được đúng người, Ngọc Lan không nghĩ nhiều bắt đầu kể với Mộng Ánh như đang muốn thú tội:
- Chị có nhớ em là ai không? Em là người mà 6 năm trước bị anh Tuấn Trạch nhận là người yêu á... thật ra em chỉ là em họ thôi, mọi chuyện do anh ấy nói em làm chứ không phải như chị nghĩ đâu...em xin lỗi chị nha!
Ngọc Lan nói liên tục như thể sợ có ai nói mất phần của mình vậy, Mộng Ánh im lặng ngồi nghe Ngọc Lan giải thích trong khi bản thân cô đã biết hết mọi chuyện. Sau khi Ngọc Lan nói xong cô mới nói:
- Còn gì nữa không?
Ngọc Lan ôm lấy tay cô nói:
- Chị bị lây bệnh từ anh trai em sao, lạnh nhạt như tảng băng luôn!
Mộng Ánh bật cười, tự hỏi tại sao trái ngược với cô em gái đáng yêu đến như vậy lại là một người anh trai lúc nào cũng trưng cái mặt nghiêm túc lạnh lùng lên, đôi lúc lại ôn nhu đến lạ. Cô bị Ngọc Lan lôi cuốn vào cuộc trò chuyện đến quên luôn cả công việc. Ngọc Lan khẽ nghiêng đầu hỏi:
- Chị ơi, thế chị có ghét em không?
- Không, chị không ghét.
Cả hai đang nói chuyện, bỗng cánh cửa mở ra một giọng nói cất lên khiến hai người ngồi trên ghế giật mình mà quay lại:
- Anh họp xong rồi sao.
Đinh Tuấn Trạch nhíu mày tay bỏ vào túi quần đi lại phía hai người:
- Ừm.
Ngọc Lan tưởng rằng sẽ làm cho anh ngạc nhiên với sự xuất hiện đầy bất ngờ này, nhưng mà điều đó lại trái ngược, Đinh Tuấn Trạch trên gương mặt không có một chút ngạc nhiên nào, từ lúc vào đến lúc giờ gương mặt vẫn không thay đổi thậm trí là lơ đi cô em gái của mình. Đinh Tuấn Trạch lạnh mặt quay trở lại bàn làm việc lấy chiếc laptop của mình rồi đi vào thẳng vào phòng làm việc của cô, đi đến cửa anh lạnh giọng nói:
- Vào đây!
Mộng Ánh nghe thấy anh gọi mình, cô quay sang nhìn Ngọc Lan rồi đi theo anh:
- Vâng.
Để lại Ngọc Lan đứng ngây người ở đó nhìn hai người bước vào trong, Đinh Tuấn Trạch kéo chiếc rèm chắn lại, rồi ngồi trên ghế làm việc của Mộng Ánh, anh mở chiếc laptop lên gương mặt như đang giận nhưng đều được nén lại:
- Đi lại đây!
Mộng Ánh từ từ bước lại phía anh, Đinh Tuấn Trạch đẩy chiếc máy tính sang hương cô, đoạn video được mở lên, đó là toàn cảnh những gì diễn ra trong buổi tiệc tối hôm đó đều được camera ghi hình lại. Quan trọng nhất là cảnh người phụ nữ hôm đó nói chuyện với cô trong buổi tiệc lại chính là người lén lút lúc cô không để ý mà bỏ gì đó vào ly nước của cô.
Đinh Tuấn Trạch tắt chiếc máy laptop, người anh mệt mỏi tựa người xuống ghế, tay khoanh trước ngực xoay ghế sang đối diện với cô, trầm giọng nói:
- Biết lý do rồi chứ!
Mộng Ánh gật đầu nhưng sau lại hỏi:
- Tại sao chị ta lại hạ dược em?
Đinh Tuấn Trạch nhìu mày nhìn vào màn hình máy tính đen thui kia, nói:
- Em có gây thù với ai không?
Mộng Ánh lắc đầu nói:
- Không có.
Ngày bình thường đi làm công việc thì như núi thời gian đâu mà gây thù trút oán với ai, nếu có thì cũng chỉ là nhân viên bình thường trong tập đoàn vì đôi khi vì họ ghen tị với Mộng Ánh những điều lặt vặt, nhưng họ không đủ khả năng để làm ra việc đó được, Mộng Ánh nói:
- Vậy chị ta...
Mộng Ánh nói ngắt quãng lại cũng đủ để Đinh Tuấn Trạch hiểu cô đang muốn hỏi gì:
- Cô ta có người đứng sau sai bảo!
Mộng Ánh nheo mày hỏi tiếp:
- Tại sao anh biết?
Đinh Tuấn Trạch lấy điện thoại ra đưa cho cô xem, Mộng Ánh xem xong nheo mày nói:
- Là Chu Linh sao?
Bây giờ Mộng Ánh mới hiểu tại sao Đinh Tuấn Trạch lại biết có người đứng sau tất cả mọi chuyện, nhưng ai là người đứng sau tất, đang là muốn hại cô hay có mục đích gì khác, thật sự lại một rắc rối mới ập tới rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.