Yêu Em Hơn Tất Cả: Bảo Bối Của Lòng Anh
Chương 11: Em có quyền lựa chọn sao?
KT Nguyen9x
17/09/2023
Tần Thiên Vũ nghe được tin từ đám vệ sĩ anh vội vã đến bệnh viện. Anh vừa chạy vào vừa nghiến răng lẩm bẩm "Nếu em mà dám bỏ con anh, anh thề sẽ bâm Lộ Nhàn ra thành trăm mãnh"
Vừa dứt lời thì anh đã nhìn thấy Lộ Thanh Nhi ở đằng xa, ôm bụng khóc nức nở chạy ra, gương mặt anh liền biến sắc không còn giọt máu, bê người không đứng vững, vì anh nghĩ Lộ Thanh Nhi đã thật sự bỏ đứa bé rồi, nếu không thì sao cô lại như vậy.
Lộ Thanh Nhi nhìn thấy Tần Thiên Vũ, cô liền xông tới ôm chặt lấy anh, khóc thảm thiết, nhưng cả người anh lúc này thất thần không hề phản ứng. Lộ Thanh Nhi vừa ôm vừa đánh mạnh vào người anh.
" Tần Thiên Vũ anh là đồ khốn, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, vì anh mà chút nữa tôi đã hại chết đứa con vô tội của mình rồi. Anh là tên khốn, tên vô lại, vô liêm sĩ". Cô hét trong nấc nghẹn ngào.
Cả đám đông, nghe thấy những lời này đều trừng mắt hướng về họ, trong đó có cả mẹ của cô
Tần Thiên Vũ bất ngờ nhìn xuống, giọng nói anh lúc này có phần hơi run. " Đứa.. đứa bé vẫn còn. Em.. em vẫn giữ con của chúng ta phải không bảo bối?"
Nghe được lời này, cô càng khóc thảm thiết hơn, ôm anh mà mắng " Anh là tên khốn"
Tần Thiên Vũ bỗng thở phào nhẹ nhõm, anh liền ôm chặt lấy cô, nhắm hờ đôi mắt đầy hạnh phúc, nhẹ nhàng xoa xoa vuốt tóc cô, hôn âu yếm thì thào nhỏ giọng " Bảo bối à, anh thật sự cám ơn em, vì đã không làm như vậy "
Trần Thu Cầm bỗng trừng to mắt. " Đây.. đây là ý gì đây? Chẳng lẽ Tần thiếu gia lại là ba của đứa bé. Sao có thể.., chả lẽ đây là lý do nhà mãi không bị thu hồi, còn sinh hoạt hàng tháng, và tất cả mọi thứ".
Lộ Thanh Nhi cứ như thế mà ôm anh khóc không ngừng, bỗng yên lặng ngã gục trong lòng anh.
" Em sao vậy Thanh Nhi?" Tần Thiên Vũ nói lo lắng liền bế xổm cô vào phòng cấp cứu.
Mẹ cô cũng há hốc mồm, liền vội chạy theo.
Phòng cấp cứu
Mặc cho bác sĩ thăm khám thế nào. Tần Thiên Vũ vẫn ở bên cạnh cô túc trực, vuốt ve bàn tay cô mãi không buông.
" Cô ấy bị làm sao?"
" Dạ thưa Tần thiếu gia, vì cô ấy mang thai, lại nghén không ăn uống được, nên sức khỏe có phần hơi yếu, cộng thêm tinh thần lúc nãy có hơi kích động, nên kiệt sức mà ngất đi thôi. Nhưng Tần thiếu gia yên tâm vì cả mẹ và bé đều rất ổn. Chúng tôi đã truyền nước và dưỡng chất cho cô ấy, khi nào khỏe cô ấy sẽ tĩnh lại thôi ạ, nhưng.. lúc nào.. thì chúng tôi cũng không.. biết rõ.. nữa". Vị bác sĩ đang nói chuyện bình thường bị một cái nhíu mày của Tần Thiên Vũ làm cho đổ mồ hôi lạnh, giọng nói chợt lắp bắp ở lời cuối.
Tần Thiên Vũ gục gật không nói gì. Nhìn sang người con gái mỏng manh nằm trên giường ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn lên gò má " Không sao là tốt rồi. Đều tại anh không tốt, ấm ức cho bảo bối của anh rồi".
"Dạ.. Tần tổng! Làm thủ tục nhập viện cho Lộ tiểu thư xong rồi ạ". Lý Văn nói bước vào trên tay còn bưng một cái au nước, vắt ẩm một chiếc khăn đưa cho Tần Thiên Vũ.
Anh nhận lấy nhẹ nhang lau đôi bàn tay nhỏ nhắn, dặn dò. “Chú ra ngoài đi, đừng để ai làm phiền đến cô ấy nghỉ ngơi”
“Dạ, rõ ” Lý Văn liền lui người ra ngoài.
Ngủ một giấc sảng khoái đến tận trưa hôm sau. Lộ Thanh Nhi vừa mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Tần Thiên Vũ, đang nhìn cô mỉm cười. Cô chớp chớp mắt rồi lại nhìn xung quanh ngó lơ " Sao tôi lại ở đây? Còn anh sao lại ở đây?"
" Em bị nôn nhiều quá, kiệt sức nên ngất đi. Anh ở đây chăm sóc hai mẹ con."
Lộ Thanh Nhi liền trừng mắt nhìn anh bất mãn. " Anh biết từ lúc nào? Anh theo dõi tôi có phải không?"
“Quan trọng sao?” Nói rồi anh đặt cốc nước vào tay cô “Sức miệng đi, anh đi đổ”
“Tôi vào nhà vệ sinh là được rồi ” Lộ Thanh Nhi vừa thả chân xuống liền bị anh giữ lại.
“Sức khỏe em còn yếu, muốn tốt cho con thì nghe lời”
Nghe vậy Lộ Thanh Nhi liền làm theo, hôm qua đứa bé dọa cô đến tim suýt ngừng đập. Cô thật sự không thể mất đứa bé.
Tần Thiên Vũ gọt một đĩa táo ghim từng miếng một cho cô ăn. Vì Lộ Thanh Nhi không chịu được thức ăn có vị tanh, chỉ có ăn trái cây mới đỡ bị nôn, vừa ngủ một giấc dài nên cô cảm thấy rất đói, nên cô cũng không từ chối anh, cứ thế chén sạch không còn miếng nào.
“Ăn nữa không?”
“No rồi”
Tần Thiên Vũ mỉm cười “ Chúng ta đăng ký kết hôn đi. Về biệt thự sống cùng anh".
Lộ Thanh Nhi liền ngoảnh mặt về hướng khác. " Dù tôi mang thai con anh, tôi cũng không muốn làm vợ một tên vô lại như anh đâu."
Tần Thiên Vũ liền cười lạnh, bất ngờ áp sát cô xuống giường. " Em có quyền lựa chọn sao? Em đừng có quên, ba em vẫn còn nằm trong tay anh. Đương nhiên, nếu em dám chọc giận anh, anh cũng không ngại xử luôn những người còn lại đâu ha.''
" Anh dám?"
" Em nói xem? Trong từ điển của anh chỉ có muốn và không muốn thôi”
" Anh đúng là tên khốn vô liêm sĩ." Cô tức đến thở hỗn hển
Tần Thiên Vũ liền vỗ về trước ngực cô, mân mê mặt dây chuyền trên cổ. " Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh đều chiều theo em hết, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ lập tức thả ba của em ngay''
Vừa dứt lời thì anh đã nhìn thấy Lộ Thanh Nhi ở đằng xa, ôm bụng khóc nức nở chạy ra, gương mặt anh liền biến sắc không còn giọt máu, bê người không đứng vững, vì anh nghĩ Lộ Thanh Nhi đã thật sự bỏ đứa bé rồi, nếu không thì sao cô lại như vậy.
Lộ Thanh Nhi nhìn thấy Tần Thiên Vũ, cô liền xông tới ôm chặt lấy anh, khóc thảm thiết, nhưng cả người anh lúc này thất thần không hề phản ứng. Lộ Thanh Nhi vừa ôm vừa đánh mạnh vào người anh.
" Tần Thiên Vũ anh là đồ khốn, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, vì anh mà chút nữa tôi đã hại chết đứa con vô tội của mình rồi. Anh là tên khốn, tên vô lại, vô liêm sĩ". Cô hét trong nấc nghẹn ngào.
Cả đám đông, nghe thấy những lời này đều trừng mắt hướng về họ, trong đó có cả mẹ của cô
Tần Thiên Vũ bất ngờ nhìn xuống, giọng nói anh lúc này có phần hơi run. " Đứa.. đứa bé vẫn còn. Em.. em vẫn giữ con của chúng ta phải không bảo bối?"
Nghe được lời này, cô càng khóc thảm thiết hơn, ôm anh mà mắng " Anh là tên khốn"
Tần Thiên Vũ bỗng thở phào nhẹ nhõm, anh liền ôm chặt lấy cô, nhắm hờ đôi mắt đầy hạnh phúc, nhẹ nhàng xoa xoa vuốt tóc cô, hôn âu yếm thì thào nhỏ giọng " Bảo bối à, anh thật sự cám ơn em, vì đã không làm như vậy "
Trần Thu Cầm bỗng trừng to mắt. " Đây.. đây là ý gì đây? Chẳng lẽ Tần thiếu gia lại là ba của đứa bé. Sao có thể.., chả lẽ đây là lý do nhà mãi không bị thu hồi, còn sinh hoạt hàng tháng, và tất cả mọi thứ".
Lộ Thanh Nhi cứ như thế mà ôm anh khóc không ngừng, bỗng yên lặng ngã gục trong lòng anh.
" Em sao vậy Thanh Nhi?" Tần Thiên Vũ nói lo lắng liền bế xổm cô vào phòng cấp cứu.
Mẹ cô cũng há hốc mồm, liền vội chạy theo.
Phòng cấp cứu
Mặc cho bác sĩ thăm khám thế nào. Tần Thiên Vũ vẫn ở bên cạnh cô túc trực, vuốt ve bàn tay cô mãi không buông.
" Cô ấy bị làm sao?"
" Dạ thưa Tần thiếu gia, vì cô ấy mang thai, lại nghén không ăn uống được, nên sức khỏe có phần hơi yếu, cộng thêm tinh thần lúc nãy có hơi kích động, nên kiệt sức mà ngất đi thôi. Nhưng Tần thiếu gia yên tâm vì cả mẹ và bé đều rất ổn. Chúng tôi đã truyền nước và dưỡng chất cho cô ấy, khi nào khỏe cô ấy sẽ tĩnh lại thôi ạ, nhưng.. lúc nào.. thì chúng tôi cũng không.. biết rõ.. nữa". Vị bác sĩ đang nói chuyện bình thường bị một cái nhíu mày của Tần Thiên Vũ làm cho đổ mồ hôi lạnh, giọng nói chợt lắp bắp ở lời cuối.
Tần Thiên Vũ gục gật không nói gì. Nhìn sang người con gái mỏng manh nằm trên giường ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn lên gò má " Không sao là tốt rồi. Đều tại anh không tốt, ấm ức cho bảo bối của anh rồi".
"Dạ.. Tần tổng! Làm thủ tục nhập viện cho Lộ tiểu thư xong rồi ạ". Lý Văn nói bước vào trên tay còn bưng một cái au nước, vắt ẩm một chiếc khăn đưa cho Tần Thiên Vũ.
Anh nhận lấy nhẹ nhang lau đôi bàn tay nhỏ nhắn, dặn dò. “Chú ra ngoài đi, đừng để ai làm phiền đến cô ấy nghỉ ngơi”
“Dạ, rõ ” Lý Văn liền lui người ra ngoài.
Ngủ một giấc sảng khoái đến tận trưa hôm sau. Lộ Thanh Nhi vừa mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Tần Thiên Vũ, đang nhìn cô mỉm cười. Cô chớp chớp mắt rồi lại nhìn xung quanh ngó lơ " Sao tôi lại ở đây? Còn anh sao lại ở đây?"
" Em bị nôn nhiều quá, kiệt sức nên ngất đi. Anh ở đây chăm sóc hai mẹ con."
Lộ Thanh Nhi liền trừng mắt nhìn anh bất mãn. " Anh biết từ lúc nào? Anh theo dõi tôi có phải không?"
“Quan trọng sao?” Nói rồi anh đặt cốc nước vào tay cô “Sức miệng đi, anh đi đổ”
“Tôi vào nhà vệ sinh là được rồi ” Lộ Thanh Nhi vừa thả chân xuống liền bị anh giữ lại.
“Sức khỏe em còn yếu, muốn tốt cho con thì nghe lời”
Nghe vậy Lộ Thanh Nhi liền làm theo, hôm qua đứa bé dọa cô đến tim suýt ngừng đập. Cô thật sự không thể mất đứa bé.
Tần Thiên Vũ gọt một đĩa táo ghim từng miếng một cho cô ăn. Vì Lộ Thanh Nhi không chịu được thức ăn có vị tanh, chỉ có ăn trái cây mới đỡ bị nôn, vừa ngủ một giấc dài nên cô cảm thấy rất đói, nên cô cũng không từ chối anh, cứ thế chén sạch không còn miếng nào.
“Ăn nữa không?”
“No rồi”
Tần Thiên Vũ mỉm cười “ Chúng ta đăng ký kết hôn đi. Về biệt thự sống cùng anh".
Lộ Thanh Nhi liền ngoảnh mặt về hướng khác. " Dù tôi mang thai con anh, tôi cũng không muốn làm vợ một tên vô lại như anh đâu."
Tần Thiên Vũ liền cười lạnh, bất ngờ áp sát cô xuống giường. " Em có quyền lựa chọn sao? Em đừng có quên, ba em vẫn còn nằm trong tay anh. Đương nhiên, nếu em dám chọc giận anh, anh cũng không ngại xử luôn những người còn lại đâu ha.''
" Anh dám?"
" Em nói xem? Trong từ điển của anh chỉ có muốn và không muốn thôi”
" Anh đúng là tên khốn vô liêm sĩ." Cô tức đến thở hỗn hển
Tần Thiên Vũ liền vỗ về trước ngực cô, mân mê mặt dây chuyền trên cổ. " Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh đều chiều theo em hết, chỉ cần em gật đầu, anh sẽ lập tức thả ba của em ngay''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.