Chương 30: Quà Sinh Nhật Ý Nghĩa
Muathubuon
26/04/2016
Sắp đến sinh nhật anh rồi cô đang phiền lòng không biết nên tặng cho anh cái gì đây. mấy ngày này vừa phải làm báo cáo ở trường, khóa
luận, công việc trên công ty lại còn phải dạy hai thằng nhóc kia học,
lại còn thêm khoản bồi anh cũng khiến cô mệt đến ra rời, thời gian ăn
cơm có khi cũng không có đi. Giờ còn phải nghĩ xem nên tặng anh quà gì.
Vào một trung tâm thương mại lớn của tập đoàn toàn cầu. Người ta nói nếu ở cái gì mà trung tâm thương mại toàn cầu không có thì chỉ có vật ấy không có trên trái đất thôi.
Để xem, quần áo ư, nếu mỗi ngày anh mặc một bộ khác nhau chắc sang năm cũng vẫn chưa hết, lại nói trong tủ của anh còn có một số thiết kế còn chưa ra mắt nữa cơ mà, bỏ qua
Giày ư, đừng làm người khác phải cười chứ. Giày của anh nhiều đến mức không còn chỗ mà để nữa rồi kìa
đồng hồ, không được. anh có quá nhiều rồi, mà cái nào cái ấy của anh đều có cái giá trên trời khủng khiếp mà cô không muốn dùng tiền trong thẻ, chỉ muốn dùng tiền lương mình mua thôi thì còn lâu mới được
Dây chuyền, có khi nào con gái quá không, tốt nhất không nên
Cứ đi đi lại lại vẫn là cô không mua được gì cho anh đi.
Đành phải từ từ tính thôi. Còn nửa tháng nữa cơ mà.
Anh biết việc mấy hôm nay cô đều không lên dùng bữa trưa cùng anh để đi xem quà tặng anh. Thật anh chỉ muốn nói cô đã là món quà tuyệt vời nhất cho anh rồi. hôm ấy chỉ cần cô nấu một bữa cơm nho nhỏ, tổ chức một sinh nhật ấm cũng cho anh chứ không cần linh đình như những năm trước của anh là được rồi. nhưng thôi, cứ để cô làm những thứ cô muốn đi.
Cuối cùng chắc cô cũng chọn được quà nên lại cùng anh dùng bữa trưa.
-Sao vậy? em còn chưa ăn chút nào mà- anh thấy cô chẳng động đũa mà lại dừng ăn trưa nên lo lắng. vốn dĩ cô không hay dùng cơm, mới dạo gần đây phải cùng anh cô mới chịu ăn một chút, mấy hôm vừa rồi lại đi tới đi lui không dùng bữa rất có thể sẽ làm bệnh đau dạ dạy tái phát
-Em không đói- cô không dám nói dạo này không ăn uống điều độ khiến bệnh đau dạ dày hình như tái phát
-Còn nói dối anh, để anh gọi bác sĩ- anh nhìn cô là có thể đoán ra
-Không sao mà, lát em sẽ uống thuốc, anh mau ăn đi- cô cười lại tiếp tục gắp đồ ăn cho anh
-Không được, nhất định phải nghỉ ngơi để bác sĩ đến khám cho em- anh quyết định.
-Không cần mà- cô vừa dọn đồ ăn, vừa nói, cái gì cũng để bác sĩ khám rất mất công đi
-Em đó, có gì phải nói cho anh ngay- anh ôm cô vỗ về.
-Vâng, anh, em buồn ngủ, anh ôm em ngủ một chút được không- cô rúc đầu vào ngực anh, dần dần ngủ
Anh còn chưa kịp trả lời đã thấy cô thở đều trong ngực mình rồi. Chắc dạo này cô phải mệt mỏi lắm đi, có lẽ anh nên giảm tần xuất quan hệ xuống rồi. Nhẹ nhàng vỗ về cô anh thấy giây phút này thật bình yên đi. Liên tiếp những hôm sau cô đều rất trẻ con đòi anh ôm ngủ trưa dù trước đó chẳng bao giờ cô ngủ trưa cả
Dạo này, cô cảm thấy mệt mỏi kinh khủng. sau khi kết thúc học kì cô nhất định phải nghỉ ngơi thoải mái mới được.
Cô biết vào ngày sinh nhật anh, gia đình đều tổ chức một bữa tiệc lớn mời đối tác, nhân viên và người thân nên tối hôm trước cô đã chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ cho anh chỉ mời thêm bố mẹ cô và hai anh em tiến thành minh huy thôi. Không nói quá nhưng có lẽ với anh bữa tiệc này còn tuyệt vời hơn cả những bữa tiệc chúc mừng sinh nhật trước mà anh nhận được. rất ấm cũng và hạnh phúc.
Tối, hai người cùng trải qua một đêm nồng nhiệt. khi đồng hồ chỉ 12 h1 phút, cô mới tặng quà cho anh
-Em là người tặng quà sinh nhật đầu tiên cho anh- cô vui cười đưa hộp quà nhỏ nhỏ trước mặt anh.- em biết anh cái gì cũng có thừa, chỉ là em mong muốn có thể tặng anh một món quà ý nghĩa tự mình làm thôi- cô nhỏ giọng như thể xấu hổ về món quà của mình
-Ngốc ạ, chỉ cần là em tặng cái gì anh cũng thích- anh ôm cô rồi giở quà. Món quà là một chiếc khan len màu xám được đan tay khá tỷ mỉ
-Là em tự đan nên có hơi xấu, anh không cần mang cũng được- cô ngượng ngùng khi thấy anh nhìn chằm chằm món quà
-Anh rất thích, nhất đinh sẽ mang nó- anh ôm cô. Anh nhìn chằm chằm vì đó là món quà mà bao ngày cô thức đêm ngồi đan, mang bao tâm tư tình cảm của cô vào trong đó, thật sự khiến anh cảm động mà. Anh hôn cô thật lâu, thật nhiều rồi mới thôi.
Hôm sinh nhật anh, cả công ty được nghỉ. Giám đốc các chi nhánh và toàn bộ nhân viên của trụ sở chính sẽ được mời dự tiệc sinh nhật anh đồng thời cũng là bữa tiệc ba anh chuyển lại chức chủ tịch cho anh. Tiệc đã được tổ chức tại khách sạn trước đây mà hai người tổ chức hôn lễ nên cách thức và tiệc diên ra khá suôn sẻ. Chỉ là hôm nay cô cũng phải đi cùng anh với tư cách là vợ của anh nên cũng khá khẩn trương. Vì sắp kết thúc kì thực tập rồi nên cũng chẳng cần phải giấu diếm gì nữa.
Giây phút anh và cô cùng đứng trên lễ đài trông lộng lẫy chẳng kém hôm cưới là bao chỉ là giờ đây ánh mắt hai người nhìn nhau đầy nhu tình chứ không lạnh nhạt như ngày ấy. Bé hải và Minh huy khi thấy cô trang điểm xinh vậy cũng cứ điên cuống bám lấy cô không rời. nhân viên khi thấy cô đứng ở vị trí tổng giám đốc phu nhân nay đã là chủ tịch phu nhân thì không khỏi bất ngờ đi. Vốn dĩ nghĩ cùng lắm cô là người tình của tổng giám đốc thôi, sẽ có lúc cô bị thất thế hoặc sẽ bị phu nhân đánh ghen tơi bời ấy vậy mà vị trí cao cao tại thượng đó lại là của cô. Mà nhìn ánh mắt lãnh huyết của anh ôn nhu nhìn cô xem, chắc chẳng có ai có được đâu nên cô mới khiến người ta càng ghen tỵ đi. Đã thế, toàn bộ người nhà của chủ tịch lại hết lòng yêu cô, cái cách họ ôm cô, nói chuyện với cô trong bữa tiệc thì đã biết rồi.
Nhưng quả thực gần đây cô rất mẫn cảm với chỗ nhiều người, chỉ cần có nhiều người ngay lập tức sẽ nôn nao khó chịu. Cố gắng đi cùng anh tiếp chục bàn đối tác đã khiến cô không thể cố gắng được nữa, anh thấy mặt mày cô tái mét đi vào nhà vệ sinh thì cũng thật lo lắng. Anh tiếp mọi người mà lo lắng không yên, chợt có người chạy vào với gương mặt hốt hoảng thì thầm vào tai anh, anh nghe xong cau mày lại vội vàng thông báo cho người nhà rồi gọi bác sĩ đến khách sạn.Sau khi nhận lời mừng của mọi người cũng vội vã chạy đến nơi cô đang nghỉ ngơi giao khách cho người nhà và thư kí tiếp nốt, khi anh lên thì bác sĩ gia đình đang khám cho cô
- Bệnh của cô ấy lại nghiêm trọng hơn sao?- anh lại gần vuốt tóc cô hỏi
-Đúng vậy, dạo gần đây cô ấy ăn uống không tốt sao- bác sĩ hỏi’
-Đúng- anh nhìn cô lo lắng
-Cần phải chú ý tới cô ấy hơn. Bệnh dạ dày của cô ấy lại tái phát, quan trọng hơn là…- bác sĩ ngập ngừng
-Lại còn gì nữa- anh nhìn bác sĩ không khỏi bực mình có gì cứ úp úp mở mở
-Chúc mừng cậu chủ sắp được lên chức- bác sĩ nói
-Cô ấy thế này chúc mừng nỗi gì, mà tôi đã lên chức rồi lien quan gì đến ông- anh tức giận ông bác sĩ già này không thấy cô đang ngất đi hay sao mà còn chúc mừng lên chức
-Dạ, không phải, là chúc mừng cậu sắp thành cha, cô chủ đã mang thai 2 tháng rồi
-…- anh không phản ứng được luôn
-Cậu chủ, cậu chủ- bác sĩ thấy anh ngơ người thì gọi anh
-Còn không mau xem cô ấy và đứa bé có sao không?- anh vui quá hóa ngốc rồi, không phải bác sĩ vừa khám rồi sao mà còn bắt người ta khám tiếp
-Dạ, tôi vừa khám rồi, cô chủ chỉ là mệt bình thường nhưng vì không ăn uống bình thường nên thai nhi có phần hơi yếu khiến thân thể càng mệt mỏi hơn- bác sĩ nói
-Vậy cần làm sao?- anh kích động
-Cô ấy nghén khác mọi người nên khó ăn nên cần uống thêm thuốc và sữa để bồi bổ, đồng thời không thể uống thuốc dạ dày trong thời gian này nên để tránh đau dạ dày còn cần phải ăn dung bữa- bác sĩ tiếp tục
-Còn không mau làm đi- anh quát rồi sai người tiến bác sĩ về. bác sĩ nghĩ găp cậu chủ như anh cũng có anh tim ông bệnh mất.
Anh vuốt ve khuôn mặt cô rồi hôn cô thật nhẹ. Hôm qua cô đã tặng anh một món quà thật ấm áp, hôm nay cô lại tặng anh một sinh mệnh để tạo thành một gia đình hoàn chỉnh.
Anh không đánh thức cô, chỉ sai người bên ngoài canh chừng cẩn thận rồi xuống tiếp tục bữa tiệc. mọi người thấy anh quay lại cũng yên tâm hơn. Người nhà đến hỏi thăm xem cô thế nào, anh thì thầm vào tai họ những gì mình vừa nghe khiến cả nhà vui lên, ông anh còn cười thật sảng khoái đi. Đến anh băng lãnh vậy mà cũng mỉm một nụ cười tuyệt mĩ cùng người nhà. Người ngoài nhìn vào không biết có chuyện gì nhưng thấy gia đình chủ tịch vui như vậy hẳn là chuyện tốt đi.
Khi cô tỉnh dậy đã là tối rồi, cô đang nằm trên giường ở nhà mình. Lúc tỉnh dậy thấy cả nhà anh và bố mẹ cô đang ở đó rồi
-Tiệc mừng kết thúc rồi sao? Con lại làm mọi người lo lắng rồi- cô ngồi dậy, anh đến đỡ cô dựa vào ngực mình
-Không sao, không sao- ông anh cười xoa đầu cô
-Con đó, lớn rồi mà vẫn để mọi người lo- mẹ cô mắng yêu
-Chồng con lo cho con lắng đó- bố cô cũng nói. Quả thực khi thấy con rể rời cả bữa tiệc để xem con ông thế nào ông đã rất cảm động đi
-Xin lỗi- cô ngẩng đầu nhìn anh thành khẩn
-Phạt em không được đi thực tập nữa, mất công lại bị ốm- anh không muốn cô biết cô đang mang thai bởi vì muốn cô cự tự tự nhiên nhiên hoạt động theo ý mình, chỉ cần giảm bớt lượng công việc của cô thôi
-ừm, nhưng anh phải cấp giấy thực tập để em gửi cho trường- cô nhanh chóng chấp nhận vì dù gì mọi người cũng biết thân phận của cô rồi, cô không muốn để mọi người khó xử.
-con đó, cần chăm sóc mình tốt hơn mới được- mẹ anh nhìn cô đau lòng
-từ giờ, mỗi ngày đều phải về ăn cơm với cả nhà- ông anh muốn đảm bảo chuyện này sẽ không diễn ra lần nữa
-vâng
thế là mọi người cứ ra sức dặn dó, cô thì ra sức vâng dạ nhưng tuyệt đối họ không nói cho cô biết mình mang thai mà cô cũng chẳng biết luôn
-em uống thuốc đi- anh đưa hai viên thuốc bổ dưỡng thai cho cô
-không phải thuốc ngày trước ạ?- cô nhìn thấy viên thuốc lạ lạ
-bác sĩ vừa đổi thuốc- anh cũng không có nói dối cô chỉ là không nói sự thật thôi. Đã bao lâu em không uống thuốc kia rồi- anh đột nhiên lo lắng nếu gần đây cô uống thuốc đó sợ ảnh hưởng đến thai nhi
-em không có uống lần nào trừ mấy hôm ấy- cô uống xong thuốc,
-tốt rồi! uống sữa này đi- anh đưa cho cô cốc sữa
-…- anh nhìn cô cầu khẩn- em không uống được không?- cô cầu khẩn thật rồi
-Ngoan, em chỉ uống một chút thôi- anh sủng nịnh
-* lắc đầu nguầy nguậy*, ánh mắt bi thương. Thực tình cô cực kì ghét món sữa này đi
-Em muốn anh buồn sao- anh cũng nhìn ánh mắt như vậy với cô
-Em uống- cô bịt mũi uống một hơi hết nửa cốc rồi thôi. Em thực sự không thể nữa rồi- cô nhìn anh áy náy
-Ngoan- anh xoa đầu cô, anh cũng chỉ cần cô thế thôi.
Thế là từ hôm đó ngoài việc phải ngồi ba bữa cùng gia đình, hôm nào cô cũng bị anh dụ dỗ uống hai viên thuốc và nửa cốc sữa.
một vài lời của tác giả
trước hết xin lỗi các bạn vì chương đăng không đều do mình đang ôn cho em thi. Tiếp đến là vô cùng cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
Như mình đã nói, mình thực sự không có năng khiếu môn văn một chút nào luôn nhưng mà để thỏa mãn nhu cầu tưởng tượng nên mình cứ viết ra, ai đánh thuế giấc mơ của mình đâu nhỉ? Nếu các bạn đọc các truyện khác của mình đều thấy mình chỉ tập trung vào nhân vật chính mà chẳng thấy phát triển tuyến nhân vật phụ gì cả mình biết như vậy câu chuyện sẽ trở nên vô cùng nhàm chán nhưng với mình, tình yêu là chỉ có hai người thôi, tập trung vào hai người họ là quá đủ còn thế giới của những người khác thì mặc kệ đi. thật tình mình có thể nghĩ ra rất nhiều các tình huống tay ba tay bốn nhưng một phần lười viết, một phần là viết sẽ phá tan mộng uyên ương chỉ riêng hai ta của mình nên mình xin phép bỏ qua. Nếu có gì phê bình rất mong các bạn cho ý kiến, mình sẽ tiếp thu chân thành.
Xin cảm ơn các bạn và mong các bạn tiếp tục theo dõi chuyện của mình
Vào một trung tâm thương mại lớn của tập đoàn toàn cầu. Người ta nói nếu ở cái gì mà trung tâm thương mại toàn cầu không có thì chỉ có vật ấy không có trên trái đất thôi.
Để xem, quần áo ư, nếu mỗi ngày anh mặc một bộ khác nhau chắc sang năm cũng vẫn chưa hết, lại nói trong tủ của anh còn có một số thiết kế còn chưa ra mắt nữa cơ mà, bỏ qua
Giày ư, đừng làm người khác phải cười chứ. Giày của anh nhiều đến mức không còn chỗ mà để nữa rồi kìa
đồng hồ, không được. anh có quá nhiều rồi, mà cái nào cái ấy của anh đều có cái giá trên trời khủng khiếp mà cô không muốn dùng tiền trong thẻ, chỉ muốn dùng tiền lương mình mua thôi thì còn lâu mới được
Dây chuyền, có khi nào con gái quá không, tốt nhất không nên
Cứ đi đi lại lại vẫn là cô không mua được gì cho anh đi.
Đành phải từ từ tính thôi. Còn nửa tháng nữa cơ mà.
Anh biết việc mấy hôm nay cô đều không lên dùng bữa trưa cùng anh để đi xem quà tặng anh. Thật anh chỉ muốn nói cô đã là món quà tuyệt vời nhất cho anh rồi. hôm ấy chỉ cần cô nấu một bữa cơm nho nhỏ, tổ chức một sinh nhật ấm cũng cho anh chứ không cần linh đình như những năm trước của anh là được rồi. nhưng thôi, cứ để cô làm những thứ cô muốn đi.
Cuối cùng chắc cô cũng chọn được quà nên lại cùng anh dùng bữa trưa.
-Sao vậy? em còn chưa ăn chút nào mà- anh thấy cô chẳng động đũa mà lại dừng ăn trưa nên lo lắng. vốn dĩ cô không hay dùng cơm, mới dạo gần đây phải cùng anh cô mới chịu ăn một chút, mấy hôm vừa rồi lại đi tới đi lui không dùng bữa rất có thể sẽ làm bệnh đau dạ dạy tái phát
-Em không đói- cô không dám nói dạo này không ăn uống điều độ khiến bệnh đau dạ dày hình như tái phát
-Còn nói dối anh, để anh gọi bác sĩ- anh nhìn cô là có thể đoán ra
-Không sao mà, lát em sẽ uống thuốc, anh mau ăn đi- cô cười lại tiếp tục gắp đồ ăn cho anh
-Không được, nhất định phải nghỉ ngơi để bác sĩ đến khám cho em- anh quyết định.
-Không cần mà- cô vừa dọn đồ ăn, vừa nói, cái gì cũng để bác sĩ khám rất mất công đi
-Em đó, có gì phải nói cho anh ngay- anh ôm cô vỗ về.
-Vâng, anh, em buồn ngủ, anh ôm em ngủ một chút được không- cô rúc đầu vào ngực anh, dần dần ngủ
Anh còn chưa kịp trả lời đã thấy cô thở đều trong ngực mình rồi. Chắc dạo này cô phải mệt mỏi lắm đi, có lẽ anh nên giảm tần xuất quan hệ xuống rồi. Nhẹ nhàng vỗ về cô anh thấy giây phút này thật bình yên đi. Liên tiếp những hôm sau cô đều rất trẻ con đòi anh ôm ngủ trưa dù trước đó chẳng bao giờ cô ngủ trưa cả
Dạo này, cô cảm thấy mệt mỏi kinh khủng. sau khi kết thúc học kì cô nhất định phải nghỉ ngơi thoải mái mới được.
Cô biết vào ngày sinh nhật anh, gia đình đều tổ chức một bữa tiệc lớn mời đối tác, nhân viên và người thân nên tối hôm trước cô đã chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ cho anh chỉ mời thêm bố mẹ cô và hai anh em tiến thành minh huy thôi. Không nói quá nhưng có lẽ với anh bữa tiệc này còn tuyệt vời hơn cả những bữa tiệc chúc mừng sinh nhật trước mà anh nhận được. rất ấm cũng và hạnh phúc.
Tối, hai người cùng trải qua một đêm nồng nhiệt. khi đồng hồ chỉ 12 h1 phút, cô mới tặng quà cho anh
-Em là người tặng quà sinh nhật đầu tiên cho anh- cô vui cười đưa hộp quà nhỏ nhỏ trước mặt anh.- em biết anh cái gì cũng có thừa, chỉ là em mong muốn có thể tặng anh một món quà ý nghĩa tự mình làm thôi- cô nhỏ giọng như thể xấu hổ về món quà của mình
-Ngốc ạ, chỉ cần là em tặng cái gì anh cũng thích- anh ôm cô rồi giở quà. Món quà là một chiếc khan len màu xám được đan tay khá tỷ mỉ
-Là em tự đan nên có hơi xấu, anh không cần mang cũng được- cô ngượng ngùng khi thấy anh nhìn chằm chằm món quà
-Anh rất thích, nhất đinh sẽ mang nó- anh ôm cô. Anh nhìn chằm chằm vì đó là món quà mà bao ngày cô thức đêm ngồi đan, mang bao tâm tư tình cảm của cô vào trong đó, thật sự khiến anh cảm động mà. Anh hôn cô thật lâu, thật nhiều rồi mới thôi.
Hôm sinh nhật anh, cả công ty được nghỉ. Giám đốc các chi nhánh và toàn bộ nhân viên của trụ sở chính sẽ được mời dự tiệc sinh nhật anh đồng thời cũng là bữa tiệc ba anh chuyển lại chức chủ tịch cho anh. Tiệc đã được tổ chức tại khách sạn trước đây mà hai người tổ chức hôn lễ nên cách thức và tiệc diên ra khá suôn sẻ. Chỉ là hôm nay cô cũng phải đi cùng anh với tư cách là vợ của anh nên cũng khá khẩn trương. Vì sắp kết thúc kì thực tập rồi nên cũng chẳng cần phải giấu diếm gì nữa.
Giây phút anh và cô cùng đứng trên lễ đài trông lộng lẫy chẳng kém hôm cưới là bao chỉ là giờ đây ánh mắt hai người nhìn nhau đầy nhu tình chứ không lạnh nhạt như ngày ấy. Bé hải và Minh huy khi thấy cô trang điểm xinh vậy cũng cứ điên cuống bám lấy cô không rời. nhân viên khi thấy cô đứng ở vị trí tổng giám đốc phu nhân nay đã là chủ tịch phu nhân thì không khỏi bất ngờ đi. Vốn dĩ nghĩ cùng lắm cô là người tình của tổng giám đốc thôi, sẽ có lúc cô bị thất thế hoặc sẽ bị phu nhân đánh ghen tơi bời ấy vậy mà vị trí cao cao tại thượng đó lại là của cô. Mà nhìn ánh mắt lãnh huyết của anh ôn nhu nhìn cô xem, chắc chẳng có ai có được đâu nên cô mới khiến người ta càng ghen tỵ đi. Đã thế, toàn bộ người nhà của chủ tịch lại hết lòng yêu cô, cái cách họ ôm cô, nói chuyện với cô trong bữa tiệc thì đã biết rồi.
Nhưng quả thực gần đây cô rất mẫn cảm với chỗ nhiều người, chỉ cần có nhiều người ngay lập tức sẽ nôn nao khó chịu. Cố gắng đi cùng anh tiếp chục bàn đối tác đã khiến cô không thể cố gắng được nữa, anh thấy mặt mày cô tái mét đi vào nhà vệ sinh thì cũng thật lo lắng. Anh tiếp mọi người mà lo lắng không yên, chợt có người chạy vào với gương mặt hốt hoảng thì thầm vào tai anh, anh nghe xong cau mày lại vội vàng thông báo cho người nhà rồi gọi bác sĩ đến khách sạn.Sau khi nhận lời mừng của mọi người cũng vội vã chạy đến nơi cô đang nghỉ ngơi giao khách cho người nhà và thư kí tiếp nốt, khi anh lên thì bác sĩ gia đình đang khám cho cô
- Bệnh của cô ấy lại nghiêm trọng hơn sao?- anh lại gần vuốt tóc cô hỏi
-Đúng vậy, dạo gần đây cô ấy ăn uống không tốt sao- bác sĩ hỏi’
-Đúng- anh nhìn cô lo lắng
-Cần phải chú ý tới cô ấy hơn. Bệnh dạ dày của cô ấy lại tái phát, quan trọng hơn là…- bác sĩ ngập ngừng
-Lại còn gì nữa- anh nhìn bác sĩ không khỏi bực mình có gì cứ úp úp mở mở
-Chúc mừng cậu chủ sắp được lên chức- bác sĩ nói
-Cô ấy thế này chúc mừng nỗi gì, mà tôi đã lên chức rồi lien quan gì đến ông- anh tức giận ông bác sĩ già này không thấy cô đang ngất đi hay sao mà còn chúc mừng lên chức
-Dạ, không phải, là chúc mừng cậu sắp thành cha, cô chủ đã mang thai 2 tháng rồi
-…- anh không phản ứng được luôn
-Cậu chủ, cậu chủ- bác sĩ thấy anh ngơ người thì gọi anh
-Còn không mau xem cô ấy và đứa bé có sao không?- anh vui quá hóa ngốc rồi, không phải bác sĩ vừa khám rồi sao mà còn bắt người ta khám tiếp
-Dạ, tôi vừa khám rồi, cô chủ chỉ là mệt bình thường nhưng vì không ăn uống bình thường nên thai nhi có phần hơi yếu khiến thân thể càng mệt mỏi hơn- bác sĩ nói
-Vậy cần làm sao?- anh kích động
-Cô ấy nghén khác mọi người nên khó ăn nên cần uống thêm thuốc và sữa để bồi bổ, đồng thời không thể uống thuốc dạ dày trong thời gian này nên để tránh đau dạ dày còn cần phải ăn dung bữa- bác sĩ tiếp tục
-Còn không mau làm đi- anh quát rồi sai người tiến bác sĩ về. bác sĩ nghĩ găp cậu chủ như anh cũng có anh tim ông bệnh mất.
Anh vuốt ve khuôn mặt cô rồi hôn cô thật nhẹ. Hôm qua cô đã tặng anh một món quà thật ấm áp, hôm nay cô lại tặng anh một sinh mệnh để tạo thành một gia đình hoàn chỉnh.
Anh không đánh thức cô, chỉ sai người bên ngoài canh chừng cẩn thận rồi xuống tiếp tục bữa tiệc. mọi người thấy anh quay lại cũng yên tâm hơn. Người nhà đến hỏi thăm xem cô thế nào, anh thì thầm vào tai họ những gì mình vừa nghe khiến cả nhà vui lên, ông anh còn cười thật sảng khoái đi. Đến anh băng lãnh vậy mà cũng mỉm một nụ cười tuyệt mĩ cùng người nhà. Người ngoài nhìn vào không biết có chuyện gì nhưng thấy gia đình chủ tịch vui như vậy hẳn là chuyện tốt đi.
Khi cô tỉnh dậy đã là tối rồi, cô đang nằm trên giường ở nhà mình. Lúc tỉnh dậy thấy cả nhà anh và bố mẹ cô đang ở đó rồi
-Tiệc mừng kết thúc rồi sao? Con lại làm mọi người lo lắng rồi- cô ngồi dậy, anh đến đỡ cô dựa vào ngực mình
-Không sao, không sao- ông anh cười xoa đầu cô
-Con đó, lớn rồi mà vẫn để mọi người lo- mẹ cô mắng yêu
-Chồng con lo cho con lắng đó- bố cô cũng nói. Quả thực khi thấy con rể rời cả bữa tiệc để xem con ông thế nào ông đã rất cảm động đi
-Xin lỗi- cô ngẩng đầu nhìn anh thành khẩn
-Phạt em không được đi thực tập nữa, mất công lại bị ốm- anh không muốn cô biết cô đang mang thai bởi vì muốn cô cự tự tự nhiên nhiên hoạt động theo ý mình, chỉ cần giảm bớt lượng công việc của cô thôi
-ừm, nhưng anh phải cấp giấy thực tập để em gửi cho trường- cô nhanh chóng chấp nhận vì dù gì mọi người cũng biết thân phận của cô rồi, cô không muốn để mọi người khó xử.
-con đó, cần chăm sóc mình tốt hơn mới được- mẹ anh nhìn cô đau lòng
-từ giờ, mỗi ngày đều phải về ăn cơm với cả nhà- ông anh muốn đảm bảo chuyện này sẽ không diễn ra lần nữa
-vâng
thế là mọi người cứ ra sức dặn dó, cô thì ra sức vâng dạ nhưng tuyệt đối họ không nói cho cô biết mình mang thai mà cô cũng chẳng biết luôn
-em uống thuốc đi- anh đưa hai viên thuốc bổ dưỡng thai cho cô
-không phải thuốc ngày trước ạ?- cô nhìn thấy viên thuốc lạ lạ
-bác sĩ vừa đổi thuốc- anh cũng không có nói dối cô chỉ là không nói sự thật thôi. Đã bao lâu em không uống thuốc kia rồi- anh đột nhiên lo lắng nếu gần đây cô uống thuốc đó sợ ảnh hưởng đến thai nhi
-em không có uống lần nào trừ mấy hôm ấy- cô uống xong thuốc,
-tốt rồi! uống sữa này đi- anh đưa cho cô cốc sữa
-…- anh nhìn cô cầu khẩn- em không uống được không?- cô cầu khẩn thật rồi
-Ngoan, em chỉ uống một chút thôi- anh sủng nịnh
-* lắc đầu nguầy nguậy*, ánh mắt bi thương. Thực tình cô cực kì ghét món sữa này đi
-Em muốn anh buồn sao- anh cũng nhìn ánh mắt như vậy với cô
-Em uống- cô bịt mũi uống một hơi hết nửa cốc rồi thôi. Em thực sự không thể nữa rồi- cô nhìn anh áy náy
-Ngoan- anh xoa đầu cô, anh cũng chỉ cần cô thế thôi.
Thế là từ hôm đó ngoài việc phải ngồi ba bữa cùng gia đình, hôm nào cô cũng bị anh dụ dỗ uống hai viên thuốc và nửa cốc sữa.
một vài lời của tác giả
trước hết xin lỗi các bạn vì chương đăng không đều do mình đang ôn cho em thi. Tiếp đến là vô cùng cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
Như mình đã nói, mình thực sự không có năng khiếu môn văn một chút nào luôn nhưng mà để thỏa mãn nhu cầu tưởng tượng nên mình cứ viết ra, ai đánh thuế giấc mơ của mình đâu nhỉ? Nếu các bạn đọc các truyện khác của mình đều thấy mình chỉ tập trung vào nhân vật chính mà chẳng thấy phát triển tuyến nhân vật phụ gì cả mình biết như vậy câu chuyện sẽ trở nên vô cùng nhàm chán nhưng với mình, tình yêu là chỉ có hai người thôi, tập trung vào hai người họ là quá đủ còn thế giới của những người khác thì mặc kệ đi. thật tình mình có thể nghĩ ra rất nhiều các tình huống tay ba tay bốn nhưng một phần lười viết, một phần là viết sẽ phá tan mộng uyên ương chỉ riêng hai ta của mình nên mình xin phép bỏ qua. Nếu có gì phê bình rất mong các bạn cho ý kiến, mình sẽ tiếp thu chân thành.
Xin cảm ơn các bạn và mong các bạn tiếp tục theo dõi chuyện của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.