Yêu Em Hơn Tất Cả: Bảo Bối Của Lòng Anh
Chương 29: Cảm giác hạnh phúc
KT Nguyen9x
17/09/2023
Lộ Thanh Nhi đứng dựa người bên thành cửa mỉm cười nhìn anh dỗ dành con ngủ mà trong lòng cảm thấy may mắn.
Tần Thiên Vũ thấy con đã ngủ say, anh đắp chăn ngay ngắn lại cho con rồi mới ngồi dậy, còn chưa kịp bỏ chân xuống khỏi giường Lộ Thanh Nhi đã ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Tần Thiên Vũ có chút ngẩn người, đây là đầu tiên cô ôm anh thế này trong suốt bốn năm chung sống, anh phủ tay mình lên cái ôm của cô mà hạnh phúc đến khó tả..
" Anh có còn muốn ly hôn với em nữa không?" Lộ Thanh Nhi thì thào cọ cọ trán mình vào lưng anh.
" Anh có bao giờ muốn ly hôn với em đâu hửm bảo bối. Là em ép anh mà.."
Lộ Thanh Nhi bỗng cắn chặt môi, vẫn không kìm nén được mà khóc ra thành tiếng. Tất cả đều tại cô cố chấp đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì.. vừa nghĩ đến đây cô lại đau đến không thở nổi..
Tần Thiên Vũ liền quay lại, bế cô ngồi lên chân mình " Em sao vậy? "
Lộ Thanh Nhi vòng tay ôm lấy cổ anh "Thiên Vũ, em xin lỗi "
" Em có lỗi gì?"
" Em biết hết rồi. Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ hả.., một mình chịu ấm ức để làm gì, chuyện gì anh cũng không nói. Em cảm thấy mình thật xấu hổ "
" Em cũng có hỏi anh đâu" Tần Thiên Vũ không mặn không nhạt nói ánh mắt cũng không nhìn cô.
" Tất cả đều tại em, đều tại em không tốt.." nhìn anh ngó lơ mình cô chưa nói hết câu cô lại vùi mặt khóc.
Tần Thiên Vũ mỉm cười nâng chiếc cầm nhỏ khiến cô phải ngước lên nhìn anh " Anh đùa chút thôi, em làm gì kích động vậy, anh chưa bao giờ trách em điều gì hết. Là tự anh thấy bản thân mình không có gì tốt để nói, chỉ là.."
Lời chưa nói hết Lộ Thanh Nhi đã phủ kín môi anh. Cái cảm giác được người mình yêu thương chủ động đến gần mình hết lần này đến lần khác, thật sự rất hạnh phúc..
Không phút chần chừ anh đáp trả lại cô bằng môi hôn mật ngọt, bàn tay không yên phận luồn sâu bên trong váy.. đôi môi cứ thế dịch xuống dần bất chợt kết thúc ở xương quai xanh khiến Lộ Thanh Nhi có hơi hụt hẫng.
" Anh sợ con thức giấc"
Lời vừa thốt ra cô đã vật anh ngã xuống giường " Em mặc kệ, anh chê em.."
Tần Thiên Vũ liền cười, vuốt ve gương mặt cô " Làm gì có, em thế này thật sự làm anh có chút sợ "
"..." Sợ mình sao? Lộ Thanh Nhi rũ mắt chống tay lên ngực anh định ngồi dậy.
Tần Thiên Vũ liền xoay người cô lại nằm dưới thân mình "Anh sợ mình không muốn dừng lại, cho mệt chết em luôn"
" Anh đúng là đồ xấu xa" Lộ Thanh Nhi cười niết tay lên chiếc mũi cao vút của anh.
" Ông xã, có chuyện này em muốn nhờ anh giúp"
-------------------
Xe đổ lại trước một tiểu khu
Lộ Thanh Nhi cùng Trần Thu Cầm đi vào một căn nhà nhỏ chật hẹp, bên trong là một người đàn ông gầy gò đang ngồi ở bàn ăn với một bát mì.
Lộ Thanh Nhi nhìn ông mà bàn tay nhỏ không tự chủ nắm chặt hai bên thân váy, không thể kìm được mà nước mắt cứ lăn dài. Đây là ba của cô sao?
Lộ Nhàn vừa nhìn thấy cô và Trần Thu Cầm đứng ở cửa ông liền gấp gáp đứng dậy quay người đi vội vào trong với đôi chân hơi khập khễnh.
" Ba"
Lộ Nhàn liền khựng bước khi nghe Lộ Thanh Nhi gọi mình.
" Ba.." Lộ Thanh Nhi gọi thêm lần nữa đi về phía ông.
Lộ Nhàn cúi gầm mặt xuống không dám nhìn cô
" Thanh Nhi ba nợ con một lời xin lỗi. Ba thật sự không còn mặt mũi nào nhìn con nữa. Con về đi "
Lộ Thanh Nhi nắm lấy tay ông " Ba cũng đã thành ra thế này rồi. Về nhà cùng con và mẹ đi. Hiện tại con rất hạnh phúc, nên ba cũng không cần phải áy náy làm gì"
Lộ Nhàn cúi gầm mặt xuống khóc ra thành tiếng, ông cảm thấy rất xấu hổ..
" Phải đó, mọi chuyện đều đã qua rồi. Nếu Thanh Nhi không trách ông thì tôi cũng không có gì để nói " Trần Thu Cầm nói bước vào.
" Thanh Nhi à, con càng hiếu thảo ba càng cảm thấy xấu hổ. Ba thật sự.." Lộ Nhàn nói lại không nói hết lắc đầu.
" Ông ngoại"
"..." Lộ Nhàn ngơ ra nhìn
Lộ Thanh Nhi mỉm cười khi thấy Tần Thiên Vũ bế tiểu Trạch bước vào, anh thả cậu bé xuống chạy về phía ông.
" Ông ngoại, ông về nhà với mọi người đi"
" Tiểu Trạch, cháu đã lớn thế rồi à?'' Lộ Nhàn nói ánh mắt nhìn sang Tần Thiên Vũ, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.
" Ông nhìn tôi làm gì? Tiểu Trạch đã bảo ông về thì ông về đi. Muốn chống đối à? " Tần Thiên Vũ không mặn không nhạt nói nhưng gương mặt lại hiện rõ sự ghét bỏ, làm Lộ Nhàn sợ hãi cúi gầm mặt xuống.
Lộ Thanh Nhi liền nhíu mày bước qua vòng tay ôm anh, bàn tay nhỏ máy móc lại nhéo hông anh một cái.
" Là anh manh động. Anh sai rồi '' Tần Thiên Vũ nói vòng tay ôm lấy cô.
Trần Thu Cầm, Lộ Nhàn và cả tiểu Trạch đều không nhịn được cười.
" Ba con chỉ có mỗi mình mami mới thu phục được thôi "
Tần Thiên Vũ thấy con đã ngủ say, anh đắp chăn ngay ngắn lại cho con rồi mới ngồi dậy, còn chưa kịp bỏ chân xuống khỏi giường Lộ Thanh Nhi đã ôm chầm lấy anh từ phía sau.
Tần Thiên Vũ có chút ngẩn người, đây là đầu tiên cô ôm anh thế này trong suốt bốn năm chung sống, anh phủ tay mình lên cái ôm của cô mà hạnh phúc đến khó tả..
" Anh có còn muốn ly hôn với em nữa không?" Lộ Thanh Nhi thì thào cọ cọ trán mình vào lưng anh.
" Anh có bao giờ muốn ly hôn với em đâu hửm bảo bối. Là em ép anh mà.."
Lộ Thanh Nhi bỗng cắn chặt môi, vẫn không kìm nén được mà khóc ra thành tiếng. Tất cả đều tại cô cố chấp đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì.. vừa nghĩ đến đây cô lại đau đến không thở nổi..
Tần Thiên Vũ liền quay lại, bế cô ngồi lên chân mình " Em sao vậy? "
Lộ Thanh Nhi vòng tay ôm lấy cổ anh "Thiên Vũ, em xin lỗi "
" Em có lỗi gì?"
" Em biết hết rồi. Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ hả.., một mình chịu ấm ức để làm gì, chuyện gì anh cũng không nói. Em cảm thấy mình thật xấu hổ "
" Em cũng có hỏi anh đâu" Tần Thiên Vũ không mặn không nhạt nói ánh mắt cũng không nhìn cô.
" Tất cả đều tại em, đều tại em không tốt.." nhìn anh ngó lơ mình cô chưa nói hết câu cô lại vùi mặt khóc.
Tần Thiên Vũ mỉm cười nâng chiếc cầm nhỏ khiến cô phải ngước lên nhìn anh " Anh đùa chút thôi, em làm gì kích động vậy, anh chưa bao giờ trách em điều gì hết. Là tự anh thấy bản thân mình không có gì tốt để nói, chỉ là.."
Lời chưa nói hết Lộ Thanh Nhi đã phủ kín môi anh. Cái cảm giác được người mình yêu thương chủ động đến gần mình hết lần này đến lần khác, thật sự rất hạnh phúc..
Không phút chần chừ anh đáp trả lại cô bằng môi hôn mật ngọt, bàn tay không yên phận luồn sâu bên trong váy.. đôi môi cứ thế dịch xuống dần bất chợt kết thúc ở xương quai xanh khiến Lộ Thanh Nhi có hơi hụt hẫng.
" Anh sợ con thức giấc"
Lời vừa thốt ra cô đã vật anh ngã xuống giường " Em mặc kệ, anh chê em.."
Tần Thiên Vũ liền cười, vuốt ve gương mặt cô " Làm gì có, em thế này thật sự làm anh có chút sợ "
"..." Sợ mình sao? Lộ Thanh Nhi rũ mắt chống tay lên ngực anh định ngồi dậy.
Tần Thiên Vũ liền xoay người cô lại nằm dưới thân mình "Anh sợ mình không muốn dừng lại, cho mệt chết em luôn"
" Anh đúng là đồ xấu xa" Lộ Thanh Nhi cười niết tay lên chiếc mũi cao vút của anh.
" Ông xã, có chuyện này em muốn nhờ anh giúp"
-------------------
Xe đổ lại trước một tiểu khu
Lộ Thanh Nhi cùng Trần Thu Cầm đi vào một căn nhà nhỏ chật hẹp, bên trong là một người đàn ông gầy gò đang ngồi ở bàn ăn với một bát mì.
Lộ Thanh Nhi nhìn ông mà bàn tay nhỏ không tự chủ nắm chặt hai bên thân váy, không thể kìm được mà nước mắt cứ lăn dài. Đây là ba của cô sao?
Lộ Nhàn vừa nhìn thấy cô và Trần Thu Cầm đứng ở cửa ông liền gấp gáp đứng dậy quay người đi vội vào trong với đôi chân hơi khập khễnh.
" Ba"
Lộ Nhàn liền khựng bước khi nghe Lộ Thanh Nhi gọi mình.
" Ba.." Lộ Thanh Nhi gọi thêm lần nữa đi về phía ông.
Lộ Nhàn cúi gầm mặt xuống không dám nhìn cô
" Thanh Nhi ba nợ con một lời xin lỗi. Ba thật sự không còn mặt mũi nào nhìn con nữa. Con về đi "
Lộ Thanh Nhi nắm lấy tay ông " Ba cũng đã thành ra thế này rồi. Về nhà cùng con và mẹ đi. Hiện tại con rất hạnh phúc, nên ba cũng không cần phải áy náy làm gì"
Lộ Nhàn cúi gầm mặt xuống khóc ra thành tiếng, ông cảm thấy rất xấu hổ..
" Phải đó, mọi chuyện đều đã qua rồi. Nếu Thanh Nhi không trách ông thì tôi cũng không có gì để nói " Trần Thu Cầm nói bước vào.
" Thanh Nhi à, con càng hiếu thảo ba càng cảm thấy xấu hổ. Ba thật sự.." Lộ Nhàn nói lại không nói hết lắc đầu.
" Ông ngoại"
"..." Lộ Nhàn ngơ ra nhìn
Lộ Thanh Nhi mỉm cười khi thấy Tần Thiên Vũ bế tiểu Trạch bước vào, anh thả cậu bé xuống chạy về phía ông.
" Ông ngoại, ông về nhà với mọi người đi"
" Tiểu Trạch, cháu đã lớn thế rồi à?'' Lộ Nhàn nói ánh mắt nhìn sang Tần Thiên Vũ, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh.
" Ông nhìn tôi làm gì? Tiểu Trạch đã bảo ông về thì ông về đi. Muốn chống đối à? " Tần Thiên Vũ không mặn không nhạt nói nhưng gương mặt lại hiện rõ sự ghét bỏ, làm Lộ Nhàn sợ hãi cúi gầm mặt xuống.
Lộ Thanh Nhi liền nhíu mày bước qua vòng tay ôm anh, bàn tay nhỏ máy móc lại nhéo hông anh một cái.
" Là anh manh động. Anh sai rồi '' Tần Thiên Vũ nói vòng tay ôm lấy cô.
Trần Thu Cầm, Lộ Nhàn và cả tiểu Trạch đều không nhịn được cười.
" Ba con chỉ có mỗi mình mami mới thu phục được thôi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.