Chương 20: Yêu Em
Muathubuon
29/03/2016
5 tháng nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm. mùa hạ lại
đến, mấy hôm nay cô bận tối mặt tối mũi làm tiểu luận các môn. Có hôm cô còn phải thức cả đêm làm bài. Anh thấy cô không ngủ nên cũng không có
ra khỏi phòng làm việc, cũng chỉ im lặng làm việc của mình.
Ai nói học đại học nhàn nhã thì đó chính là nói láo. Cô đây làm bài mấy ngày không nghỉ mà còn chưa xong này. Thật khủng khiếp! – cô buồn bực trong phòng tắm một mình rồi tự thiếp đi lúc nào không biết.
Anh thấy cô mãi không có ra nên có hơi sốt ruột, đợi thêm ba mươi phút nữa mà không có ra anh tới gõ cửa phòng tắm lại không thấy ai trả lời liền lấy khóa mở cửa ra.
Trước mắt anh là cô đang gối đầu vào tay trên thành bồn tắm ngủ li bì. Thật là không cố ý nhưng cái gì không cần nhìn anh cũng đã nhìn hết rồi. thân hình thon thả, làn da trắng mịn màng… khiến nhiều người khác say mê, có lẽ anh cũng không ngoại lệ đi. Anh trước giờ đều không có ngủ cùng giường với cô bởi một là sợ cô khó ngủ, hai là sợ nhìn thấy cái điệu bộ dễ thương lúc ngủ của cô anh không có kiềm chế được. nói gì thì nói anh cũng là đàn ông mà
Mau chóng bế cô trở lại phòng ngủ, cô cứ như lúc say rượu lại vùi đầu vào lồng ngực anh mà tìm sự ấm áp. Nói thật chứ lúc này anh mà không có phản ứng gì thì một là anh bị gay nếu không thì cũng là yếu sinh lý chứ làm quái gì có người đán ông bình thường nào nhìn thấy đứa con gái đẹp lại lõa thể như cô lại không làm điều cần làm. Cũng may, anh làngười có lí trí vả lại một khi chưa xác định quan hệ với cô chắc chắn sẽ không làm gì có lỗi với cô nên anh mới có thể kiềm chế dục vọng của mình.
Không thể hiểu được là cô quá ngây thơ hay quá tự tin vào khả năng tự làm việc của mình khi ngủ mà sang hôm sau khi tỉnh dậy thấy mình đã ăn mặc chỉnh tề trên giường cô chỉ thầm phục khả năng mộng du của mình quá đỉnh thôi. Chết với cô mất.
Ai, đã cuối năm cô cũng thường xuyên phải đến trường để tổng kết mấy cái hoạt động đoàn đội hơn. Dù có nói cô ngu ngốc hay bình thường nhưng nhờ sự nhiệt tình, tận tâm của mình nên ai cũng bầu cô làm bí thư đoàn, dẫu không muốn thì mây ngày này cô cũng phải đến trường hoàn thành nốt thôi.
Thông tin các hoạt động của cô anh nắm khá rõ. Không phải cố ý gì đâu chỉ là anh cần điều tra rõ ràng để có thể bảo vệ cô chu toàn nhất thôi. Vả lại việc có vệ sĩ cải trang vào trường theo dõi rồi báo cáo các hoạt động của cô cho anh đã diễn ra từ khá lâu lâu. Trước đây khi mới bắt đầu anh không có ý định gì, mỗi ngày chỉ có mấy tin nhắn của vệ sĩ nói cô vẫn an toàn và một số hoạt động của cô trên trường. thời gian sau anh quan tâm nhiều hơn về cô nên thỉnh thoảng có gửi ảnh kèm theo báo cáo hoạt động. thực tình thấy được cô ở trường như thế này anh có cảm giác vui vui.
Ai cha, mấy hôm nay công ty anh ai ai nhìn thấy anh cũng cố gắng cúi đầu xuống càng thấp càng tốt vì ngày thường nếu anh chỉ lạnh lùng thôi thì không sao nhưng giờ anh còn có dấu hiệu giết người nữa kìa. Dù anh có kiềm chế thế nào thì trong lời nói và khuôn mặt của anh cũng có biểu hiện của sự giận dữ mà trước giờ mọi người chưa bao giờ gặp qua. Mà nguyên nhân đơn giản thôi, chỉ là mấy ngày nay anh chỉ toàn nhận được ảnh cô tươi cười vui vẻ với một nam sinh khác, anh không giận sao được. thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô đường đường là vợ của anh thì có lý nào lại có thể vui vẻ với một người khác, làm gì có người chồng nào lại cao thượng đến mức ấy chứ. Thế anh cũng mới biết thì ra anh đã để cô vào trong trái tim mình rồi, nếu cô đi ra thì trái tim anh trở nên hoàn toàn trống rỗng. Với anh, cô giờ mới là người của hiện tại cần anh bảo vệ và yêu thương. Anh có lẽ nên thẳng thắn với cô.
Anh tan sở buổi chiều, đưa xe đến cổng trường đợi cô.
Nhíu mày, nhíu mày hơn, nhíu mày nữa… anh đang giận. nhìn thì nhìn nhiều rồi nhưng chỉ là qua ảnh thôi giờ thì anh đã tận mắt chứng kiến cô đang cười tươi như hoa với thằng con trai bên cạnh. Anh đang giận mà cũng có thể là đang ghen vì cô chưa bao giờ cười tươi như thế với anh khi mà hai người ở riêng với nhau.
Cái gì thế kia? Tên con trai kia đang chạm vào tay cô ư?- anh lập tức nguyền rủa mấy tên vệ sĩ đâu mà không ra giúp cô để cho người khác đụng chạm vào cô thế kia. Rơi giấy tờ là có thể lợi dụng sờ mó người khác như thế sao. Thật đáng chết. Mà cái tên đàn em của anh đâu rồi không cho tên kia một phát kim tê đi. Lần này gặp tên đàn em đó phải ra chỉ thị mới mấy được.
Anh nhanh chóng sai người đến thông báo cho cô là anh đến đón cô về để giải quyết tên con trai đang đi cùng cô kia, tốt nhất không nên để họ gần nhau một chút nào nữa. Cô chỉ là của một mình anh thôi, hứ
-Sao anh lại đón em vậy- cô không tự nhiên cười khi nói chuyện với anh
-Tôi không nên đến?- anh vẫn giận chuyện vừa nãy
-Không, không phải- anh đến cô vui còn không kịp nhưng nếu như vậy cô càng khó để quên anh hơn thôi. Cô đang trong quá trình cố gắng xa anh, chuẩn bị cho ngày nào đó khi rời xa anh cô sẽ không quá đau lòng
-Người đi cùng em là… ?- anh nhất quyết muốn xác định, anh cũng không phải là người không hiểu đạo lý, có gì thì cũng nên hỏi rõ đầu đuôi đi
-À, là đàn anh của em, anh ấy sắp ra trường nên đang bàn giao lại việc cho em- cô cũng không muốn anh hiểu lầm một chút gì cả
-Nhưng em cười vui quá đấy- anh ghen thật rồi
-Dạ???- cô không rõ ý tứ trong lời nói của anh
-Em chưa bao giờ cười vói tôi như vậy khi chỉ có hai chúng ta
-Hả???- cô ngạc nhiên trong lòng nhưng im lặng không nói gì. Xe dừng lại ở một khu đồng cỏ rộng rãi, anh kéo cô xuống ra hiệu cho đám vệ sĩ không cần đi theo. Kéo cô trong lòng đầy mơ hồ đi theo
-Em thích cậu ta? – anh tiếp tục câu hỏi vừa nãy
-…..
-Em chán ghét tôi đến vậy sao?
-….- đây là người luôn lạnh lùng mà hang ngày mình thấy ư- anh ấy đang giận dữ ư? Vì điều gì- cô miên man suy nghĩ
-Nói cho em biết, em đã là vợ của tôi nên đừng bao giờ mơ tưởng người khác- nói xong anh giận dữ lao vào hôn cô một cách mạnh bạo. cô càng đẩy ra anh càng bộc phát tính sở hữu của mình càng hôn cô mạnh bạo. Anh không muốn mất cô, anh không muốn cô cười với người khác, giờ anh mới nhận ra cô đã đi vào trái tim anh từ bao giờ
-Bốp- cô dùng hết sức bình sinh, tát anh một cái thật mạnh. Không phải vì anh hôn cô mà là tại sao anh lại như vậy.
-…. Anh nhìn cô, hình như cô chán ghét anh mất rồi.
-Sao anh lại làm thế với em. Anh có biết anh càng làm thế em sẽ lại càng ôm hi vọng, càng ích kỉ muôn bên anh, càng không thể xa anh mà tác thành cho anh không- cô hét lên. Cũng may đám vệ sĩ lúc này tít đằng xa nên không biết hai người đang tranh cãi.
-Em chẳng thích ai cả, em chỉ thích anh thôi nhưng anh có bao nhiêu lạnh lùng, chẳng bao giờ thèm cười với em. Em biết anh dành tình cảm cho người khác rồi nên em cũng không dám ôm hi vọng nhiều. em không dám cười với anh, không dám tự nhiên với anh vì em sợ em sẽ càng yêu anh, lúc xa anh em sẽ không chịu nổi mất- cô ủy khuất khóc lóc mà nói tất cả. mỗi lần ở cùng anh em đều rất vui vì chúng ta có thể ở chung với nhau nhưng nỗi sợ mất anh, xa anh còn lớn hơn nhiều.- cô ngồi sụp xuống khóc lóc để anh một mình ngẩn ngơ, thì ra chính anh khiến cô trở nên buồn như vậy, chình anh mới là người làm cô đau lòng
-Vậy nên, anh đừng khiến em hiểu lầm nữa- cô lau lau nước mắt rồi định chạy đi nhưng anh đã kịp kéo cô vào lòng. Ôm cô ghì cô vào lồng ngực của mình để cô thoải mái là khóc.
-Khóc nốt lần này rồi từ giờ cười thật tươi với anh được không?- anh nhẹ nhàng xoa đầu cô ôn nhu mà nói
-Sao?- cô ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh giờ không lạnh lung, không giận như lúc trước mà đầy dịu dàng, cưng chiều nhìn cô
-Từ giờ, anh sẽ không lạnh lùng nữa, sẽ cười với em để em yêu anh được không?- anh vừa lau nước mắt trên mặt cô vừa dỗ dành
-Dạ?- cô vẫn không hiểu chuyện gì đã diễn ra
-Từ giờ, cứ tiếp tục yêu anh được không?-anh dụ dỗ
-Là anh nói, anh thích em?- cô ngơ ngác hỏi lại
-ừ. Thích em, yêu em- anh đáp rồi cúi xuống hôn cô. Cô đang ngẩn ngơ trong ngạc nhiên và hạnh phúc nên cứ sững sờ vậy.
“ đoàng!”- đáng chết đáng lúc người ta say mê thì cái gì xảy ra thế, anh nhanh chóng phản ứng nên vật thể bay với sức sát thương kinh hoàng kia chỉ làm cánh tay của anh chảy một chút máu. Ngay lập tức , một loạt tiếng súng vang lên, anh nhanh nhẹn ôm cô đang hoảng sợquay vài vòng nên tránh được không ít đạn. đám vệ sĩ thấy tiếng súng vội vã chạy ra nhưng nhanh chòng bị hạ gục, có lẽ họ chỉ có thể làm vệ sĩ cho anh ở thế giới nổi thôi.
-Đại ca, bắt lấy- ngay lúc đó một thanh niên khác cùng với một đoàn người ném về phía anh một khẩu súng, anh bắt lấy chuẩn xác rồi hai bên kịch liệt bắn nhau. Nói thì bảo chém gió làm gì có chỗ nào súng nổ ầm ầm mà người ta không biết nhưng thực tình chỗ này là địa bàn của anh, người thường không bao giờ đặt chân vào được chỉ một vài đối thủ dày công tính toán mới có thể tiếp cận được. Dạo này anh không ở tổ chức nhiều vả lại lại để tâm quá nhiều về cô nên đã tạo cơ hội cho đối thủ của mình tiếp cận.
Anh một tay bị thương vẫn ôm cô, tay còn lại không ngừng xả đạn, phía ngoài còn được mấy người yểm trợ, với thế lực đông hơn bọn người đầu têu nhanh chóng gạ gục. Có lẽ máu chảy rất nhiều nên anh hơi mất sức, ngồi gục xuống.
-Đại ca, anh không sao chứ- lão tứ- người vừa ném súng cho anh chạy vội đến phía anh, những người còn lại cũng mau chóng đến một tiếng lo lắng “ đại ca”
-Anh- cô không nói gì, chỉ khóc nhìn anh, tại cô đã hại anh.
-Không sao, chỉ là chảy hơi nhiều máu, gắp đạn ra khâu vào là không sao- anh thông báo với mọi người rồi nhìn cô trấn an, nhất định đã làm cô sợ
-Là lỗi của em- cô òa khóc
-Không sao, không đau mà- anh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Cô thấy anh chảy máu như vậy còn tâm trạng gì mà tận hưởng sự dịu dàng đó của anh cơ chứ. Cô bối rối đưa tay giữ chặt chỗ bị thương của anh mong nó không chảy máu nữa. lão tứ cùng đám người bên cạnh mau chóng nhặt cằm của mình để đưa anh đi xử lý vết thương đã chứ cứ đứng há mồm nhìn cảnh tượng lạ lùng này thì đại ca của họ hết máu mất
-Mau gọi thiên Quang nhị ca đến căn cứ- lão tứ ra lệnh rồi đỡ anh lên xe, cô lật đật chạy theo sau, mấy tên vệ sĩ thường đi theo anh được đưa tới bệnh viện.
Xe chạy vào sâu trong căn cứ khoảng 30 phút thì đến căn biệt thực rộng trong rừng.mọi người mau chóng đỡ anh vào nhà rồi ấn nút gì đó đưa anh xuống tầng hầm rộng rãi phía dưới. họ không để ý cô nước mắt nước mũi tèm lem đi cùng mà cũng vì đại ca của họ không cản nên họ cứ để cô đi phía sau.
-Chuyện gì vậy- một thanh niên mặc áo blue vội vã
-Đại ca bị thương – lão tứ ngắn gọn
-May là không nặng lắm- thiên quang xem xét rồi nhanh chóng tiến hành mổ, gắp đạn, khâu lại vết thương cho anh. Không biết do quen với việc này rồi hay anh vốn lãnh cảm nên trong suốt quá trình mặt anh vẫn lạnh như bang không chút gì là đau đớn.
Sau khi xử lí xong vết thương, mọi người mới để ý đến cô gái trên người dính đầy máu, nước mắt tèm lem, lo lắng không ngừng nhưng vẫn toát lên vẻ rất xinh đẹp đứng gần đó
-Vị này là?- thiên quang ngần ngừ, từ trước đến giờ chưa từng có nữ nhân được đưa đến trong khu này chứ đừng nói là xuống tận mật đạo bí mật này. Mà cô gái này trên mặt thập phần lo lắng cho đại ca của họ nên chắc là chị dâu của họ đi
-Chị dâu- lão tứ thay anh trả lời
-Mọi người là…- cô lúc này mới thoát khỏi sự sợ hãi vừa nãy nhưng lại có bao nhiêu nỗi nghi ngờ khác
-Đàn em của anh- lần này anh mở lời.
-Vậy anh là…. Cụm từ “ xã hội đen” khiến cô không thể mở lời được
-Chỉ là tổ chứ của thế giới ngầm thôi- anh nhàn nhạt trả lời. anh nghĩ chắc cô cũng như những người khác khi biết anh trong thế giới ngầm cũng sẽ sợ mà chán ghét anh. Thật không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy thôi
-Những người vừa nãy là…- cô lại hỏi
-Đối thủ- anh chỉ ngắn gọn những cũng rất rõ ràng
-Chị dâu, thực ra chúng em..- lão tứ nhìn thấy biểu hiện của anh đối với cô cũng biết phần nào tình cảm của họ. anh thực chỉ muốn nói tổ chức của họ làm việc cho chính nghĩa, giúp chính phủ trị tham quan chứ không có giết người không chớp mắt, tránh để cô sợ mà rời bỏ đại ca của họ, thật lâu rồi đại ca của họ mới tìm được người để anh yêu thương nhưng chưa kịp giải thích anh đã ngăn lại không cần nói bởi anh không muốn cô vì mình mà suy nghĩ
-Có nhiều không?- cô nhìn anh hỏi
-À – anh muốn trả lời nhưng không biết cô muốn hỏi nhiều cái gì
-Có nhiều kẻ thù không? Có nhiều nguy hiểm không?
-Như em thấy chuyện này là bình thường. ngừng một lúc anh tiếp tục- nếu em sợ chúng ta sẽ ly hôn, anh vẫn sẽ cho người bảo vệ em- anh cho cô lựa chọn cuộc sống mới
-Em sợ, tất nhiên là sợ rồi, nếu như anh bị làm sao thì em làm sao mà sống tiếp đây- cô chạy đến ôm chặt lấy anh khiến lão tứ và thiên quang ngạc nhiên vô cùng. Có một cô gái còn lo cho đại ca họ hơn cả bản thân cô ấy, không vui sao được
-Á! – anh nhẹ kêu khi cô chạm vào vết thương của anh
-Em xin lỗi, em xin lỗi. tại em, tại em- cô luống cuống
-Không sao. Em biết anh là người xấu cũng vẫn thích anh sao?
-ừ- cô cười thật hạnh phúc. Anh là người tốt cũng tốt, là người xấu cũng tốt, em là yêu anh, là thích anh thật nhiều nên mong anh đừng có không cần em, đừng có ly hôn em- cô cười nhưng nước mắt chảy ra
-sẽ không đâu- anh dịu dàng lau nước mắt cho cô khiến hai thủ lĩnh cấp cao từ nãy đến giờ đứng đó ngây ngốc nhìn vị đại ca này của họ. lần đầu tiên thấy biểu hiện này của đại ca thật vi diệu quá. Không ngờ một người lạnh lùng quyết đoán lại có thể dịu dàng như vậy.
-a. anh bị vậy nếu về nhà sẽ làm mọi người lo lắng- giờ cô mới thật bình tĩnh
-chúng ta sẽ ra biệt thự ngoại ô của anh ở vài hôm- anh đề nghị
-để bọn em đưa anh về- lão tứ và thiên quang nói
-không cần, cử vài anh em là được rồi, hai người giải quyết đám người kia đi- nói xong anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Cô gọi điện về nhà xin phép bố mẹ nói hai người muốn đi chơi đâu đó khiến cả nhà vui vẻ không ngờ.
Ai nói học đại học nhàn nhã thì đó chính là nói láo. Cô đây làm bài mấy ngày không nghỉ mà còn chưa xong này. Thật khủng khiếp! – cô buồn bực trong phòng tắm một mình rồi tự thiếp đi lúc nào không biết.
Anh thấy cô mãi không có ra nên có hơi sốt ruột, đợi thêm ba mươi phút nữa mà không có ra anh tới gõ cửa phòng tắm lại không thấy ai trả lời liền lấy khóa mở cửa ra.
Trước mắt anh là cô đang gối đầu vào tay trên thành bồn tắm ngủ li bì. Thật là không cố ý nhưng cái gì không cần nhìn anh cũng đã nhìn hết rồi. thân hình thon thả, làn da trắng mịn màng… khiến nhiều người khác say mê, có lẽ anh cũng không ngoại lệ đi. Anh trước giờ đều không có ngủ cùng giường với cô bởi một là sợ cô khó ngủ, hai là sợ nhìn thấy cái điệu bộ dễ thương lúc ngủ của cô anh không có kiềm chế được. nói gì thì nói anh cũng là đàn ông mà
Mau chóng bế cô trở lại phòng ngủ, cô cứ như lúc say rượu lại vùi đầu vào lồng ngực anh mà tìm sự ấm áp. Nói thật chứ lúc này anh mà không có phản ứng gì thì một là anh bị gay nếu không thì cũng là yếu sinh lý chứ làm quái gì có người đán ông bình thường nào nhìn thấy đứa con gái đẹp lại lõa thể như cô lại không làm điều cần làm. Cũng may, anh làngười có lí trí vả lại một khi chưa xác định quan hệ với cô chắc chắn sẽ không làm gì có lỗi với cô nên anh mới có thể kiềm chế dục vọng của mình.
Không thể hiểu được là cô quá ngây thơ hay quá tự tin vào khả năng tự làm việc của mình khi ngủ mà sang hôm sau khi tỉnh dậy thấy mình đã ăn mặc chỉnh tề trên giường cô chỉ thầm phục khả năng mộng du của mình quá đỉnh thôi. Chết với cô mất.
Ai, đã cuối năm cô cũng thường xuyên phải đến trường để tổng kết mấy cái hoạt động đoàn đội hơn. Dù có nói cô ngu ngốc hay bình thường nhưng nhờ sự nhiệt tình, tận tâm của mình nên ai cũng bầu cô làm bí thư đoàn, dẫu không muốn thì mây ngày này cô cũng phải đến trường hoàn thành nốt thôi.
Thông tin các hoạt động của cô anh nắm khá rõ. Không phải cố ý gì đâu chỉ là anh cần điều tra rõ ràng để có thể bảo vệ cô chu toàn nhất thôi. Vả lại việc có vệ sĩ cải trang vào trường theo dõi rồi báo cáo các hoạt động của cô cho anh đã diễn ra từ khá lâu lâu. Trước đây khi mới bắt đầu anh không có ý định gì, mỗi ngày chỉ có mấy tin nhắn của vệ sĩ nói cô vẫn an toàn và một số hoạt động của cô trên trường. thời gian sau anh quan tâm nhiều hơn về cô nên thỉnh thoảng có gửi ảnh kèm theo báo cáo hoạt động. thực tình thấy được cô ở trường như thế này anh có cảm giác vui vui.
Ai cha, mấy hôm nay công ty anh ai ai nhìn thấy anh cũng cố gắng cúi đầu xuống càng thấp càng tốt vì ngày thường nếu anh chỉ lạnh lùng thôi thì không sao nhưng giờ anh còn có dấu hiệu giết người nữa kìa. Dù anh có kiềm chế thế nào thì trong lời nói và khuôn mặt của anh cũng có biểu hiện của sự giận dữ mà trước giờ mọi người chưa bao giờ gặp qua. Mà nguyên nhân đơn giản thôi, chỉ là mấy ngày nay anh chỉ toàn nhận được ảnh cô tươi cười vui vẻ với một nam sinh khác, anh không giận sao được. thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô đường đường là vợ của anh thì có lý nào lại có thể vui vẻ với một người khác, làm gì có người chồng nào lại cao thượng đến mức ấy chứ. Thế anh cũng mới biết thì ra anh đã để cô vào trong trái tim mình rồi, nếu cô đi ra thì trái tim anh trở nên hoàn toàn trống rỗng. Với anh, cô giờ mới là người của hiện tại cần anh bảo vệ và yêu thương. Anh có lẽ nên thẳng thắn với cô.
Anh tan sở buổi chiều, đưa xe đến cổng trường đợi cô.
Nhíu mày, nhíu mày hơn, nhíu mày nữa… anh đang giận. nhìn thì nhìn nhiều rồi nhưng chỉ là qua ảnh thôi giờ thì anh đã tận mắt chứng kiến cô đang cười tươi như hoa với thằng con trai bên cạnh. Anh đang giận mà cũng có thể là đang ghen vì cô chưa bao giờ cười tươi như thế với anh khi mà hai người ở riêng với nhau.
Cái gì thế kia? Tên con trai kia đang chạm vào tay cô ư?- anh lập tức nguyền rủa mấy tên vệ sĩ đâu mà không ra giúp cô để cho người khác đụng chạm vào cô thế kia. Rơi giấy tờ là có thể lợi dụng sờ mó người khác như thế sao. Thật đáng chết. Mà cái tên đàn em của anh đâu rồi không cho tên kia một phát kim tê đi. Lần này gặp tên đàn em đó phải ra chỉ thị mới mấy được.
Anh nhanh chóng sai người đến thông báo cho cô là anh đến đón cô về để giải quyết tên con trai đang đi cùng cô kia, tốt nhất không nên để họ gần nhau một chút nào nữa. Cô chỉ là của một mình anh thôi, hứ
-Sao anh lại đón em vậy- cô không tự nhiên cười khi nói chuyện với anh
-Tôi không nên đến?- anh vẫn giận chuyện vừa nãy
-Không, không phải- anh đến cô vui còn không kịp nhưng nếu như vậy cô càng khó để quên anh hơn thôi. Cô đang trong quá trình cố gắng xa anh, chuẩn bị cho ngày nào đó khi rời xa anh cô sẽ không quá đau lòng
-Người đi cùng em là… ?- anh nhất quyết muốn xác định, anh cũng không phải là người không hiểu đạo lý, có gì thì cũng nên hỏi rõ đầu đuôi đi
-À, là đàn anh của em, anh ấy sắp ra trường nên đang bàn giao lại việc cho em- cô cũng không muốn anh hiểu lầm một chút gì cả
-Nhưng em cười vui quá đấy- anh ghen thật rồi
-Dạ???- cô không rõ ý tứ trong lời nói của anh
-Em chưa bao giờ cười vói tôi như vậy khi chỉ có hai chúng ta
-Hả???- cô ngạc nhiên trong lòng nhưng im lặng không nói gì. Xe dừng lại ở một khu đồng cỏ rộng rãi, anh kéo cô xuống ra hiệu cho đám vệ sĩ không cần đi theo. Kéo cô trong lòng đầy mơ hồ đi theo
-Em thích cậu ta? – anh tiếp tục câu hỏi vừa nãy
-…..
-Em chán ghét tôi đến vậy sao?
-….- đây là người luôn lạnh lùng mà hang ngày mình thấy ư- anh ấy đang giận dữ ư? Vì điều gì- cô miên man suy nghĩ
-Nói cho em biết, em đã là vợ của tôi nên đừng bao giờ mơ tưởng người khác- nói xong anh giận dữ lao vào hôn cô một cách mạnh bạo. cô càng đẩy ra anh càng bộc phát tính sở hữu của mình càng hôn cô mạnh bạo. Anh không muốn mất cô, anh không muốn cô cười với người khác, giờ anh mới nhận ra cô đã đi vào trái tim anh từ bao giờ
-Bốp- cô dùng hết sức bình sinh, tát anh một cái thật mạnh. Không phải vì anh hôn cô mà là tại sao anh lại như vậy.
-…. Anh nhìn cô, hình như cô chán ghét anh mất rồi.
-Sao anh lại làm thế với em. Anh có biết anh càng làm thế em sẽ lại càng ôm hi vọng, càng ích kỉ muôn bên anh, càng không thể xa anh mà tác thành cho anh không- cô hét lên. Cũng may đám vệ sĩ lúc này tít đằng xa nên không biết hai người đang tranh cãi.
-Em chẳng thích ai cả, em chỉ thích anh thôi nhưng anh có bao nhiêu lạnh lùng, chẳng bao giờ thèm cười với em. Em biết anh dành tình cảm cho người khác rồi nên em cũng không dám ôm hi vọng nhiều. em không dám cười với anh, không dám tự nhiên với anh vì em sợ em sẽ càng yêu anh, lúc xa anh em sẽ không chịu nổi mất- cô ủy khuất khóc lóc mà nói tất cả. mỗi lần ở cùng anh em đều rất vui vì chúng ta có thể ở chung với nhau nhưng nỗi sợ mất anh, xa anh còn lớn hơn nhiều.- cô ngồi sụp xuống khóc lóc để anh một mình ngẩn ngơ, thì ra chính anh khiến cô trở nên buồn như vậy, chình anh mới là người làm cô đau lòng
-Vậy nên, anh đừng khiến em hiểu lầm nữa- cô lau lau nước mắt rồi định chạy đi nhưng anh đã kịp kéo cô vào lòng. Ôm cô ghì cô vào lồng ngực của mình để cô thoải mái là khóc.
-Khóc nốt lần này rồi từ giờ cười thật tươi với anh được không?- anh nhẹ nhàng xoa đầu cô ôn nhu mà nói
-Sao?- cô ngừng khóc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh giờ không lạnh lung, không giận như lúc trước mà đầy dịu dàng, cưng chiều nhìn cô
-Từ giờ, anh sẽ không lạnh lùng nữa, sẽ cười với em để em yêu anh được không?- anh vừa lau nước mắt trên mặt cô vừa dỗ dành
-Dạ?- cô vẫn không hiểu chuyện gì đã diễn ra
-Từ giờ, cứ tiếp tục yêu anh được không?-anh dụ dỗ
-Là anh nói, anh thích em?- cô ngơ ngác hỏi lại
-ừ. Thích em, yêu em- anh đáp rồi cúi xuống hôn cô. Cô đang ngẩn ngơ trong ngạc nhiên và hạnh phúc nên cứ sững sờ vậy.
“ đoàng!”- đáng chết đáng lúc người ta say mê thì cái gì xảy ra thế, anh nhanh chóng phản ứng nên vật thể bay với sức sát thương kinh hoàng kia chỉ làm cánh tay của anh chảy một chút máu. Ngay lập tức , một loạt tiếng súng vang lên, anh nhanh nhẹn ôm cô đang hoảng sợquay vài vòng nên tránh được không ít đạn. đám vệ sĩ thấy tiếng súng vội vã chạy ra nhưng nhanh chòng bị hạ gục, có lẽ họ chỉ có thể làm vệ sĩ cho anh ở thế giới nổi thôi.
-Đại ca, bắt lấy- ngay lúc đó một thanh niên khác cùng với một đoàn người ném về phía anh một khẩu súng, anh bắt lấy chuẩn xác rồi hai bên kịch liệt bắn nhau. Nói thì bảo chém gió làm gì có chỗ nào súng nổ ầm ầm mà người ta không biết nhưng thực tình chỗ này là địa bàn của anh, người thường không bao giờ đặt chân vào được chỉ một vài đối thủ dày công tính toán mới có thể tiếp cận được. Dạo này anh không ở tổ chức nhiều vả lại lại để tâm quá nhiều về cô nên đã tạo cơ hội cho đối thủ của mình tiếp cận.
Anh một tay bị thương vẫn ôm cô, tay còn lại không ngừng xả đạn, phía ngoài còn được mấy người yểm trợ, với thế lực đông hơn bọn người đầu têu nhanh chóng gạ gục. Có lẽ máu chảy rất nhiều nên anh hơi mất sức, ngồi gục xuống.
-Đại ca, anh không sao chứ- lão tứ- người vừa ném súng cho anh chạy vội đến phía anh, những người còn lại cũng mau chóng đến một tiếng lo lắng “ đại ca”
-Anh- cô không nói gì, chỉ khóc nhìn anh, tại cô đã hại anh.
-Không sao, chỉ là chảy hơi nhiều máu, gắp đạn ra khâu vào là không sao- anh thông báo với mọi người rồi nhìn cô trấn an, nhất định đã làm cô sợ
-Là lỗi của em- cô òa khóc
-Không sao, không đau mà- anh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Cô thấy anh chảy máu như vậy còn tâm trạng gì mà tận hưởng sự dịu dàng đó của anh cơ chứ. Cô bối rối đưa tay giữ chặt chỗ bị thương của anh mong nó không chảy máu nữa. lão tứ cùng đám người bên cạnh mau chóng nhặt cằm của mình để đưa anh đi xử lý vết thương đã chứ cứ đứng há mồm nhìn cảnh tượng lạ lùng này thì đại ca của họ hết máu mất
-Mau gọi thiên Quang nhị ca đến căn cứ- lão tứ ra lệnh rồi đỡ anh lên xe, cô lật đật chạy theo sau, mấy tên vệ sĩ thường đi theo anh được đưa tới bệnh viện.
Xe chạy vào sâu trong căn cứ khoảng 30 phút thì đến căn biệt thực rộng trong rừng.mọi người mau chóng đỡ anh vào nhà rồi ấn nút gì đó đưa anh xuống tầng hầm rộng rãi phía dưới. họ không để ý cô nước mắt nước mũi tèm lem đi cùng mà cũng vì đại ca của họ không cản nên họ cứ để cô đi phía sau.
-Chuyện gì vậy- một thanh niên mặc áo blue vội vã
-Đại ca bị thương – lão tứ ngắn gọn
-May là không nặng lắm- thiên quang xem xét rồi nhanh chóng tiến hành mổ, gắp đạn, khâu lại vết thương cho anh. Không biết do quen với việc này rồi hay anh vốn lãnh cảm nên trong suốt quá trình mặt anh vẫn lạnh như bang không chút gì là đau đớn.
Sau khi xử lí xong vết thương, mọi người mới để ý đến cô gái trên người dính đầy máu, nước mắt tèm lem, lo lắng không ngừng nhưng vẫn toát lên vẻ rất xinh đẹp đứng gần đó
-Vị này là?- thiên quang ngần ngừ, từ trước đến giờ chưa từng có nữ nhân được đưa đến trong khu này chứ đừng nói là xuống tận mật đạo bí mật này. Mà cô gái này trên mặt thập phần lo lắng cho đại ca của họ nên chắc là chị dâu của họ đi
-Chị dâu- lão tứ thay anh trả lời
-Mọi người là…- cô lúc này mới thoát khỏi sự sợ hãi vừa nãy nhưng lại có bao nhiêu nỗi nghi ngờ khác
-Đàn em của anh- lần này anh mở lời.
-Vậy anh là…. Cụm từ “ xã hội đen” khiến cô không thể mở lời được
-Chỉ là tổ chứ của thế giới ngầm thôi- anh nhàn nhạt trả lời. anh nghĩ chắc cô cũng như những người khác khi biết anh trong thế giới ngầm cũng sẽ sợ mà chán ghét anh. Thật không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy thôi
-Những người vừa nãy là…- cô lại hỏi
-Đối thủ- anh chỉ ngắn gọn những cũng rất rõ ràng
-Chị dâu, thực ra chúng em..- lão tứ nhìn thấy biểu hiện của anh đối với cô cũng biết phần nào tình cảm của họ. anh thực chỉ muốn nói tổ chức của họ làm việc cho chính nghĩa, giúp chính phủ trị tham quan chứ không có giết người không chớp mắt, tránh để cô sợ mà rời bỏ đại ca của họ, thật lâu rồi đại ca của họ mới tìm được người để anh yêu thương nhưng chưa kịp giải thích anh đã ngăn lại không cần nói bởi anh không muốn cô vì mình mà suy nghĩ
-Có nhiều không?- cô nhìn anh hỏi
-À – anh muốn trả lời nhưng không biết cô muốn hỏi nhiều cái gì
-Có nhiều kẻ thù không? Có nhiều nguy hiểm không?
-Như em thấy chuyện này là bình thường. ngừng một lúc anh tiếp tục- nếu em sợ chúng ta sẽ ly hôn, anh vẫn sẽ cho người bảo vệ em- anh cho cô lựa chọn cuộc sống mới
-Em sợ, tất nhiên là sợ rồi, nếu như anh bị làm sao thì em làm sao mà sống tiếp đây- cô chạy đến ôm chặt lấy anh khiến lão tứ và thiên quang ngạc nhiên vô cùng. Có một cô gái còn lo cho đại ca họ hơn cả bản thân cô ấy, không vui sao được
-Á! – anh nhẹ kêu khi cô chạm vào vết thương của anh
-Em xin lỗi, em xin lỗi. tại em, tại em- cô luống cuống
-Không sao. Em biết anh là người xấu cũng vẫn thích anh sao?
-ừ- cô cười thật hạnh phúc. Anh là người tốt cũng tốt, là người xấu cũng tốt, em là yêu anh, là thích anh thật nhiều nên mong anh đừng có không cần em, đừng có ly hôn em- cô cười nhưng nước mắt chảy ra
-sẽ không đâu- anh dịu dàng lau nước mắt cho cô khiến hai thủ lĩnh cấp cao từ nãy đến giờ đứng đó ngây ngốc nhìn vị đại ca này của họ. lần đầu tiên thấy biểu hiện này của đại ca thật vi diệu quá. Không ngờ một người lạnh lùng quyết đoán lại có thể dịu dàng như vậy.
-a. anh bị vậy nếu về nhà sẽ làm mọi người lo lắng- giờ cô mới thật bình tĩnh
-chúng ta sẽ ra biệt thự ngoại ô của anh ở vài hôm- anh đề nghị
-để bọn em đưa anh về- lão tứ và thiên quang nói
-không cần, cử vài anh em là được rồi, hai người giải quyết đám người kia đi- nói xong anh nắm tay cô đi ra ngoài.
Cô gọi điện về nhà xin phép bố mẹ nói hai người muốn đi chơi đâu đó khiến cả nhà vui vẻ không ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.