Yêu Em Mất Rồi!

Chương 32: Một Chút Cưng Chiều

Muathubuon

09/05/2016

Quả nhiên anh nói không sai, đợi đến khi cô mang thai 4 tháng, bụng hơi nhô ra một chút cả nhà cô đã tuyệt nhiên không cho cô ra ngoài một chút nào hoặc có đi thì mẹ anh và một đoàn vệ sĩ đi theo ngăn người khác không tiếp xúc trong bán kính 100m lại còn thường xuyên chỉ đi chơi, mua sắm, dạo ở các địa điểm do tập đoàn làm chủ nên lần nào đi cũng có thông báo đóng cửa để chỉ có mình cô và mọi người thôi. Thật tình như thế nên cô cũng chẳng dám ra ngoài nhiều.

Lại có, chẳng hiểu người ta bụng bầu đơn 4 tháng đã to lắm rồi mà cô bụng bầu sinh đôi 5 tháng mà mới nhô lên có một tý, người thì giờ còn gầy hơn cả trước khiến cả nhà lo sốt vó, suốt ngày mời đầu bếp nọ kia về nấu cho cô, mẹ đẻ cô còn ngày nào cũng gửi đồ đến đi.

Vào mùa đông bụng cô đã gần 6 tháng mà vẫn lọt thỏm trong mấy cái áo dạ, anh ngày nào cũng buộc cô phải ăn uống thêm, lại có ngày nào cũng mời bác sĩ về kiểm tra cho cô xem cô có sao không khiến cô cười ra nước mắt nhìn với bác sĩ rất áy náy.

Những hôm có nắng cô rất thích ra phơi nắng, vừa ấm áp, vừa thoải mái, thế nhưng lại chuyên ngủ quên mất. Anh thấy cảnh ấy nhẹ nhàng đến bế cô á không là ba mẹ con cô vào trong nhà, quả thực không nặng hơn trước kia chút nào cả. Nụ cười của anh thật hạnh phúc đi, có lẽ chỉ khi ở cùng cô anh mới nở được nụ cười ấy.

Búp bê, đúng vậy, hiện tại cô chính là con búp bê vô giá được gia đình anh bảo dưỡng hết mực. đã 3 tháng cô không có ra khỏi nhà, người cô có khi đầy mốc rồi ấy, quả thực không chịu được đi. Bố mẹ anh cũng thấy cô buồn thiu vậy nên kiên quyết lôi cô ra ngoài một buổi, nói là đi khám thai. Thực tình chỉ là muốn kiếm cớ đưa cô ra ngoài thôi chứ ngày nào ở nhà chẳng có ba bác sĩ và hộ lý chỉ đợi cô sinh, nhưng mà cô đâu có để ý, nghe mẹ anh nói hợp lý cũng theo luôn, cái lý do này khó mà không nghe được a. Nhân tiện mẹ anh bảo bệnh viện đó gần ngay tổng công ty nên trưa sẽ đến rồi gọi anh ra ngoài ăn cùng luôn, lâu lắm rồi mẹ không có ăn trưa bên ngoài, cô vui vẻ đáp thuận.

Chưa đặt chân đến cổng viện cô đã thất thấp thoáng một đoàn thiên thần áo trắng xếp hàng chờ phía trước, còn đang phân vân không phải cái bệnh viện này cũng là cả nhà anh chứ thì đã đến nơi. Mẹ anh xuống trước mọi người vội cúi chào đồng loạt, quả là cô đoán không sai đi. Nghe nói cái bệnh viện này muốnkhám được cũng phải lấy số từ hôm trước, hôm sau may ra mới được vì người tới đây khám nhiều vô kể ấy vậy mà hôm nay cô sải bước từ tầng 1 lên tầng 7 khoa sản cũng chẳng thấy bóng người nào, có may là còn bệnh nhân ở khu nội trú mà cô không được đến đi. Cô tự trách mình có phải làm lỡ việc của mọi người quá không, mẹ anh biết ý chỉ nói họ được chuyển sang bệnh viện chi nhánhkhác khám rồi. quả là nhà giàu, việc gì cũng có thể.

Thai nhi tuy nhỏ nhưng cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng, có điều cần phải tăng sức cho người mẹ nếu không khi sinh cả ba người sẽ rất khó khăn, đứa trẻ cũng sẽ yếu. Mẹ anh nhìn cô lo lắng còn cô thì áy náy không thôi, có phải cô không chịu ăn đâu mà chỉ là cứ ăn vào là lại tuôn ra, càng ăn càng nôn lại càng mệt, có trách thì trách lũ trẻ này kén ăn đi. Cô chỉ biết ngậm ngùi cố gắng thôi.

Sau khi đi khám đã là gần 11h trưa, nghĩ cũng là lúc anh chuẩnbị tan ca cô chỉ muốn mau chóng đến kẻo lỡ mất bữa trưa, anh lại về nhà mất. Vừa đến trước trụ sở cô đã nhảy xuống xe, vội vàng chạy vào đi, mẹ anh không kịp chỉ dặn cô cẩn thận rồi vội vàng sai người đuổi theo, đứa con dâu của bà cứ thấy chồng là chẳng thèm để ý cẩn thận gì cả cứ chạy nhảy lon ton như không ấy. Bà cùng nhóm khác ngồi xe xuống tầng hầm rồi theo lên sau.

Đợt trước anh đã công bố thân phận của cô rồi nên hầu hết mọi người đều biết cô là chủ tịch phu nhân, vốn định gọi báo cho anh xuống nhưng cô bảo không cần phiền anh, cô ngồi cùng mẹ đợi anh ở đại sảnh được rồi, đằng nào cũng còn chưa đầy một tiếng mà. Thật muốn nghe lời cô nhưng sợ chủ tịch của họ trách họ không báo thì có mà chết. Thật may lúc đó mẹ anh cũng lên bảo thôi cứ chiều theo ý cô chứ giờ mà leo vào thang máy chỉ tổ khiến cô khó chịu, vừa nãy đi cô 7 tầng thôi mà mặt cô đã xanh lè lè rồi, giờ mà đứng được ba mấy tầng chắc cô ngất mất, lúc ấy còn tội hơn.

Ngồi đợi một lúc sắp đến giờ anh xuống thì chợt hai mẹ con thấy một cô nàng kiều diễm đi vào. Nàng mặc một chiếc váy nhung đỏ nóng bỏng bất chấp thời tiết đang lạnh 10 độ c chẳng bù cho cô lúc này đang đùm mình trong chiếc áo dạ to đùng. Nàng bước vào kiêu sa, nói với quầy lễ tân bảo muốn gặp chủ tịch, lễ tân nhìn về phía hai mẹ con ngỏ xin ý chỉ thấy mẹ anh nghiêm mặt nên cô bảo giám đốc đã có hẹn buổi trưa rồi. Nàng liếc về phía hai mẹ con đang thưởng thức trà nóng, xung quanh lại có bao nhiêu người canh giữ, vừa rồi cô nhân viên nhìn sang phía này rồi mới từ chối hẳn là có hẹn với những người này đi. Nàng ngạo nghễ bước về phía hai mẹ con. Đám nhân viên biết nàng là con gái của tập đoàn A.K, hồi 1 tháng trước nhìn thấy anh trong một buổi kí kết hợp đồng liền say mê bám riết lấy, hôm nào cũng đến đòi gặp chủ tịch nhưng quả thực họ không làm được vì chẳng hôm nào anh không có việc cả, lịch trình luôn kín mít. Nếu như các nhân viên chưa từng thấy anh đối tốt với vợ thế nào cũng miễn cưỡng tin nàng có chút sức hút nhưng nhìn xem, mỗi ngày anh đều dành chút thời gian nghỉ trưa ít ỏi về thăm cô vợ nhỏ bé thì biết trong lòng anh trừ vợ ra ai cũng chẳng có tí trọng lượng nào. Nhìn thấy nàng có ý không hay với hai vị phu nhân của tập đoàn khiến đám nhân viên cứ gọi là toát mồ hôi nhìn nhau, nói thật cũng không thể trách cô ta, nếu không nhờ bữa tiệc mấy tháng trước chắc họ cũng chẳng thể biết được mặt hai vị phu nhân quyền lực nhất tập đoàn đang ngồi kia. Nàng ta bước tới gần, đám vệ sĩ ngăn lại không cho nàng ta bước vào khu vực bán kính 50m, mẹ anh ra lệnh cứ để cho cô ta vào, xem cô ta là ai mà tháiđộ thế

-Không biết bà và tiểu thư đây là người hẹn gặp chủ tịch trưa nay- nàng hỏi

-Đúng- mẹ anh không khách khí trả lời

-Tiểu thư nhà mình xem ra cũng đánh giá quá cao bản thân đi- nàng nhìn cô một lượt rồi quay sang chỗ mẹ anh nói với giọng hơi bất cần

-…- cô ngây thơ không hiểu cô ta nói gì

-Cũng không có ảo tưởng bằng cô đây- mẹ anh hiểu ngay ý cô ta

-Bà ..- cô ta tức giận

-Tôi thì sao, con tôi không có sức hút nhưng ngày nào cũng gặp được chủ tịch còn cô đây chưa chắc đã hẹn được ngày nào- bà nói rồi nhìn cô với ánh mắt coi thường, dạng người như cô chẳng bằng một góc của con dâu bà, cũng là bố chồng bà có mắt

-Tôi muốn bà hủy cuộc hẹn trưa nay, bà ra giá đi- nàng tưởng tiền có thể quyết định



-A, không được- giờ cô mới lên tiếng, dẫu gì cũng đã hứa cũng mẹ chồng và anh ra ngoài ăn rồi, không thể làm bà thất vọng được. – mẹ tôi muốn ăn trưa cùng anh ấy, không thể khiến mẹ buồn được- cô lên tiếng

-Cô nghe rồi đấy, con tôi nói không được- bà nói rồi lại nhàn nhã uống trà. Những người trong sảnh giờ mới biết lão phu nhân của họ quả không phải dạng vừa đâu. Nàng đang tức giận quay ra thì thấy anh đi về phía ngoài cửa.

-Anh- cả cô và nàng đồng thanh.

Anh quay về phía có tiếng thì thấy mẹ và cô đang ở đấy, liền tối mặt bước tới, không hiểu sao hai người lại đến, anh lườm thư kí sao không báo cho anh, bắt họ đợi ở đó vậy. cô vốn yếu, ra ngoài thế này lỡ có việc gì thì sao, lại nói ở sảnh này khá lạnh, nhỡ cô bị cảm thì ai chịu trách nhiệm giờ. Định mang khuôn mặt tức giận đến giáo huấn cô lại thấy cô tươi cười đến vui sướng vẫy vẫy khiến anh không đành lòng, liền dịu mặt lại. đám nhân viên vừa bị anh lườm phát sợ run người giờ thấy anh dịu hơn cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh khoan thai bước về phía hai người.

Cô cứ như ở nhà, liền bước lên phía trước đón anh, nàng váy đỏ thấy vậy cũng vội vàng nhảy ra chen chân, không may, khi tiến lên nàng ta chạm trúng người cô khiến cô không giữ được thăng bằng mà ngã xuống. Mọi người thấy thế vội vàng xúm lại, anh không giữ hình tượng chạy đến vội vã, đám nhân viên chỉ dám xúm quanh lén lút nhìn nhau không dám mở miệng. Mẹ anh không giữ được bình tĩnh tát nàng váy đỏ hai cái rồi vội vã xem con dâu mình

-Em/ con sao vậy? – hai mẹ con vội đỡ cô lên lo lắng không ngừng

-Không sao, - cô cười trấn an tuy có hơi đau bụng chút nhưng chắc không sao đi- để con ngồi nghỉ chút là không sao- cô nói khiến cả đám thở phào, vợ chủ tịch mà có sao chắc họ chẳng cần sống nữa, giờ thì xem nàng váy đỏ sẽ thế nào. Nàng từ nãy giờ cứ đứng đờ nhìn cảnh trước mắt, chỉ ngã một cái thôi mà có cần làm như bà đẻ vậy không, làm gì mà như sắp chết đến nơi thế. Đã thế lại còn bị ăn hai cái tát oan uổng nữa chứ, từ bé đến lớn đây là lần đầu, cô không cam.

Anh nhẹ nhàng bế cô lên ghế, để đầu cô dựa vào ngực anh để cô dễ chịu hơn, ra hiệu để đám vệ sĩ cách người xa xa một chút. Lúc này anh mới lạnh mặt tra hỏi chuyện vừa rồi. nhìn thấy cự lạnh lùng nghiêm khắc của anh thay thế cho ánh mắt ôn nhu đầy quan tâm vừa nãy, nàng hơi giật mình

-Chuyện gì xảy ra?- anh lạnh lùng nhìn nàng

-Không có gì, là cô ta không cẩn thận,không phải em- nàng nghĩ vậy thật ư?

-Cô nói láo, tôi tận mắt thấy cô huých con tôi một cái- mẹ anh tức giận, quả thực có vậy thật

-Mẹ nói sao?- anh tức giận nhìn cô ta, không ngờ dám làm vậy với vợ anh

-Không có, chỉ là em vô tình thôi- nàng luống cuống, nhìn ánh mắt vô tình của anh cô đã biết người này không đơn giản

-Con xử lý cho tốt vào- mẹ anh nhắc nhở

-Cô có thể ra về, hợp đồng với công ty cô bị bỏ- anh quyết

-Đừng mà, đừng mà- Nàng víu tay cầu xin, nếu hợp đồng bị hủy đồng nghĩa với những công ty khác cũng sẽ hủy hợp đồng, như vậy công ty ba nàng phá sản là cái chắc, không thể để mọi thứ đổ sông đổ bể như vậy được, nàng khóc lóc cầu xin. Nhìn thấy cảnh này đám nhân viên chỉ nghĩ thật may, trước kia không có đắc tội với vợ anh

-Anh, là em không cẩn thận, đừng trách cô- cô lay tay anh xin cho nàng ta. Thấy người kiêu ngạo như nàng ta phải khóc lóc như thế này cô nghĩ đó là việc lớn đi, cô cũng không nỡ làm khó người ta



-Con còn nói giúp- mẹ anh giận cô hơi lương thiện quá rồi đấy

-Anh, - cô lay tay anh

-Được rồi, được rồi, nghe em- anh không tài nào chối từ cô. Lũ người ở đó chỉ có thể há mồm mở mắt nhìn xem ai đang ngồi ở ghế kia thôi.

-Mang cô ta ra ngoài, từ giờ đừng để tôi nhìn thấy cô ta trong đây- anh ra lệnh cho nhóm vệ sĩ lôi cô ta ra. Mọi người chỉ có thể tiếc thương cho cô ta nhận được ánh mắt đó của chủ tịch thì sau đừng mong đợi gì.. hãi chủ tịch thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả hay trong mắt anh chỉ có vợ là hoa là ngọc đây

-Chúng ta đi ăn thôi- mẹ anh cũng muốn thay đổi không khí

-Dạ-cô đứng dậy đi, anh đỡ cô- á- cô ôm bụng kêu nhẹ, những tưởng ngồi nghỉ một chút sẽ không đau, thật không ngờ vẫn không đỡ hơn chút nào

-Sao vậy- anh vội đỡ cô ngồi lại xuống, me anh cũng vội chạy lại

-Chỉ là bụng hơi đau ạ, không có gì ạ- cô cười cười

-Còn nói không sao, mau đưa nhung đến bệnh viện, nếu mấy mẹ con nó có vấn đề gì con nên biết đường xử lý- mẹ anh vừa lo lắng mà lại vừa tức giận, lẽ ra nên cẩn thận hơn

-Anh để em tự đi, không để người khác giúp em cũng được, đây là công ty, mọi người …- cô chỉ sợ làm mất hình tượng của anh, đường đường là chủ tịch một tập đoàn tầm cỡ vậ mà lại bế vợ thế này còn ra thể thống gì a

-Em là vợ anh sao phải để người khác bế - anh nói khiến cô đang đau cũng thấy vui đi.

Đám nhân viên không dám ngước lên nhìn vì ánh mắt của anh vừa quét qua một lượt đã khiến họ đứng hình rồi.

-Có phải nặng lắm không ạ?- cô ái ngại

-Giờ là ba người mà chẳng khác trước là bao, anh nhất định phải dưỡng em béo hơn chút- anh đặt cô vào trong xe rồi ngồi cũng cô.

Đám bác sĩ ở bệnh viện vừa thở phào vì tiễn được hai phu nhân đi chưa đầy 30 phút còn đang bàn luận về vị phu nhân chủ tịch trẻ là cô thì lại có người chạy như điên vào báo phu nhân cùng chủ tịch lại đến. phu nhân vừa đên đã đáng sợ giờ chủ tịch mà đến thêm không biết còn bị dằn vặt đến mức nào. Thế là mọi người lại hấp tấp chạy ra nghênh đón bệnh nhân cao cấp này

Lần đầu nhìn thấy chủ tịch, uy nghiêm biết bao, lạnh lùng ra lệnh khám ngay lập tức khiến ai đấy đều khẩn trương ấy vậy mà lại bồng vợ đến tận giường, an ủi cả buổi thật khiến người khác ghen tỵ đi. Lại một hồi tra hỏi cặn kẽ về thai nhi và mẹ khiến đám bác sĩ một lần nữa tốn nước bọt. cũng may là chỉ động thai khí chút, ở bệnh viện một hai ngày là ổn, mà căn bản là cũng chẳng cần ở viện vì ở nhà còn có bác sĩ sản khoa tốt hơn có điều do không nên di chuyển nhiều nên ở lại bệnh viện mới là phương án tốt nhất. cô nhìn anh với ánh mắt cún con em không muốn đâu nhưng anh không để ý, an toàn mới là trên hết, mẹ anh cũng khuyên cô chỉ cần ở một hai ngày thôi mà, coi như là đổi không khí. Lạy mấy người thay đổi không khí cũng không nhất thiết phải ở bệnh viện chứ, mất công cả nhà lục đục kéo đến hỏi thăm lại còn phải tăng cường bảo vệ.

lại một lần nữa xin lỗi các bạn vì mình đăng chương khá chậm, cũng chỉ tại mình không quá quyết đoán trong việc quyết định hướng đi của câu chuyện. mình đã định kết thúc câu chuyện trong vòng hơn ba mươi chương nhưng trong quá trình viết một câu chuyện khác mình nghĩ ra một chi tiết khá thú vị khiến cho cuộc sống của nữ chính trải qua buồn tủi một chút cũng là để nam chính thể hiện nhiều hơn tình yêu chung thủy của mình với nữ chính. sau rất nhiều ngày suy nghĩ mình không biết có nên viết chuyện theo hướng đó không, thật phiền. Thế nhưng mình cứ đăng chương này theo bản lúc đầu mình dự định tức là cuộc tình toàn hồng phấn, nếu bạn nào có ý kiến xin hãy giúp mình xem mình nên kết thúc hay hướng chuyện dài thêm nhé.

xi cảm ơn các bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Mất Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook