Chương 84: Trai hay gái?
Ngọc Khánh
20/02/2023
Nên vậy Diệp Nhi đã từ bỏ việc làm của mình mà dành thời gian chăm sóc
cho Mộng Ánh, nhưng có ai ngờ là cái gì cũng vậy, phải nhìn tận mắt mới
hiểu được, Mộng Ánh mang thai tính tình lại không khác gì một đứa trẻ
con, chứ Diệp Nhi vẫn chưa thấy hình dáng của một người mẹ ở trên người
Mộng Ánh.
Diệp Nhi bất lực đành đồng ý mà nói:
- Được rồi được rồi, nhưng lúc mình mua về thì cậu phải ăn hết bát cháo này!
Mộng Ánh vui vẻ gật đầu liên tục mà trả lời:
- Được!
Nói xong, Diệp Nhi liền đi lại cầm lấy chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn ám chỉ vào bát cháo để trên bàn, Mộng Ánh bĩu môi nhìn xuống, liền run người lên một cái, mà than:
- Vì bé con nên mình mới ăn, chứ cháo gì mà nhạt như nước sôi luộc!
Cô vừa nói vừa đưa từng thìa cháo vào miệng mình với gương mặt nhăn nhó. Mới ăn được nửa bát cháo, thì trong miệng lại có cảm giác muốn nôn, Mộng Ánh nhìn phần cháo còn lại lắc đầu mà nói một mình:
- Bây giờ cố ăn cũng nôn hết, thà không ăn còn hơn!
Nói xong cô bưng bát cháo đi xuống dưới bếp mà gạt hết phần cháo còn lại vào trong thùng rác, rồi ung dung ngồi trên sofa hướng mắt ra cửa chờ Diệp Nhi mua bánh về.
Ngồi trên ghế một lúc lâu, trời cũng bắt đầu tối dần mà vẫn chưa thấy Diệp Nhi trở về nhà, cô bắt lo lắng, trong lòng bồn chồn tự hỏi tại sao Diệp Nhi làm gì mà lâu về như vậy, hay là đã xảy ra chuyện gì. Mộng Ánh lấy tay vỗ nhẹ đầu vài cái, rồi đứng dậy đi xung quanh nhà sau đó lại đi ra bên ngoài ngó ngó sang hai bên đường.
Những ánh nắng mặt trời cũng dần tắt, Mộng Ánh ngồi trong nhà mà lo lắng không thôi, cô nhăn mặt tuột miệng nói ra một câu:
- Đi gì mà lâu vậy.
Vừa nói dứt câu thì cánh cửa bỗng mở ra, Diệp Nhi bước vào trên tay cầm chiếc túi đựng bánh, tiện tay cởi chiếc áo khoác ra rồi nói:
- Đi mua bánh!
Mộng Ánh trong lòng vui mừng đi lại cầm lấy chiếc bánh kem rồi ngồi xuống ghế, Diệp Nhi đứng đơ người ở đó, cứ tưởng rằng Mộng Ánh sẽ đi lại ôm mình nhưng ai ngờ cô chỉ lại đến lấy bánh, thấy vậy Diệp Nhi cũng chỉ biết lắc đầu mà hỏi:
- Mình đi lâu về như vậy mà cậu không lo cho mình à? Không thèm quan tâm một câu mà lấy bánh ăn luôn vậy á?
Mộng Ánh vui vẻ lấy một miếng bánh đưa vào miệng, sau đó mới quay lên thản nhiên trả lời:
- Cũng lo một chút, nhưng bây giờ cậu về an toàn rồi thì hỏi làm gì nữa.
Diệp Nhi hất mặt vẻ giận dỗi rồi quay lưng đi vào trong bếp. Mộng Ánh lúc đầu cũng chạy ra định ôm Diệp Nhi một cái mà hỏi xem có chuyện gì, nhưng nghĩ lại xong đành thôi, cô nhìn Diệp Nhi đi vào cũng không để ý nữa mà tiếp tục tận hưởng chiếc bánh trên tay mình.
Sau khi ăn xong, Mộng Ánh đi lên phòng ngủ đã thấy Diệp Nhi nằm ở trên giường đặp chăn kín mít từ lúc nào. Cô tò mò khó hiểu liền đi lại lật chiếc chăn trên người Diệp Nhi ra mà hỏi:
- Cậu sao vậy?
Diệp Nhi quay người lại nhìn cô, Mộng Ánh bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của bạn mình, chiếc gối cũng ướt đẫm ở một vài chỗ trên gối. Mộng Ánh vội đưa tay lau nước mắt trên mặt Diệp Nhi, mà hỏi:
- Kể tớ nghe, cậu sao lại khóc?
Diệp Nhi ngồi dậy úp mặt vào ngực cô mà nói:
- Mình rất nhớ ba mẹ mình!
Mộng Ánh xoa nhẹ mái tóc của Diệp Nhi, bản thân cũng không biết an ủi làm sao cho đúng, bởi vì chính cô cũng đang rất nhớ ba mẹ mình, nhớ mọi thứ cô để lại ở Trung Quốc, kể cả người mà cô yêu. Mặc dù bên ngoài cả hai luôn vui vẻ nhưng bên trong đã cùng trải qua những loại cảm giác gì thì khó mà viết ra được.
Trước khi đến đây, Diệp Nhi cũng chỉ thông báo vội cho mẹ của mình là sẽ đi công tác ở nước ngoài một thời gian dài để tránh cho họ đỡ lo và một phần cũng vì không muốn Đinh Tuấn Trạch và Mộng Cao Lãnh tìm đến sẽ gây ra nghi ngờ.
Cả căn phòng chốc chỉ còn là những tiếng thút thít của Diệp Nhi. Đến khi khóc chán, Diệp Nhi liền rời khỏi người Mộng Ánh rồi nói:
- Đi ngủ thôi, hình như mai đến lịch hẹn cậu đi khám thai định kỳ thì phải.
Mộng Ánh mở điện thoại ra thì đúng là như Diệp Nhi nói. Cô gật đầu rồi im lặng nằm xuống mà ngủ. Cả hai là như vậy, tuy là bạn nhưng rất ít an ủi lẫn nhau khi một trong hai người đang khóc, thay vì nói ra những lời an ủi thì cả hai sẽ là bờ vai vững chắc để người kia có thể an tâm mà khóc đến khi chẳng thể khóc nữa…
Sáng hôm sau, khoảng hơn tám giờ. Diệp Nhi bước từ trong nhà tắm ra, vừa đi xuống dưới phòng khách, đã thấy Mộng Ánh đang ngồi chăm chú đọc tờ giấy gì đó ở trên tay. Diệp Nhi bước lại gần rồi nói khiến Mộng Ánh có chút giật mình:
- Đi thôi!
Mộng Ánh thuận tay cất tờ giấy vào trong túi sách, rồi đi ra ngoài. Cả hai cùng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Mộng Ánh, ngồi vào trong xe, Mộng Ánh quay lại hỏi Diệp Nhi:
- Không biết bé con là trai hay gái nhỉ?
Diệp Nhi phì cười rồi nói:Tí nữa sẽ biết!
Mộng Ánh thở dài rồi đưa tay xuống xoa chiếc bụng của mình mà nói:Gái hay trai không quan trọng, nhưng tơthichs con gái hơn!
Diệp Nhi bất lực đành đồng ý mà nói:
- Được rồi được rồi, nhưng lúc mình mua về thì cậu phải ăn hết bát cháo này!
Mộng Ánh vui vẻ gật đầu liên tục mà trả lời:
- Được!
Nói xong, Diệp Nhi liền đi lại cầm lấy chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn ám chỉ vào bát cháo để trên bàn, Mộng Ánh bĩu môi nhìn xuống, liền run người lên một cái, mà than:
- Vì bé con nên mình mới ăn, chứ cháo gì mà nhạt như nước sôi luộc!
Cô vừa nói vừa đưa từng thìa cháo vào miệng mình với gương mặt nhăn nhó. Mới ăn được nửa bát cháo, thì trong miệng lại có cảm giác muốn nôn, Mộng Ánh nhìn phần cháo còn lại lắc đầu mà nói một mình:
- Bây giờ cố ăn cũng nôn hết, thà không ăn còn hơn!
Nói xong cô bưng bát cháo đi xuống dưới bếp mà gạt hết phần cháo còn lại vào trong thùng rác, rồi ung dung ngồi trên sofa hướng mắt ra cửa chờ Diệp Nhi mua bánh về.
Ngồi trên ghế một lúc lâu, trời cũng bắt đầu tối dần mà vẫn chưa thấy Diệp Nhi trở về nhà, cô bắt lo lắng, trong lòng bồn chồn tự hỏi tại sao Diệp Nhi làm gì mà lâu về như vậy, hay là đã xảy ra chuyện gì. Mộng Ánh lấy tay vỗ nhẹ đầu vài cái, rồi đứng dậy đi xung quanh nhà sau đó lại đi ra bên ngoài ngó ngó sang hai bên đường.
Những ánh nắng mặt trời cũng dần tắt, Mộng Ánh ngồi trong nhà mà lo lắng không thôi, cô nhăn mặt tuột miệng nói ra một câu:
- Đi gì mà lâu vậy.
Vừa nói dứt câu thì cánh cửa bỗng mở ra, Diệp Nhi bước vào trên tay cầm chiếc túi đựng bánh, tiện tay cởi chiếc áo khoác ra rồi nói:
- Đi mua bánh!
Mộng Ánh trong lòng vui mừng đi lại cầm lấy chiếc bánh kem rồi ngồi xuống ghế, Diệp Nhi đứng đơ người ở đó, cứ tưởng rằng Mộng Ánh sẽ đi lại ôm mình nhưng ai ngờ cô chỉ lại đến lấy bánh, thấy vậy Diệp Nhi cũng chỉ biết lắc đầu mà hỏi:
- Mình đi lâu về như vậy mà cậu không lo cho mình à? Không thèm quan tâm một câu mà lấy bánh ăn luôn vậy á?
Mộng Ánh vui vẻ lấy một miếng bánh đưa vào miệng, sau đó mới quay lên thản nhiên trả lời:
- Cũng lo một chút, nhưng bây giờ cậu về an toàn rồi thì hỏi làm gì nữa.
Diệp Nhi hất mặt vẻ giận dỗi rồi quay lưng đi vào trong bếp. Mộng Ánh lúc đầu cũng chạy ra định ôm Diệp Nhi một cái mà hỏi xem có chuyện gì, nhưng nghĩ lại xong đành thôi, cô nhìn Diệp Nhi đi vào cũng không để ý nữa mà tiếp tục tận hưởng chiếc bánh trên tay mình.
Sau khi ăn xong, Mộng Ánh đi lên phòng ngủ đã thấy Diệp Nhi nằm ở trên giường đặp chăn kín mít từ lúc nào. Cô tò mò khó hiểu liền đi lại lật chiếc chăn trên người Diệp Nhi ra mà hỏi:
- Cậu sao vậy?
Diệp Nhi quay người lại nhìn cô, Mộng Ánh bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của bạn mình, chiếc gối cũng ướt đẫm ở một vài chỗ trên gối. Mộng Ánh vội đưa tay lau nước mắt trên mặt Diệp Nhi, mà hỏi:
- Kể tớ nghe, cậu sao lại khóc?
Diệp Nhi ngồi dậy úp mặt vào ngực cô mà nói:
- Mình rất nhớ ba mẹ mình!
Mộng Ánh xoa nhẹ mái tóc của Diệp Nhi, bản thân cũng không biết an ủi làm sao cho đúng, bởi vì chính cô cũng đang rất nhớ ba mẹ mình, nhớ mọi thứ cô để lại ở Trung Quốc, kể cả người mà cô yêu. Mặc dù bên ngoài cả hai luôn vui vẻ nhưng bên trong đã cùng trải qua những loại cảm giác gì thì khó mà viết ra được.
Trước khi đến đây, Diệp Nhi cũng chỉ thông báo vội cho mẹ của mình là sẽ đi công tác ở nước ngoài một thời gian dài để tránh cho họ đỡ lo và một phần cũng vì không muốn Đinh Tuấn Trạch và Mộng Cao Lãnh tìm đến sẽ gây ra nghi ngờ.
Cả căn phòng chốc chỉ còn là những tiếng thút thít của Diệp Nhi. Đến khi khóc chán, Diệp Nhi liền rời khỏi người Mộng Ánh rồi nói:
- Đi ngủ thôi, hình như mai đến lịch hẹn cậu đi khám thai định kỳ thì phải.
Mộng Ánh mở điện thoại ra thì đúng là như Diệp Nhi nói. Cô gật đầu rồi im lặng nằm xuống mà ngủ. Cả hai là như vậy, tuy là bạn nhưng rất ít an ủi lẫn nhau khi một trong hai người đang khóc, thay vì nói ra những lời an ủi thì cả hai sẽ là bờ vai vững chắc để người kia có thể an tâm mà khóc đến khi chẳng thể khóc nữa…
Sáng hôm sau, khoảng hơn tám giờ. Diệp Nhi bước từ trong nhà tắm ra, vừa đi xuống dưới phòng khách, đã thấy Mộng Ánh đang ngồi chăm chú đọc tờ giấy gì đó ở trên tay. Diệp Nhi bước lại gần rồi nói khiến Mộng Ánh có chút giật mình:
- Đi thôi!
Mộng Ánh thuận tay cất tờ giấy vào trong túi sách, rồi đi ra ngoài. Cả hai cùng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho Mộng Ánh, ngồi vào trong xe, Mộng Ánh quay lại hỏi Diệp Nhi:
- Không biết bé con là trai hay gái nhỉ?
Diệp Nhi phì cười rồi nói:Tí nữa sẽ biết!
Mộng Ánh thở dài rồi đưa tay xuống xoa chiếc bụng của mình mà nói:Gái hay trai không quan trọng, nhưng tơthichs con gái hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.