Chương 5
Yên Mặc
27/02/2017
Ăn xong bữa sáng, Lương Tưởng Huân liền tranh phần dọn dẹp, xong xuôi cô mới trở lại phòng khách, nhìn thấy Lâm Thiếu Lan cắm hoa, cô cũng ngồi xuống bên cạnh định phụ giúp, thì diện thoại bàn chợt vang lên, cô đi tới bắt máy nói "Alo." thì đầu giây bên kia liền truyền tới giọng nói quen thuộc.
"Bội Ngọc à, có mẹ chồng con ở đó không? Mẹ muốn gặp một chút."
Biết là cuộc gọi từ Chu gia, cô lền nói.
"Dạ có ạ, mẹ đợi một chút." Sau đó hai tay đưa ống nghe tới cho Lâm Thiếu Lan, nói nhỏ nhẹ: "Là mẹ ở bên đó nói muốn gặp mẹ ạ."
Lâm Thiếu Lan đưa tay đón lấy ống nghe, áp vào một bên tai trò chuyện.. Hồi lâu sau mới cúp máy, đặt ống nghe trở lại bàn điện thoại, quay sang nói với cô.
"Bội Ngọc à, ngày mai là sinh nhật của con sao lại không nghe con nói gì cả."
Lương Tưởng Huân hơi ngây người ra một chút, sau mới nhớ đến ngày, tháng, năm sinh trên tờ giấy đó, hoá ra ngày mai là sinh nhật của Bội Ngọc tiểu thư, nên liền kéo khoé môi lên cười nhẹ, giải thích.
"Con cũng quên mất, may mà có mẹ nhắc."
Lâm Thiếu Lan cầm một cây hoa cắm vào trong bình, vừa nói.
"Mẹ con mời cả gia đình chúng ta ngày mai về Tân Thống Thành, bà ấy nói, muốn làm một bữa cơm thân mật gia đình, thay cho tiệc sinh nhật như mọi năm cho con ở Chu gia đó a."
"Để mẹ gọi Chi Sinh, bảo nó hôm nay trở về sớm một chút, thu xếp rồi ngày mai, cùng nhau đi Tân Thống Thành."
Bà Lâm Thiếu Lan vừa nói, vừa nhấc ống nghe điện thoại bàn, áp vào một bên tai, ngón tay ấn ấn các số quen thuộc của Diệp Chi Sinh, bên kia đầu giây rất nhanh có người bắt máy..!
- - - - - - - - - - -
Sáng hôm nay, sau khi xe của Diệp Chi Sinh chạy hơn nữa đoạn đường, bà Lâm Thiếu lan ngồi ở ghế sau đã bắt đầu không ngừng nhắc nhở Diệp Chi Sinh, nào là.
"Chi Sinh à, lát nữa gặp ba, mẹ vợ bên đó, con nhớ chào hỏi đàng hoàng nhé."
"Chi Sinh à, lát nữa con nhớ ghé vào cửa hàng, mua một túi quà để tặng cho bên nhà vợ nhé."
"Chi Sinh à, lát nữa.."
Diệp Chi Sinh tuy trong lòng không muốn đi Tân Thống Thành, ăn bữa cơm sặc mùi giả tạo đó, nhưng vì mẹ của anh đang rất nôn nao, không ngừng hối thúc anh, cho nên mới gật đầu đồng ý đến đó.
Nghe mẹ của mình cứ cách một lúc lại như nhớ ra thêm điều gì, lại nhắc nhở anh đủ điều, anh cười với bà nói: "Con đã biết rồi." sau mới nhìn Lương Tưởng Huân ngồi ở bên cạnh từ kính chiếu hậu, thấy cô đang mệt mỏi tựa đầu một bên, anh liền vươn tay tới hộc xe, mở ra, lấy một chai nước suối đưa cho cô.
"Em mệt thì uống chút nước rồi nghĩ ngơi đi, lát nữa tới nơi anh gọi."
Lương Tưởng Huân biết anh là trước mặt mẹ, cô tình những lời ngọt ngào để cho mẹ anh vui, biết là đóng kịch, nhưng lại khiến cho trái tim cô đập nhanh.
Cô nhỏ nhẹ nói: "Cám ơn anh." rồi đưa tay đón lấy chai nước suối, vặn nắp ra uống một hớp, lúc cô định đóng nắp lại, mới nhìn sang anh đang lái xe, ngẫm nghĩ một chút mới đưa chai nước đến gần anh hỏi.
"Anh có muốn uống nước không?"
Diệp Chi Sinh đưa mắt nhìn Lương Tưởng Huân một cái, bắt gặp ánh mắt của cô, anh hơi do dự một chút mới "Ừ." một tiếng, rồi cầm lấy chai nước cô uống dỡ, một hơi uống gần cạn.
Đợi cho anh uống xong, cô mới cầm lấy chai nước suối đóng nắp lại, lấy một chai mới ra quay ra sau đưa cho Lâm Thiếu Lan.
"Mẹ, mẹ uống chút nước đi ạ."
Bà Lâm Thiếu Lan nhìn một màn quan tâm của hai người vừa rồi rất hài lòng, gật nhẹ đầu, đưa tay đón lấy chai nước, cười với cô.
"Con nghỉ ngơi chút đi, từ đây đến nhà còn xa lắm đấy."
"Dạ, mẹ củng nghỉ ngơi nhé." Lương Tưởng Huân nói rồi nhìn bà cười một cái, đợi cho bà gật nhẹ đầu lần nữa mới xoay người trở lại, im lặng nhìn dòng xe đang chạy ở bên ngoài..!
Hai tiếng đồng hồ sau, xe mới dừng lại trước cổng biệt thự lớn của Chu gia, Diệp Chi Sinh và mọi người vừa đẩy cửa bước xuống, Chu Chính Nam và vợ Kiều Mẫn liền đi đến, trên gương mặt điều là vui vẻ, niềm nở nói.
"Chị thông gia, chị và hai đứa trẻ đi đường xa có phải rất mệt không? Mau vào trong nào."
Bà Lâm Thiếu Lan tươi cười, đưa giỏ quà về phía bà Kiều Mẫn, nói từ tốn.
"Cũng không có mệt nhọc gì đâu chị, tôi có một chút quà, tặng cho anh chị ăn lấy thảo."
Kiều Mẫn đưa hai tay đón lấy giỏ quà, ngại ngùng nói.
"Chị thông gia và hai đứa trẻ đến đây là vợ chồng tôi vui lắm rồi quà cáp làm gì cho tốn tiền a."
"Bà à, sao lại cứ đứng ở đây mà nói chuyện, mau mới chị thông gia vào trong đi chứ."
Bà Kiều Mẫn sau khi được chồng nhắc nhở, mới nhớ ra mình thật vô ý, liền đưa giỏ quà cho người làm bên cạnh bảo họ mang vào trong, rồi nắm tay Lâm Thiếu Lan kéo đi vừa niềm nở nói.
"Aiiyo, tôi thật là vô ý, chúng ta mau vào trong nhà ngồi uống nước nào, Ngọc Nhi, Chi Sinh, hai đứa cũng mau vào trong nhà nào."
Lương Tưởng Huân nghe bà Kiều Mẫn gọi, cô khẽ đưa mắt nhìn Diệp Chi Sinh một cái, nhìn thấy anh khẽ nhếch môi cười nhạt, sau mới động môi nói một chữ: "Vâng." rồi bước đi theo Chu Chính Nam.
Lương Tưởng Huân biết rõ ẩn ý sau nụ cười vừa rồi của anh, trong lòng thấp thoáng bất an, nhẹ cắn cắn môi dưới, rồi cũng theo sau mọi người đi vào trong biệt thự.
"Bội Ngọc à, có mẹ chồng con ở đó không? Mẹ muốn gặp một chút."
Biết là cuộc gọi từ Chu gia, cô lền nói.
"Dạ có ạ, mẹ đợi một chút." Sau đó hai tay đưa ống nghe tới cho Lâm Thiếu Lan, nói nhỏ nhẹ: "Là mẹ ở bên đó nói muốn gặp mẹ ạ."
Lâm Thiếu Lan đưa tay đón lấy ống nghe, áp vào một bên tai trò chuyện.. Hồi lâu sau mới cúp máy, đặt ống nghe trở lại bàn điện thoại, quay sang nói với cô.
"Bội Ngọc à, ngày mai là sinh nhật của con sao lại không nghe con nói gì cả."
Lương Tưởng Huân hơi ngây người ra một chút, sau mới nhớ đến ngày, tháng, năm sinh trên tờ giấy đó, hoá ra ngày mai là sinh nhật của Bội Ngọc tiểu thư, nên liền kéo khoé môi lên cười nhẹ, giải thích.
"Con cũng quên mất, may mà có mẹ nhắc."
Lâm Thiếu Lan cầm một cây hoa cắm vào trong bình, vừa nói.
"Mẹ con mời cả gia đình chúng ta ngày mai về Tân Thống Thành, bà ấy nói, muốn làm một bữa cơm thân mật gia đình, thay cho tiệc sinh nhật như mọi năm cho con ở Chu gia đó a."
"Để mẹ gọi Chi Sinh, bảo nó hôm nay trở về sớm một chút, thu xếp rồi ngày mai, cùng nhau đi Tân Thống Thành."
Bà Lâm Thiếu Lan vừa nói, vừa nhấc ống nghe điện thoại bàn, áp vào một bên tai, ngón tay ấn ấn các số quen thuộc của Diệp Chi Sinh, bên kia đầu giây rất nhanh có người bắt máy..!
- - - - - - - - - - -
Sáng hôm nay, sau khi xe của Diệp Chi Sinh chạy hơn nữa đoạn đường, bà Lâm Thiếu lan ngồi ở ghế sau đã bắt đầu không ngừng nhắc nhở Diệp Chi Sinh, nào là.
"Chi Sinh à, lát nữa gặp ba, mẹ vợ bên đó, con nhớ chào hỏi đàng hoàng nhé."
"Chi Sinh à, lát nữa con nhớ ghé vào cửa hàng, mua một túi quà để tặng cho bên nhà vợ nhé."
"Chi Sinh à, lát nữa.."
Diệp Chi Sinh tuy trong lòng không muốn đi Tân Thống Thành, ăn bữa cơm sặc mùi giả tạo đó, nhưng vì mẹ của anh đang rất nôn nao, không ngừng hối thúc anh, cho nên mới gật đầu đồng ý đến đó.
Nghe mẹ của mình cứ cách một lúc lại như nhớ ra thêm điều gì, lại nhắc nhở anh đủ điều, anh cười với bà nói: "Con đã biết rồi." sau mới nhìn Lương Tưởng Huân ngồi ở bên cạnh từ kính chiếu hậu, thấy cô đang mệt mỏi tựa đầu một bên, anh liền vươn tay tới hộc xe, mở ra, lấy một chai nước suối đưa cho cô.
"Em mệt thì uống chút nước rồi nghĩ ngơi đi, lát nữa tới nơi anh gọi."
Lương Tưởng Huân biết anh là trước mặt mẹ, cô tình những lời ngọt ngào để cho mẹ anh vui, biết là đóng kịch, nhưng lại khiến cho trái tim cô đập nhanh.
Cô nhỏ nhẹ nói: "Cám ơn anh." rồi đưa tay đón lấy chai nước suối, vặn nắp ra uống một hớp, lúc cô định đóng nắp lại, mới nhìn sang anh đang lái xe, ngẫm nghĩ một chút mới đưa chai nước đến gần anh hỏi.
"Anh có muốn uống nước không?"
Diệp Chi Sinh đưa mắt nhìn Lương Tưởng Huân một cái, bắt gặp ánh mắt của cô, anh hơi do dự một chút mới "Ừ." một tiếng, rồi cầm lấy chai nước cô uống dỡ, một hơi uống gần cạn.
Đợi cho anh uống xong, cô mới cầm lấy chai nước suối đóng nắp lại, lấy một chai mới ra quay ra sau đưa cho Lâm Thiếu Lan.
"Mẹ, mẹ uống chút nước đi ạ."
Bà Lâm Thiếu Lan nhìn một màn quan tâm của hai người vừa rồi rất hài lòng, gật nhẹ đầu, đưa tay đón lấy chai nước, cười với cô.
"Con nghỉ ngơi chút đi, từ đây đến nhà còn xa lắm đấy."
"Dạ, mẹ củng nghỉ ngơi nhé." Lương Tưởng Huân nói rồi nhìn bà cười một cái, đợi cho bà gật nhẹ đầu lần nữa mới xoay người trở lại, im lặng nhìn dòng xe đang chạy ở bên ngoài..!
Hai tiếng đồng hồ sau, xe mới dừng lại trước cổng biệt thự lớn của Chu gia, Diệp Chi Sinh và mọi người vừa đẩy cửa bước xuống, Chu Chính Nam và vợ Kiều Mẫn liền đi đến, trên gương mặt điều là vui vẻ, niềm nở nói.
"Chị thông gia, chị và hai đứa trẻ đi đường xa có phải rất mệt không? Mau vào trong nào."
Bà Lâm Thiếu Lan tươi cười, đưa giỏ quà về phía bà Kiều Mẫn, nói từ tốn.
"Cũng không có mệt nhọc gì đâu chị, tôi có một chút quà, tặng cho anh chị ăn lấy thảo."
Kiều Mẫn đưa hai tay đón lấy giỏ quà, ngại ngùng nói.
"Chị thông gia và hai đứa trẻ đến đây là vợ chồng tôi vui lắm rồi quà cáp làm gì cho tốn tiền a."
"Bà à, sao lại cứ đứng ở đây mà nói chuyện, mau mới chị thông gia vào trong đi chứ."
Bà Kiều Mẫn sau khi được chồng nhắc nhở, mới nhớ ra mình thật vô ý, liền đưa giỏ quà cho người làm bên cạnh bảo họ mang vào trong, rồi nắm tay Lâm Thiếu Lan kéo đi vừa niềm nở nói.
"Aiiyo, tôi thật là vô ý, chúng ta mau vào trong nhà ngồi uống nước nào, Ngọc Nhi, Chi Sinh, hai đứa cũng mau vào trong nhà nào."
Lương Tưởng Huân nghe bà Kiều Mẫn gọi, cô khẽ đưa mắt nhìn Diệp Chi Sinh một cái, nhìn thấy anh khẽ nhếch môi cười nhạt, sau mới động môi nói một chữ: "Vâng." rồi bước đi theo Chu Chính Nam.
Lương Tưởng Huân biết rõ ẩn ý sau nụ cười vừa rồi của anh, trong lòng thấp thoáng bất an, nhẹ cắn cắn môi dưới, rồi cũng theo sau mọi người đi vào trong biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.