Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có
Chương 30
yukichan
11/05/2017
Từ bé An Linh đã là một cô công chúa trong mắt mọi người. Cô xinh đẹp như
búp bê, gia cảnh lại giàu có, nụ cười dường như lúc nào cũng xuất hiện
trên gương mặt. Cô có một người mẹ dịu dàng và quý phái, một người cha
tuy nghiêm khắc nhưng rất mực yêu thương mình. An Linh đã từng nghĩ mình là một người hạnh phúc, cho đến khi sóng gió thực sự xảy ra.
Cô tận mắt nhìn thấy người mẹ mà mình yêu thương nhất nhảy lầu tự tử, trái tim non nớt của một cô bé năm tuổi khi ấy không thể nào hiểu được tại sao mẹ lại chọn cách ra đi đột ngột như vậy. Ba và bác quản gia không cho cô lại gần mẹ lần cuối, quang cảnh máu me bê bết dường như là cơn ác mộng không thể nào xóa nhòa trong ký ức tuổi thơ của An Linh. Cô luôn cố gắng nhớ về mẹ mình với gương mặt hòa ái, nhớ vòng tay ấm áp an ủi cô mỗi khi cô buồn, nhớ những đêm mẹ kể chuyện cổ tích cho cô nghe, giọng đọc mềm mại ấy như động lực nâng bước chân cô suốt quãng đời tuổi thơ đầy mơ mộng.
Khi ấy An Linh còn quá nhỏ, cô không thể nào hiểu được tại sao có lúc mẹ lại ôm cô khóc, tại sao thỉnh thoảng ba mẹ lại cãi nhau, hay tại sao những người giúp việc trong nhà đôi lúc lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương hại. Cũng tại cô còn quá nhỏ, nên dường như người lớn không cảm thấy cần thiết phải đóng kịch trước mặt cô nữa. Những trận cãi vã của ba và mẹ diễn ra ngày càng nhiều, nhiều đến lúc cô không tài nào chịu đựng nổi chúng nữa. Và cuối cùng, như mong ước của An Linh, ba mẹ cô cũng không còn cãi nhau nữa, tất cả đã kết thúc bởi sự ra đi của mẹ trong buổi chiều thu hôm ấy.
Tâm hồn non nớt của cô dường như đã trở nên vô cảm từ lúc đó, một đứa bé mới năm tuổi nhưng đã biết thế nào là đau xé tâm can. Cô không dám tưởng tượng được những ngày không có mẹ sẽ là những ngày như thế nào, thế nhưng rất nhanh sau đó ba cô đã giúp cô hiểu được, nó thậm chí còn khủng khiếp hơn tất cả những gì mà một đứa bé mới năm tuổi có thể suy nghĩ được.
Cô vẫn đi học như bình thường, chăm sóc cô thì đã có người giúp việc, ba cô dường như không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa. Nếu như ông ấy thực sự biến mất, có khi còn tốt hơn bây giờ.
Ba mẹ con Đào Ái Lục nhanh chóng có mặt trong An gia, chỉ hai tháng sau khi mẹ cô mất, An Linh khóc nghẹn từng tiếng nhìn bà ta sắp xếp lại toàn bộ căn nhà, những vật dụng mẹ cô đã từng yêu thích nhất cũng bị bà ta vất đi không thương xót. An Linh đã từng chống đối với bà ta, thế nhưng cuộc đời không bao giờ như một cuốn phim cả, bạn cố gắng chưa chắc đã thành công, huống chi một đứa bé như cô lúc đó chưa bao giờ có thể là mối nguy đối với Đào Ái Lục.
Cô có lẽ cũng sẽ vẫn sống trong căn nhà đó, nếu như chuyện đó không xảy ra.
Giờ đây nghĩ lại, đó giống như một bước ngoặt quan trọng, khiến cho cuộc sống sau này của cô bị thay đổi hoàn toàn.
Cô thích múa ba lê từ nhỏ, giáo viên hướng dẫn cũng hết mực khen ngợi tài năng của cô. Trong căn phòng cô lúc đó, không có giường công chúa, không có búp bê baby, xung quanh tường đều dán rất nhiều hình các vũ công xinh đẹp trong bộ đồ múa, đủ mọi tư thế, đủ mọi màu sắc. Mẹ luôn mong cô lớn lên có thể trở thành một vũ công nổi tiếng,chính vì thế cô luôn cố gắng hết mình vì giấc mơ chung của cả mẹ và cô.
Khi An Tiếu Tiếu và An Chu Nhi chuyển đến An gia, An Nghĩa Thành cũng cho bọn họ cùng học múa giống An Linh. Mặc dù tố chất của hai người họ không thực sự tốt, nhưng các tiểu thư danh môn khác đều theo học một môn nghệ thuật nào đó, thế nên hai người họ cũng không ngoại lệ.
Cũng vì cô đã theo học từ năm ba tuổi nên giáo viên hướng dẫn dành nhiều tình cảm cho An Linh hơn, huống chi cô lại có thiên hướng về nghệ thuật, cái mà hai chị em kia cho dù có cố mấy cũng không thể nào bì kịp. An Linh luôn được mời múa mẫu những động tác mới mà giáo viên vừa dạy, cô cũng thường xuyên nhận được rất nhiều lời tán thưởng của mọi người trong lớp học. Niềm vui của một đứa bé dường như chỉ có vậy, nó khiến cô quên đi những nỗi buồn khác trong cuộc sống, có động lực để tiến về tương lai.
Ngay từ lúc ban đầu, An Linh không ghét hai chị em bọn họ, là một đứa bé lớn lên không hề có anh chị em nên An Linh rất thích có bạn bè chơi cùng. An Tiếu Tiếu thì tỏ ra không thích cô lắm, còn An Chu Nhi lại tỏ ra vô cùng thân thiết với An Linh. Cô thường đi học chung với An Chu Nhi, thậm chí có bất cứ bí mật gì cũng kể cho cô ta nghe. Họ làm gì cũng có nhau, thân thiết như hai chị em ruột, người ngoài ai cũng khen hai vị tiểu công chúa này của An gia thông minh, xinh xắn lại vô cùng đáng yêu.
Hôm ấy An Linh bị sốt nên không tham gia lớp học múa cùng với An Chu Nhi và An Tiếu Tiếu. Cô nằm một mình buồn chán trên giường, chờ mong lúc An Chu Nhi về để cùng chị ấy đi chơi. Cô ở nhà chỉ có một mình, ba còn bận rộn công việc, Đào Ái Lục lại cùng bạn bè đi mua sắm. Sắp đến giờ lớp học múa kết thúc thì trời bỗng dưng đổ mưa, An Linh nôn nóng nhìn ra ngoài trời, hy vọng cơn mưa mau kết thúc.
Nhà cô nằm trong một khu biệt thự riêng biệt, chỉ cần đi bộ ra ngoài khu biệt thự, đi tiếp một đoạn đường ngắn nữa là sẽ đến lớp học múa, nếu Đào Ái Lục không đến đón thì hai chị em An Tiếu Tiếu và An Chu Nhi cũng sẽ tự đi về nhà. Thế nhưng trời mưa rồi, họ lại không đem theo ô, nếu đi bộ về nhà thì nhất định sẽ ướt hết. An Linh cảm thấy vô cùng nóng ruột, cô không thích cảm giác các bạn khác đã được ba mẹ đón về hết mà mình còn bị bỏ lại trong lớp học, nhất định sẽ rất cô đơn. Suy nghĩ một hồi, An Linh quyết định xuống giường, cô tìm hai cái dù thật to, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Cơn mưa xối xả như trút nước, An Linh một tay cầm dù, tay còn lại xách một cái dù khác, nước mưa thỉnh thoảng hắt vào mặt cô cũng không có tay để lau, gió lạnh thấu xương nhưng An Linh vẫn cố bước thật nhanh.
An Tiếu Tiếu và An Chu Nhi vô cùng bất ngờ khi thấy An Linh cầm dù đến lớp học đón mình, bọn họ định chờ một lát mưa tạnh thì sẽ về, dù sao thì nơi này cách nhà cũng không xa, muộn một chút về cũng được.
An Chu Nhi vội tiến lên cầm lấy cây dù An Linh đưa cho, miệng không ngừng nói lời cám ơn. An Tiếu Tiếu thì nhìn An Linh khinh thường, cô không muốn phải che dù về, mưa lớn như vậy, có dù thì cũng ướt hết, lát nữa thế nào ba hoặc mẹ cũng sẽ đến đón bọn họ, sao phải tự làm khổ bản thân như vậy chứ. Thế nhưng An Chu Nhi cứ nhất định bắt cô phải che chung dù, đội mưa đi về cùng với An Linh.
Cơn mưa ngày càng lớn, An Linh lại nhỏ nhất trong ba người, qua những chỗ ngập, có khi nước dâng lên đến ngang người cô. Nhìn dòng nước xoáy thành từng hõm sâu, An Linh cảm thấy hơi sợ. Cô định tìm đường khác để đi thì An Chu Nhi lại nói với cô:
“Không sao đâu, chỉ bước vài cái là qua thôi mà. Em nhìn xem, chẳng phải chị và Tiếu Tiếu vẫn có thể đi qua đó sao”.
An Linh hơi do dự, cô rụt rè bước từng bước nhỏ, An Chu Nhi cầm chặt lấy tay cô, dắt cô đi qua dòng nước xoáy.
Dòng nước đục ngàu khiến An Linh không thể nhìn rõ dưới chân mình, cô dò dẫm từng bước một, thế nhưng An Chu Nhi lại đi khá nhanh, cô ấy cao hơn cô, bước chân cũng dài hơn. An Linh không tự giác muốn theo kịp An Chu Nhi, cô đi ngày một nhanh hơn nên không kịp để ý mặt đất dưới chân mình. An Linh bước hụt một bước, cô hơi mất thăng bằng, theo quán tính cô định cầm chặt tay An Chu Nhi để ổn định cơ thể, thế nhưng An Chu Nhi chẳng những không đỡ cô mà còn đẩy mạnh cô về phía trước, chân của cô ta ngáng ngang chân của An Linh khiến cô ngã sấp xuống.
Nước mưa tràn cả vào miệng, mắt cô cay xè không thể nào mở ra được, An Linh hoảng loạn, cô vội vàng ôm chặt bất cứ thứ gì mình có thế vớ được. Thực ra chỗ đó ngập không sâu, trẻ con cũng có thể đi bộ qua được, nhưng An Linh bị ngã xuống khiến cô không thể ngay lập tức đứng dậy, cảm giác sợ hãi nên cô càng luống cuống. Mãi một lúc sau An Linh mới tìm được một khúc gỗ trên mặt đường, cố gắng đứng lên trên đó để cơ thể mình không bị ngập trong nước. Cô lau lau mặt mình cho bớt nước, hai chân đau nhức khiến cô không thể cử động được nên chỉ có thể đứng tạm ở đây một lát. An Chu Nhi thấy cô cuối cùng cũng đứng dậy được, mỉm cười một cách quỷ dị. An Linh chưa bao giờ thấy chị ta như vậy, từ trước đến nay cô ta luôn tươi cười thân thiết với cô, khác hẳn với vẻ lạnh lùng của An Tiếu Tiếu.
Đột nhiên An Linh cảm thấy hơi sợ, cô bỏ mặc cơn đau tê dại truyền đến từ đôi chân, cố gắng bước nhanh rời khỏi chỗ của An Chu Nhi. Thế nhưng cơn mưa lớn cộng thêm sự hoảng loạn khiến An Linh quên mất hướng cô chạy đến có một đoạn đường là cầu thang. An Linh vừa bỏ chạy thì An Chu Nhi đã ngay lập tức đuổi theo, bước chân chị ta ngày càng nhanh, dồn ép An Linh đi về phía trước, đến khi còn cách cầu thang một đoạn ngắn, An Linh vội vàng dừng bước chân lại. Cô nhìn thấy trước mặt mình là gì, còn chưa biết phải chạy về hướng nào thì An Chu Nhi đã đuổi kịp, cô ta đưa tay đẩy mạnh An Linh về phía trước, bỏ mặc ánh mắt hoảng sợ cầu xin đến tuyệt vọng của An Linh trong màn mưa đen tối.
Cô tận mắt nhìn thấy người mẹ mà mình yêu thương nhất nhảy lầu tự tử, trái tim non nớt của một cô bé năm tuổi khi ấy không thể nào hiểu được tại sao mẹ lại chọn cách ra đi đột ngột như vậy. Ba và bác quản gia không cho cô lại gần mẹ lần cuối, quang cảnh máu me bê bết dường như là cơn ác mộng không thể nào xóa nhòa trong ký ức tuổi thơ của An Linh. Cô luôn cố gắng nhớ về mẹ mình với gương mặt hòa ái, nhớ vòng tay ấm áp an ủi cô mỗi khi cô buồn, nhớ những đêm mẹ kể chuyện cổ tích cho cô nghe, giọng đọc mềm mại ấy như động lực nâng bước chân cô suốt quãng đời tuổi thơ đầy mơ mộng.
Khi ấy An Linh còn quá nhỏ, cô không thể nào hiểu được tại sao có lúc mẹ lại ôm cô khóc, tại sao thỉnh thoảng ba mẹ lại cãi nhau, hay tại sao những người giúp việc trong nhà đôi lúc lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương hại. Cũng tại cô còn quá nhỏ, nên dường như người lớn không cảm thấy cần thiết phải đóng kịch trước mặt cô nữa. Những trận cãi vã của ba và mẹ diễn ra ngày càng nhiều, nhiều đến lúc cô không tài nào chịu đựng nổi chúng nữa. Và cuối cùng, như mong ước của An Linh, ba mẹ cô cũng không còn cãi nhau nữa, tất cả đã kết thúc bởi sự ra đi của mẹ trong buổi chiều thu hôm ấy.
Tâm hồn non nớt của cô dường như đã trở nên vô cảm từ lúc đó, một đứa bé mới năm tuổi nhưng đã biết thế nào là đau xé tâm can. Cô không dám tưởng tượng được những ngày không có mẹ sẽ là những ngày như thế nào, thế nhưng rất nhanh sau đó ba cô đã giúp cô hiểu được, nó thậm chí còn khủng khiếp hơn tất cả những gì mà một đứa bé mới năm tuổi có thể suy nghĩ được.
Cô vẫn đi học như bình thường, chăm sóc cô thì đã có người giúp việc, ba cô dường như không còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa. Nếu như ông ấy thực sự biến mất, có khi còn tốt hơn bây giờ.
Ba mẹ con Đào Ái Lục nhanh chóng có mặt trong An gia, chỉ hai tháng sau khi mẹ cô mất, An Linh khóc nghẹn từng tiếng nhìn bà ta sắp xếp lại toàn bộ căn nhà, những vật dụng mẹ cô đã từng yêu thích nhất cũng bị bà ta vất đi không thương xót. An Linh đã từng chống đối với bà ta, thế nhưng cuộc đời không bao giờ như một cuốn phim cả, bạn cố gắng chưa chắc đã thành công, huống chi một đứa bé như cô lúc đó chưa bao giờ có thể là mối nguy đối với Đào Ái Lục.
Cô có lẽ cũng sẽ vẫn sống trong căn nhà đó, nếu như chuyện đó không xảy ra.
Giờ đây nghĩ lại, đó giống như một bước ngoặt quan trọng, khiến cho cuộc sống sau này của cô bị thay đổi hoàn toàn.
Cô thích múa ba lê từ nhỏ, giáo viên hướng dẫn cũng hết mực khen ngợi tài năng của cô. Trong căn phòng cô lúc đó, không có giường công chúa, không có búp bê baby, xung quanh tường đều dán rất nhiều hình các vũ công xinh đẹp trong bộ đồ múa, đủ mọi tư thế, đủ mọi màu sắc. Mẹ luôn mong cô lớn lên có thể trở thành một vũ công nổi tiếng,chính vì thế cô luôn cố gắng hết mình vì giấc mơ chung của cả mẹ và cô.
Khi An Tiếu Tiếu và An Chu Nhi chuyển đến An gia, An Nghĩa Thành cũng cho bọn họ cùng học múa giống An Linh. Mặc dù tố chất của hai người họ không thực sự tốt, nhưng các tiểu thư danh môn khác đều theo học một môn nghệ thuật nào đó, thế nên hai người họ cũng không ngoại lệ.
Cũng vì cô đã theo học từ năm ba tuổi nên giáo viên hướng dẫn dành nhiều tình cảm cho An Linh hơn, huống chi cô lại có thiên hướng về nghệ thuật, cái mà hai chị em kia cho dù có cố mấy cũng không thể nào bì kịp. An Linh luôn được mời múa mẫu những động tác mới mà giáo viên vừa dạy, cô cũng thường xuyên nhận được rất nhiều lời tán thưởng của mọi người trong lớp học. Niềm vui của một đứa bé dường như chỉ có vậy, nó khiến cô quên đi những nỗi buồn khác trong cuộc sống, có động lực để tiến về tương lai.
Ngay từ lúc ban đầu, An Linh không ghét hai chị em bọn họ, là một đứa bé lớn lên không hề có anh chị em nên An Linh rất thích có bạn bè chơi cùng. An Tiếu Tiếu thì tỏ ra không thích cô lắm, còn An Chu Nhi lại tỏ ra vô cùng thân thiết với An Linh. Cô thường đi học chung với An Chu Nhi, thậm chí có bất cứ bí mật gì cũng kể cho cô ta nghe. Họ làm gì cũng có nhau, thân thiết như hai chị em ruột, người ngoài ai cũng khen hai vị tiểu công chúa này của An gia thông minh, xinh xắn lại vô cùng đáng yêu.
Hôm ấy An Linh bị sốt nên không tham gia lớp học múa cùng với An Chu Nhi và An Tiếu Tiếu. Cô nằm một mình buồn chán trên giường, chờ mong lúc An Chu Nhi về để cùng chị ấy đi chơi. Cô ở nhà chỉ có một mình, ba còn bận rộn công việc, Đào Ái Lục lại cùng bạn bè đi mua sắm. Sắp đến giờ lớp học múa kết thúc thì trời bỗng dưng đổ mưa, An Linh nôn nóng nhìn ra ngoài trời, hy vọng cơn mưa mau kết thúc.
Nhà cô nằm trong một khu biệt thự riêng biệt, chỉ cần đi bộ ra ngoài khu biệt thự, đi tiếp một đoạn đường ngắn nữa là sẽ đến lớp học múa, nếu Đào Ái Lục không đến đón thì hai chị em An Tiếu Tiếu và An Chu Nhi cũng sẽ tự đi về nhà. Thế nhưng trời mưa rồi, họ lại không đem theo ô, nếu đi bộ về nhà thì nhất định sẽ ướt hết. An Linh cảm thấy vô cùng nóng ruột, cô không thích cảm giác các bạn khác đã được ba mẹ đón về hết mà mình còn bị bỏ lại trong lớp học, nhất định sẽ rất cô đơn. Suy nghĩ một hồi, An Linh quyết định xuống giường, cô tìm hai cái dù thật to, vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Cơn mưa xối xả như trút nước, An Linh một tay cầm dù, tay còn lại xách một cái dù khác, nước mưa thỉnh thoảng hắt vào mặt cô cũng không có tay để lau, gió lạnh thấu xương nhưng An Linh vẫn cố bước thật nhanh.
An Tiếu Tiếu và An Chu Nhi vô cùng bất ngờ khi thấy An Linh cầm dù đến lớp học đón mình, bọn họ định chờ một lát mưa tạnh thì sẽ về, dù sao thì nơi này cách nhà cũng không xa, muộn một chút về cũng được.
An Chu Nhi vội tiến lên cầm lấy cây dù An Linh đưa cho, miệng không ngừng nói lời cám ơn. An Tiếu Tiếu thì nhìn An Linh khinh thường, cô không muốn phải che dù về, mưa lớn như vậy, có dù thì cũng ướt hết, lát nữa thế nào ba hoặc mẹ cũng sẽ đến đón bọn họ, sao phải tự làm khổ bản thân như vậy chứ. Thế nhưng An Chu Nhi cứ nhất định bắt cô phải che chung dù, đội mưa đi về cùng với An Linh.
Cơn mưa ngày càng lớn, An Linh lại nhỏ nhất trong ba người, qua những chỗ ngập, có khi nước dâng lên đến ngang người cô. Nhìn dòng nước xoáy thành từng hõm sâu, An Linh cảm thấy hơi sợ. Cô định tìm đường khác để đi thì An Chu Nhi lại nói với cô:
“Không sao đâu, chỉ bước vài cái là qua thôi mà. Em nhìn xem, chẳng phải chị và Tiếu Tiếu vẫn có thể đi qua đó sao”.
An Linh hơi do dự, cô rụt rè bước từng bước nhỏ, An Chu Nhi cầm chặt lấy tay cô, dắt cô đi qua dòng nước xoáy.
Dòng nước đục ngàu khiến An Linh không thể nhìn rõ dưới chân mình, cô dò dẫm từng bước một, thế nhưng An Chu Nhi lại đi khá nhanh, cô ấy cao hơn cô, bước chân cũng dài hơn. An Linh không tự giác muốn theo kịp An Chu Nhi, cô đi ngày một nhanh hơn nên không kịp để ý mặt đất dưới chân mình. An Linh bước hụt một bước, cô hơi mất thăng bằng, theo quán tính cô định cầm chặt tay An Chu Nhi để ổn định cơ thể, thế nhưng An Chu Nhi chẳng những không đỡ cô mà còn đẩy mạnh cô về phía trước, chân của cô ta ngáng ngang chân của An Linh khiến cô ngã sấp xuống.
Nước mưa tràn cả vào miệng, mắt cô cay xè không thể nào mở ra được, An Linh hoảng loạn, cô vội vàng ôm chặt bất cứ thứ gì mình có thế vớ được. Thực ra chỗ đó ngập không sâu, trẻ con cũng có thể đi bộ qua được, nhưng An Linh bị ngã xuống khiến cô không thể ngay lập tức đứng dậy, cảm giác sợ hãi nên cô càng luống cuống. Mãi một lúc sau An Linh mới tìm được một khúc gỗ trên mặt đường, cố gắng đứng lên trên đó để cơ thể mình không bị ngập trong nước. Cô lau lau mặt mình cho bớt nước, hai chân đau nhức khiến cô không thể cử động được nên chỉ có thể đứng tạm ở đây một lát. An Chu Nhi thấy cô cuối cùng cũng đứng dậy được, mỉm cười một cách quỷ dị. An Linh chưa bao giờ thấy chị ta như vậy, từ trước đến nay cô ta luôn tươi cười thân thiết với cô, khác hẳn với vẻ lạnh lùng của An Tiếu Tiếu.
Đột nhiên An Linh cảm thấy hơi sợ, cô bỏ mặc cơn đau tê dại truyền đến từ đôi chân, cố gắng bước nhanh rời khỏi chỗ của An Chu Nhi. Thế nhưng cơn mưa lớn cộng thêm sự hoảng loạn khiến An Linh quên mất hướng cô chạy đến có một đoạn đường là cầu thang. An Linh vừa bỏ chạy thì An Chu Nhi đã ngay lập tức đuổi theo, bước chân chị ta ngày càng nhanh, dồn ép An Linh đi về phía trước, đến khi còn cách cầu thang một đoạn ngắn, An Linh vội vàng dừng bước chân lại. Cô nhìn thấy trước mặt mình là gì, còn chưa biết phải chạy về hướng nào thì An Chu Nhi đã đuổi kịp, cô ta đưa tay đẩy mạnh An Linh về phía trước, bỏ mặc ánh mắt hoảng sợ cầu xin đến tuyệt vọng của An Linh trong màn mưa đen tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.