Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có
Chương 35
yukichan
22/05/2017
An Linh bất ngờ vì sự có mặt của anh, xong cũng nhanh chóng kiềm chế niềm
vui trong lòng lại, biểu hiện rõ ràng trước mặt người ngoài quá cũng
không nên. Thế nhưng hai mắt cô sáng rỡ, miệng cười tươi như hoa nở, từ
khi Tần Nam xuất hiện thì cô không tài nào rời mắt khỏi anh nổi, tất cả
những biểu hiện đó đều khiến hai người đàn ông ở đây hiểu ra khá nhiều
điều.
Tần Nam để hành lý một bên, nhanh chóng kéo ghế ngồi cạnh An Linh. Cô vẫn như con chim nhỏ ríu rít hỏi anh.
“Sao anh đến sớm vậy, em tưởng còn phải đợi một lúc lâu nữa chứ?”.
“Anh đi máy bay tư nhân”. Tần Nam cười cười nhìn cô nói.
“Phá của”. An Linh miệng thì lên án anh nhưng trong lòng lại ngọt ngào muốn chết, cô còn thầm cảm thấy may mắn khi anh có mặt kịp thời, nếu không thì một mình cô muốn đuổi Nhậm Hiền đi cũng không dễ chút nào.
“Còn không phải vì em sao, một mình chạy đến đây chơi làm gì chứ, khiến anh lo lắng muốn chết”.
Tần Nam làm sao không biết trong lòng cô bé này đang nghĩ gì cơ chứ, anh mà không xuất hiện, xem chừng cô cũng không dễ gì giải quyết cục diện trước mắt này đâu, trong lòng đang vui mừng nhảy múa tung tăng vậy mà còn làm bộ.
Bầu không khí ngọt ngào trước mặt khiến Nhậm Hiền có muốn giữ bình tĩnh cũng khó, hai người này hết lần này đến lần khác xem anh như không tồn tại, nếu anh còn im lặng nữa chắc họ cũng không nhìn đến anh luôn.
“An Linh, người quen của em sao?”. Nhậm Hiền thân thiết hỏi An Linh, cứ như hai người có mối quan hệ tốt lắm vậy.
Người mù cũng sẽ nhận ra cô và Tần Nam không phải bạn bè bình thường, huống chi con người tinh tế như Nhậm Hiền làm sao không thấy được điều này chứ, anh ta cố tình hỏi vậy chỉ là muốn thăm dò phản ứng của An Linh, xem cô có thực sự muốn công khai quan hệ với Tần Nam hay không thôi. Hiểu được điều này làm An Linh hơi bực mình, sao anh ta lại cứ thích xen vào chuyện của cô như vậy chứ.
Tần Nam không tỏ thái độ gì trước câu hỏi của Nhậm Hiền, chính anh cũng muốn biết An Linh đã sẵn sàng giới thiệu với mọi người về sự có mặt của anh hay chưa, thế nhưng anh lại không hề muốn ép cô làm điều đó. Tình cảm là điều khó nói trước, cô cần thời gian suy nghĩ càng cho thấy cô thực sự xem trọng mối quan hệ này, người trong cuộc như anh có thể ép buộc cô, nhưng Nhậm Hiền thì lấy tư cách gì mà tò mò đời tư của An Linh như vậy.
An Linh vô cùng lúng túng, cô không biết trả lời như thế nào cho phải, không phải cô không muốn mọi người biết cô yêu Tần Nam, thế nhưng tại sao cô lại phải phí sức đi nói chuyện đó cho một người như Nhậm Hiền chứ, huống gì anh ta thông minh như vậy, nhìn sơ qua chắc chắn đã sớm biết hai người là loại quan hệ nào rồi.
Hai người đàn ông vẫn nhìn nhau, dường như không hề để ý phản ứng lúng túng của An Linh vào mắt.
“Xin chào anh, chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng lần trước, giới thiệu lại nhé, tôi là Tần Nam, rất vui được biết anh”. Cuối cùng vẫn là Tần Nam lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này.
Thái độ của anh nhiệt tình lại hòa nhã nên Nhậm Hiền cũng không tiện thể hiện điều gì thái quá. Anh ta cũng giới thiệu sơ qua, rồi sau đó giữ thái độ im lặng như lúc đầu.
Giữa lúc hai người đàn ông trên bàn ăn đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, An Linh lại lên tiếng.
“Anh ấy là bạn trai của tôi”.
Nhậm Hiền hơi bất ngờ. An Linh lại nhìn Tần Nam, miệng cười càng tươi hơn nữa.
“Là tôi đang trả lời cho câu hỏi lúc nãy của anh”. Cô tốt bụng bổ sung thêm.
“Vậy sao, tôi là người đầu tiên biết được chuyện này nhỉ”. Nhậm Hiền thái độ vô cùng bình thản hỏi lại An Linh.
“Vì chúng tôi cảm thấy anh là người cần biết chuyện này nhất”. Tần Nam lên tiếng thay An Linh trả lời, hy vọng anh ta sẽ hiểu ý của anh.
“Ồ, vậy là xem như không công bố rộng rãi sao”.
“Tôi không muốn chuyện đời tư bị người ta bàn ra tán vào, chuyện này chắc anh Nhậm hiểu rõ hơn chúng tôi chứ nhỉ”.
“Tôi cần phải hiểu gì cơ?”. Nhậm Hiền tỏ vẻ thắc mắc trước câu nói của Tần Nam.
“À, vậy chắc tôi hiểu lầm rồi, tôi cứ nghĩ có một số chuyện Chu tiểu thư sẽ không tùy tiện nói”. Tần Nam tỏ vẻ bừng tỉnh, lời nói bâng quơ nhưng lại khiến Nhậm Hiền khuôn mặt tối sầm nhìn anh đầy căm hận.
(có ai còn nhớ Chu tiểu thư không, là cái bà xuất hiện lúc An Linh đi mua quần áo với An Mai Mai á).
***
Quầy bar trên tầng cao nhất của khách sạn, mọi người ra ra vào vào vô cùng tấp nập, trên sàn nhảy, vũ nữ đang không ngừng khuấy đảo bầu không khí ngày càng high theo tiếng nhạc của DJ.
Từ Tử Nam khẽ lách mình ra khỏi đám đông, anh ta nhanh chóng đi đến căn phòng phía cuối hành lang. Đưa cho nhân viên gác cửa một chiếc thẻ xác minh thận phận, một lúc sau cánh cửa cũng mở ra, anh ta biến mất hút về phía sau nhanh như một cơn gió.
Một chiếc thang máy đặt ở phía góc căn phòng, Từ Tử Nam nhập mật mã, thang máy nhanh chóng mở ra, anh ta nhấn một phím trong thang máy, ngay lập tức chiếc thang chuyển động, đưa anh ta xuống đến tầng hầm. Đây vốn là thang máy bí mật, người bên ngoài nhìn vào sẽ không thể nào biết được khách sạn này cón có một thang máy bố trí âm tường như vậy, anh ta cũng đến hôm nay mới được biết.
Xuống đến tầng hầm, thang máy vừa mở ra đã ngay lập tức có người tiến đến, lục xoát toàn thân anh ta, sau đó mới dắt anh ta tiến vào một căn phòng khác nằm phía cuối hành lang.
Khi bước chân vào Từ Tử Nam mới biết thực ra căn phòng này được lắp đặt kính cả bốn phía xung quanh, người ngoài nhìn vào sẽ không thể nào thấy được khung cảnh bên trong, thế nhưng từ nơi đây lại có thể nhìn được tất cả những gì đang diễn ra bên ngoài.
Nhậm Hiền nhìn người thanh niên vừa bước vào, anh không hề lên tiếng, chỉ ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống ghế phía trước mặt.
Từ Tử Nam vừa ngồi xuống, ngay lập tức có người đưa đến trước mặt anh ta một tờ giấy. Nội dung bên trong khiến Từ Tử Nam vô cùng hoang mang khó hiểu, nhưng khi nhìn đến tấm hình bên dưới, toàn thân anh ta cứng đờ, hai tay cố gắng lắm mới có thể cầm chắc tờ giấy trên tay.
Nhậm Hiền chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt Từ Tử Nam, nỗi xúc động trên gương mặt anh ta hoàn toàn không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của anh. Ly rượu trên tay Nhậm Hiền khẽ run, anh liếc mắt ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, ngay lập tức có người tiến vào đưa Từ Tử Nam đi.
Xem ra không cần tra khảo cũng có thể biết được Từ Tử Nam chắc chắn có vai trò gì đó trong chuyện của An Linh năm xưa. Khó trách khỏi cả cô ấy và Tần Nam đều cho người điều tra hắn ta, chỉ có điều chuyện này xem ra không hề đơn giản như vậy. Một cậu nhóc tiểu học thì làm sao có gan gây ra chuyện lớn như vậy được, có người đứng đằng sau là chuyện hiển nhiên, nhưng mục đích thực sự là gì chứ? Có lẽ tên Tần Nam kia cũng biết được điều này nên cho đến bây giờ mới không đánh rắn động cỏ. Xem ra anh đã hiểu được vì sao anh ta lại vội vã chạy đến Thượng Hải với An Linh như vậy rồi.
Tần Nam để hành lý một bên, nhanh chóng kéo ghế ngồi cạnh An Linh. Cô vẫn như con chim nhỏ ríu rít hỏi anh.
“Sao anh đến sớm vậy, em tưởng còn phải đợi một lúc lâu nữa chứ?”.
“Anh đi máy bay tư nhân”. Tần Nam cười cười nhìn cô nói.
“Phá của”. An Linh miệng thì lên án anh nhưng trong lòng lại ngọt ngào muốn chết, cô còn thầm cảm thấy may mắn khi anh có mặt kịp thời, nếu không thì một mình cô muốn đuổi Nhậm Hiền đi cũng không dễ chút nào.
“Còn không phải vì em sao, một mình chạy đến đây chơi làm gì chứ, khiến anh lo lắng muốn chết”.
Tần Nam làm sao không biết trong lòng cô bé này đang nghĩ gì cơ chứ, anh mà không xuất hiện, xem chừng cô cũng không dễ gì giải quyết cục diện trước mắt này đâu, trong lòng đang vui mừng nhảy múa tung tăng vậy mà còn làm bộ.
Bầu không khí ngọt ngào trước mặt khiến Nhậm Hiền có muốn giữ bình tĩnh cũng khó, hai người này hết lần này đến lần khác xem anh như không tồn tại, nếu anh còn im lặng nữa chắc họ cũng không nhìn đến anh luôn.
“An Linh, người quen của em sao?”. Nhậm Hiền thân thiết hỏi An Linh, cứ như hai người có mối quan hệ tốt lắm vậy.
Người mù cũng sẽ nhận ra cô và Tần Nam không phải bạn bè bình thường, huống chi con người tinh tế như Nhậm Hiền làm sao không thấy được điều này chứ, anh ta cố tình hỏi vậy chỉ là muốn thăm dò phản ứng của An Linh, xem cô có thực sự muốn công khai quan hệ với Tần Nam hay không thôi. Hiểu được điều này làm An Linh hơi bực mình, sao anh ta lại cứ thích xen vào chuyện của cô như vậy chứ.
Tần Nam không tỏ thái độ gì trước câu hỏi của Nhậm Hiền, chính anh cũng muốn biết An Linh đã sẵn sàng giới thiệu với mọi người về sự có mặt của anh hay chưa, thế nhưng anh lại không hề muốn ép cô làm điều đó. Tình cảm là điều khó nói trước, cô cần thời gian suy nghĩ càng cho thấy cô thực sự xem trọng mối quan hệ này, người trong cuộc như anh có thể ép buộc cô, nhưng Nhậm Hiền thì lấy tư cách gì mà tò mò đời tư của An Linh như vậy.
An Linh vô cùng lúng túng, cô không biết trả lời như thế nào cho phải, không phải cô không muốn mọi người biết cô yêu Tần Nam, thế nhưng tại sao cô lại phải phí sức đi nói chuyện đó cho một người như Nhậm Hiền chứ, huống gì anh ta thông minh như vậy, nhìn sơ qua chắc chắn đã sớm biết hai người là loại quan hệ nào rồi.
Hai người đàn ông vẫn nhìn nhau, dường như không hề để ý phản ứng lúng túng của An Linh vào mắt.
“Xin chào anh, chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng lần trước, giới thiệu lại nhé, tôi là Tần Nam, rất vui được biết anh”. Cuối cùng vẫn là Tần Nam lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này.
Thái độ của anh nhiệt tình lại hòa nhã nên Nhậm Hiền cũng không tiện thể hiện điều gì thái quá. Anh ta cũng giới thiệu sơ qua, rồi sau đó giữ thái độ im lặng như lúc đầu.
Giữa lúc hai người đàn ông trên bàn ăn đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, An Linh lại lên tiếng.
“Anh ấy là bạn trai của tôi”.
Nhậm Hiền hơi bất ngờ. An Linh lại nhìn Tần Nam, miệng cười càng tươi hơn nữa.
“Là tôi đang trả lời cho câu hỏi lúc nãy của anh”. Cô tốt bụng bổ sung thêm.
“Vậy sao, tôi là người đầu tiên biết được chuyện này nhỉ”. Nhậm Hiền thái độ vô cùng bình thản hỏi lại An Linh.
“Vì chúng tôi cảm thấy anh là người cần biết chuyện này nhất”. Tần Nam lên tiếng thay An Linh trả lời, hy vọng anh ta sẽ hiểu ý của anh.
“Ồ, vậy là xem như không công bố rộng rãi sao”.
“Tôi không muốn chuyện đời tư bị người ta bàn ra tán vào, chuyện này chắc anh Nhậm hiểu rõ hơn chúng tôi chứ nhỉ”.
“Tôi cần phải hiểu gì cơ?”. Nhậm Hiền tỏ vẻ thắc mắc trước câu nói của Tần Nam.
“À, vậy chắc tôi hiểu lầm rồi, tôi cứ nghĩ có một số chuyện Chu tiểu thư sẽ không tùy tiện nói”. Tần Nam tỏ vẻ bừng tỉnh, lời nói bâng quơ nhưng lại khiến Nhậm Hiền khuôn mặt tối sầm nhìn anh đầy căm hận.
(có ai còn nhớ Chu tiểu thư không, là cái bà xuất hiện lúc An Linh đi mua quần áo với An Mai Mai á).
***
Quầy bar trên tầng cao nhất của khách sạn, mọi người ra ra vào vào vô cùng tấp nập, trên sàn nhảy, vũ nữ đang không ngừng khuấy đảo bầu không khí ngày càng high theo tiếng nhạc của DJ.
Từ Tử Nam khẽ lách mình ra khỏi đám đông, anh ta nhanh chóng đi đến căn phòng phía cuối hành lang. Đưa cho nhân viên gác cửa một chiếc thẻ xác minh thận phận, một lúc sau cánh cửa cũng mở ra, anh ta biến mất hút về phía sau nhanh như một cơn gió.
Một chiếc thang máy đặt ở phía góc căn phòng, Từ Tử Nam nhập mật mã, thang máy nhanh chóng mở ra, anh ta nhấn một phím trong thang máy, ngay lập tức chiếc thang chuyển động, đưa anh ta xuống đến tầng hầm. Đây vốn là thang máy bí mật, người bên ngoài nhìn vào sẽ không thể nào biết được khách sạn này cón có một thang máy bố trí âm tường như vậy, anh ta cũng đến hôm nay mới được biết.
Xuống đến tầng hầm, thang máy vừa mở ra đã ngay lập tức có người tiến đến, lục xoát toàn thân anh ta, sau đó mới dắt anh ta tiến vào một căn phòng khác nằm phía cuối hành lang.
Khi bước chân vào Từ Tử Nam mới biết thực ra căn phòng này được lắp đặt kính cả bốn phía xung quanh, người ngoài nhìn vào sẽ không thể nào thấy được khung cảnh bên trong, thế nhưng từ nơi đây lại có thể nhìn được tất cả những gì đang diễn ra bên ngoài.
Nhậm Hiền nhìn người thanh niên vừa bước vào, anh không hề lên tiếng, chỉ ra hiệu cho cậu ta ngồi xuống ghế phía trước mặt.
Từ Tử Nam vừa ngồi xuống, ngay lập tức có người đưa đến trước mặt anh ta một tờ giấy. Nội dung bên trong khiến Từ Tử Nam vô cùng hoang mang khó hiểu, nhưng khi nhìn đến tấm hình bên dưới, toàn thân anh ta cứng đờ, hai tay cố gắng lắm mới có thể cầm chắc tờ giấy trên tay.
Nhậm Hiền chăm chú quan sát biểu hiện trên gương mặt Từ Tử Nam, nỗi xúc động trên gương mặt anh ta hoàn toàn không thể thoát khỏi con mắt tinh tường của anh. Ly rượu trên tay Nhậm Hiền khẽ run, anh liếc mắt ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, ngay lập tức có người tiến vào đưa Từ Tử Nam đi.
Xem ra không cần tra khảo cũng có thể biết được Từ Tử Nam chắc chắn có vai trò gì đó trong chuyện của An Linh năm xưa. Khó trách khỏi cả cô ấy và Tần Nam đều cho người điều tra hắn ta, chỉ có điều chuyện này xem ra không hề đơn giản như vậy. Một cậu nhóc tiểu học thì làm sao có gan gây ra chuyện lớn như vậy được, có người đứng đằng sau là chuyện hiển nhiên, nhưng mục đích thực sự là gì chứ? Có lẽ tên Tần Nam kia cũng biết được điều này nên cho đến bây giờ mới không đánh rắn động cỏ. Xem ra anh đã hiểu được vì sao anh ta lại vội vã chạy đến Thượng Hải với An Linh như vậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.