Chương 63
Bielo_25
16/07/2024
Con gái khi yêu thật kỳ lạ, cô ấy không chủ động, nhưng để ý mọi thứ xung quanh anh ấy.
Tối qua khuya muộn Nhu Nhu mới ngủ, vì sáng nay cũng không có việc gì nên cô cố ý ngủ nướng một chút.
Vào lúc gần tám giờ sáng, Nhu Nhu bị đánh thức bởi một cuộc gọi, cô mở mắt không nổi, bật dậy mò mẫm trên đầu giường lấy điện thoại, vội vã bắt máy.
Đầu dây bên kia có tiếng nhạc sập sình, nhưng âm lượng có vẻ hơi nhỏ, có tiếng đàn ông thở dài.
Nhu Nhu theo phản xạ bắt máy liền đặt điện thoại bên tai nằm ườn ra giường vừa nghe máy vừa ngủ.
“Alo.”
Giọng Nhu Nhu hơi khàn do hôm qua có uống chút đồ lạnh và đồ có cồn, đường dây bên kia cất tiếng.
“Nhu à, là em sao.”
Giọng nói này có chút quen thuộc, qua đường dây có hơi móp méo, giọng nói có vẻ trưởng thành hơn, giọng trầm và hơi khàn của nó lại rất quen, Nhu Nhu vội bật dậy nhìn điện thoại của mình.
Tên IG gọi đến là Thành Thành, đã bao lâu rồi hai người không liên lạc, chỉ tương tác bài viết như bạn bè bình thường, thế mà sáng nay bất thình lình anh gọi đến.
Nhu Nhu vừa thấy đã tỉnh cả ngủ, tay hơi run cầm lấy điện thoại áp vào tai mình.
Bên đó có tiếng nhạc xen lẫn vào tiếng thở dài của anh.
“Mình lại gặp ảo giác rồi, ở nước Anh sao có thể gặp em ấy chứ.”
Nhu Nhu sợ bên kia tắt máy liền mở lời.
“Là em, là em đây, anh có nhận ra em không.”
Nói xong trái tim cô đập bùng bùng, tay cô run run, cô sợ mình cầm không chắc điện thoại nữa liền đặt nó xuống gối rồi bật loa ngoài lên.
Bên kia cười trào phúng tự cười mình.
“Haha, chắc là ảo giác rồi nhưng không sao, mình sẽ nói chuyện như nói chuyện với em ấy.”
Nghe xong câu này Nhu Nhu còn có thể ngửi được cả mùi rượu từ nước Anh qua loa điện thoại, theo múi giờ thì bên đó đang là ba giờ sáng, ba giờ sáng chẳng lẽ anh ấy vẫn còn ở hộp đêm.
Nhu Nhu hơi lo lắng hỏi thăm.
“Anh uống rượu sao, anh có tự về nhà được không? Ai sẽ đưa anh về vậy?”
Bên kia có tiếng nấc đáp lại cô, Nhu Nhu không nghe gì nữa ngoài tiếng nhạc sập sình, cô đắn đo mãi mới dám lên tiếng nữa.
“Thành Thành…”
Bên kia có tiếng đặt mạnh cốc xuống bàn thủy tinh, còn có tiếng sụt xịt gì đó như khóc, Thành Thành bên kia lại nói nhăng nói cuội.
“Nhân tiện kể với cô ấy tuần trước vậy, ảo giác cũng chân thực quá…”
Nhu Nhu nhận ra anh ấy đã uống say đến mức không biết trời đất gì rồi.
Cô im lặng chú tâm nghe những tạp âm bên đó, Thành Thành thở dài, anh ấy hình như đang có tâm sự.
Giọng hơi trầm hình như vừa cười với nói.
“Tuần trước anh đi triển lãm đã gặp một người phụ nữ trung niên, anh và bà ấy cùng thích một bức tranh, nói chuyện cũng rất hợp, nhưng Nhu Nhu à, em có biết không, đến hôm nay anh đã nhận ra rằng anh và bà ấy giống nhau như vậy vì bà ấy là mẹ anh.”
Như trật một nhịp tim, Nhu Nhu nghe qua đường dây đã cảm thấy khó thở, cô hít một hơi thật sâu định mở lời an ủi anh ấy.
Thành Thành bỗng nói tiếp.
“Ai mà ngờ bà ấy là mẹ mình chứ, bà ấy có vẻ ngoài giống như em miêu tả vậy, chỉ là lúc đó anh không thể tưởng tượng được, giờ anh hiểu rồi, nhưng cuộc sống của anh và ba rất vui vẻ, tại sao ngay lúc này bà ấy lại suốt hiện.”
Nhu Nhu mím môi thật chặt, cô có chút tiếc nuối vì ngày đó đã không nói cho anh biết chuyện về bức ảnh, có lẽ bác Vĩ chính là người mãi không quên được bà ấy, chuyện giữa hai người họ cũng chỉ có hai người họ biết, nhưng nếu như lúc đó Thành Thành biết thì sẽ không bất ngờ đến như thế này.
Nhu Nhu mở miệng mấp máy.
“Thành…”
Bên đó lại có tiếng thở dài và tiếng sụt xịt phát ra, dường như anh ấy đang rất tủi thân.
“Lúc anh hỏi sao bà ấy lại bỏ đi thì hai hốc mắt bà ấy đỏ hoe lên, bà ấy không nói gì được ngoài câu xin lỗi cả, anh không biết phải đối mặt với bà ấy như thế nào, rõ ràng anh cũng có lúc cầu mong sự suốt hiện của bà ấy, nhưng đến khi bà ấy suốt hiện thì anh lại không biết nên làm thế nào.”
Nhu Nhu không nói được câu nào cả, cô yên lặng nghe anh nói, ngồi yên trên giường không dám cử động, cứ như thế thất thần áp sát điện thoại vào tai rồi nghe.
Đoạn hội thoại cô không nói được gì, cũng không hỏi được câu nào bao giờ anh về, kéo dài hơn bốn mươi phút, Thành Thành bên đó vẫn đang nói nhưng đột nhiên đứt đoạn, Nhu Nhu giật mình nhìn lại điện thoại.
Trên màn hình giờ đã tắt rồi, Nhu Nhu liền nhấn gọi lại trong vô thức, nhưng không đổ chuông, hình như bên đó đã tắt máy rồi, không gọi được nữa.
Nhu Nhu hụt hẫng vứt điện thoại sang một bên, cô mệt mỏi nằm rũ người xuống, hơi tiếc nuối, lúc nãy vì mải nghe anh ấy nói mà Nhu Nhu đã quên hỏi thời gian anh về.
Nhu Nhu nghe anh sụt xịt kể về mẹ của anh ấy một cách tủi thân mà đau lòng, cô và anh cũng có phần giống nhau, khi đều lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, cô sống trong gia đình hiện diện đầy đủ ba mẹ, nhưng không tài nào cảm nhận được tình yêu mà họ đem lại cho cô, Thành Thành lớn lên với ba, vốn không có mẹ cạnh bên, ba cũng không quan tâm nhiều vì mải tập trung cho sự nghiệp.
Có một lúc nào đó hai người từng hoà chung một cảm nhận, hai người đều có thể thấy được tình yêu mà ba mẹ dành cho mình, chỉ là mãi mãi không sờ được hình dáng thật của nó trong quãng thời gian lớn lên, đứa trẻ thiếu sự quan tâm của gia đình lớn lên không phải như một khúc gỗ mà là lớn lên trong sự khao khát tình yêu, sự quan tâm của mọi người.
Nhu Nhu từng thấy mình là một đứa trẻ không nên xuất hiện trên đời này, Thành Thành từng một đứa trẻ cáu kỉnh, bạo lực vì vốn không có ai quan tâm anh, thế nhưng một loại tình yêu khác chiếm lấy con người anh ấy và cảm hoá anh ấy, anh ấy từng không muốn nhường nhịn ai, chỉ cần người ta khiêu khích là anh sẽ nhảy bổ vào xé xác nó ra, nhưng anh ấy đã dần thay đổi, sợ ai đó sẽ nhìn thấy hình ảnh bạo lực của mình mà tiết chế lại, sợ người đó đói nên mỗi ngày anh đều đem đồ ăn qua, sợ người đó buồn phiền đều sẽ chủ động an ủi người đó, sợ người đó gặp nguy hiểm mà chạy khắp nơi tìm người đó quên cả ăn, để bảo vệ được người đó anh sẵn sàng dùng nắm đấm, thứ bạo lực mà anh ít khi thể hiện trước mặt người đó, có lúc bực đến nỗi suýt văng tục trước mặt người đó vì những chuyện không hay mà người đó trải qua.
Nhu Nhu tự mình nấu một bữa sáng gộp bữa trưa luôn, cô đang rất lười để quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, khoá luận tốt nghiệp, công việc ở công ty, công việc ở câu lạc bộ, công việc bên đoàn sinh viên, Nhu Nhu đã chăm chỉ làm tốt công việc của mình suốt thời gian qua, bây giờ nghĩ lại thì càng mệt mỏi, mỗi việc đều dồn đến cùng một lúc, vừa mệt về thể xác và tinh thần.
Vừa ăn xong bữa sáng, trưa của mình, Nhu Nhu ngồi trước bàn máy tính, lướt lại xem khoá luận đã thực sự ổn chưa, lướt xem xong thì cũng có một tin nhắn tới.
Nhu Nhu cầm điện thoại lên xem, là Dương Lý gửi ảnh tới, là bàn cà phê ở Phong Đăng, hầu như là có đầy đủ mọi người luôn, Đinh Thế và người yêu, Nghiêm Duyễn và người yêu mới, Hoàng Nhiên và người yêu, Dương Lý ngồi một mình ở ngoài cũng, chiếc bàn tròn này không thể nào thiếu người được, đương nhiên người cầm điện thoại chụp là Lâm Thiên rồi, bọn họ đều ăn mặc rất chỉn chu, các cô gái ở đó đều váy áo xúng xính.
“Nghe nói hôm nay cậu rảnh, mau ghé Phong Đăng đi, có chuyện hay lắm đó.”
Bức ảnh chụp toàn cảnh này làm Nhu Nhu hơi ái ngại, nếu bây giờ đến đó thì cô sẽ là cái bóng đèn sáng nhất.
Nhu Nhu đã tính từ chối, cô đang gõ thì đoạn chat lại nhảy tin nhắn lên.
“Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu nữa, mau qua đây đi.”
Nhu Nhu thở dài, nếu cậu ấy nói thế rồi thì cũng nên đến đó một chút, nghe chuyện xong cô có thể kiếm cớ chuồn đi được mà.
Nhu Nhu thay một cái áo sơ mi trắng, một chiếc quần jean xanh nhạt rộng vào, bôi chút kem chống nắng và một ít son, vẫn không muốn cầu kỳ vì bên đó đều là người quen đã có đôi có cặp, chẳng có đối tượng nào để cô phải gây ấn tượng cả, búi vội tóc lên rồi kéo túi xách đen của ngày hôm qua ra ngoài.
Nhu Nhu nghĩ như thế này đã ổn rồi, chỉn chu nhưng mà không hề quá ăn diện, cũng không xuề xòa.
Bước ra khỏi thang máy, cô theo thói quen đặt taxi, đứng bên đường đợi xe.
Trong lúc đợi xe Nhu Nhu ngó ngang ngó dọc nhìn mọi thứ xung quanh.
Quay ra sau, từ cửa khu chung cư có một người đàn ông rất quen mắt bước ra, Nhu Nhu dụi mắt nhìn lại.
Đó chẳng phải Hà Hồng Thiên thực tập sinh nhân sự, lại còn là trưởng câu lạc bộ mà cô đang hoạt động sao, Nhu Nhu không nghĩ là anh ta cũng sống ở khu nhà này, tay anh ta còn cầm theo một ly cà phê, Nhu Nhu cũng không thích đụng độ đồng nghiệp khi ngoài giờ làm việc lắm, vì cô rất ghét việc phải cố tỏ ra thân thiện với họ, mỗi lần gặp là phải giữ nụ cười nói chuyện như hoa hậu thân thiện vậy.
Hà Hồng Thiên dường như không thấy cô, anh ta vẫn còn đang mỉm cười cắm mặt vào điện thoại, chân vẫn bước về phía này, hôm nay anh ta vẫn phải đi làm thì phải, bộ đồ sơ mi quần tây đặc thù đó không lẫn đi đâu được.
Nhu Nhu cũng vờ như không thấy anh ta, cô quay đi chỗ khác, Hà Hồng Thiên lúc này cũng bước tới gần chỗ cô nhưng vẫn không để ý bên cạnh mình là ai, Hà Hồng Thiên đúng là một kẻ nghiện điện thoại, ở công ty cô không chung bộ phận với anh ta, nhưng lúc ăn trưa đều đụng mặt, mỗi lần thấy anh ta thì đều trong trạng thái cầm điện thoại và gõ gõ gì đó.
Nhu Nhu ý định không mấy quan tâm anh ta, nhưng cái độ nghiện điện thoại này thật sự rất nguy hiểm, có một đứa bé trai đeo cặp và một em bé gái đang chạy đuổi bắt, bé gái vừa sượt qua người cô, cách Hà Hồng Thiên mấy bước chân kia đứa bé trai chạy đến sắp đâm sầm vào anh ta, tay anh ta còn đang cầm điện thoại và cà phê, cậu bé đó mà đâm sầm vào anh ta thì anh ta cũng sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống mấy, Nhu Nhu vội kéo tay anh ta lùi lại phía sau.
“Cẩn thận.”
Anh ta cũng phản xạ rất nhanh, lùi lại sau mấy bước liền, đứa bé trai kia ôm cặp quay ra lè lưỡi lêu lêu với hai người sau đó thì mau chóng chạy đi, Nhu Nhu suýt thì buông lời chửi thề rồi.
[Má, láo nháo thật.]
Suýt thì suy nghĩ đó của cô đã phát ra tiếng rồi, Nhu Nhu kịp khựng lại, Hà Hồng Thiên quay ra thấy cô cũng bất ngờ.
Anh ta vội vã cảm ơn, sau đó còn hỏi sao cô lại ở đây, Nhu Nhu cười trừ đáp.
“Em thuê nhà ở đây mà, anh cũng sống ở đây sao?”
Hà Hồng Thiên suy nghĩ một chút, anh ta lắc đầu, đưa cốc cà phê lên.
“Đâu có, anh đến đây mua cà phê thôi.”
Nhu Nhu hơi kinh ngạc.
[ Chỗ này cách công ty cũng tầm 500m đó ông ơi, ở gần công ty thiếu gì quán cà phê ngon.]
Nhu Nhu cười trừ gật đầu cho anh ta tin, nhưng trong lòng thì hoài nghi.
“À, à, em không nhận ra là anh thích uống cà phê, nhưng sao phải đi xa vậy anh, anh đâu có xe đâu.”
Hà Hồng Thiên lại im lặng một lúc, Nhu Nhu mới nhận ra, giờ này thì đã quá giờ làm của công ty rồi, giờ có đến cũng không lăn tay được.
Nhu Nhu hơi thắc mắc.
“Nhưng hình như đã quá giờ vào làm rồi mà, anh xin đi muộn sao?”
Hà Hồng Thiên nghe câu đó liền bỏ luôn câu trước.
“À, anh đâu có làm sáng, buổi chiều anh mới làm, sáng nay anh tính đi thăm bạn một chút, đang định đi đây nè.”
Nhu Nhu gật gật đầu như đã hiểu, nhưng cô vẫn không tin hết được những câu nói của anh, xe đã đến, Nhu Nhu vẫy tay chào tạm biệt anh ta rồi trèo lên xe ngay tức khắc.
Cô nghĩ lại thì mình cũng không nên quan tâm người đó làm gì, cô bật cười một cái rồi thôi.
Tối qua khuya muộn Nhu Nhu mới ngủ, vì sáng nay cũng không có việc gì nên cô cố ý ngủ nướng một chút.
Vào lúc gần tám giờ sáng, Nhu Nhu bị đánh thức bởi một cuộc gọi, cô mở mắt không nổi, bật dậy mò mẫm trên đầu giường lấy điện thoại, vội vã bắt máy.
Đầu dây bên kia có tiếng nhạc sập sình, nhưng âm lượng có vẻ hơi nhỏ, có tiếng đàn ông thở dài.
Nhu Nhu theo phản xạ bắt máy liền đặt điện thoại bên tai nằm ườn ra giường vừa nghe máy vừa ngủ.
“Alo.”
Giọng Nhu Nhu hơi khàn do hôm qua có uống chút đồ lạnh và đồ có cồn, đường dây bên kia cất tiếng.
“Nhu à, là em sao.”
Giọng nói này có chút quen thuộc, qua đường dây có hơi móp méo, giọng nói có vẻ trưởng thành hơn, giọng trầm và hơi khàn của nó lại rất quen, Nhu Nhu vội bật dậy nhìn điện thoại của mình.
Tên IG gọi đến là Thành Thành, đã bao lâu rồi hai người không liên lạc, chỉ tương tác bài viết như bạn bè bình thường, thế mà sáng nay bất thình lình anh gọi đến.
Nhu Nhu vừa thấy đã tỉnh cả ngủ, tay hơi run cầm lấy điện thoại áp vào tai mình.
Bên đó có tiếng nhạc xen lẫn vào tiếng thở dài của anh.
“Mình lại gặp ảo giác rồi, ở nước Anh sao có thể gặp em ấy chứ.”
Nhu Nhu sợ bên kia tắt máy liền mở lời.
“Là em, là em đây, anh có nhận ra em không.”
Nói xong trái tim cô đập bùng bùng, tay cô run run, cô sợ mình cầm không chắc điện thoại nữa liền đặt nó xuống gối rồi bật loa ngoài lên.
Bên kia cười trào phúng tự cười mình.
“Haha, chắc là ảo giác rồi nhưng không sao, mình sẽ nói chuyện như nói chuyện với em ấy.”
Nghe xong câu này Nhu Nhu còn có thể ngửi được cả mùi rượu từ nước Anh qua loa điện thoại, theo múi giờ thì bên đó đang là ba giờ sáng, ba giờ sáng chẳng lẽ anh ấy vẫn còn ở hộp đêm.
Nhu Nhu hơi lo lắng hỏi thăm.
“Anh uống rượu sao, anh có tự về nhà được không? Ai sẽ đưa anh về vậy?”
Bên kia có tiếng nấc đáp lại cô, Nhu Nhu không nghe gì nữa ngoài tiếng nhạc sập sình, cô đắn đo mãi mới dám lên tiếng nữa.
“Thành Thành…”
Bên kia có tiếng đặt mạnh cốc xuống bàn thủy tinh, còn có tiếng sụt xịt gì đó như khóc, Thành Thành bên kia lại nói nhăng nói cuội.
“Nhân tiện kể với cô ấy tuần trước vậy, ảo giác cũng chân thực quá…”
Nhu Nhu nhận ra anh ấy đã uống say đến mức không biết trời đất gì rồi.
Cô im lặng chú tâm nghe những tạp âm bên đó, Thành Thành thở dài, anh ấy hình như đang có tâm sự.
Giọng hơi trầm hình như vừa cười với nói.
“Tuần trước anh đi triển lãm đã gặp một người phụ nữ trung niên, anh và bà ấy cùng thích một bức tranh, nói chuyện cũng rất hợp, nhưng Nhu Nhu à, em có biết không, đến hôm nay anh đã nhận ra rằng anh và bà ấy giống nhau như vậy vì bà ấy là mẹ anh.”
Như trật một nhịp tim, Nhu Nhu nghe qua đường dây đã cảm thấy khó thở, cô hít một hơi thật sâu định mở lời an ủi anh ấy.
Thành Thành bỗng nói tiếp.
“Ai mà ngờ bà ấy là mẹ mình chứ, bà ấy có vẻ ngoài giống như em miêu tả vậy, chỉ là lúc đó anh không thể tưởng tượng được, giờ anh hiểu rồi, nhưng cuộc sống của anh và ba rất vui vẻ, tại sao ngay lúc này bà ấy lại suốt hiện.”
Nhu Nhu mím môi thật chặt, cô có chút tiếc nuối vì ngày đó đã không nói cho anh biết chuyện về bức ảnh, có lẽ bác Vĩ chính là người mãi không quên được bà ấy, chuyện giữa hai người họ cũng chỉ có hai người họ biết, nhưng nếu như lúc đó Thành Thành biết thì sẽ không bất ngờ đến như thế này.
Nhu Nhu mở miệng mấp máy.
“Thành…”
Bên đó lại có tiếng thở dài và tiếng sụt xịt phát ra, dường như anh ấy đang rất tủi thân.
“Lúc anh hỏi sao bà ấy lại bỏ đi thì hai hốc mắt bà ấy đỏ hoe lên, bà ấy không nói gì được ngoài câu xin lỗi cả, anh không biết phải đối mặt với bà ấy như thế nào, rõ ràng anh cũng có lúc cầu mong sự suốt hiện của bà ấy, nhưng đến khi bà ấy suốt hiện thì anh lại không biết nên làm thế nào.”
Nhu Nhu không nói được câu nào cả, cô yên lặng nghe anh nói, ngồi yên trên giường không dám cử động, cứ như thế thất thần áp sát điện thoại vào tai rồi nghe.
Đoạn hội thoại cô không nói được gì, cũng không hỏi được câu nào bao giờ anh về, kéo dài hơn bốn mươi phút, Thành Thành bên đó vẫn đang nói nhưng đột nhiên đứt đoạn, Nhu Nhu giật mình nhìn lại điện thoại.
Trên màn hình giờ đã tắt rồi, Nhu Nhu liền nhấn gọi lại trong vô thức, nhưng không đổ chuông, hình như bên đó đã tắt máy rồi, không gọi được nữa.
Nhu Nhu hụt hẫng vứt điện thoại sang một bên, cô mệt mỏi nằm rũ người xuống, hơi tiếc nuối, lúc nãy vì mải nghe anh ấy nói mà Nhu Nhu đã quên hỏi thời gian anh về.
Nhu Nhu nghe anh sụt xịt kể về mẹ của anh ấy một cách tủi thân mà đau lòng, cô và anh cũng có phần giống nhau, khi đều lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, cô sống trong gia đình hiện diện đầy đủ ba mẹ, nhưng không tài nào cảm nhận được tình yêu mà họ đem lại cho cô, Thành Thành lớn lên với ba, vốn không có mẹ cạnh bên, ba cũng không quan tâm nhiều vì mải tập trung cho sự nghiệp.
Có một lúc nào đó hai người từng hoà chung một cảm nhận, hai người đều có thể thấy được tình yêu mà ba mẹ dành cho mình, chỉ là mãi mãi không sờ được hình dáng thật của nó trong quãng thời gian lớn lên, đứa trẻ thiếu sự quan tâm của gia đình lớn lên không phải như một khúc gỗ mà là lớn lên trong sự khao khát tình yêu, sự quan tâm của mọi người.
Nhu Nhu từng thấy mình là một đứa trẻ không nên xuất hiện trên đời này, Thành Thành từng một đứa trẻ cáu kỉnh, bạo lực vì vốn không có ai quan tâm anh, thế nhưng một loại tình yêu khác chiếm lấy con người anh ấy và cảm hoá anh ấy, anh ấy từng không muốn nhường nhịn ai, chỉ cần người ta khiêu khích là anh sẽ nhảy bổ vào xé xác nó ra, nhưng anh ấy đã dần thay đổi, sợ ai đó sẽ nhìn thấy hình ảnh bạo lực của mình mà tiết chế lại, sợ người đó đói nên mỗi ngày anh đều đem đồ ăn qua, sợ người đó buồn phiền đều sẽ chủ động an ủi người đó, sợ người đó gặp nguy hiểm mà chạy khắp nơi tìm người đó quên cả ăn, để bảo vệ được người đó anh sẵn sàng dùng nắm đấm, thứ bạo lực mà anh ít khi thể hiện trước mặt người đó, có lúc bực đến nỗi suýt văng tục trước mặt người đó vì những chuyện không hay mà người đó trải qua.
Nhu Nhu tự mình nấu một bữa sáng gộp bữa trưa luôn, cô đang rất lười để quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình, khoá luận tốt nghiệp, công việc ở công ty, công việc ở câu lạc bộ, công việc bên đoàn sinh viên, Nhu Nhu đã chăm chỉ làm tốt công việc của mình suốt thời gian qua, bây giờ nghĩ lại thì càng mệt mỏi, mỗi việc đều dồn đến cùng một lúc, vừa mệt về thể xác và tinh thần.
Vừa ăn xong bữa sáng, trưa của mình, Nhu Nhu ngồi trước bàn máy tính, lướt lại xem khoá luận đã thực sự ổn chưa, lướt xem xong thì cũng có một tin nhắn tới.
Nhu Nhu cầm điện thoại lên xem, là Dương Lý gửi ảnh tới, là bàn cà phê ở Phong Đăng, hầu như là có đầy đủ mọi người luôn, Đinh Thế và người yêu, Nghiêm Duyễn và người yêu mới, Hoàng Nhiên và người yêu, Dương Lý ngồi một mình ở ngoài cũng, chiếc bàn tròn này không thể nào thiếu người được, đương nhiên người cầm điện thoại chụp là Lâm Thiên rồi, bọn họ đều ăn mặc rất chỉn chu, các cô gái ở đó đều váy áo xúng xính.
“Nghe nói hôm nay cậu rảnh, mau ghé Phong Đăng đi, có chuyện hay lắm đó.”
Bức ảnh chụp toàn cảnh này làm Nhu Nhu hơi ái ngại, nếu bây giờ đến đó thì cô sẽ là cái bóng đèn sáng nhất.
Nhu Nhu đã tính từ chối, cô đang gõ thì đoạn chat lại nhảy tin nhắn lên.
“Tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu nữa, mau qua đây đi.”
Nhu Nhu thở dài, nếu cậu ấy nói thế rồi thì cũng nên đến đó một chút, nghe chuyện xong cô có thể kiếm cớ chuồn đi được mà.
Nhu Nhu thay một cái áo sơ mi trắng, một chiếc quần jean xanh nhạt rộng vào, bôi chút kem chống nắng và một ít son, vẫn không muốn cầu kỳ vì bên đó đều là người quen đã có đôi có cặp, chẳng có đối tượng nào để cô phải gây ấn tượng cả, búi vội tóc lên rồi kéo túi xách đen của ngày hôm qua ra ngoài.
Nhu Nhu nghĩ như thế này đã ổn rồi, chỉn chu nhưng mà không hề quá ăn diện, cũng không xuề xòa.
Bước ra khỏi thang máy, cô theo thói quen đặt taxi, đứng bên đường đợi xe.
Trong lúc đợi xe Nhu Nhu ngó ngang ngó dọc nhìn mọi thứ xung quanh.
Quay ra sau, từ cửa khu chung cư có một người đàn ông rất quen mắt bước ra, Nhu Nhu dụi mắt nhìn lại.
Đó chẳng phải Hà Hồng Thiên thực tập sinh nhân sự, lại còn là trưởng câu lạc bộ mà cô đang hoạt động sao, Nhu Nhu không nghĩ là anh ta cũng sống ở khu nhà này, tay anh ta còn cầm theo một ly cà phê, Nhu Nhu cũng không thích đụng độ đồng nghiệp khi ngoài giờ làm việc lắm, vì cô rất ghét việc phải cố tỏ ra thân thiện với họ, mỗi lần gặp là phải giữ nụ cười nói chuyện như hoa hậu thân thiện vậy.
Hà Hồng Thiên dường như không thấy cô, anh ta vẫn còn đang mỉm cười cắm mặt vào điện thoại, chân vẫn bước về phía này, hôm nay anh ta vẫn phải đi làm thì phải, bộ đồ sơ mi quần tây đặc thù đó không lẫn đi đâu được.
Nhu Nhu cũng vờ như không thấy anh ta, cô quay đi chỗ khác, Hà Hồng Thiên lúc này cũng bước tới gần chỗ cô nhưng vẫn không để ý bên cạnh mình là ai, Hà Hồng Thiên đúng là một kẻ nghiện điện thoại, ở công ty cô không chung bộ phận với anh ta, nhưng lúc ăn trưa đều đụng mặt, mỗi lần thấy anh ta thì đều trong trạng thái cầm điện thoại và gõ gõ gì đó.
Nhu Nhu ý định không mấy quan tâm anh ta, nhưng cái độ nghiện điện thoại này thật sự rất nguy hiểm, có một đứa bé trai đeo cặp và một em bé gái đang chạy đuổi bắt, bé gái vừa sượt qua người cô, cách Hà Hồng Thiên mấy bước chân kia đứa bé trai chạy đến sắp đâm sầm vào anh ta, tay anh ta còn đang cầm điện thoại và cà phê, cậu bé đó mà đâm sầm vào anh ta thì anh ta cũng sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống mấy, Nhu Nhu vội kéo tay anh ta lùi lại phía sau.
“Cẩn thận.”
Anh ta cũng phản xạ rất nhanh, lùi lại sau mấy bước liền, đứa bé trai kia ôm cặp quay ra lè lưỡi lêu lêu với hai người sau đó thì mau chóng chạy đi, Nhu Nhu suýt thì buông lời chửi thề rồi.
[Má, láo nháo thật.]
Suýt thì suy nghĩ đó của cô đã phát ra tiếng rồi, Nhu Nhu kịp khựng lại, Hà Hồng Thiên quay ra thấy cô cũng bất ngờ.
Anh ta vội vã cảm ơn, sau đó còn hỏi sao cô lại ở đây, Nhu Nhu cười trừ đáp.
“Em thuê nhà ở đây mà, anh cũng sống ở đây sao?”
Hà Hồng Thiên suy nghĩ một chút, anh ta lắc đầu, đưa cốc cà phê lên.
“Đâu có, anh đến đây mua cà phê thôi.”
Nhu Nhu hơi kinh ngạc.
[ Chỗ này cách công ty cũng tầm 500m đó ông ơi, ở gần công ty thiếu gì quán cà phê ngon.]
Nhu Nhu cười trừ gật đầu cho anh ta tin, nhưng trong lòng thì hoài nghi.
“À, à, em không nhận ra là anh thích uống cà phê, nhưng sao phải đi xa vậy anh, anh đâu có xe đâu.”
Hà Hồng Thiên lại im lặng một lúc, Nhu Nhu mới nhận ra, giờ này thì đã quá giờ làm của công ty rồi, giờ có đến cũng không lăn tay được.
Nhu Nhu hơi thắc mắc.
“Nhưng hình như đã quá giờ vào làm rồi mà, anh xin đi muộn sao?”
Hà Hồng Thiên nghe câu đó liền bỏ luôn câu trước.
“À, anh đâu có làm sáng, buổi chiều anh mới làm, sáng nay anh tính đi thăm bạn một chút, đang định đi đây nè.”
Nhu Nhu gật gật đầu như đã hiểu, nhưng cô vẫn không tin hết được những câu nói của anh, xe đã đến, Nhu Nhu vẫy tay chào tạm biệt anh ta rồi trèo lên xe ngay tức khắc.
Cô nghĩ lại thì mình cũng không nên quan tâm người đó làm gì, cô bật cười một cái rồi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.