Chương 13: Cô Dâu Làm Loạn
Muathubuon
24/03/2016
Sau phần lễ, giờ là đến phần mời rượu đây.
Trước khi đi, bố mẹ cô có nhờ anh giúp đỡ bởi cô không biết uống rượu.
-“ từ nay ta xin giao con nhóc này cho con chăm sóc giúp. Rất mong con tốt với nó chút”- bố cô nhắc nhở anh
- dạ- anh đồng ý dù không biết có thật tâm không nhưng cô cứ biết thế đã
- “ nhớ chăm sóc con dâu chúng ta tốt đấy”- bố mẹ anh trêu
- lát tiến đạt đỡ rượu giúp con bé nhé, nó uống nước có ga còn say chứ đừng nói là uống rượu- mẹ cô lo lắng
- còn biết rồi- cả hai cùng đáp.
Nghe dặn dò xong xuôi cô và anh cùng đi chúc rượu. quả thực, khách của anh quá đông, cô lê đau cả chân mà vẫn chưa hết. Càng ngày cô càng phải dựa vào anh để mà đi. Cô mệt đến nỗi chẳng buồn nhìn xem phản ứng của anh thế nào.
Vì chủ yếu là khách làm ăn nên họ cũng khá kiêng nể chỉ mời anh uống ít cho có chứ không ai dám bắt uống nhiều. có ai muốn mời cô uống, cô chưa kịp mở lời từ chối thì anh đã uống thay rồi. Cô nghĩ: “ con người này lạnh lùng là vậy nhưng cũng tốt bụng à nha”.
Thấy cô phải đi đôi giày cao ấy mà đi lang thang khắp anh cũng không nỡ nha. “Thôi cứ cho cô dựa vào người anh chút đi”- anh nghĩ
Từ đầu đến giờ cô không phải nhấm một hột rượu nào vì có anh đỡ thay nhưng đến đám bạn tiểu quỷ của cô thì khó tránh nha. Ván này thì chết chắc, anh muốn giúp cũng không được đâu
Đến bên bàn bạn thân
-Thật không ngờ mày lại lấy chồng sớm nhất nha. Thế mà hồi nào còn mạnh miệng tuyên bố không lấy chồng- một đứa trêu
-Chồng nó thế kia, không lấy thì phí à- đưa khác đồng tình
-Hih hi- nó chỉ biết đứng cười trừ còn anh đứng cạnh không phản ứng
-Thôi. Để mừng hạnh phúc cô dâu chú rể mới mỗi người phải uống say nghe chưa- phi phi đứng lên hô hào
-Tất nhiên- cả lũ hưởng ứng khiến cô méo mặt nhìn anh
-Này nhung- bỏ ngay li nước cam xuống- một đứa gỡ li nước cam của cô thay bằng một ly rượu gì đo đỏ
-Nhưng… cô ngần ngừ giải thích
-Không nhưng nhị gì hết, đám cưới phải uống rượu mới vui chứ- đám bạn cắt phăng lí do lí trấu
Thôi xong, ván này cô chết chắc. Thôi, cô cứ liều đi, biết đâu không say.
-Nào cạn ly- cả nhóm hô to
Cô ngước sang bên cạnh nhìn anh vẻ đau khổ. Thật lòng anh cũng muốn giúp cô nhưng đây là bạn cô, anh không thân muốn giúp cũng khó. Thấy anh cầm ly lên uống mà không giúp được gì cô nhắm mắt đưa ly rượu uống một hơi hết sạch.
-ấy. phi phi, đứng yên đi, sao các bạn cứ chạy nhảy quay quay thế- mặt nó đỏ hồng cười nói
-chóng mặt quá đi phi ơi- nó nói
-không phải, rượu có tác dụng nhanh quá đấy chứ- cả lũ đứng nhìn cô nói nhảm tự hỏi
-nó say rồi đúng không- cả bọn không phải không biết cô không uống được rượu nhưng phản ứng nhanh như vậy thì thật hơi quá đấy.
-mình buồn ngủ quá- cô nói xong ngã xuống đất luôn
-xin lỗi, cô ấy say rồi!- anh ngồi xuống bế cô trên tay rồi xin lỗi bạn cô bế cô đi.
Anh bế cô vào phòng chờ, sai vệ sĩ bảo vệ rồi ra tiếp khách cùng bố mẹ hai bên. Cũng may chỉ còn vài người nữa nên mọi việc cũng nhanh xong.khi khách ra về hết thì cũng đã tối muộn. bố mẹ cô xin phép về trước. bố mẹ anh tiễn bố mẹ cô rồi lên ở lại một phòng của khách sạn luôn. Giờ chỉ còn anh và cô ở lại khách sạn. anh đến phòng chờ để đưa cô về. thực ra ở lại khách sạn cũng được nhưng anh không thích nên quyết định sẽ đưa cô về.
Anh vào thì thấy cô đang ngủ say. Nhẹ nhàng sai đám vệ sĩ ra lấy xe trước, anh và cô sẽ ra sau.
Anh bế cô lên, đưa cô xuống xe. Nhìn khuôn mặt xinh xắn hồng hào của cô gục vào ngực anh mà ngủ khiến tim anh dường như loạn đi một nhịp, cảm giác khó tả lâu rồi mới có lại.
Bác lưu lái xe phía trước, con hai người ngồi ghế sau. Xe vừa nổ máy thì cô dụi mắt tỉnh dậy. anh cau mày nhìn cô. Có khi nào anh nghĩ nếu cô dậy sớm chút thì anh không phải ẵm cô xuống không nhỉ.
Hai tay cô dịu mắt như con mèo lười rồi cười cười nũng nịu ôm lấy cánh tay anh
-chúng ta đi đâu vậy giọng nũng như trẻ con
-về nhà- anh đáp lại mà thấy không thoải mái chút nào ( tại cô lúc này đáng yêu quá mức mà)
-đúng, về nhà, về nhà- cô cười tươi lặp lại rồi buông tay anh ra
trông cô lúc say tự nhiên đáng yêu kinh khủng khiến anh thỉnh thoảng lại nhìn cô.
-Xin lỗi conan kun nhé, em bỏ anh lấy chồng rồi- cô ôm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh buồn rầu nói
-Conan kun- anh cau mày hỏi lại.
-Hình như là một nhân vật truyện tranh ạ- bác lưu thấy giọng anh không bình thường sợ anh hiểu lầm nên giải thích
-Truyện tranh- anh hỏi lại một cách khó hiểu. cô bé yêu ai không yêu mà còn yêu cả một nhân vật truyện tranh cơ đấy- anh thầm nghĩ, tự thấy lòng thoải mái vô cùng
-Conan kun, tạm biệt nha- cô nhào người lên hôn chụt một hồi rõ kêu lên môi anh. Hôn xong cô lại bỏ tay anh ra ngủ tiếp
Anh đứng hình lần nữa. hôm nay cô đã chủ động hôn anh hai lần. Lần này cô hôn anh chỉ vì tưởng anh là nhân vật truyện tranh nữa chứ, quả là anh bị sỉ nhục mà. Anh tối mặt ngồi im thầm nghĩ “ nhóc say rồi nên hơi liều rồi đấy”
Bác lưu lái xe cũng không khỏi ngạc nhiên bởi cô chủ dễ thương của mình có thể kìêm áp cả cậu chủ lạnh lùng của mình trong cơn say nữa.
-Tất cả chỉ tại tên tiến đạt đáng ghét- đang im lặng cô lại bật dậy nói sảng
-Cái đồ lạnh lùng khốn kiếp, sao tôi phải lấy anh chứ- cô vừa nói vừa đập đầu vào cửa kính ô tô còn anh chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt tò mò không thể khó hiểu hơn.
-Đồ khốn kiếp, tôi đánh chết anh- vừa nói cô vừa đấm vào cửa kính
-A! đau- cô kêu lên khiến anh bật cười tuy không thành tiếng nhưng là một nụ cười hoàn mĩ. Bác lưu vô tình thấy được không khỏi vui mừng vì đã hơn 10 năm nay anh chưa từng nở nụ cười nào đẹp như thế. Có lẽ cô chủ chính là liều thuốc xoa lành mọi vết thương của cậu chủ rồi- bác thầm nghĩ
-Đồ đá tảng tôi đánh anh, đánh anh này- cô đánh vào kính, đánh loạn xạ, đánh cả anh nữa.
Chắc không chịu nổi sự ồn ào và khua chân múa tay của cô nên anh giữ lại tay cô, kéo cô vào lòng, đặt đầu cô tựa vào ngực anh, xoa đầu cô ngủ ngon. Cô im lặng rúc vào ngực anh như con mèo lười.
Trên xe lúc này đây là bức tranh tuyệt đẹp, nhìn họ như một đôi thực sự. bác lưu lái xe chậm thật chậm để không phải phá vỡ khung cảnh này quá nhanh. Anh dường như không phản đối nên im lặng. con đường về nhà anh dường như đẹp hơn, nó mà dài hơn chút nữa thì tốt.
Trước khi đi, bố mẹ cô có nhờ anh giúp đỡ bởi cô không biết uống rượu.
-“ từ nay ta xin giao con nhóc này cho con chăm sóc giúp. Rất mong con tốt với nó chút”- bố cô nhắc nhở anh
- dạ- anh đồng ý dù không biết có thật tâm không nhưng cô cứ biết thế đã
- “ nhớ chăm sóc con dâu chúng ta tốt đấy”- bố mẹ anh trêu
- lát tiến đạt đỡ rượu giúp con bé nhé, nó uống nước có ga còn say chứ đừng nói là uống rượu- mẹ cô lo lắng
- còn biết rồi- cả hai cùng đáp.
Nghe dặn dò xong xuôi cô và anh cùng đi chúc rượu. quả thực, khách của anh quá đông, cô lê đau cả chân mà vẫn chưa hết. Càng ngày cô càng phải dựa vào anh để mà đi. Cô mệt đến nỗi chẳng buồn nhìn xem phản ứng của anh thế nào.
Vì chủ yếu là khách làm ăn nên họ cũng khá kiêng nể chỉ mời anh uống ít cho có chứ không ai dám bắt uống nhiều. có ai muốn mời cô uống, cô chưa kịp mở lời từ chối thì anh đã uống thay rồi. Cô nghĩ: “ con người này lạnh lùng là vậy nhưng cũng tốt bụng à nha”.
Thấy cô phải đi đôi giày cao ấy mà đi lang thang khắp anh cũng không nỡ nha. “Thôi cứ cho cô dựa vào người anh chút đi”- anh nghĩ
Từ đầu đến giờ cô không phải nhấm một hột rượu nào vì có anh đỡ thay nhưng đến đám bạn tiểu quỷ của cô thì khó tránh nha. Ván này thì chết chắc, anh muốn giúp cũng không được đâu
Đến bên bàn bạn thân
-Thật không ngờ mày lại lấy chồng sớm nhất nha. Thế mà hồi nào còn mạnh miệng tuyên bố không lấy chồng- một đứa trêu
-Chồng nó thế kia, không lấy thì phí à- đưa khác đồng tình
-Hih hi- nó chỉ biết đứng cười trừ còn anh đứng cạnh không phản ứng
-Thôi. Để mừng hạnh phúc cô dâu chú rể mới mỗi người phải uống say nghe chưa- phi phi đứng lên hô hào
-Tất nhiên- cả lũ hưởng ứng khiến cô méo mặt nhìn anh
-Này nhung- bỏ ngay li nước cam xuống- một đứa gỡ li nước cam của cô thay bằng một ly rượu gì đo đỏ
-Nhưng… cô ngần ngừ giải thích
-Không nhưng nhị gì hết, đám cưới phải uống rượu mới vui chứ- đám bạn cắt phăng lí do lí trấu
Thôi xong, ván này cô chết chắc. Thôi, cô cứ liều đi, biết đâu không say.
-Nào cạn ly- cả nhóm hô to
Cô ngước sang bên cạnh nhìn anh vẻ đau khổ. Thật lòng anh cũng muốn giúp cô nhưng đây là bạn cô, anh không thân muốn giúp cũng khó. Thấy anh cầm ly lên uống mà không giúp được gì cô nhắm mắt đưa ly rượu uống một hơi hết sạch.
-ấy. phi phi, đứng yên đi, sao các bạn cứ chạy nhảy quay quay thế- mặt nó đỏ hồng cười nói
-chóng mặt quá đi phi ơi- nó nói
-không phải, rượu có tác dụng nhanh quá đấy chứ- cả lũ đứng nhìn cô nói nhảm tự hỏi
-nó say rồi đúng không- cả bọn không phải không biết cô không uống được rượu nhưng phản ứng nhanh như vậy thì thật hơi quá đấy.
-mình buồn ngủ quá- cô nói xong ngã xuống đất luôn
-xin lỗi, cô ấy say rồi!- anh ngồi xuống bế cô trên tay rồi xin lỗi bạn cô bế cô đi.
Anh bế cô vào phòng chờ, sai vệ sĩ bảo vệ rồi ra tiếp khách cùng bố mẹ hai bên. Cũng may chỉ còn vài người nữa nên mọi việc cũng nhanh xong.khi khách ra về hết thì cũng đã tối muộn. bố mẹ cô xin phép về trước. bố mẹ anh tiễn bố mẹ cô rồi lên ở lại một phòng của khách sạn luôn. Giờ chỉ còn anh và cô ở lại khách sạn. anh đến phòng chờ để đưa cô về. thực ra ở lại khách sạn cũng được nhưng anh không thích nên quyết định sẽ đưa cô về.
Anh vào thì thấy cô đang ngủ say. Nhẹ nhàng sai đám vệ sĩ ra lấy xe trước, anh và cô sẽ ra sau.
Anh bế cô lên, đưa cô xuống xe. Nhìn khuôn mặt xinh xắn hồng hào của cô gục vào ngực anh mà ngủ khiến tim anh dường như loạn đi một nhịp, cảm giác khó tả lâu rồi mới có lại.
Bác lưu lái xe phía trước, con hai người ngồi ghế sau. Xe vừa nổ máy thì cô dụi mắt tỉnh dậy. anh cau mày nhìn cô. Có khi nào anh nghĩ nếu cô dậy sớm chút thì anh không phải ẵm cô xuống không nhỉ.
Hai tay cô dịu mắt như con mèo lười rồi cười cười nũng nịu ôm lấy cánh tay anh
-chúng ta đi đâu vậy giọng nũng như trẻ con
-về nhà- anh đáp lại mà thấy không thoải mái chút nào ( tại cô lúc này đáng yêu quá mức mà)
-đúng, về nhà, về nhà- cô cười tươi lặp lại rồi buông tay anh ra
trông cô lúc say tự nhiên đáng yêu kinh khủng khiến anh thỉnh thoảng lại nhìn cô.
-Xin lỗi conan kun nhé, em bỏ anh lấy chồng rồi- cô ôm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh buồn rầu nói
-Conan kun- anh cau mày hỏi lại.
-Hình như là một nhân vật truyện tranh ạ- bác lưu thấy giọng anh không bình thường sợ anh hiểu lầm nên giải thích
-Truyện tranh- anh hỏi lại một cách khó hiểu. cô bé yêu ai không yêu mà còn yêu cả một nhân vật truyện tranh cơ đấy- anh thầm nghĩ, tự thấy lòng thoải mái vô cùng
-Conan kun, tạm biệt nha- cô nhào người lên hôn chụt một hồi rõ kêu lên môi anh. Hôn xong cô lại bỏ tay anh ra ngủ tiếp
Anh đứng hình lần nữa. hôm nay cô đã chủ động hôn anh hai lần. Lần này cô hôn anh chỉ vì tưởng anh là nhân vật truyện tranh nữa chứ, quả là anh bị sỉ nhục mà. Anh tối mặt ngồi im thầm nghĩ “ nhóc say rồi nên hơi liều rồi đấy”
Bác lưu lái xe cũng không khỏi ngạc nhiên bởi cô chủ dễ thương của mình có thể kìêm áp cả cậu chủ lạnh lùng của mình trong cơn say nữa.
-Tất cả chỉ tại tên tiến đạt đáng ghét- đang im lặng cô lại bật dậy nói sảng
-Cái đồ lạnh lùng khốn kiếp, sao tôi phải lấy anh chứ- cô vừa nói vừa đập đầu vào cửa kính ô tô còn anh chỉ có thể nhìn cô bằng ánh mắt tò mò không thể khó hiểu hơn.
-Đồ khốn kiếp, tôi đánh chết anh- vừa nói cô vừa đấm vào cửa kính
-A! đau- cô kêu lên khiến anh bật cười tuy không thành tiếng nhưng là một nụ cười hoàn mĩ. Bác lưu vô tình thấy được không khỏi vui mừng vì đã hơn 10 năm nay anh chưa từng nở nụ cười nào đẹp như thế. Có lẽ cô chủ chính là liều thuốc xoa lành mọi vết thương của cậu chủ rồi- bác thầm nghĩ
-Đồ đá tảng tôi đánh anh, đánh anh này- cô đánh vào kính, đánh loạn xạ, đánh cả anh nữa.
Chắc không chịu nổi sự ồn ào và khua chân múa tay của cô nên anh giữ lại tay cô, kéo cô vào lòng, đặt đầu cô tựa vào ngực anh, xoa đầu cô ngủ ngon. Cô im lặng rúc vào ngực anh như con mèo lười.
Trên xe lúc này đây là bức tranh tuyệt đẹp, nhìn họ như một đôi thực sự. bác lưu lái xe chậm thật chậm để không phải phá vỡ khung cảnh này quá nhanh. Anh dường như không phản đối nên im lặng. con đường về nhà anh dường như đẹp hơn, nó mà dài hơn chút nữa thì tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.