Chương 3
Song Nghi
29/07/2017
“Ngọc Linh, dì xin
lỗi vì đã khiến con ra nông nỗi này, là dì không tốt… hay là dì xin nghỉ việc nhé.” Dì tôi nức nở khi nghe tôi kể lại chuyện.
“Khó khăn lắm mới xin được vào một nơi tốt như vậy, giờ khó xin việc lắm dì… À thôi hay dì cứ xin nghỉ việc rồi tìm một công việc khác. À mà việc khác giờ rất nặng nhọc… Có người còn nói người đụng vào hắn mà không trả cái giá hắn đưa ra đã bị mất tích đó… haiz…Dì yên tâm, hắn không làm gì được con đâu!!! Con làm thế chỉ muốn giữ lại miếng cơm manh áo cho dì cháu mình thôi…dì ở lại giữ sức khỏe nhé.”
“Câu này gì nói với con mới phải…nhớ đừng dại dột động vào Chủ tịch nữa nha con, có thời gian thì gọi điện cho dì.”
Tôi nhìn điện thoại Nokia 5130c-2 của mình, gật đầu. Mọi người bây giờ toàn dùng smartphone, tablet,… nhưng với tôi, thế này là cao sang lắm rồi, nhà không giàu nhưng mặt mũi tôi vẫn sáng sủa thế này là tốt lắm rồi!
*
Chiếc taxi chạy thẳng đến địa chỉ ghi trong tờ giấy mà hôm qua tên họ Hoàng đó đã cố ý nhét vào túi xách tôi lúc nào mà tôi không hề hay biết.
Nhà hắn ở nằm trong một khu cao cấp, được thiết kế theo phong cách châu Âu, màu sắc phối hợp tươi sáng, hài hòa, trông đơn giản nhưng lại rất sang trọng, kiểu cách.
Tôi bấm chuông, có một người đàn ông tầm 60 tuổi ra mở cổng.
“Tiểu thư, cậu chủ dặn tôi có người sẽ đến đây chơi vài tháng, có phải là vị tiểu thư đây không?”
“Đúng…đúng vậy ạ.”
“Lão già này được nghỉ ngơi, trong nhà bao nhiêu người giúp việc cậu chủ đều cho họ nghỉ hết rồi. Cậu chủ chưa bao giờ đưa ai về. Chẳng hay hai người cần không gian riêng tư vậy…”
“A không đâu ạ. Cậu chủ của bác bắt cháu làm cái gì mà chạy việc vặt với osin cao cấp gì đó cho …ừm…cậu chủ ạ!”
Ông ấy trố mắt: “Osin cao cấp ư? Già này thấy có khác gì vợ đâu chứ!”
“Không có chuyện…chuyện đó đâu ông ơi…” Làm vợ cái tên keo kiệt mà ghét phụ nữ động vào như hắn ư? Não tôi vẫn bình thường lắm.
“Ta làm quản gia ở đây cũng lâu rồi… ta mong cô có thể thông cảm cho cậu ấy, cha mẹ cậu ấy từ nhiều năm trước. Từ nhỏ, cậu ấy đã rất ghét người khác chạm vào mình. Ngôi nhà này trong vài tháng tới chỉ có cô và cậu chủ ở, khá là…ừm…rộng rãi. Nếu cô làm giúp việc cao cấp…ừm…thì có thể làm những công việc như một người vợ, như là ở chung phòng, chung nhà tắm, nhưng chắc không được đụng vào cậu chủ, nên chung…giường hay không thì ta không biết…”
Tôi cảm thấy hai má mình nóng bừng. Cái gì mà chung giường? Tôi thà ngủ dưới đất còn hơn chung giường với hắn. Lại còn vài tháng? 15 tháng đấy ông quản gia ơi…
“Thôi, cô đến rồi thì tôi cũng chuẩn bị đi đây. Cậu chủ đang ở trên phòng đợi cô đó. Tầng hai, phòng cuối cùng phía bên phải.”
Ông quản gia đẩy tôi vào trong rồi đi ra, cánh cửa tự động khép lại trước mắt tôi. Thôi xong, ngày tháng tù túng lao động khổ sai đến rồi!
Tôi bước vào căn phòng mà ông quản gia nói, quả nhiên tên họ Hoàng đó đang đứng quay lưng về phía tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đất! Phòng hắn còn rộng gấp mười nhà tôi, bên trong toàn đồ hết sức…ừm…nhìn qua cũng thấy nó đắt tiền, tôi không dám động vào.
“Ê này!” Không biết nên gọi hắn thế nào, thôi thì dùng “ê” cho nhanh.
Hắn vẫn bất động.
Coi người ta là không khí sao? Hay hắn bị lãng tai vậy?
Tôi đến gần, dùng tay quơ quơ trước mặt hắn. Bất chợt, tay hắn nắm chặt lấy cổ tay tôi, lôi mạnh khiến tôi ngã nhào vào lòng hắn, rồi ôm chầm lấy tôi. Tim tôi đập thình thịch, vòm ngực của hắn rắn chắc và ấm áp quá! Nhưng tưởng tượng đến chuyện ôm xong hắn lại đòi thêm 50 triệu, tôi lại nổi da gà, dùng sức đẩy hắn ra nhưng vô vọng.
“Anh làm cái gì vậy?” Tôi gắt.
Khác với tưởng tượng của tôi, hắn chỉ nói.
“Mỗi sáng, chỉ hai phút thôi. Chỉ cần cho tôi ôm cô hai phút.” Giọng rất nhẹ nhàng, trầm ổn.
“Thế để anh ôm có được trừ vào tiền tôi nợ anh không?”
Dường như hết hai phút gì đó mà hắn nói, hắn buông tôi ra:
“Tôi đã nói cô phải phục vụ tôi, nghĩa là việc cô để tôi ôm cũng là phục vụ tôi, có trong hợp đồng.”
Thằng cha này không phải là có ý đồ gì với tôi đấy chứ!!!
“Vậy…vậy tôi phải xưng hô với anh như thế nào đây?”
“Tùy cô.”
“Thế tôi phải phục vụ anh mà không được chạm vào anh? Sao vô lý thế?” Tôi bĩu môi.
“Không được tán tỉnh tôi.”
“Anh nhìn tôi giống đứa đang tán tỉnh anh lắm à?” Ôm xong còn bảo tôi tán tỉnh hắn?
Hắn không nói gì, nhếch môi, đi về phía tủ lấy ra một chiếc cavat màu đen. Im lặng là đồng ý, tôi nghĩ thầm.
“Osin, giúp tôi đeo cavat!”
Cái gì? Osin? Ai cho phép hắn gọi như thế?
“Tiểu Vũ, bé yêu, được rồi, chị tới giúp em đeo cavat!” Tôi trả đũa.
Tôi phải hơi kiễng lên mới quàng được cavat vào cổ cho hắn. Hắn nhìn tôi, trong mắt hiện lên ý cười. Tôi cười đểu, thắt chặt cavat vào cổ hắn. Tay còn chưa thu về, hắn đã nắm lấy, kéo tay tôi nhằm chỉnh lại cavat.
“Thế ổn rồi, lần sau lưu ý nhé osin!” Hắn xoa đầu tôi.
Hai má tôi lại nóng bừng, không thể nào, sao tôi lại cảm giác tôi đang ngượng ngùng chứ?
Chiếc Audi R8 ra khỏi cổng, tôi gọi với theo:
“Đi cẩn thận nha bé yêu, chị sẽ ở nhà nấu cơm thật ngon chờ bé về!” Dù tôi biết, tối hắn mới về cơ. Từ giờ đến chiều có thể đi chơi thoải mái, Ngọc Linh, mày cũng có lúc sướng hahaha…
Khoan đã, hình như…cái câu vừa nãy tôi nói có thể nào hắn nghe thành: “Đi cẩn thận nha anh yêu, em sẽ ở nhà nấu cơm thật ngon chờ anh về!” không? Sao tôi thấy nó cứ thế nào ấy…
“Khó khăn lắm mới xin được vào một nơi tốt như vậy, giờ khó xin việc lắm dì… À thôi hay dì cứ xin nghỉ việc rồi tìm một công việc khác. À mà việc khác giờ rất nặng nhọc… Có người còn nói người đụng vào hắn mà không trả cái giá hắn đưa ra đã bị mất tích đó… haiz…Dì yên tâm, hắn không làm gì được con đâu!!! Con làm thế chỉ muốn giữ lại miếng cơm manh áo cho dì cháu mình thôi…dì ở lại giữ sức khỏe nhé.”
“Câu này gì nói với con mới phải…nhớ đừng dại dột động vào Chủ tịch nữa nha con, có thời gian thì gọi điện cho dì.”
Tôi nhìn điện thoại Nokia 5130c-2 của mình, gật đầu. Mọi người bây giờ toàn dùng smartphone, tablet,… nhưng với tôi, thế này là cao sang lắm rồi, nhà không giàu nhưng mặt mũi tôi vẫn sáng sủa thế này là tốt lắm rồi!
*
Chiếc taxi chạy thẳng đến địa chỉ ghi trong tờ giấy mà hôm qua tên họ Hoàng đó đã cố ý nhét vào túi xách tôi lúc nào mà tôi không hề hay biết.
Nhà hắn ở nằm trong một khu cao cấp, được thiết kế theo phong cách châu Âu, màu sắc phối hợp tươi sáng, hài hòa, trông đơn giản nhưng lại rất sang trọng, kiểu cách.
Tôi bấm chuông, có một người đàn ông tầm 60 tuổi ra mở cổng.
“Tiểu thư, cậu chủ dặn tôi có người sẽ đến đây chơi vài tháng, có phải là vị tiểu thư đây không?”
“Đúng…đúng vậy ạ.”
“Lão già này được nghỉ ngơi, trong nhà bao nhiêu người giúp việc cậu chủ đều cho họ nghỉ hết rồi. Cậu chủ chưa bao giờ đưa ai về. Chẳng hay hai người cần không gian riêng tư vậy…”
“A không đâu ạ. Cậu chủ của bác bắt cháu làm cái gì mà chạy việc vặt với osin cao cấp gì đó cho …ừm…cậu chủ ạ!”
Ông ấy trố mắt: “Osin cao cấp ư? Già này thấy có khác gì vợ đâu chứ!”
“Không có chuyện…chuyện đó đâu ông ơi…” Làm vợ cái tên keo kiệt mà ghét phụ nữ động vào như hắn ư? Não tôi vẫn bình thường lắm.
“Ta làm quản gia ở đây cũng lâu rồi… ta mong cô có thể thông cảm cho cậu ấy, cha mẹ cậu ấy từ nhiều năm trước. Từ nhỏ, cậu ấy đã rất ghét người khác chạm vào mình. Ngôi nhà này trong vài tháng tới chỉ có cô và cậu chủ ở, khá là…ừm…rộng rãi. Nếu cô làm giúp việc cao cấp…ừm…thì có thể làm những công việc như một người vợ, như là ở chung phòng, chung nhà tắm, nhưng chắc không được đụng vào cậu chủ, nên chung…giường hay không thì ta không biết…”
Tôi cảm thấy hai má mình nóng bừng. Cái gì mà chung giường? Tôi thà ngủ dưới đất còn hơn chung giường với hắn. Lại còn vài tháng? 15 tháng đấy ông quản gia ơi…
“Thôi, cô đến rồi thì tôi cũng chuẩn bị đi đây. Cậu chủ đang ở trên phòng đợi cô đó. Tầng hai, phòng cuối cùng phía bên phải.”
Ông quản gia đẩy tôi vào trong rồi đi ra, cánh cửa tự động khép lại trước mắt tôi. Thôi xong, ngày tháng tù túng lao động khổ sai đến rồi!
Tôi bước vào căn phòng mà ông quản gia nói, quả nhiên tên họ Hoàng đó đang đứng quay lưng về phía tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời đất! Phòng hắn còn rộng gấp mười nhà tôi, bên trong toàn đồ hết sức…ừm…nhìn qua cũng thấy nó đắt tiền, tôi không dám động vào.
“Ê này!” Không biết nên gọi hắn thế nào, thôi thì dùng “ê” cho nhanh.
Hắn vẫn bất động.
Coi người ta là không khí sao? Hay hắn bị lãng tai vậy?
Tôi đến gần, dùng tay quơ quơ trước mặt hắn. Bất chợt, tay hắn nắm chặt lấy cổ tay tôi, lôi mạnh khiến tôi ngã nhào vào lòng hắn, rồi ôm chầm lấy tôi. Tim tôi đập thình thịch, vòm ngực của hắn rắn chắc và ấm áp quá! Nhưng tưởng tượng đến chuyện ôm xong hắn lại đòi thêm 50 triệu, tôi lại nổi da gà, dùng sức đẩy hắn ra nhưng vô vọng.
“Anh làm cái gì vậy?” Tôi gắt.
Khác với tưởng tượng của tôi, hắn chỉ nói.
“Mỗi sáng, chỉ hai phút thôi. Chỉ cần cho tôi ôm cô hai phút.” Giọng rất nhẹ nhàng, trầm ổn.
“Thế để anh ôm có được trừ vào tiền tôi nợ anh không?”
Dường như hết hai phút gì đó mà hắn nói, hắn buông tôi ra:
“Tôi đã nói cô phải phục vụ tôi, nghĩa là việc cô để tôi ôm cũng là phục vụ tôi, có trong hợp đồng.”
Thằng cha này không phải là có ý đồ gì với tôi đấy chứ!!!
“Vậy…vậy tôi phải xưng hô với anh như thế nào đây?”
“Tùy cô.”
“Thế tôi phải phục vụ anh mà không được chạm vào anh? Sao vô lý thế?” Tôi bĩu môi.
“Không được tán tỉnh tôi.”
“Anh nhìn tôi giống đứa đang tán tỉnh anh lắm à?” Ôm xong còn bảo tôi tán tỉnh hắn?
Hắn không nói gì, nhếch môi, đi về phía tủ lấy ra một chiếc cavat màu đen. Im lặng là đồng ý, tôi nghĩ thầm.
“Osin, giúp tôi đeo cavat!”
Cái gì? Osin? Ai cho phép hắn gọi như thế?
“Tiểu Vũ, bé yêu, được rồi, chị tới giúp em đeo cavat!” Tôi trả đũa.
Tôi phải hơi kiễng lên mới quàng được cavat vào cổ cho hắn. Hắn nhìn tôi, trong mắt hiện lên ý cười. Tôi cười đểu, thắt chặt cavat vào cổ hắn. Tay còn chưa thu về, hắn đã nắm lấy, kéo tay tôi nhằm chỉnh lại cavat.
“Thế ổn rồi, lần sau lưu ý nhé osin!” Hắn xoa đầu tôi.
Hai má tôi lại nóng bừng, không thể nào, sao tôi lại cảm giác tôi đang ngượng ngùng chứ?
Chiếc Audi R8 ra khỏi cổng, tôi gọi với theo:
“Đi cẩn thận nha bé yêu, chị sẽ ở nhà nấu cơm thật ngon chờ bé về!” Dù tôi biết, tối hắn mới về cơ. Từ giờ đến chiều có thể đi chơi thoải mái, Ngọc Linh, mày cũng có lúc sướng hahaha…
Khoan đã, hình như…cái câu vừa nãy tôi nói có thể nào hắn nghe thành: “Đi cẩn thận nha anh yêu, em sẽ ở nhà nấu cơm thật ngon chờ anh về!” không? Sao tôi thấy nó cứ thế nào ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.