Chương 10: Thân Thể
@Ryenlla
06/01/2021
Lúc gần mười hai giờ, rốt cuộc cũng làm xong đề, cô để bút xuống duỗi lưng một cái, thở dài một tiếng, từ trên ghế đứng lên, vừa lắc lắc cổ vừa đi về phía tủ quần áo.
Cầm đồ lót và đồ ngủ để thay từ trong tủ ra, sau đó xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hàng ngày học tập vất vả, chuyện hạnh phúc nhất chính là buổi tối ngâm nước nóng một lúc trước khi đi ngủ.
Giản Vi vừa xả nước vừa cởi quần áo.
Khoảnh khắc đôi chân trắng nõn bước vào trong bồn tắm, thoải mái đến mức mặt mày đều giãn ra.
Hai chân bước vào, sau đó ngồi xổm xuống và nằm ngâm, nước ấm áp vỗ vào da thịt, Giản Vi thoải mái thở phào, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.
Khoảng thời gian này ở trong nhà Lâm Cẩn Ngôn, đặc biệt khắc sâu cảm thụ đó là, từ nay về sau cũng phải nỗ lực kiếm tiền, phải mua một căn nhà có bồn tắm lớn.
Ngâm nước quá thoải mái, rất dễ chịu.
Giản Vi nhắm mắt lại, đầu gối trên thành bồn tắm, không đầy một lát liền thong thả ngủ thiếp đi.
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, gò má trắng nõn của cô bị hun đỏ rực.
Không biết có phải do nước hơi nóng nên bị kích thích hay không, Giản Vi ngâm một lúc trái tim đột nhiên quặn đau một hồi.
Cô sợ tới mức mở choàng hai mắt, tay phải đè chặt trái tim, cả khuôn mặt trắng bệch. Cô cố gắng hít thở gắng gượng qua cơn đau này, nhưng huyết quản giống như bị chặn lại, cô liều mạng hít thở, có điều hơi thở vốn không đẩy lên được, ngực gần như sắp nghẹt thở.
Hai tay cô nắm chặt thành bồn tắm, dùng hết sức lực toàn thân hô to: “Cứu… Cứu mạng!”
Cô dùng sức gọi cứu mạng nhưng tiếng trong cổ họng phát ra lại cực kỳ yếu ớt.
Hai tay cô chống trên thành bồn tắm, cố gắng đứng lên.
Nhưng vừa đứng lên, cảm giác trái tim quặn đau lại đột nhiên đánh úp tới, cô đau đến toàn thân co lại, thân thể ngã thẳng xuống bồn tắm, đầu đụng vào thành bồn tắm, phát ra một tiếng “Ầm.”
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn vừa về tới nhà, đang đứng trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, nhưng vừa cởi quần áo đột nhiên nghe tiếng động bên trên lầu, giống như tiếng vật gì đó đập vào thành bồn tắm.
Tay cởi áo của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà.
Vài giây đồng hồ sau, không biết nghĩ tới điều gì, trầm mặt bước nhanh từ trong phòng tắm đi ra.
Ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng lên lầu ba, trong đầu đột nhiên hiện lên lời Chu Kỳ từng đề cập với anh –
“Trước kia Giản Vi từng có lịch sử phát tác bệnh tim, em ngàn vạn lần phải chú ý.”
Sắc mặt anh nặng nề tới cực điểm, chạy tới trước cửa phòng Giản Vi, dùng sức gõ cửa: “Giản Vi! Giản Vi cô ở đâu? Giản Vi!”
Giản Vi trong phòng tắm nghe tiếng Lục Cẩn Ngôn, theo bản năng kêu cứu: “Cứu… Cứu mạng….”
Nhưng giọng nói suy yếu, Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
Bên trong không có chút động tĩnh nào, Lâm Cẩn Ngôn sốt ruột càng gõ cửa mạnh hơn: “Giản Vi! Cô không trả lời nữa tôi sẽ xông vào đó!”
Nói xong đợi hai giây rồi lập tức trực tiếp vặn cửa.
Nhưng cửa phòng đã khóa lại từ bên trong, sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn trầm xuống, thấp giọng mắng một câu, lùi về sau hai bước, hung hăng tung chân đá văng cửa.
Trong phòng không có ai, đèn phòng tắm sáng rực.
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt đi tới gõ cửa, “Giản Vi! Giản Vi cô ở đâu? Cô ở trong thì trả lời một tiếng, nếu không thì tôi vào đó!”
Bên trong truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, không do dự nữa đưa tay vặn mở cửa.
Toàn thân Giản Vi trần truồng nằm trong bồn tắm, cả khuôn mặt trắng bợt.
Khoảnh khắc Lâm Cẩn Ngôn thấy thân thể cô, gần như phản xạ có điều kiện là chạy ra đóng cửa lại.
Anh đứng bên ngoài, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Ngừng vài giây mới bước tới trước giường, cầm chăn tung lên, xoay người lần nữa mở cửa phòng tắm, trầm mặt bước nhanh qua chỗ Giản Vi.
Vớt Giản Vi trong bồn tắm lên, khoác chăn mềm lên người cô, ôm cô bước ra ngoài –
Sau khi đi ra đặt Giản Vi nằm trên giường, sau đó vội hỏi cô: “Thuốc đâu?”
Giản Vi chỉ vào bàn học: “Cặp… Cặp sách.”
Lâm Cẩn Ngôn bước nhanh qua, đổ hết đồ trong cặp cô ra ngoài, tìm được thuốc lập tức cầm qua cho Giản Vi.
Trên mỗi hộp thuốc đều ghi chú rõ ràng, Lâm Cẩn Ngôn lướt nhanh qua, đổ tất cả thuốc ra rồi cho hết vào trong miệng Giản Vi.
Sau đó cầm ly nước trên tủ đầu giường đút lên miệng cô.
Giản Vi ngửa đầu uống một hớp nuốt hết thuốc xuống.
Cô nằm trên giường nhắm mắt một hồi lâu, cảm giác đau tim mới dần dần biến mất, hô hấp lại khôi phục bình thường.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi bên giường, mặt vẫn đen như cũ.
Thấy sắc mặt Giản Vi dịu xuống, cuối cùng mới lên tiếng: “Không uống thuốc đúng giờ à?”
Giản Vi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đã lâu tôi không đau cho nên….”
“Giản Vi, ngày nào đó cô mà chết thì nhất định là do bản thân ngốc quá mà chết!” Lâm Cẩn Ngôn không kiềm chế được mắng cô một câu.
Giản Vi hơi nhếch môi, không có lời nào để nói.
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt liếc cô một cái, đột nhiên từ trên giường đứng lên, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cửa phòng “Ầm” một tiếng, đóng lại từ bên ngoài.
Giản Vi nằm trên giường ôm ngực, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.
Vừa rồi nếu không có Lâm Cẩn Ngôn, sợ là cô chết ở trong đó rồi.
Đêm nay, Giản Vi nằm trên giường, sợ hãi cả đêm không ngủ yên ổn.
Vốn chủ nhật muốn ngủ một giấc thật say, kết quả nằm trên giường bần thần đến hơn sáu giờ sáng, dứt khoát xoay người xuống giường.
Rửa mặt sửa soạn xong, sau đó đi xuống lầu làm bữa sáng.
Nấu cháo đậu đỏ, hấp một khay bánh bao nhỏ.
Làm xong bữa sáng bưng vào phòng ăn, sau đó chuẩn bị lên lầu gọi Lâm Cẩn Ngôn xuống ăn sáng.
Mới vừa bước tới phòng khách thì thấy Lâm Cẩn Ngôn đi từ trên lầu xuống.
Giản Vi cười khẽ, nói: “Tôi đang tính lên lầu gọi anh.”
Lâm Cẩn Ngôn đi tới trước bàn trà, bưng ly nước lên uống một hớp, sau đó mới hơi nghiêng mắt nhìn Giản Vi: “Có chuyện gì?”
Giản Vi vội gật đầu, “Gọi anh xuống ăn sáng ạ.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, thả ly xuống nhấc chân vào phòng ăn.
Giản Vi vội vàng theo sau, vô cùng nhiệt tình múc thêm một chén cháo cho anh, vẻ mặt tươi cười để trước mặt anh, “Anh nếm thử xem, có thể ăn không ngon như dì Lan nấu, nhưng chắc là cũng tạm được.”
Lâm Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh cúi đầu ăn cháo, Giản Vi ngồi đối diện hơi băn khoăn, qua một lúc cười nịnh nọt với Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Chuyện hôm qua, cám ơn anh nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn không trả lời cô, tự mình ăn cháo.
Giản Vi mím môi, rối rắm một hồi vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: “Cái kia…. Đêm qua, anh… Nhìn thấy à?”
Lâm Cẩn Ngôn khựng lại vài giây nâng mắt hỏi lại cô: “Thấy cái gì?”
Mặt Giản Vi hơi nóng, ấp úng: “Là…. Tôi….”
“Ừ.” Nói còn chưa dứt lời Lâm Cẩn Ngôn đã “Ừ” một tiếng.
Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng mở to hai mắt.
Người này… Không thể nói là không thấy không được sao?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Lâm Cẩn Ngôn bổ sung thêm một câu: “Dáng người học sinh tiểu học, không có gì đẹp mắt.”
Giản Vi trợn tròn mắt, vô thức nhìn xuống ngực mình một cái –
“Lâm Cẩn Ngôn anh….”
Lâm Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn cô: “Tôi thế nào?”
Giả Vi đỏ bừng mặt, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, cố tình lại không biết nên phản bác anh thế nào, cuối cùng tức giận ném thìa, buồn bực nói: “Không ăn nữa!”
Nói xong liền từ ghế đứng lên, thở phì phò chạy ra ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng Giản Vi, khóe miệng cong lên, giữa hai hàng lông mày nhiễm vài phần vui vẻ mà bản thân mình không phát hiện ra.
Cầm đồ lót và đồ ngủ để thay từ trong tủ ra, sau đó xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.
Hàng ngày học tập vất vả, chuyện hạnh phúc nhất chính là buổi tối ngâm nước nóng một lúc trước khi đi ngủ.
Giản Vi vừa xả nước vừa cởi quần áo.
Khoảnh khắc đôi chân trắng nõn bước vào trong bồn tắm, thoải mái đến mức mặt mày đều giãn ra.
Hai chân bước vào, sau đó ngồi xổm xuống và nằm ngâm, nước ấm áp vỗ vào da thịt, Giản Vi thoải mái thở phào, cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.
Khoảng thời gian này ở trong nhà Lâm Cẩn Ngôn, đặc biệt khắc sâu cảm thụ đó là, từ nay về sau cũng phải nỗ lực kiếm tiền, phải mua một căn nhà có bồn tắm lớn.
Ngâm nước quá thoải mái, rất dễ chịu.
Giản Vi nhắm mắt lại, đầu gối trên thành bồn tắm, không đầy một lát liền thong thả ngủ thiếp đi.
Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, gò má trắng nõn của cô bị hun đỏ rực.
Không biết có phải do nước hơi nóng nên bị kích thích hay không, Giản Vi ngâm một lúc trái tim đột nhiên quặn đau một hồi.
Cô sợ tới mức mở choàng hai mắt, tay phải đè chặt trái tim, cả khuôn mặt trắng bệch. Cô cố gắng hít thở gắng gượng qua cơn đau này, nhưng huyết quản giống như bị chặn lại, cô liều mạng hít thở, có điều hơi thở vốn không đẩy lên được, ngực gần như sắp nghẹt thở.
Hai tay cô nắm chặt thành bồn tắm, dùng hết sức lực toàn thân hô to: “Cứu… Cứu mạng!”
Cô dùng sức gọi cứu mạng nhưng tiếng trong cổ họng phát ra lại cực kỳ yếu ớt.
Hai tay cô chống trên thành bồn tắm, cố gắng đứng lên.
Nhưng vừa đứng lên, cảm giác trái tim quặn đau lại đột nhiên đánh úp tới, cô đau đến toàn thân co lại, thân thể ngã thẳng xuống bồn tắm, đầu đụng vào thành bồn tắm, phát ra một tiếng “Ầm.”
Dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn vừa về tới nhà, đang đứng trong phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, nhưng vừa cởi quần áo đột nhiên nghe tiếng động bên trên lầu, giống như tiếng vật gì đó đập vào thành bồn tắm.
Tay cởi áo của anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà.
Vài giây đồng hồ sau, không biết nghĩ tới điều gì, trầm mặt bước nhanh từ trong phòng tắm đi ra.
Ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng lên lầu ba, trong đầu đột nhiên hiện lên lời Chu Kỳ từng đề cập với anh –
“Trước kia Giản Vi từng có lịch sử phát tác bệnh tim, em ngàn vạn lần phải chú ý.”
Sắc mặt anh nặng nề tới cực điểm, chạy tới trước cửa phòng Giản Vi, dùng sức gõ cửa: “Giản Vi! Giản Vi cô ở đâu? Giản Vi!”
Giản Vi trong phòng tắm nghe tiếng Lục Cẩn Ngôn, theo bản năng kêu cứu: “Cứu… Cứu mạng….”
Nhưng giọng nói suy yếu, Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.
Bên trong không có chút động tĩnh nào, Lâm Cẩn Ngôn sốt ruột càng gõ cửa mạnh hơn: “Giản Vi! Cô không trả lời nữa tôi sẽ xông vào đó!”
Nói xong đợi hai giây rồi lập tức trực tiếp vặn cửa.
Nhưng cửa phòng đã khóa lại từ bên trong, sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn trầm xuống, thấp giọng mắng một câu, lùi về sau hai bước, hung hăng tung chân đá văng cửa.
Trong phòng không có ai, đèn phòng tắm sáng rực.
Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt đi tới gõ cửa, “Giản Vi! Giản Vi cô ở đâu? Cô ở trong thì trả lời một tiếng, nếu không thì tôi vào đó!”
Bên trong truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, không do dự nữa đưa tay vặn mở cửa.
Toàn thân Giản Vi trần truồng nằm trong bồn tắm, cả khuôn mặt trắng bợt.
Khoảnh khắc Lâm Cẩn Ngôn thấy thân thể cô, gần như phản xạ có điều kiện là chạy ra đóng cửa lại.
Anh đứng bên ngoài, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Ngừng vài giây mới bước tới trước giường, cầm chăn tung lên, xoay người lần nữa mở cửa phòng tắm, trầm mặt bước nhanh qua chỗ Giản Vi.
Vớt Giản Vi trong bồn tắm lên, khoác chăn mềm lên người cô, ôm cô bước ra ngoài –
Sau khi đi ra đặt Giản Vi nằm trên giường, sau đó vội hỏi cô: “Thuốc đâu?”
Giản Vi chỉ vào bàn học: “Cặp… Cặp sách.”
Lâm Cẩn Ngôn bước nhanh qua, đổ hết đồ trong cặp cô ra ngoài, tìm được thuốc lập tức cầm qua cho Giản Vi.
Trên mỗi hộp thuốc đều ghi chú rõ ràng, Lâm Cẩn Ngôn lướt nhanh qua, đổ tất cả thuốc ra rồi cho hết vào trong miệng Giản Vi.
Sau đó cầm ly nước trên tủ đầu giường đút lên miệng cô.
Giản Vi ngửa đầu uống một hớp nuốt hết thuốc xuống.
Cô nằm trên giường nhắm mắt một hồi lâu, cảm giác đau tim mới dần dần biến mất, hô hấp lại khôi phục bình thường.
Lâm Cẩn Ngôn ngồi bên giường, mặt vẫn đen như cũ.
Thấy sắc mặt Giản Vi dịu xuống, cuối cùng mới lên tiếng: “Không uống thuốc đúng giờ à?”
Giản Vi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Đã lâu tôi không đau cho nên….”
“Giản Vi, ngày nào đó cô mà chết thì nhất định là do bản thân ngốc quá mà chết!” Lâm Cẩn Ngôn không kiềm chế được mắng cô một câu.
Giản Vi hơi nhếch môi, không có lời nào để nói.
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt liếc cô một cái, đột nhiên từ trên giường đứng lên, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cửa phòng “Ầm” một tiếng, đóng lại từ bên ngoài.
Giản Vi nằm trên giường ôm ngực, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.
Vừa rồi nếu không có Lâm Cẩn Ngôn, sợ là cô chết ở trong đó rồi.
Đêm nay, Giản Vi nằm trên giường, sợ hãi cả đêm không ngủ yên ổn.
Vốn chủ nhật muốn ngủ một giấc thật say, kết quả nằm trên giường bần thần đến hơn sáu giờ sáng, dứt khoát xoay người xuống giường.
Rửa mặt sửa soạn xong, sau đó đi xuống lầu làm bữa sáng.
Nấu cháo đậu đỏ, hấp một khay bánh bao nhỏ.
Làm xong bữa sáng bưng vào phòng ăn, sau đó chuẩn bị lên lầu gọi Lâm Cẩn Ngôn xuống ăn sáng.
Mới vừa bước tới phòng khách thì thấy Lâm Cẩn Ngôn đi từ trên lầu xuống.
Giản Vi cười khẽ, nói: “Tôi đang tính lên lầu gọi anh.”
Lâm Cẩn Ngôn đi tới trước bàn trà, bưng ly nước lên uống một hớp, sau đó mới hơi nghiêng mắt nhìn Giản Vi: “Có chuyện gì?”
Giản Vi vội gật đầu, “Gọi anh xuống ăn sáng ạ.”
Lâm Cẩn Ngôn “Ừ” một tiếng, thả ly xuống nhấc chân vào phòng ăn.
Giản Vi vội vàng theo sau, vô cùng nhiệt tình múc thêm một chén cháo cho anh, vẻ mặt tươi cười để trước mặt anh, “Anh nếm thử xem, có thể ăn không ngon như dì Lan nấu, nhưng chắc là cũng tạm được.”
Lâm Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Anh cúi đầu ăn cháo, Giản Vi ngồi đối diện hơi băn khoăn, qua một lúc cười nịnh nọt với Lâm Cẩn Ngôn, nói: “Chuyện hôm qua, cám ơn anh nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn không trả lời cô, tự mình ăn cháo.
Giản Vi mím môi, rối rắm một hồi vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi một câu: “Cái kia…. Đêm qua, anh… Nhìn thấy à?”
Lâm Cẩn Ngôn khựng lại vài giây nâng mắt hỏi lại cô: “Thấy cái gì?”
Mặt Giản Vi hơi nóng, ấp úng: “Là…. Tôi….”
“Ừ.” Nói còn chưa dứt lời Lâm Cẩn Ngôn đã “Ừ” một tiếng.
Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng mở to hai mắt.
Người này… Không thể nói là không thấy không được sao?
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Lâm Cẩn Ngôn bổ sung thêm một câu: “Dáng người học sinh tiểu học, không có gì đẹp mắt.”
Giản Vi trợn tròn mắt, vô thức nhìn xuống ngực mình một cái –
“Lâm Cẩn Ngôn anh….”
Lâm Cẩn Ngôn nâng mắt nhìn cô: “Tôi thế nào?”
Giả Vi đỏ bừng mặt, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, cố tình lại không biết nên phản bác anh thế nào, cuối cùng tức giận ném thìa, buồn bực nói: “Không ăn nữa!”
Nói xong liền từ ghế đứng lên, thở phì phò chạy ra ngoài.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng Giản Vi, khóe miệng cong lên, giữa hai hàng lông mày nhiễm vài phần vui vẻ mà bản thân mình không phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.