Chương 11: Sinh con
Thị Phương
12/04/2021
Nháy mắt cái đã đến tháng thứ chín rồi, bây giờ Mạc Thiếu còn chăm sóc Hà Cẩm Vân hơn cả chăm sóc con vậy á, hắn thuê thêm ba người giúp việc và hai bảo mẫu. Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn chờ nhóc con trong bụng cô chui ra nữa thôi
Có vài lần hai chúng người bọn cô tới bệnh viện để siêu âm, lúc nào Mạc Thiếu Quân cũng đòi vào xem cùng, hắn chăm chú xem đứa bé dường như là rất thích thú. Khi siêu âm cô còn yêu cầu bác sĩ làm ra hai tấm hình siêu âm màu, cứ như vậy, lần nào cũng thế, cô đều âm thầm cất đi một tấm.
Hà Cẩm Vân không phải có ý đồ gì cả, đứa bé ở trong bụng cô đã được chín tháng, một chuỗi ngày không hề dài, huống hồ nó còn là con cô, chảy dòng máu của cô. Làm sao cô lỡ rời xa nó, chỉ là bất đắc dĩ, không thể không làm theo
Mạc Thiếu Quân thực sự không yên tâm, hắn đã sắp xếp cho cô nằm viện để chờ ngày sinh. Lúc đầu hắn bàn với cô là sinh mổ, như vậy cô sẽ không đau nhưng Hà Cẩm Vân không chịu, nói sinh mổ sẽ không tốt cho con. Thực ra là cô rất luyến tiếc đứa con đầu lòng của mình, cô muốn cảm nhận rõ sự đau như chết đi khi sinh tiểu bảo bối ra
- Em thực sự chịu được sao?
- Vâng...tôi muốn thử!
Lời nói rất kiên định
Mạc Thiếu Quân cũng đã nói mẹ của hắn sẽ không xuất hiện cho đến khi cô ở cữ xong, điều này cũng sẽ khiến tâm trạng cô được tốt hơn
Ngày cô được đưa vào phòng sinh, Mạc Thiếu Quân một mực đòi vào cùng nhưng cô sống chết không chịu. Cô không muốn hình ảnh xấu xí đó sẽ khiến hắn nhớ, cô cảm thấy mình đã thay đổi thật rồi, cô luôn muốn mình đẹp, nếu không đẹp thì có thể không quá tồi tần trước mặt hắn
- Cố gắng lên, hai mẹ con em sẽ bình an thôi!
Hắn nắm chặt lấy bàn tay cô, giọng nói khẩn trương nhưng đầy tha thiết, Hà Cẩm Vân có chút lo sợ, cô đưa tay sờ lên khuôn mặt của hắn
- Mạc Thiếu...anh phải chờ em trở ra được không?
- Nhất định! Tôi sẽ đón hai mẹ con trở ra bình an!
Sau đó cánh cửa phòng đóng chặt, cả cô và hắn đều mang một mối cảm xúc ngổn ngang. Cô đau như chết đi, nhưng lại nhớ đến lời hắn nói, cô không thể bỏ cuộc, nhất định phải cùng bé con trở ra
Lần sinh con này Hà Cẩm Vân như bước một chân vào cửa quỷ môn quan, đến khi tiếng khóc đứa bé vang lên cô vẫn còn cảm thấy mơ hồ. Thật sự là con gái, linh cảm của cô không sai, thật sự cô đã bình an sinh con xong
- Chúc mừng Mạc Thiếu! Là một tiểu công chúa, bảy cân hai! Rất khoẻ mạnh!
Hắn lập tức nhận lấy đứa bé vào lòng, ôm con nhìn một lát sau đó đưa cho bảo mẫu phía sau rồi chạy vào trong phòng
Hà Cẩm Vân vẫn thấy rất mệt, rất đau, hình ảnh trước mắt vẫn còn có chút mờ ảo. Mạc Thiếu Quân nắm lấy tay cô, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay khiến cô cảm thấy chân thực hơn
- Cảm ơn em, Cẩm Vân, đứa bé rất xinh, rất giống chúng ta!
Đến lúc này cô không thể nói được gì, chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay, nước mắt tràn ra. Cảm giác xúc động khó tả
Hơn một tháng ở cữ hắn chăm cô rất tốt, người giúp việc cùng quản gia đều làm mọi cách khiến cô cảm thấy vui vẻ, dễ chịu
Mạc phu nhân rất hay đến nhưng tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện trước mặt cô, chỉ có ở phòng đứa nhỏ, rồi bế cháu nội. Cô cảm thấy cả bà ấy và Mạc Thiếu Quân đều không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nên cô cũng bớt lo lắng phần nào
Qua thời gian kiêng cữ, Mạc Thiếu Quân lại trở về phòng ngủ của hai người, đứa bé có phòng riêng, rất ngoan, buổi tối sẽ không quấy khóc cô
Mạc Thiếu Quân nằm bên cạnh cô, hắn vòng tay ra trước ngực lần mò vào trong áo ngủ của cô. Từ khi sinh xong cô không có mặc áo lót vì thường xuyên cho con bú nên mặc cũng vướng. Vì thế mà hắn thuận lợi mò vào trong, mơn trớn bầu ngực căng tròn hơn của cô
Hà Cẩm Vân cảm thấy hắn là đang đói quá rồi sao, cô mới sinh xong chưa được hai tháng mà đã đòi ăn, đè bàn tay đang làm càn của hắn lại, cô khẽ hắng giọng
- Đừng động...em hơi mệt.
- Thật mềm nha, xem ra tiểu nhóc con kia bú không hết sữa rồi.
Hắn chồm dậy cởi cúc áo của cô ra, vừa muốn làm tiếp thì tiếng khóc ở cửa cùng tiếng gõ cửa vang lên
- Mạc Thiếu, cô Hà....
Mạc Thiếu Quân bực bội đi ra mở cửa, Hà Cẩm Vân nhanh tay cài lại cúc áo rồi chạy ra xem. Thấy đứa nhỏ miệng cứ trẩu ra mà gào lên làm cô đau lòng, vươn tay ôm lấy con
- Cô Hà, tiểu thư cứ khóc không ngừng...
- Các người là bảo mẫu lại còn không biết làm cho nó nín sao?
Bị hai người bảo mẫu cùng đứa nhỏ này phá hỏng chuyện tốt khiến tâm tình hắn kém đi nhiều
- Mạc Thiếu...chúng tôi cho tiểu thư bú sữa rồi nhưng hình như bé con thèm bú mẹ, nhất quyết không bú bình, mọi thứ trên người đều bình thường cả!
- Thôi, để tôi chăm nó, hai người đi nghỉ đi.
Cô ôm bé con lại vào phòng, cô cởi cúc áo, bé con thuận thế lần mò được bầu ngực của cô. Cái miệng nhỏ ra sức bú sữa thi thoảng còn tạo nên tiếng 'chụt chụt' rất đáng yêu
Mạc Thiếu Quân thì ngược lại, hắn đứng bên kia nhìn hai mẹ con cô cười đùa mà khuôn mặt đen như đít nồi. Hậm hực nói
- Thật ra thì nhóc con này chỉ có mỗi tác dụng làm cho ngực em to hơn thôi, chứ cái gì cũng không bằng tôi!
* Đọc mà buồn quá, tận hưởng giây phút yên bình trước cú ngược máu chó nào!
Có vài lần hai chúng người bọn cô tới bệnh viện để siêu âm, lúc nào Mạc Thiếu Quân cũng đòi vào xem cùng, hắn chăm chú xem đứa bé dường như là rất thích thú. Khi siêu âm cô còn yêu cầu bác sĩ làm ra hai tấm hình siêu âm màu, cứ như vậy, lần nào cũng thế, cô đều âm thầm cất đi một tấm.
Hà Cẩm Vân không phải có ý đồ gì cả, đứa bé ở trong bụng cô đã được chín tháng, một chuỗi ngày không hề dài, huống hồ nó còn là con cô, chảy dòng máu của cô. Làm sao cô lỡ rời xa nó, chỉ là bất đắc dĩ, không thể không làm theo
Mạc Thiếu Quân thực sự không yên tâm, hắn đã sắp xếp cho cô nằm viện để chờ ngày sinh. Lúc đầu hắn bàn với cô là sinh mổ, như vậy cô sẽ không đau nhưng Hà Cẩm Vân không chịu, nói sinh mổ sẽ không tốt cho con. Thực ra là cô rất luyến tiếc đứa con đầu lòng của mình, cô muốn cảm nhận rõ sự đau như chết đi khi sinh tiểu bảo bối ra
- Em thực sự chịu được sao?
- Vâng...tôi muốn thử!
Lời nói rất kiên định
Mạc Thiếu Quân cũng đã nói mẹ của hắn sẽ không xuất hiện cho đến khi cô ở cữ xong, điều này cũng sẽ khiến tâm trạng cô được tốt hơn
Ngày cô được đưa vào phòng sinh, Mạc Thiếu Quân một mực đòi vào cùng nhưng cô sống chết không chịu. Cô không muốn hình ảnh xấu xí đó sẽ khiến hắn nhớ, cô cảm thấy mình đã thay đổi thật rồi, cô luôn muốn mình đẹp, nếu không đẹp thì có thể không quá tồi tần trước mặt hắn
- Cố gắng lên, hai mẹ con em sẽ bình an thôi!
Hắn nắm chặt lấy bàn tay cô, giọng nói khẩn trương nhưng đầy tha thiết, Hà Cẩm Vân có chút lo sợ, cô đưa tay sờ lên khuôn mặt của hắn
- Mạc Thiếu...anh phải chờ em trở ra được không?
- Nhất định! Tôi sẽ đón hai mẹ con trở ra bình an!
Sau đó cánh cửa phòng đóng chặt, cả cô và hắn đều mang một mối cảm xúc ngổn ngang. Cô đau như chết đi, nhưng lại nhớ đến lời hắn nói, cô không thể bỏ cuộc, nhất định phải cùng bé con trở ra
Lần sinh con này Hà Cẩm Vân như bước một chân vào cửa quỷ môn quan, đến khi tiếng khóc đứa bé vang lên cô vẫn còn cảm thấy mơ hồ. Thật sự là con gái, linh cảm của cô không sai, thật sự cô đã bình an sinh con xong
- Chúc mừng Mạc Thiếu! Là một tiểu công chúa, bảy cân hai! Rất khoẻ mạnh!
Hắn lập tức nhận lấy đứa bé vào lòng, ôm con nhìn một lát sau đó đưa cho bảo mẫu phía sau rồi chạy vào trong phòng
Hà Cẩm Vân vẫn thấy rất mệt, rất đau, hình ảnh trước mắt vẫn còn có chút mờ ảo. Mạc Thiếu Quân nắm lấy tay cô, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay khiến cô cảm thấy chân thực hơn
- Cảm ơn em, Cẩm Vân, đứa bé rất xinh, rất giống chúng ta!
Đến lúc này cô không thể nói được gì, chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay, nước mắt tràn ra. Cảm giác xúc động khó tả
Hơn một tháng ở cữ hắn chăm cô rất tốt, người giúp việc cùng quản gia đều làm mọi cách khiến cô cảm thấy vui vẻ, dễ chịu
Mạc phu nhân rất hay đến nhưng tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện trước mặt cô, chỉ có ở phòng đứa nhỏ, rồi bế cháu nội. Cô cảm thấy cả bà ấy và Mạc Thiếu Quân đều không có tư tưởng trọng nam khinh nữ nên cô cũng bớt lo lắng phần nào
Qua thời gian kiêng cữ, Mạc Thiếu Quân lại trở về phòng ngủ của hai người, đứa bé có phòng riêng, rất ngoan, buổi tối sẽ không quấy khóc cô
Mạc Thiếu Quân nằm bên cạnh cô, hắn vòng tay ra trước ngực lần mò vào trong áo ngủ của cô. Từ khi sinh xong cô không có mặc áo lót vì thường xuyên cho con bú nên mặc cũng vướng. Vì thế mà hắn thuận lợi mò vào trong, mơn trớn bầu ngực căng tròn hơn của cô
Hà Cẩm Vân cảm thấy hắn là đang đói quá rồi sao, cô mới sinh xong chưa được hai tháng mà đã đòi ăn, đè bàn tay đang làm càn của hắn lại, cô khẽ hắng giọng
- Đừng động...em hơi mệt.
- Thật mềm nha, xem ra tiểu nhóc con kia bú không hết sữa rồi.
Hắn chồm dậy cởi cúc áo của cô ra, vừa muốn làm tiếp thì tiếng khóc ở cửa cùng tiếng gõ cửa vang lên
- Mạc Thiếu, cô Hà....
Mạc Thiếu Quân bực bội đi ra mở cửa, Hà Cẩm Vân nhanh tay cài lại cúc áo rồi chạy ra xem. Thấy đứa nhỏ miệng cứ trẩu ra mà gào lên làm cô đau lòng, vươn tay ôm lấy con
- Cô Hà, tiểu thư cứ khóc không ngừng...
- Các người là bảo mẫu lại còn không biết làm cho nó nín sao?
Bị hai người bảo mẫu cùng đứa nhỏ này phá hỏng chuyện tốt khiến tâm tình hắn kém đi nhiều
- Mạc Thiếu...chúng tôi cho tiểu thư bú sữa rồi nhưng hình như bé con thèm bú mẹ, nhất quyết không bú bình, mọi thứ trên người đều bình thường cả!
- Thôi, để tôi chăm nó, hai người đi nghỉ đi.
Cô ôm bé con lại vào phòng, cô cởi cúc áo, bé con thuận thế lần mò được bầu ngực của cô. Cái miệng nhỏ ra sức bú sữa thi thoảng còn tạo nên tiếng 'chụt chụt' rất đáng yêu
Mạc Thiếu Quân thì ngược lại, hắn đứng bên kia nhìn hai mẹ con cô cười đùa mà khuôn mặt đen như đít nồi. Hậm hực nói
- Thật ra thì nhóc con này chỉ có mỗi tác dụng làm cho ngực em to hơn thôi, chứ cái gì cũng không bằng tôi!
* Đọc mà buồn quá, tận hưởng giây phút yên bình trước cú ngược máu chó nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.