Chương 23: Tuần trăng mật
Mạn Linh Linh
10/11/2022
Điểm đến của tuần trăng mật là ở một thành phố gần biển cực nổi tiếng, là nơi được đánh giá là chốn nghỉ mát hàng đầu trong nước.
Nơi ở của họ là tại một căn biệt thự ven biển nằm trong một khi tổ hợp khách sạn nghỉ dưỡng, rất đẹp, sáng có thể ngắm bình minh, chiều có thể nhìn mặt trời đỏ chìm dần xuống biển, thật quá sức thơ mộng.
Dương Khánh Đình áp mặt mình vào cửa kính nhìn ra biển nửa ngày cũng không thấy chán, mắt lấp lánh nhìn từng ngọn sóng xô lên nhau ào ạt đánh lên bờ đánh bay cả những hạt cát.
Lâu lắm rồi cô không còn ra biển nữa. Hầu như cả tuổi xuân của cô chỉ là những ngày làm việc xuyên ngày xuyên đêm để kiếm tiền, không có hơi đâu để nghĩ đến chuyện đi tới một nơi nào đó để thảnh thơi ngủ nghỉ.
Giờ cũng đã là cuối chiều, bầu trời xanh cũng dần chuyển sang đỏ vàng, rồi đến xám đen, lốm đốm trên những tầng mây thô kệch là những ánh sao trời trắng bạc, nhưng đôi khi nhìn sẽ giống với vàng, xanh.
Dương Khánh Đình thẫn thờ nhìn biển cả ngày cũng bắt đầu thấy đói, hình như ở trong khu tổ hợp khách sạn, resort này có cả một một hệ thống nhà hàng với những món hải sản rất ngon, hay là cô rủ Ân Diên Tuyền đi nhỉ?
Cô quay sang nhìn Ân Diên Tuyền, còn chưa kịp cất tiếng thì anh đã nói trước.
“Tắm trước đi rồi tôi đưa cô đi ăn.”
Dương Khánh Đình há miệng kinh ngạc rồi gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa.
Cô tắm rất nhanh, phấn khích thay ra một bộ váy khác cũng đẹp không kém bộ lúc đầu.
Dù cho cô bây giờ là một người đang phải ngồi ở trên xe lăn, nhưng giá trị nhan sắc của cô vẫn không hề giảm đi một chút nào.
Và bây giờ khi cô đang cười, trông cô còn đẹp hơn tất cả.
Dương Khánh Đình chuẩn bị xong xuôi liền đi xe lăn ra bên ngoài.
“Diên Tuyền, em xong rồi. Chúng ta đi nhé?”
Dạo gần đây cô hay gọi anh một cách thân mật như vậy, không tránh khỏi có đôi chút ngượng ngùng khi thốt ra khỏi miệng.
Ân Diên Tuyền gật đầu với cô, nhìn cô lâu hơn mọi ngày một chút rồi cũng xoay mặt đi.
Khi bước ra khỏi phòng, Dương Khánh Đình đang định cầm bánh xe lăn đẩy đi thì Ân Diên Tuyền đã cầm trước lên tay đẩy, đẩy hộ xe cho cô.
Anh luôn là người mang đến cho cô những bất ngờ không tưởng. Như là tuần trăng mật này, như là hành động này.
Dương Khánh Đình siết chặt hai tay nắm lấy vạt váy phủ trên đầu gối, vành tai và cổ gáy đều đỏ au, môi mím vào nhau, cố để gắng gượng lại cảm giác xúc động vỡ ào ở trong lòng.
Có lẽ là vậy. Cô yêu anh thật rồi. Một thứ hạnh phúc nồng ấm khó nói thành lời.
Nếu lúc đầu chỉ là những xúc cảm mơ hồ nhàn nhạt, thì bây giờ nó đã trở nên ngày một rõ ràng hơn.
Cô cứ nghĩ sau cuộc đổ vỡ hôn nhân trước đó, trái tim cô đã sắt đá và nguội lạnh, lại không ngờ nó vẫn còn đắm đuối, thèm thuồng sự quan tâm của người khác đến thế.
Hay là vì cô yếu đuối, cô cần một chỗ dựa, nên mới vậy?
Ân Diên Tuyền đẩy Dương Khánh Đình bước vào một nhà hàng năm sao vô cùng sang trọng bên trong quần thể nghỉ dưỡng của khách sạn.
Ở đây, anh đọc tên cho một người phục vụ, người phục vụ ấy lập tức nhận ra anh, đi đầu dẫn đường trước tới một căn phòng VIP.
“Chúc quý khách buổi tối tốt lành.” Người phục vụ ấy cung kích cúi đầu chào rồi xoay lưng bước đi.
Đối diện với cánh cửa bằng sồi đỏ, Dương Khánh Đình căng thẳng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Hôm nay là ngày đầu của tuần trăng mật giữa cô và Ân Diên Tuyền, không thể tránh khỏi cảm giác lâng lâng.
Hình như, cô vui đến toàn thân run rẩy mất rồi.
Ân Diên Tuyền vặn nắm tay cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra, Dương Khánh Đình cũng mong chờ mà ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Cô nghĩ trước mắt mình sẽ là một bàn ăn được phủ một lớp vải nhung màu đỏ sang trọng cũng với những ánh nến đỏ bập bùng, hoặc là nhành hoa tươi, hoặc là phong cảnh đẹp.
Nhưng không, trong này là một bàn tròn lớn có những người trung tuổi mặc áo vest đầy đủ. Cô còn thấy ở một bên góc bàn còn có Hoàng tổng Hoàng Hoa Đại, chủ tịch của Hoàng thị cũng là chủ nhân của Hoàng gia.
Mà có Hoàng Hoa Đại ở đây thì sẽ có…
“Hữu Duy! Khánh Đình! Hai người đến vừa lúc quá! Ở đây còn hai ghế trống nè!” Hoàng Tiểu Nghê vui mừng vẫy vẫy tay vời hai người lại.
Ân Diên Tuyền gật đầu một cái, ánh mắt nhìn cô ta có vẻ dịu hơn rất nhiều so với khi ở trước mặt của Dương Khánh Đình.
Bắt gặp phải cảnh này, Dương Khánh Đình bỗng thấy người mình lạnh căm, toàn thân người bất động không thể nào cựa quậy nổi.
Đầu óc cô mờ mịt sương mù, không còn có khả năng để nhận định lại tình huống lúc bấy giờ.
Sao… lại là cô ta?! Mấy người này là ai? Sao Ân Diên Tuyền lại đưa cô đến đây? Chẳng phải, chẳng phải… đây là tuần trăng mật của riêng hai người họ sao?
Dương Khánh Đình vội ngước mắt nhìn Ân Diên Tuyền như muốn tìm một lời giải thích, nhưng anh không hề nhận ra ám thị ấy của cô.
Tiến đến đẩy cô vào một bên bàn, ngồi cạnh Hoàng Tiểu Nghê.
Hoàng Hoa Đại vui vẻ cười lớn, vươn tay bắt tay với Ân Diên Tuyền.
“Hôm nay chúng ta hãy cùng vui mừng này dự án lớn gặt về đại thành công! Chúc mừng!”
À… Đây chẳng phải là cuộc gặp gỡ của riêng những người lãnh đạo của các tập đoàn cùng hợp tác phát triển một dự án hay sao?
Hoá ra anh đưa cô đến đây chỉ là vì tiện đường đưa tới, tiện đường tổ chức một tuần trăng mật cho có thông lệ.
Anh thấy cô đáng thương khi không có một đám cưới bình thường?
Anh lừa cô.
Khốn kiếp thật… Cả buổi tiệc hôm đó trên mặt ai cũng hân hoan hớn hở, duy chỉ nụ cười trên khuôn mặt của Dương Khánh Đình là vô cùng vô cảm.
Cô cười nhưng người ta chẳng thấy một chút ý cười nào ở hai bờ môi cong cong ấy.
Một nụ cười như đã khắc sâu trên mặt của cô. Một nụ cười ẩn ẩn hiện hiện như bóng ma, không thay đổi như một con búp bê trong tủ kính trưng bầy tại một cửa hàng đồ chơi. Như từ một con người với tâm hồn đã vỡ vụn thành từng mảnh vụn.
Nơi ở của họ là tại một căn biệt thự ven biển nằm trong một khi tổ hợp khách sạn nghỉ dưỡng, rất đẹp, sáng có thể ngắm bình minh, chiều có thể nhìn mặt trời đỏ chìm dần xuống biển, thật quá sức thơ mộng.
Dương Khánh Đình áp mặt mình vào cửa kính nhìn ra biển nửa ngày cũng không thấy chán, mắt lấp lánh nhìn từng ngọn sóng xô lên nhau ào ạt đánh lên bờ đánh bay cả những hạt cát.
Lâu lắm rồi cô không còn ra biển nữa. Hầu như cả tuổi xuân của cô chỉ là những ngày làm việc xuyên ngày xuyên đêm để kiếm tiền, không có hơi đâu để nghĩ đến chuyện đi tới một nơi nào đó để thảnh thơi ngủ nghỉ.
Giờ cũng đã là cuối chiều, bầu trời xanh cũng dần chuyển sang đỏ vàng, rồi đến xám đen, lốm đốm trên những tầng mây thô kệch là những ánh sao trời trắng bạc, nhưng đôi khi nhìn sẽ giống với vàng, xanh.
Dương Khánh Đình thẫn thờ nhìn biển cả ngày cũng bắt đầu thấy đói, hình như ở trong khu tổ hợp khách sạn, resort này có cả một một hệ thống nhà hàng với những món hải sản rất ngon, hay là cô rủ Ân Diên Tuyền đi nhỉ?
Cô quay sang nhìn Ân Diên Tuyền, còn chưa kịp cất tiếng thì anh đã nói trước.
“Tắm trước đi rồi tôi đưa cô đi ăn.”
Dương Khánh Đình há miệng kinh ngạc rồi gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa.
Cô tắm rất nhanh, phấn khích thay ra một bộ váy khác cũng đẹp không kém bộ lúc đầu.
Dù cho cô bây giờ là một người đang phải ngồi ở trên xe lăn, nhưng giá trị nhan sắc của cô vẫn không hề giảm đi một chút nào.
Và bây giờ khi cô đang cười, trông cô còn đẹp hơn tất cả.
Dương Khánh Đình chuẩn bị xong xuôi liền đi xe lăn ra bên ngoài.
“Diên Tuyền, em xong rồi. Chúng ta đi nhé?”
Dạo gần đây cô hay gọi anh một cách thân mật như vậy, không tránh khỏi có đôi chút ngượng ngùng khi thốt ra khỏi miệng.
Ân Diên Tuyền gật đầu với cô, nhìn cô lâu hơn mọi ngày một chút rồi cũng xoay mặt đi.
Khi bước ra khỏi phòng, Dương Khánh Đình đang định cầm bánh xe lăn đẩy đi thì Ân Diên Tuyền đã cầm trước lên tay đẩy, đẩy hộ xe cho cô.
Anh luôn là người mang đến cho cô những bất ngờ không tưởng. Như là tuần trăng mật này, như là hành động này.
Dương Khánh Đình siết chặt hai tay nắm lấy vạt váy phủ trên đầu gối, vành tai và cổ gáy đều đỏ au, môi mím vào nhau, cố để gắng gượng lại cảm giác xúc động vỡ ào ở trong lòng.
Có lẽ là vậy. Cô yêu anh thật rồi. Một thứ hạnh phúc nồng ấm khó nói thành lời.
Nếu lúc đầu chỉ là những xúc cảm mơ hồ nhàn nhạt, thì bây giờ nó đã trở nên ngày một rõ ràng hơn.
Cô cứ nghĩ sau cuộc đổ vỡ hôn nhân trước đó, trái tim cô đã sắt đá và nguội lạnh, lại không ngờ nó vẫn còn đắm đuối, thèm thuồng sự quan tâm của người khác đến thế.
Hay là vì cô yếu đuối, cô cần một chỗ dựa, nên mới vậy?
Ân Diên Tuyền đẩy Dương Khánh Đình bước vào một nhà hàng năm sao vô cùng sang trọng bên trong quần thể nghỉ dưỡng của khách sạn.
Ở đây, anh đọc tên cho một người phục vụ, người phục vụ ấy lập tức nhận ra anh, đi đầu dẫn đường trước tới một căn phòng VIP.
“Chúc quý khách buổi tối tốt lành.” Người phục vụ ấy cung kích cúi đầu chào rồi xoay lưng bước đi.
Đối diện với cánh cửa bằng sồi đỏ, Dương Khánh Đình căng thẳng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Hôm nay là ngày đầu của tuần trăng mật giữa cô và Ân Diên Tuyền, không thể tránh khỏi cảm giác lâng lâng.
Hình như, cô vui đến toàn thân run rẩy mất rồi.
Ân Diên Tuyền vặn nắm tay cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra, Dương Khánh Đình cũng mong chờ mà ngẩng đầu nhìn vào bên trong.
Cô nghĩ trước mắt mình sẽ là một bàn ăn được phủ một lớp vải nhung màu đỏ sang trọng cũng với những ánh nến đỏ bập bùng, hoặc là nhành hoa tươi, hoặc là phong cảnh đẹp.
Nhưng không, trong này là một bàn tròn lớn có những người trung tuổi mặc áo vest đầy đủ. Cô còn thấy ở một bên góc bàn còn có Hoàng tổng Hoàng Hoa Đại, chủ tịch của Hoàng thị cũng là chủ nhân của Hoàng gia.
Mà có Hoàng Hoa Đại ở đây thì sẽ có…
“Hữu Duy! Khánh Đình! Hai người đến vừa lúc quá! Ở đây còn hai ghế trống nè!” Hoàng Tiểu Nghê vui mừng vẫy vẫy tay vời hai người lại.
Ân Diên Tuyền gật đầu một cái, ánh mắt nhìn cô ta có vẻ dịu hơn rất nhiều so với khi ở trước mặt của Dương Khánh Đình.
Bắt gặp phải cảnh này, Dương Khánh Đình bỗng thấy người mình lạnh căm, toàn thân người bất động không thể nào cựa quậy nổi.
Đầu óc cô mờ mịt sương mù, không còn có khả năng để nhận định lại tình huống lúc bấy giờ.
Sao… lại là cô ta?! Mấy người này là ai? Sao Ân Diên Tuyền lại đưa cô đến đây? Chẳng phải, chẳng phải… đây là tuần trăng mật của riêng hai người họ sao?
Dương Khánh Đình vội ngước mắt nhìn Ân Diên Tuyền như muốn tìm một lời giải thích, nhưng anh không hề nhận ra ám thị ấy của cô.
Tiến đến đẩy cô vào một bên bàn, ngồi cạnh Hoàng Tiểu Nghê.
Hoàng Hoa Đại vui vẻ cười lớn, vươn tay bắt tay với Ân Diên Tuyền.
“Hôm nay chúng ta hãy cùng vui mừng này dự án lớn gặt về đại thành công! Chúc mừng!”
À… Đây chẳng phải là cuộc gặp gỡ của riêng những người lãnh đạo của các tập đoàn cùng hợp tác phát triển một dự án hay sao?
Hoá ra anh đưa cô đến đây chỉ là vì tiện đường đưa tới, tiện đường tổ chức một tuần trăng mật cho có thông lệ.
Anh thấy cô đáng thương khi không có một đám cưới bình thường?
Anh lừa cô.
Khốn kiếp thật… Cả buổi tiệc hôm đó trên mặt ai cũng hân hoan hớn hở, duy chỉ nụ cười trên khuôn mặt của Dương Khánh Đình là vô cùng vô cảm.
Cô cười nhưng người ta chẳng thấy một chút ý cười nào ở hai bờ môi cong cong ấy.
Một nụ cười như đã khắc sâu trên mặt của cô. Một nụ cười ẩn ẩn hiện hiện như bóng ma, không thay đổi như một con búp bê trong tủ kính trưng bầy tại một cửa hàng đồ chơi. Như từ một con người với tâm hồn đã vỡ vụn thành từng mảnh vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.