Chương 20
Tống Anh Thư
02/12/2022
*Cô bé nhìn thấy anh đã tỉnh, cố gắng hỏi xem anh có cảm thấy đau ở đâu không. Nhưng anh không trả lời, cuối cùng cũng thấy người dân tới và đưa anh đi.
Người dân cứ thế đưa anh đi xa cô. Trước khi đi chỉ để lại cho cô một lời nói duy nhất.
- Đợi anh, sau này anh sẽ lấy em. A Phong!
Cô không kịp trả lời chàng trai ấy đã đi mất. Để lại một người con gái ôm những nỗi hy vọng bé nhỏ.
Thời gian thấm thoát cũng đã 10 năm, anh cuối cùng cũng tìm thấy cô bé ngày hôm đó. Mặc Lam Như.... một người con gái thắm thiết hiền dịu.
Ấy vậy mà chỉ trong một lần bất cẩn của anh. Người con gái ấy đã ra đi vĩnh viễn chỉ vì người chị gái song sinh của mình. Lam Nhi!!
Mặc Lam Như, người con gái anh yêu đã đi rồi. Anh thật sự rất hận, hận người con gái đó đã nhẫn tâm giết chết người con gái mà anh yêu bằng cả trái tim.
Hận cô đành đoạn đẩy em ấy ngã từ trên thân tàu chơi vơi xuống mặt nước xanh thẫm mãi cũng không tìm thấy xác. Hận thù quá nhiều lại sinh ra cảm giác yêu một người.
Điều khiến anh hối hận sau này chỉ là không nhận ra bản thân đã yêu người con gái mình đã làm tổn thương suốt nhiều năm qua đó sớm hơn một chút.
Chỉ cần nhận ra sớm hơn một chút thôi, thì có lẻ. Mọi chuyện đã êm đềm và hạnh phúc, ngôi nhà của bọn họ lúc nào cũng sẽ vang lên những tiếng cười của những đứa trẻ nhỏ.
Hạnh phúc và ấm áp đến nhường nào. Trách thì chỉ trách ông trời này quá nhẫn tâm lại chơi đùa với cả 2 người họ.
Nhìn người con gái đã nhắm mắt yên tĩnh chẳng làm gì. Anh cũng chẳng buồn ngồi chăm chọc cô thêm gì nữa.
Tắt đèn và đi ra khỏi phòng, trước khi đi ra còn lướt nhìn nhẹ sang đôi chân bị còng lại của cô. Chỗ cô chân đã sưng đỏ lên nhưng cô lại chẳng nói lời nào.
Một cảm giác đau lòng dâng lên rồi cũng dập tắt ngay lập từ. Cô không than thở đau với hắn, hắn bận gì phải quan tâm ?
Nghĩ rồi cũng thôi, bước ra khỏi căn phòng đó và đi đến thư phòng nơi anh hay làm việc mà mở máy tính lên sử dụng.
Công việc ở công ty anh dạo này hơi nhiều nên cần giải quyết nhanh nhất có thể. Vẫn ngồi soạn bản thảo cho cuộc họp sắp tới. Trời đã tối khuya nhưng căn phòng anh vẫn sáng đèn.
Về phần cô, sau khi anh rời đi cô liền mở trừng đôi mắt ra. Dạo gần đây cô rất sợ phải ngủ và ngắm mắt, căn bệnh sợ và ám ảnh tâm lí của cô trở nặng và tái phát khiến cô chỉ cần ngắm mắt nó liền chạy như một cuốn phim trong đầu cô.
Mà cuốn phim đó lại chính là cảnh diễn ra vào 7 năm trước. Cái ngày mà người em gái của cô rơi từ trên thân tàu rơi thẳng xuống dòng biển lành chẳng thể nào có thể tìm thấy xác.....
Người dân cứ thế đưa anh đi xa cô. Trước khi đi chỉ để lại cho cô một lời nói duy nhất.
- Đợi anh, sau này anh sẽ lấy em. A Phong!
Cô không kịp trả lời chàng trai ấy đã đi mất. Để lại một người con gái ôm những nỗi hy vọng bé nhỏ.
Thời gian thấm thoát cũng đã 10 năm, anh cuối cùng cũng tìm thấy cô bé ngày hôm đó. Mặc Lam Như.... một người con gái thắm thiết hiền dịu.
Ấy vậy mà chỉ trong một lần bất cẩn của anh. Người con gái ấy đã ra đi vĩnh viễn chỉ vì người chị gái song sinh của mình. Lam Nhi!!
Mặc Lam Như, người con gái anh yêu đã đi rồi. Anh thật sự rất hận, hận người con gái đó đã nhẫn tâm giết chết người con gái mà anh yêu bằng cả trái tim.
Hận cô đành đoạn đẩy em ấy ngã từ trên thân tàu chơi vơi xuống mặt nước xanh thẫm mãi cũng không tìm thấy xác. Hận thù quá nhiều lại sinh ra cảm giác yêu một người.
Điều khiến anh hối hận sau này chỉ là không nhận ra bản thân đã yêu người con gái mình đã làm tổn thương suốt nhiều năm qua đó sớm hơn một chút.
Chỉ cần nhận ra sớm hơn một chút thôi, thì có lẻ. Mọi chuyện đã êm đềm và hạnh phúc, ngôi nhà của bọn họ lúc nào cũng sẽ vang lên những tiếng cười của những đứa trẻ nhỏ.
Hạnh phúc và ấm áp đến nhường nào. Trách thì chỉ trách ông trời này quá nhẫn tâm lại chơi đùa với cả 2 người họ.
Nhìn người con gái đã nhắm mắt yên tĩnh chẳng làm gì. Anh cũng chẳng buồn ngồi chăm chọc cô thêm gì nữa.
Tắt đèn và đi ra khỏi phòng, trước khi đi ra còn lướt nhìn nhẹ sang đôi chân bị còng lại của cô. Chỗ cô chân đã sưng đỏ lên nhưng cô lại chẳng nói lời nào.
Một cảm giác đau lòng dâng lên rồi cũng dập tắt ngay lập từ. Cô không than thở đau với hắn, hắn bận gì phải quan tâm ?
Nghĩ rồi cũng thôi, bước ra khỏi căn phòng đó và đi đến thư phòng nơi anh hay làm việc mà mở máy tính lên sử dụng.
Công việc ở công ty anh dạo này hơi nhiều nên cần giải quyết nhanh nhất có thể. Vẫn ngồi soạn bản thảo cho cuộc họp sắp tới. Trời đã tối khuya nhưng căn phòng anh vẫn sáng đèn.
Về phần cô, sau khi anh rời đi cô liền mở trừng đôi mắt ra. Dạo gần đây cô rất sợ phải ngủ và ngắm mắt, căn bệnh sợ và ám ảnh tâm lí của cô trở nặng và tái phát khiến cô chỉ cần ngắm mắt nó liền chạy như một cuốn phim trong đầu cô.
Mà cuốn phim đó lại chính là cảnh diễn ra vào 7 năm trước. Cái ngày mà người em gái của cô rơi từ trên thân tàu rơi thẳng xuống dòng biển lành chẳng thể nào có thể tìm thấy xác.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.