Yêu Em Hơn Tất Cả: Bảo Bối Của Lòng Anh
Chương 6: Đây chỉ mới là cảnh cáo
KT Nguyen9x
17/09/2023
Tần Thiên Vũ khẽ nhíu đôi mày rậm thanh tú chịu đựng không chút biểu tình dù vết cắn đang tươm máu, bá đạo ấn thêm một phát nữa không thương tiếc. Lộ Thanh Nhi đau đến cắn chặt cánh môi, rên rỉ không ngừng, cô ý thức được là anh đang muốn cảnh cáo cô, nếu làm anh không vui. Cô biết bản thân không thể chống cự, liền tự giác ghì chặt lấy anh nằm xuống thân mình, mãnh liệt chiếm lấy đôi môi anh, để mong được khoan hồng. Vì lúc này cô thật sự không thể chịu nổi nữa." rất đau.., rất mệt.. '' Người đàn ông này thật sự quá khoẻ đối với cô"
Những âm thanh ái muội, quấn quýt triền miên tận cả một đêm, đến gần sáng anh mới chịu buông tha. Nhưng Lộ Thanh Nhi đã hoàn toàn gục ngã từ sớm không còn tí sức lực nào, mặc cho cơ thể trần trụi, nằm gọn trong cơ ngực rắn rỏi của Tần Thiên Vũ, nghe từng tiếng nhịp tim của anh mà đánh một giấc say sưa đến tận xế chiều.
Đôi mắt mơ màng chưa mở hẳn đã cảm nhận được, cả người đau đến không thể cử động.
" Bảo bối của anh dậy rồi?''
Lộ Thanh Nhi liền hướng mắt lên. Ra là Tần Thiên Vũ vẫn chưa rời đi, anh vẫn luôn gối tay cho cô ngủ. Nằm tựa cao đầu nhìn cô với vẻ lười biếng. Lộ Thanh Nhi rất muốn ngồi dậy, nhưng cô không thể, buộc miệng rên rỉ. "A.. đau quá!"
Tần Thiên Vũ liền cười ra thành tiếng, anh ngồi bật dậy. Bế xổm cô đi thẳng vào phòng tắm.
" Á.. anh lại muốn làm gì?'' Lộ Thanh Nhi giật mình ôm chặt cổ anh. Lúc này cô mới chợt nhận ra, Tần Thiên Vũ đã mặc áo ngủ vào cho cô tự lực nào, cô ngủ say đến không biết gì hết, còn chưa hết thất thần cô đã bị đặt vào bồn nước. Một thanh âm dịu dàng với vẻ âu yếm, thì thầm ở bên tai. '' Tối qua bảo bối của anh thể hiện rất tốt. Cùng tắm đi "
Còn chưa dứt lời thì cả hai đã trơ trọi trong bồn nước. '' Sau này nhớ đừng có trưng cái vẻ mặt chịu đựng đó ra với anh nữa nghe chưa. Nếu không.., anh đảm bảo với em, một tuần em cũng không thể bước xuống khỏi giường nổi đâu."
Lộ Thanh Nhi liền đứng tròng mắt, với vẻ mặt tối sầm, nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi, trong đầu liền ẩn hiện những suy nghĩ lung tung, mặc cho Tần Thiên Vũ vuốt ve kỳ cọ thế nào, cô cũng không phản kháng. Cô thật sự không dám tưởng tượng. "Đây chỉ mới là cảnh cáo thôi sao. Người đàn ông này, lấy đâu ra tinh lực mà khỏe đến như vậy".
Rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh. "Tôi phải về. Nếu không mẹ tôi sẽ lo lắng" Cô nhỏ giọng nói nhìn anh.
Tần Thiên Vũ nâng nhẹ người cô trong nước ngồi trên chân mình. "Bảo bối của anh yên tâm, đêm qua anh cho người thông báo với mẹ em một tiếng rồi".
Lộ Thanh Nhi liền kích động, chưa kịp lên tiếng. Tần Thiên Vũ đã lại tiếp lời: "Yên tâm, anh chỉ bảo, em ở lại ký túc xá với bạn thôi".
Nghe vậy Lộ Thanh Nhi liền thở phào. Nhung vẫn nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ, lập tức ngó về hướng khác.
Sau khi dùng bữa xong, Tần Thiên Vũ dịu dàng bế cô ra xe ngồi trong lòng anh. Lý Văn nhanh chóng làm theo lệnh, lao xe thẳng tiến về hướng Lộ gia.
Dù Lộ Thanh Nhi không đồng ý để anh đưa về, nhưng nào đã được. Buộc phải nghe theo, nhưng cô không cho phép xe anh đến quá gần. Tần Thiên Vũ cũng không biểu tình gì mà chiều theo ý cô.
-----------
Tập đoàn Giai Thụy
Cuộc họp vừa kết thúc, Tần Thiên Vũ ung dung sửa sang chiếc đồng hồ sang chảnh trên tay, sải từng bước dài với vẻ lười biếng trở về văn phòng, theo sau là Lý Văn đang báo cáo về lịch công việc hôm nay, đi bên cạnh còn có a Vỹ. Hai người này đều là cánh tay đắc lực của Tần Thiên Vũ.
" Chiều nay chú qua trường đón Thanh Nhi đến thẳng bữa tiệc đấu gia cho tôi".
" Dạ.. Tần tổng" Lý Văn cung kính đáp lời
Tần Thiên Vũ về văn phòng được một lúc, đang xem một số tài liệu thì Tô Lập dẫn theo bốn tên đàn em mặc vest đen cao to vạm vỡ bước vào. Vì lúc này a Vỹ vừa rời đi, nên cửa vẫn đang mở, hắn gõ nhẹ một cái rồi vội vã bước vào, còn chưa lên tiếng thì một thanh âm sắc bén bất ngờ đã vang lên, khiến cả đám người khựng lại.
" Đi đâu mà kéo cả bầy cả lũ tới, cho ai coi đây?"
Cả đám liền cúi đầu sợ hãi, đồng thanh hét to.
" Xin lỗi Tần tổng!"
Tô Lập liền toát mồ hôi lạnh, bước vội về phía bàn làm việc của Tần Thiên Vũ, cúi người với giọng nói khàn khàn. "Xin lỗi Tần tổng! Là do tôi lỗ mang, nhất định sẽ không có lần sau.''
Tần Thiên Vũ không vội đáp lời, anh tựa lưng ra ghế với vẻ lười biếng, hai chân bắt chéo trên bàn, nhìn vào chiếc bút đang xoay trên tay.
" Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, không so đo với anh. Có gì nói nhanh".
Tô Lập liền thở phào nhẹ nhõm. " Dạ tối nay hàng sẽ về bến, sớm hơn dự kiến một ngày. Tôi muốn hỏi lại Tần tổng cho chắc, chúng ta có cần.."
" Cần.."
Tô Lập còn chưa nói xong thì Tần Thiên Vũ đã cắt ngang lời.
Động tác tay anh cũng dừng hẳn, ánh mắt sắc bén tựa như hố đen của vũ trụ, bất chợt rơi trên người anh ta.
Những âm thanh ái muội, quấn quýt triền miên tận cả một đêm, đến gần sáng anh mới chịu buông tha. Nhưng Lộ Thanh Nhi đã hoàn toàn gục ngã từ sớm không còn tí sức lực nào, mặc cho cơ thể trần trụi, nằm gọn trong cơ ngực rắn rỏi của Tần Thiên Vũ, nghe từng tiếng nhịp tim của anh mà đánh một giấc say sưa đến tận xế chiều.
Đôi mắt mơ màng chưa mở hẳn đã cảm nhận được, cả người đau đến không thể cử động.
" Bảo bối của anh dậy rồi?''
Lộ Thanh Nhi liền hướng mắt lên. Ra là Tần Thiên Vũ vẫn chưa rời đi, anh vẫn luôn gối tay cho cô ngủ. Nằm tựa cao đầu nhìn cô với vẻ lười biếng. Lộ Thanh Nhi rất muốn ngồi dậy, nhưng cô không thể, buộc miệng rên rỉ. "A.. đau quá!"
Tần Thiên Vũ liền cười ra thành tiếng, anh ngồi bật dậy. Bế xổm cô đi thẳng vào phòng tắm.
" Á.. anh lại muốn làm gì?'' Lộ Thanh Nhi giật mình ôm chặt cổ anh. Lúc này cô mới chợt nhận ra, Tần Thiên Vũ đã mặc áo ngủ vào cho cô tự lực nào, cô ngủ say đến không biết gì hết, còn chưa hết thất thần cô đã bị đặt vào bồn nước. Một thanh âm dịu dàng với vẻ âu yếm, thì thầm ở bên tai. '' Tối qua bảo bối của anh thể hiện rất tốt. Cùng tắm đi "
Còn chưa dứt lời thì cả hai đã trơ trọi trong bồn nước. '' Sau này nhớ đừng có trưng cái vẻ mặt chịu đựng đó ra với anh nữa nghe chưa. Nếu không.., anh đảm bảo với em, một tuần em cũng không thể bước xuống khỏi giường nổi đâu."
Lộ Thanh Nhi liền đứng tròng mắt, với vẻ mặt tối sầm, nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi, trong đầu liền ẩn hiện những suy nghĩ lung tung, mặc cho Tần Thiên Vũ vuốt ve kỳ cọ thế nào, cô cũng không phản kháng. Cô thật sự không dám tưởng tượng. "Đây chỉ mới là cảnh cáo thôi sao. Người đàn ông này, lấy đâu ra tinh lực mà khỏe đến như vậy".
Rất nhanh cô đã lấy lại bình tĩnh. "Tôi phải về. Nếu không mẹ tôi sẽ lo lắng" Cô nhỏ giọng nói nhìn anh.
Tần Thiên Vũ nâng nhẹ người cô trong nước ngồi trên chân mình. "Bảo bối của anh yên tâm, đêm qua anh cho người thông báo với mẹ em một tiếng rồi".
Lộ Thanh Nhi liền kích động, chưa kịp lên tiếng. Tần Thiên Vũ đã lại tiếp lời: "Yên tâm, anh chỉ bảo, em ở lại ký túc xá với bạn thôi".
Nghe vậy Lộ Thanh Nhi liền thở phào. Nhung vẫn nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ, lập tức ngó về hướng khác.
Sau khi dùng bữa xong, Tần Thiên Vũ dịu dàng bế cô ra xe ngồi trong lòng anh. Lý Văn nhanh chóng làm theo lệnh, lao xe thẳng tiến về hướng Lộ gia.
Dù Lộ Thanh Nhi không đồng ý để anh đưa về, nhưng nào đã được. Buộc phải nghe theo, nhưng cô không cho phép xe anh đến quá gần. Tần Thiên Vũ cũng không biểu tình gì mà chiều theo ý cô.
-----------
Tập đoàn Giai Thụy
Cuộc họp vừa kết thúc, Tần Thiên Vũ ung dung sửa sang chiếc đồng hồ sang chảnh trên tay, sải từng bước dài với vẻ lười biếng trở về văn phòng, theo sau là Lý Văn đang báo cáo về lịch công việc hôm nay, đi bên cạnh còn có a Vỹ. Hai người này đều là cánh tay đắc lực của Tần Thiên Vũ.
" Chiều nay chú qua trường đón Thanh Nhi đến thẳng bữa tiệc đấu gia cho tôi".
" Dạ.. Tần tổng" Lý Văn cung kính đáp lời
Tần Thiên Vũ về văn phòng được một lúc, đang xem một số tài liệu thì Tô Lập dẫn theo bốn tên đàn em mặc vest đen cao to vạm vỡ bước vào. Vì lúc này a Vỹ vừa rời đi, nên cửa vẫn đang mở, hắn gõ nhẹ một cái rồi vội vã bước vào, còn chưa lên tiếng thì một thanh âm sắc bén bất ngờ đã vang lên, khiến cả đám người khựng lại.
" Đi đâu mà kéo cả bầy cả lũ tới, cho ai coi đây?"
Cả đám liền cúi đầu sợ hãi, đồng thanh hét to.
" Xin lỗi Tần tổng!"
Tô Lập liền toát mồ hôi lạnh, bước vội về phía bàn làm việc của Tần Thiên Vũ, cúi người với giọng nói khàn khàn. "Xin lỗi Tần tổng! Là do tôi lỗ mang, nhất định sẽ không có lần sau.''
Tần Thiên Vũ không vội đáp lời, anh tựa lưng ra ghế với vẻ lười biếng, hai chân bắt chéo trên bàn, nhìn vào chiếc bút đang xoay trên tay.
" Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, không so đo với anh. Có gì nói nhanh".
Tô Lập liền thở phào nhẹ nhõm. " Dạ tối nay hàng sẽ về bến, sớm hơn dự kiến một ngày. Tôi muốn hỏi lại Tần tổng cho chắc, chúng ta có cần.."
" Cần.."
Tô Lập còn chưa nói xong thì Tần Thiên Vũ đã cắt ngang lời.
Động tác tay anh cũng dừng hẳn, ánh mắt sắc bén tựa như hố đen của vũ trụ, bất chợt rơi trên người anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.