Chương 27
Tống Anh Thư
02/12/2022
Cuộc điện thoại vang lên từng hồi, cuối cùng bên kia cũng bắt máy. Đầu dây bên kia phát ra một tiếng trả lời nhẹ của một người con gái.
- Alo, xin hỏi ai vậy ạ?
Gương mặt anh khó hiểu, tính mở miệng lên hỏi xem người con gái đó là ai, nhưng rồi lại chỉ đành im lặng. Chết tiệt! Anh quên mất bản thân mình đã bị mất giọng mà.
- A Như, ai vậy em?
Giọng nói của Hoàng Nam vang lên bên phía bên kia điện thoại. Trợ lí của anh không ngờ lại cũng có một cô bạn gái đấy, nếu hôm nay không vô tình gọi cho cậu. Không biết cậu bao giờ mới công khai người con gái bên cạnh mình nữa.
- Em không biết? Điện thoại anh vang lên nên em bắt nghe. Nhưng đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, hình như sếp anh gọi anh ấy.
Cô gái nhìn Hoàng Nam với gương mặt dịu dàng nói, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên trong cô gái đó cũng rất thanh tao và toát lên sự quyến rũ đến mê người.
- Em bảo sao? Sếp anh gọi và em bắt máy à? Gì cơ ? Em đã tắt chưa? Tắt ngay cho anh. Nhanh đi!
Hoàng Nam gấp gáp bảo cô gái đó tắt máy nhanh đi. Anh sợ rằng sếp đã nghe hết tất cả rồi, thôi thì lần này anh toang rồi. Thật sự toang rồi....
Cuộc điện thoại chỉ còn vang lên từng hồi chuông đã ngắt. Nhìn màn hình đã tối đen, một tin nhắn từ sđt gửi qua làm anh đang suy nghĩ liền giật mình.
- Sếp, em xin lỗi đã giấu sếp chuyện bạn gái em. Nhưng sếp gọi em có gì không? Giờ thì em không tiện gọi điện sếp cần gì nhắn tin với em nha!
Anh nỡ một nụ cười cho sự chột dạ của Hoàng Nam. Chỉ có bạn gái thôi mà, cần gì che giấu kĩ đến như thế. Ở công ty cũng không có cấm yêu đương. Mà Hoàng Nam muốn giấu thì anh cũng chịu. Làm ngơ cho cậu vui!
- À cũng không có gì, tôi không biết mình làm sao lại bị mất giọng nói nhưng quên mất bấm nút gọi cho cậu nhưng không nói chuyện được. Chỉ là muốn hỏi xem cậu có thể đến khám cho tôi hay không. Vì ngoài là trợ lí riêng của tôi thì cậu cũng là bác sĩ mà. Tôi nghĩ là nhờ cậu chắc được.
Gửi một đoạn tin nhắn dài qua bên chỗ Hoàng Nam. Anh cũng hơi buồn cười, chỉ là khi nói chuyện anh cũng rất ít nói. Nhưng nhắn tin thì luôn là nói một tràn dài đến vậy.
Chỉ cần quen anh lâu thì ai cũng sẽ hiểu rõ tính cách của anh mà thôi. Tính cách anh dễ hiểu mà đúng không, chỉ là đôi lúc không kìm chế được sẽ nóng giận mà thôi.
- Alo, xin hỏi ai vậy ạ?
Gương mặt anh khó hiểu, tính mở miệng lên hỏi xem người con gái đó là ai, nhưng rồi lại chỉ đành im lặng. Chết tiệt! Anh quên mất bản thân mình đã bị mất giọng mà.
- A Như, ai vậy em?
Giọng nói của Hoàng Nam vang lên bên phía bên kia điện thoại. Trợ lí của anh không ngờ lại cũng có một cô bạn gái đấy, nếu hôm nay không vô tình gọi cho cậu. Không biết cậu bao giờ mới công khai người con gái bên cạnh mình nữa.
- Em không biết? Điện thoại anh vang lên nên em bắt nghe. Nhưng đầu dây bên kia không nghe thấy tiếng trả lời, hình như sếp anh gọi anh ấy.
Cô gái nhìn Hoàng Nam với gương mặt dịu dàng nói, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên trong cô gái đó cũng rất thanh tao và toát lên sự quyến rũ đến mê người.
- Em bảo sao? Sếp anh gọi và em bắt máy à? Gì cơ ? Em đã tắt chưa? Tắt ngay cho anh. Nhanh đi!
Hoàng Nam gấp gáp bảo cô gái đó tắt máy nhanh đi. Anh sợ rằng sếp đã nghe hết tất cả rồi, thôi thì lần này anh toang rồi. Thật sự toang rồi....
Cuộc điện thoại chỉ còn vang lên từng hồi chuông đã ngắt. Nhìn màn hình đã tối đen, một tin nhắn từ sđt gửi qua làm anh đang suy nghĩ liền giật mình.
- Sếp, em xin lỗi đã giấu sếp chuyện bạn gái em. Nhưng sếp gọi em có gì không? Giờ thì em không tiện gọi điện sếp cần gì nhắn tin với em nha!
Anh nỡ một nụ cười cho sự chột dạ của Hoàng Nam. Chỉ có bạn gái thôi mà, cần gì che giấu kĩ đến như thế. Ở công ty cũng không có cấm yêu đương. Mà Hoàng Nam muốn giấu thì anh cũng chịu. Làm ngơ cho cậu vui!
- À cũng không có gì, tôi không biết mình làm sao lại bị mất giọng nói nhưng quên mất bấm nút gọi cho cậu nhưng không nói chuyện được. Chỉ là muốn hỏi xem cậu có thể đến khám cho tôi hay không. Vì ngoài là trợ lí riêng của tôi thì cậu cũng là bác sĩ mà. Tôi nghĩ là nhờ cậu chắc được.
Gửi một đoạn tin nhắn dài qua bên chỗ Hoàng Nam. Anh cũng hơi buồn cười, chỉ là khi nói chuyện anh cũng rất ít nói. Nhưng nhắn tin thì luôn là nói một tràn dài đến vậy.
Chỉ cần quen anh lâu thì ai cũng sẽ hiểu rõ tính cách của anh mà thôi. Tính cách anh dễ hiểu mà đúng không, chỉ là đôi lúc không kìm chế được sẽ nóng giận mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.