Yêu Em Một Kiếp, Nghiện Em Một Đời
Chương 22: Thẩm Quân Dao
Vương Khiết Băng (Yu)
07/03/2024
Chiếc xe của họ dừng lại ở trước một căn nhà khá rộng rãi, theo như Kiều Tuyết Vãn biết thì chắc đây chính là nhà cũ mà Nam Thừa Húc đã nhắc đến.
Cô nghe nói rằng Nam gia nhiều đời vẫn đông con cái, nhưng vì đến đời của Lão phu nhân thì sức khỏe không tốt, nên chỉ sinh được hai người con, một trai và một gái. Và người con gái kia chính là mẹ ruột của Nam Bỉnh Phù, đã gả đi và không may đã qua đời.
Nếu nói như thế thì hiện tại Nam gia chỉ còn lại một cây hoa độc đinh là Nam Thừa Húc thôi nhỉ?
Đi vào bên trong thì cô thấy không quá nhiều người làm ở đây, chắc hẳn là vì gia đình không có nhiều người nên họ cũng không nhất thiết phải thuê quá nhiều. Nhìn xung quanh một chút, nói ra thì so với biệt phủ của Diêu gia ở Mị Quốc thì không bằng, nhưng nói về mức độ quý giá thì Nam gia này quả nhiên là rất trân quý.
Bước vào bên trong nhà, Kiều Tuyết Vãn đã nhìn thấy một người phụ nữ đã lớn tuổi đang ngồi ở ghế sofa, nhưng bên cạnh bà ấy không chỉ là người hầu thân cận, mà còn có một cô gái khá trẻ trung nữa.
Vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn tưởng Nam lão phu nhân biết rằng hôm nay Nam Thừa Húc đã nhận được giấy xét nghiệm, nên mới gọi cô gái có gia có thế kia đến, mục đích là để cô biết khó mà lui.
Nhưng mà… Hình như là… Có gì đó lạ lắm?
Nam lão phu nhân từ đầu tới cuối đều muốn cách xa cô gái kia mười mét, vừa nhìn thấy cô lại vui vẻ đi đến, kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà ấy, sau đó lại vỗ vỗ tay của cô, nói:
- Con là Vãn Vãn đúng không? Thừa Húc nhắc rất nhiều về con đó. Lần đầu gặp mặt thì mẹ cũng không có gì tặng con, xem như cái này là một món quà nhỏ nhé?
Người không biết thì chỉ thấy nó là một chiếc nhẫn bình thường, nhưng người biết đều biết nó là bảo vật gia truyền của Nam gia, chỉ truyền lại cho con dâu trưởng tộc mà thôi.
Kiều Tuyết Vãn tuy đã rời xa Thành Đô khá lâu, nhưng cô cũng có đọc báo, nhìn chiếc nhẫn có kiểu cách khá cổ điển, lại còn một thân đều là ngọc quý, hẳn là rất quý giá, nên cô liền từ chối.
- Nam lão phu nhân, ngài đừng hiểu lầm, hôm nay cháu tới đây chỉ là vì Nam Thừa Húc đưa cháu tới thôi.
Nam lão phu nhân có hơi nhíu mày, còn liếc sang thằng con vô dụng của mình, hóa ra là vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta à? Đúng thật là hết cách mà… Cái gì cũng tới tay của bà già này.
- Vãn Vãn, dù sao con cũng đã sinh ra Mặc Mặc rồi. Thằng bé sau này còn là cháu đích tôn nhà họ Nam, lại thừa kế sản nghiệp Nam thị… Chiếc nhẫn gia truyền này, con đáng để nhận.
Nếu đổi lại là người khác thì chắc đã sớm nhận lấy rồi đội ơn, nhưng Kiều Tuyết Vãn vẫn lắc đầu, lại nói:
- Cho dù Mặc Mặc là con ruột của Nam Thừa Húc thì cũng không liên quan gì đến cháu, từ đầu đến cuối cháu chưa từng mong rằng Nam gia sẽ chịu trách nhiệm với mình. Nam phu nhân, cháu nghĩ ngài nên tìm người khác đi ạ.
Nói xong Kiều Tuyết Vãn cũng tự mình đứng dậy rồi ngồi sang một chỗ khác, thái độ cứng rắn của cô làm cho Nam lão phu nhân cũng phải bó tay, đành phải nhìn sang Nam Thừa Húc, nói:
- Thừa Húc, con nói gì đi chứ?
Anh còn chưa lên tiếng thì cô gái kia đã đứng dậy, đi đến chỗ của Nam Bỉnh Phù, còn muốn đưa tay xoa đầu thằng bé, nhưng Nam Bỉnh Phù cũng sợ hãi, trực tiếp chạy đến chỗ của Kiều Tuyết Vãn rồi ôm lấy cô. Gương mặt của cô gái kia có hơi cứng lại, nhưng hơn hết là Kiều Tuyết Vãn khá ngạc nhiên…
Anh nhìn con trai có tiền đồ như vậy liền hài lòng, còn nhìn sang cô gái kia, nói:
- Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi, con trai nhát gan chỉ thích bám lấy mẹ nó thôi.
- Không sao đâu anh Thừa Húc, chắc là Phù Phù không nhớ em thôi… Cũng trách em, tại em đi lâu quá không đến thăm thằng bé.
Cô gái kia họ Thẩm, tên là Quân Dao, là tiểu thư danh giá nhà họ Thẩm ở Thành Đô, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã của Nam Thừa Húc, hiện tại chưa kết hôn, tâm nguyện lớn nhất chính là được anh chú ý đến.
Nhưng Nam Thừa Húc không quá quan tâm, chỉ đến chỗ của cô, nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:
- Vãn Vãn, cho dù em có giận dỗi cũng không nên giận luôn cả con mình chứ.
- Anh…!
- Được rồi, tối nay bù cho em là được chứ gì. Tiểu ham chơi nhà em đúng là biết cách làm người ta thấy đau lòng đó.
Câu nói của Nam Thừa Húc thật ra chỉ là tìm bừa lý do nào đó để cho Thẩm Quân Dao nghĩ sai lệch thôi, nhưng quả nhiên mục đích của anh đã thành công. Nhìn sắc mặt của cô ta mà xem, hoàn toàn không thể cười nổi nữa rồi.
Nhưng rồi sau đó, cô ta lại nhìn sang Kiều Tiêu Mặc, lại cười nói:
- Kiều tiểu thư biết sinh thật đó, thằng bé nhìn y hệt cô.
#Yu~
Cô nghe nói rằng Nam gia nhiều đời vẫn đông con cái, nhưng vì đến đời của Lão phu nhân thì sức khỏe không tốt, nên chỉ sinh được hai người con, một trai và một gái. Và người con gái kia chính là mẹ ruột của Nam Bỉnh Phù, đã gả đi và không may đã qua đời.
Nếu nói như thế thì hiện tại Nam gia chỉ còn lại một cây hoa độc đinh là Nam Thừa Húc thôi nhỉ?
Đi vào bên trong thì cô thấy không quá nhiều người làm ở đây, chắc hẳn là vì gia đình không có nhiều người nên họ cũng không nhất thiết phải thuê quá nhiều. Nhìn xung quanh một chút, nói ra thì so với biệt phủ của Diêu gia ở Mị Quốc thì không bằng, nhưng nói về mức độ quý giá thì Nam gia này quả nhiên là rất trân quý.
Bước vào bên trong nhà, Kiều Tuyết Vãn đã nhìn thấy một người phụ nữ đã lớn tuổi đang ngồi ở ghế sofa, nhưng bên cạnh bà ấy không chỉ là người hầu thân cận, mà còn có một cô gái khá trẻ trung nữa.
Vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn tưởng Nam lão phu nhân biết rằng hôm nay Nam Thừa Húc đã nhận được giấy xét nghiệm, nên mới gọi cô gái có gia có thế kia đến, mục đích là để cô biết khó mà lui.
Nhưng mà… Hình như là… Có gì đó lạ lắm?
Nam lão phu nhân từ đầu tới cuối đều muốn cách xa cô gái kia mười mét, vừa nhìn thấy cô lại vui vẻ đi đến, kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà ấy, sau đó lại vỗ vỗ tay của cô, nói:
- Con là Vãn Vãn đúng không? Thừa Húc nhắc rất nhiều về con đó. Lần đầu gặp mặt thì mẹ cũng không có gì tặng con, xem như cái này là một món quà nhỏ nhé?
Người không biết thì chỉ thấy nó là một chiếc nhẫn bình thường, nhưng người biết đều biết nó là bảo vật gia truyền của Nam gia, chỉ truyền lại cho con dâu trưởng tộc mà thôi.
Kiều Tuyết Vãn tuy đã rời xa Thành Đô khá lâu, nhưng cô cũng có đọc báo, nhìn chiếc nhẫn có kiểu cách khá cổ điển, lại còn một thân đều là ngọc quý, hẳn là rất quý giá, nên cô liền từ chối.
- Nam lão phu nhân, ngài đừng hiểu lầm, hôm nay cháu tới đây chỉ là vì Nam Thừa Húc đưa cháu tới thôi.
Nam lão phu nhân có hơi nhíu mày, còn liếc sang thằng con vô dụng của mình, hóa ra là vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta à? Đúng thật là hết cách mà… Cái gì cũng tới tay của bà già này.
- Vãn Vãn, dù sao con cũng đã sinh ra Mặc Mặc rồi. Thằng bé sau này còn là cháu đích tôn nhà họ Nam, lại thừa kế sản nghiệp Nam thị… Chiếc nhẫn gia truyền này, con đáng để nhận.
Nếu đổi lại là người khác thì chắc đã sớm nhận lấy rồi đội ơn, nhưng Kiều Tuyết Vãn vẫn lắc đầu, lại nói:
- Cho dù Mặc Mặc là con ruột của Nam Thừa Húc thì cũng không liên quan gì đến cháu, từ đầu đến cuối cháu chưa từng mong rằng Nam gia sẽ chịu trách nhiệm với mình. Nam phu nhân, cháu nghĩ ngài nên tìm người khác đi ạ.
Nói xong Kiều Tuyết Vãn cũng tự mình đứng dậy rồi ngồi sang một chỗ khác, thái độ cứng rắn của cô làm cho Nam lão phu nhân cũng phải bó tay, đành phải nhìn sang Nam Thừa Húc, nói:
- Thừa Húc, con nói gì đi chứ?
Anh còn chưa lên tiếng thì cô gái kia đã đứng dậy, đi đến chỗ của Nam Bỉnh Phù, còn muốn đưa tay xoa đầu thằng bé, nhưng Nam Bỉnh Phù cũng sợ hãi, trực tiếp chạy đến chỗ của Kiều Tuyết Vãn rồi ôm lấy cô. Gương mặt của cô gái kia có hơi cứng lại, nhưng hơn hết là Kiều Tuyết Vãn khá ngạc nhiên…
Anh nhìn con trai có tiền đồ như vậy liền hài lòng, còn nhìn sang cô gái kia, nói:
- Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi, con trai nhát gan chỉ thích bám lấy mẹ nó thôi.
- Không sao đâu anh Thừa Húc, chắc là Phù Phù không nhớ em thôi… Cũng trách em, tại em đi lâu quá không đến thăm thằng bé.
Cô gái kia họ Thẩm, tên là Quân Dao, là tiểu thư danh giá nhà họ Thẩm ở Thành Đô, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã của Nam Thừa Húc, hiện tại chưa kết hôn, tâm nguyện lớn nhất chính là được anh chú ý đến.
Nhưng Nam Thừa Húc không quá quan tâm, chỉ đến chỗ của cô, nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:
- Vãn Vãn, cho dù em có giận dỗi cũng không nên giận luôn cả con mình chứ.
- Anh…!
- Được rồi, tối nay bù cho em là được chứ gì. Tiểu ham chơi nhà em đúng là biết cách làm người ta thấy đau lòng đó.
Câu nói của Nam Thừa Húc thật ra chỉ là tìm bừa lý do nào đó để cho Thẩm Quân Dao nghĩ sai lệch thôi, nhưng quả nhiên mục đích của anh đã thành công. Nhìn sắc mặt của cô ta mà xem, hoàn toàn không thể cười nổi nữa rồi.
Nhưng rồi sau đó, cô ta lại nhìn sang Kiều Tiêu Mặc, lại cười nói:
- Kiều tiểu thư biết sinh thật đó, thằng bé nhìn y hệt cô.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.