Chương 4: Thật Đáng Thương Cho Kẻ Lụy Tình
Kẹo muts
17/02/2021
Nó thẫn thờ rảo bước trên đường , ngày hôm nay nó thật sự cảm thấy rất mệt mỏi rồi .Vừa bước vừa ngân nga câu hát :
''Hôm nay tôi buồn một mình trên phố đông
Nơi ánh đèn soi sáng long lanh, những gương mặt lạ lẫm
Thương cho mối tình của tôi chẳng có vui
Hỡi anh này tôi rất yêu anh
Sao anh lại ra đi?
Chờ những giấc mơ qua
Hay chờ hình bóng ai kia
Theo mùa yêu dấu nay mang nỗi sầu
Đợi một tiếng yêu đã thân thuộc
Mà bỗng nghe sao xa lạ, như ngày hôm nay
Và theo tiếng yêu nơi phương trời xa
Tạm biệt chuyến xe anh đi về đâu
Anh có ngoảnh mặt lại không anh để nhìn em thêm lần nữa?
Đèn đường hắt hiu góc phố mình em
Buồn ơi cớ sao vây quanh lòng em
Chỉ hôm nay thôi tôi xin nhắc lại
Chỉ hôm nay thôi
Hôm nay tôi buồn''
Nó thở dài , bài này hợp tâm trạng nó thật sự.... Bỗng 1 bàn tay từ đâu bịt miệng nó lại , nó vùng vẫy . Kẻ đó bê nó vào 1 con hẻm tối,,trói nó vào 1 chiếc ghế ,nó cố nheo mắt nhìn xem là ai
'' Tuấn...?" Nó mơ hồ
Là Tuấn thật ,Tuấn lại gần nó đưa tay vuốt nhẹ cằm nó '' Em nghĩ nói chia tay dễ vậy à?"
'' Anh ... anh muốn làm gì ?"
Tuấn nhếch mép " Theo em thì tôi sẽ làm gì ?" Tuấn đưa tay từ cằm xuống cổ nó
'' Bỏ tôi raaa . Có ai không ? Cứu với !! " Nó gào thét trong vô vọng , 1 2 giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống
Tuấn đưa mặt vào cổ nó hít 1 hơi " Thơm đấy...'' 1 tay Tuấn vòng qua eo nó , 1 tay di chuyển từ cổ xuống đùi nó vuốt ve
'' Bỏ tôi ra hức anh đừng làm thế ''
-'' Em nghĩ tôi sẽ làm gì ?"
'' CỨU TÔI VỚI'' Nó hét lên
-'' Đừng hét...mất sức .Không ai cứu em đâu .Vậy nên ngoan ngoãn nghe lời đi " Tuấn dụi mặt vào ngực nó,tay kia vuốt ve đôi chân thon thả của nó, nâng lên nhẹ nhàng... Nó khóc cắn chặt môi dưới,nó có cố vùng vẫy cũng không làm gì được .Nó cảm thấy sợ Tuấn hơn bao giờ hết. '' Xoạc'' Tuấn 1 tay xé rách chiếc sơ mi nó đang mặc ra, Nó hét lên
''Tha cho tôi ''
-'' Tôi nghĩ em yêu tôi như thế chắc tôi làm vậy em cũng không trách tôi chứ nhỉ ? Em lụy tôi mà "
'' Tôi không yêu anh . Vậy nên thả tôi ra , tôi xin anh ''
Tuấn ngó lơ lời nó ,bỗng 1 giọng lạnh lùng mà khiến người khác ớn lạnh đâu đó vang lên
'' Dừng tay '' - lạnh tanh
-'' Grr thằng nào ?" Tuấn tức giận quay lại,giật mình khi thấy mấy thằng ''đệ'' của hắn đã đều hôn đất mẹ '' Hừ thằng chó ''
-'' Bộp '' Anh đấm cho Tuấn 1 phát .Nó sợ hãi khóc to hơn ,mọi tủi nhục nó khóc cho bằng hết. Nó sợ lắm, nếu như anh không đến kịp thì nó cũng không biết phải làm gì. Nó bất lực hoàn toàn, bởi nó chưa bao giờ gặp chuyện như này ( với người yêu cũ cắm mình quả sừng mới đau ) Sau khi đập tên kia tơi bời hoa lá,anh tới gần nó gỡ trói cho nó .Nó bất giác ôm lấy anh khóc òa lên . Tuấn Minh cũng ôm lại nó xoa đầu nó an ủi bằng giọng ấm áp lạ thường
-'' Không sao , ổn rồi''
Một lúc sau nó mới thôi khóc,lấy tay dụi mắt mới nhận ra chiếc áo đã bị xé . Nó đỏ mặt , chợt anh khoác lên cho nó chiếc áo khoác của anh . Nó che đi phần bị xé '' Em cảm ơn ''
'' Anh đưa em về nhé?"
-'' vâng '' Nó muốn về nhà nó ngay lúc này , muốn rời khỏi nơi tối tăm bụi bặm này. Anh bắt chiếc taxi đưa nó về nhà. Nó ngồi trên xe mà vẫn cảm thấy sợ , nó cảm thấy sợ con người Tuấn.Nước mắt nó lại rơi , nó vội lấy tay lau đi .Suy cho cùng, trên đời này thứ mệt mỏi nhất vẫn chính là tình yêu
.................................
mọi người nhớ ủng hộ tôi nha :<
''Hôm nay tôi buồn một mình trên phố đông
Nơi ánh đèn soi sáng long lanh, những gương mặt lạ lẫm
Thương cho mối tình của tôi chẳng có vui
Hỡi anh này tôi rất yêu anh
Sao anh lại ra đi?
Chờ những giấc mơ qua
Hay chờ hình bóng ai kia
Theo mùa yêu dấu nay mang nỗi sầu
Đợi một tiếng yêu đã thân thuộc
Mà bỗng nghe sao xa lạ, như ngày hôm nay
Và theo tiếng yêu nơi phương trời xa
Tạm biệt chuyến xe anh đi về đâu
Anh có ngoảnh mặt lại không anh để nhìn em thêm lần nữa?
Đèn đường hắt hiu góc phố mình em
Buồn ơi cớ sao vây quanh lòng em
Chỉ hôm nay thôi tôi xin nhắc lại
Chỉ hôm nay thôi
Hôm nay tôi buồn''
Nó thở dài , bài này hợp tâm trạng nó thật sự.... Bỗng 1 bàn tay từ đâu bịt miệng nó lại , nó vùng vẫy . Kẻ đó bê nó vào 1 con hẻm tối,,trói nó vào 1 chiếc ghế ,nó cố nheo mắt nhìn xem là ai
'' Tuấn...?" Nó mơ hồ
Là Tuấn thật ,Tuấn lại gần nó đưa tay vuốt nhẹ cằm nó '' Em nghĩ nói chia tay dễ vậy à?"
'' Anh ... anh muốn làm gì ?"
Tuấn nhếch mép " Theo em thì tôi sẽ làm gì ?" Tuấn đưa tay từ cằm xuống cổ nó
'' Bỏ tôi raaa . Có ai không ? Cứu với !! " Nó gào thét trong vô vọng , 1 2 giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống
Tuấn đưa mặt vào cổ nó hít 1 hơi " Thơm đấy...'' 1 tay Tuấn vòng qua eo nó , 1 tay di chuyển từ cổ xuống đùi nó vuốt ve
'' Bỏ tôi ra hức anh đừng làm thế ''
-'' Em nghĩ tôi sẽ làm gì ?"
'' CỨU TÔI VỚI'' Nó hét lên
-'' Đừng hét...mất sức .Không ai cứu em đâu .Vậy nên ngoan ngoãn nghe lời đi " Tuấn dụi mặt vào ngực nó,tay kia vuốt ve đôi chân thon thả của nó, nâng lên nhẹ nhàng... Nó khóc cắn chặt môi dưới,nó có cố vùng vẫy cũng không làm gì được .Nó cảm thấy sợ Tuấn hơn bao giờ hết. '' Xoạc'' Tuấn 1 tay xé rách chiếc sơ mi nó đang mặc ra, Nó hét lên
''Tha cho tôi ''
-'' Tôi nghĩ em yêu tôi như thế chắc tôi làm vậy em cũng không trách tôi chứ nhỉ ? Em lụy tôi mà "
'' Tôi không yêu anh . Vậy nên thả tôi ra , tôi xin anh ''
Tuấn ngó lơ lời nó ,bỗng 1 giọng lạnh lùng mà khiến người khác ớn lạnh đâu đó vang lên
'' Dừng tay '' - lạnh tanh
-'' Grr thằng nào ?" Tuấn tức giận quay lại,giật mình khi thấy mấy thằng ''đệ'' của hắn đã đều hôn đất mẹ '' Hừ thằng chó ''
-'' Bộp '' Anh đấm cho Tuấn 1 phát .Nó sợ hãi khóc to hơn ,mọi tủi nhục nó khóc cho bằng hết. Nó sợ lắm, nếu như anh không đến kịp thì nó cũng không biết phải làm gì. Nó bất lực hoàn toàn, bởi nó chưa bao giờ gặp chuyện như này ( với người yêu cũ cắm mình quả sừng mới đau ) Sau khi đập tên kia tơi bời hoa lá,anh tới gần nó gỡ trói cho nó .Nó bất giác ôm lấy anh khóc òa lên . Tuấn Minh cũng ôm lại nó xoa đầu nó an ủi bằng giọng ấm áp lạ thường
-'' Không sao , ổn rồi''
Một lúc sau nó mới thôi khóc,lấy tay dụi mắt mới nhận ra chiếc áo đã bị xé . Nó đỏ mặt , chợt anh khoác lên cho nó chiếc áo khoác của anh . Nó che đi phần bị xé '' Em cảm ơn ''
'' Anh đưa em về nhé?"
-'' vâng '' Nó muốn về nhà nó ngay lúc này , muốn rời khỏi nơi tối tăm bụi bặm này. Anh bắt chiếc taxi đưa nó về nhà. Nó ngồi trên xe mà vẫn cảm thấy sợ , nó cảm thấy sợ con người Tuấn.Nước mắt nó lại rơi , nó vội lấy tay lau đi .Suy cho cùng, trên đời này thứ mệt mỏi nhất vẫn chính là tình yêu
.................................
mọi người nhớ ủng hộ tôi nha :<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.