Chương 27: Dám Động Đến Vợ Ta
Muathubuon
13/04/2016
Khi xa nhau mãi chẳng qua một ngày, anh mới đi có năm hôm mà cô
tưởng rằng lâu lắm rồi. tinh thần lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Thật
buồn cười.
Định thần hôm nay không có tiết buổi sáng liền muốn ra ngoại dạo chơi một chút để đỡ nhớ anh. Cô định đi mua chút sách và truyện, mỗi khi đọc sách cô sẽ thấy thư thả hơn. Chỉ là không ngờ muốn đi mua sách mà cũng chẳng yên bình.
Tối anh gọi điện thoại cho cô không được liền gọi cho bố mẹ mình thì họ bảo cô xin phép mấy hôm nay sẽ ở nhà để cho thoải mái, anh gọi điện sang cho bố mẹ vợ thì thấy ông bà còn vui vẻ hỏi xem mấy đứa làm gì mà hai tuần này không về. anh chợt giận vì gì mà cô lại nói dối mọi người vậy. mau chongs gọi điện cho lão tứ
-đại ca- lão tứ bắt điện thoại
-vợ tôi đâu?- anh đang tức giận
-chị dâu hiện đang ở căn cứ. Thiên Quang hiện đang xử lý vết thương cho chị ấy- lão tứ báo cáo
-sao lại vậy?- anh tức giận, rút cuộc kẻ nào dám làm tổn thương cô ấy
-là nhóm người của hắc điếm. bọn họ biết chúng em bảo vệ chị dâu liền nhân lúc chúng em không để ý tấn công. Vì lượng người của chúng khá lớn nên nhất thời người chúng ta không kịp hỗ trợ. Chị dâu… - lão tứ ngập ngừng một lúc- chị dâu vì thấy em bị đánh liền lao vào đỡ thay em và ba đàn em mấy gậy nên bị thương. Em thực xin lỗi- lão tứ thành cẩn xin lỗi anh qua điện thoại
-cô ấy thế nào?- anh không có trách lão tứ vì bản tính cô là như vậy. từ sau vụ lần trước anh có nhắc đàn em tăng thêm người bảo vệ nhưng không được dùng súng trước mặt cô nếu không cần thiết vì sợ cô bị ám ảnh. Cô vốn lương thiện thấy người khác bị đánh lén mà không ra đỡ thì sao chịu nổi. chỉ mong cô không có bị nặng
-chị ấy chỉ bị bầm tím không có gãy sương, nhưng do sợ người nhà lo lắng nên chị gọi cho người nhà sẽ không về. – lão tứ báo cáo
-sắp xếp cho cô ấy ở ngoài biệt thự ngoại ô. Tăng cường người bảo vệ đến khi tôi về. sai mấy nữ nhân trong tổ chức trực tiếp đến chăm sóc bảo vệ cô ấy trong nhà- anh ra lệnh
-em đã biết- lão tứ rất vâng lời
-bọn người đó sao rồi?- anh không quên hỏi kẻ thù
- em đã bắt cũng đủ để anh phục thù
-để họ cho tôi xử- anh lạnh lùng.
Anh lập tức xử lý các giấy tờ cần để về sớm ngay trong nay mai, công việc còn lại để cho thư kí giải quyết.
-chị dâu, thật xin lỗi không bảo vệ được chị- khoảng 50 người gồm thủ lĩnh cấp cao của anh đứng ngay ngắn nghiêm túc trong gian phòng khám xin lỗi khiến cô giật mình.
-Chúng em thật có lỗi với chị- lão tứ và ba thanh niên nữa đứng ra 1 hàng cúi đầu xin lỗi một lần nữa
-Tôi cũng đâu có gì nghiêm trọng, phải cảm ơn mọi người đã bảo vệ tôi nữa nếu không tôi chết chắc- cô cười tươi nhìn họ
-Chị dâu- bọn họ hô vang một tiếng rồi lại cúi đầu xin lỗi
-Tôi thật là cảm ơn mọi người, không cần xin lỗi mà, mọi người làm gì có lỗi chứ - cô bối rối vì họ bảo vệ cô mà
Vừa lúc còn đang giằng co xem ai có lỗi, ai cảm ơn thì chuông điện thoại của cô vang lên.là anh. Cô vui vẻ quên mất chuyện vừa rồi chạy một góc nói chuyện tránh cho họ nghe thấy. Lão tứ và thiên quang nhanh chóng ra hiệu tất cả mọi người ra ngoài để cô nói chuyện. thấy mọi người ra ngoài hết cô mới thả lỏng tiếp điện thoại của anh
-Sao vừa nãy em không bắt máy- anh biết rồi còn hỏi
-Vừa rồi em mệt quá nên ngủ quên- cô nói dối
-Lão tứ nói cho anh rồi, em không phải nhọc công nói dối- anh dùng giọng nói giả vớ tức giận
-Chẳng phải bảo cậu ấy đừng nói với anh sao- cô nói nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy
-Anh là đại ca, cậu ấy dám không nghe- anh nghiêm giọng
-Thực là lỗi cuae em, anh đừng trách bọn họ- cô không quên giải thích
-Anh tự có chủ ý của anh, họ đã không hoàn thành nhiệm vụ- anh lạnh giọng
-Anh, anh làm thế em biết đối mặt với họ thế nào?- cô tưởng anh nói thật liền phản ứng. anh cười thầm cô quả nhiêm ngây thơ, anh có gì cũng không thể vì thế mà phạt họ được đi vì họ là anh em của anh, cùng lắm anh giận chút là thôi ấy mà
-Em cứ biết vậy đi. Anh sẽ về sớm. em tạm thời ở biệt thự ngoại ô với mấy nữ sát của tổ chức
-Em không sao, anh cừ từ từ, công việc quan trọng mà anh- cô cũng không muốn anh quá phiền lòng vì mình
-Em nghỉ đi, mai sẽ thấy anh- một khi anh đã quyết thì khỏi nói nhiều. sớm biết anh vừa rời đi mà cô xảy ra chuyện thì anh đã ở nhà cho xong
-Anh- cô đang định năn nỉ
-Nghe anh hay nghe em?- anh hỏi lại
-Nghe anh- cô nhỏ giọng không nói gì nữa
Thế là quyết,anh về nước ngay ngày hôm sau bằng chuyên cơ riêng. Vừa đến nơi đã chạy tới xem xét tình hình của cô. Không có bị thương nghiêm trọng nhưng trên người và mặt bị rất nhiều bầm tím phải vài hôm mời hết được. nhìn trên người cô như vậy anh quả nhiên muốn giết đám người kia quá dám động vào người mà anh yêu thương nhất
Ngay hôm đó, những tên bị bắt lại đã bị tiến hành đánh đập rất tàn nhẫn, một phần trả thù cho người của anh còn phần chính là muốn đổ hận cho cô thôi. Nhìn cách họ bị xử lý, nhóm đàn em của anh quả được mở rộng tầm mắt về sự lãnh khốc của anh, nghĩ rằng tuyệt đối đừng bao giờ làm chuyện có lỗi với anh và cô gái đó bởi lão tứ thân thiết với anh như vậy cũng bị phạt đánh 20 roi, cấm túc 1 tháng tự nhận lỗi, nhưng người khác cũng bị mang ra chịu phạt. họ thầm lạt trời để bà cô của họ từ này đừng ra đỡ đòn cho họ nữa vì đỡ xong họ còn bị chịu nhiều đòn hơn này.
Cách anh hành xử với mọi người ở căn cứ và ở biệt thự khi ở với cô khiến người ta chỉ biết há mồm vì ngạc nhiên, có kẻ xúc động còn muốn chạy đến bên anh xé phăng xem đó có phải mặt nạ không. Nguwoif gì mà vừa nãy còn mặt mũi lạnh bang xử phạt kẻ thù, an hem không thương tiếc, giờ lại ngồi đây nhẹ nhàng bôi thuốc nịnh nọt vợ thế này cơ chứ. Mấy cô nữ sát thủ vừa nãy đi cùng anh cứ gọi là hàm rơi xuống tận đất.
Vì ở bên kia vẫn còn việc nên an cứ phải chạy chuyên cơ đi đi về về giữa hai nước. Cô bảo vốn không cần vì thương thế của cô đâu có quan trọng nhưng anh nhất quyết không chịu nên cô cũng không dám nói gì nữa. những người của tổ chức thật không ngờ có một ngày lại được nhìn thấy đại ca của mình vì một người con gái mà phá vỡ bao luật lệ đủ để thấy người đó quan trọng thế nào đi.
Sau 5 ngày nữa, công việc của anh đã xong gần hết, vết thương của cô cũng đã hết bầm , hai người cũng nên trở lại nhà không ông anh sẽ phát buồn vì không thấy cô cháu dâu yêu quý này mất.
Cô lại bắt đầu đi thực tập. mấy bữa vừa rồi do bị thương cô liền bị anh bắt nghỉ không cho làm khiến mọi người trong phòng không khỏi phẫn nộ. Cô có xin phép rồi nhưng việc một thực tập sinh đặc cách mới vào làm chưa bao lâu dám nghỉ liền 10 ngày không gây chấn động trong công ty mới là lạ. Phải biết rằng cả năm trừ một số ngày lễ ra những nhân viên ở trụ sở chính chỉ được nghỉ phép 3 ngày một năm vậy nên việc cô nghỉ 10 ngày khiến họ tức giận cũng phải thôi. Vì lý gì mà cô được nhiều đặc ân hơn người khác, dù có là người nhà của thư kí kim cũng không thể đi vì thư kí ấy cũng như các nhân viên khác thôi mà. Chuyện cô được đặc ân quá lớn bắt đầu lan truyền trong công ty, mọi người bắt đầu bàn tán chuyện cô là tình nhân của tổng giám đốc. Thế nên ngày đầu tiên đi làm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt dò xét lẫn khinh thường khiến cô không mấy vui. Chuyện được truyền đến tai anh, anh chỉ thầm nghĩ nếu mọi người muốn vậy anh sẽ cho họ thấy thế nào là tình nhân đi. Thế nhưng chuyện cô bị nói xấu, anh sẽ không có bỏ qua. Đã thế anh thật muốn làm chuyện mờ ám luôn nhé.
tất nhiên anh làm sao mà quên được phải điều tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện chứ. rất nhanh thôi anh sẽ khiến chúng phải ân hận vì những điều chúng đã làm
Định thần hôm nay không có tiết buổi sáng liền muốn ra ngoại dạo chơi một chút để đỡ nhớ anh. Cô định đi mua chút sách và truyện, mỗi khi đọc sách cô sẽ thấy thư thả hơn. Chỉ là không ngờ muốn đi mua sách mà cũng chẳng yên bình.
Tối anh gọi điện thoại cho cô không được liền gọi cho bố mẹ mình thì họ bảo cô xin phép mấy hôm nay sẽ ở nhà để cho thoải mái, anh gọi điện sang cho bố mẹ vợ thì thấy ông bà còn vui vẻ hỏi xem mấy đứa làm gì mà hai tuần này không về. anh chợt giận vì gì mà cô lại nói dối mọi người vậy. mau chongs gọi điện cho lão tứ
-đại ca- lão tứ bắt điện thoại
-vợ tôi đâu?- anh đang tức giận
-chị dâu hiện đang ở căn cứ. Thiên Quang hiện đang xử lý vết thương cho chị ấy- lão tứ báo cáo
-sao lại vậy?- anh tức giận, rút cuộc kẻ nào dám làm tổn thương cô ấy
-là nhóm người của hắc điếm. bọn họ biết chúng em bảo vệ chị dâu liền nhân lúc chúng em không để ý tấn công. Vì lượng người của chúng khá lớn nên nhất thời người chúng ta không kịp hỗ trợ. Chị dâu… - lão tứ ngập ngừng một lúc- chị dâu vì thấy em bị đánh liền lao vào đỡ thay em và ba đàn em mấy gậy nên bị thương. Em thực xin lỗi- lão tứ thành cẩn xin lỗi anh qua điện thoại
-cô ấy thế nào?- anh không có trách lão tứ vì bản tính cô là như vậy. từ sau vụ lần trước anh có nhắc đàn em tăng thêm người bảo vệ nhưng không được dùng súng trước mặt cô nếu không cần thiết vì sợ cô bị ám ảnh. Cô vốn lương thiện thấy người khác bị đánh lén mà không ra đỡ thì sao chịu nổi. chỉ mong cô không có bị nặng
-chị ấy chỉ bị bầm tím không có gãy sương, nhưng do sợ người nhà lo lắng nên chị gọi cho người nhà sẽ không về. – lão tứ báo cáo
-sắp xếp cho cô ấy ở ngoài biệt thự ngoại ô. Tăng cường người bảo vệ đến khi tôi về. sai mấy nữ nhân trong tổ chức trực tiếp đến chăm sóc bảo vệ cô ấy trong nhà- anh ra lệnh
-em đã biết- lão tứ rất vâng lời
-bọn người đó sao rồi?- anh không quên hỏi kẻ thù
- em đã bắt cũng đủ để anh phục thù
-để họ cho tôi xử- anh lạnh lùng.
Anh lập tức xử lý các giấy tờ cần để về sớm ngay trong nay mai, công việc còn lại để cho thư kí giải quyết.
-chị dâu, thật xin lỗi không bảo vệ được chị- khoảng 50 người gồm thủ lĩnh cấp cao của anh đứng ngay ngắn nghiêm túc trong gian phòng khám xin lỗi khiến cô giật mình.
-Chúng em thật có lỗi với chị- lão tứ và ba thanh niên nữa đứng ra 1 hàng cúi đầu xin lỗi một lần nữa
-Tôi cũng đâu có gì nghiêm trọng, phải cảm ơn mọi người đã bảo vệ tôi nữa nếu không tôi chết chắc- cô cười tươi nhìn họ
-Chị dâu- bọn họ hô vang một tiếng rồi lại cúi đầu xin lỗi
-Tôi thật là cảm ơn mọi người, không cần xin lỗi mà, mọi người làm gì có lỗi chứ - cô bối rối vì họ bảo vệ cô mà
Vừa lúc còn đang giằng co xem ai có lỗi, ai cảm ơn thì chuông điện thoại của cô vang lên.là anh. Cô vui vẻ quên mất chuyện vừa rồi chạy một góc nói chuyện tránh cho họ nghe thấy. Lão tứ và thiên quang nhanh chóng ra hiệu tất cả mọi người ra ngoài để cô nói chuyện. thấy mọi người ra ngoài hết cô mới thả lỏng tiếp điện thoại của anh
-Sao vừa nãy em không bắt máy- anh biết rồi còn hỏi
-Vừa rồi em mệt quá nên ngủ quên- cô nói dối
-Lão tứ nói cho anh rồi, em không phải nhọc công nói dối- anh dùng giọng nói giả vớ tức giận
-Chẳng phải bảo cậu ấy đừng nói với anh sao- cô nói nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy
-Anh là đại ca, cậu ấy dám không nghe- anh nghiêm giọng
-Thực là lỗi cuae em, anh đừng trách bọn họ- cô không quên giải thích
-Anh tự có chủ ý của anh, họ đã không hoàn thành nhiệm vụ- anh lạnh giọng
-Anh, anh làm thế em biết đối mặt với họ thế nào?- cô tưởng anh nói thật liền phản ứng. anh cười thầm cô quả nhiêm ngây thơ, anh có gì cũng không thể vì thế mà phạt họ được đi vì họ là anh em của anh, cùng lắm anh giận chút là thôi ấy mà
-Em cứ biết vậy đi. Anh sẽ về sớm. em tạm thời ở biệt thự ngoại ô với mấy nữ sát của tổ chức
-Em không sao, anh cừ từ từ, công việc quan trọng mà anh- cô cũng không muốn anh quá phiền lòng vì mình
-Em nghỉ đi, mai sẽ thấy anh- một khi anh đã quyết thì khỏi nói nhiều. sớm biết anh vừa rời đi mà cô xảy ra chuyện thì anh đã ở nhà cho xong
-Anh- cô đang định năn nỉ
-Nghe anh hay nghe em?- anh hỏi lại
-Nghe anh- cô nhỏ giọng không nói gì nữa
Thế là quyết,anh về nước ngay ngày hôm sau bằng chuyên cơ riêng. Vừa đến nơi đã chạy tới xem xét tình hình của cô. Không có bị thương nghiêm trọng nhưng trên người và mặt bị rất nhiều bầm tím phải vài hôm mời hết được. nhìn trên người cô như vậy anh quả nhiên muốn giết đám người kia quá dám động vào người mà anh yêu thương nhất
Ngay hôm đó, những tên bị bắt lại đã bị tiến hành đánh đập rất tàn nhẫn, một phần trả thù cho người của anh còn phần chính là muốn đổ hận cho cô thôi. Nhìn cách họ bị xử lý, nhóm đàn em của anh quả được mở rộng tầm mắt về sự lãnh khốc của anh, nghĩ rằng tuyệt đối đừng bao giờ làm chuyện có lỗi với anh và cô gái đó bởi lão tứ thân thiết với anh như vậy cũng bị phạt đánh 20 roi, cấm túc 1 tháng tự nhận lỗi, nhưng người khác cũng bị mang ra chịu phạt. họ thầm lạt trời để bà cô của họ từ này đừng ra đỡ đòn cho họ nữa vì đỡ xong họ còn bị chịu nhiều đòn hơn này.
Cách anh hành xử với mọi người ở căn cứ và ở biệt thự khi ở với cô khiến người ta chỉ biết há mồm vì ngạc nhiên, có kẻ xúc động còn muốn chạy đến bên anh xé phăng xem đó có phải mặt nạ không. Nguwoif gì mà vừa nãy còn mặt mũi lạnh bang xử phạt kẻ thù, an hem không thương tiếc, giờ lại ngồi đây nhẹ nhàng bôi thuốc nịnh nọt vợ thế này cơ chứ. Mấy cô nữ sát thủ vừa nãy đi cùng anh cứ gọi là hàm rơi xuống tận đất.
Vì ở bên kia vẫn còn việc nên an cứ phải chạy chuyên cơ đi đi về về giữa hai nước. Cô bảo vốn không cần vì thương thế của cô đâu có quan trọng nhưng anh nhất quyết không chịu nên cô cũng không dám nói gì nữa. những người của tổ chức thật không ngờ có một ngày lại được nhìn thấy đại ca của mình vì một người con gái mà phá vỡ bao luật lệ đủ để thấy người đó quan trọng thế nào đi.
Sau 5 ngày nữa, công việc của anh đã xong gần hết, vết thương của cô cũng đã hết bầm , hai người cũng nên trở lại nhà không ông anh sẽ phát buồn vì không thấy cô cháu dâu yêu quý này mất.
Cô lại bắt đầu đi thực tập. mấy bữa vừa rồi do bị thương cô liền bị anh bắt nghỉ không cho làm khiến mọi người trong phòng không khỏi phẫn nộ. Cô có xin phép rồi nhưng việc một thực tập sinh đặc cách mới vào làm chưa bao lâu dám nghỉ liền 10 ngày không gây chấn động trong công ty mới là lạ. Phải biết rằng cả năm trừ một số ngày lễ ra những nhân viên ở trụ sở chính chỉ được nghỉ phép 3 ngày một năm vậy nên việc cô nghỉ 10 ngày khiến họ tức giận cũng phải thôi. Vì lý gì mà cô được nhiều đặc ân hơn người khác, dù có là người nhà của thư kí kim cũng không thể đi vì thư kí ấy cũng như các nhân viên khác thôi mà. Chuyện cô được đặc ân quá lớn bắt đầu lan truyền trong công ty, mọi người bắt đầu bàn tán chuyện cô là tình nhân của tổng giám đốc. Thế nên ngày đầu tiên đi làm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt dò xét lẫn khinh thường khiến cô không mấy vui. Chuyện được truyền đến tai anh, anh chỉ thầm nghĩ nếu mọi người muốn vậy anh sẽ cho họ thấy thế nào là tình nhân đi. Thế nhưng chuyện cô bị nói xấu, anh sẽ không có bỏ qua. Đã thế anh thật muốn làm chuyện mờ ám luôn nhé.
tất nhiên anh làm sao mà quên được phải điều tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện chứ. rất nhanh thôi anh sẽ khiến chúng phải ân hận vì những điều chúng đã làm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.