Chương 18
Yên Mặc
27/02/2017
“Ngọc nhi con đang nói gì vậy? Chuyện này không thể được đâu.”
“Sao lại không được?”
“Hôn sự này ban đầu chẳng phải là của con sao? Diệp Chi Sinh cũng đã biết toàn bộ sự việc, mẹ cần gì phải lo lắng, lại nói, anh ấy cũng đâu có yêu Lương Tưởng Huân, cho nên mới muốn ly hôn, vậy có lý do gì con không thể nói với anh ấy chuyện hôn sự chứ?”
Bà Kiều Mẫn nghe những lời này của con gái bà nói, liền kéo cánh tay của cô lại, nhẹ giọng giải thích.
“Ngọc nhi à, chuyện không phải đơn giản như con nghĩ đâu, Diệp Chi Sinh là đang rất tức giận về chuyện chúng ta tráo giả thành thật, việc này là tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ta rồi, cậu ta đồng ý im lặng không truy cứu nữa cũng là vì Tưởng Huân nhiều lần van cầu, bây giờ con đòi đến đó, nói cậu ta ly hôn với Tưởng Huân, kết hôn với con, có phải con muốn chọc cho cậu ta nổi giận, náo cho Chu gia gà chó không yên không?”
Chu Bội Ngọc nhăn mặt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của bà Kiều Mẫn, cất giọng.
“Mẹ à, mẹ không hiểu đâu, con nghĩ Diệp Chi Sinh cũng có cảm tình với con, cho nên mới xả thân cứu con, lại còn đưa áo khoát anh ta đang mặc cho con khoát vào, con bây giờ thật hối hận, khi đã vì một tên vô lại, mà bỏ lỡ mối nhân duyên này.”
Cô nói đến đây, mới đứng dậy, bước vài bước tới chậu hoa ngọc lan, vờ sờ sờ cánh hoa, trong đầu nhớ đến thân ảnh của Diệp Chi Sinh, khoé môi lại cong lên, sau mới lại lên tiếng.
“Thời khắc Diệp Chi Sinh cứu con, con liền đã quyết, đời này nhất định phải gả cho anh ấy.”
Bà Kiều Mẫn vốn định đứng lên can ngăn ý nghĩ ngốc nghếch của con gái, thì Chu Chính Nam từ đầu đến giờ luôn là một màn im lặng, bất ngờ lên tiếng.
“Ngọc nhi, con quả thật muốn lấy Diệp Chi Sinh phải không?”
Chu Bội Ngọc liền xoay người nhìn thẳng ba cô, gật mạnh đầu khẳng định nói: “Phải.”
Chu Chính Nam liền nhếch môi lên cười, sau mới lại nói.
“Vừa rồi, ba và cậu ta đã ký một hợp đồng dài hạn, con có thể lấy lý do là đối tác của Khương Duệ tiếp cận cậu ta, đường lớn ba đã lót thảm đỏ sẵn rồi, những chuyện tiếp theo nên làm gì, có lẽ không cần ba dạy nữa, con đã hiểu chứ?”
Chu Bội Ngọc liền nhoẻn miệng cười, đưa tay bẻ gãy một nhánh hoa ngọc lan, rồi xoay xoay trước mắt, nói đầy tự tin.
“Ba cứ yên tâm, những gì Chu Bội Ngọc con đã muốn, thì nhất định sẽ lấy cho bằng được.”
Kiều Mẫn nhìn hai người như vậy liền lên tiếng can ngăn.
“Ông xã, con gái nó như vậy, anh không ngăn cản, lại còn cùng con gái định làm trò, anh có biết cũng vì chuyện lần trước, mà Tưởng Huân ở nhà Diệp gia phải chịu nhiều uất ức không?”
Chu Chính Nam đang cười to, nghe vợ ông càm ràm, liền nhăn chặt mi tâm, nghiêm giọng mắng bà.
“Bà thì biết cái gì, Ngọc nhi nó nói không sai mà, hôn sự này vốn dĩ là của nó, Lương tưởng Huân chỉ là kẻ giả mạo, bây giờ tôi mang người thật đến dâng tận tay cậu ta, cậu ta còn không muốn sao?”
“Nhưng mà Tưởng Huân con bé ..”
“Thôi đủ rồi, chuyện đến đây kết thúc, đừng ai nói hay tranh luận thêm gì nữa, bà mau đi lên phòng, chuẩn bị cho tôi một bộ âu phục, để lát nữa tôi còn đi tham dự bữa tiệc nữa.”
Lời chưa nói hết, đã bị Chu Chính Nam chen vào cắt đứt, khiến cho bà lời đưa đến miệng lại nuốt vào trong, không nói được, bà khẽ thở dài đưa mắt nhìn cô con gái, rồi buồn bã đứng dậy đi lên trên phòng.
Chu Bội Ngọc nhìn nhánh hoa ngọc lan, khoé môi khẽ giương lên, trong lòng thầm nghĩ “Lương Tưởng Huân, đã đến lúc tôi phải lấy lại những thứ thuộc về tôi rồi.”
Chu Chính Nam ngồi trên sofa cũng nhếch môi lên, cười đắc ý, với ý nghĩ “Một ngày không xa nữa, ông sẽ lại có được một nguồn vốn kết xù từ Diệp Chi Sinh.”
- - - - - - - - -
Cốc cốc cốc.
“Vào.”
Thư ký Mạc sau khi nghe giọng nói của Diệp Chi Sinh truyền đến, mới nhẹ đẩy của đi vào, hơi cúi đầu nói.
“Diệp tổng, bên ngoài có một cô gái, nói là đại diện cho xí nghiệp Chu thị, muốn tìm ngài để bàn việc ạ.”
Động tác ký văn kiện của anh có chút ngừng lại, sau mới đạm nhạt nói với thư ký.
“Cho họ vào đây.”
Thư ký Mạc liền cúi người lần nữa nói: “Vâng.” Sau đó mới đi ra ngoài, lát sau liền đưa người đại diện xí nghiệp Chu thị tới phòng giám đốc.
“Diệp tổng, người đại diện Chu thị đã đến ạ.”
Diệp Chi Sinh “Ừm” bằng mũi một cái, đợi ký nốt phần văn kiện, anh mới cầm phần văn kiện lên đưa cho thư ký Mạc.
“Cô mang xuống phòng kế hoạch đi.”
Đợi cho thư ký Mạc nhận lấy phần văn kiện, lui ra ngoài, anh mới dời tầm mắt lên người Chu Bội Ngọc, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi.
“Cô tới đây làm gì?”
Chu Bội Ngọc liền nhoẻn miệng cười ngọt, uyển chuyển cầm chiếc túi bước tới gần bàn làm việc của Diệp Chi Sinh.
“Em tới đây là để trả lại cho anh áo khoát hôm trước, em đã giặt sạch rồi a.”
Diệp Chi Sinh không đưa tay ra nhận lấy túi giấy, mi tâm cau chặt, khó chịu nói.
“Tôi đã nói tôi không muốn gặp người nhà họ Chu thêm lần nào nữa, cô là không nghe thấy, hay nghĩ tôi nói đùa?”
Nụ cười trên khoé môi của Chu Bội Ngọc có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô nhẹ đặt túi giấy lên bàn làm việc của Diệp Chi Sinh, mỉm cười giải thích.
“Em biết, chỉ là em muốn trả lại áo khoát cho anh, còn cả.. Cám ơn anh hôm đó đã giúp em.. Và còn có..”
“Tôi không muốn phí nhiều thời gian với cô, cho cô mười giây, hoặc là cô tự thân bước ra khỏi phòng, hoặc là tôi gọi bảo vệ tới lôi cô ra.” Diệp Chi Sinh sau khi nói lời này, liền đưa tay lên xem thời gian trên đồng hồ.
Chu Bội Ngọc định nói thêm, nhưng nhìn thấy Diệp Chi Sinh là đang nói thật, cô cắn nhẹ môi dưới, suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể trực tiếp dụ hoặc được anh, cô liền nghĩ đến kế hoạch thứ hai, khoé môi lại giương lên một nụ cười, ngữ điệu ngọt ngào nói.
“Được, được, em biết anh là vẫn còn giận em, cho nên mới nói những lời này, bây giờ em liền đi, lần khác hy vọng anh sẽ cho em một cơ hội, cùng anh nói chuyện thật đàng hoàng.”
Diệp Chi Sinh nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, đưa tay ra nhấc điện thoại áp vào một bên tai, một giây sau liền nói vào trong ống nghe: “Mang bảng thống kê hạng mục vào đây cho tôi.” rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục dùng ngón tay gõ gõ trên bàn phím laptop, như là trong phòng này ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác.
Chu Bội Ngọc trước đây luôn được những chàng trai săn đón, nịnh nọt, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông xem là không khí, tuy có chút mất mặt, nhưng lại dấy nơi lòng tự tôn của cô, khiến cho ý nghĩ muốn chếm hữu người đàn ông này càng mãnh liệt, khoé môi cô khẽ nhếch lên, sau đó hơi cúi đầu chào anh một cái mới xoay người, uyển chuyển bước ra ngoài.
“Sao lại không được?”
“Hôn sự này ban đầu chẳng phải là của con sao? Diệp Chi Sinh cũng đã biết toàn bộ sự việc, mẹ cần gì phải lo lắng, lại nói, anh ấy cũng đâu có yêu Lương Tưởng Huân, cho nên mới muốn ly hôn, vậy có lý do gì con không thể nói với anh ấy chuyện hôn sự chứ?”
Bà Kiều Mẫn nghe những lời này của con gái bà nói, liền kéo cánh tay của cô lại, nhẹ giọng giải thích.
“Ngọc nhi à, chuyện không phải đơn giản như con nghĩ đâu, Diệp Chi Sinh là đang rất tức giận về chuyện chúng ta tráo giả thành thật, việc này là tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ta rồi, cậu ta đồng ý im lặng không truy cứu nữa cũng là vì Tưởng Huân nhiều lần van cầu, bây giờ con đòi đến đó, nói cậu ta ly hôn với Tưởng Huân, kết hôn với con, có phải con muốn chọc cho cậu ta nổi giận, náo cho Chu gia gà chó không yên không?”
Chu Bội Ngọc nhăn mặt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của bà Kiều Mẫn, cất giọng.
“Mẹ à, mẹ không hiểu đâu, con nghĩ Diệp Chi Sinh cũng có cảm tình với con, cho nên mới xả thân cứu con, lại còn đưa áo khoát anh ta đang mặc cho con khoát vào, con bây giờ thật hối hận, khi đã vì một tên vô lại, mà bỏ lỡ mối nhân duyên này.”
Cô nói đến đây, mới đứng dậy, bước vài bước tới chậu hoa ngọc lan, vờ sờ sờ cánh hoa, trong đầu nhớ đến thân ảnh của Diệp Chi Sinh, khoé môi lại cong lên, sau mới lại lên tiếng.
“Thời khắc Diệp Chi Sinh cứu con, con liền đã quyết, đời này nhất định phải gả cho anh ấy.”
Bà Kiều Mẫn vốn định đứng lên can ngăn ý nghĩ ngốc nghếch của con gái, thì Chu Chính Nam từ đầu đến giờ luôn là một màn im lặng, bất ngờ lên tiếng.
“Ngọc nhi, con quả thật muốn lấy Diệp Chi Sinh phải không?”
Chu Bội Ngọc liền xoay người nhìn thẳng ba cô, gật mạnh đầu khẳng định nói: “Phải.”
Chu Chính Nam liền nhếch môi lên cười, sau mới lại nói.
“Vừa rồi, ba và cậu ta đã ký một hợp đồng dài hạn, con có thể lấy lý do là đối tác của Khương Duệ tiếp cận cậu ta, đường lớn ba đã lót thảm đỏ sẵn rồi, những chuyện tiếp theo nên làm gì, có lẽ không cần ba dạy nữa, con đã hiểu chứ?”
Chu Bội Ngọc liền nhoẻn miệng cười, đưa tay bẻ gãy một nhánh hoa ngọc lan, rồi xoay xoay trước mắt, nói đầy tự tin.
“Ba cứ yên tâm, những gì Chu Bội Ngọc con đã muốn, thì nhất định sẽ lấy cho bằng được.”
Kiều Mẫn nhìn hai người như vậy liền lên tiếng can ngăn.
“Ông xã, con gái nó như vậy, anh không ngăn cản, lại còn cùng con gái định làm trò, anh có biết cũng vì chuyện lần trước, mà Tưởng Huân ở nhà Diệp gia phải chịu nhiều uất ức không?”
Chu Chính Nam đang cười to, nghe vợ ông càm ràm, liền nhăn chặt mi tâm, nghiêm giọng mắng bà.
“Bà thì biết cái gì, Ngọc nhi nó nói không sai mà, hôn sự này vốn dĩ là của nó, Lương tưởng Huân chỉ là kẻ giả mạo, bây giờ tôi mang người thật đến dâng tận tay cậu ta, cậu ta còn không muốn sao?”
“Nhưng mà Tưởng Huân con bé ..”
“Thôi đủ rồi, chuyện đến đây kết thúc, đừng ai nói hay tranh luận thêm gì nữa, bà mau đi lên phòng, chuẩn bị cho tôi một bộ âu phục, để lát nữa tôi còn đi tham dự bữa tiệc nữa.”
Lời chưa nói hết, đã bị Chu Chính Nam chen vào cắt đứt, khiến cho bà lời đưa đến miệng lại nuốt vào trong, không nói được, bà khẽ thở dài đưa mắt nhìn cô con gái, rồi buồn bã đứng dậy đi lên trên phòng.
Chu Bội Ngọc nhìn nhánh hoa ngọc lan, khoé môi khẽ giương lên, trong lòng thầm nghĩ “Lương Tưởng Huân, đã đến lúc tôi phải lấy lại những thứ thuộc về tôi rồi.”
Chu Chính Nam ngồi trên sofa cũng nhếch môi lên, cười đắc ý, với ý nghĩ “Một ngày không xa nữa, ông sẽ lại có được một nguồn vốn kết xù từ Diệp Chi Sinh.”
- - - - - - - - -
Cốc cốc cốc.
“Vào.”
Thư ký Mạc sau khi nghe giọng nói của Diệp Chi Sinh truyền đến, mới nhẹ đẩy của đi vào, hơi cúi đầu nói.
“Diệp tổng, bên ngoài có một cô gái, nói là đại diện cho xí nghiệp Chu thị, muốn tìm ngài để bàn việc ạ.”
Động tác ký văn kiện của anh có chút ngừng lại, sau mới đạm nhạt nói với thư ký.
“Cho họ vào đây.”
Thư ký Mạc liền cúi người lần nữa nói: “Vâng.” Sau đó mới đi ra ngoài, lát sau liền đưa người đại diện xí nghiệp Chu thị tới phòng giám đốc.
“Diệp tổng, người đại diện Chu thị đã đến ạ.”
Diệp Chi Sinh “Ừm” bằng mũi một cái, đợi ký nốt phần văn kiện, anh mới cầm phần văn kiện lên đưa cho thư ký Mạc.
“Cô mang xuống phòng kế hoạch đi.”
Đợi cho thư ký Mạc nhận lấy phần văn kiện, lui ra ngoài, anh mới dời tầm mắt lên người Chu Bội Ngọc, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi.
“Cô tới đây làm gì?”
Chu Bội Ngọc liền nhoẻn miệng cười ngọt, uyển chuyển cầm chiếc túi bước tới gần bàn làm việc của Diệp Chi Sinh.
“Em tới đây là để trả lại cho anh áo khoát hôm trước, em đã giặt sạch rồi a.”
Diệp Chi Sinh không đưa tay ra nhận lấy túi giấy, mi tâm cau chặt, khó chịu nói.
“Tôi đã nói tôi không muốn gặp người nhà họ Chu thêm lần nào nữa, cô là không nghe thấy, hay nghĩ tôi nói đùa?”
Nụ cười trên khoé môi của Chu Bội Ngọc có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô nhẹ đặt túi giấy lên bàn làm việc của Diệp Chi Sinh, mỉm cười giải thích.
“Em biết, chỉ là em muốn trả lại áo khoát cho anh, còn cả.. Cám ơn anh hôm đó đã giúp em.. Và còn có..”
“Tôi không muốn phí nhiều thời gian với cô, cho cô mười giây, hoặc là cô tự thân bước ra khỏi phòng, hoặc là tôi gọi bảo vệ tới lôi cô ra.” Diệp Chi Sinh sau khi nói lời này, liền đưa tay lên xem thời gian trên đồng hồ.
Chu Bội Ngọc định nói thêm, nhưng nhìn thấy Diệp Chi Sinh là đang nói thật, cô cắn nhẹ môi dưới, suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể trực tiếp dụ hoặc được anh, cô liền nghĩ đến kế hoạch thứ hai, khoé môi lại giương lên một nụ cười, ngữ điệu ngọt ngào nói.
“Được, được, em biết anh là vẫn còn giận em, cho nên mới nói những lời này, bây giờ em liền đi, lần khác hy vọng anh sẽ cho em một cơ hội, cùng anh nói chuyện thật đàng hoàng.”
Diệp Chi Sinh nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, đưa tay ra nhấc điện thoại áp vào một bên tai, một giây sau liền nói vào trong ống nghe: “Mang bảng thống kê hạng mục vào đây cho tôi.” rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục dùng ngón tay gõ gõ trên bàn phím laptop, như là trong phòng này ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác.
Chu Bội Ngọc trước đây luôn được những chàng trai săn đón, nịnh nọt, đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông xem là không khí, tuy có chút mất mặt, nhưng lại dấy nơi lòng tự tôn của cô, khiến cho ý nghĩ muốn chếm hữu người đàn ông này càng mãnh liệt, khoé môi cô khẽ nhếch lên, sau đó hơi cúi đầu chào anh một cái mới xoay người, uyển chuyển bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.