Chương 21
Bielo_25
15/05/2024
Nhu Nhu nghe xong cũng chẳng phản ứng gì, cô hoàn toàn lạnh lùng với câu chuyện về clip đó, cô sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì về clip đó, vì nó chẳng phải cô, cô cũng chưa đủ tuổi để xem đoạn clip bậy bạ như vậy, cô chỉ mới thấy ảnh bị rò rỉ ra ngoài, chưa hề xem được đoạn mười giây đó.
" Bây giờ thì cậu nói với tôi làm gì? Còn có nghĩa gì nữa."
Cảnh Hòa mím môi.
" Bức ảnh đó tớ đã dùng để làm ảnh đại diện trên X cho nên người ta đã lấy nó dễ dàng như vậy."
Đến bây giờ cậu ta có xin lỗi thì Nhu Nhu cũng không muốn nói gì cả, Nhu Nhu chỉ muốn kết thúc chuyện này cho nhanh nhanh thôi.
" Cậu đến đây để rủ tôi chơi lại đúng không, tôi không muốn làm bạn với mấy người, cũng không muốn dính líu gì đến mấy người, từ nay đừng có làm phiền nhau nữa, cũng đừng đến trước cổng trường tôi làm như thân thiết lắm vậy, cũng đừng nhắc gì đến tôi nữa, cậu đã nói với anh ta cậu là bạn của tôi sao, sao không thêm từ cũ vào đi."
Cảnh Hòa nhìn cô lại không muốn bỏ đi như thế, Nhu Nhu quay mặt đi.
Diệc Hi là người khó chịu lên tiếng khi cả hai im lặng như thế này.
" Tôi thấy cậu cứ tỏ vẻ thanh cao, cậu không muốn làm bạn với chúng tôi thì thôi, chỉ là Cảnh Hoà muốn làm bạn lại với cậu cho nên tôi đi theo mà thôi, cậu đang nghĩ là cả bốn đứa đều ưa cậu sao."
Mạt Dư đứng bên cạnh liền nhìn cậu ta như muốn đánh tới nơi rồi, cậu ta vẫn không muốn nín, Cẩm Anh phải chặn họng cậu ta lại.
" Diệc Hi, hôm nay cậu nói nhiều quá rồi đấy, nói đến mức mà mình nhức đầu lên rồi đây này."
Nhu Nhu nhìn Diệc Hi không chớp mắt, Diệc Hi chính là người cô bất mãn nhất từ trước đến nay.
" Diệc Hi, tôi cũng không có ưa gì cậu đâu, kể cả trong lúc đang chơi thân với nhau, tôi cũng không mấy ưa cậu, cậu biết vì sao không? Vì cậu chính là người đứng sau bao nhiêu confession nói xấu về chúng tôi còn gì. Cậu than vãn khi tôi đặc biệt thân thiết với Cảnh Hoà chứ không phải cậu, cậu chê Cảnh Hoà mặt dày khi tiền tiêu vặt của Cảnh Hoà đa số là lấy từ tôi, cậu chê Mạt Dư lạnh lùng bạo lực vì một khi cậu ta điên lên là sẽ không nể nang ai, cậu nói Cẩm Anh là người câm có sở thích quái đản khi sưu tập xác bướm làm tiêu bản, cậu chính là bất mãn với tất cả mọi người trong nhóm này, nhưng cậu còn trơ trẽn hơn tôi tưởng, vì mấy năm rồi cậu vẫn còn chơi với họ."
Diệc Hi có nói về cô rằng, cậu ta có mẹ ngoại tình và một ông bố thích gái gú, Nhu Nhu vẫn còn nhớ lúc cô thấy được cậu ta đang lén gõ confession gửi đi, cho nên những chuyện riêng tư chỉ có bạn thân mới biết thì đều bị phanh phui ra hết.
Cậu ta đốp lại ngay.
" Cậu nói dối, tại sao cậu phải đặt điều về tôi như thế chứ, dù cậu có không thích tôi đi chăng nữa."
Nhu Nhu thở dài.
" Hôm nay tôi chỉ nói chuyện với Cảnh Hoà thôi, giải quyết cho xong rồi đi."
Cảnh Hòa quay ra nhìn Diệc Hi ở phía sau, Nhu Nhu phủi tay.
" Các cậu còn có gì muốn nói không?"
Cảnh Hòa quay ra niềm nở với cô.
" Chúng ta thật sự không chơi lại được với nhau sao?"
Nhu Nhu nhìn kỹ lại từng gương mặt mà mình đã từng rất thân thiết trước đây, bây giờ lại thấy bọn họ rất đáng ghét, cô ở thời điểm đó cũng không thể ngờ tới là mình có ngày lại ghét họ đến vậy, cô lắc đầu.
" Không, dù đã rất cố gắng nhưng tôi không chơi được với mấy người nữa, vì tôi không cảm thấy sự an toàn và thoải mái ở đây, mấy người đừng có quấy rầy tôi nữa, đừng đến trường tôi, đừng nói chuyện với tôi, đừng làm bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi cả, vì cứ thấy các cậu là tâm lý của tôi lại không ổn, quãng thời gian bị cô lập đó lại ập về, cho nên tránh xa tôi ra."
Cảnh Hòa cũng không muốn làm phiền cô nữa, nghe bao nhiêu lời trách cứ của cô xong họ cũng không muốn làm bạn lại vì nó chẳng hề vui vẻ như ý định ban đầu nữa.
Thành Thành đá bóng luôn để ý về phía cửa, cô ra ngoài nói chuyện với bọn họ đã khá lâu rồi nhưng vẫn chưa quay lại, anh còn đang nghĩ chắc cô đã bỏ về rồi.
Lát sau Nhu Nhu quay lại, trên tay còn cầm theo chai nước mới.
Cô ngồi vào chỗ cũ, bây giờ lại có một cô gái ở đám bên kia đi tới, cậu ta vẫn còn mặc đồng phục trường, nhưng không phải đồng phục trường cô, cũng không phải trường quốc tế, nhìn rất lạ.
Cô nhìn theo cậu ta tới lúc cậu ta đến gần cô, cậu ta cầm chai nước đi tới vẻ mặt dò hỏi.
" Cậu đến xem anh Thành đá bóng sao?"
Nhu Nhu gật đầu, cô gượng cười nhìn chai nước trên tay cậu ta, người cậu ta toát ra một mùi nước hoa nồng nàn như đa số mùi của nước hoa rẻ tiền, cậu ta ngồi xuống bên cạnh cô, mùi nước hoa càng nồng hơn.
" Cậu là bạn gái anh ấy sao?"
Thành Thành đã để ý thấy hai người ngồi với nhau, thật sự nhìn chẳng mấy tốt đẹp gì.
Nhu Nhu không trả lời, cô nhìn về phía Thành Thành có vẻ đang do dự.
Cậu ta lại nói tiếp.
" Vậy là anh Thành vẫn chưa có người yêu đúng không."
Nhu Nhu mỉm cười.
" Cậu thích anh ấy sao?"
Cô ta cũng không trả lời, nhìn dáng vẻ mộng mơ này Nhu Nhu còn đang đoán cậu ta chắc chỉ mới học lớp mười thôi.
" Cậu học lớp mấy?"
Cô ta đặt chai nước lạnh đang chảy nước lên đùi của cô, đoạn mà chiếc quần đùi chỉ dài đến ngang đùi, cậu ta đặt chai nước lên làn da trần của cô.
" Tôi cũng học lớp mười, nhìn mặt cậu tôi còn tưởng cậu là học sinh lớp chín đấy."
Nhìn cậu ta đang ra vẻ chèn ép cô, Nhu Nhu không muốn nhịn gì cả, cô giật lấy chai nước trên tay cậu ta rồi dí lại chai nước lên ngực cậu ta.
" Tôi là học sinh lớp mười một, nhớ đấy."
Lúc này đã hết trận rồi, Thành Thành tức tốc chạy ra, Nhu Nhu và cô gái kia tách nhau ra, Nhu Nhu vốn tưởng Thành Thành như thế này thì sẽ không ai để ý tới, ai ngờ lại có người đến dằn mặt cô thế này.
Nhu Nhu đưa cho anh chai nước rồi đứng dậy.
" Em về trước đây."
Thành Thành chưa kịp ngồi ấm chỗ đã vội vã đứng lên.
" Em về sớm vậy."
Nhu Nhu nhìn mọi người đang tản ra, Nhu Nhu hồn nhiên nói.
" Không phải mọi người chơi xong hết rồi sao."
Thành Thành phì cười.
" Bọn anh còn chơi một trận nữa, em muốn về nhà rồi sao."
Nhu Nhu đang do dự thì từ bên phía cô gái hồi nãy có một anh trai khác chạy ra, anh ta niềm nở đi về phía cô, giả vờ khoác vai Thành Thành chào hỏi cô.
" Em là Nhu Nhu đúng không, anh là Từ Thiên Khải bạn cùng đội bóng của Thành Thành."
Nhu Nhu cười gượng xã giao đáp lại.
" Vâng, chào anh."
Thành Thành khó chịu đẩy anh ta ra.
" Nóng chết đi được."
Nhu Nhu cũng cố gắng niềm nở.
" Hai người trông thân nhau lắm, hai người là bạn thân sao."
Thành Thành cười ngắt ngang lời Thiên Khải.
" Không thân lắm đâu."
Thiên Khải nhìn cô cười nói.
" Em học lớp mười một sao, học chung trường với Thành Thành đúng không?"
Nhu Nhu gật đầu.
" Vâng, em đang học lớp mười một, anh bằng tuổi anh Thành sao."
Thiên Khải càng vui hơn, anh ta gật đầu, dường như nói liên tục không để cho Thành Thành nói.
" Anh thường thấy em hay đi qua đây, bây giờ có dịp đứng đối mặt thế này nhìn em thật sự phát sáng luôn ấy, kiểu như vừa cười lên thì như ánh mặt trời vậy, bây giờ nhìn góc độ nào cũng xinh đẹp."
Nhu Nhu không lạ gì mấy trò trêu gái này của anh ta, cô phì cười đáp lại.
" Lần đầu em đến đây đó, em chỉ thấy mọi người đều uống nước lọc đóng chai bỏ tủ lạnh thôi, còn anh uống nước đường sao?"
Bị Nhu Nhu trêu lại Thiên Khải cười ngại ngùng, Thành Thành thì húc vào người Thiên Khải đuổi anh ta đi.
" Được rồi, đi ra giùm cái đi, đứng ở đây cậu như thừa vậy."
Thiên Khải nhìn cô cười rồi còn vẫy tay tạm biệt mới bỏ đi, Nhu Nhu giữ nụ cười cho đến khi anh ta quay người đi, cô nhìn Thành Thành có hơi lạnh lùng.
Thành Thành vừa rồi thấy cô cười nói vui vẻ còn trêu chọc lại người ta, anh không vui quay mặt đi.
Nhu Nhu đi đến ngồi xuống cạnh anh.
" Anh bực bội sao?"
Thành Thành mở nắp chai nước một cách cáu kỉnh, anh vứt nắp xuống đất như chút giận lên nó.
Anh cũng thẳng thắn nói.
" Ừh, anh khá là bực bội."
Nhu Nhu mỉm cười.
" Anh phải chấp nhận thôi, vì chúng ta chỉ như là anh em quen biết xã giao, anh đâu có quyền kiểm soát gì em đâu, chuyện của anh là của anh, chuyện của em là của em."
Thành Thành vừa uống nước vừa nghe cô nói, chai nước trở nên mỏng manh trong tay anh, uống gần hết chai nước Thành Thành bực mình bóp mạnh chai nước rồi vứt đi, Nhu Nhu nhìn theo chai nước bị bóp đến biến dạng lăn đến vạch sân.
Thành Thành chỉnh lại giọng cố gắng nói chuyện bình thường với cô nhưng vẫn nghe ra sự bất mãn trong đó.
" Nhu Nhu này, có thể là hiện tại em không hề để ý đến anh, nói cách khác là em không thích anh đi chăng nữa thì cũng không thể trêu đùa anh được, chuyện của em là của em, anh đồng ý, anh chỉ không thích bị trêu đùa thôi, bản thân giống như con rối trong tay mặc người ta chơi đùa vậy."
" Bây giờ thì cậu nói với tôi làm gì? Còn có nghĩa gì nữa."
Cảnh Hòa mím môi.
" Bức ảnh đó tớ đã dùng để làm ảnh đại diện trên X cho nên người ta đã lấy nó dễ dàng như vậy."
Đến bây giờ cậu ta có xin lỗi thì Nhu Nhu cũng không muốn nói gì cả, Nhu Nhu chỉ muốn kết thúc chuyện này cho nhanh nhanh thôi.
" Cậu đến đây để rủ tôi chơi lại đúng không, tôi không muốn làm bạn với mấy người, cũng không muốn dính líu gì đến mấy người, từ nay đừng có làm phiền nhau nữa, cũng đừng đến trước cổng trường tôi làm như thân thiết lắm vậy, cũng đừng nhắc gì đến tôi nữa, cậu đã nói với anh ta cậu là bạn của tôi sao, sao không thêm từ cũ vào đi."
Cảnh Hòa nhìn cô lại không muốn bỏ đi như thế, Nhu Nhu quay mặt đi.
Diệc Hi là người khó chịu lên tiếng khi cả hai im lặng như thế này.
" Tôi thấy cậu cứ tỏ vẻ thanh cao, cậu không muốn làm bạn với chúng tôi thì thôi, chỉ là Cảnh Hoà muốn làm bạn lại với cậu cho nên tôi đi theo mà thôi, cậu đang nghĩ là cả bốn đứa đều ưa cậu sao."
Mạt Dư đứng bên cạnh liền nhìn cậu ta như muốn đánh tới nơi rồi, cậu ta vẫn không muốn nín, Cẩm Anh phải chặn họng cậu ta lại.
" Diệc Hi, hôm nay cậu nói nhiều quá rồi đấy, nói đến mức mà mình nhức đầu lên rồi đây này."
Nhu Nhu nhìn Diệc Hi không chớp mắt, Diệc Hi chính là người cô bất mãn nhất từ trước đến nay.
" Diệc Hi, tôi cũng không có ưa gì cậu đâu, kể cả trong lúc đang chơi thân với nhau, tôi cũng không mấy ưa cậu, cậu biết vì sao không? Vì cậu chính là người đứng sau bao nhiêu confession nói xấu về chúng tôi còn gì. Cậu than vãn khi tôi đặc biệt thân thiết với Cảnh Hoà chứ không phải cậu, cậu chê Cảnh Hoà mặt dày khi tiền tiêu vặt của Cảnh Hoà đa số là lấy từ tôi, cậu chê Mạt Dư lạnh lùng bạo lực vì một khi cậu ta điên lên là sẽ không nể nang ai, cậu nói Cẩm Anh là người câm có sở thích quái đản khi sưu tập xác bướm làm tiêu bản, cậu chính là bất mãn với tất cả mọi người trong nhóm này, nhưng cậu còn trơ trẽn hơn tôi tưởng, vì mấy năm rồi cậu vẫn còn chơi với họ."
Diệc Hi có nói về cô rằng, cậu ta có mẹ ngoại tình và một ông bố thích gái gú, Nhu Nhu vẫn còn nhớ lúc cô thấy được cậu ta đang lén gõ confession gửi đi, cho nên những chuyện riêng tư chỉ có bạn thân mới biết thì đều bị phanh phui ra hết.
Cậu ta đốp lại ngay.
" Cậu nói dối, tại sao cậu phải đặt điều về tôi như thế chứ, dù cậu có không thích tôi đi chăng nữa."
Nhu Nhu thở dài.
" Hôm nay tôi chỉ nói chuyện với Cảnh Hoà thôi, giải quyết cho xong rồi đi."
Cảnh Hòa quay ra nhìn Diệc Hi ở phía sau, Nhu Nhu phủi tay.
" Các cậu còn có gì muốn nói không?"
Cảnh Hòa quay ra niềm nở với cô.
" Chúng ta thật sự không chơi lại được với nhau sao?"
Nhu Nhu nhìn kỹ lại từng gương mặt mà mình đã từng rất thân thiết trước đây, bây giờ lại thấy bọn họ rất đáng ghét, cô ở thời điểm đó cũng không thể ngờ tới là mình có ngày lại ghét họ đến vậy, cô lắc đầu.
" Không, dù đã rất cố gắng nhưng tôi không chơi được với mấy người nữa, vì tôi không cảm thấy sự an toàn và thoải mái ở đây, mấy người đừng có quấy rầy tôi nữa, đừng đến trường tôi, đừng nói chuyện với tôi, đừng làm bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi cả, vì cứ thấy các cậu là tâm lý của tôi lại không ổn, quãng thời gian bị cô lập đó lại ập về, cho nên tránh xa tôi ra."
Cảnh Hòa cũng không muốn làm phiền cô nữa, nghe bao nhiêu lời trách cứ của cô xong họ cũng không muốn làm bạn lại vì nó chẳng hề vui vẻ như ý định ban đầu nữa.
Thành Thành đá bóng luôn để ý về phía cửa, cô ra ngoài nói chuyện với bọn họ đã khá lâu rồi nhưng vẫn chưa quay lại, anh còn đang nghĩ chắc cô đã bỏ về rồi.
Lát sau Nhu Nhu quay lại, trên tay còn cầm theo chai nước mới.
Cô ngồi vào chỗ cũ, bây giờ lại có một cô gái ở đám bên kia đi tới, cậu ta vẫn còn mặc đồng phục trường, nhưng không phải đồng phục trường cô, cũng không phải trường quốc tế, nhìn rất lạ.
Cô nhìn theo cậu ta tới lúc cậu ta đến gần cô, cậu ta cầm chai nước đi tới vẻ mặt dò hỏi.
" Cậu đến xem anh Thành đá bóng sao?"
Nhu Nhu gật đầu, cô gượng cười nhìn chai nước trên tay cậu ta, người cậu ta toát ra một mùi nước hoa nồng nàn như đa số mùi của nước hoa rẻ tiền, cậu ta ngồi xuống bên cạnh cô, mùi nước hoa càng nồng hơn.
" Cậu là bạn gái anh ấy sao?"
Thành Thành đã để ý thấy hai người ngồi với nhau, thật sự nhìn chẳng mấy tốt đẹp gì.
Nhu Nhu không trả lời, cô nhìn về phía Thành Thành có vẻ đang do dự.
Cậu ta lại nói tiếp.
" Vậy là anh Thành vẫn chưa có người yêu đúng không."
Nhu Nhu mỉm cười.
" Cậu thích anh ấy sao?"
Cô ta cũng không trả lời, nhìn dáng vẻ mộng mơ này Nhu Nhu còn đang đoán cậu ta chắc chỉ mới học lớp mười thôi.
" Cậu học lớp mấy?"
Cô ta đặt chai nước lạnh đang chảy nước lên đùi của cô, đoạn mà chiếc quần đùi chỉ dài đến ngang đùi, cậu ta đặt chai nước lên làn da trần của cô.
" Tôi cũng học lớp mười, nhìn mặt cậu tôi còn tưởng cậu là học sinh lớp chín đấy."
Nhìn cậu ta đang ra vẻ chèn ép cô, Nhu Nhu không muốn nhịn gì cả, cô giật lấy chai nước trên tay cậu ta rồi dí lại chai nước lên ngực cậu ta.
" Tôi là học sinh lớp mười một, nhớ đấy."
Lúc này đã hết trận rồi, Thành Thành tức tốc chạy ra, Nhu Nhu và cô gái kia tách nhau ra, Nhu Nhu vốn tưởng Thành Thành như thế này thì sẽ không ai để ý tới, ai ngờ lại có người đến dằn mặt cô thế này.
Nhu Nhu đưa cho anh chai nước rồi đứng dậy.
" Em về trước đây."
Thành Thành chưa kịp ngồi ấm chỗ đã vội vã đứng lên.
" Em về sớm vậy."
Nhu Nhu nhìn mọi người đang tản ra, Nhu Nhu hồn nhiên nói.
" Không phải mọi người chơi xong hết rồi sao."
Thành Thành phì cười.
" Bọn anh còn chơi một trận nữa, em muốn về nhà rồi sao."
Nhu Nhu đang do dự thì từ bên phía cô gái hồi nãy có một anh trai khác chạy ra, anh ta niềm nở đi về phía cô, giả vờ khoác vai Thành Thành chào hỏi cô.
" Em là Nhu Nhu đúng không, anh là Từ Thiên Khải bạn cùng đội bóng của Thành Thành."
Nhu Nhu cười gượng xã giao đáp lại.
" Vâng, chào anh."
Thành Thành khó chịu đẩy anh ta ra.
" Nóng chết đi được."
Nhu Nhu cũng cố gắng niềm nở.
" Hai người trông thân nhau lắm, hai người là bạn thân sao."
Thành Thành cười ngắt ngang lời Thiên Khải.
" Không thân lắm đâu."
Thiên Khải nhìn cô cười nói.
" Em học lớp mười một sao, học chung trường với Thành Thành đúng không?"
Nhu Nhu gật đầu.
" Vâng, em đang học lớp mười một, anh bằng tuổi anh Thành sao."
Thiên Khải càng vui hơn, anh ta gật đầu, dường như nói liên tục không để cho Thành Thành nói.
" Anh thường thấy em hay đi qua đây, bây giờ có dịp đứng đối mặt thế này nhìn em thật sự phát sáng luôn ấy, kiểu như vừa cười lên thì như ánh mặt trời vậy, bây giờ nhìn góc độ nào cũng xinh đẹp."
Nhu Nhu không lạ gì mấy trò trêu gái này của anh ta, cô phì cười đáp lại.
" Lần đầu em đến đây đó, em chỉ thấy mọi người đều uống nước lọc đóng chai bỏ tủ lạnh thôi, còn anh uống nước đường sao?"
Bị Nhu Nhu trêu lại Thiên Khải cười ngại ngùng, Thành Thành thì húc vào người Thiên Khải đuổi anh ta đi.
" Được rồi, đi ra giùm cái đi, đứng ở đây cậu như thừa vậy."
Thiên Khải nhìn cô cười rồi còn vẫy tay tạm biệt mới bỏ đi, Nhu Nhu giữ nụ cười cho đến khi anh ta quay người đi, cô nhìn Thành Thành có hơi lạnh lùng.
Thành Thành vừa rồi thấy cô cười nói vui vẻ còn trêu chọc lại người ta, anh không vui quay mặt đi.
Nhu Nhu đi đến ngồi xuống cạnh anh.
" Anh bực bội sao?"
Thành Thành mở nắp chai nước một cách cáu kỉnh, anh vứt nắp xuống đất như chút giận lên nó.
Anh cũng thẳng thắn nói.
" Ừh, anh khá là bực bội."
Nhu Nhu mỉm cười.
" Anh phải chấp nhận thôi, vì chúng ta chỉ như là anh em quen biết xã giao, anh đâu có quyền kiểm soát gì em đâu, chuyện của anh là của anh, chuyện của em là của em."
Thành Thành vừa uống nước vừa nghe cô nói, chai nước trở nên mỏng manh trong tay anh, uống gần hết chai nước Thành Thành bực mình bóp mạnh chai nước rồi vứt đi, Nhu Nhu nhìn theo chai nước bị bóp đến biến dạng lăn đến vạch sân.
Thành Thành chỉnh lại giọng cố gắng nói chuyện bình thường với cô nhưng vẫn nghe ra sự bất mãn trong đó.
" Nhu Nhu này, có thể là hiện tại em không hề để ý đến anh, nói cách khác là em không thích anh đi chăng nữa thì cũng không thể trêu đùa anh được, chuyện của em là của em, anh đồng ý, anh chỉ không thích bị trêu đùa thôi, bản thân giống như con rối trong tay mặc người ta chơi đùa vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.