Chương 4
Tống Anh Thư
02/12/2022
5 năm sau......
Chỗ sân bay, có một cô gái mái tóc bồng bềnh trong gió. Bước xuống sân bay cùng một người đàn ông.
Đặt chân xuống Bắc Kinh, Trung Quốc. Cảnh vật nơi đây thật chẳng thay đổi là bao, vẫn như vậy. Chỉ là người đã không còn.
Gỡ kính râm xuống, cô quay qua nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình. Giọng nói ân cần, nhỏ nhẹ hỏi anh.
-Anh đặt xe ở đâu vậy, vẫn chưa tới à?
Người đàn ông đó quay qua nhìn cô, nụ cười chợt nhẹ trên môi. Tay phải đặt lên đầu cô mà xoa như một đứa con nít.
-Anh không biết, thôi thì anh gọi quản gia đưa xe tới đây luôn. Không bắt em phải đợi lâu.
Mọi người ai ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ với chính cô. Có người chồng chăm lo cho mình như vậy, thật sự quá hạnh phúc đi mà.
Cô nhìn thấy được những ánh mắt của những con người ở đây, và hiểu được họ có suy nghĩ gì nhưng cũng không giải thích.
Gì chứ? Đây là anh trai cô đấy, chồng con gì ở đây. Cô vẫn còn nhỏ vẫn còn ham chơi nha.
Đứng đây nhớ lại những chuyện đã qua, những vết sẹo đã phai mờ nhưng tổn thương thì vẫn ở đó. Trái tim tan vỡ vẫn chưa thể lành.
Nhớ lại cái ngày mà cô phải đứng giữa sự sống và cái chết. Trong tiềm thức cô nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc mái tóc màu vàng sáng rất đẹp.
Anh ta nhấc bỗng cô lên và đưa cô đi đâu đó, và người đó là Anh Trai ngoài dã thú của cô - Mặc Tử Lâm.
Căn bệnh ung thư phổi của cô đã được điều trị dứt hẳn, không để lại bất cứ triệu chứng gì. Chỉ là khoảng thời gian bên Mỹ, cô phải liên tục đi chữa bệnh trầm cảm nặng và ám ảnh tâm lí nặng.
Về phần Khả Phong 5 năm trước đây, sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện thì anh mới đi đến bệnh viện xem tình hình của cô như thế nào rồi.
Anh hoảng loạn thật sự khi không nhìn thấy cô, phòng tắm và bồn nước đã tràn ngập máu. Nhưng còn người thì lại chẳng thấy đâu.
Anh điên loạn tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng lại mãi chẳng thấy. Cô như bốc hơi khỏi cái Trung Quốc này vậy. Dù có cố gắng tìm kiếm bao nhiêu.
Điều anh nhận lại chỉ là con số không tròn trĩnh. Anh không biết tại sao mình lại điên cuồng đến như thế. Hay tại vì anh đã yêu cô hay sao.
Anh sai rồi, thật sự sai rồi. Cô có thể trở về bên anh một lần nữa hay không? Anh thật sự hối hận rồi. Cô có thể nào quay lại bên anh nữa không, anh không thể mất cô được.
Mặc Lam Nhi, tôi yêu em. Vĩnh viễn yêu em, đừng rời tôi. Nhi Nhi......
Chỗ sân bay, có một cô gái mái tóc bồng bềnh trong gió. Bước xuống sân bay cùng một người đàn ông.
Đặt chân xuống Bắc Kinh, Trung Quốc. Cảnh vật nơi đây thật chẳng thay đổi là bao, vẫn như vậy. Chỉ là người đã không còn.
Gỡ kính râm xuống, cô quay qua nhìn người đàn ông đang đi bên cạnh mình. Giọng nói ân cần, nhỏ nhẹ hỏi anh.
-Anh đặt xe ở đâu vậy, vẫn chưa tới à?
Người đàn ông đó quay qua nhìn cô, nụ cười chợt nhẹ trên môi. Tay phải đặt lên đầu cô mà xoa như một đứa con nít.
-Anh không biết, thôi thì anh gọi quản gia đưa xe tới đây luôn. Không bắt em phải đợi lâu.
Mọi người ai ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ với chính cô. Có người chồng chăm lo cho mình như vậy, thật sự quá hạnh phúc đi mà.
Cô nhìn thấy được những ánh mắt của những con người ở đây, và hiểu được họ có suy nghĩ gì nhưng cũng không giải thích.
Gì chứ? Đây là anh trai cô đấy, chồng con gì ở đây. Cô vẫn còn nhỏ vẫn còn ham chơi nha.
Đứng đây nhớ lại những chuyện đã qua, những vết sẹo đã phai mờ nhưng tổn thương thì vẫn ở đó. Trái tim tan vỡ vẫn chưa thể lành.
Nhớ lại cái ngày mà cô phải đứng giữa sự sống và cái chết. Trong tiềm thức cô nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc mái tóc màu vàng sáng rất đẹp.
Anh ta nhấc bỗng cô lên và đưa cô đi đâu đó, và người đó là Anh Trai ngoài dã thú của cô - Mặc Tử Lâm.
Căn bệnh ung thư phổi của cô đã được điều trị dứt hẳn, không để lại bất cứ triệu chứng gì. Chỉ là khoảng thời gian bên Mỹ, cô phải liên tục đi chữa bệnh trầm cảm nặng và ám ảnh tâm lí nặng.
Về phần Khả Phong 5 năm trước đây, sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện thì anh mới đi đến bệnh viện xem tình hình của cô như thế nào rồi.
Anh hoảng loạn thật sự khi không nhìn thấy cô, phòng tắm và bồn nước đã tràn ngập máu. Nhưng còn người thì lại chẳng thấy đâu.
Anh điên loạn tìm kiếm cô khắp nơi, nhưng lại mãi chẳng thấy. Cô như bốc hơi khỏi cái Trung Quốc này vậy. Dù có cố gắng tìm kiếm bao nhiêu.
Điều anh nhận lại chỉ là con số không tròn trĩnh. Anh không biết tại sao mình lại điên cuồng đến như thế. Hay tại vì anh đã yêu cô hay sao.
Anh sai rồi, thật sự sai rồi. Cô có thể trở về bên anh một lần nữa hay không? Anh thật sự hối hận rồi. Cô có thể nào quay lại bên anh nữa không, anh không thể mất cô được.
Mặc Lam Nhi, tôi yêu em. Vĩnh viễn yêu em, đừng rời tôi. Nhi Nhi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.