Chương 13
Tống Anh Thư
02/12/2022
Rốt cuộc trong mắt anh, tôi là cái gì vậy.....
Cô có khác gì con chó dưới tên của anh không? Rốt cuộc tình yêu của anh dành cho cô rộng lớn bao nhiêu vậy. Rộng lớn đến nỗi đánh đổi cả tự tôn của bản thân chỉ để cô ở bên anh?
- Phải! Em chính là con chó của tôi. Một con chó luôn luôn phải nằm dưới thân của chủ nhân nó mà rên rỉ cầu xin!!
Lời nói của anh tựa như dao cấu vào tim gan đau nhói. Từng lời nói như muốn đâm nát tâm can của cô hiện tại.
- Ha thì ra với anh, tôi cũng chỉ là con chó, con điếm rẻ tiền. Nhưng anh nên nhớ, vì con điếm rẻ tiền này mà anh đã vứt bỏ từ tôn của mình chỉ để giữ chân một con điếm là tôi đây bên cạnh. Và cho dù tôi là điếm đi nữa, thì anh cũng chẳng khác gì tôi đâu!
Lời xỉa xối của cô thật sự chọc giận con người nóng nảy trong anh. Tức giận bóp chặt chiếc cổ trắng ngần ấy như muốn giết chết cô tại chính căn nhà này.
- Đáng ghét! Thì sao chứ, dù như thế nào cô cũng chỉ là con điếm dưới thân tôi. Cô có quyền gì để nói sao, cô đánh giá cao bản thân mình đến vậy à!!
Càng nói anh càng dùng lực siết chặt chiếc cổ nhỏ nhắn của cô. Đến khi nhìn thấy gương mặt như sắp chuyển sang xanh của cô mới hoảng sợ buông ra.
Cổ vừa được giải thoát, cô tựa như một con người vừa vụt chạy được khỏi tay của một tên thần chết rất đáng sợ. Liền thở lấy thở để. Cố gắng tiếp nhận không khí nhanh nhất có thể.
Cả cơ thể gần như kiệt sức chỉ vì nói chuyện với anh. Thật sự rất mệt, cô dường như chỉ muốn nằm xuống cái giường dài mà nhắm thật chặt mắt lại. Không tỉnh dậy nữa cũng được.
Nghĩ là làm cô bắt đầu nằm xuống và ngủ, gần như là ngó lơ sự hiện diện của anh trong chính căn phòng này. Cô không muốn bản thân mình tiếp tục mở mắt để nhìn thấy anh nữa.
Nằm một hồi lâu không thấy động tĩnh. Cho là anh đã đi ra khỏi phòng rồi thì yên tâm đi ngủ một giấc cho đỡ mệt.
Cô tỉnh dậy thì đã là câu chuyện của sáng ngày hôm sau. Muốn bước chân xuống giường để đi ra ngoài và cả vệ sinh cá nhân nữa.
Bấy giờ cô mới cảm thấy có gì đó thật sự sai sai ở dưới cổ chân của mình. Vô tình lướt nhẹ như con gió qua. Sắc mặt cô lập tức từ hồng hào chuyển sang trắng bạch.
- Tần Khả Phong! Anh mau thả tôi ra. Thả tôi ra mau, tôi không chấp nhận làm con chó của anh suốt cuộc đời này. Không bao giờ!!!
Cô có khác gì con chó dưới tên của anh không? Rốt cuộc tình yêu của anh dành cho cô rộng lớn bao nhiêu vậy. Rộng lớn đến nỗi đánh đổi cả tự tôn của bản thân chỉ để cô ở bên anh?
- Phải! Em chính là con chó của tôi. Một con chó luôn luôn phải nằm dưới thân của chủ nhân nó mà rên rỉ cầu xin!!
Lời nói của anh tựa như dao cấu vào tim gan đau nhói. Từng lời nói như muốn đâm nát tâm can của cô hiện tại.
- Ha thì ra với anh, tôi cũng chỉ là con chó, con điếm rẻ tiền. Nhưng anh nên nhớ, vì con điếm rẻ tiền này mà anh đã vứt bỏ từ tôn của mình chỉ để giữ chân một con điếm là tôi đây bên cạnh. Và cho dù tôi là điếm đi nữa, thì anh cũng chẳng khác gì tôi đâu!
Lời xỉa xối của cô thật sự chọc giận con người nóng nảy trong anh. Tức giận bóp chặt chiếc cổ trắng ngần ấy như muốn giết chết cô tại chính căn nhà này.
- Đáng ghét! Thì sao chứ, dù như thế nào cô cũng chỉ là con điếm dưới thân tôi. Cô có quyền gì để nói sao, cô đánh giá cao bản thân mình đến vậy à!!
Càng nói anh càng dùng lực siết chặt chiếc cổ nhỏ nhắn của cô. Đến khi nhìn thấy gương mặt như sắp chuyển sang xanh của cô mới hoảng sợ buông ra.
Cổ vừa được giải thoát, cô tựa như một con người vừa vụt chạy được khỏi tay của một tên thần chết rất đáng sợ. Liền thở lấy thở để. Cố gắng tiếp nhận không khí nhanh nhất có thể.
Cả cơ thể gần như kiệt sức chỉ vì nói chuyện với anh. Thật sự rất mệt, cô dường như chỉ muốn nằm xuống cái giường dài mà nhắm thật chặt mắt lại. Không tỉnh dậy nữa cũng được.
Nghĩ là làm cô bắt đầu nằm xuống và ngủ, gần như là ngó lơ sự hiện diện của anh trong chính căn phòng này. Cô không muốn bản thân mình tiếp tục mở mắt để nhìn thấy anh nữa.
Nằm một hồi lâu không thấy động tĩnh. Cho là anh đã đi ra khỏi phòng rồi thì yên tâm đi ngủ một giấc cho đỡ mệt.
Cô tỉnh dậy thì đã là câu chuyện của sáng ngày hôm sau. Muốn bước chân xuống giường để đi ra ngoài và cả vệ sinh cá nhân nữa.
Bấy giờ cô mới cảm thấy có gì đó thật sự sai sai ở dưới cổ chân của mình. Vô tình lướt nhẹ như con gió qua. Sắc mặt cô lập tức từ hồng hào chuyển sang trắng bạch.
- Tần Khả Phong! Anh mau thả tôi ra. Thả tôi ra mau, tôi không chấp nhận làm con chó của anh suốt cuộc đời này. Không bao giờ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.