Chương 15
Tống Anh Thư
02/12/2022
*Tại sao anh lại không tin cô, lại đi tin những lời nói chẳng rõ là đúng hay sai kia. Cô khiến anh không thể tin tưởng đến như vậy sao ?
Đưa đôi mắt đuộm buồn nhìn anh như chứa cả nghìn nỗi thất vọng tràn trề. Anh không tin cô, cô chẳng là gì trong lòng anh cả.
- Tại sao tôi phải tin cô! Thứ đồ độc ác như cô tại sao lại còn sống trên cõi đời này làm gì. Sao không đi chết đi?
Vừa nói anh vừa tiến đến gần cô, nhanh tay chụp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn. Anh rạch ngang qua ngực cô, lực anh vừa nhanh vừa mạnh. Lại còn cố tình nhấn sâu vết dao xuống, tựa như muốn đâm nát cô vậy.
Không kịp thốt nên lời, áo bệnh nhân rách toàn ra một đường. Máu chảy dường như chẳng dừng lại, trước mắt cô chỉ còn tương lai mịt mù mà thôi.
Tỉnh dậy đã là 3 ngày sau kể từ khi anh rạch vết dao ấy lên ngực cô. Mọi thứ vẫn như vậy, vẫn tĩnh lặng chẳng có chuyện gì.
Nhưng tại sao không có nỗi một người thân đến bên cạnh cô, không ai quan tâm an ủi cô. Mọi người đâu hết rồi sao chẳng ai tới thăm cô vậy? Cảm giác như bản thân cô chưa từng tồn tại*!
Cảm giác cứ một mình mãi sinh ra cảm giác như bản thân cô đang bị bỏ rơi và dường như mọi người muốn quên đi sự có mặt của cô.
Cứ ngày này qua ngày nọ, một mình hiu quanh trong căn phòng với bốn bức tường trắng. Mùi sát trùng ngày nào cũng phải ngửi thấy khiến cô cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Đang cảm thấy uất ức trong lòng gần như muốn khóc. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, bước từ bên ngoài là cha mẹ của cô. Họ cuối cùng cũng tới rồi, dạo gần đây họ bận không tới thăm cô được. Giờ cuối cùng cũng tới rồi! Cô vui quá!!
Cảm giác hạnh phúc chưa được bao nhiêu, liền cảm thấy ánh mắt sắt lạnh từ người cha thân yêu mà cô ngày đêm ngưỡng mộ. Ánh mắt chán ghét từ người mẹ đã đứt ruột sinh ra cô.
Họ nói chuyện với cô, như có như không và dường như nếu có thể rời đi. Họ đã chẳng luyến tiếc gì để ở lại đây và ngắm nhìn khuôn mặt chán ghét của cô. - Lễ đính hôn với Tần Gia đã đặt sẵn không thể hủy. Lam Như đã mất tích, mày vào thế nó đi.
Cha cô chưa từng nói những từ ngữ quá đỗi xa lạ với cô như thế. Nhưng sao hôm nay lại xa cách cô đến vậy, cô đã làm gì sai sao. Sao ai cũng nhìn cô với ánh mắt hệt như chán ghét như thế?
Cô đơ ra không hiểu chuyện gì, cha cô nhìn cô với ánh mắt đó. Người mẹ lại chán ghét chẳng mảy may nhìn cô nữa, sau cùng là hai người đó rời đi như chưa từng xuất hiện.....
Đưa đôi mắt đuộm buồn nhìn anh như chứa cả nghìn nỗi thất vọng tràn trề. Anh không tin cô, cô chẳng là gì trong lòng anh cả.
- Tại sao tôi phải tin cô! Thứ đồ độc ác như cô tại sao lại còn sống trên cõi đời này làm gì. Sao không đi chết đi?
Vừa nói anh vừa tiến đến gần cô, nhanh tay chụp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn. Anh rạch ngang qua ngực cô, lực anh vừa nhanh vừa mạnh. Lại còn cố tình nhấn sâu vết dao xuống, tựa như muốn đâm nát cô vậy.
Không kịp thốt nên lời, áo bệnh nhân rách toàn ra một đường. Máu chảy dường như chẳng dừng lại, trước mắt cô chỉ còn tương lai mịt mù mà thôi.
Tỉnh dậy đã là 3 ngày sau kể từ khi anh rạch vết dao ấy lên ngực cô. Mọi thứ vẫn như vậy, vẫn tĩnh lặng chẳng có chuyện gì.
Nhưng tại sao không có nỗi một người thân đến bên cạnh cô, không ai quan tâm an ủi cô. Mọi người đâu hết rồi sao chẳng ai tới thăm cô vậy? Cảm giác như bản thân cô chưa từng tồn tại*!
Cảm giác cứ một mình mãi sinh ra cảm giác như bản thân cô đang bị bỏ rơi và dường như mọi người muốn quên đi sự có mặt của cô.
Cứ ngày này qua ngày nọ, một mình hiu quanh trong căn phòng với bốn bức tường trắng. Mùi sát trùng ngày nào cũng phải ngửi thấy khiến cô cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Đang cảm thấy uất ức trong lòng gần như muốn khóc. Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, bước từ bên ngoài là cha mẹ của cô. Họ cuối cùng cũng tới rồi, dạo gần đây họ bận không tới thăm cô được. Giờ cuối cùng cũng tới rồi! Cô vui quá!!
Cảm giác hạnh phúc chưa được bao nhiêu, liền cảm thấy ánh mắt sắt lạnh từ người cha thân yêu mà cô ngày đêm ngưỡng mộ. Ánh mắt chán ghét từ người mẹ đã đứt ruột sinh ra cô.
Họ nói chuyện với cô, như có như không và dường như nếu có thể rời đi. Họ đã chẳng luyến tiếc gì để ở lại đây và ngắm nhìn khuôn mặt chán ghét của cô. - Lễ đính hôn với Tần Gia đã đặt sẵn không thể hủy. Lam Như đã mất tích, mày vào thế nó đi.
Cha cô chưa từng nói những từ ngữ quá đỗi xa lạ với cô như thế. Nhưng sao hôm nay lại xa cách cô đến vậy, cô đã làm gì sai sao. Sao ai cũng nhìn cô với ánh mắt hệt như chán ghét như thế?
Cô đơ ra không hiểu chuyện gì, cha cô nhìn cô với ánh mắt đó. Người mẹ lại chán ghét chẳng mảy may nhìn cô nữa, sau cùng là hai người đó rời đi như chưa từng xuất hiện.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.