Chương 6
Tống Anh Thư
02/12/2022
Kết thúc buổi đi chơi cùng với anh trai và Tuyết Nhi. Cô nhàm chán nằm dài trên giường suy nghĩ cách có thể khiến hai người đó đến với nhau.
Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng chẳng có suy nghĩ gì hay ho. Tuyết Nhi đáng yêu của cô không phải lúc nào cũng rảnh như thế. Còn anh trai thì đôi lúc chưng bộ mặt lạnh với cô, và là một tên cuồng công việc. Rất khó khăn cho việc kết đôi hai người đó lại với nhau.
Thôi thì cô cũng đành kệ để khi khác suy nghĩ tiếp. Cô hiện tại muốn có một công việc gì đó ổn định ở Bắc Kinh một chút. Anh cô tuy cũng có một công ty riêng và cô muốn vào trong đó làm gì cũng được.
Nhưng cô muốn có một công việc dựa chính vào sức lực của cô nên cô đã đăng kí vào phỏng vẫn của công ty PN CEO [ Bị ngu tên công ty đặt đại m.n ạ. Thông cảm hộ mình! ]
Ngày mai là ngày đi phỏng vấn rồi, cô hơi lo sợ mình bị rớt. Vì công ty này gần như đứng hàng đầu của Bắc Kinh, Trung Quốc. Nhưng cô tin chắc rằng, với năng lực của cô. Chắc chắn rằng cô sẽ đạt được phỏng vấn.
Rồi ngày mai cũng tới, cái ngày mà cô phải đi phỏng vấn. Cô thức dậy rất sớm, chuẩn bị đồ và hồ sơ đầy đủ tin chắc rằng mình không bị thiếu hay quên thứ gì.
Bước chân ra khỏi nhà, cô khoát trên mình bộ đồ công sở, mái tóc dài được buộc gọn lên cao. Tạo nên nét thanh tao đẹp đẽ vốn có của cô. Sức hút mê người quyến rũ phát ra từ người cô khiến ai cũng phải ngó nhìn khẽ qua cô.
Bước sảnh công ty, chỉ là một cái sảnh nhưng nó lại rộng lớn đến bất ngờ. To gần bằng cả một cái nhà, công ty tổng cộng có 57 tầng với tầng cao nhất là văn phòng của CEO.
Bước đến quầy lễ tân, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô nhân viên và lịch thiệp chào hỏi.
- Chào cô tôi đi phỏng vấn xin việc, không biết phòng phỏng vấn ở tầng mấy vậy?
Cô nhân viên ngơ ngác nhìn cô, bất ngờ trước vẻ đẹp dịu dàng lại rất lịch thiệp. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt cô, lại cảm giác có chút gì đó mất mát. Đau thương, một nỗi buồn hằn sâu trong đôi mắt.
- À ừm....chị cứ đi đến tầng 32 rẻ phải căn phòng đầu tiên là phòng phỏng vấn thử việc ạ.
Người nhân viên cũng lịch sự trả lời lại cô với nụ cười trên môi. Cô cũng mỉm cười chào lại như có lệ cảm ơn rồi đi vào thang máy.
Bấm vào nút đi lên tầng 32, bước chân nhẹ nhàng thánh thoát của cô bước từng bước một đến phòng phỏng vấn. Khí chất ngời ngời lại mang theo vẻ quyến rũ của cô, khiến ai nhìn cũng phải xuyến xao.
Đẩy cửa tiến vào căn phòng phỏng vấn. Ngồi vào một chiếc ghế của một góc để chờ đợi tới lượt mình.
Ngồi được khoảng 15' thì cuối cùng cũng tới lượt cô vào phỏng vấn. Bước vào căn phỏng rộng, bên trong có 3 người đàn ông. Giữa là CEO của công ty, hôm nay không biết nỗi hứng gì mà cũng đi phỏng vấn cùng với trợ lí và tổng giám đốc.
Đi đến ghế và ngồi ổn định một chỗ, khi đã sẵn sàng cô mới ngước mắt lên để chờ đợi câu hỏi từ 3 người phỏng vấn.
Đập vào mắt cô là người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô, người đàn ông này. Phải chăng là quá đổi quen thuộc đúng không....người đàn ông mà cô đã từng dành cả thanh xuân này cho anh ta.
Phải chăng gương mặt đó đã in sâu trong đầu chẳng thể nào có thể quên được? Cô ngơ ngác nhìn anh, sự sợ hãi bỗng từ đâu dâng trào không hiểu lí do.
Cả người cô giờ đây bắt đầu run cầm cập, sợ hãi lên đến đỉnh điểm khi anh đứng dậy đi tới bên cô và nắm tay cô thật chặt sau đó kéo đi. Để lại phía sau là 4 ánh mắt khó hiểu của hai người kia.
Bấm nút thang máy đi lên thẳng tầng 57, bước vào căn phòng của anh. Cả người cô vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi, cả cơ thể như bị ai đó điều khiển cứ run rẩy không ngừng.
Cổ tay dâng lên từng đợt đau đớn, anh nắm chặt tay cô quá. Đau thật đấy, nó dường như muốn in vết bầm tím trên cổ tay của cô.
Đẩy cô đè sát vào tường, xung quanh anh là sát khí nồng nặc không thể nào tả được nỗi. Đôi mắt từ lúc nào đã nhuốm lên sự tức giận mang theo chút buồn bã không nói nên lời.
- Bao năm qua cô đã trốn chui ở đâu. Cô có biết tôi tìm kiếm cô suốt 5 năm qua đã cực khổ như thế nào không? Hả!
Tay anh bóp mạnh vào cằm bé nhỏ của cô, khiến nó đau nhói lên từng cơn. Tay anh bóp chặt đến nỗi cô muốn thót lên một lời nói cũng chẳng nên lời.
Không bước từ lúc nào, nước mắt đã dàn dụa khắp gương mặt mỹ mìu của cô. Đôi mắt long lanh giờ đây đã ngấn nước ngước lên nhìn anh.
Cảm giác tuyệt vọng chẳng thể nói nên lời.....
Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng chẳng có suy nghĩ gì hay ho. Tuyết Nhi đáng yêu của cô không phải lúc nào cũng rảnh như thế. Còn anh trai thì đôi lúc chưng bộ mặt lạnh với cô, và là một tên cuồng công việc. Rất khó khăn cho việc kết đôi hai người đó lại với nhau.
Thôi thì cô cũng đành kệ để khi khác suy nghĩ tiếp. Cô hiện tại muốn có một công việc gì đó ổn định ở Bắc Kinh một chút. Anh cô tuy cũng có một công ty riêng và cô muốn vào trong đó làm gì cũng được.
Nhưng cô muốn có một công việc dựa chính vào sức lực của cô nên cô đã đăng kí vào phỏng vẫn của công ty PN CEO [ Bị ngu tên công ty đặt đại m.n ạ. Thông cảm hộ mình! ]
Ngày mai là ngày đi phỏng vấn rồi, cô hơi lo sợ mình bị rớt. Vì công ty này gần như đứng hàng đầu của Bắc Kinh, Trung Quốc. Nhưng cô tin chắc rằng, với năng lực của cô. Chắc chắn rằng cô sẽ đạt được phỏng vấn.
Rồi ngày mai cũng tới, cái ngày mà cô phải đi phỏng vấn. Cô thức dậy rất sớm, chuẩn bị đồ và hồ sơ đầy đủ tin chắc rằng mình không bị thiếu hay quên thứ gì.
Bước chân ra khỏi nhà, cô khoát trên mình bộ đồ công sở, mái tóc dài được buộc gọn lên cao. Tạo nên nét thanh tao đẹp đẽ vốn có của cô. Sức hút mê người quyến rũ phát ra từ người cô khiến ai cũng phải ngó nhìn khẽ qua cô.
Bước sảnh công ty, chỉ là một cái sảnh nhưng nó lại rộng lớn đến bất ngờ. To gần bằng cả một cái nhà, công ty tổng cộng có 57 tầng với tầng cao nhất là văn phòng của CEO.
Bước đến quầy lễ tân, cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô nhân viên và lịch thiệp chào hỏi.
- Chào cô tôi đi phỏng vấn xin việc, không biết phòng phỏng vấn ở tầng mấy vậy?
Cô nhân viên ngơ ngác nhìn cô, bất ngờ trước vẻ đẹp dịu dàng lại rất lịch thiệp. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt cô, lại cảm giác có chút gì đó mất mát. Đau thương, một nỗi buồn hằn sâu trong đôi mắt.
- À ừm....chị cứ đi đến tầng 32 rẻ phải căn phòng đầu tiên là phòng phỏng vấn thử việc ạ.
Người nhân viên cũng lịch sự trả lời lại cô với nụ cười trên môi. Cô cũng mỉm cười chào lại như có lệ cảm ơn rồi đi vào thang máy.
Bấm vào nút đi lên tầng 32, bước chân nhẹ nhàng thánh thoát của cô bước từng bước một đến phòng phỏng vấn. Khí chất ngời ngời lại mang theo vẻ quyến rũ của cô, khiến ai nhìn cũng phải xuyến xao.
Đẩy cửa tiến vào căn phòng phỏng vấn. Ngồi vào một chiếc ghế của một góc để chờ đợi tới lượt mình.
Ngồi được khoảng 15' thì cuối cùng cũng tới lượt cô vào phỏng vấn. Bước vào căn phỏng rộng, bên trong có 3 người đàn ông. Giữa là CEO của công ty, hôm nay không biết nỗi hứng gì mà cũng đi phỏng vấn cùng với trợ lí và tổng giám đốc.
Đi đến ghế và ngồi ổn định một chỗ, khi đã sẵn sàng cô mới ngước mắt lên để chờ đợi câu hỏi từ 3 người phỏng vấn.
Đập vào mắt cô là người đàn ông đang nhìn chằm chằm cô, người đàn ông này. Phải chăng là quá đổi quen thuộc đúng không....người đàn ông mà cô đã từng dành cả thanh xuân này cho anh ta.
Phải chăng gương mặt đó đã in sâu trong đầu chẳng thể nào có thể quên được? Cô ngơ ngác nhìn anh, sự sợ hãi bỗng từ đâu dâng trào không hiểu lí do.
Cả người cô giờ đây bắt đầu run cầm cập, sợ hãi lên đến đỉnh điểm khi anh đứng dậy đi tới bên cô và nắm tay cô thật chặt sau đó kéo đi. Để lại phía sau là 4 ánh mắt khó hiểu của hai người kia.
Bấm nút thang máy đi lên thẳng tầng 57, bước vào căn phòng của anh. Cả người cô vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi, cả cơ thể như bị ai đó điều khiển cứ run rẩy không ngừng.
Cổ tay dâng lên từng đợt đau đớn, anh nắm chặt tay cô quá. Đau thật đấy, nó dường như muốn in vết bầm tím trên cổ tay của cô.
Đẩy cô đè sát vào tường, xung quanh anh là sát khí nồng nặc không thể nào tả được nỗi. Đôi mắt từ lúc nào đã nhuốm lên sự tức giận mang theo chút buồn bã không nói nên lời.
- Bao năm qua cô đã trốn chui ở đâu. Cô có biết tôi tìm kiếm cô suốt 5 năm qua đã cực khổ như thế nào không? Hả!
Tay anh bóp mạnh vào cằm bé nhỏ của cô, khiến nó đau nhói lên từng cơn. Tay anh bóp chặt đến nỗi cô muốn thót lên một lời nói cũng chẳng nên lời.
Không bước từ lúc nào, nước mắt đã dàn dụa khắp gương mặt mỹ mìu của cô. Đôi mắt long lanh giờ đây đã ngấn nước ngước lên nhìn anh.
Cảm giác tuyệt vọng chẳng thể nói nên lời.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.