Yêu Em Hơn Tất Cả: Bảo Bối Của Lòng Anh
Chương 2: Nếu bị chà đạp mà có giá trị
KT Nguyen9x
17/09/2023
Ông ta vừa dứt lời, mặt Tần Thiên Vũ đã tối sầm lại, anh tức đến run rẩy, khoé môi anh cũng giật giật theo. Anh bất ngờ hét lớn, làm ai cũng sợ đến sắp tè ra quần. " Ông coi Thanh Nhi là gì hả? Mẹ nó.." Không lỡ một giây, anh đã xong vào đánh cho ông ta một trận tơi tả.
" Đây chỉ là một cảnh cáo nhỏ cho ông, vì tội dám xem thường và sĩ nhục Thanh Nhi. Nếu không nể tình ông là cha của cô ấy thì giờ này chắc ông đã có thể đoàn tụ ông bà rồi đó". Tần Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói rồi quay người đi.
Anh lấy chiếc thẻ phòng và chìa khoá xe từ tay của người trợ lý.
" Rảnh rỗi quá sẽ trở nên tệ hại. Cho mấy đứa bây luyện tập đó, chỉ cần không để ông ta chết là được".
" Rõ, Tần tổng" Cả đám đàn em đồng thanh hét.
Tần Thiên Vũ vừa bước ra khỏi nhà kho, anh liền nhỏ giọng dặn dò người trợ lý đang theo sau. " Chú đi xử lý tất cả nợ nần có liên quan đến Lộ gia, gom về đây hết cho tôi".
" Vâng.. Tần tổng! Tôi sẽ làm ngay".
Tần Thiên Vũ ngay lập tức đã lái xe đến khách sạn với tức độ nhanh nhất.
Trước căn phòng có hai tên vệ sĩ đứng canh, tất nhiên là người của anh.
Anh hít sâu một hơi, phất tay cho họ tránh ra chỗ khác, vừa đặt thẻ vào thì cánh cửa đã được mở khóa.
Lộ Thanh Nhi với dáng người nhỏ nhắn đang ngồi co ro, chôn mặt giữa hai đầu gối ở một góc giường.
Anh vừa bước vào còn chưa lên tiếng. Thì Lộ Thanh Nhi đã bước xuống khỏi giường nhìn anh, nhếch môi với ánh mắt lạnh lùng.
"Anh đến rồi"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô Tần Thiên Vũ rất bất ngờ, vì anh không hiểu, sao cô lại biết anh sẽ đến đây, anh không đáp lời mà chỉ nhìn cô khẽ gật đầu.
Lộ Thanh Nhi cũng gục gật lại với anh, cô xoay người về phía cửa sổ, lạnh giọng trực tiếp vào vấn đề. " Đúng như giao kèo, chỉ cần mỗi lần tôi thỏa mãn anh, anh nhất định phải xoá đi một khoản nợ, và thả ba tôi ra. Cho người đưa mẹ và em trai tôi đến bệnh viện. Tôi sẽ thỏa mãn dục vọng trong lòng anh, bất. cứ. lúc. nào". Lời vừa thốt ra, ánh mắt sắc bén đã rơi trên người anh.
Tần Thiên Vũ lại bất ngờ thêm một lần nữa với những lời lẽ sắc bén của cô, vì dường như có chút hiểu lầm gì đó ở đây, anh đến đây chỉ là để đưa cô về. Anh liếm môi lên tiếng dò xét. "Em là đang nói chuyện với anh?"
Lộ Thanh Nhi liền cười lạnh. " Anh cũng giỏi giả vờ lắm, nhưng từ khi bước chân vào căn phòng này tôi đã biết số phận của mình sẽ bị đàn ông chà đáp. Chỉ có điều, bị chà đáp mà có giá trị cũng không tồi. Không phải anh muốn có tôi lắm sao. Tới đi.." Cô khẽ nhắm đôi mi, ưỡn ngực dang tay chào đón anh đến với thể xác của mình.
Tần Thiên Vũ khẽ nuốt một ngụm nước bọt. " Anh thừa nhận là anh rất thích em, nhưng anh chưa đê tiện đến mức đó đâu"
" Anh đừng có ở đây mà tỏ ra thanh cao, con người anh thế nào cả thành này có ai mà không biết, những chuyện anh đã làm cần tôi phải nói nữa sao.."
Tần Thiên Vũ nghẹn lời không biết nói sao, mặc dù anh chẳng tốt đẹp gì, nhưng anh chưa từng làm chuyện gì gây tổn hại đến cô kể cả nhà họ Lộ. Anh biết là cô đang hiểu lầm anh, nhưng anh không ngờ cô đã hạ quyết tâm xem nhẹ bản thân mình như vậy. Anh cũng nhận ra, dường như Lộ Thanh Nhi không hề biết chính cha của cô là người chủ mưu, bẫy cô phải lên giường thỏa mãn dục vọng của lão già dâm đãng Huỳnh An Bằng để gán nợ.
Anh choáng váng ngồi xuống giường vuốt mặt, với vẻ đau lòng tức giận đan xen, anh không dám tưởng tượng, nếu như anh không tìm được cô, thì giờ này cô thật sự sẽ mang vẻ mặt bất cần này mà ân ái cùng lão già đó, sẽ mặc cho lão ta chà đạp.
Tần Thiên Vũ chỉ mới nghĩ có bấy nhiêu mà anh đã tức đến sắp không thể chịu nổi.
" Em vì người cha vô lương tâm đó, mà chấp nhận bị người khác chà đáp?" Anh nhỏ giọng hỏi.
Lộ Thanh Nhi liền mở mắt ra, nghênh mặt, lạnh giọng với anh. "Muốn làm gì thì nhanh lên, tôi cấm anh xuất phạm đến cha tôi, dù ông ấy có thế nào cũng vẫn tốt hơn anh. Nếu không vì những hạn người tàn độc, gian thương không chút tính người như anh, thì đâu có cớ sự như vậy".
Tần Thiên Vũ liền tức run cả người, vì cô quá ngây thơ, hoàn toàn không biết sự thật đáng sợ về người cha tồi tệ của mình. Anh bất ngờ hét lớn: " Nếu hôm nay là một người khác, em cũng sẽ mặc cho họ chà đạp có phải không?"
" Phải!" Cô trả lời một cách dõng dạc, một cách dứt khoát. " Nếu bị chà đạp mà có giá trị, thì không những thỏa mãn anh, mà bất kể là ai, bất kể bao nhiêu người, tôi cũng chấp nhận hết."
" Lộ. Thanh. Nhi.." Tần Thiên Vũ đứng bật dậy hét lớn. Anh thật sự không thể nghe nổi nữa, hơi thở nặng nề tay anh day lấy thái dương, tự nói với chính bản thân mình " Nếu để em mù quáng bị người khác xem thường chà đạp.. Anh thà chấp nhận để em ghi hận vào mình, cũng không cho phép bất kỳ thằng đàn ông chạm vào cơ thể của em"
" Đây chỉ là một cảnh cáo nhỏ cho ông, vì tội dám xem thường và sĩ nhục Thanh Nhi. Nếu không nể tình ông là cha của cô ấy thì giờ này chắc ông đã có thể đoàn tụ ông bà rồi đó". Tần Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói rồi quay người đi.
Anh lấy chiếc thẻ phòng và chìa khoá xe từ tay của người trợ lý.
" Rảnh rỗi quá sẽ trở nên tệ hại. Cho mấy đứa bây luyện tập đó, chỉ cần không để ông ta chết là được".
" Rõ, Tần tổng" Cả đám đàn em đồng thanh hét.
Tần Thiên Vũ vừa bước ra khỏi nhà kho, anh liền nhỏ giọng dặn dò người trợ lý đang theo sau. " Chú đi xử lý tất cả nợ nần có liên quan đến Lộ gia, gom về đây hết cho tôi".
" Vâng.. Tần tổng! Tôi sẽ làm ngay".
Tần Thiên Vũ ngay lập tức đã lái xe đến khách sạn với tức độ nhanh nhất.
Trước căn phòng có hai tên vệ sĩ đứng canh, tất nhiên là người của anh.
Anh hít sâu một hơi, phất tay cho họ tránh ra chỗ khác, vừa đặt thẻ vào thì cánh cửa đã được mở khóa.
Lộ Thanh Nhi với dáng người nhỏ nhắn đang ngồi co ro, chôn mặt giữa hai đầu gối ở một góc giường.
Anh vừa bước vào còn chưa lên tiếng. Thì Lộ Thanh Nhi đã bước xuống khỏi giường nhìn anh, nhếch môi với ánh mắt lạnh lùng.
"Anh đến rồi"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô Tần Thiên Vũ rất bất ngờ, vì anh không hiểu, sao cô lại biết anh sẽ đến đây, anh không đáp lời mà chỉ nhìn cô khẽ gật đầu.
Lộ Thanh Nhi cũng gục gật lại với anh, cô xoay người về phía cửa sổ, lạnh giọng trực tiếp vào vấn đề. " Đúng như giao kèo, chỉ cần mỗi lần tôi thỏa mãn anh, anh nhất định phải xoá đi một khoản nợ, và thả ba tôi ra. Cho người đưa mẹ và em trai tôi đến bệnh viện. Tôi sẽ thỏa mãn dục vọng trong lòng anh, bất. cứ. lúc. nào". Lời vừa thốt ra, ánh mắt sắc bén đã rơi trên người anh.
Tần Thiên Vũ lại bất ngờ thêm một lần nữa với những lời lẽ sắc bén của cô, vì dường như có chút hiểu lầm gì đó ở đây, anh đến đây chỉ là để đưa cô về. Anh liếm môi lên tiếng dò xét. "Em là đang nói chuyện với anh?"
Lộ Thanh Nhi liền cười lạnh. " Anh cũng giỏi giả vờ lắm, nhưng từ khi bước chân vào căn phòng này tôi đã biết số phận của mình sẽ bị đàn ông chà đáp. Chỉ có điều, bị chà đáp mà có giá trị cũng không tồi. Không phải anh muốn có tôi lắm sao. Tới đi.." Cô khẽ nhắm đôi mi, ưỡn ngực dang tay chào đón anh đến với thể xác của mình.
Tần Thiên Vũ khẽ nuốt một ngụm nước bọt. " Anh thừa nhận là anh rất thích em, nhưng anh chưa đê tiện đến mức đó đâu"
" Anh đừng có ở đây mà tỏ ra thanh cao, con người anh thế nào cả thành này có ai mà không biết, những chuyện anh đã làm cần tôi phải nói nữa sao.."
Tần Thiên Vũ nghẹn lời không biết nói sao, mặc dù anh chẳng tốt đẹp gì, nhưng anh chưa từng làm chuyện gì gây tổn hại đến cô kể cả nhà họ Lộ. Anh biết là cô đang hiểu lầm anh, nhưng anh không ngờ cô đã hạ quyết tâm xem nhẹ bản thân mình như vậy. Anh cũng nhận ra, dường như Lộ Thanh Nhi không hề biết chính cha của cô là người chủ mưu, bẫy cô phải lên giường thỏa mãn dục vọng của lão già dâm đãng Huỳnh An Bằng để gán nợ.
Anh choáng váng ngồi xuống giường vuốt mặt, với vẻ đau lòng tức giận đan xen, anh không dám tưởng tượng, nếu như anh không tìm được cô, thì giờ này cô thật sự sẽ mang vẻ mặt bất cần này mà ân ái cùng lão già đó, sẽ mặc cho lão ta chà đạp.
Tần Thiên Vũ chỉ mới nghĩ có bấy nhiêu mà anh đã tức đến sắp không thể chịu nổi.
" Em vì người cha vô lương tâm đó, mà chấp nhận bị người khác chà đáp?" Anh nhỏ giọng hỏi.
Lộ Thanh Nhi liền mở mắt ra, nghênh mặt, lạnh giọng với anh. "Muốn làm gì thì nhanh lên, tôi cấm anh xuất phạm đến cha tôi, dù ông ấy có thế nào cũng vẫn tốt hơn anh. Nếu không vì những hạn người tàn độc, gian thương không chút tính người như anh, thì đâu có cớ sự như vậy".
Tần Thiên Vũ liền tức run cả người, vì cô quá ngây thơ, hoàn toàn không biết sự thật đáng sợ về người cha tồi tệ của mình. Anh bất ngờ hét lớn: " Nếu hôm nay là một người khác, em cũng sẽ mặc cho họ chà đạp có phải không?"
" Phải!" Cô trả lời một cách dõng dạc, một cách dứt khoát. " Nếu bị chà đạp mà có giá trị, thì không những thỏa mãn anh, mà bất kể là ai, bất kể bao nhiêu người, tôi cũng chấp nhận hết."
" Lộ. Thanh. Nhi.." Tần Thiên Vũ đứng bật dậy hét lớn. Anh thật sự không thể nghe nổi nữa, hơi thở nặng nề tay anh day lấy thái dương, tự nói với chính bản thân mình " Nếu để em mù quáng bị người khác xem thường chà đạp.. Anh thà chấp nhận để em ghi hận vào mình, cũng không cho phép bất kỳ thằng đàn ông chạm vào cơ thể của em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.