Chương 66: Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi
Mạn Linh Linh
01/12/2022
Trong một khoảng không gian tối tăm, những mảng đen rộng lớn như trải dài ra
đến vô tận, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác ngột ngạt đến khó thở.
Khắp xung quanh đều không có lấy một thứ đồ nào cả, càng không có ánh sáng.
Dương Khánh Đình đứng ở đó, ngây ngẩn nhìn hai đứa trẻ đang nắm tay nhau, đều nhìn về phía cô.
Trong số đó còn có một đứa bé còn chưa đủ hình hài.
Bỗng cả hai đồng loạt khóc lớn, tiếng khóc của chúng lạnh lẽo như muốn oán trách cô. Tại sao cô lại không cứu chúng?
Đường đột Dương Khánh Đình ngã khuỵu xuống đất, hai bên chân dập nát nhầy nhụa đều là máu tươi.
Cô cũng khóc, cô đau khổ, tuyệt vọng, hai tay ôm lấy mặt, mái tóc dài dãi xuống mặt đất, quét qua máu và nước mắt.
"Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi!... Là lỗi của mẹ... Là mẹ sai vì không cứu được các con...!"
Chợt, tiếng khóc của chúng dừng hẳn lại. Dương Khánh Đình ngỡ ngàng ngước đầu lên.
Chúng biến mất rồi... Các con của cô... Chúng biến mất rồi!!!
Dương Khánh Đình rùng mình tỉnh dậy, lúc nhìn quanh căn nhà kho chật hẹp cuối cùng cũng có được một chút hơi ấm của buổi ban sáng, hơi thở đang loạn nhịp của cô cuối cùng cũng ổn định lại đôi phần.
Dù cả đêm ngủ trong một gian phòng lạnh giá, nhưng hiện tại lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Dương Khánh Đình nằm lại yếu ớt trên giường, tay run rẩy đặt lên vùng bụng đã nhô cao.
Không sao... Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi. Không có bóng tối, con của cô vẫn còn ở đây...
Bỗng cửa nhà kho bị một ai đó đập mạnh liên hồi làm cho Dương Khánh Đình giật thót mà bật người dậy.
"Còn định ngủ đến khi nào nữa hả?! Dậy mau lên!"
Cô đáp lại một tiếng, lấy tay quệt ngang lớp mồ hôi dưới cằm rồi kéo lớp chăn đang phủ lên người mình sang một bên, với lấy chiếc xe lăn đến sát gần mép giường rồi ngồi lên trên đó, quay trở vào căn dinh thự.
Ở đây, những người hầu trong nhà đều đang mang những sắc thái khuôn mặt khác nhau, nhưng khi nhìn thấy cô, tức khắc đều chuyển sang sự bực bội, khó chịu, như là thấy phải cô là đụng phải một thứ gì đó gây đen đủi đến cho họ.
Dương Khánh Đình cũng không muốn để ý đến đám người đó, cô đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống đối diện với Ân Thư Thảo.
Đám bạn ở nhờ tối qua của cô ta cũng đã đi về hết rồi, để chuẩn bị đi học.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô mới lại ngồi vào bàn ăn.
Dương Khánh Đình nhìn vào những đĩa thức ăn trước mặt, lười biếng cầm lấy một miếng bánh mì phết mứt đào lên miệng.
Bỗng cô nhíu mày, đặt lại miếng bánh mì lên đĩa.
Ngọt quá. Cô không quen ăn những món có vị kiểu như thế này.
Chắc hẳn là những ngày qua sống trong sự vô vị nhàm chán nên cô cũng biến thành kiểu người tẻ nhạt luôn rồi. Thực sự ăn không được.
Ân Thư Thảo đang đọc tin nhắn thì ngẩng đầu lên nhìn Dương Khánh Đình, trông thấy dưới mắt cô là những quầng thâm đen tím, khuôn mặt có phần phờ phạc hơn ngày hôm qua, khóe môi của cô ta bất chợt cong lên rồi lại hạ xuống.
Ân Thư Thảo đứng lên khỏi bàn ăn, không một lời chào với Dương Khánh Đình - người chị dâu và cũng là chủ nhân căn dinh thự nơi cô ta đang ở nhờ - mà xách cặp bước thẳng ra bên ngoài.
Dương Khánh Đình cũng không nuốt nổi miếng thức ăn nào nữa, cô hạ đũa xuống rồi đi ra ngoài phòng khách.
Từ xa cô cũng có thể nghe thấy được tiếng của người đầu bếp phàn nàn.
"Lúc nào cũng bỏ thừa đồ ăn."
Cũng chịu thôi chứ. Cô có ăn được nhiều đâu mà? Ngày trước cô còn ăn ít hơn cả thế này, chỉ là vì hiện tại đang mang thai nên cô mới miễn cưỡng ăn nhiều lên một chút.
Đến chiều, bác sĩ riêng của Ân gia đi tới. Bà ta khám thai cho cô, bỗng nhăn mày, tức giận nói.
"Phu nhân, cô làm gì mà để cho đứa bé yếu như vậy hả?! Thiếu nhiều chất quá! Kích thước còn chưa to bằng tiêu chuẩn dù cho bây giờ đã là tháng thứ tám rôi đấy! Như thế này thì chỉ có chết sớm thôi!"
Dương Khánh Đình sợ hãi. Con của cô yếu đến vậy sao?!
Người bác sĩ đó làu bàu, đi dặn lại với người đầu bếp từ nay về sau phải chuẩn bị những bữa ăn giàu dinh dưỡng hơn cho cô.
Cũng trong lúc đó, cô phải cật lực né tránh ánh nhìn như viên đạn từ người đầu bếp.
Vừa lúc bác sĩ xách cặp rời đi, Ân Thư Thảo cũng đã đi học trở về.
Người bác sĩ đụng mặt cô ta ở cửa nhà, hơi bất ngờ nhưng vẫn cúi đầu chào một tiếng.
"Tiểu thư về nước từ khi nào vậy ạ?"
Ân Thư Thảo liếc nhìn bà ta, chỉ gật đầu một cái rồi bước vào bên trong.
Hơn hai mươi năm làm bác sĩ riêng của Ân gia nên bà không hề cảm thấy ngạc nhiên gì về thái độ đó của Ân Thư Thảo. Dường như sự hờ hững và lạnh nhạt của dòng họ này là do di truyền vậy.
Dương Khánh Đình muốn chào cô ta một tiếng nhưng Ân Thư Thảo trực tiếp lướt qua người cô rồi đi lên trên tầng, chỉ khi tới giờ ăn tối thì mới xuống ngồi vào bàn ăn.
Ân Thư Thảo cầm thìa lên quấy quấy bát súp trước mặt, bỗng đặt lại thìa xuống, nhìn Dương Khánh Đình chán nản nói.
"Sao chị có thể nhạt nhẽo như vậy được nhỉ? Nửa ngày một câu nói hứng thú cũng chẳng có. Chán chết tôi mất. Gọi chị Tiểu Nghê đến đây chơi đi."
Khắp xung quanh đều không có lấy một thứ đồ nào cả, càng không có ánh sáng.
Dương Khánh Đình đứng ở đó, ngây ngẩn nhìn hai đứa trẻ đang nắm tay nhau, đều nhìn về phía cô.
Trong số đó còn có một đứa bé còn chưa đủ hình hài.
Bỗng cả hai đồng loạt khóc lớn, tiếng khóc của chúng lạnh lẽo như muốn oán trách cô. Tại sao cô lại không cứu chúng?
Đường đột Dương Khánh Đình ngã khuỵu xuống đất, hai bên chân dập nát nhầy nhụa đều là máu tươi.
Cô cũng khóc, cô đau khổ, tuyệt vọng, hai tay ôm lấy mặt, mái tóc dài dãi xuống mặt đất, quét qua máu và nước mắt.
"Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi!... Là lỗi của mẹ... Là mẹ sai vì không cứu được các con...!"
Chợt, tiếng khóc của chúng dừng hẳn lại. Dương Khánh Đình ngỡ ngàng ngước đầu lên.
Chúng biến mất rồi... Các con của cô... Chúng biến mất rồi!!!
Dương Khánh Đình rùng mình tỉnh dậy, lúc nhìn quanh căn nhà kho chật hẹp cuối cùng cũng có được một chút hơi ấm của buổi ban sáng, hơi thở đang loạn nhịp của cô cuối cùng cũng ổn định lại đôi phần.
Dù cả đêm ngủ trong một gian phòng lạnh giá, nhưng hiện tại lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Dương Khánh Đình nằm lại yếu ớt trên giường, tay run rẩy đặt lên vùng bụng đã nhô cao.
Không sao... Đó chỉ là một cơn mơ mà thôi. Không có bóng tối, con của cô vẫn còn ở đây...
Bỗng cửa nhà kho bị một ai đó đập mạnh liên hồi làm cho Dương Khánh Đình giật thót mà bật người dậy.
"Còn định ngủ đến khi nào nữa hả?! Dậy mau lên!"
Cô đáp lại một tiếng, lấy tay quệt ngang lớp mồ hôi dưới cằm rồi kéo lớp chăn đang phủ lên người mình sang một bên, với lấy chiếc xe lăn đến sát gần mép giường rồi ngồi lên trên đó, quay trở vào căn dinh thự.
Ở đây, những người hầu trong nhà đều đang mang những sắc thái khuôn mặt khác nhau, nhưng khi nhìn thấy cô, tức khắc đều chuyển sang sự bực bội, khó chịu, như là thấy phải cô là đụng phải một thứ gì đó gây đen đủi đến cho họ.
Dương Khánh Đình cũng không muốn để ý đến đám người đó, cô đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống đối diện với Ân Thư Thảo.
Đám bạn ở nhờ tối qua của cô ta cũng đã đi về hết rồi, để chuẩn bị đi học.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô mới lại ngồi vào bàn ăn.
Dương Khánh Đình nhìn vào những đĩa thức ăn trước mặt, lười biếng cầm lấy một miếng bánh mì phết mứt đào lên miệng.
Bỗng cô nhíu mày, đặt lại miếng bánh mì lên đĩa.
Ngọt quá. Cô không quen ăn những món có vị kiểu như thế này.
Chắc hẳn là những ngày qua sống trong sự vô vị nhàm chán nên cô cũng biến thành kiểu người tẻ nhạt luôn rồi. Thực sự ăn không được.
Ân Thư Thảo đang đọc tin nhắn thì ngẩng đầu lên nhìn Dương Khánh Đình, trông thấy dưới mắt cô là những quầng thâm đen tím, khuôn mặt có phần phờ phạc hơn ngày hôm qua, khóe môi của cô ta bất chợt cong lên rồi lại hạ xuống.
Ân Thư Thảo đứng lên khỏi bàn ăn, không một lời chào với Dương Khánh Đình - người chị dâu và cũng là chủ nhân căn dinh thự nơi cô ta đang ở nhờ - mà xách cặp bước thẳng ra bên ngoài.
Dương Khánh Đình cũng không nuốt nổi miếng thức ăn nào nữa, cô hạ đũa xuống rồi đi ra ngoài phòng khách.
Từ xa cô cũng có thể nghe thấy được tiếng của người đầu bếp phàn nàn.
"Lúc nào cũng bỏ thừa đồ ăn."
Cũng chịu thôi chứ. Cô có ăn được nhiều đâu mà? Ngày trước cô còn ăn ít hơn cả thế này, chỉ là vì hiện tại đang mang thai nên cô mới miễn cưỡng ăn nhiều lên một chút.
Đến chiều, bác sĩ riêng của Ân gia đi tới. Bà ta khám thai cho cô, bỗng nhăn mày, tức giận nói.
"Phu nhân, cô làm gì mà để cho đứa bé yếu như vậy hả?! Thiếu nhiều chất quá! Kích thước còn chưa to bằng tiêu chuẩn dù cho bây giờ đã là tháng thứ tám rôi đấy! Như thế này thì chỉ có chết sớm thôi!"
Dương Khánh Đình sợ hãi. Con của cô yếu đến vậy sao?!
Người bác sĩ đó làu bàu, đi dặn lại với người đầu bếp từ nay về sau phải chuẩn bị những bữa ăn giàu dinh dưỡng hơn cho cô.
Cũng trong lúc đó, cô phải cật lực né tránh ánh nhìn như viên đạn từ người đầu bếp.
Vừa lúc bác sĩ xách cặp rời đi, Ân Thư Thảo cũng đã đi học trở về.
Người bác sĩ đụng mặt cô ta ở cửa nhà, hơi bất ngờ nhưng vẫn cúi đầu chào một tiếng.
"Tiểu thư về nước từ khi nào vậy ạ?"
Ân Thư Thảo liếc nhìn bà ta, chỉ gật đầu một cái rồi bước vào bên trong.
Hơn hai mươi năm làm bác sĩ riêng của Ân gia nên bà không hề cảm thấy ngạc nhiên gì về thái độ đó của Ân Thư Thảo. Dường như sự hờ hững và lạnh nhạt của dòng họ này là do di truyền vậy.
Dương Khánh Đình muốn chào cô ta một tiếng nhưng Ân Thư Thảo trực tiếp lướt qua người cô rồi đi lên trên tầng, chỉ khi tới giờ ăn tối thì mới xuống ngồi vào bàn ăn.
Ân Thư Thảo cầm thìa lên quấy quấy bát súp trước mặt, bỗng đặt lại thìa xuống, nhìn Dương Khánh Đình chán nản nói.
"Sao chị có thể nhạt nhẽo như vậy được nhỉ? Nửa ngày một câu nói hứng thú cũng chẳng có. Chán chết tôi mất. Gọi chị Tiểu Nghê đến đây chơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.