Yêu Em Hơn Tất Cả: Bảo Bối Của Lòng Anh
Chương 15: Tham quan phòng tranh
KT Nguyen9x
17/09/2023
Đến sáng ra, tiểu Trạch được mẹ tắm rửa cho và thay quần áo, để chuẩn bị đến trường.
Lúc này Lộ Thanh Nhi đang mãi mê chỉnh chu cho con thì không biết Tần Thiên Vũ đã vào từ lúc nào bất ngờ ôm hôn cô âu yếm từ phía sau, khiến cô giật bắn cả người.
" Để anh ôm em một lúc"
Tuy không phải lần đầu tiên, nghe anh nói câu này. Nhưng hôm nay Lộ Thanh Nhi cảm thấy có gì đó rất lạ.
Tần Khải Trạch liền cười hí hửng. " Ba lại nữa rồi" cậu bé nói che mắt lại, chạy tọt ra ngoài.
“ Cẩn thận nha con” Tần Thiên Vũ nói nhìn theo bóng con một lúc rồi bất ngờ xoay người vợ lại, nâng cằm khiến cô phải ngước lên nhìn anh " Ăn sáng xong, anh đưa hai mẹ con đến trường" nói rồi anh đặt lên môi cô một chiếc hôn sâu.
Trường mẫu giáo
Cô giáo của tiểu Trạch là người mới nên không biết ba của cậu bé. Trông hai người giống nhau như đúc. Trước giờ chỉ thấy mẹ của cậu bé đưa đón, nên vừa nhìn thấy Tần Thiên Vũ bế tiểu Trạch trên tay bước tới phía mình thì liền có chút kích động, vì anh có một nét đẹp quá tinh xảo, khiến cô giáo không khỏi mê mẩn trông anh còn đẹp hơn cả đám idol trên màn ảnh.
" Con trai của ba, vào lớp cùng cô giáo đi nhé!"
" Baba ơi! Sao con thấy hôm nay baba không được vui thế?"
“ Hở..” Tần Thiên Vũ có chút bất ngờ khóe môi khẽ cong lên, đặt cậu bé xuống, rồi ngồi xổm nhìn con" Nói nghe xem, sao con biết ba không vui?"
" Con không biết. Chỉ là con thấy vậy á"
"Con thật là, mới có từng đó tuổi, mà đã học đoán tâm tư của người khác rồi" Lộ Thanh Nhi mỉm cười truyền giọng đi tới xoa xoa đầu cậu bé.
Cậu bé tươi cười không đáp lời, vội vẫy tay chào ba mẹ, rồi nhanh chóng quay người vào lớp cùng cô giáo.
Lộ Thanh Nhi không biết bị gì thấy ánh mắt của cô giáo nhìn Tần Thiên Vũ mà trong lòng không khỏi khó chịu, đang suy nghĩ thất thần, không biết Tần Thiên Vũ đứng dậy từ lúc nào, bất ngờ đặt lên trán cô một chiếc hôn thật dịu dàng khiến cô có hơi ngẩn người.
" Anh đã bảo a Vỹ lái xe tới đón em. Hôm nay không bận gì, thì đến tham quan phòng tranh anh chuẩn bị cho em đi, xem thử thế nào. Nếu không vừa ý anh sẽ cho người sửa sang lại. Tuy anh rất muốn đưa em đi, nhưng anh không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em" Tần Thiên Vũ nói xoa xoa đầu cô.
Lộ Thanh Nhi còn chưa phản ứng thì anh đã quay người đi, với một âm thanh trầm ấm đang truyền lại " Mấy ngày tới anh hơi bận, em lựa lời dỗ dành con giúp anh nha! Cũng đừng có nhớ anh quá. Đi nhanh rồi về nhanh, đừng đi đâu lung tung"
Tần Thiên Vũ không đợi nghe câu trả lời, mà trực tiếp ngồi vào xe cùng Lý Văn rời đi.
“ Tự luyến" Lộ Thanh Nhi thì thào mà khóe môi khẽ cong lên lúc nào không biết. Cũng không hiểu sao trong lòng cô chút bất an, nhưng chả muốn nghĩ nhiều, cô cũng nhanh chóng bước vào xe.
" Bà chủ! Tôi đưa bà chủ đi xem phòng tranh nhé!"
Lộ Thanh Nhi im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu. " Cũng được. Dù gì hôm nay cũng rảnh, cứ đến đó xem thử cho biết"
Xe nhanh chóng ra khỏi Đông Thành, Lộ Thanh Nhi cảm thấy lạ nên liền lên tiếng. " Anh có nhầm đường không đó? Phòng tranh ở đâu? Sao lại ra khỏi Đông Thành rồi?"
A Vỹ liền cười. " Không nhầm đâu ạ! Phòng tranh nằm ở giữa trung tâm Tinh Hà, gần với khu biệt thự ở Nam Thành, lúc trước ông chủ từng ở đấy"
Lộ Thanh Nhi cảm thấy khó hiểu, gì mà lúc trước từng ở. Nói thật thì cô chưa từng biết gì về Tần Thiên Vũ hết. Còn phòng tranh từ hơn một năm trước cô đã nghe anh nói, nhưng cô vẫn luôn không màn tới, cô không nghĩ là nó lại nằm ở Nam Thành.
" Thiên Vũ bảo anh phòng tranh ở đó thật sao?''
A Vỹ liền gật đầu khẳng định. " Dạ phải. Lúc đó tôi và chú Lý có tới đó cùng ông chủ. Thật ra.. tôi cũng luôn thắc mắc không hiểu sao phòng tranh không nằm ở Đông Thành. Nhưng nếu đó là quyết định của ông chủ, thì nhất định ông chủ phải có lý do riêng của mình''
" Nếu mình nhớ không nhầm, thì lúc đó mình còn chưa có ý định ly hôn với anh ta mà. Thật không thể hiểu nổi con người này, không biết anh ta đang có toan tính gì đây" Lộ Thanh Nhi thở dài với suy nghĩ của mình, cô hướng mắt ra khung cửa xe, ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt sắc ở hai bên vệ đường phủ đầy hoa. Nơi này thật sự rất đẹp.
Hơn hai giờ đi xe, lúc này xe cũng đã đến nơi cần đến. Đứng trước phòng tranh Lộ Thanh Nhi có chút ngạc nhiên, từ cảnh quan đến thiết kế trang nhã, mọi thứ được sắp xếp vô cùng tinh tế hoàn mỹ đến không chê vào đâu được. Đây đúng thật là phong cách của cô yêu thích.
“ Đây đều do chính tay ông chủ tự làm hết đấy. Tôi thấy đã rất đẹp nhưng ông chủ cứ bảo sợ bà chủ không hài lòng”
Lộ Thanh Nhi có chút khựng lại khi nghe được lời này, nói thật thì Tần Thiên Vũ rất hiểu cô.
Lúc này Lộ Thanh Nhi đang mãi mê chỉnh chu cho con thì không biết Tần Thiên Vũ đã vào từ lúc nào bất ngờ ôm hôn cô âu yếm từ phía sau, khiến cô giật bắn cả người.
" Để anh ôm em một lúc"
Tuy không phải lần đầu tiên, nghe anh nói câu này. Nhưng hôm nay Lộ Thanh Nhi cảm thấy có gì đó rất lạ.
Tần Khải Trạch liền cười hí hửng. " Ba lại nữa rồi" cậu bé nói che mắt lại, chạy tọt ra ngoài.
“ Cẩn thận nha con” Tần Thiên Vũ nói nhìn theo bóng con một lúc rồi bất ngờ xoay người vợ lại, nâng cằm khiến cô phải ngước lên nhìn anh " Ăn sáng xong, anh đưa hai mẹ con đến trường" nói rồi anh đặt lên môi cô một chiếc hôn sâu.
Trường mẫu giáo
Cô giáo của tiểu Trạch là người mới nên không biết ba của cậu bé. Trông hai người giống nhau như đúc. Trước giờ chỉ thấy mẹ của cậu bé đưa đón, nên vừa nhìn thấy Tần Thiên Vũ bế tiểu Trạch trên tay bước tới phía mình thì liền có chút kích động, vì anh có một nét đẹp quá tinh xảo, khiến cô giáo không khỏi mê mẩn trông anh còn đẹp hơn cả đám idol trên màn ảnh.
" Con trai của ba, vào lớp cùng cô giáo đi nhé!"
" Baba ơi! Sao con thấy hôm nay baba không được vui thế?"
“ Hở..” Tần Thiên Vũ có chút bất ngờ khóe môi khẽ cong lên, đặt cậu bé xuống, rồi ngồi xổm nhìn con" Nói nghe xem, sao con biết ba không vui?"
" Con không biết. Chỉ là con thấy vậy á"
"Con thật là, mới có từng đó tuổi, mà đã học đoán tâm tư của người khác rồi" Lộ Thanh Nhi mỉm cười truyền giọng đi tới xoa xoa đầu cậu bé.
Cậu bé tươi cười không đáp lời, vội vẫy tay chào ba mẹ, rồi nhanh chóng quay người vào lớp cùng cô giáo.
Lộ Thanh Nhi không biết bị gì thấy ánh mắt của cô giáo nhìn Tần Thiên Vũ mà trong lòng không khỏi khó chịu, đang suy nghĩ thất thần, không biết Tần Thiên Vũ đứng dậy từ lúc nào, bất ngờ đặt lên trán cô một chiếc hôn thật dịu dàng khiến cô có hơi ngẩn người.
" Anh đã bảo a Vỹ lái xe tới đón em. Hôm nay không bận gì, thì đến tham quan phòng tranh anh chuẩn bị cho em đi, xem thử thế nào. Nếu không vừa ý anh sẽ cho người sửa sang lại. Tuy anh rất muốn đưa em đi, nhưng anh không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em" Tần Thiên Vũ nói xoa xoa đầu cô.
Lộ Thanh Nhi còn chưa phản ứng thì anh đã quay người đi, với một âm thanh trầm ấm đang truyền lại " Mấy ngày tới anh hơi bận, em lựa lời dỗ dành con giúp anh nha! Cũng đừng có nhớ anh quá. Đi nhanh rồi về nhanh, đừng đi đâu lung tung"
Tần Thiên Vũ không đợi nghe câu trả lời, mà trực tiếp ngồi vào xe cùng Lý Văn rời đi.
“ Tự luyến" Lộ Thanh Nhi thì thào mà khóe môi khẽ cong lên lúc nào không biết. Cũng không hiểu sao trong lòng cô chút bất an, nhưng chả muốn nghĩ nhiều, cô cũng nhanh chóng bước vào xe.
" Bà chủ! Tôi đưa bà chủ đi xem phòng tranh nhé!"
Lộ Thanh Nhi im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu. " Cũng được. Dù gì hôm nay cũng rảnh, cứ đến đó xem thử cho biết"
Xe nhanh chóng ra khỏi Đông Thành, Lộ Thanh Nhi cảm thấy lạ nên liền lên tiếng. " Anh có nhầm đường không đó? Phòng tranh ở đâu? Sao lại ra khỏi Đông Thành rồi?"
A Vỹ liền cười. " Không nhầm đâu ạ! Phòng tranh nằm ở giữa trung tâm Tinh Hà, gần với khu biệt thự ở Nam Thành, lúc trước ông chủ từng ở đấy"
Lộ Thanh Nhi cảm thấy khó hiểu, gì mà lúc trước từng ở. Nói thật thì cô chưa từng biết gì về Tần Thiên Vũ hết. Còn phòng tranh từ hơn một năm trước cô đã nghe anh nói, nhưng cô vẫn luôn không màn tới, cô không nghĩ là nó lại nằm ở Nam Thành.
" Thiên Vũ bảo anh phòng tranh ở đó thật sao?''
A Vỹ liền gật đầu khẳng định. " Dạ phải. Lúc đó tôi và chú Lý có tới đó cùng ông chủ. Thật ra.. tôi cũng luôn thắc mắc không hiểu sao phòng tranh không nằm ở Đông Thành. Nhưng nếu đó là quyết định của ông chủ, thì nhất định ông chủ phải có lý do riêng của mình''
" Nếu mình nhớ không nhầm, thì lúc đó mình còn chưa có ý định ly hôn với anh ta mà. Thật không thể hiểu nổi con người này, không biết anh ta đang có toan tính gì đây" Lộ Thanh Nhi thở dài với suy nghĩ của mình, cô hướng mắt ra khung cửa xe, ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt sắc ở hai bên vệ đường phủ đầy hoa. Nơi này thật sự rất đẹp.
Hơn hai giờ đi xe, lúc này xe cũng đã đến nơi cần đến. Đứng trước phòng tranh Lộ Thanh Nhi có chút ngạc nhiên, từ cảnh quan đến thiết kế trang nhã, mọi thứ được sắp xếp vô cùng tinh tế hoàn mỹ đến không chê vào đâu được. Đây đúng thật là phong cách của cô yêu thích.
“ Đây đều do chính tay ông chủ tự làm hết đấy. Tôi thấy đã rất đẹp nhưng ông chủ cứ bảo sợ bà chủ không hài lòng”
Lộ Thanh Nhi có chút khựng lại khi nghe được lời này, nói thật thì Tần Thiên Vũ rất hiểu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.