Chương 87
Bielo_25
02/09/2024
Thành Thành lắc đầu.
"Không cần đâu, mình sẽ bắt taxi về nên hai người cứ về đi, không phải lo cho mình đâu."
Thế là chỉ còn lại một mình anh ấy ở đây, vẫn còn vài chai rượu đang dở dang, Thành Thành một mình uống hết đống rượu đó rồi mới về.
Liên tục nốc rượu vào người anh thấy rất mệt, nhưng cũng thấy hài lòng, vì hôm nay anh sẽ tạm quên hết những muộn phiền của mình, hôm nay anh còn không ăn gì mấy, trong bụng chỉ toàn là rượu.
Tại nhà của Nhu Nhu, đang có một bữa tối rất vui vẻ, khói từ nồi lẩu bay nghi ngút, bên cạnh đó là những bài nhạc sôi động của Hồng Nguyệt được bật lên càng làm không khí náo nhiệt hơn.
Mọi người nhúng rau, bỏ thịt, bỏ nấm vào để chờ chín được ăn, bên ngoài vang lên tiếng sấm sét cũng không ngăn được sự vui vẻ của họ.
Nhu Đường và Hồng Nguyệt thậm chí còn ngân nga theo bài hát đang bật.
"s Baby don't worry, s you are my only s, you won't be lonely... ss."
Hà Hồng Thiên và Trần Thế Hà khoác vai bá cổ nhau vừa ăn vừa nghiêng người như đây là bữa tối vui vẻ nhất từ trước tới giờ vậy.
Trong tiếng sét đùng đoàng trên nền trời và tiếng mưa rơi rả rích, hòa vào đó là tiếng ai đó đập cửa rất dữ dội.
Mọi người lập tức tắt nhạc đi để nghe cho rõ, rốt cuộc có phải là nhà mình bị đập cửa không.
Vừa tắt nhạc thì tiếng đập cửa ở bên ngoài càng rõ ràng hơn.
Nhu Nhu vội vã chạy ra, cô vừa chạy đến cửa đã nghe được tiếng gọi tên mình rất tha thiết.
"Mở cửa đi Nhu Nhu, Nhu ơi, mở cửa đi mà."
Nhu Nhu vội vã xỏ dép vào chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bóng hình lớn của Thành Thành chồm đến ôm lấy cô vào lòng thật chặt, cô ngửi được mùi rượu và mùi hơi ẩm trên người Thành Thành, vòng tay của anh rất ấm áp, nhưng cũng là vòng tay có hơi ẩm, cảm giác như là quần áo anh ấy vừa ướt nên ôm lấy cô thì đã làm cô ướt theo.
Mọi người đều đứng phía sau đứng bất động như tượng nhìn hai người ở trước cửa ôm nhau.
Người bất ngờ nhất là Hồng Nguyệt, con bé chưa bao giờ thấy tình cảnh khó xử như thế này, người yêu của chị ấy đang phải chứng kiến một tên đàn ông đến khủng bố nhà người khác, sau đó anh ta chồm đến ôm chặt người yêu anh ấy vào lòng.
Thành Thành khịt mũi nói.
"Anh, anh bảy năm qua luôn nhớ về em, anh không muốn em đi lấy chồng đâu, ngày mai em đừng đi có được không, ngày mai đi xem phim với anh đi, anh thấy mình không thể từ bỏ em được."
Nhu Nhu nghe mà cứng đờ, lúc này ở phía sau, Nhu Đường đột nhiên lên tiếng.
"Anh Thành Thành."
Câu gọi đó đã làm Thành Thành bừng tỉnh, lúc này anh mới buông cô ra, hai người quay ra nhìn mọi người đang đứng ở trong nhà.
Thành Thành thấy Hà Hồng Thiên, Trần Thế Hà, thấy cả Hồng Nguyệt và Nhu Đường, hôm nay họ hội họp sao, đều là những người thân thiết, trong mối quan hệ của Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên thì đây là ngày tụ họp trước khi về ra mắt.
Thành Thành cười gượng, đột nhiên những lượng rượu trong người anh cũng không giúp anh mơ màng được nữa, anh vừa ôm người yêu họ ngay trước mặt họ.
Dù khó không ưa nhau, nhưng anh không hề muốn trường hợp này xảy ra, Thành Thành cúi đầu xuống đất nhìn thấy chân của mình một đang ở trong nhà, một đang ở ngoài, anh mím môi ngượng chín mặt bỏ đi mất.
Nhu Nhu đứng nhìn theo mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô quay ra sau lưng mình.
"Anh Thiên, anh Hà, mọi người ơi, mùi rượu trên người anh ấy nồng quá."
Nhu Nhu bất giác đưa tay lên ngực trái của mình, trái tim cô đang đập rất nhanh, Hà Hồng Thiên nhìn thấy được sự bối rối của cô, anh bình tĩnh đi vào nhà lấy ra một cái ô đưa cho Nhu Nhu.
"Em có cần đuổi theo cậu ta không? Trời đang mưa đó."
Nhu Nhu nhìn chiếc ô trong tay Hà Hồng Thiên càng bối rối hơn, chân của cô đã chếch về phía cửa, dường như cô đã muốn chạy đi luôn rồi.
Hà Hồng Thiên nhìn cô mỉm cười như an ủi cô.
"Nếu em không đi, em sẽ hối hận đó."
Nhu Nhu lập tức cầm lấy ô trên tay Hà Hồng Thiên rồi chạy đi mất dạng, Hồng Nguyệt chạy ra nhìn theo bóng của Nhu Nhu, bất ngờ đến thốt lên.
"Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy anh? Sao như truyện tình cảm yêu đương drama vậy."
Hà Hồng Thiên thở dài với em mình.
"Em đâu phải không biết chuyện, chỉ là em có cảm hứng kể chuyện trên mạng thôi chứ gì."
Con bé nhảy cầng lên.
"Lần này chắc sẽ nhiều lượt xem lắm, em nên sắp xếp cốt truyện như thế nào đây."
Hà Hồng Thiên thở dài lần nữa, Trần Thế Hà đứng phía sau vỗ vai giúp anh bình tĩnh lại.
Nhu Nhu bấm thanh máy đi xuống tầng một, bây giờ đã không thấy bóng dáng anh ấy đâu, bên ngoài trời mưa nặng hạt, còn luôn có sấm chớp, Nhu Nhu cầm ô chạy ra ngoài.
Mưa tạt vào bậc cầu thang, Nhu Nhu liền bật ô lên để đi tìm anh, cô vừa bước được ba bước ra ngoài trời mưa thì ở phía sau đã có tiếng người gọi.
"Nhu ơi."
Nhu Nhu quay ra đằng sau, Thành Thành đang đứng ở sảnh ngoài nhìn cô.
Hai người đi đến đứng đối diện với nhau, Nhu Nhu tắt ô đi, Thành Thành cả người ướt hơn cả lúc nãy, hình như anh ấy vừa chạy từ ngoài vào.
Thành Thành thấy bộ dạng mặc đồ ngủ dài và đi đôi dép lê để đi ra ngoài, anh đã rất tò mò.
"Em định đi đâu vậy?"
Nhu Nhu không ngần ngại gì.
"Em đi tìm anh."
Anh khá bất ngờ, khoé miệng anh cong lên.
"Sao lại đi tìm anh."
Nhu Nhu mim cười.
"Vì em lo cho anh."
Giọt nước nhỏ giọt rơi từ trên lọn tóc của anh xuống tay cô, ánh mắt hai người gán chặt vào nhau, trái tim trở nên đồng điệu, nhịp tim đập càng nhanh hơn.
Thành Thành hơi gượng gạo.
"Như vậy thì có đúng không, anh ta có khó chịu với em không?"
Nhu Nhu lắc đầu.
[ Mình phải giấu chuyện này cho đến hết ngày mai, mình không thể nói.]
"Không, không có, anh ấy còn đưa ô cho em, để em đuổi theo anh."
Nhu Nhu nhắc đến chuyện hồi nãy.
"Anh nói bảy năm qua anh luôn nhớ về em, vậy em có thể nghe chuyện về anh được không? Nếu như anh kể ngày mai em sẽ đi xem phim với anh."
Thành Thành hai mắt sáng lên, nhưng rồi anh lại do dự, Nhu Nhu lại lên tiếng.
"Anh không biết suốt bao năm qua em đã như thế nào, nhưng em cũng biết anh cũng rất khó khăn để vượt qua nó, khi mỗi lần anh say là anh lại gọi điện cho em, mấu chốt của chúng ta là chuyện ở quá khứ, tại sao anh lại thất hứa, tại sao anh lại không liên lạc lại với em trong khi rất quan tâm em, em muốn biết tất cả, nếu như mấu chốt đó không được giải thích rõ ràng, em sẽ không thể nào bình thường lại với anh."
Thành Thành cười trào phúng một cái cho sự hành xử ngu ngốc của mình trong quá khứ, bây giờ anh lại không muốn cho cô ấy biết thật ra bên trong anh tự ti và yếu đuối, anh chỉ mỉm cười nhìn cô nhưng chẳng nói gì.
Nhu Nhu thất vọng nhìn anh.
"Anh định không nói gì sao."
Thành Thành gượng cười.
"Anh không biết nói sao cho đúng."
Thấy anh thật sự không muốn nói, Nhu Nhu bực mình.
"Đi về đi, em sẽ bắt xe cho anh về, anh đừng ở đây nữa.".
Thành Thành nói luôn nhớ về cô, nói không thể từ bỏ cô được, nhưng anh lại không thể giải đáp được thắc mắc của Nhu Nhu, anh cũng không thể chiếm lại niềm tin của cô với cái thái độ tự ti như thế.
Nhu Nhu cuối cùng thì đã đáp anh ấy một câu cuối.
"Em sẽ giận anh, giận cho đến khi anh chứng minh được rằng anh thật sự thích em, em là người có vấn đề về lòng tin đấy, anh suy nghĩ cho kĩ đi."
Tối hôm sau mẹ nhắn đến cho Thành Thành.
"Hôm nay con có đi đến buổi gặp mặt không, hay ở nhà."
Thành Thành nằm trên giường giường mặt mày tái nhợt, hôm qua vì mắc mưa nên anh đã hơi sốt, sáng nay Nhu Nhu cũng không trả lời, anh bắt đầu sốt ruột cho buổi gặp mặt này, nếu việc anh đến làm loạn hôm qua không thể khiến hai người họ rạn nứt thì anh quyết sẽ đến trực tiếp để phá.
[Em có thể lấy một người khác tốt hơn anh, nhưng Hà Hồng Thiên thì không được, anh sẽ phải gọi em là chị dâu, anh không muốn gọi em như vậy.]
"O, con sẽ đến, mấy giờ mình đi vậy mẹ?"
Bên kia rất nhanh đã nhắn lại.
"Bảy giờ tối là vào việc, cho nên sáu giờ mẹ và ông ngoại sẽ qua đón con, được chứ."
"Được ạ."
Anh lê lết thân thể đang mệt mỏi của mình vào nhà tắm, hôm nay anh phải phá tan tành buổi ra mắt này.
Đến phòng riêng của nhà hàng để gặp mặt gia đình bên kia, Thành Thành vốn đã nghĩ ra được thành viên bên đấy sẽ đến, là bác Hoàng và dì Mẫn, anh đang định nhân buổi ra mắt này nhận vơ Nhu Nhu là người yêu mình, sẽ phát điên loạn cả lên để buổi này không trọn vẹn.
Tuy nhiên lúc phụ huynh bên đấy bước vào anh lại chỉ thấy toàn gương mặt lạ hoắc, không phải bác Hoàng, không phải dì Mẫn, phụ huynh bên đấy đi lần lượt vào tầm bốn năm người, nhưng không có ai quen mặt cả.
Anh bắt đầu thấy lạ, không phải bên nhà gái là Nhu Nhu sao.
Sau cùng hai nhân vật chính đi vào lại vô cùng quen mặt.
Hà Hồng Thiên là người đương nhiên sẽ có mặt, nhưng người đi bên cạnh không phải Nhu Nhu, đó là một người da trắng tóc đen mượt, cao ráo, là một người đàn ông, người đi bên cạnh Hà Hồng Thiên là Trần Thế Hà.
Hai người họ bước vào tay trong tay, Thành Thành bất ngờ đến nỗi bất giác đứng lên.
Bên nhà mình ai cũng bất ngờ, phụ huynh bên đó lại vô cùng bình tĩnh dường như đã biết trước rồi, thậm chí là rất quen rồi.
Mẹ của Hà Hồng Thiên nhìn con trai dắt một đứa con trai khác đi vào thì bất ngờ không ngậm miệng lại được.
Thành Thành liên tục đảo mắt, vậy có nghĩa là Nhu Nhu chỉ là bức bình phong, Nhu Nhu đều quen cả hai người này, cho nên đây là kế hoạch của ba người họ, Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên giả vờ quen nhau để qua mắt thiên hạ, cũng như là qua mắt gia đình Hà Hồng Thiên.
Bất ngờ bác gái đứng lên.
"Thiên à, con đang làm gì vậy? Con đùa mẹ đấy à? Hà hả? Con không phải bạn thân của Thiên sao, hay đứa đang đùa phải không?"
Buổi ra mắt bỗng trở thành buổi come out, mẹ sốc đến nỗi thở gấp, Thành Thành cũng đang đa nghi, anh còn chuẩn bị tâm lý để đứng lên gào rằng "Nhu Nhu là bạn gái con."
Hà Hồng Thiên nắm tay Trần Thế Hà đi tới thành thật với mẹ.
"Mẹ ơi, con không đùa, con và anh ấy hẹn hò lâu lắm rồi."
Mẹ càng bất ngờ hơn.
"Con đang nói gì vậy, hai đứa..."
Mẹ đột nhiên lấy điện thoại ra mở tấm ảnh mà Hồng Nguyệt đã chụp với Nhu Nhu cho Hà Hồng Thiên xem.
"Vậy cô gái này là ai, con lừa người ta sao?"
Hồng Nguyệt lúc này nhìn anh mình ái ngại.
[ Em không cố ý đâu anh ơi.]
Hà Hồng Thiên nhìn bức hình đó càng nắm tay Trần Thế Hà chặt hơn.
"Bọn con là anh em đồng nghiệp, em ấy vì chờ người yêu ở nước ngoài cho nên đã đồng ý làm bức bình phong cho con và Thế Hà, chỉ có như vậy mẹ sẽ không bắt con đi xem mắt nữa, em ấy cũng sẽ né được những vệ tinh xung quanh."
Thành Thành nhân lúc này, để giúp tình yêu của Hà Hồng Thiên thêm thành công và cũng như là để khẳng định.
"Bác ơi, em ấy, con quen em ấy ạ..."
Mẹ của Hà Hồng Thiên liền tròn mắt bất ngờ.
"Con nói vậy là, cô gái này là người yêu con.".
Thành Thành còn đang chưa thông tin được câu nói của bác thì Hà Hồng Thiên và Trần Thế Hà liền đồng thanh.
"Đúng đó ạ."
Anh lại quay ra nhìn họ, ý anh không phải như thế, nhưng họ vừa nói dối dùm anh rồi, mẹ của anh ngồi bên cạnh thì len lén cười anh.
Cuộc gặp mặt hôm nay không có gì ngoài bất ngờ và bật ngửa, Thành Thành đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh đã khủng bố Nhu Nhu bằng tin nhắn, những bất ngờ ngày hôm nay, mọi chi tiết đều có câu hỏi của anh, nhưng có lẽ Nhu Nhu bận thật, không hề thấy cô online.
Thành Thành đã rất vui khi mình không phải làm gì mà buổi gặp mặt này cũng rối tung rối mù cả lên.
"Không cần đâu, mình sẽ bắt taxi về nên hai người cứ về đi, không phải lo cho mình đâu."
Thế là chỉ còn lại một mình anh ấy ở đây, vẫn còn vài chai rượu đang dở dang, Thành Thành một mình uống hết đống rượu đó rồi mới về.
Liên tục nốc rượu vào người anh thấy rất mệt, nhưng cũng thấy hài lòng, vì hôm nay anh sẽ tạm quên hết những muộn phiền của mình, hôm nay anh còn không ăn gì mấy, trong bụng chỉ toàn là rượu.
Tại nhà của Nhu Nhu, đang có một bữa tối rất vui vẻ, khói từ nồi lẩu bay nghi ngút, bên cạnh đó là những bài nhạc sôi động của Hồng Nguyệt được bật lên càng làm không khí náo nhiệt hơn.
Mọi người nhúng rau, bỏ thịt, bỏ nấm vào để chờ chín được ăn, bên ngoài vang lên tiếng sấm sét cũng không ngăn được sự vui vẻ của họ.
Nhu Đường và Hồng Nguyệt thậm chí còn ngân nga theo bài hát đang bật.
"s Baby don't worry, s you are my only s, you won't be lonely... ss."
Hà Hồng Thiên và Trần Thế Hà khoác vai bá cổ nhau vừa ăn vừa nghiêng người như đây là bữa tối vui vẻ nhất từ trước tới giờ vậy.
Trong tiếng sét đùng đoàng trên nền trời và tiếng mưa rơi rả rích, hòa vào đó là tiếng ai đó đập cửa rất dữ dội.
Mọi người lập tức tắt nhạc đi để nghe cho rõ, rốt cuộc có phải là nhà mình bị đập cửa không.
Vừa tắt nhạc thì tiếng đập cửa ở bên ngoài càng rõ ràng hơn.
Nhu Nhu vội vã chạy ra, cô vừa chạy đến cửa đã nghe được tiếng gọi tên mình rất tha thiết.
"Mở cửa đi Nhu Nhu, Nhu ơi, mở cửa đi mà."
Nhu Nhu vội vã xỏ dép vào chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra, bóng hình lớn của Thành Thành chồm đến ôm lấy cô vào lòng thật chặt, cô ngửi được mùi rượu và mùi hơi ẩm trên người Thành Thành, vòng tay của anh rất ấm áp, nhưng cũng là vòng tay có hơi ẩm, cảm giác như là quần áo anh ấy vừa ướt nên ôm lấy cô thì đã làm cô ướt theo.
Mọi người đều đứng phía sau đứng bất động như tượng nhìn hai người ở trước cửa ôm nhau.
Người bất ngờ nhất là Hồng Nguyệt, con bé chưa bao giờ thấy tình cảnh khó xử như thế này, người yêu của chị ấy đang phải chứng kiến một tên đàn ông đến khủng bố nhà người khác, sau đó anh ta chồm đến ôm chặt người yêu anh ấy vào lòng.
Thành Thành khịt mũi nói.
"Anh, anh bảy năm qua luôn nhớ về em, anh không muốn em đi lấy chồng đâu, ngày mai em đừng đi có được không, ngày mai đi xem phim với anh đi, anh thấy mình không thể từ bỏ em được."
Nhu Nhu nghe mà cứng đờ, lúc này ở phía sau, Nhu Đường đột nhiên lên tiếng.
"Anh Thành Thành."
Câu gọi đó đã làm Thành Thành bừng tỉnh, lúc này anh mới buông cô ra, hai người quay ra nhìn mọi người đang đứng ở trong nhà.
Thành Thành thấy Hà Hồng Thiên, Trần Thế Hà, thấy cả Hồng Nguyệt và Nhu Đường, hôm nay họ hội họp sao, đều là những người thân thiết, trong mối quan hệ của Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên thì đây là ngày tụ họp trước khi về ra mắt.
Thành Thành cười gượng, đột nhiên những lượng rượu trong người anh cũng không giúp anh mơ màng được nữa, anh vừa ôm người yêu họ ngay trước mặt họ.
Dù khó không ưa nhau, nhưng anh không hề muốn trường hợp này xảy ra, Thành Thành cúi đầu xuống đất nhìn thấy chân của mình một đang ở trong nhà, một đang ở ngoài, anh mím môi ngượng chín mặt bỏ đi mất.
Nhu Nhu đứng nhìn theo mà không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cô quay ra sau lưng mình.
"Anh Thiên, anh Hà, mọi người ơi, mùi rượu trên người anh ấy nồng quá."
Nhu Nhu bất giác đưa tay lên ngực trái của mình, trái tim cô đang đập rất nhanh, Hà Hồng Thiên nhìn thấy được sự bối rối của cô, anh bình tĩnh đi vào nhà lấy ra một cái ô đưa cho Nhu Nhu.
"Em có cần đuổi theo cậu ta không? Trời đang mưa đó."
Nhu Nhu nhìn chiếc ô trong tay Hà Hồng Thiên càng bối rối hơn, chân của cô đã chếch về phía cửa, dường như cô đã muốn chạy đi luôn rồi.
Hà Hồng Thiên nhìn cô mỉm cười như an ủi cô.
"Nếu em không đi, em sẽ hối hận đó."
Nhu Nhu lập tức cầm lấy ô trên tay Hà Hồng Thiên rồi chạy đi mất dạng, Hồng Nguyệt chạy ra nhìn theo bóng của Nhu Nhu, bất ngờ đến thốt lên.
"Cái gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra vậy anh? Sao như truyện tình cảm yêu đương drama vậy."
Hà Hồng Thiên thở dài với em mình.
"Em đâu phải không biết chuyện, chỉ là em có cảm hứng kể chuyện trên mạng thôi chứ gì."
Con bé nhảy cầng lên.
"Lần này chắc sẽ nhiều lượt xem lắm, em nên sắp xếp cốt truyện như thế nào đây."
Hà Hồng Thiên thở dài lần nữa, Trần Thế Hà đứng phía sau vỗ vai giúp anh bình tĩnh lại.
Nhu Nhu bấm thanh máy đi xuống tầng một, bây giờ đã không thấy bóng dáng anh ấy đâu, bên ngoài trời mưa nặng hạt, còn luôn có sấm chớp, Nhu Nhu cầm ô chạy ra ngoài.
Mưa tạt vào bậc cầu thang, Nhu Nhu liền bật ô lên để đi tìm anh, cô vừa bước được ba bước ra ngoài trời mưa thì ở phía sau đã có tiếng người gọi.
"Nhu ơi."
Nhu Nhu quay ra đằng sau, Thành Thành đang đứng ở sảnh ngoài nhìn cô.
Hai người đi đến đứng đối diện với nhau, Nhu Nhu tắt ô đi, Thành Thành cả người ướt hơn cả lúc nãy, hình như anh ấy vừa chạy từ ngoài vào.
Thành Thành thấy bộ dạng mặc đồ ngủ dài và đi đôi dép lê để đi ra ngoài, anh đã rất tò mò.
"Em định đi đâu vậy?"
Nhu Nhu không ngần ngại gì.
"Em đi tìm anh."
Anh khá bất ngờ, khoé miệng anh cong lên.
"Sao lại đi tìm anh."
Nhu Nhu mim cười.
"Vì em lo cho anh."
Giọt nước nhỏ giọt rơi từ trên lọn tóc của anh xuống tay cô, ánh mắt hai người gán chặt vào nhau, trái tim trở nên đồng điệu, nhịp tim đập càng nhanh hơn.
Thành Thành hơi gượng gạo.
"Như vậy thì có đúng không, anh ta có khó chịu với em không?"
Nhu Nhu lắc đầu.
[ Mình phải giấu chuyện này cho đến hết ngày mai, mình không thể nói.]
"Không, không có, anh ấy còn đưa ô cho em, để em đuổi theo anh."
Nhu Nhu nhắc đến chuyện hồi nãy.
"Anh nói bảy năm qua anh luôn nhớ về em, vậy em có thể nghe chuyện về anh được không? Nếu như anh kể ngày mai em sẽ đi xem phim với anh."
Thành Thành hai mắt sáng lên, nhưng rồi anh lại do dự, Nhu Nhu lại lên tiếng.
"Anh không biết suốt bao năm qua em đã như thế nào, nhưng em cũng biết anh cũng rất khó khăn để vượt qua nó, khi mỗi lần anh say là anh lại gọi điện cho em, mấu chốt của chúng ta là chuyện ở quá khứ, tại sao anh lại thất hứa, tại sao anh lại không liên lạc lại với em trong khi rất quan tâm em, em muốn biết tất cả, nếu như mấu chốt đó không được giải thích rõ ràng, em sẽ không thể nào bình thường lại với anh."
Thành Thành cười trào phúng một cái cho sự hành xử ngu ngốc của mình trong quá khứ, bây giờ anh lại không muốn cho cô ấy biết thật ra bên trong anh tự ti và yếu đuối, anh chỉ mỉm cười nhìn cô nhưng chẳng nói gì.
Nhu Nhu thất vọng nhìn anh.
"Anh định không nói gì sao."
Thành Thành gượng cười.
"Anh không biết nói sao cho đúng."
Thấy anh thật sự không muốn nói, Nhu Nhu bực mình.
"Đi về đi, em sẽ bắt xe cho anh về, anh đừng ở đây nữa.".
Thành Thành nói luôn nhớ về cô, nói không thể từ bỏ cô được, nhưng anh lại không thể giải đáp được thắc mắc của Nhu Nhu, anh cũng không thể chiếm lại niềm tin của cô với cái thái độ tự ti như thế.
Nhu Nhu cuối cùng thì đã đáp anh ấy một câu cuối.
"Em sẽ giận anh, giận cho đến khi anh chứng minh được rằng anh thật sự thích em, em là người có vấn đề về lòng tin đấy, anh suy nghĩ cho kĩ đi."
Tối hôm sau mẹ nhắn đến cho Thành Thành.
"Hôm nay con có đi đến buổi gặp mặt không, hay ở nhà."
Thành Thành nằm trên giường giường mặt mày tái nhợt, hôm qua vì mắc mưa nên anh đã hơi sốt, sáng nay Nhu Nhu cũng không trả lời, anh bắt đầu sốt ruột cho buổi gặp mặt này, nếu việc anh đến làm loạn hôm qua không thể khiến hai người họ rạn nứt thì anh quyết sẽ đến trực tiếp để phá.
[Em có thể lấy một người khác tốt hơn anh, nhưng Hà Hồng Thiên thì không được, anh sẽ phải gọi em là chị dâu, anh không muốn gọi em như vậy.]
"O, con sẽ đến, mấy giờ mình đi vậy mẹ?"
Bên kia rất nhanh đã nhắn lại.
"Bảy giờ tối là vào việc, cho nên sáu giờ mẹ và ông ngoại sẽ qua đón con, được chứ."
"Được ạ."
Anh lê lết thân thể đang mệt mỏi của mình vào nhà tắm, hôm nay anh phải phá tan tành buổi ra mắt này.
Đến phòng riêng của nhà hàng để gặp mặt gia đình bên kia, Thành Thành vốn đã nghĩ ra được thành viên bên đấy sẽ đến, là bác Hoàng và dì Mẫn, anh đang định nhân buổi ra mắt này nhận vơ Nhu Nhu là người yêu mình, sẽ phát điên loạn cả lên để buổi này không trọn vẹn.
Tuy nhiên lúc phụ huynh bên đấy bước vào anh lại chỉ thấy toàn gương mặt lạ hoắc, không phải bác Hoàng, không phải dì Mẫn, phụ huynh bên đấy đi lần lượt vào tầm bốn năm người, nhưng không có ai quen mặt cả.
Anh bắt đầu thấy lạ, không phải bên nhà gái là Nhu Nhu sao.
Sau cùng hai nhân vật chính đi vào lại vô cùng quen mặt.
Hà Hồng Thiên là người đương nhiên sẽ có mặt, nhưng người đi bên cạnh không phải Nhu Nhu, đó là một người da trắng tóc đen mượt, cao ráo, là một người đàn ông, người đi bên cạnh Hà Hồng Thiên là Trần Thế Hà.
Hai người họ bước vào tay trong tay, Thành Thành bất ngờ đến nỗi bất giác đứng lên.
Bên nhà mình ai cũng bất ngờ, phụ huynh bên đó lại vô cùng bình tĩnh dường như đã biết trước rồi, thậm chí là rất quen rồi.
Mẹ của Hà Hồng Thiên nhìn con trai dắt một đứa con trai khác đi vào thì bất ngờ không ngậm miệng lại được.
Thành Thành liên tục đảo mắt, vậy có nghĩa là Nhu Nhu chỉ là bức bình phong, Nhu Nhu đều quen cả hai người này, cho nên đây là kế hoạch của ba người họ, Nhu Nhu và Hà Hồng Thiên giả vờ quen nhau để qua mắt thiên hạ, cũng như là qua mắt gia đình Hà Hồng Thiên.
Bất ngờ bác gái đứng lên.
"Thiên à, con đang làm gì vậy? Con đùa mẹ đấy à? Hà hả? Con không phải bạn thân của Thiên sao, hay đứa đang đùa phải không?"
Buổi ra mắt bỗng trở thành buổi come out, mẹ sốc đến nỗi thở gấp, Thành Thành cũng đang đa nghi, anh còn chuẩn bị tâm lý để đứng lên gào rằng "Nhu Nhu là bạn gái con."
Hà Hồng Thiên nắm tay Trần Thế Hà đi tới thành thật với mẹ.
"Mẹ ơi, con không đùa, con và anh ấy hẹn hò lâu lắm rồi."
Mẹ càng bất ngờ hơn.
"Con đang nói gì vậy, hai đứa..."
Mẹ đột nhiên lấy điện thoại ra mở tấm ảnh mà Hồng Nguyệt đã chụp với Nhu Nhu cho Hà Hồng Thiên xem.
"Vậy cô gái này là ai, con lừa người ta sao?"
Hồng Nguyệt lúc này nhìn anh mình ái ngại.
[ Em không cố ý đâu anh ơi.]
Hà Hồng Thiên nhìn bức hình đó càng nắm tay Trần Thế Hà chặt hơn.
"Bọn con là anh em đồng nghiệp, em ấy vì chờ người yêu ở nước ngoài cho nên đã đồng ý làm bức bình phong cho con và Thế Hà, chỉ có như vậy mẹ sẽ không bắt con đi xem mắt nữa, em ấy cũng sẽ né được những vệ tinh xung quanh."
Thành Thành nhân lúc này, để giúp tình yêu của Hà Hồng Thiên thêm thành công và cũng như là để khẳng định.
"Bác ơi, em ấy, con quen em ấy ạ..."
Mẹ của Hà Hồng Thiên liền tròn mắt bất ngờ.
"Con nói vậy là, cô gái này là người yêu con.".
Thành Thành còn đang chưa thông tin được câu nói của bác thì Hà Hồng Thiên và Trần Thế Hà liền đồng thanh.
"Đúng đó ạ."
Anh lại quay ra nhìn họ, ý anh không phải như thế, nhưng họ vừa nói dối dùm anh rồi, mẹ của anh ngồi bên cạnh thì len lén cười anh.
Cuộc gặp mặt hôm nay không có gì ngoài bất ngờ và bật ngửa, Thành Thành đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh đã khủng bố Nhu Nhu bằng tin nhắn, những bất ngờ ngày hôm nay, mọi chi tiết đều có câu hỏi của anh, nhưng có lẽ Nhu Nhu bận thật, không hề thấy cô online.
Thành Thành đã rất vui khi mình không phải làm gì mà buổi gặp mặt này cũng rối tung rối mù cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.