Chương 5: RUNG ĐỘNG
anhanh011222
05/01/2016
Sau một tuần , chân của Du Huân Huân cũng đã lành hẳn , nàng có thể
đi lại bình thương , đồng thời càng ngày Ngô Vũ Thần càng quan tâm và có những cử chỉ thân mật với nàng , Du Huân Huân lại nghĩ rằng hắn cố tình chọc ghẹo nên cố gắng tránh xa.
“Mau buông tôi ra.” – Du Huân Huân vùng vẫy hét toáng lên.
“Không .” – Người đàn ông ngồi đằng sau lạnh lung nói , hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của nàng. Nhất quyết không buông.
“Hịc…Anh muốn gì hả ?”
“Như thế này.” – Hắn từ tốn trả lời , nàng phụng phịu quay mặt đi rất ấm ức.
Hôm nay là chủ nhật , nàng vốn đang ngồi xem ti vi , thì Ngô Vũ Thần đột nhiên ngồi xuống kéo nàng vào lòng , ôm chặt không buông.
Hắn ung dung ngồi phía sau , hai cánh tay chắc khỏe ôm lấy eo nàng , mặc cho nàng có chửi bới , vùng vẫy , chống cự cũng không chịu buông
“Tôi không thích.”
“Nhưng tôi thích !”
“Tôi muốn lên phòng .”
“vậy chúng ta cùng đi.” – Hắm mỉm cười , tiện tay bế nàng lên thong thả bước đi.
“Tôi…đổi ý rồi , không vào phòng nữa , tôi muốn ra vườn.” – Du Huân Huân lập tức đổi ý , để hắn đưa lên phòng chẳng khác nào tự đào mồ chon mình ?
“Không được !” – Hắn lạnh giọng nhếch miệng cười khẩy “Tôi muốn ngủ…cùng em !”
Du Huân Huân tròn mắt , nàng muốn chạy , muốn thoát ra khỏi hắn , hắn ung dung bế nàng lên tầng hai , nàng Du Huân Huân gần như sắp khóc khi thấy cửa phòng mình , nhưng hắn lại lướt qua , đứng trước phòng bên cạnh , đẩy cửa đi vào.
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy phòng của hắn , căn phòng rất đơn giản , chỉ một gram màu trắng , rất thoải mái . nàng cứ nghĩ hắn như vậy thì phòng sẽ rất âm u nhưng không ngờ lại ngược lại.
*Phịch…. Quăng nhẹ nàng trên giường , hắn tiến sát người nàng , trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười xấu xa , Du Huân Huân sợ hãi lùi lại phía sau , cố tìm đường thoát , nhưng hắn lại nhanh tay hơn đẩy nàng nằm xuống , choàng qua cơ thể nhỏ bé , hai cánh tay chặn lại nhưng hai song sắt đang giam cầm con thú nhỏ tội nghiệp. tư thế hai người lúc này là nam trên nữ dưới , nàng đỏ mặt nói “Nếu…nếu anh không để tôi đi thì đừng hối hận đấy !”
“Em sẽ làm gì ?”
“Hừ…” – Nàng hừ mạnh một tiếng rồi đưa chân định dùng đầu gối đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn , nhưng bị hắn dung tay chặn lại một cánh rất nhẹ nhàng và nhanh chóng , bàn tay còn lại nâng cái cằm nhỏ lên , hai khuôn mặt gần như sắp chạm vào nhau . âm vang trầm thấp khẽ vang “Bảo bối…em thật hư !”
“Ư…anh…anh…” – Mặt nàng đỏ bừng , không biết phải nói gì vì khuôn mặt hắn lúc nàng quá mê người , ánh mắt màu xanh ma mị cứ nhìn chằm chằm nàng , khiến nàng sợ đến nỗi ngay cả thớ cũng không dám.
Hắn bật cười chế giễu “Tôi làm sao ?”
“Tránh ra….!” – Du Huân Huân hất người hắn ra , bò dậy định chạy đi nhưng lại trượt tay “Á…”
” Bộp ” – Chỉ một chút nữa là nàng đã ngã xuống đất , từ phiá sau , cánh tay to khỏe vươn ra đỡ lấy chiếc eo thon , đôi tai hắn đặt bên tay nàng thổi khí “Ngồi im.”
Du Huân Huân khẽ rung mình , hắn kéo ngược nàng , lại đè xuống tấm nệm êm ái “Ưm…” – Nàng nhắm chặt mắt , hắn rốt cuộc muốn làm gì đây ?
“Em thực không biết nghe lời.” – Ngon tay thon dài xinh đẹp như một nghệ sĩ piano vuốt nhẹ mặt nàng , Ngô Vũ Thần cười xấu xa , từ đôi môi mỏng khiêu gợi phun ra hai chữ “Em yêu !”
“Anh…không được làm càn , còn nữa không được gọi tôi như thế.” – Hai cánh tay mảnh khảnh chung thủy giữ lấy chiếc áo trên người , vẻ mặt vô cùng sợ hãi , như sắp bị sói ăn thịt.
Hắn cúi người.
Nàng run rẩy nhắm chặt mắt.
….
“Hửm ?” – Du Huân Huân khó hiểu nhìn , hắn chỉ hôn nhẹ lên trán. Ngô Vũ Thần nhéo cái má trắng nộn của nàng , nỉ non nói “Đừng lo , tôi sẽ không làm gì em đâu.”
Nghe câu nói của hắn , nàng thở phào yên tâm , nhưng người đàn ông xấu xa kia lại không chịu dừng việc chọc ghẹo nàng “Tất nhiên là chỉ lúc này.”
Du Huân Huân giật mình , trừng mắt liếc hắn . Nhìn vẻ mặt của nàng , hắn liền bật cười , cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ tươi , đưa tay vuốt những cọng tóc vương trên khuôn mặt xinh đẹp của Du Huân Huân “Ngủ ngon !” Sau đó nằm xuống bên cạnh.
Tim nàng như cái trống đập rất nhanh như muốn nhảy vọt ra ngoài , Ngủ ngon ? Làm sao nàng có thể ngủ được chứ ??? – Trong lòng Du Huân Huân không ngừng gào thét.
***
Đêm khuya tỉnh lặng , mọi thứ giờ đã hóa đen , tiếng lá xào xạc bên ngoài cửa sổ càng khiến Du huân huân thêm hoảng sợ , nàng vốn không ngủ được nếu như tắt đèn , đã vậy còn nằm kế bên người đàn ông ‘nguy hiểm’ nữa , cơ thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy , bàn tay siết lấy tấm chăn ấm , nàng đang rất hoảng loạng. Chợt một cánh tay vươn ra kéo nàng vào lòng . «Bíp» – Đèn trong phòng cũng đột nhiên sáng lên.
“tại sao vẫn chưa ngủ ?” – Giọng nói trầm thấp vang lên phái sau .
“Tôi…không ngủ được nếu tắt đèn.”
“Đèn đã bật , em có thể ngủ.”
“Vẫn không ngủ được.”
Ngô Vũ Thần nhíu mày , xoay nàng lại mặt đối mặt , cất tiếng “Tại sao ?”
“Vì nằm kế anh.” – Nàng liếc nhìn hắn , vẻ mặt vô cùng bất mãn.
Hắn nhếch miệng cười nhạt , nụ cười như có như không “Bây giờ em muốn ngoan ngoãn nằm ngủ hay muốn sung sướng rồi ngủ ?”
Nàng ngây ngô nhìn không hiểu hắn đang nói gì. Ngô Vũ Thần lại tiếp lời “Người ta thường nói sau khi làm tình xong tinh thần rất sảng khoái và dễ ngủ. Em có muốn thử không ?”
Là hắn cố ý muốn chọc nàng, để nàng bớt sợ hãi mà ngủ ngon, ngày mai nàng còn phải đi học, sao có thể thức khuya. Vòng tay rắn chắc càng ôm chặt nàng hơn, từ từ đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu vào phòng ngủ của Ngô Vũ Thần.
Du Huân Huân đang say giấc đột nhiên ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhìn xuống giường, nàng giật mình khi thấy hắn đang nằm bên cạnh.
Mày đẹp khẽ nhíu lại, đây là lần đầu nàng thấy khuôn mặt khi ngủ của hắn, rõ rang là đàn ông nhưng sao long mi lại dài như vậy? Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn. Bình thường nhìn Ngô Vũ Thần lúc nào cũng lạnh lung đến nửa nét cười cũng không có, nhưng khi hắn ngủ quả thật rất đẹp trai lại vô cùng dịu dàng không cau có như thường ngày nàng vẫn thấy.
Nàng chăm chú quan sát, ngón tay chuẩn bị chạm vào mũi thì đột nhiên bị nắm lại khiến nàng giật bắn người, đôi mắt màu xanh mở ra, kéo nàng ngã vào người hắn, Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy “định làm gì?”
“Tôi…tôi có làm gì đâu?” – Du Huân Huân lắp bắp trả lời
“Thật sao?”
“Phải, ưm….mau buông tôi ra.” Nàng cố rút tay ra.
Hắn cười nhạt, vén những sợi tóc vương trên khuông mặt trắng nộn đang cau có kia, “tại sao?”
“Tôi phải đi học, mau thả tay ra, trễ giờ học của tôi.”
“Tôi không buông.” – Hắn đè gáy nàng xuống gần sát mặt hắn, lộ ra vẻ mặt xấu xa, tim Du Huân Huân đập liên tục, lắp bắp cất tiếng “Anh…định làm gì?”
“Quyến rũ em.”
“S…Sao?”
“Tôi sẽ quyến rũ em, để khi gặp tôi…tim em sẽ đập mạnh hơn bây giờ.”
Hắn cười tà, nàng trợn ngược mắt nhìn, hắn có thể biết được tim nàng đang đập mạnh? Chết tiệt! Nàng rủa thầm “quyến rũ cái đầu anh.”
Dứt câu, nàng cắn mạnh vào bàn tay đang giữ chặt tay mình, hắn nhíu mày, buông tay. “Du Huân Huân, em….”
Lợi dụng lúc hắn không để ý nàng chạy nhanh ra khỏi phòng. Ngô Vũ Thần cau có nhìn bàn tay đang ướm máu, hắn thở dài, rời khỏi giường.
Du Huân Huân nhanh chóng lấy ba lô rồi đi xuống phòng ăn, trong long nàng vô cùng thích thú “Dám chọc ghẹo bổn cô tiểu thư ta thì ngươi chắc chắn sẽ hối hận.”
“Oái…” – Vừa vào phòng ăn nàng đã hoảng hốt, Ngô Vũ Thần đang điềm đạm thưởng thức bữa sang. Nàng tự hỏi, sao hắn lại có thể sửa soạn nhanh đến thế?
Người nọ dáng vẻ ngạo mạn, phong thái cao quý đưa mắt nhìn nàng, thanh âm trầm thấp vang lên “ngồi xuống”.
Du Huân Huân đành phải ngồi xuống bàn, đưa tay cầm lấy đũa. Nàng cố ý ăn thật nhanh rồi đi học, không muốn nhìn thấy bản mặt hắn.
“Việc đưa đón em giờ do tôi phụ trách.”
“Phụt…Anh…nói gì?” – Vừa nghe xong, nàng liền phun nước vào mặt hắn, “Thiếu…thiếu gia!” – Quản gia cao lo lắng đưa khăn cho hắn.
Ngô Vũ Thần mím môi, thở ra, hít vào để kìm nén sự tức giận, cặp mắt màu xanh thẳm từ từ mở ra, đưa tay giật lấy chiếc khăn, đứng bật dậy bước vào toilet, hung hăng đóng mạnh cánh cửa.
Du Huân Huân nhìn trân trân cánh cửa, tim nàng đập rất nhanh sợ hãi mà suy diễn đủ thứ. Hắn đang rất tức giận.
*Cạch…tiếng mờ cửa khiến nàng giật mình, không dám nhìn hắn.
“Du Huân Huân!”
“V…vâng?!?” – Nàng hốt hoảng trả lời, cơ thể vô thức ngồi thẳng, đôi mắt sợ hãi nhìn hắn.
“Em chán sống?” Hắn từ tốn hơi.
“Không…Không! Tôi…Tôi vẫn còn rất yêu đời.” – Nàng lắp bắp trả lời, vừa nói vừa lắc mạnh đầu.
Hắn liếc nàng một cái khiến nàng càng lo lắng “Tôi…xin lỗi.”
“Đi ra xe!” – Lạnh lùng quăng cho nàng vài câu rồi quay mặt bỏ thẵng ra xe. Du Huân Huân nghe lời đi theo sau, lo lắng rằng hắn sẽ tức giận mà đánh nàng. Còn người nọ ngồi trong xe nhìn nàng lững đi đến trên môi nở nụ cười nhạt.
“Anh giận sao? Anh giận hả?” – Du Huân Huân ngồi trước xe liên tục lập lại câu hỏi, nhưng hắn lại bỏ ngoài tai, không quan tâm, quay mặt ra ngoài. Khi không còn kiên nhẫn để hỏi, nàng liền bỏ cuộc, chu môi bất mãn lầm bầm. “Đồ ông chủ nhỏ mọn.”
Hắn nhíu mày, đưa tay nhéo cái má đỏ hồng của nàng “Em nói ai nhỏ mọn?”
“Ưm…tôi á n…ói ì au…??” – Du Huân Huân cau có, đẩy tay hắn ra.
“Đừng tưởng tôi không nghe.”
“Ưm…ư…au…mau…buông…aaa.” Nàng vùng vẫy, đau chết mất… khóe mắt bắt đầu ngấn nước. Thấy vậy hắn mới buông ra, lạnh lung nhìn nàng xoa xoa cái má bị nhéo đến đỏ ửng.
Chiếc xe dừng trước cổng trường Qúy Tộc, nàng hậm hực mở cửa xe, giận dỗi cất tiếng “Tôi ghét anh.” rồi đi ra. “Huân Huân”.
Du Huân Huân chợt khựng lại, quay mặt nhìn người gọi tên mình. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy, đưa tay ngoắc ngoắc, nàng khó hiểu bước lại gần cúi người xuống, vừa cúi xuống, hắn đã nhướn người, nhanh chóng hôn lên môi nàng.
“Đi học vui vẻ!” – Nói xong hắn ra lệnh cho tài xế lái xe bỏ đi, để cho nàng đứng ngây người.
“Tiểu…Huânnn …” – Từ đằng xa một bong người chạy lại ôm lấy Du Huân Huân khiến nàng giật mình. “Mình thấy hết rồi nha! Sáng sớm mà đã mặn nồng như vậy.”
“Gì…gì chứ. Đừng nói nhảm, vào thôi.” – Nàng vội chối bỏ nhanh chóng đi vào trường.
“Haha…Xem mặt cậu đỏ chót kìa.”
– — — — —
“Tiểu Huân…sao cậu không về?” – Vân Yến Nhi ngồi bên cạnh thắc mắc hỏi. Đã hết tiết vậy mà Du Huân Huân vẫn ngồi im trong lớp không chịu về.
“Không thích, cậu cứ về trước đi.”
“Cậu sợ gặp Ngô Vũ Thần sao?”
“Phải, mình không muốn về cái nhà đó. Hừ…nhà gì mà như đóng mộ sống vậy?” – Nàng hừ mạnh, nhà của hắn quả thật chẳng khác gì địa ngục băng giá vậy, im lặng đến phát sợ.
“Aiz… cậu đừng làm quá như thế.” – Cô thở dài, hằng ngày đều nghe nàng than vãn khiến cô cũng cảm thấy mệt…
“Mình nói cho cậu nghe… cái ông chú đó vừa xấu tính, vừa biến thái, khó ưa, lạnh lung, khó chịu.. nói chung hắn là một người hội tụ đủ những tính cách của một tên xấu xa… Người gì đâu mà suốt ngày cứ cau có, mặt thì không chút sức sống. mình về nhà hắn đã hơn một tháng mà chưa từng thấy hắn cười…” – Du Huân Huân chán nản ngồi kể hết cho cô bạn của mình, thật sự nàng rất ghét hắn.
“Tiểu…Tiểu Huân à, thôi đi…”
“Không được, mình phải nói hết mới chịu được, ông chú già đó đã đáng ghét, nói năng lại kiệm lời. Đường đường là thiên kim tiểu thư như mình còn bị hắn xem thường.”
“Tiểu Huân…” – Vân Yến Nhi đưa tay làm ám hiệu im lặng, cả trán cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi.
“Chậc…cậu làm gì vậy? Hừm, mình ước gì hắn đột nhiên nhỏ lại…lúc đó mình sẽ dung chân đạp hắn, đập thật mạnh cho hắn chết. Còn không thì…ừm…để xem, một ngày nào đó mình sẽ khiến hắn trở thành ôsin, lúc đó, mình sẽ bắt hắn làm đủ thứ…hahaha…” – Du Huân Huân cười rất thích thú.
“Du Huân Huân!” – Từ đằng sau một giọng nói lạnh lẽo như hố băng vang lên khiến tiếng cười của nàng dừng lại. Vân yến Nhi cúi mặt, xoa xoa mi tâm còn nàng – kẻ vừa nói xấu hắn xong thì quay mặt nhìn, đứng bật dậy, lùi về phía sau “A…A…Anh… đến khi nào vậy?”
“Từ đầu câu chuyện!” – Hắn bình tĩnh trả lời.
“Vậy sao? Vậy…vậy…đi nhé.” – Du Huân Huân quay người nhanh chóng bỏ chạy, nhưng hắn lại nhanh tay nắm cổ áo nàng, giữ lại, lạnh lùng cất tiếng “Đi theo tôi.”
“Yến Nhi…híc…” – Nàng vừa bị kéo đi, vừa đưa mắt thành khẩn cầu cứu Vân Yến Nhi, nhưng cô bạn của nàng thì không thể làm gì.
“Không phải tôi cố ý đâu…chỉ là… chỉ là nói giỡn thôi.” – Nàng vừa đi vừa nói. Cố năn nỉ hắn, nhưng từ đầu đến cuối Ngô Vũ Thần đều im lặng.
“Vũ Thần…anh có nghe tôi nói không…” – Nàng chợt ngừng lại, không bước tiếp khiến hắn bị giật ngược lại, nhíu mày mà nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt bé nhỏ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cả sắc mặt cũng thay đổi, Ngô Vũ Thần quay sang nhìn kẻ đang đứng trước mặt… Là Kỷ Tồn Phi – bạn trai cũ của nàng.
“Anh à, đi thôi!” – Du Huân Huân tiến đến nắm lấy tay hắn bước đi, vẻ mặt chẳng chút biểu tình mà rảo bước.
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy “Em giỏi đóng kịch vậy sao?” – Trước lời bỡn cợt của hắn, nàng chỉ im lặng, không phản ứng. Nàng đang trầm mặc. Đối mặt với Kỷ Tồn Phi, nàng phải lạnh lùng, lúc này trong long nàng rất khó chịu, không phãi nàng còn yêu hắn ta, không phải. Trong tâm Du Huân Huân không ngừng phủ nhận.
“Bỏ ra.” – Ngô Vũ Thần tức giận rút tay ra, bỏ thẳng vào xe.
Du Huân Huân giật mình, không suy nghĩ về chuyện lúc nãy, vội chạy theo “Này…”. Nàng mở cửa bước vào, nhìn khuôn mặt cau có của hắn, nàng tò mò hỏi “Anh giận sao? Sao anh lại nhỏ mọn như thế?”
“Bực tức sao? Vậy để tôi thu nhỏ lại cho em xả giận.”
Nàng tròn mắt, hắn vẫn còn nhớ? “Tôi…”
“Ngoài việc nói dối ra, em còn có đặc điểm là thích nói xấu người khác.” – Ngô Vũ Thần lạnh nhạt cất tiếng, hắn vốn dĩ không giận nàng vì chuyện đó, mà là lúc nảy đối diện với Kỷ Tồn Phi…nàng gần như rất lưu luyến??
“Tại tôi ngứa miệng…” – Nàng lí nhí nói, chọc phải hắn là một sai lầm nhưng mà… tại sao lúc hắn xuất hiện nàng lại không biết…cả tiếng bước chân cũng không có… không lẽ hắn là ma? Du Huân Huân bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đưa mắt liếc nhìn hắn.
“Tôi là người!”
Mắt chữ O miệng chữ A, nàng trợn mắt tròn nhìn hắn, Ngô Vũ Thần liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Du Huân Huân đưa tay vừa che mắt vừa nói “Anh… sao anh lại biết, tôi…tôi nghĩ gì?”
“Những gì em nghĩ…đều hiện lên mặt rồi.”
“Hửm…mà…anh đi đâu vậy?” – Bây giờ nàng mới phát hiện đây không phải là đường về nhà. Nàng giật mình hét lên “Đường cao tốc?!?”
“Ồn quá.”
“Tại sao anh lại đi vào đường cao tốc? Anh định đưa tôi đi đâu hả?” – Du Huân Huân hốt hoảng, quay qua quay lại nhìn xung quanh.
“Im lặng.” – Hắn từ tốn nói.
“Anh đưa tôi đi đâu? Thả tôi xuống, thả xuống.”
“Im lặng đi.” – Như không thể giữ được bình tĩnh, hắn gầm lên, khiến nàng giật mình, lập tức ngồi im. Hắn từ từ thở ra hít vào để kìm nén cơn giận. Ngô Vũ Thần rất ghét sự ồn ào, đặc biệt là những người hay lải nhải. Hắn hít mạnh một hơi, rồi dịu dàng cất tiếng “Một người bạn của ba tôi và em tổ chức, họ mời hai bên gia đình đến. Tôi đưa em đi mua sắm chút đồ.”
Du Huân Huân lặng nghĩ một chút rồi trả lời”Ừm”
Sau khi rời khỏi đường cao tốc, Ngô Vũ Thần đưa nàng đến một cửa hang được xây bằng gỗ, thiết kế khá cổ xưa với dòng chữ in trên bảng hiệu màu vàng. Đẩy cửa kín bước vào, bên trong khác xa với vẻ bề ngoài yên tỉnh của nó. Mọi thứ được làm bằng gỗ liêm, những chậu hoa đặt khắp nơi, tấm thảm màu đỏ được đặt ở giữa sảnh, trên bốn bức tường đều được gắn những tấm hình to hay những mẫu quần áo mới. Trên trần nhà là chùm pha lê lấp lánh, được thiết kế rất tinh tế.
“Ô! Ngô thiếu gia, xin chào cậu, đã lâu không gặp.” – Từ phía trong, một người phụ nữ trung niên vui vẻ, tươi tắn đi ra. Ngô Vũ Thần gật đầu chào một cái vẫn không lên tiếng.
“Cô gái bé nhỏ này là ai đây? Bạn gái mới sao?”
“Là vợ tôi.”
“Ồ, thật xinh đẹp.” – Bà cười hiền, kính cẩn hỏi”tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Tôi cần một bộ dạ hội cho cô ấy.” – Hắn đẩy nàng lên giá trước, điềm đạm cất tiếng.
“Được, cứ giao cho tôi!’ – Bà cúi đầu, quay sang Du Huân Huân thân thiện nói “Ngô phu nhân, mời đi theo tôi.”
“Oh.”
Nàng bước theo bà vào trong, vén tấm màn màu đỏ dày cộm bằng nhung sang một bên. Những thứ bên trong khiến nàng rất ngạc nhiên, một căn phòng màu trắng, với những tấm gương to,sang treo trên tường. Dọc hai bên có những tủ kính rất to, bên trong chứa những bộ dạ hội đầy màu sắc.
“Tôi họ Trần, đừng lo, tôi sẽ giúp cô sữa soạn thật kỹ.”
“Cảm ơn!”
“Nào mọi người, lại đây.” – Người phụ nữ trung niên vỗ tay 2 cái, gọi những người kia lại và chuẩn bị làm việc.
Ngô Vũ Thần ngồi đọc báo ở ngoài, hắn ung dung thưởng thức ly trà trên bàn.
“Ngô thiếu gia, đã xong rồi.” – Nghe thấy tiếng của bà Trần, hắn gấp tờ báo lại đưa mắt nhìn.
Người con gái trước mặt hắn là Du Huân Huân? Tóc mái được vén sang một bên, mái tóc màu đen láy uốn lọn một phần buông thả sau lưng, một phần được đặt ra đằng trước, cặp mắt trong veo ẩn dưới hang mi dày cong vút, đôi mày liễu lộ ra trên vầng trán trắng nộm, đôi môi đỏ mọng. Nàng khoác lên mình bộ dạ hội màu trắng, cổ rẽ sâu xuống ngực nhưng không quá khiêu gợi. Phần thắt lưng siết lại đằng sau có gắn nơ. Tà váy phồng bằng vải voan dài ngang đầu gối, để lộ đôi chân thon dài đôi guốc đồng màu. Nhìn nàng vừa thuần khiết, lại vừa quyến rũ, Ngô Vũ Thần ngây người một chút rồi mới cất tiếng “Rất tốt. Cảm ơn bà.’
“Haha, không có ch i! Chúc 2 người đi dự tiệc vui vẻ!”
“Đi thôi.” Hắn đưa tay ra phía trước, Du Huân Huân bước đến nắm lấy tay hắn. Nàng thắc mắc hỏi “Sao hả, tôi đẹp không?”
“Cũng được.”
“Gì chứ? Cũng được? Nè…anh không có mắt thẩm mỹ sao?” – Nàng bất mãn lên tiếng, cũng được? Cũng được cái đầu hắn, như vậy mà cũng không chịu khen 1 câu sao?? Nhìn nàng cau có như vậy hắn lại cất tiếng “Em thật tự cao.”
“Hứ, phải rồi, tôi đâu bằng những cô bạn gái cũ của anh.”
“Em cũng biết vậy sao ?”
“Anh…!!??” – Du Huân Huân tức đến nghẹn họng, hậm hực không thèm nói nữa, vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi. Người đàn ông kia ngược lại rất thích thú, vui vẻ lái xe đến buổi tiệc.
Nhà hang hội nghị “Pentol” sang trọng hiện đang có rất nhiều người đi ra đi vào. Du Huân Huân khoác tay hắn bước xuống xe, vẻ mặt đã thay đổi trở nên lạnh lung giống hệt hắn. Hai người giờ là tâm điểm của mọi ánh mắt.
“Anh hai, chị dâu nhỏ, bên này.” – Giong5 nói của Ngô Chấn Nam chợt vang lên, cậu đưa hai tay vẫy 2 người. Nàng mỉm cười cúi đầu chào thân thiện.
“Em vào trước đi” – Hắn buông tay nàng ra, hất mặt về phía cửa. Du Huân Huân cũng không nói gì, mở cửa đi vào.
“Anh và chị ấy cãi nhau sao?” – Nhìn thái độ của nàng, Ngô Chấn Nam đoán là 2 người cãi nhau.
“Không có gì.” Hắn khẽ cười, hắn hiểu rõ lí do vì sao nàng lại hậm hực như thế.
– — —
“Tiểu Huân! Đến rồi sao?” – Du Ái My kéo tay nàng bước đến gần chỗ mọi người đang đứng.
“Chào mọi người.” – Nàng lịch sự cúi đầu chào.
“Aiz… lâu rồi ta chưa gặp con. Thế nào, Vũ Thần nó có đối xử tốt với con không?” – Ngô tổng cười tươi hỏi. Du Huân Huân tròn mắt dường như trong cái đầu nhỏ của nàng vừa mới nghĩ ra điều gì đó.
“Huân nhi… ba Vũ Thần đang hỏi con kìa.” – Thấy nàng im lặng không trả lời, Du phu nhân liền nhắc khéo.
“Hả?…À…” – Nàng giật mình, quay sang Ngô tổng, mày nhíu lại, đôi mắt long lanh ” Ba à…hic…Vũ Thần, anh ấy luôn ăn hiếp bắt nạt con.”
“Cái gì? Nó dám ăn hiếp con sao?”
“Phải, anh ấy lúc nào cũng cau có khó chịu với con, còn nữa luôn mạnh bạo với con, lần trước còn đẩy con ngã đến nỗi trật chân…hic…ba phải làm chủ cho con đấy, anh ấy còn để con ăn cơm một mình…” – Du Huân Huân nức nở kể lể đủ điều, tết nhiên là nói dối. Nàng muốn dạy cho Ngô Vũ Thần một bài học về dám chê bai nàng.
“Cái thằng này, đừng lo Tiểu Huân, ta sẽ dạy cho nó một bài học!” – Ngô Lão tức giận, vỗ nhẹ vai nàng an ủi.
“Huân Nhi, con đang bày trò gì sao?” – Du phu nhân nhíu mày, tính khí của con bà hiểu rất rõ, bà chắc rắng Du Huân Huân đang nói dối.
“Không có, con nói thật mà.”
“Ba mẹ!” – Đúng lúc Ngô Chấn Nam cùng hắn xuất hiện. Thấy hắn người nhà Ngô gia liền đằng đằng sát khí, hắn nhíu mày “Sao vậy?”
“Cái thằng này, còn hỏi sao? Tại sao con lại dám đối xử với Tiểu Huân như vậy hả?” – Ngô Lão cầm gậy đánh vào người hắn nhưng hắn lại né được khiến ông càng them tức “còn dám né ?”
“Cháu có làm gì đâu?”
“Con còn chối sao? Tiểu Huân đã nói hết cho ta biết rồi, còn đầy nó ngã, khó chịu rồi lại bắt nó ăn cơm một mình, con làm vậy mà coi được sao?” – Ngô phu nhân bất mãn lên tiếng. Hắn trừng mắt quay sang nhìn Du Huân Huân, bắt gặp ánh mắt kia nàng cười khoái chí còn lè lưỡi khiêu khích hắn.
“Chị à, bình tĩnh lại! Chắc do Huân nhi nó phá phách thôi. Chúng ta gác chuyện đó sang 1 bên nhé.” – Thấy vẻ mặt sắp thối đen của hắn, Du phu nhân nhận ra hắn đang bị oan.
“Không được, sao có thể….”
“Chú à chúng ta lâu ngày không gặp, không nên cãi nhau như vậy. Bỏ qua đi ạ.” – Du Ái My vội lên tiếng cô hiểu rõ em gái mình đang dở trò, rõ ràng chính miệng Du Huân Huân nói nàng bị trật chân là do hắn cứu.
“Phãi đó, con chỉ nói cho mọi người biết thôi chứ không có ý gì đâu! Hihi…” – Du Huân Huân cười tươi tắn nói, vừa nói vừa nhìn Ngô Vũ Thần bằng vẻ mặt gian xảo.
“Hừm… nể mặt Tiểu Huân ta bỏ qua cho cháu đấy.” – Ngô Lão gượng gạo nói, quăng cho hắn ánh mắt lạnh lùng. Rồi vui vẻ xoa đầu nàng “Tiểu Huân, cái này tặng cháu.”
“Cái gì vậy ông?” – Nàng cầm cái hộp nhỏ ngắm nghía.
“Lát nữa về hẳn mở.”
“Vâng.”
Gia đình họ Ngô và họ Du , rời đi đến chỗ vị trí bữa tiệc chỉ còn an hem họ Ngô, Du Ái My và nàng. Đưa tay cầm lấy ly nước ép và vài miếng bánh, nàng vui vẻ thưởng thức.
“Tiểu Huân, là em cố ý?” – Du Ái My kéo nàng sang 1 bên hỏi nhỏ.
“Chuyện gì?”
“Thì em kể tội Vũ Thần đó, rỏ ràng là nói dối.”
“Đúng vậy, em bịa đặt đó.” – Du Huân Huân gật đầu, không phủ nhận mà trả lời ngay.
“Em hãy để ý khuôn mặt của anh ấy đi. Sắp bốc hỏa rồi.’
“Mặc kệ anh ta.”
“Em dâu à…” – Ngô Thiên Bảo đột nhiên vỗ vai nàng. Anh lắc đầu cảm than “Chồng em thật sự nổi giận rồi.”
“Hả?” – Nàng khó hiểu, nhíu mày quay sang nhìn Ngô Vũ Thần, thấy hắn đang đằng đằng sát khí nhìn, nàng giật mình quay sang chỗ khác.
“Anh không thể giúp em được đâu.”
“S…sao?”
“Đang đến gần em kìa.” – Ngô Thiên Bảo hất mạnh lên phía trước, nàng bình tĩnh quay đầu nhìn!? Hắn đang đến với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Du Huân Huân đưa tay lên vẫy vẫy “c…chào…”
“Du Huân Huân.”
“H…hử?”
“Chán sống sao?’
“Không có, vẫn còn yêu đời.’
Hắn đưa tay bóp cái má trắng nôm, lạnh giọng cất tiếng “Bấy nhiêu em đã xem là bắt nạt vậy sau này em sẽ sống ra sao đây?”
“Hả?”
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của nàng, hắn bật cười, đưa tay kéo nàng ép sát vào long, ghé sát bên tai nàng thổi khí “Em chưa biết thế nào mới gọi là bắt nạt đâu.”
Du Huân Huân trừng mắt, đẩy hắn ra, nàng thở, đưa tay cầm lấy ly nước trên “Tránh xa tôi….ra.”
Đột nhiên đầu nàng quay mòng mòng, ngay cả đứng cũng không vững. Nàng cau có nhìn cái ly trên tay…là rượu? Loại rượu có độ cồn rất mạnh!? Chưa đầy 2 phút nàng đã ngất đi, Ngô Vũ Thần đưa tay đỡ lấy thân bé nhỏ. Du Ái My thấy Du Huân Huân ngất thì chạy lại
“Tiểu Huân, sao vậy?”
“Uống rượu !” – 2 chữ rất ngắn gọn từ hắn đủ trã lời cho câu hỏi của cô. Du Ái My chán nản thở dài. Hắn vốn định bế nàng sang phòng bên cạnh thì bị kéo lại “Anh định đưa nó đi đâu?”
“Phòng bên cạnh.”
“Không được, tuyệt đối không được. Vũ Thần à, anh mau mang con bé về nhà đi. Đừng để Tiểu Huân ở đây!”
“Tại sao?”
“Con bé vốn không uống rượu có độ cồn mạnh được, vì nó sẽ say. Và khi say Tiểu Huân… rất đáng sợ, không được để con bé ở đây.”
Ngô Vũ Thần quay lưng bước ra khỏi cửa , Ngô Thiên Bảo tò mò hỏi “ý em là sao ?”
Du Ái My nghiêng đầu thở dài “Huân Huân nguy hiểm nhất chính là lúc say rượu…anh không thể đoán được con bé sẽ làm gì lúc say đâu !”
“Chà….vậy sao ? Xem ra chúng ta sắp có phim hay để xem rồi.” – Anh bật cười , anh rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu em trai lạnh lùng với mình , thường ngày hắn rất vô tâm nhưng không ngờ hôm nay lại nhiệt tình quan tâm đến em dâu như thế , xem ra trong tim hắn đã có chút chuyến biến rất tốt đẹp.
“Mau buông tôi ra.” – Du Huân Huân vùng vẫy hét toáng lên.
“Không .” – Người đàn ông ngồi đằng sau lạnh lung nói , hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của nàng. Nhất quyết không buông.
“Hịc…Anh muốn gì hả ?”
“Như thế này.” – Hắn từ tốn trả lời , nàng phụng phịu quay mặt đi rất ấm ức.
Hôm nay là chủ nhật , nàng vốn đang ngồi xem ti vi , thì Ngô Vũ Thần đột nhiên ngồi xuống kéo nàng vào lòng , ôm chặt không buông.
Hắn ung dung ngồi phía sau , hai cánh tay chắc khỏe ôm lấy eo nàng , mặc cho nàng có chửi bới , vùng vẫy , chống cự cũng không chịu buông
“Tôi không thích.”
“Nhưng tôi thích !”
“Tôi muốn lên phòng .”
“vậy chúng ta cùng đi.” – Hắm mỉm cười , tiện tay bế nàng lên thong thả bước đi.
“Tôi…đổi ý rồi , không vào phòng nữa , tôi muốn ra vườn.” – Du Huân Huân lập tức đổi ý , để hắn đưa lên phòng chẳng khác nào tự đào mồ chon mình ?
“Không được !” – Hắn lạnh giọng nhếch miệng cười khẩy “Tôi muốn ngủ…cùng em !”
Du Huân Huân tròn mắt , nàng muốn chạy , muốn thoát ra khỏi hắn , hắn ung dung bế nàng lên tầng hai , nàng Du Huân Huân gần như sắp khóc khi thấy cửa phòng mình , nhưng hắn lại lướt qua , đứng trước phòng bên cạnh , đẩy cửa đi vào.
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy phòng của hắn , căn phòng rất đơn giản , chỉ một gram màu trắng , rất thoải mái . nàng cứ nghĩ hắn như vậy thì phòng sẽ rất âm u nhưng không ngờ lại ngược lại.
*Phịch…. Quăng nhẹ nàng trên giường , hắn tiến sát người nàng , trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười xấu xa , Du Huân Huân sợ hãi lùi lại phía sau , cố tìm đường thoát , nhưng hắn lại nhanh tay hơn đẩy nàng nằm xuống , choàng qua cơ thể nhỏ bé , hai cánh tay chặn lại nhưng hai song sắt đang giam cầm con thú nhỏ tội nghiệp. tư thế hai người lúc này là nam trên nữ dưới , nàng đỏ mặt nói “Nếu…nếu anh không để tôi đi thì đừng hối hận đấy !”
“Em sẽ làm gì ?”
“Hừ…” – Nàng hừ mạnh một tiếng rồi đưa chân định dùng đầu gối đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn , nhưng bị hắn dung tay chặn lại một cánh rất nhẹ nhàng và nhanh chóng , bàn tay còn lại nâng cái cằm nhỏ lên , hai khuôn mặt gần như sắp chạm vào nhau . âm vang trầm thấp khẽ vang “Bảo bối…em thật hư !”
“Ư…anh…anh…” – Mặt nàng đỏ bừng , không biết phải nói gì vì khuôn mặt hắn lúc nàng quá mê người , ánh mắt màu xanh ma mị cứ nhìn chằm chằm nàng , khiến nàng sợ đến nỗi ngay cả thớ cũng không dám.
Hắn bật cười chế giễu “Tôi làm sao ?”
“Tránh ra….!” – Du Huân Huân hất người hắn ra , bò dậy định chạy đi nhưng lại trượt tay “Á…”
” Bộp ” – Chỉ một chút nữa là nàng đã ngã xuống đất , từ phiá sau , cánh tay to khỏe vươn ra đỡ lấy chiếc eo thon , đôi tai hắn đặt bên tay nàng thổi khí “Ngồi im.”
Du Huân Huân khẽ rung mình , hắn kéo ngược nàng , lại đè xuống tấm nệm êm ái “Ưm…” – Nàng nhắm chặt mắt , hắn rốt cuộc muốn làm gì đây ?
“Em thực không biết nghe lời.” – Ngon tay thon dài xinh đẹp như một nghệ sĩ piano vuốt nhẹ mặt nàng , Ngô Vũ Thần cười xấu xa , từ đôi môi mỏng khiêu gợi phun ra hai chữ “Em yêu !”
“Anh…không được làm càn , còn nữa không được gọi tôi như thế.” – Hai cánh tay mảnh khảnh chung thủy giữ lấy chiếc áo trên người , vẻ mặt vô cùng sợ hãi , như sắp bị sói ăn thịt.
Hắn cúi người.
Nàng run rẩy nhắm chặt mắt.
….
“Hửm ?” – Du Huân Huân khó hiểu nhìn , hắn chỉ hôn nhẹ lên trán. Ngô Vũ Thần nhéo cái má trắng nộn của nàng , nỉ non nói “Đừng lo , tôi sẽ không làm gì em đâu.”
Nghe câu nói của hắn , nàng thở phào yên tâm , nhưng người đàn ông xấu xa kia lại không chịu dừng việc chọc ghẹo nàng “Tất nhiên là chỉ lúc này.”
Du Huân Huân giật mình , trừng mắt liếc hắn . Nhìn vẻ mặt của nàng , hắn liền bật cười , cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đỏ tươi , đưa tay vuốt những cọng tóc vương trên khuôn mặt xinh đẹp của Du Huân Huân “Ngủ ngon !” Sau đó nằm xuống bên cạnh.
Tim nàng như cái trống đập rất nhanh như muốn nhảy vọt ra ngoài , Ngủ ngon ? Làm sao nàng có thể ngủ được chứ ??? – Trong lòng Du Huân Huân không ngừng gào thét.
***
Đêm khuya tỉnh lặng , mọi thứ giờ đã hóa đen , tiếng lá xào xạc bên ngoài cửa sổ càng khiến Du huân huân thêm hoảng sợ , nàng vốn không ngủ được nếu như tắt đèn , đã vậy còn nằm kế bên người đàn ông ‘nguy hiểm’ nữa , cơ thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy , bàn tay siết lấy tấm chăn ấm , nàng đang rất hoảng loạng. Chợt một cánh tay vươn ra kéo nàng vào lòng . «Bíp» – Đèn trong phòng cũng đột nhiên sáng lên.
“tại sao vẫn chưa ngủ ?” – Giọng nói trầm thấp vang lên phái sau .
“Tôi…không ngủ được nếu tắt đèn.”
“Đèn đã bật , em có thể ngủ.”
“Vẫn không ngủ được.”
Ngô Vũ Thần nhíu mày , xoay nàng lại mặt đối mặt , cất tiếng “Tại sao ?”
“Vì nằm kế anh.” – Nàng liếc nhìn hắn , vẻ mặt vô cùng bất mãn.
Hắn nhếch miệng cười nhạt , nụ cười như có như không “Bây giờ em muốn ngoan ngoãn nằm ngủ hay muốn sung sướng rồi ngủ ?”
Nàng ngây ngô nhìn không hiểu hắn đang nói gì. Ngô Vũ Thần lại tiếp lời “Người ta thường nói sau khi làm tình xong tinh thần rất sảng khoái và dễ ngủ. Em có muốn thử không ?”
Là hắn cố ý muốn chọc nàng, để nàng bớt sợ hãi mà ngủ ngon, ngày mai nàng còn phải đi học, sao có thể thức khuya. Vòng tay rắn chắc càng ôm chặt nàng hơn, từ từ đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu vào phòng ngủ của Ngô Vũ Thần.
Du Huân Huân đang say giấc đột nhiên ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, lại nhìn xuống giường, nàng giật mình khi thấy hắn đang nằm bên cạnh.
Mày đẹp khẽ nhíu lại, đây là lần đầu nàng thấy khuôn mặt khi ngủ của hắn, rõ rang là đàn ông nhưng sao long mi lại dài như vậy? Bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn. Bình thường nhìn Ngô Vũ Thần lúc nào cũng lạnh lung đến nửa nét cười cũng không có, nhưng khi hắn ngủ quả thật rất đẹp trai lại vô cùng dịu dàng không cau có như thường ngày nàng vẫn thấy.
Nàng chăm chú quan sát, ngón tay chuẩn bị chạm vào mũi thì đột nhiên bị nắm lại khiến nàng giật bắn người, đôi mắt màu xanh mở ra, kéo nàng ngã vào người hắn, Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy “định làm gì?”
“Tôi…tôi có làm gì đâu?” – Du Huân Huân lắp bắp trả lời
“Thật sao?”
“Phải, ưm….mau buông tôi ra.” Nàng cố rút tay ra.
Hắn cười nhạt, vén những sợi tóc vương trên khuông mặt trắng nộn đang cau có kia, “tại sao?”
“Tôi phải đi học, mau thả tay ra, trễ giờ học của tôi.”
“Tôi không buông.” – Hắn đè gáy nàng xuống gần sát mặt hắn, lộ ra vẻ mặt xấu xa, tim Du Huân Huân đập liên tục, lắp bắp cất tiếng “Anh…định làm gì?”
“Quyến rũ em.”
“S…Sao?”
“Tôi sẽ quyến rũ em, để khi gặp tôi…tim em sẽ đập mạnh hơn bây giờ.”
Hắn cười tà, nàng trợn ngược mắt nhìn, hắn có thể biết được tim nàng đang đập mạnh? Chết tiệt! Nàng rủa thầm “quyến rũ cái đầu anh.”
Dứt câu, nàng cắn mạnh vào bàn tay đang giữ chặt tay mình, hắn nhíu mày, buông tay. “Du Huân Huân, em….”
Lợi dụng lúc hắn không để ý nàng chạy nhanh ra khỏi phòng. Ngô Vũ Thần cau có nhìn bàn tay đang ướm máu, hắn thở dài, rời khỏi giường.
Du Huân Huân nhanh chóng lấy ba lô rồi đi xuống phòng ăn, trong long nàng vô cùng thích thú “Dám chọc ghẹo bổn cô tiểu thư ta thì ngươi chắc chắn sẽ hối hận.”
“Oái…” – Vừa vào phòng ăn nàng đã hoảng hốt, Ngô Vũ Thần đang điềm đạm thưởng thức bữa sang. Nàng tự hỏi, sao hắn lại có thể sửa soạn nhanh đến thế?
Người nọ dáng vẻ ngạo mạn, phong thái cao quý đưa mắt nhìn nàng, thanh âm trầm thấp vang lên “ngồi xuống”.
Du Huân Huân đành phải ngồi xuống bàn, đưa tay cầm lấy đũa. Nàng cố ý ăn thật nhanh rồi đi học, không muốn nhìn thấy bản mặt hắn.
“Việc đưa đón em giờ do tôi phụ trách.”
“Phụt…Anh…nói gì?” – Vừa nghe xong, nàng liền phun nước vào mặt hắn, “Thiếu…thiếu gia!” – Quản gia cao lo lắng đưa khăn cho hắn.
Ngô Vũ Thần mím môi, thở ra, hít vào để kìm nén sự tức giận, cặp mắt màu xanh thẳm từ từ mở ra, đưa tay giật lấy chiếc khăn, đứng bật dậy bước vào toilet, hung hăng đóng mạnh cánh cửa.
Du Huân Huân nhìn trân trân cánh cửa, tim nàng đập rất nhanh sợ hãi mà suy diễn đủ thứ. Hắn đang rất tức giận.
*Cạch…tiếng mờ cửa khiến nàng giật mình, không dám nhìn hắn.
“Du Huân Huân!”
“V…vâng?!?” – Nàng hốt hoảng trả lời, cơ thể vô thức ngồi thẳng, đôi mắt sợ hãi nhìn hắn.
“Em chán sống?” Hắn từ tốn hơi.
“Không…Không! Tôi…Tôi vẫn còn rất yêu đời.” – Nàng lắp bắp trả lời, vừa nói vừa lắc mạnh đầu.
Hắn liếc nàng một cái khiến nàng càng lo lắng “Tôi…xin lỗi.”
“Đi ra xe!” – Lạnh lùng quăng cho nàng vài câu rồi quay mặt bỏ thẵng ra xe. Du Huân Huân nghe lời đi theo sau, lo lắng rằng hắn sẽ tức giận mà đánh nàng. Còn người nọ ngồi trong xe nhìn nàng lững đi đến trên môi nở nụ cười nhạt.
“Anh giận sao? Anh giận hả?” – Du Huân Huân ngồi trước xe liên tục lập lại câu hỏi, nhưng hắn lại bỏ ngoài tai, không quan tâm, quay mặt ra ngoài. Khi không còn kiên nhẫn để hỏi, nàng liền bỏ cuộc, chu môi bất mãn lầm bầm. “Đồ ông chủ nhỏ mọn.”
Hắn nhíu mày, đưa tay nhéo cái má đỏ hồng của nàng “Em nói ai nhỏ mọn?”
“Ưm…tôi á n…ói ì au…??” – Du Huân Huân cau có, đẩy tay hắn ra.
“Đừng tưởng tôi không nghe.”
“Ưm…ư…au…mau…buông…aaa.” Nàng vùng vẫy, đau chết mất… khóe mắt bắt đầu ngấn nước. Thấy vậy hắn mới buông ra, lạnh lung nhìn nàng xoa xoa cái má bị nhéo đến đỏ ửng.
Chiếc xe dừng trước cổng trường Qúy Tộc, nàng hậm hực mở cửa xe, giận dỗi cất tiếng “Tôi ghét anh.” rồi đi ra. “Huân Huân”.
Du Huân Huân chợt khựng lại, quay mặt nhìn người gọi tên mình. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy, đưa tay ngoắc ngoắc, nàng khó hiểu bước lại gần cúi người xuống, vừa cúi xuống, hắn đã nhướn người, nhanh chóng hôn lên môi nàng.
“Đi học vui vẻ!” – Nói xong hắn ra lệnh cho tài xế lái xe bỏ đi, để cho nàng đứng ngây người.
“Tiểu…Huânnn …” – Từ đằng xa một bong người chạy lại ôm lấy Du Huân Huân khiến nàng giật mình. “Mình thấy hết rồi nha! Sáng sớm mà đã mặn nồng như vậy.”
“Gì…gì chứ. Đừng nói nhảm, vào thôi.” – Nàng vội chối bỏ nhanh chóng đi vào trường.
“Haha…Xem mặt cậu đỏ chót kìa.”
– — — — —
“Tiểu Huân…sao cậu không về?” – Vân Yến Nhi ngồi bên cạnh thắc mắc hỏi. Đã hết tiết vậy mà Du Huân Huân vẫn ngồi im trong lớp không chịu về.
“Không thích, cậu cứ về trước đi.”
“Cậu sợ gặp Ngô Vũ Thần sao?”
“Phải, mình không muốn về cái nhà đó. Hừ…nhà gì mà như đóng mộ sống vậy?” – Nàng hừ mạnh, nhà của hắn quả thật chẳng khác gì địa ngục băng giá vậy, im lặng đến phát sợ.
“Aiz… cậu đừng làm quá như thế.” – Cô thở dài, hằng ngày đều nghe nàng than vãn khiến cô cũng cảm thấy mệt…
“Mình nói cho cậu nghe… cái ông chú đó vừa xấu tính, vừa biến thái, khó ưa, lạnh lung, khó chịu.. nói chung hắn là một người hội tụ đủ những tính cách của một tên xấu xa… Người gì đâu mà suốt ngày cứ cau có, mặt thì không chút sức sống. mình về nhà hắn đã hơn một tháng mà chưa từng thấy hắn cười…” – Du Huân Huân chán nản ngồi kể hết cho cô bạn của mình, thật sự nàng rất ghét hắn.
“Tiểu…Tiểu Huân à, thôi đi…”
“Không được, mình phải nói hết mới chịu được, ông chú già đó đã đáng ghét, nói năng lại kiệm lời. Đường đường là thiên kim tiểu thư như mình còn bị hắn xem thường.”
“Tiểu Huân…” – Vân Yến Nhi đưa tay làm ám hiệu im lặng, cả trán cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi.
“Chậc…cậu làm gì vậy? Hừm, mình ước gì hắn đột nhiên nhỏ lại…lúc đó mình sẽ dung chân đạp hắn, đập thật mạnh cho hắn chết. Còn không thì…ừm…để xem, một ngày nào đó mình sẽ khiến hắn trở thành ôsin, lúc đó, mình sẽ bắt hắn làm đủ thứ…hahaha…” – Du Huân Huân cười rất thích thú.
“Du Huân Huân!” – Từ đằng sau một giọng nói lạnh lẽo như hố băng vang lên khiến tiếng cười của nàng dừng lại. Vân yến Nhi cúi mặt, xoa xoa mi tâm còn nàng – kẻ vừa nói xấu hắn xong thì quay mặt nhìn, đứng bật dậy, lùi về phía sau “A…A…Anh… đến khi nào vậy?”
“Từ đầu câu chuyện!” – Hắn bình tĩnh trả lời.
“Vậy sao? Vậy…vậy…đi nhé.” – Du Huân Huân quay người nhanh chóng bỏ chạy, nhưng hắn lại nhanh tay nắm cổ áo nàng, giữ lại, lạnh lùng cất tiếng “Đi theo tôi.”
“Yến Nhi…híc…” – Nàng vừa bị kéo đi, vừa đưa mắt thành khẩn cầu cứu Vân Yến Nhi, nhưng cô bạn của nàng thì không thể làm gì.
“Không phải tôi cố ý đâu…chỉ là… chỉ là nói giỡn thôi.” – Nàng vừa đi vừa nói. Cố năn nỉ hắn, nhưng từ đầu đến cuối Ngô Vũ Thần đều im lặng.
“Vũ Thần…anh có nghe tôi nói không…” – Nàng chợt ngừng lại, không bước tiếp khiến hắn bị giật ngược lại, nhíu mày mà nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt bé nhỏ lộ rõ vẻ ngạc nhiên, cả sắc mặt cũng thay đổi, Ngô Vũ Thần quay sang nhìn kẻ đang đứng trước mặt… Là Kỷ Tồn Phi – bạn trai cũ của nàng.
“Anh à, đi thôi!” – Du Huân Huân tiến đến nắm lấy tay hắn bước đi, vẻ mặt chẳng chút biểu tình mà rảo bước.
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười khẩy “Em giỏi đóng kịch vậy sao?” – Trước lời bỡn cợt của hắn, nàng chỉ im lặng, không phản ứng. Nàng đang trầm mặc. Đối mặt với Kỷ Tồn Phi, nàng phải lạnh lùng, lúc này trong long nàng rất khó chịu, không phãi nàng còn yêu hắn ta, không phải. Trong tâm Du Huân Huân không ngừng phủ nhận.
“Bỏ ra.” – Ngô Vũ Thần tức giận rút tay ra, bỏ thẳng vào xe.
Du Huân Huân giật mình, không suy nghĩ về chuyện lúc nãy, vội chạy theo “Này…”. Nàng mở cửa bước vào, nhìn khuôn mặt cau có của hắn, nàng tò mò hỏi “Anh giận sao? Sao anh lại nhỏ mọn như thế?”
“Bực tức sao? Vậy để tôi thu nhỏ lại cho em xả giận.”
Nàng tròn mắt, hắn vẫn còn nhớ? “Tôi…”
“Ngoài việc nói dối ra, em còn có đặc điểm là thích nói xấu người khác.” – Ngô Vũ Thần lạnh nhạt cất tiếng, hắn vốn dĩ không giận nàng vì chuyện đó, mà là lúc nảy đối diện với Kỷ Tồn Phi…nàng gần như rất lưu luyến??
“Tại tôi ngứa miệng…” – Nàng lí nhí nói, chọc phải hắn là một sai lầm nhưng mà… tại sao lúc hắn xuất hiện nàng lại không biết…cả tiếng bước chân cũng không có… không lẽ hắn là ma? Du Huân Huân bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đưa mắt liếc nhìn hắn.
“Tôi là người!”
Mắt chữ O miệng chữ A, nàng trợn mắt tròn nhìn hắn, Ngô Vũ Thần liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên. Du Huân Huân đưa tay vừa che mắt vừa nói “Anh… sao anh lại biết, tôi…tôi nghĩ gì?”
“Những gì em nghĩ…đều hiện lên mặt rồi.”
“Hửm…mà…anh đi đâu vậy?” – Bây giờ nàng mới phát hiện đây không phải là đường về nhà. Nàng giật mình hét lên “Đường cao tốc?!?”
“Ồn quá.”
“Tại sao anh lại đi vào đường cao tốc? Anh định đưa tôi đi đâu hả?” – Du Huân Huân hốt hoảng, quay qua quay lại nhìn xung quanh.
“Im lặng.” – Hắn từ tốn nói.
“Anh đưa tôi đi đâu? Thả tôi xuống, thả xuống.”
“Im lặng đi.” – Như không thể giữ được bình tĩnh, hắn gầm lên, khiến nàng giật mình, lập tức ngồi im. Hắn từ từ thở ra hít vào để kìm nén cơn giận. Ngô Vũ Thần rất ghét sự ồn ào, đặc biệt là những người hay lải nhải. Hắn hít mạnh một hơi, rồi dịu dàng cất tiếng “Một người bạn của ba tôi và em tổ chức, họ mời hai bên gia đình đến. Tôi đưa em đi mua sắm chút đồ.”
Du Huân Huân lặng nghĩ một chút rồi trả lời”Ừm”
Sau khi rời khỏi đường cao tốc, Ngô Vũ Thần đưa nàng đến một cửa hang được xây bằng gỗ, thiết kế khá cổ xưa với dòng chữ in trên bảng hiệu màu vàng. Đẩy cửa kín bước vào, bên trong khác xa với vẻ bề ngoài yên tỉnh của nó. Mọi thứ được làm bằng gỗ liêm, những chậu hoa đặt khắp nơi, tấm thảm màu đỏ được đặt ở giữa sảnh, trên bốn bức tường đều được gắn những tấm hình to hay những mẫu quần áo mới. Trên trần nhà là chùm pha lê lấp lánh, được thiết kế rất tinh tế.
“Ô! Ngô thiếu gia, xin chào cậu, đã lâu không gặp.” – Từ phía trong, một người phụ nữ trung niên vui vẻ, tươi tắn đi ra. Ngô Vũ Thần gật đầu chào một cái vẫn không lên tiếng.
“Cô gái bé nhỏ này là ai đây? Bạn gái mới sao?”
“Là vợ tôi.”
“Ồ, thật xinh đẹp.” – Bà cười hiền, kính cẩn hỏi”tôi có thể giúp gì cho cậu?”
“Tôi cần một bộ dạ hội cho cô ấy.” – Hắn đẩy nàng lên giá trước, điềm đạm cất tiếng.
“Được, cứ giao cho tôi!’ – Bà cúi đầu, quay sang Du Huân Huân thân thiện nói “Ngô phu nhân, mời đi theo tôi.”
“Oh.”
Nàng bước theo bà vào trong, vén tấm màn màu đỏ dày cộm bằng nhung sang một bên. Những thứ bên trong khiến nàng rất ngạc nhiên, một căn phòng màu trắng, với những tấm gương to,sang treo trên tường. Dọc hai bên có những tủ kính rất to, bên trong chứa những bộ dạ hội đầy màu sắc.
“Tôi họ Trần, đừng lo, tôi sẽ giúp cô sữa soạn thật kỹ.”
“Cảm ơn!”
“Nào mọi người, lại đây.” – Người phụ nữ trung niên vỗ tay 2 cái, gọi những người kia lại và chuẩn bị làm việc.
Ngô Vũ Thần ngồi đọc báo ở ngoài, hắn ung dung thưởng thức ly trà trên bàn.
“Ngô thiếu gia, đã xong rồi.” – Nghe thấy tiếng của bà Trần, hắn gấp tờ báo lại đưa mắt nhìn.
Người con gái trước mặt hắn là Du Huân Huân? Tóc mái được vén sang một bên, mái tóc màu đen láy uốn lọn một phần buông thả sau lưng, một phần được đặt ra đằng trước, cặp mắt trong veo ẩn dưới hang mi dày cong vút, đôi mày liễu lộ ra trên vầng trán trắng nộm, đôi môi đỏ mọng. Nàng khoác lên mình bộ dạ hội màu trắng, cổ rẽ sâu xuống ngực nhưng không quá khiêu gợi. Phần thắt lưng siết lại đằng sau có gắn nơ. Tà váy phồng bằng vải voan dài ngang đầu gối, để lộ đôi chân thon dài đôi guốc đồng màu. Nhìn nàng vừa thuần khiết, lại vừa quyến rũ, Ngô Vũ Thần ngây người một chút rồi mới cất tiếng “Rất tốt. Cảm ơn bà.’
“Haha, không có ch i! Chúc 2 người đi dự tiệc vui vẻ!”
“Đi thôi.” Hắn đưa tay ra phía trước, Du Huân Huân bước đến nắm lấy tay hắn. Nàng thắc mắc hỏi “Sao hả, tôi đẹp không?”
“Cũng được.”
“Gì chứ? Cũng được? Nè…anh không có mắt thẩm mỹ sao?” – Nàng bất mãn lên tiếng, cũng được? Cũng được cái đầu hắn, như vậy mà cũng không chịu khen 1 câu sao?? Nhìn nàng cau có như vậy hắn lại cất tiếng “Em thật tự cao.”
“Hứ, phải rồi, tôi đâu bằng những cô bạn gái cũ của anh.”
“Em cũng biết vậy sao ?”
“Anh…!!??” – Du Huân Huân tức đến nghẹn họng, hậm hực không thèm nói nữa, vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi. Người đàn ông kia ngược lại rất thích thú, vui vẻ lái xe đến buổi tiệc.
Nhà hang hội nghị “Pentol” sang trọng hiện đang có rất nhiều người đi ra đi vào. Du Huân Huân khoác tay hắn bước xuống xe, vẻ mặt đã thay đổi trở nên lạnh lung giống hệt hắn. Hai người giờ là tâm điểm của mọi ánh mắt.
“Anh hai, chị dâu nhỏ, bên này.” – Giong5 nói của Ngô Chấn Nam chợt vang lên, cậu đưa hai tay vẫy 2 người. Nàng mỉm cười cúi đầu chào thân thiện.
“Em vào trước đi” – Hắn buông tay nàng ra, hất mặt về phía cửa. Du Huân Huân cũng không nói gì, mở cửa đi vào.
“Anh và chị ấy cãi nhau sao?” – Nhìn thái độ của nàng, Ngô Chấn Nam đoán là 2 người cãi nhau.
“Không có gì.” Hắn khẽ cười, hắn hiểu rõ lí do vì sao nàng lại hậm hực như thế.
– — —
“Tiểu Huân! Đến rồi sao?” – Du Ái My kéo tay nàng bước đến gần chỗ mọi người đang đứng.
“Chào mọi người.” – Nàng lịch sự cúi đầu chào.
“Aiz… lâu rồi ta chưa gặp con. Thế nào, Vũ Thần nó có đối xử tốt với con không?” – Ngô tổng cười tươi hỏi. Du Huân Huân tròn mắt dường như trong cái đầu nhỏ của nàng vừa mới nghĩ ra điều gì đó.
“Huân nhi… ba Vũ Thần đang hỏi con kìa.” – Thấy nàng im lặng không trả lời, Du phu nhân liền nhắc khéo.
“Hả?…À…” – Nàng giật mình, quay sang Ngô tổng, mày nhíu lại, đôi mắt long lanh ” Ba à…hic…Vũ Thần, anh ấy luôn ăn hiếp bắt nạt con.”
“Cái gì? Nó dám ăn hiếp con sao?”
“Phải, anh ấy lúc nào cũng cau có khó chịu với con, còn nữa luôn mạnh bạo với con, lần trước còn đẩy con ngã đến nỗi trật chân…hic…ba phải làm chủ cho con đấy, anh ấy còn để con ăn cơm một mình…” – Du Huân Huân nức nở kể lể đủ điều, tết nhiên là nói dối. Nàng muốn dạy cho Ngô Vũ Thần một bài học về dám chê bai nàng.
“Cái thằng này, đừng lo Tiểu Huân, ta sẽ dạy cho nó một bài học!” – Ngô Lão tức giận, vỗ nhẹ vai nàng an ủi.
“Huân Nhi, con đang bày trò gì sao?” – Du phu nhân nhíu mày, tính khí của con bà hiểu rất rõ, bà chắc rắng Du Huân Huân đang nói dối.
“Không có, con nói thật mà.”
“Ba mẹ!” – Đúng lúc Ngô Chấn Nam cùng hắn xuất hiện. Thấy hắn người nhà Ngô gia liền đằng đằng sát khí, hắn nhíu mày “Sao vậy?”
“Cái thằng này, còn hỏi sao? Tại sao con lại dám đối xử với Tiểu Huân như vậy hả?” – Ngô Lão cầm gậy đánh vào người hắn nhưng hắn lại né được khiến ông càng them tức “còn dám né ?”
“Cháu có làm gì đâu?”
“Con còn chối sao? Tiểu Huân đã nói hết cho ta biết rồi, còn đầy nó ngã, khó chịu rồi lại bắt nó ăn cơm một mình, con làm vậy mà coi được sao?” – Ngô phu nhân bất mãn lên tiếng. Hắn trừng mắt quay sang nhìn Du Huân Huân, bắt gặp ánh mắt kia nàng cười khoái chí còn lè lưỡi khiêu khích hắn.
“Chị à, bình tĩnh lại! Chắc do Huân nhi nó phá phách thôi. Chúng ta gác chuyện đó sang 1 bên nhé.” – Thấy vẻ mặt sắp thối đen của hắn, Du phu nhân nhận ra hắn đang bị oan.
“Không được, sao có thể….”
“Chú à chúng ta lâu ngày không gặp, không nên cãi nhau như vậy. Bỏ qua đi ạ.” – Du Ái My vội lên tiếng cô hiểu rõ em gái mình đang dở trò, rõ ràng chính miệng Du Huân Huân nói nàng bị trật chân là do hắn cứu.
“Phãi đó, con chỉ nói cho mọi người biết thôi chứ không có ý gì đâu! Hihi…” – Du Huân Huân cười tươi tắn nói, vừa nói vừa nhìn Ngô Vũ Thần bằng vẻ mặt gian xảo.
“Hừm… nể mặt Tiểu Huân ta bỏ qua cho cháu đấy.” – Ngô Lão gượng gạo nói, quăng cho hắn ánh mắt lạnh lùng. Rồi vui vẻ xoa đầu nàng “Tiểu Huân, cái này tặng cháu.”
“Cái gì vậy ông?” – Nàng cầm cái hộp nhỏ ngắm nghía.
“Lát nữa về hẳn mở.”
“Vâng.”
Gia đình họ Ngô và họ Du , rời đi đến chỗ vị trí bữa tiệc chỉ còn an hem họ Ngô, Du Ái My và nàng. Đưa tay cầm lấy ly nước ép và vài miếng bánh, nàng vui vẻ thưởng thức.
“Tiểu Huân, là em cố ý?” – Du Ái My kéo nàng sang 1 bên hỏi nhỏ.
“Chuyện gì?”
“Thì em kể tội Vũ Thần đó, rỏ ràng là nói dối.”
“Đúng vậy, em bịa đặt đó.” – Du Huân Huân gật đầu, không phủ nhận mà trả lời ngay.
“Em hãy để ý khuôn mặt của anh ấy đi. Sắp bốc hỏa rồi.’
“Mặc kệ anh ta.”
“Em dâu à…” – Ngô Thiên Bảo đột nhiên vỗ vai nàng. Anh lắc đầu cảm than “Chồng em thật sự nổi giận rồi.”
“Hả?” – Nàng khó hiểu, nhíu mày quay sang nhìn Ngô Vũ Thần, thấy hắn đang đằng đằng sát khí nhìn, nàng giật mình quay sang chỗ khác.
“Anh không thể giúp em được đâu.”
“S…sao?”
“Đang đến gần em kìa.” – Ngô Thiên Bảo hất mạnh lên phía trước, nàng bình tĩnh quay đầu nhìn!? Hắn đang đến với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Du Huân Huân đưa tay lên vẫy vẫy “c…chào…”
“Du Huân Huân.”
“H…hử?”
“Chán sống sao?’
“Không có, vẫn còn yêu đời.’
Hắn đưa tay bóp cái má trắng nôm, lạnh giọng cất tiếng “Bấy nhiêu em đã xem là bắt nạt vậy sau này em sẽ sống ra sao đây?”
“Hả?”
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của nàng, hắn bật cười, đưa tay kéo nàng ép sát vào long, ghé sát bên tai nàng thổi khí “Em chưa biết thế nào mới gọi là bắt nạt đâu.”
Du Huân Huân trừng mắt, đẩy hắn ra, nàng thở, đưa tay cầm lấy ly nước trên “Tránh xa tôi….ra.”
Đột nhiên đầu nàng quay mòng mòng, ngay cả đứng cũng không vững. Nàng cau có nhìn cái ly trên tay…là rượu? Loại rượu có độ cồn rất mạnh!? Chưa đầy 2 phút nàng đã ngất đi, Ngô Vũ Thần đưa tay đỡ lấy thân bé nhỏ. Du Ái My thấy Du Huân Huân ngất thì chạy lại
“Tiểu Huân, sao vậy?”
“Uống rượu !” – 2 chữ rất ngắn gọn từ hắn đủ trã lời cho câu hỏi của cô. Du Ái My chán nản thở dài. Hắn vốn định bế nàng sang phòng bên cạnh thì bị kéo lại “Anh định đưa nó đi đâu?”
“Phòng bên cạnh.”
“Không được, tuyệt đối không được. Vũ Thần à, anh mau mang con bé về nhà đi. Đừng để Tiểu Huân ở đây!”
“Tại sao?”
“Con bé vốn không uống rượu có độ cồn mạnh được, vì nó sẽ say. Và khi say Tiểu Huân… rất đáng sợ, không được để con bé ở đây.”
Ngô Vũ Thần quay lưng bước ra khỏi cửa , Ngô Thiên Bảo tò mò hỏi “ý em là sao ?”
Du Ái My nghiêng đầu thở dài “Huân Huân nguy hiểm nhất chính là lúc say rượu…anh không thể đoán được con bé sẽ làm gì lúc say đâu !”
“Chà….vậy sao ? Xem ra chúng ta sắp có phim hay để xem rồi.” – Anh bật cười , anh rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu em trai lạnh lùng với mình , thường ngày hắn rất vô tâm nhưng không ngờ hôm nay lại nhiệt tình quan tâm đến em dâu như thế , xem ra trong tim hắn đã có chút chuyến biến rất tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.