Chương 84
Bielo_25
02/09/2024
Phải đợi hơn nửa tiếng, khi ánh mặt trời vừa hay biến mất, Nhu Nhu cũng cùng theo vài người đi ra.
Ba đứa trẻ mặt mày xước xát kia đi theo sau phụ huynh của mình, có vẻ sợ hãi nữa.
Nhu Nhu và Nhu Đường đợi thầy cô đi ra rồi mới ra sau cùng, cô mệt mỏi nhìn Thành Thành, Nhu Đường phạm lỗi nên luôn cúi đầu xuống, không dám biểu hiện gì với chị.
Nhu Nhu vỗ vai nó một cái, nhắc nhở nó mau chào hỏi người ta.
"Đường Sữa, mau chào anh Thành Thành đi."
Thằng bé nghe được tên Thành Thành thì liền hào hứng ngẩng đầu lên.
"Anh Thành Thành hả."
Thành Thành liền mỉm cười, thằng bé liền chào anh.
"Em chào anh, thì ra anh ở ngoài trông đẹp trai vậy ạ."
Thành Thành lại bật cười, Nhu Nhu vỗ vai nó nhắc nhở.
"Đường Sữa, đừng có múa mép nữa."
Nhu Đường lập tức im lặng, Thành Thành nhìn dáng vẻ khúm núm này mà bật cười tiếp.
Nhu Nhu bắt đầu khó chịu.
"Hai người đừng có cười nữa, bực cả mình, Cố Nhu Đường, lần sau em mà bị ba đứa kia chặn đánh thì cứ vung chân đá vào mặt chúng nó cho chị, nếu như phải chuyển trường, chị sẽ cho em chuyển trường luôn, bọn họ ra vẻ chuyện gì không biết nữa."
Nhu Đường lập tức gật đầu, Thành Thành còn tưởng Nhu Đường ở trường đánh nhau thì Nhu Nhu sẽ trách mắng nó, hoá ra là lo cho em bị bắt nạt nên phát bực.
Ba người đi đến bãi đỗ xe, Nhu Nhu là người lái, Thành Thành và Nhu Đường ngồi ở ghế sau trò chuyện với nhau.
Nhu Đường rất vui, cậu bé được mẹ kể cho nghe hồi bé được một anh đẹp trai cứu nên rất có thiện cảm với anh.
Mấy năm trước Thành Thành gọi điện đến, Nhu Đường cũng được nói chuyện nên càng thích anh hơn.
"Em đã được mẹ và chị kể về anh nhiều lắm, gặp mặt rồi mới thấy anh vừa tốt bụng vừa đẹp trai."
Thành Thành luôn phì cười với mấy lời nói của nó, Nhu Đường im lặng suy nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên nói.
"Người ta gọi là gì nhỉ, người ta gọi là vừa đẹp người vừa đẹp nết đó.
Thành Thành càng cười to hơn, Nhu Nhu đang lái xe liên tục thở dài, Nhu Đường là đứa trẻ vô tư, rất hoạt ngôn, miệng của nó cũng rất ngọt, biết bao nhiêu bạn nữ ở trường cũng vì giao diện và mồm mép của nó mà si mê.
Mỗi lần đến đón, cô lại thấy một bé gái tặng kẹo, bao lần dặn dò nó đừng có ở trường nói chuyện nhiều với các bạn nữ thì cũng không bớt đi được là bao.
Nhu Nhu lái xe đến một quán ăn quen, vừa dừng xe cô đã cau có nói với hai người đang cười đùa ở phía sau.
"Đừng cười nữa, xuống xe đi."
Nhu Nhu bực dọc tháo dây an toàn ra, cô lập tức bước xuống xe đóng cửa lại thật mạnh, hai người ở trong xe vẫn còn lề mề không chịu ra.
Nhu Nhu bắt đầu mất bình tĩnh, cô mở cửa xe sau ra chất vấn hai người họ.
"Sao lại chưa ra, lề mà lề mề."
Hai người còn đang bình tĩnh nhìn cô, Thành Thành liền chọc vào lưng Nhu Đường, Nhu Đường liền cười tươi nói với cô.
"Chị, hay là chúng ta mua đồ về nhà ăn đi, ăn ở nhà không phải riêng tư hơn sao."
Nhu Nhu liền nhìn về phía Thành Thành, Thành Thành giả vờ như không liên quan đến mình, nhưng Nhu Nhu dùng đầu gối để nghĩ cũng nhìn ra được ý này chỉ có anh bày ra.
Thành Thành khá phấn khích, lúc nãy nghe Nhu Đường kể về chuyện mỗi lần Nhu Nhu đến đón là đều mua đồ về nhà ăn, thằng bé cũng hay ngủ lại, làm anh cũng tò mò.
[ Nhà Nhu Nhu hả, mình cũng muốn đến.)
Cho nên anh mới nói với Nhu Đường, để được Nhu Nhu cho về nhà.
Nhu Đường lại vô tư nói.
"Chúng ta ăn gà rán được không ạ, em sẽ uống coca."
Còn Thành Thành ngồi ở phía sau cũng tiếp lời.
"Chúng ta thì uống bia được chứ?"
Nhu Nhu thở dài, không biết là Thành Thành lại muốn làm gì nữa đây.
Thấy sự hào hứng của Nhu Đường cô cũng không muốn dập tắt nó, dù gì cô cũng muốn sự giao lưu này, Nhu Nhu cũng gật đầu.
"Được thôi, bây giờ đi mua gà rán hay muốn ghé đâu nữa."
Nhu Đường liền nói.
"Trung tâm thương mại đi ạ, chúng ta đến đó mua cơm gà cũng được nữa, gà rán cũng được."
Nhu Nhu thở dài nói.
"Em chỉ muốn đi chơi thôi, đừng có bao biện."
Nói xong thì cô đóng cửa lại đi lên ghế trước lái xe.
Ba người đã mua hai phần gà rán, coca ở nhà cũng đã có nên không mua, Thành Thành mua thêm bia và một ít hoa quả.
Trên đường về nhà Nhu Nhu có hơi sốt sắng, cô nhớ đến khung ảnh chụp với Thành Thành cô đã để ở phòng khách, Thành Thành bây giờ mà vào thì sẽ thấy nó.
Nhu Nhu cố gắng đợi cho đến khi đến nơi, xuống xe liền nhắn tin cho Trần Thế Hà.
"Anh Hà, anh có nhà không, qua nhà em cất giúp em khung ảnh ở phòng khách với."
Trần Thế Hà vẫn không phản hồi, lúc này ba người đã đến trước cửa thang máy, Thành Thành vừa muốn bước vào thì khựng lại, Nhu Nhu đang đứng cách đó khá xa, có vẻ đang sốt sắng gọi điện cho ai đó.
Trần Thế Hà lúc này đang ở nhà mình ôm nhau với một người đàn ông không rõ mặt ở dưới bếp.
Nghe tiếng điện thoại ở bên ngoài phòng khách reo lên, người đàn ông đang bị ôm liền đẩy anh ta ra.
Trần Thế Hà cũng đi ra nghe điện thoại, đầu dây bên kia Nhu Nhu vội vã nói.
"Anh Hà, anh có nhà không."
Trần Thế Hà liền nói mình có nhà, Nhu Nhu liền thở phào nói.
"Anh mau qua nhà em cất giúp em khung ảnh ở phòng khách đi, người đó đến rồi, em muốn giấu nó đi."
Trần Thế Hà vui vẻ đồng ý.
"Được, để anh qua nhà cất cho, em nói mật khẩu đi."
Thành Thành đi ra hỏi, lúc này Nhu Nhu đã tắt điện thoại, anh tò mò hỏi cô.
"Em sao vậy?"
Nhu Nhu gượng cười nói.
"Em gọi điện báo với mẹ một chút, chúng ta lên nhà thôi."
Nhưng chỉ vừa mới tắt máy, chưa chắc Trần Thế Hà đã sang nhà cất hay chưa, cô phải kéo dài thời gian một chút.
Vừa hay có một đám người đi vào thang máy, Nhu Nhu liền kéo Thành Thành lại.
"Chúng ta đi chuyến sau đi."
Thành Thành cũng vui vẻ ở lại, trên tay đã xách hết đồ đến tê cả tay.
Nhu Nhu kéo túi xách lên vai, cô chủ động đưa tay ra muốn san sẻ với anh một chút.
"Để em xách một chút đi."
Thành Thành liền đưa đồ ra phía sau để né cô ra, anh thà để hai cánh tay mình tê hết cũng không muốn cô xách đồ nặng.
Anh mỉm cười.
"Anh có thể xách được, không sao đâu."
Rất nhanh thang máy đã được mở ra, Nhu Đường liền gọi hai người đi vào, Nhu Nhu bước vào thang máy, nhấn tầng cũng chậm chạp.
Cô lo lắng, không biết Trần Thế Hà đã cất khung ảnh xong chưa.
Một phút sau thì thang máy cũng dừng ở tầng nhà cô, Nhu Nhu vội vã đi ra trước, ra đến hành lang Nhu Nhu thấy cửa nhà mình vẫn còn đóng, cô không quan tâm người ở phía sau đang làm gì nữa cô liền chạy về phía cửa nhà.
Tiếng lạch cạch của giày cao gót rất vang ở hành lang, vừa hay Trần Thế Hà lúc này cũng mở cửa đi ra, Thành Thành và Nhu Đường ở phía sau vẫn còn đang đùa nhau, hoàn toàn không thấy được Trần Thế Hà vừa rồi bước ra khỏi nhà cô.
Nhu Nhu đi đến cảm ơn anh ta.
"Anh Hà, cảm ơn anh."
Trần Thế Hà liền mỉm cười, có thói quen xoa đầu cô cho nên cứ thấy cô đến là đưa tay lên xoa.
"Không có gì đâu, khung ảnh đấy anh cất ở trong phòng em rồi, ở bàn trang điểm ấy, em chú ý nhé."
Nhu Nhu mỉm cười gật đầu, tuy nhiên Trần Thế Hà cũng rất tò mò.
"Nhưng sao em phải cất nó làm gì, cho cậu ta biết cũng có sao đâu."
Nhu Nhu liền mỉm cười đắc ý.
"Gì chứ, với thái độ đó của anh ấy, em muốn trêu chọc một chút."
Trần Thế Hà cũng cười gật đầu, Thành Thành lúc này xách theo đồ đi tới, thấy người đàn ông lạ mặt anh liền hỏi cô.
"Nhu ơi, đây là ai vậy?"
Nhu Đường có vẻ rất quen, thằng bé chạy tới chào hỏi.
"Con chào chú Hà, chú đang đi đâu thế ạ?"
Trần Thế Hà liền lấy lý do khác lấp liếm.
"À, chú đi dạo một chút ý mà, hôm nay đến chơi với chị sao."
Nhu Đường vui vẻ gật đầu, Thành Thành đột nhiên lọn thỏm giữa ba người, Nhu Nhu kéo Thành Thành lại giới thiệu.
"Anh Hà, đây là Thành Thành, là đồng nghiệp cũng là một người anh của em."
Nhu Nhu giới thiệu anh với kiểu thân thiết như vậy, khiến anh không khỏi vui mừng.
Trần Thế Hà nhìn Nhu Nhu một cái, hai người lén cười với nhau, anh Hà liền đưa tay ra muốn bắt tay chào hỏi.
"Chào em, anh là Trần Thế Hà, là hàng xóm của Nhu Nhu."
Thành Thành cũng vui vẻ định đưa tay ra, nhưng hai tay anh đều đang cầm đồ, Nhu Nhu bèn đưa tay ra xách giúp anh.
Thành Thành cười cười bắt tay người ta.
"Chào anh, em là Hoàng Tiễn Thành, là một người anh thân thiết của Nhu Nhu."
Thành Thành vừa nói câu đó thì Trần Thế Hà đã nhìn cô hơi nghiêng đầu, có vẻ là hài lòng với màn giới thiệu này.
Sau khi vào nhà, Thành Thành thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh đến nhà của một cô gái, vừa bước vào anh đã ngửi được một mùi tinh dầu dịu nhẹ rất thoải mái.
Nhu Nhu lấy ra một đôi dép lông hồng của mùa đông, có gắng mặt con mèo rất đáng yêu, nhưng có vẻ nó nhỏ hơn chân của anh khá nhiều, Nhu Nhu ái ngại nói.
"Nhà em không còn đôi dép nào vừa chân anh đâu, anh đi tạm được không."
Thành Thành cũng mỉm cười gật đầu, anh dùng chân tháo giày ra rồi đi đôi dép nhỏ hơn chân của mình vào, anh bước đi trước cô, Nhu Nhu nhìn xuống chân, đôi chân của anh xỏ vào đôi dép ấy còn thừa ra hẳn mấy đốt ngón tay.
Nhu Nhu len lén cười.
Nhu Đường đi theo anh xuống dưới bếp, Thành Thành cũng sắn tay áo lên sắp xếp đồ ra.
Anh nói vọng ra từ trong bếp.
"Nhu Nhu, để anh chuẩn bị cho, em cứ ở bên ngoài chờ đi."
Nhu Nhu liền đi vào phòng, khung ảnh thật sự nằm trên bàn trang điểm, cô bất giác mỉm cười nhìn nó, bức ảnh này đã theo cô mấy năm trời, cô cũng thỉnh thoảng nhìn ngắm nó để tĩnh tâm lại, cô vội vã cất nó vào ngăn kéo rồi thay một bộ đồ ngủ dài.
Ba người vừa ngồi xem ti vi vừa ăn gà rán, hai người lớn thì uống bia, còn Nhu Đường thì uống coca.
Thành Thành liên tục nhìn xung quanh nhà, anh tò mò không gian sống của cô thế nào.
Nhu Nhu thấy mình uống hơi nhiều nên đã dừng lại để ăn dưa hấu, trong lúc Nhu Đường ngồi ở giữa đang chăm chú xem ti vi, Thành Thành đã bất giác đưa tay qua đầu nó để chạm vào má cô.
Cô đã quay ra nhìn anh, có hơi men trong người, anh muốn lợi dụng nó để làm những việc như này.
Anh sẽ được chạm vào người cô, sẽ được nói những câu mà anh không dám nói, sau đó anh sẽ hoàn hảo lấp liếm rằng anh chỉ đang say mà thôi.
Anh cứ luôn chạm vào má cô như thế, đến khi Nhu Đường ngủ gật luôn trên ghế, Thành Thành đã bế nó lên và hỏi.
"Thăng bé ngủ ở đâu vậy."
Nhu Nhu chống cằm nhìn anh, người đàn ông mặc quần tây sơ mi trắng đang sắn tay áo kia, mái tóc hơi rối, anh ấy có một tỷ lệ cơ thể rất hấp dẫn, Nhu Nhu mỉm cười.
"Thằng bé ngủ ở phòng bên cạnh, thằng bé hay đến đây mà, em đã cho nó một phòng riêng luôn."
Thành Thành đưa nó vào phòng ngủ rồi cũng nhanh chóng đi ra, Nhu Nhu lại mở một lon bia khác để uống, cô đã cố nốc hết lon bia đó.
Thành Thành đi đến, gà rán đã hết rồi, giờ chỉ còn vài miếng dưa hấu, anh ngồi xuống đã tởn mùi bia rồi, dạo gần đây anh thường hay đi gặp đám bạn của mình nên được uống bia rất nhiều.
Nhu Nhu uống một hơi hết lon bia, đặt mạnh lon rỗng xuống bàn, Thành Thành cắn một miếng dưa hấu vẫn hướng mắt để ý cô.
Sau khi tiếp thêm men vào người, Nhu Nhu được kích thích nỗi lòng mình, cô nhìn anh nói.
"Em vẫn muốn nói chuyện với anh, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì vậy? Anh có biết anh giấu em chuyện gì đó khiến em khó chịu không?"
Thành Thành đã cười.
"Là vì anh không muốn nhắc lại, những ngày tháng đó anh đã rất khó khăn để vượt qua, Lâm Thiên..."
Lúc này Nhu Nhu hơi gục đầu xuống, sợi dây chuyền mặt hình bướm bốn màu cũng rơi xuống, Thành Thành đột nhiên chồm tới gần cô, chộp lấy sợi dây chuyển trên cổ cô.
"Đây là sợi dây chuyền anh đã tặng em đúng không, em vẫn đeo nó hả, sao giờ anh mới thấy."
Hai người đột nhiên rằng co, Nhu Nhu nhanh chóng giật sợi dây chuyền của mình.
"Anh làm gì vậy."
Cô nhanh chóng giấu nó vào trong áo mình, Thành Thành nhìn cô cười thật tươi.
"Em vẫn luôn đeo nó hả."
Nhu Nhu ngả lưng ra, bây giờ đã khuya lắm rồi, Thành Thành cũng không thể đi về trong tình trạng say xỉn như này được.
Nhu Nhu nhìn anh mỉm cười.
"Tối nay anh không về được rồi, anh có muốn ngủ lại không."
Thành Thành nhìn xung quanh, có vẻ hơi ngượng ngùng, liệu ngủ lại thì có quá kỳ lạ không.
Nhu Nhu lại nói thêm.
"Anh sẽ ngủ ở phòng Nhu Đường."
Nói xong thì cô đứng lên đi vào phòng, Thành Thành uống nốt bia còn sót lại ở trong lon, anh vừa đứng lên thì bỗng chóng mặt, bước đi xiêu vẹo.
Vừa bước đến cách cửa phòng ba bước anh đã ngã nhào xuống đất, sau khi đứng lên thì hoa mắt chóng mặt, với tay mở cửa phòng bên, đi nhầm vào phòng của Nhu Nhu.
Ba đứa trẻ mặt mày xước xát kia đi theo sau phụ huynh của mình, có vẻ sợ hãi nữa.
Nhu Nhu và Nhu Đường đợi thầy cô đi ra rồi mới ra sau cùng, cô mệt mỏi nhìn Thành Thành, Nhu Đường phạm lỗi nên luôn cúi đầu xuống, không dám biểu hiện gì với chị.
Nhu Nhu vỗ vai nó một cái, nhắc nhở nó mau chào hỏi người ta.
"Đường Sữa, mau chào anh Thành Thành đi."
Thằng bé nghe được tên Thành Thành thì liền hào hứng ngẩng đầu lên.
"Anh Thành Thành hả."
Thành Thành liền mỉm cười, thằng bé liền chào anh.
"Em chào anh, thì ra anh ở ngoài trông đẹp trai vậy ạ."
Thành Thành lại bật cười, Nhu Nhu vỗ vai nó nhắc nhở.
"Đường Sữa, đừng có múa mép nữa."
Nhu Đường lập tức im lặng, Thành Thành nhìn dáng vẻ khúm núm này mà bật cười tiếp.
Nhu Nhu bắt đầu khó chịu.
"Hai người đừng có cười nữa, bực cả mình, Cố Nhu Đường, lần sau em mà bị ba đứa kia chặn đánh thì cứ vung chân đá vào mặt chúng nó cho chị, nếu như phải chuyển trường, chị sẽ cho em chuyển trường luôn, bọn họ ra vẻ chuyện gì không biết nữa."
Nhu Đường lập tức gật đầu, Thành Thành còn tưởng Nhu Đường ở trường đánh nhau thì Nhu Nhu sẽ trách mắng nó, hoá ra là lo cho em bị bắt nạt nên phát bực.
Ba người đi đến bãi đỗ xe, Nhu Nhu là người lái, Thành Thành và Nhu Đường ngồi ở ghế sau trò chuyện với nhau.
Nhu Đường rất vui, cậu bé được mẹ kể cho nghe hồi bé được một anh đẹp trai cứu nên rất có thiện cảm với anh.
Mấy năm trước Thành Thành gọi điện đến, Nhu Đường cũng được nói chuyện nên càng thích anh hơn.
"Em đã được mẹ và chị kể về anh nhiều lắm, gặp mặt rồi mới thấy anh vừa tốt bụng vừa đẹp trai."
Thành Thành luôn phì cười với mấy lời nói của nó, Nhu Đường im lặng suy nghĩ cái gì đó rồi đột nhiên nói.
"Người ta gọi là gì nhỉ, người ta gọi là vừa đẹp người vừa đẹp nết đó.
Thành Thành càng cười to hơn, Nhu Nhu đang lái xe liên tục thở dài, Nhu Đường là đứa trẻ vô tư, rất hoạt ngôn, miệng của nó cũng rất ngọt, biết bao nhiêu bạn nữ ở trường cũng vì giao diện và mồm mép của nó mà si mê.
Mỗi lần đến đón, cô lại thấy một bé gái tặng kẹo, bao lần dặn dò nó đừng có ở trường nói chuyện nhiều với các bạn nữ thì cũng không bớt đi được là bao.
Nhu Nhu lái xe đến một quán ăn quen, vừa dừng xe cô đã cau có nói với hai người đang cười đùa ở phía sau.
"Đừng cười nữa, xuống xe đi."
Nhu Nhu bực dọc tháo dây an toàn ra, cô lập tức bước xuống xe đóng cửa lại thật mạnh, hai người ở trong xe vẫn còn lề mề không chịu ra.
Nhu Nhu bắt đầu mất bình tĩnh, cô mở cửa xe sau ra chất vấn hai người họ.
"Sao lại chưa ra, lề mà lề mề."
Hai người còn đang bình tĩnh nhìn cô, Thành Thành liền chọc vào lưng Nhu Đường, Nhu Đường liền cười tươi nói với cô.
"Chị, hay là chúng ta mua đồ về nhà ăn đi, ăn ở nhà không phải riêng tư hơn sao."
Nhu Nhu liền nhìn về phía Thành Thành, Thành Thành giả vờ như không liên quan đến mình, nhưng Nhu Nhu dùng đầu gối để nghĩ cũng nhìn ra được ý này chỉ có anh bày ra.
Thành Thành khá phấn khích, lúc nãy nghe Nhu Đường kể về chuyện mỗi lần Nhu Nhu đến đón là đều mua đồ về nhà ăn, thằng bé cũng hay ngủ lại, làm anh cũng tò mò.
[ Nhà Nhu Nhu hả, mình cũng muốn đến.)
Cho nên anh mới nói với Nhu Đường, để được Nhu Nhu cho về nhà.
Nhu Đường lại vô tư nói.
"Chúng ta ăn gà rán được không ạ, em sẽ uống coca."
Còn Thành Thành ngồi ở phía sau cũng tiếp lời.
"Chúng ta thì uống bia được chứ?"
Nhu Nhu thở dài, không biết là Thành Thành lại muốn làm gì nữa đây.
Thấy sự hào hứng của Nhu Đường cô cũng không muốn dập tắt nó, dù gì cô cũng muốn sự giao lưu này, Nhu Nhu cũng gật đầu.
"Được thôi, bây giờ đi mua gà rán hay muốn ghé đâu nữa."
Nhu Đường liền nói.
"Trung tâm thương mại đi ạ, chúng ta đến đó mua cơm gà cũng được nữa, gà rán cũng được."
Nhu Nhu thở dài nói.
"Em chỉ muốn đi chơi thôi, đừng có bao biện."
Nói xong thì cô đóng cửa lại đi lên ghế trước lái xe.
Ba người đã mua hai phần gà rán, coca ở nhà cũng đã có nên không mua, Thành Thành mua thêm bia và một ít hoa quả.
Trên đường về nhà Nhu Nhu có hơi sốt sắng, cô nhớ đến khung ảnh chụp với Thành Thành cô đã để ở phòng khách, Thành Thành bây giờ mà vào thì sẽ thấy nó.
Nhu Nhu cố gắng đợi cho đến khi đến nơi, xuống xe liền nhắn tin cho Trần Thế Hà.
"Anh Hà, anh có nhà không, qua nhà em cất giúp em khung ảnh ở phòng khách với."
Trần Thế Hà vẫn không phản hồi, lúc này ba người đã đến trước cửa thang máy, Thành Thành vừa muốn bước vào thì khựng lại, Nhu Nhu đang đứng cách đó khá xa, có vẻ đang sốt sắng gọi điện cho ai đó.
Trần Thế Hà lúc này đang ở nhà mình ôm nhau với một người đàn ông không rõ mặt ở dưới bếp.
Nghe tiếng điện thoại ở bên ngoài phòng khách reo lên, người đàn ông đang bị ôm liền đẩy anh ta ra.
Trần Thế Hà cũng đi ra nghe điện thoại, đầu dây bên kia Nhu Nhu vội vã nói.
"Anh Hà, anh có nhà không."
Trần Thế Hà liền nói mình có nhà, Nhu Nhu liền thở phào nói.
"Anh mau qua nhà em cất giúp em khung ảnh ở phòng khách đi, người đó đến rồi, em muốn giấu nó đi."
Trần Thế Hà vui vẻ đồng ý.
"Được, để anh qua nhà cất cho, em nói mật khẩu đi."
Thành Thành đi ra hỏi, lúc này Nhu Nhu đã tắt điện thoại, anh tò mò hỏi cô.
"Em sao vậy?"
Nhu Nhu gượng cười nói.
"Em gọi điện báo với mẹ một chút, chúng ta lên nhà thôi."
Nhưng chỉ vừa mới tắt máy, chưa chắc Trần Thế Hà đã sang nhà cất hay chưa, cô phải kéo dài thời gian một chút.
Vừa hay có một đám người đi vào thang máy, Nhu Nhu liền kéo Thành Thành lại.
"Chúng ta đi chuyến sau đi."
Thành Thành cũng vui vẻ ở lại, trên tay đã xách hết đồ đến tê cả tay.
Nhu Nhu kéo túi xách lên vai, cô chủ động đưa tay ra muốn san sẻ với anh một chút.
"Để em xách một chút đi."
Thành Thành liền đưa đồ ra phía sau để né cô ra, anh thà để hai cánh tay mình tê hết cũng không muốn cô xách đồ nặng.
Anh mỉm cười.
"Anh có thể xách được, không sao đâu."
Rất nhanh thang máy đã được mở ra, Nhu Đường liền gọi hai người đi vào, Nhu Nhu bước vào thang máy, nhấn tầng cũng chậm chạp.
Cô lo lắng, không biết Trần Thế Hà đã cất khung ảnh xong chưa.
Một phút sau thì thang máy cũng dừng ở tầng nhà cô, Nhu Nhu vội vã đi ra trước, ra đến hành lang Nhu Nhu thấy cửa nhà mình vẫn còn đóng, cô không quan tâm người ở phía sau đang làm gì nữa cô liền chạy về phía cửa nhà.
Tiếng lạch cạch của giày cao gót rất vang ở hành lang, vừa hay Trần Thế Hà lúc này cũng mở cửa đi ra, Thành Thành và Nhu Đường ở phía sau vẫn còn đang đùa nhau, hoàn toàn không thấy được Trần Thế Hà vừa rồi bước ra khỏi nhà cô.
Nhu Nhu đi đến cảm ơn anh ta.
"Anh Hà, cảm ơn anh."
Trần Thế Hà liền mỉm cười, có thói quen xoa đầu cô cho nên cứ thấy cô đến là đưa tay lên xoa.
"Không có gì đâu, khung ảnh đấy anh cất ở trong phòng em rồi, ở bàn trang điểm ấy, em chú ý nhé."
Nhu Nhu mỉm cười gật đầu, tuy nhiên Trần Thế Hà cũng rất tò mò.
"Nhưng sao em phải cất nó làm gì, cho cậu ta biết cũng có sao đâu."
Nhu Nhu liền mỉm cười đắc ý.
"Gì chứ, với thái độ đó của anh ấy, em muốn trêu chọc một chút."
Trần Thế Hà cũng cười gật đầu, Thành Thành lúc này xách theo đồ đi tới, thấy người đàn ông lạ mặt anh liền hỏi cô.
"Nhu ơi, đây là ai vậy?"
Nhu Đường có vẻ rất quen, thằng bé chạy tới chào hỏi.
"Con chào chú Hà, chú đang đi đâu thế ạ?"
Trần Thế Hà liền lấy lý do khác lấp liếm.
"À, chú đi dạo một chút ý mà, hôm nay đến chơi với chị sao."
Nhu Đường vui vẻ gật đầu, Thành Thành đột nhiên lọn thỏm giữa ba người, Nhu Nhu kéo Thành Thành lại giới thiệu.
"Anh Hà, đây là Thành Thành, là đồng nghiệp cũng là một người anh của em."
Nhu Nhu giới thiệu anh với kiểu thân thiết như vậy, khiến anh không khỏi vui mừng.
Trần Thế Hà nhìn Nhu Nhu một cái, hai người lén cười với nhau, anh Hà liền đưa tay ra muốn bắt tay chào hỏi.
"Chào em, anh là Trần Thế Hà, là hàng xóm của Nhu Nhu."
Thành Thành cũng vui vẻ định đưa tay ra, nhưng hai tay anh đều đang cầm đồ, Nhu Nhu bèn đưa tay ra xách giúp anh.
Thành Thành cười cười bắt tay người ta.
"Chào anh, em là Hoàng Tiễn Thành, là một người anh thân thiết của Nhu Nhu."
Thành Thành vừa nói câu đó thì Trần Thế Hà đã nhìn cô hơi nghiêng đầu, có vẻ là hài lòng với màn giới thiệu này.
Sau khi vào nhà, Thành Thành thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh đến nhà của một cô gái, vừa bước vào anh đã ngửi được một mùi tinh dầu dịu nhẹ rất thoải mái.
Nhu Nhu lấy ra một đôi dép lông hồng của mùa đông, có gắng mặt con mèo rất đáng yêu, nhưng có vẻ nó nhỏ hơn chân của anh khá nhiều, Nhu Nhu ái ngại nói.
"Nhà em không còn đôi dép nào vừa chân anh đâu, anh đi tạm được không."
Thành Thành cũng mỉm cười gật đầu, anh dùng chân tháo giày ra rồi đi đôi dép nhỏ hơn chân của mình vào, anh bước đi trước cô, Nhu Nhu nhìn xuống chân, đôi chân của anh xỏ vào đôi dép ấy còn thừa ra hẳn mấy đốt ngón tay.
Nhu Nhu len lén cười.
Nhu Đường đi theo anh xuống dưới bếp, Thành Thành cũng sắn tay áo lên sắp xếp đồ ra.
Anh nói vọng ra từ trong bếp.
"Nhu Nhu, để anh chuẩn bị cho, em cứ ở bên ngoài chờ đi."
Nhu Nhu liền đi vào phòng, khung ảnh thật sự nằm trên bàn trang điểm, cô bất giác mỉm cười nhìn nó, bức ảnh này đã theo cô mấy năm trời, cô cũng thỉnh thoảng nhìn ngắm nó để tĩnh tâm lại, cô vội vã cất nó vào ngăn kéo rồi thay một bộ đồ ngủ dài.
Ba người vừa ngồi xem ti vi vừa ăn gà rán, hai người lớn thì uống bia, còn Nhu Đường thì uống coca.
Thành Thành liên tục nhìn xung quanh nhà, anh tò mò không gian sống của cô thế nào.
Nhu Nhu thấy mình uống hơi nhiều nên đã dừng lại để ăn dưa hấu, trong lúc Nhu Đường ngồi ở giữa đang chăm chú xem ti vi, Thành Thành đã bất giác đưa tay qua đầu nó để chạm vào má cô.
Cô đã quay ra nhìn anh, có hơi men trong người, anh muốn lợi dụng nó để làm những việc như này.
Anh sẽ được chạm vào người cô, sẽ được nói những câu mà anh không dám nói, sau đó anh sẽ hoàn hảo lấp liếm rằng anh chỉ đang say mà thôi.
Anh cứ luôn chạm vào má cô như thế, đến khi Nhu Đường ngủ gật luôn trên ghế, Thành Thành đã bế nó lên và hỏi.
"Thăng bé ngủ ở đâu vậy."
Nhu Nhu chống cằm nhìn anh, người đàn ông mặc quần tây sơ mi trắng đang sắn tay áo kia, mái tóc hơi rối, anh ấy có một tỷ lệ cơ thể rất hấp dẫn, Nhu Nhu mỉm cười.
"Thằng bé ngủ ở phòng bên cạnh, thằng bé hay đến đây mà, em đã cho nó một phòng riêng luôn."
Thành Thành đưa nó vào phòng ngủ rồi cũng nhanh chóng đi ra, Nhu Nhu lại mở một lon bia khác để uống, cô đã cố nốc hết lon bia đó.
Thành Thành đi đến, gà rán đã hết rồi, giờ chỉ còn vài miếng dưa hấu, anh ngồi xuống đã tởn mùi bia rồi, dạo gần đây anh thường hay đi gặp đám bạn của mình nên được uống bia rất nhiều.
Nhu Nhu uống một hơi hết lon bia, đặt mạnh lon rỗng xuống bàn, Thành Thành cắn một miếng dưa hấu vẫn hướng mắt để ý cô.
Sau khi tiếp thêm men vào người, Nhu Nhu được kích thích nỗi lòng mình, cô nhìn anh nói.
"Em vẫn muốn nói chuyện với anh, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì vậy? Anh có biết anh giấu em chuyện gì đó khiến em khó chịu không?"
Thành Thành đã cười.
"Là vì anh không muốn nhắc lại, những ngày tháng đó anh đã rất khó khăn để vượt qua, Lâm Thiên..."
Lúc này Nhu Nhu hơi gục đầu xuống, sợi dây chuyền mặt hình bướm bốn màu cũng rơi xuống, Thành Thành đột nhiên chồm tới gần cô, chộp lấy sợi dây chuyển trên cổ cô.
"Đây là sợi dây chuyền anh đã tặng em đúng không, em vẫn đeo nó hả, sao giờ anh mới thấy."
Hai người đột nhiên rằng co, Nhu Nhu nhanh chóng giật sợi dây chuyền của mình.
"Anh làm gì vậy."
Cô nhanh chóng giấu nó vào trong áo mình, Thành Thành nhìn cô cười thật tươi.
"Em vẫn luôn đeo nó hả."
Nhu Nhu ngả lưng ra, bây giờ đã khuya lắm rồi, Thành Thành cũng không thể đi về trong tình trạng say xỉn như này được.
Nhu Nhu nhìn anh mỉm cười.
"Tối nay anh không về được rồi, anh có muốn ngủ lại không."
Thành Thành nhìn xung quanh, có vẻ hơi ngượng ngùng, liệu ngủ lại thì có quá kỳ lạ không.
Nhu Nhu lại nói thêm.
"Anh sẽ ngủ ở phòng Nhu Đường."
Nói xong thì cô đứng lên đi vào phòng, Thành Thành uống nốt bia còn sót lại ở trong lon, anh vừa đứng lên thì bỗng chóng mặt, bước đi xiêu vẹo.
Vừa bước đến cách cửa phòng ba bước anh đã ngã nhào xuống đất, sau khi đứng lên thì hoa mắt chóng mặt, với tay mở cửa phòng bên, đi nhầm vào phòng của Nhu Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.