Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 24: Chú Vi Vi

@Ryenlla

06/01/2021

Sáng hôm sau hơn bảy giờ sáng Giản Vi tỉnh dậy, trong phòng bệnh đã trống trơn không có ai.

Cô sững sờ, nhưng rất nhanh thấy âu phục của Lâm Cẩn Ngôn vắt trên ghế.

Anh ấy còn ở đây.

Tâm tình Giản Vi lập tức tốt lên, khóe miệng cong cong, một mình cười ngây ngô, cũng không biết mình đang vui vẻ vì điều gì.

Lâm Cẩn Ngôn vào toilet rửa mặt, lúc đi ra thì thấy Giản Vi ngồi trên giường, toét miệng cười ngây ngô.

Anh nhướng mày hỏi: “Một mình cười ngây ngốc gì vậy?”

Giọng nói đột nhiên truyền tới, Giản Vi giật bắn mình, ngẩng đầu mới phát hiện không biết Lâm Cẩn Ngôn đi ra từ lúc nào, đang đứng cuối giường cách đó không xa nhìn cô chằm chằm.

Như bị bắt phải nhược điểm gì đó, mặt cô nóng như bị bỏng, nhỏ giọng nói: “Đâu, đâu có cười đâu.”

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn kỳ quái liếc cô một cái.

Giản Vi như thể sợ bị anh nhìn ra gì đó, vội lảng sang chuyện khác: “Lâm Cẩn Ngôn, chừng nào tôi mới có thể xuất viện hả?”

“Chờ miệng vết thương khép lại, bác sĩ nói sau đó có thể xuất viện được.”

“Không thể về nhà tĩnh dưỡng sao?”

“Không.”

“Vậy anh luôn ở cùng tôi à?”

Tay Lâm Cẩn Ngôn đang cài khuy ống tay áo, nghe vậy dừng động tác, hơi nâng mắt nhìn về phía Giản Vi.

Giản Vi khẽ mím môi, “Tôi….. Là tôi sợ chậm trễ việc của anh…”

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một lúc, nói: “Ngày mai tôi đi công tác, dì Lan sẽ ở bệnh viện chăm sóc cô.”

Giản Vi “À” một tiếng, trong mắt hiện lên cảm xúc thất vọng.

Buổi sáng Lâm Cẩn Ngôn phải họp, Mạnh Dao mang quần áo tới cho anh thay, thấy Giản Vi liền quan tâm hỏi: “Thân thể cô Giản có khỏe không?”

Giản Vi vội gật đầu, “Khỏe ạ, không có vấn đề gì.”

Mạnh Dao cười cười: “Vậy phải nghỉ ngơi đấy.”

Giản Vi mỉm cười đáp lại cô: “Em sẽ vậy, cám ơn chị Mạnh.”



Lâm Cẩn Ngôn mặc âu phục xong, rũ mắt nhìn Giản Vi, dặn dò cô: “Ăn cơm đầy đủ, tối tôi tới.”

Giản Vi ngoan ngoãn gật đầu, “Biết rồi.”

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, lúc này mới đi ra ngoài.

Thân hình anh cao ngất, Giản Vi dõi theo bóng lưng anh, chần chừ không dời tầm mắt.

Mãi đến khi dì Lan nhẹ giọng gọi cô mới hoàn hồn, cả khuôn mặt lại như bị bỏng, vừa thẹn thùng vừa tức giận. Cô đây là thế nào?

……

Từ bệnh viện đi ra, Mạnh Dao thấy mắt Lâm Cẩn Ngôn đỏ au, không nhịn được hỏi: “Lâm tổng, anh muốn về nhà nghỉ ngơi trước không? Tôi thấy tinh thần anh không tốt lắm.”

“Không cần, tới thẳng công ty.”

Hôm qua Giản Vi vừa làm phẫu thuật, Chu Kỳ dặn anh phải chú ý nhiều hơn, sợ xảy ra tình huống bất ngờ, tối hôm qua trông coi cô, cả một đêm không chợp mắt.

Ngồi vào xe liền dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mạnh Dao ngồi vị trí ghế lái phụ, nhìn khuôn mặt Lâm Cẩn Ngôn qua kính chiếu hậu.

Trước kia có không ít cô gái trong công ty thầm mến anh, lén lút thảo luận rốt cuộc anh thích mẫu cô gái như thế nào.

Suy cho cùng ngay cả đệ nhất mỹ nhân làng giải trí Tô Tinh Uẩn cũng đều từ chối, vậy cô gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt anh?

Chờ nhiều năm như vậy, lại đưa một cô gái nhỏ đến trong tay sao?

…….

Giản Vi có nói chuyện phẫu thuật cho Tạ Nhu nghe, hơn mười một giờ trưa, Tạ Nhu dẫn Giang Lẫm, còn Giang Lẫm dẫn theo vài người anh em đến bệnh viện thăm cô.

Giang Lẫm mua một bó hoa, còn một món quà cho Giản Vi nữa, là một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp.

Đám học sinh vừa tới, trong phòng bệnh lập tức náo nhiệt hẳn.

Tạ Nhu ngồi trên giường kéo tay Giản Vi, vẻ mặt đầy lo lắng, hỏi cô: “Chỗ phẫu thuật có đau không? Chừng nào thì có thể xuất viện?”

Giản Vi trả lời: “Bây giờ còn chưa biết, phải nghe theo bác sĩ.”

“Khó trách mấy hôm trước hẹn cậu đều không được, thì ra là bị bệnh.” Giang Lẫm đi tới, trong mắt Tạ Nhu hiện vẻ mập mờ, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Giang Lẫm.



Giang Lẫm ngồi xuống, tay chống bên giường, đôi mắt nhìn Giản Vi chăm chú, rất lâu sau thấp giọng hỏi: “Mình gửi thư cho cậu, đọc chưa?”

Nghỉ đã lâu như vậy, trong khoảng thời gian này chẳng ngày nào cậu ngủ cảm thấy ngon giấc, ngày ngày cầm điện thoại chờ Giản Vi gửi tin nhắn trả lời cậu.

Kết quả đợi lâu như vậy cũng không đợi được, hôm nay lại nghe Tạ Nhu nói cô nhập viện, chẳng biết cô có đọc thư hay chưa.

Giản Vi ngẩn người, khó hiểu, “Thư nào?”

“Là….”

“Giản Vi.”

Lời Giang Lẫm còn chưa dứt khỏi miệng, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên từ bên ngoài đi vào, sắc mặt nặng nề liếc nhìn Giang Lẫm, sau đó bình tĩnh dời tầm mắt đi tới bên cạnh Giản Vi.

“Buổi sáng có gì xảy ra không?” Anh cúi người đưa tay sờ trán Giản Vi.

Đang trước mặt nhiều bạn học như vậy, Giản Vi hơi xấu hổ, theo bản năng muốn tránh: “Không, không có.”

“Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa.”

“Vi Vi, ai vậy?” Từ khoảnh khắc Lâm Cẩn Ngôn mới vừa vào cửa, đôi mắt Tạ Nhu nhìn mãi.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai, rất đàn ông!

Không riêng gì Tạ Nhu, ngay cả mấy nam sinh bên cạnh đều ngây ngẩn cả người.

Giang Lẫm nhìn Lâm Cẩn Ngôn chằm chằm, môi hơi nhếch lên, không hiểu vì sao có cảm giác nguy cơ.

Mấy người đều nhìn Giản Vi, nhưng vấn đề này thật sự làm khó Giản Vi quá.

Lâm Cẩn Ngôn và cô có quan hệ gì đây?

Cô nghĩ hồi lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn Lâm Cẩn Ngôn, nhỏ giọng nói: “Là…. Là chú mình…”

Giản Vi vừa dứt lời, mi tâm Lâm Cẩn Ngôn hung hăng nhíu chặt, thoáng chốc cả khuôn mặt tối xuống.

Chu Kỳ vừa bước tới cửa, nghe thấy câu này, nhất thời không thể khống chế bật cười ha ha.

Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu hung hăng trừng anh ấy một cái.

Chu Kỳ đi vào, vẻ mặt tươi cười rất thiếu đánh, nói một câu: “Chậc, chú Vi Vi ăn cơm chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook