Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Chương 22: Đừng Sợ, Tôi Ở Đây.

@Ryenlla

06/01/2021

Anh đi tới trước bàn học, mở cặp Giản Vi ra.

Nghỉ hai ngày, Giản Vi không học bài nên cặp vẫn y như khi mới về.

Trong cặp đầy sách vở bài kiểm tra, Lâm Cẩn Ngôn tìm hồi lâu nhưng không thấy, anh cũng chả kiên nhẫn được, dứt khoát đổ hết sách bên trong cặp ra.

Lọ thuốc “Loảng xoảng” rớt xuống đất, anh khom người nhặt lên, vừa cầm vào tầm mắt lại bị một tấm thiệp màu hồng nhạt thu hút.

Anh hơi giật mình, thuận tay cầm tấm thiệp hồng nhạt kia lên, vô ý liếc qua một cái, nhưng vừa liếc mi tâm liền hung hăng nhíu chặt.

Trên tấm thiệp ghi: Vi Vi yêu dấu, xin cho phép mình gọi cậu như vậy, có thể cậu không biết, từ ngày đầu tiên cậu vào lớp mình đã thích cậu……

Lâm Cẩn Ngôn đọc nhanh như gió, xem từ đầu tới cuối, cuối cùng tầm mắt dừng ở chỗ ký tên: Yêu cậu, Giang Lẫm.

Lâm Cẩn Ngôn đọc lá thư tình này từ đầu tới cuối, cuối cùng cười lạnh một tiếng.

Tay xiết chặt tấm thiệp kia, sau nửa ngày không hề nhúc nhích.

Giản Vi ngồi trên giường, thấy Lâm Cẩn Ngôn mãi không mang thuốc lại, theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy? Không tìm thấy à?”

Giọng Giản Vi vang lên, Lâm Cẩn Ngôn quay đầu lại, mặt lạnh nhìn cô.

Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn cầm thuốc của mình, khóe miệng cong lên cười nói: “Tìm được rồi hả, đưa cho tôi đi.”

Nói xong liền vươn tay về phía Lâm Cẩn Ngôn.

Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn nặng nề nhìn cô chằm chằm, đột nhiên để chai thuốc xuống bàn: “Tay cô không dài à?”

Nói xong mắt lạnh quét qua Giản Vi, trực tiếp bước nhanh ra cửa.

Lúc ra cửa, thuận tay đóng cửa lại, cửa phòng vang lên một tiếng “Ầm” rất lớn, Giản Vi sợ tới mức không tự chủ vai run lên vài cái.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm cửa ra vào, lại liếc lọ thuốc bị đặt trên bàn học, vò đầu bứt tóc, vô cùng buồn bực: Người này làm sao thế, đột như như ăn nhầm thuốc súng?

Nói con gái âm tình bất định trở mặt như lật sách, sao cô cảm thấy thật ra đàn ông mới đúng như vậy?

Lâm Cẩn Ngôn từ trong phòng Giản Vi đi ra, trong tay vẫn còn cầm lá thư tình hồi nãy.



Anh cúi đầu xem lần nữa, chỉ cảm thấy từng lời lẽ trên đó vô cùng chướng mắt.

Trở lại phòng, trực tiếp xé nát thư tình của Giản Vi vứt vào thùng rác.

…………

Thời gian Giản Vi phẫu thuật xác định vào đầu tháng hai.

Ngày đầu tiên vào viện, tối đó Lâm Cẩn Ngôn tan làm, từ công ty chạy tới bệnh viện thăm Giản Vi.

Trong phòng bệnh đơn, Giản Vi mặc đồng phục bệnh nhân đứng trước cửa sổ.

Bên ngoài hàng ngàn ngọn đèn sáng nhấp nháy.

Nghĩ tới ngày mai phải làm phẫu thuật, trong lòng Giản Vi có chút sợ hãi.

Mẹ qua đời vì bệnh tim, cấp cứu không hiệu quả, chết trên bàn mổ.

“Vi Vi, ngày mai phẫu thuật rồi, con nghỉ ngơi sớm đi.” Dì Lan đã từ quê lên, vào viện chăm sóc Giản Vi, đi rót nước về thấy cô còn đứng trước cửa sổ, tiến lên đỡ cô.

Sắc mặt Giản Vi tái nhợt, quay đầu lại lo lắng hỏi: “Dì Lan, dì nói con có thể lên bàn mổ rồi không xuống nổi không?”

Lâm Cẩn Ngôn vừa đẩy cửa vào thì nghe thấy câu này, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trách mắng cô: “Nói bậy bạ gì đó!”

Trái tim Giản Vi run lên nhìn ra phía cửa.

Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt đi tới, đôi mắt nhìn Giản Vi chằm chằm.

“Cậu chủ.”

“Dì Lan, dì ra ngoài trước đi.” Lâm Cẩn Ngôn nói.

“Ừ.” Dì Lan đáp một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Giản Vi mím môi nhìn Lâm Cẩn Ngôn.



Sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn không vui, giạy dỗ cô: “Nghĩ ngợi lung tung gì vậy?”

Giản Vi hơi tủi thân, nói: “Không nghĩ ngợi lung tung, năm đó mẹ tôi chính là chết trên bàn mổ đó.”

Lâm Cẩn Ngôn chỉ biết là mẹ Giản Vi mất sớm, nhưng không ngờ thế mà lại chết trên bàn mổ.

Anh nhìn Giản Vi, đột nhiên không biết nên nói gì.

Hốc mắt Giản Vi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Lâm Cẩn Ngôn, tôi hơi sợ.”

Lâm Cẩn Ngôn thấy hai mắt cô đỏ hoe, đột nhiên có chút đau lòng, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng điệu hiếm khi mềm mại ấm áp: “Đừng sợ, tôi ở đây.”

“Mai anh sẽ ở bên cạnh tôi chứ?”

“Ừ, sẽ ở bên cô, yên tâm đi.”

Giản Vi mím môi, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: “Có anh ở đây, tất nhiên tôi không thấy sợ nữa.”

Ánh mắt cô không sáng láng như bình thường mà có vẻ lo lắng.

Lâm Cẩn Ngôn kéo tay cô, dìu cô đi về giường: “Không còn sớm, ngủ trước đã.”

Giản Vi ngoan ngoãn nghe lời, cởi dép bò lên giường.

Lâm Cẩn Ngôn hơi cúi người đắp chăn cho cô, sau đó đứng dậy tính đi ra ngoài.

Giản Vi thấy anh muốn đi, lập tức căng thẳng kéo tay anh: “Anh muốn đi đâu?”

Lâm Cẩn Ngôn quay đầu lại, thấy vẻ mặt Giản Vi vô cùng căng thẳng nhìn anh, bất an như vậy, phảng phất như động vật nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.

Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cô đặt trước ngực, thấp giọng trấn an: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại, sẽ nhanh quay lại, yên tâm, tôi sẽ ở cùng cô.”

Giản Vi do dự một lúc, cuối cùng thả lỏng tay để anh đi.

Cô sợ, ngoài Lâm Cẩn Ngôn cô không biết có thể dựa vào ai.

Lâm Cẩn Ngôn từ phòng bệnh đi ra gọi điện thoại cho Mạnh Dao, dặn dò: “Bắt đầu từ ngày mai, hủy bỏ hết hành trình ba ngày sau… Đúng, chuyện đi công tác đẩy lùi sau ba ngày nữa… Không có việc gì, tôi ở trong bệnh viện chăm sóc cô gái nhỏ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Là Điều Ngọt Ngào Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook